-
Cô Dâu Sống Trong Bãi Tha Ma - Macchiato Chanh Đào
Khi tôi học năm hai trung học, Mai Mai, bạn cùng bàn với tôi đính hôn. Phải gả cho người anh trai cả hơn ba mươi tuổi của tôi. Mai Mai có chết cũng không đồng ý nên đã uống thuốc.
Mẹ tôi nói, nhà chúng tôi đã đưa ba ngàn tệ rồi, có ra sao cũng phải đưa thi thể đến làm âm hôn với người anh thứ hai đã chết vì bệnh của tôi.
Họ đào mộ lên rồi đặt xác vào trong quan tài.
Quả nhiên đêm đó, họ nghe thấy bên trong phát ra tiếng động "Rầm, rầm, rầm…", có người gan dạ đến gần nghe ngóng, rồi nói âm thanh bên trong là đang động phòng.
Một năm sau, đột nhiên vào một đêm, cửa lớn nhà tôi truyền đến tiếng gõ cửa.
Bên ngoài có một cô gái đứng trước cửa mỉm cười và nói: “Ba, mẹ, mau mở cửa cho con đi, con là Mai Mai, con mang cháu trai về cho ba mẹ đây.”
1.
Lúc đó anh cả của tôi không có ở nhà, ba mẹ tôi sợ quá nên không dám đi ra mở cửa.
Con chó Đại Hoàng nhà tôi bình thường hung dữ gần chết, bây giờ nó cụp đuôi lại trốn dưới gầm giường, kêu lên những tiếng rên rỉ đáng thương.
Sáng hôm sau khi mặt trời đã lên cao, mẹ tôi đi ra mở cửa, nhìn thấy trước nhà có một đống trứng ếch xanh xám bê bết máu.
Bà vừa giận vừa sợ lại vừa ghê tởm, liền vội vàng đi mời trưởng thôn đến.
Người trong thôn của chúng tôi đều cùng một họ, cho nên rất đoàn kết với nhau.
Trưởng thôn thấy thế lập tức mời một vị hòa thượng đến. Vị hòa thượng đang đi vòng quanh niệm kinh thì tràng hạt trên tay bỗng nhiên bị đứt, chuỗi hạt vương vãi khắp nơi.
Sư thầy nói ông ấy không thể giúp chúng tôi được rồi, nhưng ông lấy sợi tơ từ xâu chuỗi Phật ra, quấn dây đỏ một vòng quanh thôn, lại đưa cho mỗi người dân một tràng hạt Phật, bảo chúng tôi dùng sợi dây đỏ đeo lên cổ, như vậy chí ít có thể bảo vệ chúng tôi an toàn trong 108 ngày tới.
Trong 108 ngày này, mỗi nhà trong thôn đều phải dâng hương tế bái, không được nổi giận, không được thấy máu, không được động phòng, phải thành tâm sám hối, nói không chừng có thể hóa giải oán hận của Mai Mai.
Sau đó, quả nhiên mọi chuyện đều bình yên trở lại, trong lòng mọi người cũng dần dần quên bẵng đi chuyện này.
Chớp mắt cái đã ba tháng trôi qua, sắp đến năm mới thì anh cả của tôi đột nhiên lái xe trở về.
Ở thành phố anh ấy kiếm được một ít tiền nên đã thuê một chiếc xe hơi, vì thể diện bố mẹ tôi tự ý giật sợi dây đỏ cản trở, để anh ấy lái xe từ đầu làng đến cuối xóm.
Anh ấy không chỉ về một mình, mà còn dẫn theo một cô bạn gái.
Quần áo trên người rất thời trang, đánh cả lớp phấn dày và tô son tươi tắn, không đoán được bao nhiêu tuổi, thậm chí không nhìn rõ gương mặt, lúc nhìn người khác mí mắt liếc sang một bên, lúc đi bộ thì õng ẹo, trên người tỏa ra cảm giác vừa đẹp vừa xấu một cách kỳ quái.
Anh cả nói: "Đây là Cao Diễm, bạn gái con quen được trên thành phố đó ạ."
Cao Diễm cười niềm nở rồi gọi một tiếng: "Ba, Mẹ."
Ba mẹ tôi rất vui: "Diễm Diễm, đây là quà gặp mặt" rồi đưa cho cô ta một bao lì xì lớn.
Anh cả của tôi hơn ba mươi tuổi, ở trong thôn sớm đã quá lứa rồi, không ngờ còn có thể tìm được một người bạn gái xinh đẹp như vậy.
Cao Diễm đưa tay vào trong phong bì vân vê, lại cười: "Con cảm ơn ba mẹ."
Tối hôm đó khi đi ngủ, Cao Diễm nói sợ lạnh, muốn ngủ cùng với anh cả.
Tôi mới nhắc đến quy tắc trước đây trong thôn, nhưng vừa mới mở miệng, mẹ tôi liền lấy một cái đũa đánh vào người tôi: “Con nít con nôi thì biết cái gì, ngậm miệng vào”.
Khi tôi vẫn còn muốn nói thì ba tôi cũng tức giận, gằn giọng nói: "Mày lại ngứa mồm rồi đúng không?"
Kết quả là tối hôm đó, họ đã ở cùng nhau.
Tôi không ngủ được nên lén lút bò dậy, kết quả lại nhìn thấy phía sau cửa sổ có hai người đang đứng lấp ló, xém chút nữa là tôi hét toáng lên rồi.
Nhìn kỹ lại hóa ra là ba mẹ tôi.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy mẹ tôi đang rất hài lòng.
“Cứ thế này thì năm sau có thể bế cháu rồi.” Bà ấy lại nói: “Ngày mai ông lên thị trấn mua một ít máu hưu về đây, phải cho thằng cả tẩm bổ lại.”
Bố tôi kéo vạt áo của mẹ, hai người quay về phòng.
Đêm đó trăng sáng vằng vặc chiếu rọi xuống mặt đất, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi nghe thấy tiếng giày bị kéo lê bên ngoài.
2.
Sáng hôm sau, mẹ tôi đã cố tình dậy sớm để nấu bữa sáng.
Sau đó đưa tiền cho tôi bảo đi mua thịt cá, cá phải còn sống, mang về giết như vậy cá mới tươi.
Tôi không nhịn được liền hỏi: “Mẹ, không phải nói… không được thấy máu sao?”
Mẹ liếc tôi một cái: “Mẹ mày tháng nào chẳng thấy, cũng có chuyện gì đâu. Đã một năm rồi, người cũng đã thành bộ xương khô, còn tác quái được gì nữa chứ?”
Tôi không còn cách nào khác đành cầm tiền đi, ra ngoài gặp được anh cả và Cao Diễm đang đi dạo trong thôn, mọi người đều nhìn theo bằng ánh mắt ghen tị.
Anh cả của tôi rất đắc ý, hơn nữa Cao Diễm nói cái gì thì chính là cái đó.
Cuối cùng anh tôi dẫn cô ta đến sân đập lúa và cối xay chiết xuất dầu ở trong thôn.
Gần đến năm mới, hai nơi này đều rất vắng vẻ, Cao Diễm lại dụ dỗ anh ấy làm loạn nơi này một trận.
Tôi đứng sững người, đợi anh cả mặc quần áo vào, Cao Diễm đột nhiên liếc nhìn về phía tôi rồi cười, tôi liền vội vã mang con cá chạy đi.
Tôi chạy một mạch về nhà, mới phát hiện con cá không biết đã chết từ lúc nào.
Vết máu cá rơi dọc đoạn đường về nhà tôi.
Mẹ liền mắng tôi một trận, đúng lúc này, lư hương trong nhà chính đột nhiên đổ xuống, sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi.
Đó là lư hương thờ cúng Mai Mai.
Tối đó sau khi mọi người ăn cơm xong, Cao Diễm đẩy bát đũa sang bên rồi vào phòng xem tivi, anh cả tôi muốn đi theo liền bị ba tôi lườm một cái.
“Làm loạn hết sức.” Ông mắng: “Chú họ mày thấy hai đứa bây ở trong cối xay đấy!”
Anh cả dửng dưng: “Đây là bạn gái của con, có cái gì mà xấu hổ chứ?”
Ba tôi thẳng tay tát anh cả một cái: “Đồ vô liêm sỉ.”
Gương mặt anh cả liền biến sắc, thuận thế đưa tay lên, nhưng dưới sự ngăn cản của mẹ tôi, anh hằn hộc liếc nhìn ba tôi rồi nhịn xuống: “Không có lần sau đâu!”
Mẹ tôi lần nữa nhắc lại chuyện trước đây và lời dặn của nhà sư.
Anh cả tôi cười lạnh: "Thôi được rồi đó, cũng đã qua một năm rồi, con nhóc hỉ mũi chưa sạch, lông còn mọc không đều thì có thể gây sóng gió gì chứ?! Hơn nữa chuyện gì tụi con cũng làm tất rồi, vậy thì sao? Vẫn lành lặn đó thây.” Anh tôi vừa nói vừa cởi tràng hạt trên cổ xuống: “Còn cái đồ quỷ này nữa, ai thích đeo thì đeo, sau này con không đeo nữa đâu.”
Tràng hạt lăn lóc trên mặt đất, rơi vào trong tro lư hương của Mai Mai, tôi lẳng lặng bước đến nhặt nó lên.
Chuỗi tràng hạt này là mẹ lấy từ trên cổ tôi xuống đưa cho anh cả để anh ấy giữ bình an.
Nhưng kỳ lạ thay, tro hương trong lư nóng hổi nhưng tràng hạt lại lạnh ngắt, hệt như tay người chết.
Mẹ tôi nói: “Con thật sự bị người phụ nữ kia làm mờ mắt rồi! Con là độc đinh của nhà họ Lý, con muốn chọc cho mẹ tức chết phải không?!”
