Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Chương 21
Từ lúc Diệp Tĩnh An đưa ra lời mời đi hẹn họ, anh cứ liên tục xem xét cái này cái kia để giúp buổi hẹn hoàn hảo hơn, Diệp Tĩnh An chưa từng đi hẹn hò với ai, nên cũng khá luống cuống, rốt cuộc phải làm thế nào cuộc hẹn mới thoải mái đây?
Đây là lần đầu tiên mình và Đỗ Vu Thư hẹn hò, tuy là mình lừa cô ấy, nhưng dù sao thì hẹn hò cũng chỉ có mình với cô ấy thôi mà, nghĩ vậy, khuôn mặt Diệp Tĩnh An nóng bừng lên.
Cuộc hẹn của hai người, nhất định phải để lại ấn tượng tốt với Đỗ Vu Thư mới được.
Diệp Tĩnh An đau đầu đóng trang web lại, nếu biết hôm nay phải đi hẹn hò với Đỗ Vu Thư, anh nhất định sẽ chuẩn bị trước một tháng, thì bây giờ đã không lúng ta lúng túng như vậy rồi!
Ừm... Tặng hoa à, hình như con gái ai cũng thích hoa thì phải, vậy thì tặng cái gì bây giờ? Hoa Hồng? Hoa Ly? Oải Hương? Hay là Dành Dành?
Diệp Tĩnh An mát xa cái đầu đau inh ỏi của mình, anh lại mở Baidu lên, bắt đầu tìm ý nghĩa của các loại hoa.
Ý nghĩa của hoa Tường Vi hình như cũng không tệ, hoa Quỳnh cũng ổn, à, tới khi nhìn thấy được đóa hoa nào đó, đôi mắt Diệp Tĩnh An sáng bừng lên, cái này được lắm!
"Yên em là hạnh phúc lớn nhất đời anh, nhớ em là nỗi đau ngọt ngào nhất của anh."
"Và em chính là niềm kiêu hãnh của anh."
Diệp Tĩnh An chậm rãi đọc ý nghĩa của hoa Hồng Champagne, anh mỉm cười hơi đau khổ mà cũng ngọt ngào.
Câu này, hình như rất giống tình trạng của anh bây giờ.
Yêu Đỗ Vu Thư, là chuyện mà anh cảm thấy hạnh phúc nhất trong đời, lén lút nhung nhớ là nỗi đau ngọt ngào, nhưng mỗi lần nhớ tới bộ dáng xinh đẹp khi cô đấu võ mồm với anh, trong lòng anh lại cảm thấy một chút ngọt ngào.
Yêu thầm, là một tách cà phê đen đậm đà, lúc mới uống, mùi vị đắng ngắt thoang thoảng, một lúc sau, mùi hương càng gần gũi, mang theo chút vị ngọt bí ẩn.
Tìm hoa xong, Diệp Tĩnh An bắt đầu tìm cửa hàng hoa, tự mình đặt một bó, rồi tiếp tục lên mạng tìm thêm 'kế sách', rõ ràng anh có thể hỏi thử mấy người khác, nhưng Diệp Tĩnh An lại vô cùng cứng đầu, muốn chính tay mình làm tất cả, không biết anh kiên trì như vậy để làm gì.
Diệp Tĩnh An tự cười mình, ánh mắt dịu dàng, chắc là vì được ở cạnh cô?
Chuyện gì phải làm với cô, anh rất hy vọng mình phải cố gắng hết sức mới được.
Hao tâm tốn sức biết bao nhiêu, cuối cùng anh cũng lên kế hoạch xong xuôi, Diệp Tĩnh An cầm điện thoại lên xem, năm giờ rồi!
Dọn dẹp với tốc độ 'bàn thờ', Diệp Tĩnh An cố tình mặc một bộ vest mà trước giờ anh chưa từng mặc, nhưng nghĩ lại hôm nay anh muốn tới khu vui chơi, nên đành thay bộ vest ra, dù sao cái quần này cũng dài hơn chân của anh, nên cũng không tiếc nuối gì...
Từ trước tới giờ, thiên vương Diệp vẫn nhớ tiêu chuẩn kén chồng của Đỗ Vu Thư là phải cao 1m85, tự nhiên bây giờ anh muốn cao thêm ghê.
Quên mua giày độn rồi, bây giờ đi mua còn kịp không nhỉ?
