Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Chương 2
Lúc Đỗ Vu Thư về tới nhà, thời gian vẫn còn sớm, cô ở nhà do công ty sắp xếp, bảo vệ rất kỹ lưỡng, xung quanh cũng không ít đồng nghiệp, đối diện nhà cô cũng có một người.
Tay nghề nấu nướng của Đỗ Vu Thư không tốt lắm, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, không đói lắm, mà còn vừa cãi nhau với Diệp Tĩnh An xong nên cô cũng không vui vẻ gì, không muốn ăn uống nữa, cô đành đi thay quần áo, rồi nằm trên ghế sa lon lướt Weibo.
Tài khoản trên Weibo của cô chỉ là nick giả mà thôi, dùng nick thật lướt Weibo có thể gây ra chuyện này chuyện kia, trong lúc lơ đãng mà đăng cái gì đó lên, dù là mình tự tay đăng hay sơ ý, thì các tạp chí giải trí cũng sẽ không bỏ quan cho bạn đâu, dù sao thì ở trong cái vòng luẩn quẩn này cũng nên cẩn thận một chút.
Đỗ Vu Thư lướt Weibo, 'đi dạo' qua Weibo của Diệp Tĩnh An, thấy người đàn ông kia có đăng gì mới, bài post gần đây nhất của anh chỉ là một câu bình luận trên Weibo của tổ đạo diễn 'Chào buổi sáng, anh yêu'.
Còn có tên mình trên đó nữa kìa, Đỗ Vu Thư bĩu môi, hiếm lắm tên của bọn họ mới được xuất hiện trên cùng một Weibo.
'Chào buổi sáng, anh yêu' được điện ảnh Đồng Hoàng đầu tư, vì Đỗ Vu Thư, Diệp Tĩnh An là người đầu tiên ký vào hợp đồng nhận vai chính, đạo diễn Trương đã chỉ đạo thành một bộ phim về kinh dị tình cảm, nhân vật được khắc họa vô cùng tỉ mỉ, trong vòng mười năm, diễn viên ai nấy cũng nổi danh là phái diễn xuất, đạo diên Trương nghĩ bộ này có thể thắng giải, nên yêu cầu nghiêm khắc đến khó tin, muốn diễn viên phải tốt hơn cả tốt nữa.
Nội dung phim nói cho dễ hiểu là, một đôi thanh mai trúc mã yêu nhau, chuẩn bị kết hôn, nhưng buổi tối trước hôn lễ, cô dâu lại chết một cách kỳ lạ, người nhà cô dâu ai cũng sụp đổ, chú rể ngất đi, anh cứ đinh ninh cho rằng một là nguyên nhân của cái chết bất thường, cũng đã bắt tay điều tra lâu rồi, mà hằng năm, anh đều tới một cửa hàng bán hoa gần khu mộ, đến nỗi ngay cả chủ tiệm cũng quen anh, đó là một cô gái nữ tính rất độc lập, anh ta không kiềm chế được muốn chăm sóc cho cô, hai người tiến vào một mối quan hệ mập mờ, nhưng sau đó, một cô gái giống hệt người anh yêu xuất hiện trong cuộc đời anh, anh lại muốn tới gần cô ta, sau đó, cô bắt đầu gặp nguy hiểm.
Người đàn ông vô cùng tức giận, nghĩ tới cô người yêu đã chết của mình, anh càng quyết tâm muốn điều tra hơn, cũng vì vậy anh mới biết được cô ta chính là chị gái của người yêu mình, mãi tới khi bọn họ tìm được chứng cứ quan trọng, anh lại phát hiện thông tin của cô chủ tiệm hoa đó...
Kết phim, chị gái song sinh mỉm cười nói với người đàn ông, "Chào buổi sáng, anh yêu."
Hồi chiều, bọn họ đang quay cảnh người yêu thnah mai trúc mã, rồi hai người NG tới tận bảy tám lần.
Đỗ Vu Thư hơi uể oải, bọn họ đúng là không hợp để làm việc cùng nhau tí nào.