Khi mẹ tôi nói câu này, ba tôi lập tức liếc nhìn anh tôi, bắt đầu giảng hòa: "Ba mẹ không phải cũng vì muốn tốt cho con sao. Đâu phải con không biết, người đã chết kia rất tà môn, trước kia không phải đã nói con ra ngoài ở ba năm rồi hẵng về sao?"
Anh cả trợn trắng mắt: "Được rồi được rồi, phiền chết đi được, ngày mai tôi đi là được chứ gì?"
Chính lúc này, nhang trong lư hương đột nhiên rơi xuống rồi tắt ngúm, ba luồng khói trắng bay ra.
Chính xác là hai ngắn, một dài.
Dựa theo quy tắc thắp hương ở quê tôi, người kỵ nhất ba dài hai ngắn, quỷ kỵ nhất hai ngắn một dài.
Đây chính là điềm xấu.
3.
Lúc này chỉ nghe thấy tiếng hét của Cao Diễm phát ra từ trong phòng, anh cả sững người, vội vàng chạy vào, cửa không đóng, hóa ra là Cao Diễm đang nhặt đồ dưới đất lên, mái tóc của cô ta vô tình bị mắc vào cửa sổ.
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khoảnh khắc khi tôi ngẩng đầu lên, rõ ràng đã nhìn thấy một bàn tay màu đen từ từ thu về.
Mẹ tôi đến trấn an Cao Diễm, lại cầm cây lược sừng bò Tây Tạng chải đầu cho cô ta.
Sau khi chải tóc xong, mẹ tôi quay đầu lại khuôn mặt hoảng hốt, đôi môi run rẩy.
"Lão Lý, tôi thấy chuyện này không ổn rồi."
Bố tôi hỏi có chuyện gì?
Mẹ đưa bàn tay còn lại cho ba xem, trên đó là một sợi tóc, quấn quanh chiếc lược, nhưng ở dưới tóc vẫn còn da đầu còn mới hơi mờ, như thể bị người ta xé toạc ra vậy.
Nhưng trong phòng lại vang lên động tĩnh, anh tôi và Cao Diễm vẫn đùa giỡn, chẳng giống như bị rách da đầu chút nào cả.
Chỉ là giọng nói của cô ta bây giờ nghe vừa mỏng vừa sắc bén, như thể cô ấy đã trẻ hơn rất nhiều.
Và rồi một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ánh đèn trong phòng chập chờn, nhiệt độ dường như cũng theo đó mà giảm xuống đáng kể.
Ba tôi muốn đi gọi anh cả, mẹ tôi run rẩy, bà đưa cho ông ấy một ổ khóa, bảo ông đi khóa cửa phòng anh tôi lại trước.
Lúc này mẹ tôi nói nhỏ giọng ra lệnh cho tôi: "Cương Tử, mày đến nhà trưởng thôn bảo ông lập tức gọi điện thoại cho lão hòa thượng kia tới xem thử đi.”
Tôi không dám đi một mình, mẹ tôi liền kéo tôi đẩy ra khỏi nhà.
Tôi gọi Đại Hoàng, Đại Hoàng liền cụp đuôi chạy theo sau.
Nhà chúng tôi ở cuối thôn, từ đây đi dọc đến đầu thôn, nhà nào cũng đang chuẩn bị đồ cho năm mới, trên xà nhà treo đầy gà vịt còn có đầu lợn, trông âm u rùng rợn lắm.
Khi tôi đến nhà trưởng thôn, ông ấy cũng vừa giết lợn xong, máu chảy đầy cả thau.
Tôi không dám vào, đứng ngoài cửa gọi lớn bác cả.
Trưởng thôn nghe tôi gọi, liền cau mày nói: "Mẹ mày sao mà lắm chuyện thế."
Nói thì nói thế thôi, nhưng ông ấy vẫn đi gọi điện thoại, vừa cúp máy, trưởng thôn nói: “Lão hòa thượng đã đi đến thôn bên cạnh hành khất rồi, nhanh nhất cũng phải đến tuần sau mới về, bảo chúng ta trong thời gian này hãy tiếp tục làm theo những gì đã dặn trước đây, sau đó đặc biệt căn dặn, trong khoảng thời gian này khi đi thăm họ hàng cần chú ý, có thể đi ra ngoài, nhưng không được mang về nhà.”
Nhưng… nhà tôi cái gì cũng phạm phải hết rồi, à không, phải nói là nhà tôi không hề tuân thủ bất kỳ điều nào cả…
Một luồng gió quét qua, cả người tôi đều lạnh toát, đôi mắt của trưởng thôn cũng thâm quầng vì hai ngày này lo chuẩn bị đồ đạc cho năm mới.
"Còn chuyện gì nữa không?" Ông ấy lại hỏi.
"Bác cả, con lợn này là giết trong nhà phải không? Không phải không được thấy máu sao?"
Ông lườm tôi một cái: "Nhà tụi mày tạo nghiệp, chứ đâu phải bọn tao tạo nghiệp đâu, tụi mày thành tâm tuân thủ quy tắc đi là được. Đúng rồi, về nói anh mày tiết chế một chút đi, lỡ để mấy đứa nhỏ nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa…"
4.
Thế là tôi chỉ đành quay về mà thôi.
Con chó Đại Hoàng suốt cả đoạn đường đều cụp đuôi, bình thường nó háu ăn như vậy mà bây giờ chỉ đi sát gần tôi, không sủa lấy một tiếng, gà ngỗng vịt gì đó cũng không thèm nhìn.
Nó là do tôi nhặt từ bên ngoài về, được tôi dùng cơm thừa nuôi lớn. Cho nên tình cảm giữa tôi và nó tốt lắm.
Nghe nói tôi không phải con ruột trong nhà, khi đi học thường bị cười nhạo, có người nói tôi là con của một người phụ nữ mà ba tôi tìm bên ngoài, bắt mẹ tôi phải quỳ hết ba ngày mới cho ở lại, cũng có người nói là do mẹ tôi làm xằng làm bậy nên mới sinh ra tôi, tóm lại chính là tạp chủng.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ba tôi ở đó, bà ta muốn đánh khi nào thì đánh, muốn chửi lúc nào thì chửi.
Trong lòng dù khó chịu, nhưng tôi lại thấy Mai Mai càng đáng thương hơn, nếu hôm đó cậu ấy không đến nhà để đưa bài tập cho tôi thì cũng không bị anh tôi nhìn trúng, càng không xảy ra những chuyện sau đó.
Mà lý do tại sao cậu ấy đến nhà tôi để đưa bài tập là vì tôi đã cố tình làm rơi bài tập của mình. Khi đó tôi thích Mai Mai, muốn tìm cơ hội để nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn.
Tôi đưa tay lau đi giọt nước mắt.
Là chính tôi đã hại chết cậu ấy mà.
Bình thường những con chó trong thôn luôn sủa không ngừng, bây giờ đến cả một tiếng chó sủa cũng không có.
Tôi về đến trước cửa, nhưng cửa nhà lại đang mở toang.
Cao Diễm đang ngồi trong sân ăn thịt gà.
Anh tôi chu đáo xé cánh gà cho cô ta.
“Mệt rồi đúng không?” Anh tôi vừa cười dung tục lại vừa háo hức, chỉ mới hai ngày mà gò má anh tôi đã hóp sâu, nhưng trong ánh mắt lại sáng ngời. Ba mẹ tôi không có ở đó, nên tôi đứng ở cửa gọi, anh tôi thậm chí không thèm nhìn tôi.
"Đừng gọi nữa, ba mẹ ngủ rồi."
Nhưng vẫn chưa đến chín giờ cơ mà?
Trong sân nhà đã rất lạnh rồi, dù đồ ăn có ngon đến đâu thì dầu mỡ trên đó cũng sẽ đông lại.
Tôi không dám nói nhiều nữa, dẫn Đại Hoàng trở về phòng.
Tối hôm đó, anh tôi và Cao Diễm đều không về phòng, hai người đó vậy mà lại làm chuyện điên rồ trong sân, nguyên nhân có lẽ là do anh tôi đã uống máu hươu, tinh lực tràn đầy, Cao Diễm vẫn còn đang ăn, nhưng anh tôi đâu có đợi nổi nữa.
Tôi đưa tay bịt tai lại, không dám nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ cảm thấy xung quanh thật lạnh lẽo đến đáng sợ.
Từ trước đến nay Đại Hoàng không dám ngủ ở trên giường nên chỉ co ro ở cuối giường, tôi kéo Đại Hoàng lại, nó run rẩy rúc vào người tôi.
Chúng tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong cơn mê, tôi lại bị đánh thức bởi tiếng chẻ củi.
Khi đó, trong thôn nhà nào khá giả một chút đều sẽ chuyển sang dùng bình gas, nhưng nhà tôi vẫn dùng củi đốt.
Tôi bò dậy, thấy mẹ tôi đang chẻ củi, một tay của bà sớm đã bị rìu chém rồi, có một vết rách lớn nơi miệng vết thương, máu từ đó lan sang cả đống củi, nhưng dường như bà ấy không cảm thấy gì, vẫn miệt mài chẻ củi.
Giữa chừng, đột nhiên bà ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của tôi: “Còn không mau tới phụ gánh củi đi, đợi lát nữa Cao Diễm thức dậy còn phải ăn sáng đó.”
Tôi vội vàng chuyển lời của trưởng thôn cho bà ấy nghe.
Mẹ tôi nói:"Biết rồi." Trông bà ấy bây giờ lại không hoảng sợ lắm.
Tôi hỏi mẹ: “Vậy… Vậy tiếp theo phải làm sao ạ?”
Mẹ tôi đáp: “Tối qua do tao nhìn nhầm, đó là tóc giả của Cao Diễm bị gỡ ra. Haiz, đêm qua chúng nó lăn lộn cả một đêm, tao với ba mày nhìn rất rõ ràng, không có vấn đề gì nữa.”
Khi nói câu này, mặt mẹ tôi cũng đỏ lên.