Chuẩn bị ổn thỏa, nhưng nhìn trái nhìn phải cứ thấy không ổn lắm, Diệp Tĩnh An hơi bất lực, nếu biết mình phải đi hẹn hò thế này, thì chắc sẽ không mang ít đồ theo vậy rồi, đã vậy, sao buổi trưa mình lại không ra ngoài mua một bộ vậy trời!
Mở điện thoại lên, còn nữa năm phút nữa, đôi mắt Diệp Tĩnh An cứng đờ, sau đó mạnh mẽ ra khỏi cửa, đi tìm Đỗ Vu Thư.
Trong lòng anh vô cùng căng thẳng, Diệp Tĩnh An hít sau hai lần, vừa cẩn thận vừa gõ của phòng Đỗ Vu Thư một cách sang trọng, lúc cô mở cửa ra, Diệp Tĩnh An cảm thấy trước mắt như có luồng sáng xuất hiện.
Để làm dịu nhịp tim đang đập liên hồi của mình, Diệp Tĩnh An trêu chọc cô vài câu, rồi dẫn Đỗ Vu Thư lên xe.
"Sao chỉ có hai chúng ta vậy?" Đỗ Vu Thư nhíu mày, hỏi.
"Sao, ảnh hậu Đỗ còn hy vọng có thêm những người khác nữa à?" Diệp Tĩnh An lái xe, anh cười nói.
"Cũng không phải đâu." Đỗ Vu Thư khẽ cười, đôi mắt hơi nhếch lên, toát ra vẻ quyến rũ, "Cô nam quả nữ đi chung một xe thế này, tôi sợ bạn gái anh sẽ ghen đó, thiên vương Diệp."
Diệp Tĩnh An không hiểu nhíu mày, nói: "Tôi không có bạn gái mà."
Đỗ Vu Thư 'phì' cười, không muốn nói nhiều nữa, cô chỉ bình tĩnh nói: "Chuyện yêu đương của các ngôi sao đều là bí mật, huống chi là thiên vương Diệp, yên tâm yên tâm, tôi sẽ không nói cho người ngoài biết đâu, thiên vương Diệp đừng ra vẻ như con mèo bị giẫm đuôi nữa."
"Tôi thật sự không có bạn gái." Diệp Tĩnh An không hiểu, anh luôn luôn giữ mình trong sạch, đã nhiều năm qua, anh chưa từng có một tin đồn xấu nào cả, tự nhiên có 'bạn gái' từ đâu ra vậy?
Đã vậy, người bạn gái mà anh muốn, vốn có thèm để ý gì tới anh đâu?
Nếu trong lòng anh đã có một người, vậy anh còn đi trêu chọc người khác làm gì nữa?
Đỗ Vu Thư hơi nhíu mày, cô tức giận, anh không tin tưởng cô tới vậy à?
"Được rồi được rồi, anh không có bạn gái." Đỗ Vu Thư đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói thờ ơ, cho có lệ.
"Tôi thật sự không có bạn gái đâu." Nhớ lại không khí kỳ lạ giữa mình và Đỗ Vu Thư mấy hôm trước, trong đầu Diệp Tĩnh An bỗng lóe sáng, hay là hôm đó, chính là vì nguyên nhân này?
"Được rồi." Đỗ Vu Thư không muốn tiếp tục bàn tới chuyện này nữa, "Anh không có bạn gái, chỉ có bạn trai thôi, được chưa?"
Diệp Tĩnh An: "..."
Tự nhiên cảm thấy rất bứt rứt.
Lúc ăn cơm trưa cũng đã hơn hai giờ rồi, nên Diệp TĨnh An không có ý định đãn Đỗ Vu Thư đi ăn cơm nữa, mà chuyển thành đi coi phim, anh mua hai vé, một hộp bắp rang và hai ly nước rồi đi vào trong.
Đỗ Vu Thư: "..."
Diệp Tĩnh An nhìn vẻ mặt của Đỗ Vu Thư, nghi ngờ nói: "Sao thế?"
"Không, không có gì." Đỗ Vu Thư hờ hững nói.
"Tôi chỉ không ngờ, anh lại 'thâm tình' với phim ảnh như vậy, quay phim còn chưa đủ à, mà mỗi lần rảnh rỗi lại tới rạp coi phim nữa."
Diệp Tĩnh An cảm thấy có gì đó không đúng lắm: "..."
