Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
CHƯƠNG 135
“Ừ, nhưng hi vọng lát nữa ông vẫn dám nói như vậy.” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn không lớn, mỗi từ nói ra đều vô cùng rõ ràng, mạch lạc.
Trong sảnh bệnh viện vẫn còn ồn ào, nhưng nghe thấy giọng nói của anh, trong sảnh đột nhiên yên tĩnh lại.
Có một số người, trời sinh đã cao cao tại thượng, được người khác ngưỡng mộ giống như Lưu Thiên Hàn, cho dù anh chỉ đứng ở đó, không nói gì, khí thế vô hình tỏa ra từ cơ thể anh cũng khiến người khác không dám tùy tiện gây chuyện.
“Cậu….cậu Lưu…”
Trên mặt Bùi Hảo Bình bị người phụ nữ cào mấy cái, tơ máu chảy đầy mặt, trông có chút buồn cười.
Khuôn mặt ông ta tràn đầy sự nịnh bợ nhìn Lưu Thiên Hàn, chú ý đến việc Lưu Thiên Hàn ôm Nhan Nhã Tịnh ở trong lòng, ánh mắt ông ta nhìn Nhan Nhã Tịnh thêm mấy phần ý nghĩ sâu xa.
Nghe thấy cách xưng hô của Bùi Hảo Bình với Lưu Thiên Hàn, không ít người có mặt ở đó sắc mặt lập tức thay đổi.
Vân Hải rộng lớn như thế, người có thể được gọi là cậu Lưu, ngoại trừ Lưu Thiên Hàn thì không có người thứ hai!
Mặc dù rất nhiều không bất mãn với việc Lưu Thiên Hàn bảo vệ loại bác sĩ lòng dạ độc ác ở trong mắt bọn họ, nhưng Lưu Thiên Hàn ở trong mắt những người ở Vân Hải giống như là ông trời, là thật, cho dù trong lòng bất mãn, nhưng cũng không có ai dám tùy tiện làm bậy ở trước mặt anh.
“Cậu Lưu….” Nghe thấy Bùi Hảo Bình gọi Lưu Thiên Hàn là cậu Lưu, sắc mặt Điền Long đột nhiên tái mét, người ở Vân Hải, có thể chưa nghe qua Nobel, có thể chưa nghe qua Audrey Hepburn, nhưng không có ai chưa nghe qua Lưu Thiên Hàn.
Người lúc nãy ông ta mắng, lại là cậu Lưu! Ông ta đúng là tìm cái chết mà!
“Cậu Lưu, lúc nãy tôi không phải cố ý xúc phạm cậu, là người phụ nữ này, lòng dạ cô ta quá độc ác, cô vì muốn có được nhiều hơn đã kê thuốc linh tinh, hại chết ba tôi! Cậu Lưu, cậu nhất định phải làm chủ công đạo cho tôi!”
Trương Huệ cũng vội vàng bước lên trên, bà ta òa lên, lớn tiếng khóc: “Cậu Lưu, cậu không thể bị người phụ nữ lòng dạ rắn rết này lừa, cô ta rất độc ác! Cậu nhìn đi, cậu nhìn xem ba chồng tôi chết thảm như thế nào!”
Lưu Thiên Hàn không thèm liếc nhìn Trương Huệ và Điền Long, anh thờ ơ nói với Nhạc Dũng: “Người mà Cao Đại tìm vẫn chưa đến?”
“Ông chủ, lúc nãy Cao Đại nói đang ở ngoài bệnh viện rồi ạ, cảnh sát cũng sắp đến rồi.”
“Ừ.” Lưu Thiên Hàn thờ ơ trả lời một tiếng, đôi mắt của anh rất sâu, biểu cảm không có bất kỳ dao động nào, giống như vết thương đang rỉ máu kia không phải ở trên lưng anh.
“Lưu Thiên Hàn, người đến rồi! Cậu đúng là suy đoán như thần, cái chết của ông Điền, quả thật không đơn giản như vậy!” Cái chân bị gãy của Cao Bắc Vinh đã khỏi tương đối rồi, lần này anh ta không chống nạng, còn có chút cảm giác tương đối phóng khoáng, tiêu sái.
Cao Bắc Vinh vừa dứt lời, người đàn ông đứng phía sau anh ta lên tiếng nói: “Tôi sống ở nhà đối diện với nhà Điền Long, tối hôm qua, tôi nghe thấy giọng nói của ông Điền, ông ta kêu rất thảm thiết, tôi bị làm ồn mà tỉnh lại, đi đến cửa phía đối diện để gõ cửa, tôi cũng nghe thấy giọng nói của Điền Long, nhưng anh ta không mở cửa cho tôi! Haiz, nếu như biết được ông Điền sẽ như thế này tối hôm qua tôi nên báo cảnh sát.”
Anh ta vừa dứt lời, một cô gái trẻ ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Tôi sống ở tầng bên trên nhà Điền Long, tối hôm qua, tôi cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lúc đó chỉ có một mình tôi ở nhà, tôi lại nhát gan, không dám ra ngoài xem, không ngờ hôm nay ông Điền lại…ông Điền kêu rất thảm thiết, ít nhất phải kêu hơn hai tiếng đồng hồ….”
