-
Phần III
Hệ thống yêu cầu tôi chinh phục nam chính, một người có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, sau khi lớn lên trở nên tàn nhẫn độc ác, vô tâm vô tình, biến thái hướng nội quái gở.
Tôi trầm tư một chút, quyết định đi đến thế giới này vào năm nam chính một tuổi.
Hệ thống: [?]
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành người giám hộ của em ấy, dạy em ấy biết tuân thủ pháp luật, tôn trọng phái nữ, làm một người tử tế, lạc quan hướng về phía trước.” Tôi bình tĩnh mà nói, “Muốn chinh phục tốt thì phải bắt đầu từ giáo dục.”
Hệ thống bị tôi thuyết phục: [Cô nói đúng.]
Vì thế ngày hôm đó, tuyết rơi khắp trời, tôi bế nam chính Ứng Hạc Tuyết chỉ mới một tuổi lên.
Sáu năm sau trong cô nhi viện mà tôi mở, em ấy ngây thơ mà hỏi tôi: “Viện trưởng, chinh phục có nghĩa là gì vậy?”
Tôi xoa đầu em ấy: “Có nghĩa là, chị muốn cho em cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm của thế giới này.”
Ứng Hạc Tuyết bảy tuổi, mắt sáng rực lên, vui vẻ nhảy nhót: “Em cũng yêu viện trưởng.”
Bên cạnh nam chính, cấp dưới tương lai, đối tác tương lai, đối thủ một mất một còn, ánh trăng sáng của nam chính ríu rít vây quanh tôi nói: “Em yêu viện trưởng nhất!”
Hệ thống: [Hảo cảm của nam chính đã đạt đến mức tối đa, nhiệm vụ của ký chủ đã hoàn thành…… Còn có thế như vậy à?!]
._._._._._._._._._._._._._._.
4
Tôi trải qua một tuần làm quần quật không ngừng.
Những đứa trẻ mới đến này mang lại sức sống mới cho nơi này, đồng thời cũng mang lại rất nhiều công việc cần phải xử lý.
Từ chuyện nhỏ như tìm nhãn hiệu cung cấp sữa bò cho bọn nhỏ cho đến chuyện lớn như tuyển dụng giáo viên cho cô nhi viện, tất cả những việc này đều cần tôi đích thân làm.
May mắn là tôi có vũ khí sắc bén để gian lận là Tiểu Phúc. Nó có thể giúp tôi theo dõi tình hình của bọn nhỏ, tránh cho phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu không, cho dù tôi có phân thân thành 3 người thì cũng không có cách nào xử lý hết vì có quá nhiều việc.
Cô nhi viện của chúng tôi có quy mô không lớn, tôi đã tuyển được nữ đầu bếp, dì lao công, bác sĩ, y tá và hộ lý rồi, nhưng giáo viên dạy văn hóa là một vị trí rất quan trọng. Sau này, tôi còn phải bàn đến chuyện mở lớp giảng dạy, cho nên phải tuyển người đáng tin cậy mới được.
Sau khi trải qua mấy vòng phỏng vấn và sàng lọc, tôi cuối cùng cũng tuyển được một người hợp ý với tôi nhất —
Đó là một thiếu nữ, nếu chỉ xem vẻ bề ngoài thì có thể sánh ngang với minh tinh.
Em ấy còn rất trẻ, để tóc ngắn ôm sát mang tai, môi hồng răng trắng, tính tình dịu dàng điềm đạm, ngay khóe mắt còn có một nốt ruồi son.
Thật lòng mà nói, tôi có thể đoán được rằng gia cảnh của em ấy không tệ. Cho dù là từ cách ăn nói hay khí chất, thoạt nhìn, đây hẳn là một cô gái được nuông chiều từ bé đến lớn. Nhưng làn da của em ấy lại hơi ngăm đen, hai bên gò má vẫn còn ửng hồng lên vì rám nắng do phơi nắng quá mức.
“Em tên là An Nhược Xuân,” Đôi mắt của thiếu nữ sáng như sao, “Chào chị, viện trưởng Chiêm.”
Tôi cũng vươn tay để bắt tay với em ấy: “Chào em, Nhược Xuân.”
Có An Nhược Xuân gia nhập, tôi bắt đầu có thêm nhiều thời gian hơn để cân nhắc về chuyện đi học của bọn nhỏ.