Nhưng quyển '108 cách hẹn hò' kia có ghi: Làm sao để bắt được trái tim của một cô gái thật dễ dàng -- Dẫn cô ấy tới rạp phim xem phim kinh dị, không khí quái quỷ cùng cái ôm mạnh mẽ, sẽ dễ dàng nắm bắt được trái tim của cô gái ~
Diệp Tĩnh An không muốn thừa nhận, khó khăn lắm, anh mới tìm được rạp chiếu phim có suất phim kinh dị lúc sáu giờ.
Phim bắt đầu, Đỗ Vu Thư chán nản bỏ bắp rang vào miệng mình, cả phòng chỉ có mỗi hai người bọn họ, Đỗ Vu Thư miễn cưỡng nói: "Này là anh bao hết phòng đây à, sao tôi còn thấy anh mua hai vé nữa?"
Diệp Tĩnh An: "..."
"Vậy chắc là phim này không hay đâu." Đỗ Vu Thư mệt mỏi nhìn Diệp Tĩnh An, "Anh cũng đóng phim mà, phim nào hay hay dở anh cũng không biết à? Chậc, tôi càng ngày càng cảm thấy sỉ nhục Vệ Mông rồi."
"Cậu ta cũng không giỏi giang gì đâu!" Quay đầu nhìn màn hình, Diệp Tĩnh An tức giận nghiến răng, rõ ràng mình giỏi hơn Vệ Mông nhiều mà, sao không khen mình đi?
Mà còn nữa, tại sao mình không phân biệt được chất lượng phim à, chẳng phải là, mình còn lựa chọn nào nữa đâu!
Mà, phòng này không có ai là vì mình đã bao hết rồi!
Đỗ Vu Thư, cô gái này đúng là biết cách làm người tức điên lên, Diệp Tĩnh An hung dữ nghiến răng, nhìn phụ đề xuất hiện trên màn hình.
Hừ, lát nữa em bị dọa rồi sẽ chui vào lòng anh thôi!
Nửa tiếng sau.
Đỗ Vu Thư lười biếng ngáp, bỏ thêm một miếng bắp vào miệng mình, cơn buồn ngủ chợt ập tới, cô muốn đi ngủ quá.
Quay sang nhìn Diệp Tĩnh An, phát hiện anh nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, phim hay tới vậy luôn à?
Đỗ Vu Thư quay sang nhìn màn hinh, khó hiểu nói: "Máu chắc là dùng túi máu rồi, hậu kỳ đúng là không có tâm gì cả, không biết chỉnh nhan sắc lại cho người ta, có ai chết ba bốn ngày rồi mà còn hồng hào vậy không, còn cái bộ xương kia nữa, làm tệ quá, sợ người ta không biết nó làm bằng nhựa à..."
Diệp Tĩnh An quay đầu nhìn Đỗ Vu Thư, yếu ớt hỏi: "Cô, không sợ?"
"Sợ cái gì?" Đỗ Vu Thư nghi ngờ nói, "Hiệu ứng năm xu, hậu kỳ không có tâm, diễn viên quá lộn xộn, âm nhạc cũng có tạp âm, sợ cái quỷ gì nữa..."
Đỗ Vu Thư nghi ngờ nhìn Diệp Tĩnh An, cảm thấy anh không được bình thường, ngón tay nắm chặt với nhau, ánh mắt trống rỗng, trên thái dương hình như còn có mồ hôi lạnh nữa, yết hầu lâu lâu động một cái, Đỗ Vu Thư chợt nghĩ tới một chuyện...
"Không phải là cô, ờ, cả nhện cũng sợ sao?" Diệp Tĩnh An nghiêm túc hỏi, giọng nói đứt quãng.
"Đó là show thực tế mà." Đỗ Vu Thư nhún vai, "Đúng là tôi rất ghét mấy con nhện, nói chính xác hơn là mấy con nhiều chân nào tôi cũng ghét, có thể nói là sợ luôn, nhưng cũng không sợ tới vậy đâu, nhưng mà tại đó là show thực tế, nên phải show một cái thôi."
Lúc này, nữ chính trên phim phát ra âm thanh the thé, Đỗ Vu Thư tận mắt nhìn thấy ngón tay Diệp Tĩnh An giật giật, cả người cứng đờ.
"Vương Tiệp nói, hình tượng của tôi rất lạnh lùng, nên bảo tôi ở show phải là gì đó bán dễ thương một chút, kéo fan về lại." Đỗ Vu Thư cười nói: "Chẳng phải bây giờ, mấy cô gái ai cũng thích vậy sao? Cái gì mà vừa ngốc vừa dễ thương ấy."