“Ừ, nhưng hi vọng lát nữa ông vẫn dám nói như vậy.” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn không lớn, mỗi từ nói ra đều vô cùng rõ ràng, mạch lạc.
Trong sảnh bệnh viện vẫn còn ồn ào, nhưng nghe thấy giọng nói của anh, trong sảnh đột nhiên yên tĩnh lại.
Có một số người, trời sinh đã cao cao tại thượng, được người khác ngưỡng mộ giống như Lưu Thiên Hàn, cho dù anh chỉ đứng ở đó, không nói gì, khí thế vô hình tỏa ra từ cơ thể anh cũng khiến người khác không dám tùy tiện gây chuyện.
“Cậu….cậu Lưu…”
Trên mặt Bùi Hảo Bình bị người phụ nữ cào mấy cái, tơ máu chảy đầy mặt, trông có chút buồn cười.
Khuôn mặt ông ta tràn đầy sự nịnh bợ nhìn Lưu Thiên Hàn, chú ý đến việc Lưu Thiên Hàn ôm Nhan Nhã Tịnh ở trong lòng, ánh mắt ông ta nhìn Nhan Nhã Tịnh thêm mấy phần ý nghĩ sâu xa.
Nghe thấy cách xưng hô của Bùi Hảo Bình với Lưu Thiên Hàn, không ít người có mặt ở đó sắc mặt lập tức thay đổi.
Vân Hải rộng lớn như thế, người có thể được gọi là cậu Lưu, ngoại trừ Lưu Thiên Hàn thì không có người thứ hai!
Mặc dù rất nhiều không bất mãn với việc Lưu Thiên Hàn bảo vệ loại bác sĩ lòng dạ độc ác ở trong mắt bọn họ, nhưng Lưu Thiên Hàn ở trong mắt những người ở Vân Hải giống như là ông trời, là thật, cho dù trong lòng bất mãn, nhưng cũng không có ai dám tùy tiện làm bậy ở trước mặt anh.
“Cậu Lưu….” Nghe thấy Bùi Hảo Bình gọi Lưu Thiên Hàn là cậu Lưu, sắc mặt Điền Long đột nhiên tái mét, người ở Vân Hải, có thể chưa nghe qua Nobel, có thể chưa nghe qua Audrey Hepburn, nhưng không có ai chưa nghe qua Lưu Thiên Hàn.
Người lúc nãy ông ta mắng, lại là cậu Lưu! Ông ta đúng là tìm cái chết mà!
“Cậu Lưu, lúc nãy tôi không phải cố ý xúc phạm cậu, là người phụ nữ này, lòng dạ cô ta quá độc ác, cô vì muốn có được nhiều hơn đã kê thuốc linh tinh, hại chết ba tôi! Cậu Lưu, cậu nhất định phải làm chủ công đạo cho tôi!”
Trương Huệ cũng vội vàng bước lên trên, bà ta òa lên, lớn tiếng khóc: “Cậu Lưu, cậu không thể bị người phụ nữ lòng dạ rắn rết này lừa, cô ta rất độc ác! Cậu nhìn đi, cậu nhìn xem ba chồng tôi chết thảm như thế nào!”
Lưu Thiên Hàn không thèm liếc nhìn Trương Huệ và Điền Long, anh thờ ơ nói với Nhạc Dũng: “Người mà Cao Đại tìm vẫn chưa đến?”
“Ông chủ, lúc nãy Cao Đại nói đang ở ngoài bệnh viện rồi ạ, cảnh sát cũng sắp đến rồi.”
“Ừ.” Lưu Thiên Hàn thờ ơ trả lời một tiếng, đôi mắt của anh rất sâu, biểu cảm không có bất kỳ dao động nào, giống như vết thương đang rỉ máu kia không phải ở trên lưng anh.
“Lưu Thiên Hàn, người đến rồi! Cậu đúng là suy đoán như thần, cái chết của ông Điền, quả thật không đơn giản như vậy!” Cái chân bị gãy của Cao Bắc Vinh đã khỏi tương đối rồi, lần này anh ta không chống nạng, còn có chút cảm giác tương đối phóng khoáng, tiêu sái.
Cao Bắc Vinh vừa dứt lời, người đàn ông đứng phía sau anh ta lên tiếng nói: “Tôi sống ở nhà đối diện với nhà Điền Long, tối hôm qua, tôi nghe thấy giọng nói của ông Điền, ông ta kêu rất thảm thiết, tôi bị làm ồn mà tỉnh lại, đi đến cửa phía đối diện để gõ cửa, tôi cũng nghe thấy giọng nói của Điền Long, nhưng anh ta không mở cửa cho tôi! Haiz, nếu như biết được ông Điền sẽ như thế này tối hôm qua tôi nên báo cảnh sát.”
Anh ta vừa dứt lời, một cô gái trẻ ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Tôi sống ở tầng bên trên nhà Điền Long, tối hôm qua, tôi cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lúc đó chỉ có một mình tôi ở nhà, tôi lại nhát gan, không dám ra ngoài xem, không ngờ hôm nay ông Điền lại…ông Điền kêu rất thảm thiết, ít nhất phải kêu hơn hai tiếng đồng hồ….”
Bình luận facebook