Tôi kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy trên cổ bà ấy không biết từ khi nào lại xuất hiện một vòng tròn kỳ quái, giống như dấu thắt lưng của ba tôi.
Thế nên tôi đành mang bó củi đi vào bếp, trên thớt có một đống thịt băm, đỏ như hoa, trắng như tuyết, trộn lẫn vào nhau, căn bản không thể phân biệt được đây là thịt gì.
Trong cái vạc lớn đang sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Tay tôi run lên, muốn lại gần mở nắp nồi ra, nhưng không biết vì sao đột nhiên lại sợ hãi, sợ mở ra sẽ nhìn thấy trong đó có thứ không nên xuất hiện. Chính vào lúc này, một giọng nói vang lên sát tai tôi:
“Cương Tử, em đang nhìn gì thế?”
5.
Giọng nói này khiến tôi toát hết mồ hôi lạnh.
Thật sự quá giống… giọng nói của Mai Mai.
Nhưng người phụ nữ này là Cao Diễm, cô ta đi đến phía trước nhìn, vẫn còn tô lớp phấn dày và son môi đỏ, lúc này tôi mới phát hiện dường như từ khi đến đây cô ta chưa từng tẩy trang.
Cô ta nhìn cái nồi, hít một hơi thật sâu, gương mặt lộ vẻ mong chờ: “Đói quá! Em múc cho chị chút cháo đi.”
Tôi cắn răng miễn cưỡng mở nắp nồi lên, thật may bên trong là cháo thịt, tôi múc ít cháo vào chén đưa cho cô ta.
Cao Diễm lại ngồi cạnh tôi hỏi: “Năm nay em đã cuối cấp rồi nhỉ? Sắp vào cấp ba rồi, sao chị không thấy em ôn bài làm bài gì thế?”
Tôi trả lời: “Em định học hết năm nay sẽ không đi học nữa.”
Cao Diễm “a” lên một tiếng, dùng thanh âm kéo dài giống như giọng một nữ sinh nhỏ tuổi: “Em không học nữa á? Tiếc thế nhỉ?”
Giọng điệu này nghe thật giống Mai Mai.
Tôi múc cháo thịt vào trong bát của Cao Diễm, tay vô thức run rẩy, lúc này tôi mới nhìn thấy, một nồi cháo thịt đầy ắp, bên trong ngoài cơm và thịt băm, còn có một thứ gì đó rất kỳ quái, vừa giống phần ruột của chanh dây, vừa giống… trứng ếch da sần.
Tôi không khỏi nghĩ đến đám trứng ếch trước cửa hôm đó, ngay lập tức tôi cảm thấy có hơi buồn nôn.
Tôi múc một thìa cháo, Cao Diễm cảm thấy không đủ, vẫn ngồi đợi tôi.
Cô ta lại hỏi: “Cương Tử, em có đang thích cô bé nào không? Mấy hôm trước, chị có thấy em ở cối xay nước đấy…”
Tôi đỏ mặt vội trả lời: “Xin… xin lỗi, em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi ạ, em…”
Cao Diễm từ từ đến gần tôi, nói: “Đừng sợ, chuyện này là chuyện rất thường tình mà, cũng… rất thú vị đó, em đã thử qua chưa?”
Tôi nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Cô ta ở quá gần, trên người tỏa ra một mùi hương kỳ lạ không thể diễn tả được, có phần giống như mùi lợn bị giết mà tôi ngửi thấy ở nhà trưởng thôn tối qua.
May thay đúng lúc này ba tôi đi vào, ông đeo một cái tạp dề da lớn, trong tay cầm một thứ giống như chân ếch lột da xiên trên dây rơm, vừa bước vào nhìn thấy tôi và Cao Diễm, liền bảo Cao Diễm đi ra ngoài đợi, sau đó Cao Diễm lại nháy mắt với ba tôi, ông ấy lập tức nuốt nước bọt.
Cô ta vừa đi, ba tôi liền ném đống hỗn hợp máu me đó lên thớt.
“Chặt nhỏ, lát nữa nấu canh, tao với anh mày cần bồi bổ.”
Tôi hỏi cái này ở đâu ra vậy?
Ba tôi cười: “Cái này từ chỗ bác cả trưởng thôn giết lợn thu được, một cái đầu lợn thì có một cái này, bổ lắm đấy, mày đừng có ăn vụng.”
Thứ đó vừa tanh vừa hôi, buồn nôn chết được.
Sau khi nấu xong tôi mới nhớ ra một chuyện, lợn trong thôn đều bị mang đi thiến, làm gì có nhiều lợn như vậy?
6.
Cao Diễm ăn sáng xong lại đi vào phòng, anh tôi cũng nhịn không nổi mà đi vào theo, bọn họ náo loạn cả nửa ngày, đến tận trưa mới ra ngoài ăn cơm.
Tôi nhìn kỹ thì thấy đôi mắt của anh mình càng lúc càng trũng sâu hơn, gò má lồi ra, ấn đường đen sẫm.
Đôi tay của anh tôi run rẩy khi gắp đồ ăn.
Nhưng khi ba tôi mang cháo lợn đến, anh cả vẫn ép bản thân ăn hết.
Ba tôi cũng ăn ngấu nghiến.
Tâm trạng của mẹ rất tốt, liên tục gắp đồ ăn cho Cao Diễm.
“Diễm Diễm à, con ăn nhiều chút nha, ăn nhiều vào thì mới có thể sinh ra đứa cháu trai mập mạp đó con.”
Cao Diễm cười như không cười nói: "Ba mẹ muốn có cháu trai như vậy ạ?"
Mẹ tôi cười: "Ba mẹ già rồi, không phải chỉ muốn tốt cho hai con thôi sao? Chỉ cần các con tốt thì cái gì cũng tốt cả."
Cao Diễm cười: "Mẹ, con vẫn còn đói."
Cô ta dùng cái bát lớn trong nhà, đã ăn hai bát rồi vậy mà vẫn còn thấy đói.
Cả Đại Hoàng cũng không ăn được như cô ta.
Mẹ tôi lập tức nói: "Vậy để mẹ đi nấu thêm cho con nhé."
Cao Diễm không đợi nổi, lúc cùng mẹ tôi đi đến cổng, cô ta dừng lại, thế mà lại trực tiếp thò tay lấy thịt gà vẫn còn sống bỏ vào miệng ăn.
Tôi run rẩy nhìn cô ta cắn hết miếng này đến miếng khác, đó vốn không phải là tốc độ ăn của con người.
Một cái đùi gà không đủ để cô ta ăn, nên cô ta trực tiếp xé con gà ra, ăn ngay dưới hiên nhà.
Tôi hỏi anh cả: "Anh, cái cô Cao Diễm này đang làm gì thế kia?"
Anh cả nói: "Anh cũng không biết nữa."
"Người anh mang về mà anh không biết sao?" Tôi có chút sững người.
Anh cả nói: "Anh thấy một cô gái ngất xỉu ở phía đông cửa thôn, nên đã cứu cô ấy đấy." Anh ấy vẫn rất đắc ý, "Cái này gọi là anh hùng cứu mỹ nhân, có hiểu không?"
Cửa đông của thôn… tôi thấy da đầu như nổ tung ra, đó là bãi tha ma của thôn, cũng là nơi chôn cất Mai Mai.
Vừa nghe thấy vậy nội tâm ba tôi liền ngứa ngáy: "Cửa đông của thôn, có còn cô nào nữa không?"
Anh tôi châm chọc nói: "Ba, sao ông không thay đổi tính tình thế, con chó cái nào đi ngang qua cũng muốn sờ vào — Tôi hỏi ông, nếu như có á… Ba, ông có dám dẫn về nhà không đã? Mẹ sẽ đồng ý sao? Ông đã quên chuyện của Mai Mai rồi à?"
Tôi vểnh tai lên nghe: "Mai Mai? Chuyện gì liên quan đến Mai Mai?"
Anh tôi cũng biết bản thân đã lỡ miệng, không nói thêm tiếng nào, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Anh không cảm thấy tô cháo đang còn nóng hổi sôi sùng sục à?
Tôi vẫn còn muốn hỏi thêm.
Ba trừng mắt nhìn tôi: “Ăn cơm không được nói chuyện.”
Ông nói xong, ánh mắt liền lướt qua tôi để nhìn Cao Diễm ở phía sau, thân hình Cao Diễm rất được, ba tôi lại uống nhiều cháo bổ, mặt đỏ au rung động.
Anh tôi húp cháo xong, chép miệng, đặt bát xuống nói: “Diễm Diễm cũng đáng thương lắm, trước khi về đây em ấy xanh xao vàng vọt như thế kia mà.”
Đáng thương?
Mai Mai mới là đáng thương. Cậu ấy sống ở làng bên, mẹ thì mất sớm, trong nhà chỉ có một người cha nghiện rượu, cứ uống say lại đánh đập cậu ấy.
Nhưng thành tích của Mai Mai rất tốt, khi còn là bạn cùng bàn của tôi, có lúc còn giảng bài cho tôi, tôi sẽ mãi không quên được cảm giác mái tóc mềm của cô xõa trên mu bàn tay tôi.
Cô ấy đối xử với tôi rất tốt, lại nhẫn nại.
Khi anh tôi nhìn thấy cô ấy, muốn ba tôi đi dạm hỏi, ba tôi vốn dĩ không chắc chắn, nhưng vẫn đi một chuyến, không ngờ lại thành công.
Sính lễ cũng không đắt, chỉ cần ba ngàn.
Giá thị trường khi đó là một vạn.
Gia đình tôi quả thật đã nhặt được món hời lớn.
Vì vậy anh tôi rất hài lòng, khi đó Mai Mai vẫn chưa thôi học, anh tôi luôn đến cổng trường chặn cậu ấy lại, ép buộc cậu ấy phải theo anh về nhà.
Mấy người trong lớp cũng cười trêu chọc, gọi chị dâu Mai Mai.