Nói xong, Đỗ Vu Thư lén lút để tay ra sau, Diệp Tĩnh An cười cười, Đỗ Vu Thư phát hiện Diệp Tĩnh An không hề để ý tới tay cô.
Cô dùng sức vỗ vào lưng Diệp Tĩnh An một cái, anh hét lớn: "... A a a!"
Diệp Tĩnh An vừa nghiêng đầu vừa kéo nửa người Đỗ Vu Thư vào lòng mình, hét: "... Quỷ quỷ quỷ có quỷ a a a!"
Đỗ Vu Thư: "..."
Đỗ Vu Thư cố gắng nói: "... Quỷ cái đầu anh chứ quỷ, đi đâu kiếm quỷ cho anh đây hả!"
Diệp Tĩnh An: "... Khụ."
Lý trí đã 'về' lại, trên tay là cảm giác mềm mại ấm áp của làn da, Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư bị mình ôm vào lòng, không nhịn được khẽ cười.
Nhìn đi, lúc mình mất lý trí, mình cũng có quên phải bảo vệ người này đâu.
"Đừng sợ, không có quỷ, tôi vẫn còn sống sờ sờ đây này..." Đỗ Vu Thư nghĩ tại mình cứ đùa dai, trong lòng cũng hơi áy náy, cô nhỏ giọng hết mức có thể nói: "Tôi ở đây, không có quỷ nào dám đem anh đi đâu."
"Tôi sẽ đuổi hết bọn chúng cho anh luôn." Đỗ Vu Thư chắc chắn nói.
Anh vốn xem kinh dị để chứng tỏ năng bạn trai của mình một chút thôi, ấy vậy mà lại hoàn toàn trái ngược lại với những gì anh đã nghĩ...
Lại 'được' Đỗ Vu Thư bảo vệ, còn an ủi nữa, ừm...
Nhưng mà, Vu Thư thế này, đúng ngầu chết đi được o(*////▽////*)q!
Bạn gái mạnh mẽ XD~!
"Nên là, anh buông tôi ra được không?" Giọng nói của Đỗ Vu Thư vang lên bên tai Diệp Tĩnh An, anh chớp mắt, làm như mình không nghe thấy gì cả.
Thư Thư bị mình ôm vào ngực thế nào, đúng là đáng yêu ghê!
"Anh buông tôi ra được rồi đó..." Giọng nói dễ nghe của Đỗ Vu Thư lại vang lên.
Nhìn mấy con quỷ trên màn hình bay khắp nơi, Diệp Tĩnh An cảm thấy hình như mình vừa có được cách tán gái tốt nhất rồi.
Xem ra cái quyển '108 cách': Làm thế nào để nắm bắt được trái tim của cô gái một cách dễ dàng, # đoạn sau cứ như vậy không cần phải sửa lại.
Diệp Tĩnh An sung sướng buông Đỗ Vu Thư ra, chân thành nói: "Xin lỗi, cảm ơn cô nha."
____________________________________________
***LƯU Ý:
+ Trong mỗi phần giới thiệu truyện, tớ đều ghi các bạn vui lòng không hối truyện, tớ làm chỉ vì sở thích, cho dù chỉ có một người đọc hay không ai đọc đi chăng nữa, thì tớ vẫn tiếp tục làm, có người ủng hộ thì tớ rất vui và cảm ơn các bạn, ai cũng có việc riêng của mình, tớ đảm bảo sẽ không drop truyện, tớ là đứa nếu đã bắt đầu một việc gì thì chắc chắn sẽ làm cho tới cùng, nên các bạn không cần lo tớ sẽ drop hay gì, có thể tớ ra chậm, nhưng có thời gian tớ sẽ làm ngay.
+ Khi để lại bình luận, nếu các bạn có vấn đề gì muốn hỏi thì nhớ ghi đầy đủ ngữ pháp giúp tớ, tớ sẽ không rep lại những bình luận hỏi cọc lóc thiếu chữ ngữ vị ngữ, không phải tớ khó tính, nhưng đó là LỊCH SỰ, các bạn tôn trọng tớ, thì tớ sẽ tôn trọng lại các bạn.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tớ suốt thời gian qua, hy vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ tớ trong các bộ truyện sau này.