Đỗ Vu Thư vẫn đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, cô vội vàng vứt suy nghĩ sang một bên, ra mở cửa, là Tống Thần.
Khuôn mặt của Tống Thần rất xinh đẹp, thanh tú, mày liễu hơi cong, đôi mắt sáng bừng càng hiện lên vẻ đáng yêu, khiến ai nhìn vào cũng muốn bảo vệ cô ấy.
Nhưng bây giờ tâm trạng cô ấy không được tốt lắm, thấy Đỗ Vu Thư, cô ấy còn không thèm cười một cái.
Tống Thần bước vào, cô tự nhiên móc áo khoác lên giá, rửa sạch tay, rồi mở tủ lạnh lấy hai quả trứng, một bó rau xanh, và một miếng thịt nhỏ đi vào phòng bếp.
"Hôm nay ăn cái gì vậy?" Đỗ Vu Thư tựa lên cửa bếp, hỏi.
"Ăn cháo với rau." Tồng Thần tức giận nói: "Còn cậu thì ăn không khí đi!"
Đỗ Vu Thư sờ mũi, cười nói: "Sao giận ghê vậy?"
"Hừ." Tống Thần rửa đồ ăn xong, cắn răng nghiến lợi nói: "Chiều nay, tớ vừa gặp được một cô sen trắng ở studio."
"Hả?!" Đỗ Vu Thư ngạc nhiên trừng lớn mắt.
"Cậu ngạc nhiên làm gì?"
"Không có gì." Đỗ Vu Thư nhịn cười đáp, khuôn mắt của Tống Thần mới là sen trắng nước trong, dù chỉ đứng yên một chỗ, nhưng vẫn rất đáng yêu, ai lần đầu gặp cô ấy cũng nghĩ cô ấy là sen trắng, nhưng chỉ cần mở miệng một cái, thì phát hiện, Tống Thần rất hợp với cái danh hoa bá vương.
Mở miệng, độc lắm đấy.
"Muốn cười thì cười đi, nhịn rồi hư luôn đó." Tống Thần hậm hực nói, cô ấy cũng có muốn gương mặt như vậy đâu, được? Không hợp với cái tính nhanh nhẹn mạnh mẽ của cô ấy tí nào, mà cũng vì vậy cô ấy cũng hay bị người khác trêu chọc vì khuôn mặt.
Đỗ Vu Thư mỉm cười, Tống Thần không thèm để ý tới cô, "Chiều nay, trong tổ đạo diễn tự nhiên đâu ra một cô sen trắng, lúc nào cũng làm phiền tớ, mà đừng nói nữa, nhắc tới là thấy hiền rồi."
Đỗ Vu Thư: "... HIểu rồi, đừng giận nữa nha."
"Tớ mà giận cô ta thì tớ điên chắc rồi." Tống Thần ngáp một cái, động tác xào rau vô cùng thành thục, cô ấy hỏi: "Chỗ cậu ổn không?"
"Tuyệt đối khong." Đỗ Vu Thư thở dài, "Chiều nay tớ NG tới bảy tám lận, đạo diễn Trương nổi giận đùng đùng, đuổi tớ về nhà, nếu không thì sao tớ về sớm vậy được."
"Ai diễn với cậu vậy? Diệp Tĩnh An à?" Tống Thần nhíu mày.
"Ừm."
"Mới NG bảy tám lần thôi mà, còn tốt chán." Tống Thần tắt lửa, vỗ vai Đỗ Vu Thư, "Tớ thấy hai người các cậu ít nhất cũng phải NG hai mươi tám lần đấy."
"Này!" Đỗ Vu Thư bất mãn nói.
"Thì là vậy mà, hia người các cậu dù có gặp mặt hay không gặp thì vẫn rủa nhau thường, bây giờ phải diễn vai yêu đương thế này, thì đúng là tự trừng phạt mình mà." Tống Thần tuyệt đối không khách sáo mà nói.
Đỗ Vu Thư nghĩ kỹ một chút, cô đau khổ không tìm được lý do gì để phản bác lại cô ấy, cô đành nói: "Cậu nói có lý quá, nên tớ không có cách phản bác rồi này..."