Lúc đầu Mai Mai còn muốn tranh luận muốn khóc, sau đó cậu ấy dần dần không nói gì nữa.
Ngày Mai Mai thôi học, cậu ấy thu dọn tất cả cặp sách sau đó đến nhà tôi, ngày hôm sau cậu ấy liền uống thuốc ngay trong nhà tôi luôn.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa, bầu trời bên ngoài âm u, mây mù dày đặc che khuất mặt trời, ban ngày mà giống như trời sập tối.
Cao Diễm ăn hết mấy con gà, đầu gà rơi vương vãi khắp mặt đất.
Mẹ tôi vừa đi qua, có chút đau xót.
Nhưng bà vẫn nhặt đầu gà dưới đất lên nói:
“Tối nay có thể làm món đầu gà chiên. Hai cha con có thể làm đồ nhắm rượu.”
7.
Nhưng chưa đợi đến trời tối, mấy cái đầu gà đó đều đã bị Cao Diễm ăn hết rồi.
Cô ta ăn rất nhiều rất nhiều, bụng càng ngày càng to lên, giống như đang mang thai ba bốn tháng.
Mấy ngày này, Cao Diễm gần như đã ăn sạch gà ở trong thôn.
Mấy hôm rồi không có tiếng gà gáy, sắc trời dường như cũng càng ngày càng tối hơn.
Cô ta ăn hết đống đầu gà chiên đó, cả mỏ gà cũng không bỏ qua, còn lợi hại hơn cả Đại Hoàng, một lần một cái ăn hì hục liên tục.
Nhai nhai rồi trực tiếp nuốt xuống luôn.
Nhưng, cô ta không hề ăn mồng gà.
Tôi nhớ lại trước đó Mai Mai cũng không thích ăn mồng gà.
Mẹ tôi nhìn thấy có chút xót, mặc dù Cao Diễm tốt nhưng lại ăn nhiều quá.
Sau khi ăn xong cô ta nói: “Thật sợ đứa nhỏ trong bụng không đủ no đây nè.”
Anh tôi có chút kinh ngạc hỏi: “Trong bụng em có con?”
Cao Diễm nói: “Đúng vậy, của nhà các anh đấy, ờm… cũng ba tháng rồi đấy, đừng có mà chối nha.”
Anh tôi tính toán một lát, đột nhiên đứng dậy, tát Cao Diễm một cái: “Đồ vô liêm sỉ, cô mới đến đây được bao lâu chứ, sao cô có thể mang thai ba bốn tháng được? Cô xem lão tử là khỉ để cô đùa giỡn à?”
Ba tôi thấy Cao Diễm bị đánh, liền vội đến can ngăn: “Có gì từ từ nói, đừng đánh chứ. Con xem con đánh tới gương mặt này…” Ông đau lòng đưa tay ra định chạm vào, nhưng đột nhiên một lớp bột dày trên mặt rơi xuống.
Nhìn kỹ lớp bột này, đó là bột dùng để tẩm liệm người chết.
Khuôn mặt ba tôi lập tức biến sắc, kinh hãi hét lên một tiếng.
Bởi vì phía dưới lớp bột bị rơi ra của Cao Diễm, lại là một mảng thi ban thối rữa.
Cao Diễm xoay đầu lại, bình tĩnh nhìn anh tôi: “Anh đánh tôi?”
Đột nhiên toàn thân anh tôi run lên, giống như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp, anh ấy chỉ tay về phía Cao Diễm: “Cô…Cô —”
Cao Diễm chớp mắt, nâng cao giọng: “Anh lại đánh tôi?”
Khi cô ta cử động, một sợi tóc lại rơi khỏi đầu, vừa kinh hãi vừa đáng sợ.
Anh tôi run cầm cập: “Tôi… Tôi không có… Không có mà…”
Tôi sững người cảm thấy có một luồng nước ấm dưới chân, nhìn kỹ lại, hóa ra là anh tôi đã tiểu ra quần.
Nhưng trong nước tiểu lại hòa lẫn mùi máu tươi nồng nặc.
“Máu!” Tôi vô thức hét lên.
Anh tôi như giật mình tỉnh lại, lập tức đưa tay che người, anh ấy cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt tái nhợt rồi hét lên thảm thiết.
Tôi thẫn thờ quay người nhìn qua.
Lại phát hiện thân dưới của anh tôi chỉ mặc một cái tạp dề, bây giờ tạp dề đã ướt sũng, trên có có một mảng vàng vàng đỏ đỏ.
Tôi lại quay đầu nhìn về phía ba mình, ông… ông ấy cũng y như thế.
Mà Cao Diễm đang ngồi giữa hai người họ, hai tay cô ta, một tay đặt trên đùi anh tôi, tay kia đặt trên đùi ba tôi, đôi bàn tay trắng xám đó đầy những vết thi ban.
Sau đó, cô ta từ từ quay đầu về phía tôi, mãi đến lúc này, tôi mới nhìn rõ được khuôn mặt của cô ta.
Toàn bộ lớp phấn dày trên mặt cô ta đã rơi ra triệt để….
Vậy mà lại giống hệt như gương mặt của Mai Mai!!! Không, không, cũng không phải hoàn toàn giống nhau!
Cả người tôi như rơi vào hầm băng, ngây ngốc đứng hình tại chỗ.
Cao Diễm đột nhiên nhếch miệng cười: “Theo tính toán, hôm nay đã là ngày thứ một trăm lẻ tám rồi. cuối cùng ta cũng đã trở lại.”
Từ đầu đến cuối, người mà anh tôi dẫn về, vốn không phải Cao Diễm!!!
Đúng thế! Tôi bắt đầu phản ứng lại.
Chiếc đầm màu sắc sặc sỡ này! Rõ ràng là đồ búp bê giấy tôi đã lén lút mai táng theo Mai Mai vào ngày cậu ấy nhập liệm.
Bởi vì khi đó cậu ấy uống thuốc, mẹ tôi sợ sắc mặt xấu, nên dùng rất nhiều bột nếp đắp lên mặt cậu ấy.
Son đỏ trên môi cậu ấy, là dùng máu của con gà mái cúng bôi lên.
Trước đây, có sợi dây đỏ bao quanh thôn và chuỗi tràng hạt bảo vệ mọi người, khiến Mai Mai không thể bước vào, cho nên cậu ấy mới đợi ở bãi tha ma cửa đông của thôn, đợi người anh trai u mê háo sắc của tôi đi qua, sau đó đi theo vào mà không gặp bất kỳ cản trở từ ai.
Là chúng tôi đã phá vỡ quy tắc, chính là thấy máu!
Tùy ý hoang dâm!
Cắt đứt sợi dây đỏ!
Như thế cậu ấy mới có thể hoàn toàn tự chủ phá vỡ thế trận, tìm cơ hội báo thù!
Cậu ấy… đã quay về để trả thù!
Tôi vô thức muốn đi lấy điện thoại của anh cả để cầu cứu, nhưng chính lúc đó, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay tôi.
Là Mai Mai!
Bây giờ gương mặt của người giấy gần như đã hoàn toàn biến thành gương mặt của Mai Mai.
Tay cô ấy nhớp nháp, lạnh lẽo, giống như miếng thịt để qua đêm được bọc trong giấy thấm dầu vậy.
Cả người tôi lập tức cứng đờ, chỉ biết run rẩy, không dám động đậy.
“Cương Tử, tớ đã mang bài tập về nhà cho cậu rồi đó.” Cao Diễm, không, là Mai Mai nói với tôi, “Cậu mau viết đi.”
Đúng lúc này, con chó Đại Hoàng đang run rẩy sợ hãi lại dũng cảm đứng dậy, nó đứng ở cửa sủa ầm ĩ lên, tai nó còn đang chảy máu, nhưng nó không hề run sợ chút nào.
Trong miệng nó phát ra những tiếng sủa cảnh cáo đầy hung hãn, từng bước đi về phía tôi, há miệng bắt đầu kéo ống quần tôi, chân tôi dường như thả lỏng một chút.
Nhưng vào lúc này, mẹ tôi cầm một con dao phay vẫn còn dính máu đi ra.
Tròng đen trong mắt bà nhiều hơn tròng trắng, thần sắc ngẩn ngơ, chỉ cười hề hề nói: “Mai Mai à, con về rồi hả, con đang mang thai, lần này mẹ sẽ không đánh con, mẹ tẩm bổ cho con nhé, con đói rồi phải không, thịt của con chó này ngon lắm đấy!”
Bà ấy từ từ đi về phía Đại Hoàng.
Đại Hoàng vẫn còn đang dùng sức kéo ống quần tôi, mặc dù cả người nó run rẩy nhưng dù thế nào cũng không chịu nhả ra.
Mẹ tôi nắm chặt con dao phay đi đến trước mặt Đại Hoàng, sau đó giơ con dao phay lên.
Tôi kinh hãi hét lên: “Đại Hoàng! Chạy mau! Đại Hoàng! Chạy mau đi!”
Đại Hoàng nghe thấy tôi gọi tên nó cũng chỉ thút thít rồi vẫy đuôi với tôi, chứ không chịu rời đi.
Con dao phay đưa lên cao, mặt sau dao sáng bóng rất chói mắt.
Tôi dùng toàn bộ sức lực, cuối cùng chân cũng có thể động đậy được, nhưng đúng lúc đó con dao cũng đồng thời hạ xuống.
Tôi hét lên: “Đại Hoàng!!!”
Nhưng không ngờ, con dao của mẹ tôi vốn không chém vào người Đại Hoàng mà chém vào cánh tay Mai Mai đang giữ lấy cổ tay tôi.
Con dao dính máu chó giống như dao được hơ trên lửa, cánh tay đó của Mai Mai bị chém đứt, toàn thân tôi lập tức được thả lỏng. Mẹ tôi gần như dùng toàn bộ sức lực đẩy tôi đi: “Mau chạy đi! Đi gọi người đến giúp! Mau gọi điện thoại cho xx đi!”