Từ lúc Diệp Tĩnh An đưa ra lời mời đi hẹn họ, anh cứ liên tục xem xét cái này cái kia để giúp buổi hẹn hoàn hảo hơn, Diệp Tĩnh An chưa từng đi hẹn hò với ai, nên cũng khá luống cuống, rốt cuộc phải làm thế nào cuộc hẹn mới thoải mái đây?
Đây là lần đầu tiên mình và Đỗ Vu Thư hẹn hò, tuy là mình lừa cô ấy, nhưng dù sao thì hẹn hò cũng chỉ có mình với cô ấy thôi mà, nghĩ vậy, khuôn mặt Diệp Tĩnh An nóng bừng lên.
Cuộc hẹn của hai người, nhất định phải để lại ấn tượng tốt với Đỗ Vu Thư mới được.
Diệp Tĩnh An đau đầu đóng trang web lại, nếu biết hôm nay phải đi hẹn hò với Đỗ Vu Thư, anh nhất định sẽ chuẩn bị trước một tháng, thì bây giờ đã không lúng ta lúng túng như vậy rồi!
Ừm... Tặng hoa à, hình như con gái ai cũng thích hoa thì phải, vậy thì tặng cái gì bây giờ? Hoa Hồng? Hoa Ly? Oải Hương? Hay là Dành Dành?
Diệp Tĩnh An mát xa cái đầu đau inh ỏi của mình, anh lại mở Baidu lên, bắt đầu tìm ý nghĩa của các loại hoa.
Ý nghĩa của hoa Tường Vi hình như cũng không tệ, hoa Quỳnh cũng ổn, à, tới khi nhìn thấy được đóa hoa nào đó, đôi mắt Diệp Tĩnh An sáng bừng lên, cái này được lắm!
"Yên em là hạnh phúc lớn nhất đời anh, nhớ em là nỗi đau ngọt ngào nhất của anh."
"Và em chính là niềm kiêu hãnh của anh."
Diệp Tĩnh An chậm rãi đọc ý nghĩa của hoa Hồng Champagne, anh mỉm cười hơi đau khổ mà cũng ngọt ngào.
Câu này, hình như rất giống tình trạng của anh bây giờ.
Yêu Đỗ Vu Thư, là chuyện mà anh cảm thấy hạnh phúc nhất trong đời, lén lút nhung nhớ là nỗi đau ngọt ngào, nhưng mỗi lần nhớ tới bộ dáng xinh đẹp khi cô đấu võ mồm với anh, trong lòng anh lại cảm thấy một chút ngọt ngào.
Yêu thầm, là một tách cà phê đen đậm đà, lúc mới uống, mùi vị đắng ngắt thoang thoảng, một lúc sau, mùi hương càng gần gũi, mang theo chút vị ngọt bí ẩn.
Tìm hoa xong, Diệp Tĩnh An bắt đầu tìm cửa hàng hoa, tự mình đặt một bó, rồi tiếp tục lên mạng tìm thêm 'kế sách', rõ ràng anh có thể hỏi thử mấy người khác, nhưng Diệp Tĩnh An lại vô cùng cứng đầu, muốn chính tay mình làm tất cả, không biết anh kiên trì như vậy để làm gì.
Diệp Tĩnh An tự cười mình, ánh mắt dịu dàng, chắc là vì được ở cạnh cô?
Chuyện gì phải làm với cô, anh rất hy vọng mình phải cố gắng hết sức mới được.
Hao tâm tốn sức biết bao nhiêu, cuối cùng anh cũng lên kế hoạch xong xuôi, Diệp Tĩnh An cầm điện thoại lên xem, năm giờ rồi!
Dọn dẹp với tốc độ 'bàn thờ', Diệp Tĩnh An cố tình mặc một bộ vest mà trước giờ anh chưa từng mặc, nhưng nghĩ lại hôm nay anh muốn tới khu vui chơi, nên đành thay bộ vest ra, dù sao cái quần này cũng dài hơn chân của anh, nên cũng không tiếc nuối gì...
Từ trước tới giờ, thiên vương Diệp vẫn nhớ tiêu chuẩn kén chồng của Đỗ Vu Thư là phải cao 1m85, tự nhiên bây giờ anh muốn cao thêm ghê.
Quên mua giày độn rồi, bây giờ đi mua còn kịp không nhỉ?
