Mãi đến khi vào Miễn Hoa, mọi người đều coi thường tình cảm, phản đối yêu sớm. Sân bóng hoang vu, cỏ dại mọc thành bụi, đối diện là phòng học sáng sủa chỉnh tề, bên trong, những học sinh ngồi thẳng hàng ngay ngắn, vô cùng nghiêm chỉnh. Không ai quan tâm đến đám cỏ dại phất phơ theo gió ngoài kia, như đang thở dài vì bị ngăn cản tuổi xuân. Cây tử đằng rụng hoa đầy đất cũng không ai vui mừng kinh ngạc, chỉ có người bắt họ quét dọn đổ rác mà thôi. Không biết ngoài cô ra, còn có ai nhận thấy mình vẫn đang sống trong những năm tháng thế không... Hồi ức kết thúc, cô phát hiện trên mặt giấy đầy những chữ.
"Đã hết giờ." Giám khảo nhìn đồng hồ đeo tay nói. Cô còn chưa có kịp phản ứng, cúi đầu nhìn thấy câu cuối cùng mà mình viết là: "Cô bé mặc quần hồng vẫn đứng chờ như trước, không biết cô đang chờ người trong phòng bước ra mở cửa, hay là chờ mùa xuân kế tiếp bước qua". "Em này, nộp bài thi."
Giám khảo tưởng cô chưa viết xong nên thúc giục: "Buổi chiều còn môn nữa, chuẩn bị đi, đừng bị ảnh hưởng." "Ơ... Dạ." Cô vội vàng đứng lên, cẩn thận đưa bài thi tới.
Ngoài phòng học ngập tràn ánh nắng, cô vừa đi ra, Ôn Thiến đã đứng ở cửa chờ, "Thi được không?" Hạ Sùng Ngu cười khổ một tiếng, "Mình cũng không biết mình viết cái gì nữa, giống như một giấc mơ vậy, tỉnh ngủ đã nộp bài thi." "Hả? Cậu ngủ á?" Ôn Thiến giật mình hỏi.
Cô gật gật đầu, dù mình không nhắm mắt lại ngủ, nhưng cũng không có gì khác biệt. Ôn Thiến tiếc hận vỗ vai cô: "Không sao, dù gì thì cũng một môn thôi mà". Cười cười, Hạ Sùng Ngu lại lên tinh thần, "Cậu thì sao, chắc là ổn phải không?"
"Ừ, đúng rồi, buổi trưa có muốn cùng ăn cơm không? Gia Nam cũng tới, buổi chiều cậu ấy tới xem." "Cậu ấy cũng thi sao?" Cô nghi ngờ hỏi. Thế sao không thấy? "Cậu ấy không thi, chỉ đứng bên ngoài chờ mình thôi, thi xong bọn mình định đi ăn cơm, hôm nay đại thọ của bà ngoại Gia Nam mà."
"Thế à, thật tốt." Ôn Thiến cười nói: "Học viện hí kịch này không có gì ngon trong căng tin cả, cơm khó ăn, lại còn đắt. Sau này cậu làm sinh viên ở đây không ăn ở căng tin thì ra nhà ăn đối diện kia kìa... Thịt băm ấy, một chén lớn, đồ ăn vừa đủ, lại ngon vô cùng. Cha nuôi mình hay đưa nghiên cứu sinh sang đó, hôm nay bọn mình định tới đó ăn đấy". "Được." Mặc dù cô tính tìm siêu thị gần đây, mua một cái bánh mì lót dạ. Nhưng mà đã có người mời, không đi thì xin lỗi với mình quá.
"Này Gia Nam sao còn chưa tới nhỉ, không lạc đường chứ." Ôn Thiến vừa mới nói xong, phía sau đã có tiếng gọi, "Này." Thanh âm thấp thấp trầm trầm, rõ là cố ý nghẹn giọng xuống."A!" Ôn Thiến quát to một tiếng, quay đầu lại đánh, "Đáng ghét, tới cũng không nói một tiếng." "Không phải nói rồi đấy à." Vệ Gia Nam thoáng chuyển tầm mắt, nhìn cô nói, "Sáng nay mình nhớ ra A Ngu cũng thi học viện văn học, quên nói với cậu một tiếng, bà ngoại mình chúc thọ, A Ngu đi cùng không?"