Cả người tôi cứng đờ, loạng choạng chạy ra ngoài cùng với Đại Hoàng.
Ở phía sau, Mai Mai phát ra một tiếng cười khinh rất khẽ.
Mà trong lúc này tôi ngửi thấy một mùi hôi thối rất nồng nặc.
9.
Tôi hoảng loạn chạy ra khỏi sân đến đường lớn trong thôn, lúc này mới phát hiện trời đã chạng vạng tối, bên ngoài đều phủ một màu vàng âm u.
Trong thôn yên tĩnh đến lạ thường.
Tôi chạy đến căn nhà gần nhất, khoảnh khắc đẩy cửa sân vào tôi suýt chút nữa đã nôn ra, bên trong nào có treo thịt gà thịt vịt, rõ ràng chính là một dãy khuỷu tay và cánh tay người.
Trong căn nhà thứ hai cũng không phải treo lạp xưởng, mà là rất nhiều bộ đồ lòng của con người.
Cả người tôi mềm nhũn, nếu không có Đại Hoàng đứng kề tôi, tôi vốn đã không đi nổi nữa, cuối cùng tôi loạng choạng đi đến nhà trưởng thôn, nhà ông ấy ở cạnh chỗ cối xay bằng sức nước, nếu nó không hoạt động thì có thể từ bên đó chạy qua.
Tôi đứng trước cửa nhà hét lên gọi: “Bác cả.”
Bên trong có người trả lời.
Tôi đẩy cửa đi vào, một mùi máu tanh nồng nặc khiến tôi suýt nữa là bỏ chạy.
Bác cả trưởng thôn vốn làm nghề mổ lợn, thủ pháp khéo léo gọn gàng.
Mắt ông ấy trũng sâu, khuôn mặt đen sầm, trong tay còn đang cầm một bộ nội tạng, thấy tôi bước vào, ông ấy nheo mắt nhìn tôi một lát mới nhận ra tôi: “Sao lại đến đây.”
Tôi run rẩy nói: “Cháu…mẹ cháu mời bác, đến nhà, đến nhà giúp đỡ…. còn, còn có gọi điện cho hòa thượng. Mai —” Tôi đột nhiên không nói nên lời.
Bác cả trưởng thôn nói: “Giờ tao bận lắm, không phải đã qua 108 ngày rồi sao? Vẫn còn chưa kết thúc à?”
Bác ấy ném bộ nội tạng vào trong chậu một cái đùng.
Máu bắn tung tóe khắp nơi.
Tôi run rẩy hỏi: “Bác cả, bác, hôm nay bác giết bao nhiêu con lợn rồi?”
Thôn trưởng lấy tay lau mặt: “Không biết hôm nay có chuyện gì, có nhiều nhà mang đến mổ lắm, đã giết bốn con rồi, mệt chết đi được, mày có rảnh thì đến phụ tao một tay đi!”
Không, không, tôi từ từ lùi lại.
Mấy cái đầu lợn bị chặt nằm trên thớt, không phải, đó chính là mấy cái đầu người đang đờ ra nhìn tôi.
Cuối cùng tôi lùi đến trước cửa sân, phịch một tiếng, đâm sầm người vào cánh cửa.
Đúng lúc đó, cánh cửa khác bên cạnh bị đẩy ra.
Là mẹ tôi, trên gương mặt bà ấy nở ra nụ cười kỳ dị, dưới tròng trắng là ba đường thẳng màu đỏ, trên cánh tay bị thương, tay này kéo tay anh tôi, tay kia kéo tay ba tôi, bước đến trước mặt trưởng thôn nói: “Bác cả, nhà tôi cũng có hai con lợn để đón Tết, hôm nay mổ luôn đi.”
Trưởng thôn nói ông đã mệt rồi, mẹ tôi nhẹ nhàng nói: “Con dâu của tôi quay về rồi, còn mang thai nữa, cho nên cần phải bồi bổ thật tốt.”
Vậy là bác cả đồng ý ngay, mỗi bên nắm lấy một tay của anh tôi và ba tôi.
Ý thức của tôi rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng cơ thể không động đậy được, cũng không thể nói được, thậm chí cũng không thể di chuyển được mí mắt.
Giống như bị… bóng đè vậy.
Hơn nữa, Đại Hoàng như hình với bóng cùng tôi ngay lúc này cũng bỏ chạy đâu mất rồi.
10.
Bác cả trưởng thôn và mẹ tôi nói chuyện phiếm.
“Để tâm như thế, chắc là thằng cả nhà cô rồi đúng không?”
Mẹ tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ nói: “Chắc chắn rồi, lần này tôi trông kỹ lắm đó!”
Trưởng thôn nói: “Trước đây thằng cả không phải gặp chuyện sao, bây giờ ổn hết rồi à?”
Mẹ tôi nở nụ cười u ám: “Đúng thế, đã ăn rất nhiều đồ bổ đấy.”
Lồng ngực tôi cảm thấy rất buồn nôn, nghĩ đến mấy thứ đồ bổ đó, dạ dày như sóng biển cuộn trào bên trong vậy.
Mẹ tôi cũng không rảnh rỗi, chạy đi giúp trưởng thôn đun nước.
Một cái nồi rất lớn, chứa đầy nước nóng bên trong.
Trên một cái giá khổng lồ, treo tám “con lợn” đã mổ bụng.
Trưởng thôn vừa mài dao, vừa kêu mẹ tôi đi lấy thau hứng máu.
“Máu này rất tốt, tẩm bổ là tốt nhất đấy.” Trưởng thôn nói rồi thuận tay vỗ vào mông mẹ tôi một cái.
Mẹ tôi không phản ứng, ngược lại còn cười: “Thanh thiên bạch nhật, người ta nhìn thấy bây giờ.”
“Sợ cái gì” Trưởng thôn nói, “Ai dám lên tiếng? Lão Ngũ mà dám lên tiếng, tôi sẽ nói hết chuyện mà nó đã làm.”
Mẹ tôi hừ lạnh: “Nếu không phải hắn bất nhân, có thể trách ta bất nghĩa sao? Khi tôi mang thai đứa thứ hai, ông ta còn lăng nhăng bên ngoài, vì quá tức giận tôi đã sinh ra một đứa trẻ bị bệnh. Nếu không có bác, tôi cũng không thể sinh được đứa thứ ba. Biết chuyện rồi mà ông ta vẫn còn khó chịu với tôi, khiến tôi chỉ đành hung dữ với đứa thứ ba hơn, nhưng ông cũng biết đấy, trong lòng tôi thương nhất chính là đứa thứ ba mà.”
Tai tôi ù đi khi nghe những lời nói đột ngột đó, da mặt tê dại.
Trưởng thôn hừ một tiếng, cười: “Nhưng mấy ngày nay tôi nghe nói trong nhà của mấy người rất náo nhiệt, lão khốn khiếp kia lại được việc rồi đúng không?”
Mẹ tôi cũng cười: “Được thì được, nhưng chả bằng bác.”
Trưởng thôn nói: “Vậy thì, đợi chúng ta giết lợn xong…”
Tôi nhìn anh và ba tôi bị đẩy lên ván gỗ được rửa sạch sẽ bằng nước sôi.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hai người họ đã tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, miệng há to nhưng không thể nói, giống như có người bóp cổ họ vậy.
Bếp lửa của mẹ tôi càng cháy càng lớn, nước cũng đã bắt đầu sôi.
Bên trong bốc khói hừng hực.
Bà ấy nhúng tay vào thử nói: “Kỳ vậy ta? Sao nước không nóng chút nào vậy?”
Bà rút tay từ trong nồi ra, nó đã trở nên rất đỏ, rõ ràng đã bị luộc chín luôn rồi.
Khuôn mặt của anh và ba tôi trắng bệch như giấy, họ nói không nên lời, há to miệng cầu cứu, nước mắt lã chã, toàn thân run rẩy.
Mẹ tôi chỉ bận thêm củi vào lửa, lúc này nước đã sôi lên ùng ục ùng ục.
Bà ấy đưa tay vào khuấy nước qua lại, rõ ràng ngón tay đã bị nấu chín, rơi xuống.
Ấy thế mà bà vẫn không cảm thấy nóng.
Nhìn thấy trong nồi có thứ gì đó, mẹ tôi vớt lên một cách kỳ quái: “Sao ông không rửa sạch nồi thế?”
Trưởng thôn cũng đi qua cầm lên xem thử, dưới tròng trắng của ông cũng có ba gạch đỏ, người xưa còn gọi là quỷ che mắt.
Ông nói: "Chắc chắn là do thằng quỷ Cương Tử, lúc nãy đến tìm tôi nói gì mà muốn gọi điện thoại, tôi bận nên mặc kệ nó, nó giận nó ném xương gà vào đây chứ không ai ngoài nó hết á."
Mẹ tôi tò mò: "Gọi điện thoại gì?"
Trưởng thôn: "Chính là số điện thoại của vị hòa thượng đã làm lễ cầu siêu."
Ông ấy vừa nói xong câu đó, mẹ tôi đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt bà u ám, khủng khiếp vô cùng.
Bà ấy gắt tôi: "Cương Tử, con còn ở đây làm gì? Sắp khai giảng rồi, sao không mau về làm bài tập đi?"
Tôi rõ ràng đã cố gắng hết sức nhưng chỉ khẽ động được mí mắt, vẫn không thể nói chuyện được.
Mẹ tôi đột nhiên rất giận dữ: "Lại bắt đầu rồi phải không? Tao nói chuyện với mày mày cũng không thèm lên tiếng phải không? Mày nghĩ tao không làm gì được mày à? Điểm số của mày đã tụt rất nhiều, mỗi ngày chỉ biết nhớ con gái, lông còn chưa mọc dài đã đòi yêu sớm, tao nói cho mày biết, nếu như mày thi cuối cấp không tốt, thì tao nói được làm được! Mày đừng có hòng đi học nữa!"