Cô nhi viện có điều kiện sẽ tự mở lớp giảng dạy, cô nhi viện không có điều kiện đều sẽ đăng ký cho bọn nhỏ học ngoại trú.
Suy xét đến sự đặc biệt của vài bạn nhỏ ở đây, tôi quyết định sẽ mở những lớp học khác nhau, cho bọn nhỏ chia lớp ra để học.
Sau khi làm xong tất cả các thủ tục, tôi bắt đầu cùng An Nhược Xuân tuyển thêm một số giáo viên mới để đứng lớp giảng dạy, chính thức bắt đầu giảng dạy chương trình học trong cô nhi viện.
Các bạn nhỏ trong cô nhi viện cũng không đông, cho nên tôi cũng chỉ chia thành một lớp, tên lớp được bầu chọn dân chủ, các bạn nhỏ đều đặc biệt yêu thích hai chữ “Mạ Non”.
Vì vậy, lớp học đầu tiên của cô nhi viện Bác Ái, lớp Mạ Non, chính thức ra đời.
Tôi đã có kinh nghiệm trong phương diện này, hơn nữa An Nhược Xuân cũng đã có sự chuẩn bị kỹ càng từ trước, cho nên việc triển khai chương trình học vô cùng thuận lợi.
Thật ra, trong giai đoạn vỡ lòng của một đứa trẻ, chuyện nên làm không phải là truyền bá tri thức mà nên bồi dưỡng thói quen và hình thành nhân cách.
Tôi mở lớp kể chuyện xưa, mỗi ngày đều sẽ kể một chuyện xưa cho các bạn nhỏ.
Trong thế giới cổ tích, bầu trời luôn trong vắt, người xấu luôn thất bại, công chúa sẽ gặp được hoàng tử, vịt con xấu xí cũng sẽ biến thành thiên nga trắng xinh đẹp, động vật nhỏ được cứu đều sẽ quay trở lại báo ân.
Cuộc sống hiện thực đương nhiên sẽ không giống như trong truyện cổ tích. Có lẽ, khi lớn lên, bọn nhỏ sẽ hiểu được hiện thực cũng không giống như trong tưởng tượng, nhưng tôi vẫn hy vọng bọn nhỏ có thể tin vào truyện cổ tích.
Chẳng qua, sau khi kết thúc lớp kể chuyện xưa, An Nhược Xuân cũng sẽ đến đứng lớp về giáo dục an toàn.
Không thể có ý xấu đi hại người, nhưng cũng không thể không phòng bị người xấu. Tôi có thể dạy bọn nhỏ đối xử tử tế với thế giới này, nhưng cũng cần có người nói cho bọn nhỏ biết rằng không phải tất cả mọi người đều có thiện ý, nhất định phải biết cảnh giác và học được cách tự bảo vệ mình.
Ứng Hạc Tuyết được tôi bầu làm lớp trưởng lớp Mạ Non. Cậu bé còn nhỏ như vậy nhưng đã bắt đầu thức tỉnh cái gọi là “ý thức trách nhiệm”, mỗi ngày đều nỗ lực vì sự hài hòa của lớp.
Đại đa số thời gian, lớp trưởng đều sôi sục ý chí chiến đấu, nhưng thi thoảng cũng sẽ có lúc thất bại.
Ví dụ như hôm nay.
“Viện trưởng, hôm nay Lục Hành khóc.” Ứng Hạc Tuyết buồn bã tựa đầu lên đầu gối của tôi, “Em nghe thấy được suy nghĩ của cậu ấy, cậu ấy tự hỏi vì sao ba mẹ lại không cần cậu ấy.”
Kể từ sau khi đến cô nhi viện, Lục Hành trở nên hoạt bát cởi mở hơn nhiều, nhưng thi thoảng vào lúc hoàng hôn vẫn âm thầm rơi nước mắt.
Ứng Hạc Tuyết không có cách nào để giúp đồng bọn giải quyết vấn đề phiền lòng như thế này, chỉ có thể tới dò hỏi tôi xem mình nên làm như thế nào.
Thông qua lời kể của tôi, mẹ của Ứng Hạc Tuyết rất yêu thương em ấy, cho nên em ấy không thể hiểu được vì sao cha mẹ của Lục Hành tại vứt bỏ con ruột của chính mình.