Ôn Thiến sững sờ một chút, Hạ Sùng Ngu vội vã nói: "Không cần đâu, mình là người ngoài mà." Vệ Gia Nam quay đầu lại, lắc đầu, "Không phải, bà nội nhớ cậu mà, nhớ kĩ lắm, mấy hôm trước còn khen cậu trước mặt mẹ nữa, nói ớt xanh cậu làm rất ngon, nói mẹ mình phải học tập". "Bà ăn ớt xanh A Ngu làm à, chuyện khi nào thế?" Ôn Thiến nghi ngờ hỏi.
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đã, mình đói quá." Vệ Gia Nam quay lại, đẩy hai cô gái đi trước. (^6%%98
Buổi chiều là thi phỏng vấn, rút thăm đề làm bài. Tổng cộng có mười hai tờ, trên đó viết một đề riêng, thí sinh có ba phút chuẩn bị, trong vòng ba phút phải biên tập được một kịch bản tiểu phẩm, nhưng thời gian trình bày chỉ có một phút đồng hồ. Lúc Hạ Sùng Ngu thi xong, Ôn Thiến còn chưa thi, cô ra khỏi trường từ cổng khác, để phòng tránh việc tiết lộ đề cho những người chưa thi, thi xong cũng không được phép vào lại phòng nghỉ chờ. Cô đi ra khỏi phòng, vô tình phát hiện cổng sau trường có một thảm cỏ nhỏ, trên mặt cỏ có một cây đại thủ cành lá xanh biếc sum suê. Cảnh này giống hệt như trong bức tranh mà cô tưởng tượng, cô giật mình đứng sững lại. "A Ngu, ở đây."
Dưới gốc cây, Vệ Gia Nam vẫy vẫy tay với cô. Ánh nắng tháng tư đã bắt đầu chói mắt, nghe thấy tiếng cậu gọi, Hạ Sùng Ngu giật mình, phát hiện từ nơi này cho tới cửa, từng tốp năm tốp ba thí sinh ngồi trên thảm cỏ nghỉ ngơi nói chuyện. Cô quay đầu lại nhìn nhìn, mình đã vô thức đi tới cánh cửa này, chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ mà thôi. Cô bé mặc quần đỏ, cây đại thụ chậm chạp đổi sắc, cánh cửa nho nhỏ, chờ tình yêu chưa đến. Có phải nó biểu đạt điều gì không? Cô mang cặp sách, lững thững tới dưới gốc cây nơi cậu đứng, từng bước nhẹ nhàng mà mạnh mẽ.
"Thi thế nào?" Cậu hỏi. "Mình bốc được đề 'Con mèo và con chuột'." Cô chán nản nói, "Mình biến các giám khảo thành mèo còn mình thành chuột." "Ha ha, rất thú vị mà, mấy giám khảo có cười không."
Đang lúc nói chuyện Ôn Thiến cũng đi ra: "Này, các cậu chờ mình lâu chưa?" Cô ấy vừa nói vừa chạy tới. "Đúng vậy, đang chờ cậu đó, được rồi, đi thôi."
Vệ Gia Nam nói. Cô lặng yên nghĩ, đúng rồi, cậu ấy chờ Ôn Thiến. Dù cảnh này trùng hợp với cảnh tượng trong mơ, nhưng nhân vật chính lại là người khác. "A Ngu, cơm thịt băm ăn ngon không?" Ôn Thiến nói đùa.
"Ngon, ngon cực kỳ." Hạ Sùng Ngu thành thật đáp, cười cười. "Vậy cậu phải tranh thủ thành sinh viên học viện đi nhé, mỗi ngày được ăn, chỉ sợ khi đó ngán nó ấy chứ". "Không đâu, mình thích ăn cải trắng sao, ăn mười mấy năm cũng không ngán đấy." Cô ngây ngốc nói.
"Oa? Ghê thật!" Ôn Thiến dùng tay che miệng nói, "Mình không được thế, ăn ba bốn bữa mì đã muốn điên lên rồi". Ba người đi tới nhà ga, lúc đến trước xe buýt Ôn Thiến sờ túi nói: "Hình như mình không có tiền lẻ đâu, Gia Nam cậu có không?" Vệ Gia Nam còn chưa kịp mở miệng, Hạ Sùng Ngu mở cặp sách lấy ra một túi nilon: "Không cần đâu, mình có, cho các cậu xem này, đã đủ chưa."