Bác cả trưởng thôn cũng tức giận: "Cái gì? Cương Tử yêu sớm?"
11.
Mẹ tôi tức giận nói: "Bắt đầu từ năm ngoái rồi. Này, chính là Mai Mai đấy. Nghe nói là bạn cùng bàn, mỗi ngày đều mang nắp bút, giấy nháp người ta đã dùng hết về, tối không ngủ mà cứ ngồi nhìn, thành tích tụt dốc rất nhiều, lần trước càng tức giận hơn, cả vở bài tập cũng để quên, còn để người ta mang qua. Cuối cùng cũng là nghiệt duyên thôi, nó đến đúng lúc thằng cả cũng ở đó, vừa nhìn đã thấy ưng nó, vốn dĩ tôi cũng không đồng ý, nhưng lại nghĩ như vậy có thể cắt đứt suy nghĩ của thằng ba, nên bảo lão khốn kia đi sang hỏi cưới. Không ngờ vừa đến hỏi liền thành công, thế là thằng cả nó càng chịu buông tay."
Trưởng thôn cười lạnh nói: "Thành công gì chứ? Không phải do Lý Lão Ngũ (ba tôi) lúc đến vừa hay gặp được Lão quỷ rượu đang… con của hắn ấy, bị người ta nắm thóp, đương nhiên phải thành công thôi."
Mẹ tôi vừa đổi tay thử nhiệt độ nước vừa nói: "Thành công là thành công, nhưng ông nói xem, nhà con bé đó như thế… chậc, có người con dâu như vậy, trong lòng tôi có thể thoải mái sao? Vậy mà thằng cả vẫn cứ thích nó, nói chỉ có nhỏ đó mới có cảm giác. Con nhỏ đó cũng chỉ mới hơn mười tuổi, biết cái gì cơ chứ."
Bác cả trưởng thôn nói: "Khà khà, Lý Lão Ngũ nhà các người không biết sao?"
Mẹ tôi có chút tức giận: "Nhắc đến lão khốn đó tôi lại bực mình, hôm đó Mai Mai đến nhà nói với tôi, nó vẫn muốn đi học, muốn từ từ, đến khi tốt nghiệp sơ trung mới kết hôn, biết chút chữ nghĩa thì con cái sẽ tốt hơn. Vốn dĩ tôi cũng đã đồng ý rồi. Vậy mà lão khốn đó nửa đêm lẻn vào, cướp đi cái đó của nó." Cái gì mà tốt cho đứa nhỏ chứ, đó là vì khi chúng tôi mười sáu tuổi có thể xin căn cước công dân, khi ấy có thể tự do rồi.
Nghe thấy điều đó, anh tôi quay đầu nhìn ba tôi đầy hung ác.
Ba tôi chột dạ quay đi, không dám nhìn anh tôi.
Trưởng thôn nói: "Vậy… ý là, trước kia cô nói đứa trẻ đó thật sự là của lão khốn đó sao?"
Đứa trẻ?
Mai Mai, trong bụng thật sự có đứa trẻ sao?
Mẹ tôi lại cho thêm củi, duỗi gần nửa cánh tay vào trong nồi thử: "Hình như nước nóng rồi. Thật ra tôi biết lão khốn đó đã sớm động tay sau lễ đính hôn rồi. Một mình lão ta vẫn chưa đủ, còn muốn giới thiệu cho người khác. Nhưng bình thường tôi không nhìn thấy thì cũng thôi đi, đêm đó tôi vẫn đang ở nhà, vậy mà lão ta vẫn dám? Tôi giận quá đã đánh cho Mai Mai một trận. Nó nói nó bị cưỡng bức, ông cũng biết mà, lúc đó còn làm ầm ĩ cả trong ngoài thôn đều biết…"
Trưởng thôn có chút không tự nhiên mím môi: "Cưỡng bức cái gì, ai cũng nói là do nó tự nguyện. Nó là muốn kiếm tiền. Nó bảo nó muốn đóng học phí."
Vừa nghe thấy mẹ tôi liền sửng sốt: "Sao mà ông biết được?"
Bác cả tự biết bản thân lỡ lời: "... Tôi, tôi đoán thế."
Mẹ tôi hung ác nói: "Tôi biết rồi, con quỷ cái đó tâm tư thật sâu xa, tôi thấy nó vốn không muốn gả vào nhà chúng tôi. Sớm biết như vậy, không nên giúp nó phá thai."
Trưởng thôn choáng váng: "Phá thai?"
Mẹ tôi nói: "Đúng vậy, trong bụng nó có rồi, không biết là ôn thần phương nào, tôi dùng phương pháp dân gian, rất tốn sức, bắt rất nhiều ếch da xanh, tìm rất nhiều trứng ếch, kết quả đều vô dụng."
Lửa cháy phừng phực, màu sắc rất kỳ quái, trong sân thoang thoảng mùi hương cổ quái.
Trời cũng càng ngày càng tối.
Mà ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng lê giày quen thuộc, rất giống với tiếng Mai Mai bước đi. Lúc đi học, cô ấy chỉ có duy nhất một đôi giày mang không vừa chân, đều dùng quanh năm, khi bước đi phát ra tiếng lạch cạch.
Tiếng chân đó càng lúc càng gần, đã bước đến trước cửa sân của trưởng thôn, ngay sau lưng tôi.
Sau đó thì dừng lại. Sống lưng tôi liền rợn lên một cơn buốt giá.
Người trong sân dường như không cảm thấy gì, thời khắc này, tất cả mọi âm thanh đều ngưng lại.
Cả ba lẫn anh tôi đều không dám thở mạnh, bọn họ đang nhìn chằm chằm ra phía sau lưng của tôi.
12.
Giây tiếp theo, một tiếng ầm bất ngờ vang lên, toàn bộ cánh cửa đổ ập xuống.
Tôi ngã phịch xuống đất, một bàn chân nhẹ nhàng giẫm qua người tôi, rồi thêm một bàn chân khác.
Anh tôi vốn đang nằm trên tấm ván chờ bị giết, đột nhiên đứng bật dậy, sau đó quỳ xuống đất.
Bên cạnh anh cả là ba tôi, họ dập đầu không ngừng khiến trán chảy máu, máu thịt hòa lẫn vào nhau, nhưng dường như họ không cảm nhận được gì. Trong mắt họ chỉ chứa đầy sự sợ hãi.
“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.” Cả hai run rẩy cầu xin tha thứ, nước mắt, nước miếng chảy đầy khắp sân.
Bóng dáng Mai Mai trong bộ quần áo rách nát đang đứng trước mặt họ.
Đây không phải là người giấy thế thân Cao Diễm, mà thật sự là Mai Mai đã sống lại.
Nhìn từ phía sau, tóc của cậu ấy đã rụng đi rất nhiều, giống như bị người ta xé toạc, lộ ra một mảng da đầu nhìn rất kinh khủng.
Cậu ấy nhìn quanh một vòng, trước tiên nhìn vào chiến lợi phẩm trên giá treo, khẽ cười vui vẻ, tiếng cười đó giống như khi chúng tôi còn ngồi cùng bàn, cậu ấy ngủ gật trong lớp, tôi đưa tay che nắng cho cậu ấy, khi cậu ấy tỉnh lại nhìn thấy tôi gương mặt hơi ửng hồng, cụp mắt xuống khẽ cười giống thế này.
Giọng tôi khàn đi, tôi rất muốn khóc. Nhưng cũng rất sợ hãi.
Càng cảm thấy khiếp đảm hơn.
Đây là Mai Mai, nhưng lại không phải là Mai Mai.
Nhưng lúc này, bác cả trưởng thôn lại như nhìn được cái gì đó rất hiếm lạ, tròng trắng mắt dường như biến thành màu đỏ, cười haha chỉ vào anh và bố tôi: “Mau nhìn con heo này đi, vậy mà lại có thể quỳ giống như người này, hahaha.”
Trong tay bác cả là con dao mổ lợn vừa cứng vừa sắc, lúc giết lợn chỉ cần chọc tiết từ cổ ra, vậy thì có thể rút hết máu ở đầu lợn.
Ông ấy đi đến túm lấy anh tôi, lúc này anh tôi đã có thể cử động liền cố hết sức vùng ra, mẹ tôi cũng chạy đến giúp giữ anh tôi lại.
Thịt trên ngón tay đều đã mục rữa hết trong nồi, trên tay không còn miếng thịt nào, giống như một đôi đũa trắng vậy.
Chỉ cần động đậy một chút liền rơi ra, cực kỳ khủng khiếp.
Anh tôi gào thét trong đau đớn.
“Con lợn này ồn ào thật đấy!” Mẹ tôi quay đầu gọi tôi, “Cương Tử, mày còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau đến giúp phụ tao đè con lợn này xuống đi, mày còn muốn có thịt lợn đón Tết không hả?!”
Trong lúc giằng co, bác cả trưởng thôn lệch tay khiến tay anh tôi bị thương.
Anh tôi la hét ầm ĩ, nhìn sang Mai Mai chửi lớn: “Tôi không có hại cô! Tôi hại cô khi nào chứ?! Sao cô đối xử với tôi như vậy? Mẹ, mẹ, mẹ nhìn con đi, con là con trai của mẹ mà!”
Mẹ tôi quay sang bác cả trưởng thôn nói: “Con lợn này khỏe thật đấy. Phải chặt tay chặt chân nó trước thì nó mới nằm yên được.”
“Vẫn là cô có cách.”
Bác ấy thật sự vung dao lên.
Toàn thân tôi run rẩy, tôi nhìn thấy anh trai tôi đang gào thét trong vô vọng.
Không, không! Dù sao họ cũng là người thân của tôi mà.