"Được rồi, ăn cơm đi." Tống Thần nhìn bộ dạng của Đõ Vu Thư, rồi đi tới xoa đầu cô, nói, "Đừng buồn nữa, ăn cơm thôi."
Bề ngoài Đỗ Vu Thư khá nhạt nhẽo, phần lớn bạn bè trong giới chỉ quen sơ sơ thôi, chỉ có mỗi Tống Thần và ảnh đế Ngôn Hi được coi là bạn thân nhất của cô mà thôi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Đỗ Vu Thư và Tống Thần cũng thuộc kiểu không đánh nhau thì không quen nhau, lúc đó quan hệ của bọn cô cũng chả có gì đặc biệt, thế mà bây giờ lại trở thành bạn tri kỷ thế này, đúng là rất vi diệu.
Đỗ Vu Thư không biết nấu cơm, mà Tống Thần lại nấu rất ngon, khi đó, ngày nào Đỗ Vu Thư cũng gọi cơm ngoài, Tống Thần không chịu nỗi nữa, nên mời Đỗ Vu Thư về nhà ăn cơm, sau đó cô ấy dứt khoát tới nấu cho Đỗ Vu Thư ăn, dù sao cô ấy cũng ở ngay đối diện.
Cơm nước xong xuôi, Đỗ Vu Thư cảm thán: "Tớ mà là đàn ông, thì tớ nhất định sẽ cưới cậu về, rõ ràng chỉ là vài cọng râu xanh đơn giản, vậy mà cậu cũng nấu ngon thật!"
"Câm miệng." Tống Thần lạnh lùng nói: "Rửa chén đi."
Rửa chén xong, hai người ngồi trò chuyện với nhau, đột nhiên, Tống Thần nói: "Gần đây, mấy chương trình thực tế ăn khách lắm đó, cậu nhận được lời mời nào chưa?"
Đỗ Vu Thư nhíu mày nghĩ một lát rồi nói: "Tớ không biết nữa, chắc là phải có chứ nhỉ, Vương Tiệp không nói gì với tớ cả."
"Mà tớ cũng không có hứng thú với mấy cái chương trình thực tế lắm." Đỗ Vu Thư nhún vai.
"Không đi cũng chả sao." Tống Thần thờ ơ nói: "Tớ nghe nói gần đây nhiều người muốn nhận chương trình thực tế lắm, mà nghe đồn Diệp Tĩnh An cũng có ý định muốn nhận nữa, là cái chương trình 'Tung hoành ngang dọc' của đài quả cam đó, mấy hôm trước, tớ có tham gia talkshow mà, đúng không? Tớ chỉ vô tình nghe Hoa Hân nói thôi."
Hoa Hân, nữ MC dưới trướng đài Cam, nếu là cô ấy (Hoa Hân) nói chắc là đúng rồi.
Diệp Tĩnh An cũng muốn tham gia chương trình thực tế sao?
Vậy mình có nên suy nghĩ lại một chút không nhỉ?
Đỗ Vu Thư im lặng, Tống Thần đi tới trước mặt cô, vỗ đầu cô, nói: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Gọi cậu nãy giờ rồi đó."
Đỗ Vu Thư vội vàng cười một cái, "Có nghĩ cái gì đâu, tớ chỉ hơi mệt xíu thôi mà."
Tống Thần liếc cô một cái, nói: "Ngủ cái gì mà ngủ, mới ăn cơm xong đó, lo giữ dáng đi."
"Ồ ồ ồ!"
Vậy rốt cuộc mình có nên đi tham gia chương trình thực tế không đây?
Được rồi, Đỗ Vu Thư hạ mắt xuống, ngày mai tìm Vương Tiệp hỏi một chút, nói không chừng đài cam cũng chả có mời mình.
Hôm sau, lúc Vương Tiệp tới đón Đỗ Vu Thư, cô thuận miệng hỏi, "Nghe nói gần đây chương trình thực tế ăn khách lắm hả?"