Chuẩn bị ổn thỏa, nhưng nhìn trái nhìn phải cứ thấy không ổn lắm, Diệp Tĩnh An hơi bất lực, nếu biết mình phải đi hẹn hò thế này, thì chắc sẽ không mang ít đồ theo vậy rồi, đã vậy, sao buổi trưa mình lại không ra ngoài mua một bộ vậy trời!
Mở điện thoại lên, còn nữa năm phút nữa, đôi mắt Diệp Tĩnh An cứng đờ, sau đó mạnh mẽ ra khỏi cửa, đi tìm Đỗ Vu Thư.
Trong lòng anh vô cùng căng thẳng, Diệp Tĩnh An hít sau hai lần, vừa cẩn thận vừa gõ của phòng Đỗ Vu Thư một cách sang trọng, lúc cô mở cửa ra, Diệp Tĩnh An cảm thấy trước mắt như có luồng sáng xuất hiện.
Để làm dịu nhịp tim đang đập liên hồi của mình, Diệp Tĩnh An trêu chọc cô vài câu, rồi dẫn Đỗ Vu Thư lên xe.
"Sao chỉ có hai chúng ta vậy?" Đỗ Vu Thư nhíu mày, hỏi.
"Sao, ảnh hậu Đỗ còn hy vọng có thêm những người khác nữa à?" Diệp Tĩnh An lái xe, anh cười nói.
"Cũng không phải đâu." Đỗ Vu Thư khẽ cười, đôi mắt hơi nhếch lên, toát ra vẻ quyến rũ, "Cô nam quả nữ đi chung một xe thế này, tôi sợ bạn gái anh sẽ ghen đó, thiên vương Diệp."
Diệp Tĩnh An không hiểu nhíu mày, nói: "Tôi không có bạn gái mà."
Đỗ Vu Thư 'phì' cười, không muốn nói nhiều nữa, cô chỉ bình tĩnh nói: "Chuyện yêu đương của các ngôi sao đều là bí mật, huống chi là thiên vương Diệp, yên tâm yên tâm, tôi sẽ không nói cho người ngoài biết đâu, thiên vương Diệp đừng ra vẻ như con mèo bị giẫm đuôi nữa."
"Tôi thật sự không có bạn gái." Diệp Tĩnh An không hiểu, anh luôn luôn giữ mình trong sạch, đã nhiều năm qua, anh chưa từng có một tin đồn xấu nào cả, tự nhiên có 'bạn gái' từ đâu ra vậy?
Đã vậy, người bạn gái mà anh muốn, vốn có thèm để ý gì tới anh đâu?
Nếu trong lòng anh đã có một người, vậy anh còn đi trêu chọc người khác làm gì nữa?
Đỗ Vu Thư hơi nhíu mày, cô tức giận, anh không tin tưởng cô tới vậy à?
"Được rồi được rồi, anh không có bạn gái." Đỗ Vu Thư đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói thờ ơ, cho có lệ.
"Tôi thật sự không có bạn gái đâu." Nhớ lại không khí kỳ lạ giữa mình và Đỗ Vu Thư mấy hôm trước, trong đầu Diệp Tĩnh An bỗng lóe sáng, hay là hôm đó, chính là vì nguyên nhân này?
"Được rồi." Đỗ Vu Thư không muốn tiếp tục bàn tới chuyện này nữa, "Anh không có bạn gái, chỉ có bạn trai thôi, được chưa?"
Diệp Tĩnh An: "..."
Tự nhiên cảm thấy rất bứt rứt.
Lúc ăn cơm trưa cũng đã hơn hai giờ rồi, nên Diệp TĨnh An không có ý định đãn Đỗ Vu Thư đi ăn cơm nữa, mà chuyển thành đi coi phim, anh mua hai vé, một hộp bắp rang và hai ly nước rồi đi vào trong.
Đỗ Vu Thư: "..."
Diệp Tĩnh An nhìn vẻ mặt của Đỗ Vu Thư, nghi ngờ nói: "Sao thế?"
"Không, không có gì." Đỗ Vu Thư hờ hững nói.
"Tôi chỉ không ngờ, anh lại 'thâm tình' với phim ảnh như vậy, quay phim còn chưa đủ à, mà mỗi lần rảnh rỗi lại tới rạp coi phim nữa."
Diệp Tĩnh An cảm thấy có gì đó không đúng lắm: "..."