Tôi xoa đầu Ứng Hạc Tuyết: “Tiểu Hạc, mỗi người mỗi khác. Có phụ huynh yêu thương con mình, nhưng cũng có một số phụ huynh không yêu thương con mình.”
Ứng Hạc Tuyết nhấp môi: “Vậy sao còn muốn sinh cậu ấy ra?”
“Có rất nhiều nguyên nhân, chúng ta không có cách nào biết rõ được, nhưng chị muốn nói với em rằng, việc cha mẹ Lục Hành vứt bỏ em ấy là hành vi phạm tội.” Tôi nói, “Trên thế giới này có rất nhiều bạn nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, Lục Hành còn có người bạn như em lo lắng cho mình, nhưng ngoài kia còn có rất nhiều bạn nhỏ ngay cả một người bạn cũng không có.”
Ứng Hạc Tuyết trợn tròn đôi mắt đen láy: “Thật vậy sao?”
“Đúng vậy.” Tôi đưa ra kiến nghị với Ứng Hạc Tuyết, “Chờ các em lại lớn hơn một chút, em có thể cùng với Lục Hành, cùng đi bảo vệ những bạn nhỏ có hoàn cảnh giống như em ấy.”
Ứng Hạc Tuyết nghiêm túc lắng nghe, sau đó lon ton chạy ra ngoài: “Em đi nói chuyện với Lục Hành đây! Tạm biệt viện trưởng!”
Tôi cười tủm tỉm mà nói: “Đi đi, Tiểu Hạc.”
Trên thực tế, trong nguyên tác, Lục Hành là một người có ý thức bảo vệ người khác rất mạnh mẽ. Cấp dưới của Lục Hành đều là những tên côn đồ lang thang — nhóm người này phần lớn đều là trẻ mồ côi.
Tôi không tin đây là sự trùng hợp.
Mặc dù dựa vào ảnh chụp mà cốt truyện cung cấp, người đàn ông có vết bớt trên mặt thoạt nhìn rất đáng sợ, vẻ mặt lạnh lùng, dường như không có chút cảm xúc nào. Nhưng trong những năm tháng thời thơ ấu, Lục Hành cũng từng khát vọng sự che chở như vậy.
Có câu nói rằng, một số chuyện mà con người ta làm sau khi lớn lên là xuất phát từ tâm lý muốn thay đổi tuổi thơ.
Tôi hơi suy tư: Ít ra thì lần này, chắc chắn không thể để cho Lục Hành tiếp tục làm đại ca xã hội đen nữa.
5
Mùa thu đầu tiên sau khi mở lớp giảng dạy, tôi thông báo một tin tức đầu tiên.
Ngày mai, toàn bộ cô nhi viện được nghỉ học, tất cả mọi người sẽ cùng nhau ra ngoài đi chơi.
Trước kia, vì dễ dàng hơn trong khâu quản lý, cũng cân nhắc đến vấn đề an toàn, cho nên bọn nhỏ rất ít khi ra ngoài — càng đừng nói là cả tập thể cùng nhau ra ngoài.
Thông qua sự bình chọn của bọn nhỏ, địa điểm đi chơi là ở sở thú.
Tôi cũng có liên hệ với một số nơi cùng thể loại như viện khoa học kỹ thuật, viện bảo tàng, vườn thực phật,… Nhưng cuối cùng, tôi phát hiện ra, chỉ có sở thú ở thành Nam kế bên thành phố này là phù hợp nhất.
Nghe nói là những bạn nhỏ trong cô nhi viện đến tham quan, chủ sở thú ngay lập tức hào phóng nói sẽ miễn phí vé vào cửa, thậm chí còn muốn bao luôn cơm trưa trong sở thú, chỉ cần chúng tôi tự chi trả chi phí đi lại là được.
Tôi đi tìm hiểu một chút, phát hiện ra sở thú thành Nam rất nổi tiếng, bởi vì cảnh quan và cơ sở vật chất của sở thú rất tốt, động vật ở đó cũng rất có linh tính. Sở thú này thậm chí còn từng hợp tác với một công ty lớn trong giới giải trí để quay chương trình giải trí, chương trình đó vẫn thu hút được rất nhiều sự chú ý cho đến tận hôm nay.
Chủ của sở thú thành Nam cũng rất nổi tiếng, thứ nhất là vì cậu ấy đẹp trai, thứ hai là vì cậu ấy vẫn luôn tận tâm tận tụy với sự nghiệp từ thiện, bảo tồn tự nhiên, bảo vệ động vật.