Tôi khó khăn bò về trước, cả người như nặng ngàn cân, tôi dùng toàn bộ sức lực gọi: “Mai Mai à!”, nhưng giọng nói của tôi phát ra lại nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Bác cả trưởng thôn nói là làm, rất nhanh, gân tay gân chân của anh và ba tôi đều bị chặt đứt, triệt để nằm la liệt trong sân.
Giây sau, trưởng thôn lau mồ hôi, lại xoa bụng: “Bận rộn lâu như vậy cũng cảm thấy có chút đói rồi. Em dâu có muốn ăn chân giò hun khói không? Tôi sẽ đích thân làm cho cô, ăn ngon lắm đấy.”
Mẹ tôi gật đầu, chỉ thấy bác cả trưởng thôn cầm dao thái thịt, cúi người xuống bắt đầu chặt chân của mình. Từng nhát rồi từng nhát.
Sau đó ném vào trong nồi.
“Cái chân giò này tươi thật, chỉ cần nhúng qua nước một lát là có thể ăn rồi, lát nữa khi ăn thì thêm nội tạng hầm trong nồi, đảm bảo ăn vào cô muốn nuốt luôn cả lưỡi." Bác cả nuốt nước miếng vui vẻ nói.
Mẹ tôi dùng đôi tay xương xẩu của mình múc thịt.
Tôi dùng toàn bộ sức lực, cuối cùng cũng chạm được phía sau Mai Mai. Tôi khổ sở van xin:
"Đừng! Mai Mai! Cậu không phải là người như vậy, cậu không phải là người như vậy. Tớ xin cậu, buông tha cho họ đi, tớ xin cậu mà, cậu không phải thích tớ sao…..cậu lên tiếng đi chứ, Mai Mai!" Mai Mai mà tôi biết luôn mạnh mẽ lương thiện, Mai Mai mà tôi biết luôn có một trái tim nhân hậu.
Đúng lúc này, Mai Mai đột nhiên quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc đó cả người tôi run lên bần bật.
Tóc tai cậu ấy bù xù, Mai Mai nhìn tôi, trong mắt ngập tràn những giọt lệ máu, hơn nữa trong miệng nhét đầy cám bẩn thỉu, đôi môi thâm tím và sưng tấy vô cùng đáng sợ.
Lấy tóc che mặt người chết, nhét cám đầy miệng
Là vì muốn người chết không bị nhận ra, có oan khuất cũng không thể nói được.
Cho nên, nếu không có người giấy Cao Diễm làm thế thân, Mai Mai vốn không thể mở miệng nói được.
Nhưng mà... lúc cô ấy chết rõ ràng không phải là bộ dạng này, rõ ràng không phải như thế.
13.
"Anh cả, chuyện này là thế nào?" Tôi quay đầu hỏi người trước mặt.
Ngày hôm đó là anh tôi là người đã đưa Mai Mai trở về từ bệnh viện.
Anh ấy không dám nói dối trước mặt Mai Mai.
"Hôm đó, mẹ nói Mai Mai đã uống thuốc, muốn tao đưa cô ấy đi bệnh viện, nhưng tao nghe nói uống thuốc này rồi thì chỉ có chết, cũng không muốn phí tiền, nên đi được nửa đường đã quay lại.
Trên đường quay về, tao nhìn thấy ba đang kéo cỏ bằng xe ba bánh nên ném sang cho ông xử lý."
Mai Mai quay đầu nhìn ba tôi, ông lập tức mở miệng nói:
"Đúng, đúng vậy, ba cũng nghĩ sẽ cẩn thận mang cô ấy về nhà. Nhưng trên đường cô ấy lại như vậy… ba liền nghĩ tìm một nơi…” Cổ họng ông ấy đột nhiên nghẹn lại, tưởng chừng thở không ra hơi, sau đó lập tức nức nở xin tha thứ, khi đã thở lại được, ông ấy mới nói ra sự thật, “Cương Tử, ba không phải người, ba không phải là người mà, hãy tha thứ cho ba, xin hãy tha thứ cho ba.”
“Khi đó Mai Mai đã sắp chết đến nơi rồi! Ông có còn là con người không?! Hả?! Lão già súc sinh! Đồ súc sinh!!!” Cổ họng tôi phát run khi nói ra những lời đó.
“Khi đó cô ấy vẫn chưa chết…” Tôi không kiềm được liền lao đến đấm vào mặt ông ta, khiến mắt ông ta bầm đen.
Ông ta hét lên một tiếng, không tự chủ được mà sợ hãi liếc nhìn Mai Mai, càng đến gần ông ta chỉ cảm thấy có một mùi hôi thối khó ngửi, ông ta run rẩy nói: “Chính là ở sân đập lúa bên kia, không ngờ rằng có bốn anh em đang làm đồng, đúng lúc rảnh rỗi, nên… nên thu bọn họ mười tệ…”
Tôi nghiến răng, khó khăn bò dậy, dùng một chân đá ông ta xuống đất.
Trước kia ở nhà chỉ cần ông ta liếc nhìn tôi chân tôi đã bủn rủn, khạc nước bọt tôi liền co người lại.
Nhưng bây giờ, tôi không sợ ông ta, tôi chỉ muốn… giết chết ông ta ngay lập tức.
Lão khốn này không dám giấu diếm điều gì, tiếp tục run rẩy nói: “Sau đó cả đám cũng sợ lắm, bởi vì cô ta không động đậy nữa, ba liền nhanh chóng thu dọn rồi đưa cô ta về nhà. Khi về đến nơi, ba đặt cô ta ở bãi đất hoang bên phải, đợi cô ta chết. Sau đó, sau đó ba cũng không biết nữa. Nhưng khi ba đi, có nhìn thấy bác cả (trưởng thôn) từ sân sau đi ra.”
Tôi quay đầu nhìn bác cả trưởng thôn, ông ta không có phản ứng, vẫn cứ ngây ngốc như vậy, ông ta vừa tự cắt gân kheo của mình, nên hiện tại không thể di chuyển được.
Tôi nhặt con dao mổ lợn bên cạnh ông ta hét lên: “Đừng giả vờ nữa, sau đó thế nào.”
Đường gạch đỏ của quỷ che mắt trong mắt ông ta đã biến mất, ông ta đã sớm tỉnh lại rồi.
Trưởng thôn nghe thấy những lời đó liền đưa mắt cầu xin tôi, tôi đưa con dao kề cổ ông ta, lưỡi dao sắc lập tức dính đầy máu.
“... Bác nói, bác nói. Cương Tử, con đừng làm vậy với bác, bác là… của con… Không, không phải, ý của bác là, bác làm theo lời của mẹ con. Mẹ con nói, trong bụng Mai Mai có đứa con, như vậy không sạch sẽ, không thể vào nghĩa trang của nhà con, cũng không thể gả cho anh hai của con. Muốn, muốn bác… mổ bụng lấy con của cô ta ra.”
Tôi lập tức ớn lạnh cả người.
Tôi đột nhiên hiểu ra, vì sao khi nhập quan Mai Mai lại mặc đồ đỏ.
Không phải chỉ vì kết âm hôn, mà còn là để che đậy tội ác.
Bác cả không dám động đậy, sợ con dao sắc nhọn trong tay tôi đâm vào cổ: “Bác… bác rạch bụng cô ta ra, khi chặt xuống dao đầu tiên, cô ta liền gào thét lên, khi đó bác mới biết hóa ra cô ta vẫn chưa chết, nhưng khi đó cũng hết cách rồi. Dao cũng đã đâm xuống, làm sao mà cô ta sống nổi nữa, nếu bị phát hiện thì chính là giết người, nên chỉ đành tiếp tục mà thôi. Bác bịt miệng cô ta lại, rồi lôi đứa nhỏ từ trong bụng ra…”
“Đứa trẻ… sao rồi?” Tôi hỏi.
Bác cả a một tiếng, lại tiếp tục trả lời: “Đứa, đứa trẻ còn rất nhỏ, giống như cóc lột da vậy, bác không dám nhìn, liền ném thẳng xuống ao.”
Nghe tới đây, nước mắt tôi trào ra, tôi cảm thấy toàn thân ứa máu, trong miệng lại bật cười thành tiếng, cứ liên tục cười nhưng nước mắt lại rơi.
“Người tiếp theo!!!” Tôi quay đầu lại, nhìn mẹ tôi đang giả chết.
Bà ấy rõ ràng đã đau đến mức run rẩy, nhưng vẫn giả vờ nhắm chặt mắt lại.
Tôi bước qua đó, một chân giẫm lên bàn tay xương xẩu của bà ta.
“Nếu bà không tỉnh, tôi sẽ ném bà vào trong nồi cho đến khi tỉnh. Tôi muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!” Tôi vươn tay nắm lấy cổ áo bà ta, làn da trắng nõn của bà ta kề sát tay tôi, tôi chưa từng có cảm giác chán ghét đến như vậy, “Nói!”
Toàn thân người đàn bà đó run rẩy.
“Cương Tử, Cương Tử, mẹ là mẹ của con mà, từ nhỏ đến lớn, mẹ đều bất công với con, đều là vì con, đã bao nhiêu lần con bị ba con đánh mắng, mẹ, mẹ làm tất cả những điều này là vì con. Mẹ chỉ không muốn con vì cô ta mà ảnh hưởng đến việc học thôi!”
Tôi vung dao rạch ngang má bà ta, bà ta cuối cùng cũng câm miệng.
“Tôi chỉ muốn nghe, ông ta đã nói, sau đó thế nào?”
Người đàn bà đó run rẩy, đã không còn một chút hung hăng nào, bà ta không dám nhìn ai.
“Mẹ đợi bác, bác cả xử lý xong thì đi tới xem thử, cô ta đã bất tỉnh rồi, mẹ liền thay quần áo cho cô ta. Kết quả đợi hai ngày rồi mà cô ta vẫn chưa chết, nhưng đã đến giờ lành kết âm hôn, mẹ không còn cách nào khác, chỉ… chỉ có thể nhét đầy cám vào miệng cô ta rồi đưa vào trong quan tài.”