Nhưng quyển '108 cách hẹn hò' kia có ghi: Làm sao để bắt được trái tim của một cô gái thật dễ dàng -- Dẫn cô ấy tới rạp phim xem phim kinh dị, không khí quái quỷ cùng cái ôm mạnh mẽ, sẽ dễ dàng nắm bắt được trái tim của cô gái ~
Diệp Tĩnh An không muốn thừa nhận, khó khăn lắm, anh mới tìm được rạp chiếu phim có suất phim kinh dị lúc sáu giờ.
Phim bắt đầu, Đỗ Vu Thư chán nản bỏ bắp rang vào miệng mình, cả phòng chỉ có mỗi hai người bọn họ, Đỗ Vu Thư miễn cưỡng nói: "Này là anh bao hết phòng đây à, sao tôi còn thấy anh mua hai vé nữa?"
Diệp Tĩnh An: "..."
"Vậy chắc là phim này không hay đâu." Đỗ Vu Thư mệt mỏi nhìn Diệp Tĩnh An, "Anh cũng đóng phim mà, phim nào hay hay dở anh cũng không biết à? Chậc, tôi càng ngày càng cảm thấy sỉ nhục Vệ Mông rồi."
"Cậu ta cũng không giỏi giang gì đâu!" Quay đầu nhìn màn hình, Diệp Tĩnh An tức giận nghiến răng, rõ ràng mình giỏi hơn Vệ Mông nhiều mà, sao không khen mình đi?
Mà còn nữa, tại sao mình không phân biệt được chất lượng phim à, chẳng phải là, mình còn lựa chọn nào nữa đâu!
Mà, phòng này không có ai là vì mình đã bao hết rồi!
Đỗ Vu Thư, cô gái này đúng là biết cách làm người tức điên lên, Diệp Tĩnh An hung dữ nghiến răng, nhìn phụ đề xuất hiện trên màn hình.
Hừ, lát nữa em bị dọa rồi sẽ chui vào lòng anh thôi!
Nửa tiếng sau.
Đỗ Vu Thư lười biếng ngáp, bỏ thêm một miếng bắp vào miệng mình, cơn buồn ngủ chợt ập tới, cô muốn đi ngủ quá.
Quay sang nhìn Diệp Tĩnh An, phát hiện anh nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, phim hay tới vậy luôn à?
Đỗ Vu Thư quay sang nhìn màn hinh, khó hiểu nói: "Máu chắc là dùng túi máu rồi, hậu kỳ đúng là không có tâm gì cả, không biết chỉnh nhan sắc lại cho người ta, có ai chết ba bốn ngày rồi mà còn hồng hào vậy không, còn cái bộ xương kia nữa, làm tệ quá, sợ người ta không biết nó làm bằng nhựa à..."
Diệp Tĩnh An quay đầu nhìn Đỗ Vu Thư, yếu ớt hỏi: "Cô, không sợ?"
"Sợ cái gì?" Đỗ Vu Thư nghi ngờ nói, "Hiệu ứng năm xu, hậu kỳ không có tâm, diễn viên quá lộn xộn, âm nhạc cũng có tạp âm, sợ cái quỷ gì nữa..."
Đỗ Vu Thư nghi ngờ nhìn Diệp Tĩnh An, cảm thấy anh không được bình thường, ngón tay nắm chặt với nhau, ánh mắt trống rỗng, trên thái dương hình như còn có mồ hôi lạnh nữa, yết hầu lâu lâu động một cái, Đỗ Vu Thư chợt nghĩ tới một chuyện...
"Không phải là cô, ờ, cả nhện cũng sợ sao?" Diệp Tĩnh An nghiêm túc hỏi, giọng nói đứt quãng.
"Đó là show thực tế mà." Đỗ Vu Thư nhún vai, "Đúng là tôi rất ghét mấy con nhện, nói chính xác hơn là mấy con nhiều chân nào tôi cũng ghét, có thể nói là sợ luôn, nhưng cũng không sợ tới vậy đâu, nhưng mà tại đó là show thực tế, nên phải show một cái thôi."
Lúc này, nữ chính trên phim phát ra âm thanh the thé, Đỗ Vu Thư tận mắt nhìn thấy ngón tay Diệp Tĩnh An giật giật, cả người cứng đờ.
"Vương Tiệp nói, hình tượng của tôi rất lạnh lùng, nên bảo tôi ở show phải là gì đó bán dễ thương một chút, kéo fan về lại." Đỗ Vu Thư cười nói: "Chẳng phải bây giờ, mấy cô gái ai cũng thích vậy sao? Cái gì mà vừa ngốc vừa dễ thương ấy."