"Oa, A Ngu tuyệt quá, có nhiều tiền xu ghê." Ôn Thiến nhìn cái túi nặng kia nói. Vệ Gia Nam ngẩn ra, nói: "Ơ, không phải mình có tặng cho cậu một hũ đựng tiền à, sao còn mang theo nhiều tiền xu thế, nặng lắm". "Hũ đó mình không thể mang theo được". Hạ Sùng Ngu lấy ba đồng tiền xu ra, đưa cho từng người một. Cô không thể nói cho cậu biết, cái hũ cậu đưa cho cô, đã đi mà không trở lại.
Lúc họ đến điểm đỗ xe cuối cùng, sân bãi rộng lớn còn nhiều chỗ trống. "Vệ Gia Nam, mình đến tay không có được không?" Lúc đi tới cửa Hạ Sùng Ngu hỏi một câu, "Ít nhất cũng phải mua tấm thiệp chứ..." "Không cần đâu, thiệp làm gì, đến ăn là được. Bà nội mình vẫn nhớ món ớt xanh chua ngọt của cậu đó, định nhờ cậu xuống bếp tối nay này".
Vệ Gia Nam đẩy cô vào rồi đóng cửa sắt lại. Ôn Thiến như chủ nhà đứng ra chiêu đãi Hạ Sùng Ngu, lấy dép cho cô, rót nước rồi nói: "Khách còn chưa tới đâu, cậu ăn kẹo trước đi. Đều ngọt hết." "Tiểu Hạ!" Bà Vệ nghe tiếng thì thân thiết kéo tay cô tới.
"Bà muốn ăn ớt xanh ạ, con làm cho bà nhé." Cô thật thà nói, bà Vệ hơi sửng sốt một chút: "Ai nói muốn con xuống bếp, hôm nay con là khách, để bà làm là được rồi". "Ơ..." Hạ Sùng Ngu không biết tại sao, ánh mắt nhìn về phía Vệ Gia Nam.
"Gia Nam, con nói bậy bạ gì với Tiểu Hạ phải không, thằng nhóc này không có chừng mực gì cả. Bà nói với con rồi, sinh nhật lần này có phải đại thọ gì, gọi cho mẹ con làm chi, hai người với Tiểu Hạ và Thiến Thiến là được rồi, con để bà phải chiêu đãi một đống người, mệt chết cái xương già này rồi". Giọng bà Vệ oang oang quát lớn, Hạ Sùng Ngu nhịn cười không được, "Bà à, con giúp bà thái đồ được không, vừa nói vừa làm sẽ không mệt." "Ừ, được!"
Bà nội đồng ý, đưa cô tới phòng bếp, căn phòng lớn rất sạch sẽ, giống như lâu rồi chưa dùng đến. Hạ Sùng Ngu vén tay áo, phân loại các đồ đã mua ra, ngắt rồi mở vòi nước ra rửa. "Có cô bé này giúp thật bớt việc." Rất nhanh, nồi lẩu, đồ xào, trang trí. Lúc đồ ăn được dọn lên bàn, khách bên ngoài đã tới gần như đông đủ. Ôn Thiến và Vệ Gia Nam cũng có vẻ rất bận, thế là cô lại bưng thức ăn ra, rót trà cho khách, thu dọn đồ rồi mang vào phòng vệ sinh cọ rửa.
Cô rất chịu khó chiêu đãi khách khứa, không biết là bác hay chú nào của Vệ Gia Nam bỗng nhiên thuận miệng nói: "Bà ơi, bà mướn giúp việc tốt ghê". Cả nhà sửng sốt, Hạ Sùng Ngu chưa kịp phản ứng, buồn cười liếc mắt nhìn Vệ Gia Nam, vốn định nói: Cháu là bạn học của cậu ấy. Thế nhưng Vệ Gia Nam đã nói trước, dáng vẻ rất tức giận: "Cậu ấy cũng giống mọi người thôi, là khách của bà, giúp việc gì chứ, bác nhìn gì lạ vậy? Cùng là khách, người thì bận như vậy, người thì hút thuốc nói chuyện phiếm! Mọi người còn là trưởng bối đấy!"
"Được rồi được rồi, ai bảo A Ngu mang tạp dề, lại để hai bím tóc quê quê như thế, nhìn rất giống thôi mà". Ôn Thiến vội vàng hòa giải, "Chú Diêu nhìn không kĩ thôi mà, cũng không phải cố ý." "Cậu nói gì thế, cái gì mà như giúp việc." Vệ Gia Nam còn muốn nổi cáu thì bị Hạ Sùng Ngu vội cắt ngang, "Ối, đừng nói nữa, đừng nói. Mình... Mình đi xem canh đây, mọi người ngồi đi."