"Ừm, gây đây chương trình thực tế trong nước ăn khách lắm đó, em cũng nhận được nhiều lời mời lắm đó, chị lựa ra được một chương trình cũng không tệ đâu, là 'Tung hoành ngang dọc' của đài Cam." Vương Tiệp lục tìm tài liệu trong túi, nghiêm túc nói, "Chương trình thực tế của đài Cam không tệ, rating cũng khá cao, cả hai đều có lợi, cùng nhà sản xuất với 'Hoa rơi nhà ai', còn dẫn theo nhân viên chuyên nghiệp từ nước ngoài nữa, bảo đảm rất có tiếng, em có muốn suy nghĩ một chút không?"
Đó chẳng phải là chương trình mà Diệp Tĩnh An tham gia sao? Đỗ Vu Thư im lặng một lúc không trả lời.
Thấy Đỗ Vu Thư như vậy, rõ ràng là không muốn tham gia đây mà, Vương Tiệp hơi buồn rầu, cố gắng khuyên nhủ cô: "Chương trình này có vẻ cũng không tệ đâu, tiền cát xê khá ổn, vài khách mời cũng thuộc hàng top đầu, rating và danh tiếng cao, hai bên ai cũng có lợi, bây giờ hình tượng của em rất lạnh lùng, không đăng gì trên Weibo thì không nói tới, mà còn không cho công ty làm giúp cô nữa..."
"Tôi đi..." Đỗ Vu Thư nhắm mắt lại, thoải mái nằm dài trên ghế sau, nói.
Nghe vậy, Vương Tiệp vui sướng nói: "Hôm nay em ngoan lắm đó!"
Đỗ Vu Thư: "..."
Vương Tiệp đóng cặp hồ sơ lại, đột nhiên chị nói: "Vu Thư, đồng ý với chị một chuyện được không?"
"Nói đi."
Vương Tiệp tha thiết nhìn Đỗ Vu Thư, "Lát nữa ở phim trường, cô đừng cãi nhau với Diệp Tĩnh An nha."
"Chị nghĩ nhiều quá rồi." Im lặng một lúc lâu, Đỗ Vu Thư mở miệng nói, "Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể gây gỗ gì với Diệp Tĩnh An được."
Vương Tiệp: "..." Chị không tin những lời em nói đâu, ha ha.
"Em biết không? Bây giờ chị rất sợ em và Diệp Tĩnh An sẽ đánh nhau luôn đó." Vương Tiệp vô cùng buồn bã thở dài một hơi.
"Ồ, thế à?" Đỗ Vu Thư đưa cằm ra nhìn phong cảnh bên ngoài, cô khẽ nhếch môi, rồi mỉm cười, thờ ơ nói, "Vậy chị huấn luyện cho tôi đi."
"Hả? Huấn luyện cái gì?" Vương Tiệp nghi ngờ nói: "Bây giờ em không cần phải giảm cân đâu."
"Huấn luyện boxing đó." Đỗ Vu Thư vuốt tóc, động tác này khiến cô vô cùng quyến rũ, "Không phải là muốn đánh nhau? Nếu không mời thầy về dạy thì em đứng yên chờ người ta tới đánh à?"
Vương Tiệp: "...QAQ!"
Đến phim trường, vừa bước xuống xe, Đỗ Vu Thư đã nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe dừng lại, Diệp Tĩnh An bước xuống, hai người đối mặt nhau.
Diệp Tĩnh An mặc một bộ vest trắng, đơn giản lại vừa vặn, anh như hoàng tử từ trong tranh bước ra, anh nhìn Đỗ Vu Thư, trong mắt hiện lên vẻ đùa cợt, "Ảnh hậu Đỗ."
"Thiên vương Diệp." Đỗ Vu Thư cũng ngoài cười nhưng trong không cười trả lời.
Vẫn chưa bước chân vào phim trường, chỉ là chào hỏi thôi mà sấm chớp đã vang trời rồi!
Vương Tiệp lúc nào cũng cảm thấy, linh cảm của chị sắp thành hiện thực rồi.
Bây giờ cô thật sự rất muốn ăn đòn.