“Cho nên… Bà đem người sống vứt vào trong quan tài, làm ầm ầm ĩ ĩ trước sự chứng kiến của tất cả mọi người trong thôn, rồi mang đến nghĩa trang Lý gia?”
Trưởng thôn hét lên đau khổ: “Bọn ta cũng không còn cách nào khác nữa.”
Lúc này anh cả tôi đột nhiên run lên: “Cái gì mà không còn cách nào? Rõ ràng có cách! Tôi nói rồi, Mai Mai cô không thể buông tha cho tôi sao? Tôi là người ít tạo nghiệp nhất mà… Cương Tử, tao nói cho mày biết, thứ cô ấy uống vốn không phải thuốc trừ sâu, cũng không thể chết, tối đêm đó chính tai tao nghe ba mẹ đã nói thế!”
Sống lưng tôi tê dại, tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng anh tôi.
“Thật, thật mà! Không tin mày hỏi ba đi.”
Ba tôi gần như không hít thở được khi nghe câu đó, nhưng ông ấy không ngất nổi, vì tôi đã đâm một nhát vào động mạch đùi của ông ta.
Ông ấy đau đớn hét lên: “Tao nói, tao nói. Đó không phải là thuốc trừ sâu, là loại thuốc tao đã mua trước đó, tao sợ mẹ mày phát hiện nên đã đổ vào trong lọ thuốc trừ sâu, có uống cũng không chết được, chỉ sẽ…. ý tao là sẽ không thể chết, sẽ không thể chết! Nhưng khi đó, Mai Mai đã được chôn cất rồi…”
Đột nhiên tôi không kiềm được mà vừa khóc vừa cười, một nỗi thống khổ cực lớn dâng lên trong lòng, từ trước đến nay tôi không hề biết cảm giác căm phẫn và hối hận kết hợp lại sẽ là loại cảm nhận này!
Tôi vừa khóc vừa cười, tôi bò qua đó, quỳ xuống trước mặt Mai Mai, cô ấy không nhúc nhích.
Tối hôm đó, ở trong trường tôi nghe bạn học thôn bên nói, rõ ràng tôi đã trốn học về, rõ ràng tôi đã đi qua nghĩa trang nơi cô ấy được chôn cất.
Rõ ràng tôi đã nghe thấy bên trong có động tĩnh, có âm thanh.
Nhưng vì tôi nhát gan, vì tôi khó chịu, tôi nghĩ rằng Mai Mai không tha thứ cho tôi, là con chuột hoặc là ma quỷ, cho nên đã lặng lẽ đi qua.
Tôi… chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, bỗng nhiên ho ra một ngụm máu.
Tôi gào khóc thật lớn trong nỗi thống khổ tột cùng.
14.
Nhưng đó chưa phải là kết thúc.
Người cha rẻ mạt của tôi không lên tiếng nhưng trưởng thôn lại nói:
“Lý Lão Ngũ, ông dám làm không dám nhận sao? Sự việc chỉ có như vậy sao? Đúng, là tôi chủ trì tang lễ, toàn bộ người trong thôn tham dự, có nghe thấy động tĩnh cũng không phải một hai người, cùng lắm là mọi người thấy chết không cứu, còn mày thì sao? Mai Mai, tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn đòi mạng thì phải đòi hắn! Hắn mới là nguồn cơn của mọi chuyện!”
Người ba rẻ mạt của tôi run lên: “Lý Lão Đại, tôi gọi ông một tiếng anh cả, ông liền đối xử với tôi vậy à? Ông muốn Cương Tử triệt để hận tôi đúng không? Haha, ngay cả khi ông làm vậy, Cương Tử vẫn nằm trong hộ khẩu nhà tôi. Hiện tại tất cả mọi người đều chết rồi, chỉ có nhà Lão Ngũ ta vẫn còn, nhà Lão Đại ông, thế mà, tuyệt hậu rồi!”
“Nói tiếp đi!” Tôi chậm rãi quay đầu nhìn bọn họ.
Bọn họ đồng thời câm miệng.
Người ba rẻ mạt của tôi đang ngậm miệng, lại đột nhiên hét lên, giây sau đó, tay ông ta bị quay một cách không tự nhiên, xương từ miệng vết thương của ông ta nhô ra tự đâm vào cổ mình, dịch thể trong cổ phun ra, ông ta lắp bắp nói: “Tôi nói, tôi nói… còn, còn có…”
“Còn có sau đó, tôi nghĩ cô ta vẫn chưa chết, nên, nên cùng bốn anh em kia đi đào mộ… cô ta quả nhiên chưa chết, mọi người đều nói nếu đã vậy thì, chi bằng… đừng đánh tôi, bọn họ đã động thủ trước, là bọn họ!!!” Ông ta cố gắng thanh minh, “Vì cô ta không nghe lời, tôi mới giật rách một nắm tóc của cô ta…”
Tôi dùng dao rạch ngang khóe miệng ông ta, miệng ông ta rách toạc ra, ô ô không nói thành lời.
Ma quỷ không thể tự mình động tay trả thù, họ cần người thay thế, cần một con rối, cần nỗi sợ và hổ thẹn của lòng người, cần thuật che mắt người khác.
Nhưng tôi có thể.
Tôi chậm rãi nhặt con dao lên.
Mai Mai vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt cô ấy chăm chú nhìn tôi đi về phía những người kia.
Đúng lúc này, cách cửa thôn không xa tôi nghe thấy tiếng một đàn chó sủa dữ dội, là Đại Hoàng, nó chạy đi và dẫn theo đám anh em của nó quay lại.
Đại Hoàng chạy nhanh nhất!
Chúng vây quanh tôi, nhìn về phía sau tôi sủa lên dữ dội.
Tôi đưa tay sờ Đại Hoàng, bày tỏ sự cảm ơn đối với nó, cũng ra hiệu cho nó im lặng. Tôi rất tỉnh táo, tôi biết bản thân mình phải làm gì.
Đại Hoàng là một con chó trung thành, dũng cảm.
Còn tôi là một đứa nhát gan, nhu nhược, vô tri, ngu xuẩn, non nớt, tôi vốn không hề biết chuyện gì đã xảy ra, tôi sợ đòn roi của ba, sợ nắm đấm của anh trai, bị mẹ nói vài ba câu liền tin ngay.
Rõ ràng, rõ ràng tôi là người trêu chọc Mai Mai trước, nhưng cuối cùng lại là người đẩy cô ấy ra.
Tôi nhớ đến ánh tà dương ngập nắng vào giờ tan học trong lớp khi không có người.
Hôm đó đến phiên tôi trực lớp, Mai Mai không dám về nhà, tôi hỏi cậu ấy vì sao, cậu ấy nói cậu ấy sợ ba, tôi nói tôi cũng sợ ba, nhưng sau này khi tôi lớn lên, tôi sẽ là người bảo vệ cho cậu ấy.
Nhưng tôi — lại chẳng làm được gì cả.
Tôi vung dao lên lần nữa, cắt bỏ hết phần gan trong người tôi!
Tôi quỳ xuống đất, gió lạnh thổi qua, tôi đau đến toát mồ hôi lạnh, tôi cảm thấy có một bàn tay đang nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Nặng tựa ngàn cân lại nhẹ tựa lông hồng.
Tôi gần như không chịu đựng nổi, trước khi ngã xuống, tôi nhìn thấy cửa sân bị mở ra.
“A di đà phật” Giữa tiếng chó sủa hòa lẫn với tiếng tụng kinh, một vị hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng bước vào.
Tay tôi che phần eo lại rồi ngã xuống đất.
Tôi đã hoàn thành những chuyện muốn làm.
Cảm ơn người mẹ vô sỉ đó của tôi, để tôi sinh ra hợp pháp, bà ta đã ghi tuổi của tôi nhỏ hơn một năm trong hộ khẩu, bây giờ tôi vẫn chưa đủ tuổi để chịu trách nhiệm.
Rất lâu về sau, khi đó tôi đã cùng sư phụ tu hành rất lâu, Đại Hoàng biến thành Lão Hoàng.
Một hôm, khi giảng thiền trong chùa, đề cập đến chuyện nhân quả nguyên do, Thượng tọa hỏi tôi.
Có một con ếch nhỏ màu xám đột nhiên từ lá sen bên cạnh nhảy lên mu bàn tay tôi, tôi nhìn con ếch nhỏ, dùng từ ngữ thiền chuẩn trả lời Thượng tọa:
“Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh. Dục tri tiền thế nhân, kim sinh thụ giả thị”
*Tất cả pháp hữu vi, như mộng ảo bọt bóng. Muốn biết nhân đời trước, hãy nhìn vào kết quả thọ báo hiện tại.
“Trưởng Lão hỏi tôi nhân quả, nhân quả của tôi đều nằm trong tay tôi.”
Trời tháng tư, mới nóng đã lạnh.
Nhân quả của tôi.
Ở trong lớp học sau hoàng hôn ngày hôm đó, trên cơ thể thiếu niên của chúng tôi.
Trong đống trứng ếch hỗn loạn dưới đầm sau cơn mưa, ở trên người con ếch nhỏ này giống như một đứa trẻ vừa lột da.
Tôi vĩnh viễn không thể quên được lời bác cả đã thốt ra hôm đó.
—— “Đứa… đứa trẻ còn rất nhỏ, giống như cóc lột da vậy, tôi không dám nhìn, liền ném thẳng xuống ao.”
Tôi rũ mắt xuống, nước mắt đọng trên mi lại không thể nào rơi được.
Hình bóng đó đi theo tôi ngày càng mờ nhạt.
Xin lỗi, Mai Mai.
Nhân quả tuần hoàn, quả báo thích đáng.
Nguyện dùng trọn kiếp siêu độ, chỉ cầu kiếp sau tu thành chánh quả.
[Hoàn Chính Văn]