Không biết phải ứng xử thế nào trong hoàn cảnh này, cô vội vàng biến mất, chỉ nghe được tiếng Ôn Thiến ngân nga, mọi người lại tiếp tục cười vang, vui vẻ quên đi hết. "Ôn Thiến rất giỏi giao tiếp, mỗi lần nhà bà có khách, chỉ cần có nó thì bà cũng thoải mái". Bà Vệ nhìn bếp lửa nói. "Đúng thế ạ, bạn ấy rất có khả năng." Hạ Sùng Ngu hâm mộ nói: "Cháu lại không được thế, cháu nói ít cho nên cũng không biết nói chuyện với người khác thế nào".
"Đấy cũng không phải chuyện xấu", Bà Vệ tắt lửa đi, "Dù sao bà thấy thế này. Giống như tín ngưỡng, có người nói tốt có người không, nhưng thực tế thì chỉ cần trong lòng cháu có mục tiêu rõ ràng, sẽ không ai có thể thay đổi được tín ngưỡng của cháu". Cô ngẩng đầu lên nhìn bà, thấy bà đang nhìn mình cười rất hiền lành. Giống như có thể nhìn thấy bí mật mà cô cất giấu. Cô như trút được gánh nặng, cúi đầu, ghi nhớ lời bà dạy... Nửa tháng sau khi thi, chương trình học của Hạ Sùng Ngu càng nặng nề hơn, nhưng cũng may, các tiết học ở trường đã hoàn thành hết, giờ đang bước vào giai đoạn ôn tập, cho nên ngoại trừ mấy kì thi ra, cô cũng thoải mái hơn.
Tiếp theo đó, Cổ Song Vũ thi học viện mỹ thuật, Đỗ Tình thi học viện âm nhạc, Thư Văn học lớp kinh tế, học hành chiếm hết thời gian, ngay cả lên giường ngủ cũng không rảnh. Cô viết rất nhiều tờ giấy nhỏ nhét vào hũ đựng tiền, có khi bận quá không nhớ được hôm qua mình đã viết gì, có đôi khi mệt quá chỉ viết được vài câu cảm nhận rồi thôi. Sau kì thi một tháng, thời gian công bố kết quả ngày càng gần. Trước khi báo điểm hai tuần, cô đang nằm trong kí túc xá học tiếng Anh, bỗng nhiên nghe có người dưới lầu gọi tên mình, cô vén rèm cửa sổ ra, vươn đầu nhìn, là Vệ Gia Nam đang đứng dưới, tay khum lại gọi: "Xuống đây, mình nói cho cậu nghe tin tốt".
Cô vội vội vàng vàng chạy xuống, vừa mới xuất hiện, Vệ Gia Nam đã nắm lấy bả vai cô nói: "Ôn Thiến có hỏi, cậu đứng thứ hai mươi, chắc chắn qua kì thi chuyên ngành rồi, chỉ cần thi đại học đạt trên điểm số họ quy định là được". "Thật sao?" Cô giật mình hỏi lại, "Nhưng mà sao mình qua được chứ?" "Chẳng lẽ mình lừa cậu à? Còn vì sao cậu qua được, mình đã biết trước là cậu có khả năng rồi mà!"
Thấy cậu ấy vui vì mình như vậy, cô hỏi: "Muốn ăn gì chúc mừng không, mình mời. Đắt cũng không sao". "Mình... muốn ăn cơm thịt băm kìa." "Đơn giản, đi thôi."
Bọn họ đi ra khỏi trường học, trong lúc chờ xe, Vệ Gia Nam giữ tay cô lại, nói: "Lần này mình trả, mình có tiền lẻ." Bởi vì không phải giờ cao điểm, trên xe chỉ có mấy người. Đột nhiên cậu khẽ nói: "Chuyện lần trước cậu đừng để trong lòng. Mấy người thân thích đó nhà mình ít khi lui tới, ngày lễ tết mới gọi điện hỏi thăm thôi. Nếu mình biết họ chán như vậy đã không gọi mời rồi, mình chỉ muốn đông người tham gia, bà sẽ vui hơn... " "Ừ, mình biết mà, hơn nữa mình cũng thấy bà lớn tuổi rồi, cần có người nói chuyện."
"Bà rất hay nói đúng không?" Nghe thấy câu này, cậu nghiêng đầu lại hỏi. "Đúng vậy." "Nhưng bình thường bà ít khi nói chuyện với mọi người lắm. Ngày đó ăn ớt xanh cậu làm nên bà mới vui như thế thôi".