Lúc Đỗ Vu Thư về tới nhà, thời gian vẫn còn sớm, cô ở nhà do công ty sắp xếp, bảo vệ rất kỹ lưỡng, xung quanh cũng không ít đồng nghiệp, đối diện nhà cô cũng có một người.
Tay nghề nấu nướng của Đỗ Vu Thư không tốt lắm, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, không đói lắm, mà còn vừa cãi nhau với Diệp Tĩnh An xong nên cô cũng không vui vẻ gì, không muốn ăn uống nữa, cô đành đi thay quần áo, rồi nằm trên ghế sa lon lướt Weibo.
Tài khoản trên Weibo của cô chỉ là nick giả mà thôi, dùng nick thật lướt Weibo có thể gây ra chuyện này chuyện kia, trong lúc lơ đãng mà đăng cái gì đó lên, dù là mình tự tay đăng hay sơ ý, thì các tạp chí giải trí cũng sẽ không bỏ quan cho bạn đâu, dù sao thì ở trong cái vòng luẩn quẩn này cũng nên cẩn thận một chút.
Đỗ Vu Thư lướt Weibo, 'đi dạo' qua Weibo của Diệp Tĩnh An, thấy người đàn ông kia có đăng gì mới, bài post gần đây nhất của anh chỉ là một câu bình luận trên Weibo của tổ đạo diễn 'Chào buổi sáng, anh yêu'.
Còn có tên mình trên đó nữa kìa, Đỗ Vu Thư bĩu môi, hiếm lắm tên của bọn họ mới được xuất hiện trên cùng một Weibo.
'Chào buổi sáng, anh yêu' được điện ảnh Đồng Hoàng đầu tư, vì Đỗ Vu Thư, Diệp Tĩnh An là người đầu tiên ký vào hợp đồng nhận vai chính, đạo diễn Trương đã chỉ đạo thành một bộ phim về kinh dị tình cảm, nhân vật được khắc họa vô cùng tỉ mỉ, trong vòng mười năm, diễn viên ai nấy cũng nổi danh là phái diễn xuất, đạo diên Trương nghĩ bộ này có thể thắng giải, nên yêu cầu nghiêm khắc đến khó tin, muốn diễn viên phải tốt hơn cả tốt nữa.
Nội dung phim nói cho dễ hiểu là, một đôi thanh mai trúc mã yêu nhau, chuẩn bị kết hôn, nhưng buổi tối trước hôn lễ, cô dâu lại chết một cách kỳ lạ, người nhà cô dâu ai cũng sụp đổ, chú rể ngất đi, anh cứ đinh ninh cho rằng một là nguyên nhân của cái chết bất thường, cũng đã bắt tay điều tra lâu rồi, mà hằng năm, anh đều tới một cửa hàng bán hoa gần khu mộ, đến nỗi ngay cả chủ tiệm cũng quen anh, đó là một cô gái nữ tính rất độc lập, anh ta không kiềm chế được muốn chăm sóc cho cô, hai người tiến vào một mối quan hệ mập mờ, nhưng sau đó, một cô gái giống hệt người anh yêu xuất hiện trong cuộc đời anh, anh lại muốn tới gần cô ta, sau đó, cô bắt đầu gặp nguy hiểm.
Người đàn ông vô cùng tức giận, nghĩ tới cô người yêu đã chết của mình, anh càng quyết tâm muốn điều tra hơn, cũng vì vậy anh mới biết được cô ta chính là chị gái của người yêu mình, mãi tới khi bọn họ tìm được chứng cứ quan trọng, anh lại phát hiện thông tin của cô chủ tiệm hoa đó...
Kết phim, chị gái song sinh mỉm cười nói với người đàn ông, "Chào buổi sáng, anh yêu."
Hồi chiều, bọn họ đang quay cảnh người yêu thnah mai trúc mã, rồi hai người NG tới tận bảy tám lần.
Đỗ Vu Thư hơi uể oải, bọn họ đúng là không hợp để làm việc cùng nhau tí nào.