Xuất phát từ sự tò mò, tôi và Tiểu Phúc cùng nhau tìm kiếm ảnh chụp của chủ sở thú thành Nam.
Một khuôn mặt quá trẻ tuổi, cũng quá đẹp trai.
Tiểu Phúc bỗng nhiên la lên một tiếng: [À, tôi nhớ ra rồi.]
Tôi: “ Nhớ ra cái gì?”
Tiểu Phúc: [Lúc trước tôi từng nghe các bạn của mình kể lại rằng, vị đồng nghiệp đầu tiên tự đặt tên cho chính mình thật ra cũng không hẳn là hệ thống, cũng không có được trí tuệ và năng lực như chúng tôi. Tóm lại, trước kia từng có một đồng nghiệp tên Tiểu Linh…… Thật ra, nó cũng có thể xem như một thực thể có ý thức, có thể giao lưu với vạn vật trên thế gian này…… Sau đó, nó lựa chọn một vị ký chủ họ Quý. Người nhà họ Quý có khả năng giao lưu với động vật, cũng đồng ý với nó là sẽ luôn bảo vệ động vật và rừng rậm, đây là hứa hẹn giữa bọn họ.]
Tôi nhìn tên của chủ sở thú thành Nam: “Cho nên, cậu ấy là hậu duệ của nhà họ Quý?”
Tiểu Phúc nghe vậy thì rất vui vẻ: [Gặp được đồng nghiệp rồi.]
Tôi cười cười: “Sau này cậu sẽ gặp thêm càng nhiều đồng nghiệp.”
Sở thú thành Nam nhanh chóng liên hệ với tôi, người liên hệ với tôi là một cô gái trẻ tuổi, tên WeChat là Tiểu Ôn, người cũng như tên, giọng nói rất ấm áp, vừa kiên nhẫn lại vừa dịu dàng: [Viện trưởng Chiêm xin cứ yên tâm, ngày hôm đó sở thú sẽ giảm bớt lượng vé được bán ra, cũng sẽ sắp xếp nhân viên đi theo để giảng giải.]
Tiểu Phúc: [Trên người cô ấy có hơi thở của Tiểu Linh…… Không đúng, sao lại có cả dữ liệu của Tiểu Từ nữa?]
Tiểu Từ lại là ai?
Tôi còn chưa kịp hỏi, Tiểu Phúc đã lầm bầm biến mất. Tôi đoán là nó đang đi liên hệ với các bạn của mình —
Chẳng qua, nếu có thể có liên quan đến nhóm hệ thống đáng yêu này, vậy đã đủ để chứng minh rằng sở thú thành Nam là lựa chọn tốt nhất.
Tôi trả lời Tiểu Ôn: [Vậy đành làm phiền mọi người.]
Tiểu Ôn gửi một nhãn dán hình mặt cười: [Không cần khách sáo!]
Kế hoạch đi chơi thu khiến cho mỗi một bạn nhỏ trong cô nhi viện đều hưng phấn vô cùng, mỗi ngày đều ríu rít thảo luận về việc đi xem các loài động vật.
An Nhược Xuân không yên tâm, liên tục nhắc nhở bọn nhỏ những việc cần chú ý an toàn, còn cẩn thận thiết kế khăn mặt và lá cờ đi chơi cho các bạn nhỏ lớp Mạ Non. Lá cờ sẽ được cắm trên ba lô của các bạn nhỏ, khăn mặt là màu xanh lơ tươi mát, buộc trên cổ tay của từng người, thắt nơ con bướm.
Trên khăn mặt có thêu phương thức liên hệ của chúng tôi, đề phòng trường hợp có bạn nhỏ đi lạc không biết đường về.
Tôi chia hai mươi mấy bạn nhỏ thành 4 nhóm nhỏ, tổ trưởng sẽ do các bạn nhỏ tự bầu chọn, mỗi tổ đều có một lá cờ riêng, tổ trưởng phụ trách quan sát thành viên đi cuối hàng không bị tụt lại ở đằng sau.
Lần đầu tiên ra ngoài, các tổ trưởng đều nghiêm túc bảo đảm với tôi nhất định sẽ quan sát mọi người cho thật tốt, vừa háo hức lại vừa lo lắng.