"Ha ha, món ớt xanh đó, nhà mình cũng nói ăn ngon..." "Từ nhỏ mình đã không thích rau dưa, người trong nhà nghĩ hết cách cũng không bắt được mình ăn miếng nào. Chỉ có món ớt xanh chua ngọt bà nội làm mình mới chịu ăn. Có lần bà bị ốm nằm viện, mình đi siêu thị mua một đống thịt đông các loại, mỗi ngày mang tới trường ăn cơm... Mình nhớ có hôm đột nhiên lại được ăn ớt xanh chua ngọt, tâm trạng khi đó, đúng là khó diễn tả được". Cô biết cậu ấy nói đến thời sơ trung, trong lòng lại mừng thầm, nhưng không nói gì thêm.
Trầm mặc một hồi, Vệ Gia Nam nhìn cô nói: "Cậu làm ớt xanh chua ngọt rất ngon, thảo nào bà nội mình thích". Cô gật gật đầu, nhìn chằm chằm xuống giày mình. Thói quen này cô đã làm rất nhiều năm, lúc trong lòng nghĩ gì đó sẽ nhìn xuống giày. "À... A Ngu này, chúng ta có quen nhau trước kia không nhỉ?" Đột nhiên cậu lại hỏi một câu kì lạ.
Hạ Sùng Ngu mờ mịt nhìn sang, không biết cậu muốn nói cái gì. "Mình thấy chúng ta hình như đã biết từ rất lâu rồi," cậu nói, "Nhưng mà ấn tượng của mình lại không rõ ràng lắm, đến cao trung mới chú ý tới cậu". Cô cười, trong lòng nghĩ: Thực ra đã biết từ rất lâu rồi, sơ sơ đã là 8 năm.
Nghĩ như thế nhưng cô lại nói: "Trước đây giáo viên cũng từng nói, dù mình có biến mất một tuần cũng không ai biết đâu". "Đúng thế... Mình cũng không để ý đến cậu, cậu tốt nghiệp Miễn Hoa à?" "Ừ, mình và cậu cùng lớp."
"Cậu xem." Cậu ấy nhún vai nói, "Học cùng ba năm mà mình lại không có ấn tượng gì". Cô nghĩ, khi đó cậu làm gì có tâm tư chú ý người trong lớp, ngay cả nữ sinh hoạt bát nhất cũng không lọt vào mắt, sao nhìn thấy mình được. "Ừm, cậu không thích nói chuyện với bạn nữa." Cô nói.
"Nhưng mà vừa lên cao trung, mình lại thấy cậu rất đặc biệt, nhất là sau khi giáo viên văn nhắc tới. Cảm giác đó nhẹ nhàng mà lại khắc sâu. Đầu tiên nhìn thấy không có gì nổi bật nhưng lại kéo rất dài". Vệ Gia Nam bỗng nhiên khẽ cười, nói: "Giống như một sức mạnh mới xuất hiện ấy." Sức mạnh mới xuất hiện? Hạ Sùng Ngu lặng yên ngẫm nghĩ ý tứ của những lời này, chẳng lẽ là nhìn càng lâu, ánh mắt sẽ bắt đầu biến đổi sao...
Trầm mặc một hồi, Vệ Gia Nam lại vui vẻ nói tiếp: "Nói chung cậu phải làm một biên kịch xuất sắc, ít nhất phải là một tác gia, biết không?" "Hả?" "Bởi vì có khi mình sẽ làm biên tập ở nhà xuất bản, cho nên mình hi vọng sẽ được xuất bản tiểu thuyết của cậu, bù đắp lại tiếc nuối lần đó mình không giới thiệu truyện cổ tích của cậu".
Cô hơi sửng sốt, đây cũng là một lời hứa hẹn sao? Không lâu trước đó cậu ấy còn nói cô nên thi học viện hí kịch, cô đã làm, giờ cậu ấy bảo muốn mình trở thành tác gia, mặc dù cô luôn cố gắng làm theo những gì cậu ấy bảo, nhưng cậu ấy cũng không thể đưa nhiệm vụ mới mãi thế chứ. "Được, nếu mình có tác phẩm hài lòng, nhất định sẽ đưa cho cậu trước." Cô mỉm cười nói, đây cũng là một lời đồng ý, mặc dù không biết phải mất bao nhiêu năm nữa mới có thể hoàn thành.
Bình luận facebook