Đỗ Vu Thư vẫn đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, cô vội vàng vứt suy nghĩ sang một bên, ra mở cửa, là Tống Thần.
Khuôn mặt của Tống Thần rất xinh đẹp, thanh tú, mày liễu hơi cong, đôi mắt sáng bừng càng hiện lên vẻ đáng yêu, khiến ai nhìn vào cũng muốn bảo vệ cô ấy.
Nhưng bây giờ tâm trạng cô ấy không được tốt lắm, thấy Đỗ Vu Thư, cô ấy còn không thèm cười một cái.
Tống Thần bước vào, cô tự nhiên móc áo khoác lên giá, rửa sạch tay, rồi mở tủ lạnh lấy hai quả trứng, một bó rau xanh, và một miếng thịt nhỏ đi vào phòng bếp.
"Hôm nay ăn cái gì vậy?" Đỗ Vu Thư tựa lên cửa bếp, hỏi.
"Ăn cháo với rau." Tồng Thần tức giận nói: "Còn cậu thì ăn không khí đi!"
Đỗ Vu Thư sờ mũi, cười nói: "Sao giận ghê vậy?"
"Hừ." Tống Thần rửa đồ ăn xong, cắn răng nghiến lợi nói: "Chiều nay, tớ vừa gặp được một cô sen trắng ở studio."
"Hả?!" Đỗ Vu Thư ngạc nhiên trừng lớn mắt.
"Cậu ngạc nhiên làm gì?"
"Không có gì." Đỗ Vu Thư nhịn cười đáp, khuôn mắt của Tống Thần mới là sen trắng nước trong, dù chỉ đứng yên một chỗ, nhưng vẫn rất đáng yêu, ai lần đầu gặp cô ấy cũng nghĩ cô ấy là sen trắng, nhưng chỉ cần mở miệng một cái, thì phát hiện, Tống Thần rất hợp với cái danh hoa bá vương.
Mở miệng, độc lắm đấy.
"Muốn cười thì cười đi, nhịn rồi hư luôn đó." Tống Thần hậm hực nói, cô ấy cũng có muốn gương mặt như vậy đâu, được? Không hợp với cái tính nhanh nhẹn mạnh mẽ của cô ấy tí nào, mà cũng vì vậy cô ấy cũng hay bị người khác trêu chọc vì khuôn mặt.
Đỗ Vu Thư mỉm cười, Tống Thần không thèm để ý tới cô, "Chiều nay, trong tổ đạo diễn tự nhiên đâu ra một cô sen trắng, lúc nào cũng làm phiền tớ, mà đừng nói nữa, nhắc tới là thấy hiền rồi."
Đỗ Vu Thư: "... HIểu rồi, đừng giận nữa nha."
"Tớ mà giận cô ta thì tớ điên chắc rồi." Tống Thần ngáp một cái, động tác xào rau vô cùng thành thục, cô ấy hỏi: "Chỗ cậu ổn không?"
"Tuyệt đối khong." Đỗ Vu Thư thở dài, "Chiều nay tớ NG tới bảy tám lận, đạo diễn Trương nổi giận đùng đùng, đuổi tớ về nhà, nếu không thì sao tớ về sớm vậy được."
"Ai diễn với cậu vậy? Diệp Tĩnh An à?" Tống Thần nhíu mày.
"Ừm."
"Mới NG bảy tám lần thôi mà, còn tốt chán." Tống Thần tắt lửa, vỗ vai Đỗ Vu Thư, "Tớ thấy hai người các cậu ít nhất cũng phải NG hai mươi tám lần đấy."
"Này!" Đỗ Vu Thư bất mãn nói.
"Thì là vậy mà, hia người các cậu dù có gặp mặt hay không gặp thì vẫn rủa nhau thường, bây giờ phải diễn vai yêu đương thế này, thì đúng là tự trừng phạt mình mà." Tống Thần tuyệt đối không khách sáo mà nói.
Đỗ Vu Thư nghĩ kỹ một chút, cô đau khổ không tìm được lý do gì để phản bác lại cô ấy, cô đành nói: "Cậu nói có lý quá, nên tớ không có cách phản bác rồi này..."