Nói xong, Đỗ Vu Thư lén lút để tay ra sau, Diệp Tĩnh An cười cười, Đỗ Vu Thư phát hiện Diệp Tĩnh An không hề để ý tới tay cô.
Cô dùng sức vỗ vào lưng Diệp Tĩnh An một cái, anh hét lớn: "... A a a!"
Diệp Tĩnh An vừa nghiêng đầu vừa kéo nửa người Đỗ Vu Thư vào lòng mình, hét: "... Quỷ quỷ quỷ có quỷ a a a!"
Đỗ Vu Thư: "..."
Đỗ Vu Thư cố gắng nói: "... Quỷ cái đầu anh chứ quỷ, đi đâu kiếm quỷ cho anh đây hả!"
Diệp Tĩnh An: "... Khụ."
Lý trí đã 'về' lại, trên tay là cảm giác mềm mại ấm áp của làn da, Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư bị mình ôm vào lòng, không nhịn được khẽ cười.
Nhìn đi, lúc mình mất lý trí, mình cũng có quên phải bảo vệ người này đâu.
"Đừng sợ, không có quỷ, tôi vẫn còn sống sờ sờ đây này..." Đỗ Vu Thư nghĩ tại mình cứ đùa dai, trong lòng cũng hơi áy náy, cô nhỏ giọng hết mức có thể nói: "Tôi ở đây, không có quỷ nào dám đem anh đi đâu."
"Tôi sẽ đuổi hết bọn chúng cho anh luôn." Đỗ Vu Thư chắc chắn nói.
Anh vốn xem kinh dị để chứng tỏ năng bạn trai của mình một chút thôi, ấy vậy mà lại hoàn toàn trái ngược lại với những gì anh đã nghĩ...
Lại 'được' Đỗ Vu Thư bảo vệ, còn an ủi nữa, ừm...
Nhưng mà, Vu Thư thế này, đúng ngầu chết đi được o(*////▽////*)q!
Bạn gái mạnh mẽ XD~!
"Nên là, anh buông tôi ra được không?" Giọng nói của Đỗ Vu Thư vang lên bên tai Diệp Tĩnh An, anh chớp mắt, làm như mình không nghe thấy gì cả.
Thư Thư bị mình ôm vào ngực thế nào, đúng là đáng yêu ghê!
"Anh buông tôi ra được rồi đó..." Giọng nói dễ nghe của Đỗ Vu Thư lại vang lên.
Nhìn mấy con quỷ trên màn hình bay khắp nơi, Diệp Tĩnh An cảm thấy hình như mình vừa có được cách tán gái tốt nhất rồi.
Xem ra cái quyển '108 cách': Làm thế nào để nắm bắt được trái tim của cô gái một cách dễ dàng, # đoạn sau cứ như vậy không cần phải sửa lại.
Diệp Tĩnh An sung sướng buông Đỗ Vu Thư ra, chân thành nói: "Xin lỗi, cảm ơn cô nha."
____________________________________________
***LƯU Ý:
+ Trong mỗi phần giới thiệu truyện, tớ đều ghi các bạn vui lòng không hối truyện, tớ làm chỉ vì sở thích, cho dù chỉ có một người đọc hay không ai đọc đi chăng nữa, thì tớ vẫn tiếp tục làm, có người ủng hộ thì tớ rất vui và cảm ơn các bạn, ai cũng có việc riêng của mình, tớ đảm bảo sẽ không drop truyện, tớ là đứa nếu đã bắt đầu một việc gì thì chắc chắn sẽ làm cho tới cùng, nên các bạn không cần lo tớ sẽ drop hay gì, có thể tớ ra chậm, nhưng có thời gian tớ sẽ làm ngay.
+ Khi để lại bình luận, nếu các bạn có vấn đề gì muốn hỏi thì nhớ ghi đầy đủ ngữ pháp giúp tớ, tớ sẽ không rep lại những bình luận hỏi cọc lóc thiếu chữ ngữ vị ngữ, không phải tớ khó tính, nhưng đó là LỊCH SỰ, các bạn tôn trọng tớ, thì tớ sẽ tôn trọng lại các bạn.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tớ suốt thời gian qua, hy vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ tớ trong các bộ truyện sau này.
Bình luận facebook