"Được rồi, ăn cơm đi." Tống Thần nhìn bộ dạng của Đõ Vu Thư, rồi đi tới xoa đầu cô, nói, "Đừng buồn nữa, ăn cơm thôi."
Bề ngoài Đỗ Vu Thư khá nhạt nhẽo, phần lớn bạn bè trong giới chỉ quen sơ sơ thôi, chỉ có mỗi Tống Thần và ảnh đế Ngôn Hi được coi là bạn thân nhất của cô mà thôi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Đỗ Vu Thư và Tống Thần cũng thuộc kiểu không đánh nhau thì không quen nhau, lúc đó quan hệ của bọn cô cũng chả có gì đặc biệt, thế mà bây giờ lại trở thành bạn tri kỷ thế này, đúng là rất vi diệu.
Đỗ Vu Thư không biết nấu cơm, mà Tống Thần lại nấu rất ngon, khi đó, ngày nào Đỗ Vu Thư cũng gọi cơm ngoài, Tống Thần không chịu nỗi nữa, nên mời Đỗ Vu Thư về nhà ăn cơm, sau đó cô ấy dứt khoát tới nấu cho Đỗ Vu Thư ăn, dù sao cô ấy cũng ở ngay đối diện.
Cơm nước xong xuôi, Đỗ Vu Thư cảm thán: "Tớ mà là đàn ông, thì tớ nhất định sẽ cưới cậu về, rõ ràng chỉ là vài cọng râu xanh đơn giản, vậy mà cậu cũng nấu ngon thật!"
"Câm miệng." Tống Thần lạnh lùng nói: "Rửa chén đi."
Rửa chén xong, hai người ngồi trò chuyện với nhau, đột nhiên, Tống Thần nói: "Gần đây, mấy chương trình thực tế ăn khách lắm đó, cậu nhận được lời mời nào chưa?"
Đỗ Vu Thư nhíu mày nghĩ một lát rồi nói: "Tớ không biết nữa, chắc là phải có chứ nhỉ, Vương Tiệp không nói gì với tớ cả."
"Mà tớ cũng không có hứng thú với mấy cái chương trình thực tế lắm." Đỗ Vu Thư nhún vai.
"Không đi cũng chả sao." Tống Thần thờ ơ nói: "Tớ nghe nói gần đây nhiều người muốn nhận chương trình thực tế lắm, mà nghe đồn Diệp Tĩnh An cũng có ý định muốn nhận nữa, là cái chương trình 'Tung hoành ngang dọc' của đài quả cam đó, mấy hôm trước, tớ có tham gia talkshow mà, đúng không? Tớ chỉ vô tình nghe Hoa Hân nói thôi."
Hoa Hân, nữ MC dưới trướng đài Cam, nếu là cô ấy (Hoa Hân) nói chắc là đúng rồi.
Diệp Tĩnh An cũng muốn tham gia chương trình thực tế sao?
Vậy mình có nên suy nghĩ lại một chút không nhỉ?
Đỗ Vu Thư im lặng, Tống Thần đi tới trước mặt cô, vỗ đầu cô, nói: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Gọi cậu nãy giờ rồi đó."
Đỗ Vu Thư vội vàng cười một cái, "Có nghĩ cái gì đâu, tớ chỉ hơi mệt xíu thôi mà."
Tống Thần liếc cô một cái, nói: "Ngủ cái gì mà ngủ, mới ăn cơm xong đó, lo giữ dáng đi."
"Ồ ồ ồ!"
Vậy rốt cuộc mình có nên đi tham gia chương trình thực tế không đây?
Được rồi, Đỗ Vu Thư hạ mắt xuống, ngày mai tìm Vương Tiệp hỏi một chút, nói không chừng đài cam cũng chả có mời mình.
Hôm sau, lúc Vương Tiệp tới đón Đỗ Vu Thư, cô thuận miệng hỏi, "Nghe nói gần đây chương trình thực tế ăn khách lắm hả?"
"Ừm, gây đây chương trình thực tế trong nước ăn khách lắm đó, em cũng nhận được nhiều lời mời lắm đó, chị lựa ra được một chương trình cũng không tệ đâu, là 'Tung hoành ngang dọc' của đài Cam." Vương Tiệp lục tìm tài liệu trong túi, nghiêm túc nói, "Chương trình thực tế của đài Cam không tệ, rating cũng khá cao, cả hai đều có lợi, cùng nhà sản xuất với 'Hoa rơi nhà ai', còn dẫn theo nhân viên chuyên nghiệp từ nước ngoài nữa, bảo đảm rất có tiếng, em có muốn suy nghĩ một chút không?"
Đó chẳng phải là chương trình mà Diệp Tĩnh An tham gia sao? Đỗ Vu Thư im lặng một lúc không trả lời.
Thấy Đỗ Vu Thư như vậy, rõ ràng là không muốn tham gia đây mà, Vương Tiệp hơi buồn rầu, cố gắng khuyên nhủ cô: "Chương trình này có vẻ cũng không tệ đâu, tiền cát xê khá ổn, vài khách mời cũng thuộc hàng top đầu, rating và danh tiếng cao, hai bên ai cũng có lợi, bây giờ hình tượng của em rất lạnh lùng, không đăng gì trên Weibo thì không nói tới, mà còn không cho công ty làm giúp cô nữa..."
"Tôi đi..." Đỗ Vu Thư nhắm mắt lại, thoải mái nằm dài trên ghế sau, nói.
Nghe vậy, Vương Tiệp vui sướng nói: "Hôm nay em ngoan lắm đó!"
Đỗ Vu Thư: "..."
Vương Tiệp đóng cặp hồ sơ lại, đột nhiên chị nói: "Vu Thư, đồng ý với chị một chuyện được không?"
"Nói đi."
Vương Tiệp tha thiết nhìn Đỗ Vu Thư, "Lát nữa ở phim trường, cô đừng cãi nhau với Diệp Tĩnh An nha."
"Chị nghĩ nhiều quá rồi." Im lặng một lúc lâu, Đỗ Vu Thư mở miệng nói, "Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể gây gỗ gì với Diệp Tĩnh An được."
Vương Tiệp: "..." Chị không tin những lời em nói đâu, ha ha.
"Em biết không? Bây giờ chị rất sợ em và Diệp Tĩnh An sẽ đánh nhau luôn đó." Vương Tiệp vô cùng buồn bã thở dài một hơi.
"Ồ, thế à?" Đỗ Vu Thư đưa cằm ra nhìn phong cảnh bên ngoài, cô khẽ nhếch môi, rồi mỉm cười, thờ ơ nói, "Vậy chị huấn luyện cho tôi đi."
"Hả? Huấn luyện cái gì?" Vương Tiệp nghi ngờ nói: "Bây giờ em không cần phải giảm cân đâu."
"Huấn luyện boxing đó." Đỗ Vu Thư vuốt tóc, động tác này khiến cô vô cùng quyến rũ, "Không phải là muốn đánh nhau? Nếu không mời thầy về dạy thì em đứng yên chờ người ta tới đánh à?"
Vương Tiệp: "...QAQ!"
Đến phim trường, vừa bước xuống xe, Đỗ Vu Thư đã nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe dừng lại, Diệp Tĩnh An bước xuống, hai người đối mặt nhau.
Diệp Tĩnh An mặc một bộ vest trắng, đơn giản lại vừa vặn, anh như hoàng tử từ trong tranh bước ra, anh nhìn Đỗ Vu Thư, trong mắt hiện lên vẻ đùa cợt, "Ảnh hậu Đỗ."
"Thiên vương Diệp." Đỗ Vu Thư cũng ngoài cười nhưng trong không cười trả lời.
Vẫn chưa bước chân vào phim trường, chỉ là chào hỏi thôi mà sấm chớp đã vang trời rồi!
Vương Tiệp lúc nào cũng cảm thấy, linh cảm của chị sắp thành hiện thực rồi.
Bây giờ cô thật sự rất muốn ăn đòn.
Bình luận facebook