Tôi bao một chiếc xe buýt. Ngày mới bắt đầu, trời tờ mờ sáng chúng tôi đã xuất phát trong tiếng vui mừng hân hoan của các bạn nhỏ.
Sở thú thành Nam quả nhiên là danh bất hư truyền, khắp nơi đều phủ màu xanh lục mát mắt, bừng bừng sức sống.
Tiểu Ôn là một cô gái trẻ có ngũ quan thanh tú, mắt nai long lanh, dáng vẻ ngoan ngoãn, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi.
“Xin chào viện trưởng Chiêm và mọi người.” Cô ấy mặc một bộ quần áo lao động chào hỏi với chúng tôi, “Tôi là hướng dẫn viên của mọi người ngày hôm nay, Ôn Vị Hi.”
“À.” An Nhược Xuân dường như vừa nhớ ra chuyện gì, lặng lẽ kề sát vào tai tôi mà nói, “Viện trưởng, em từng thấy cô ấy trên TV. Khi đó, cô ấy tham gia chương trình giải trí kia, rất nổi tiếng.”
Tôi chào hỏi với Ôn Vị Hi một tiếng. Xuất phát từ sự tò mò, tôi lên mạng tìm kiếm video về Ôn Vị Hi.
Tin thứ nhất đập vào mắt, tiêu đề cực kỳ gây sốc.
[Nhìn xem mãnh nữ tay không thuần mãnh hổ.]
Ai? Tiểu Ôn á?
Biểu cảm trên mặt tôi hơi khựng lại.
Ôn Vị Hi có vẻ ngoài thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu như em gái nhà bên, em ấy dẫn chúng tôi vào sở thú, sau đó vẻ mặt thản nhiên mà chào hỏi với con hổ trong chuồng.
“Phi Phi,” Cô ấy nói với con hổ đang nhe răng trợn mắt kia, “Tránh xa ra một chút, đừng dọa các bạn nhỏ.”
Sau đó, con hổ đó giống như nghe hiểu cô ấy đang nói gì, ngoan ngoãn lùi về phía sau vài bước, ngồi xổm lên mặt đất.
“Wow!!!”
Không khí yên tĩnh trong giây lát, các bạn nhỏ la hét và hoan hô ầm ĩ.
“Chị Tiểu Ôn giỏi quá!”
An Nhiễm lùi về phía sau một bước, đôi mắt sáng lấp lánh, nắm chặt góc áo của tôi mà hỏi: “Viện trưởng, con hổ đó vừa kêu lên hai tiếng, có phải là rất muốn ra chơi cùng chúng ta hay không?”
Ứng Hạc Tuyết thuộc trường phái hành động, tò mò hỏi Ôn Vị Hi: “Chị Tiểu Ôn, Phi Phi đang nói gì vậy?”
“Ừm……” Biểu cảm trên khuôn mặt Ôn Vị Hi ngay lập tức trở nên xấu hổ vô cùng, nhưng cô ấy vẫn duy trì nụ cười trên mặt, “Nó đói bụng.”
“Ơ, nó không ăn sáng sao?”
“Đã ăn rồi,” Ôn Vị Hi lấy tay đỡ trán, “Nhưng mà nó lại đói rồi.”
Ứng Hạc Tuyết khó hiểu: “Sao lại đói bụng nữa rồi?”
Lục Hành phát biểu ý kiến: “Nó ăn khỏe quá.”
Sau khi xem xong chuồng hổ, chúng tôi lại đi tham quan vườn hồng hạc, chuồng khỉ, vườn chim……
Cơm trưa là do sở thú thành Nam chuẩn bị. Bọn họ đã sắp xếp thảm trải dã ngoại và đồ ăn vặt trên mặt cỏ, vị trí được chọn ngay kế thủy cung. Bên cạnh là hồ thiên nga, các bạn nhỏ vừa ngắm thiên nga, vừa ăn cơm dã ngoại, ai nấy đều chơi rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong và thu dọn rác thải, các bạn nhỏ vẫn chơi chưa đã, tiếp tục tiến vào tham quan thủy cung.
Chủ sở thú thành Nam đã đồng ý cho chúng tôi được tiếp xúc thân mật với cá heo và cá voi trắng.
Mắt Ứng Hạc Tuyết sáng rực lên: “Viện trưởng, cá heo đáng yêu quá!”
An Nhiễm cũng cực kỳ hưng phấn: “Nó còn chạm vào tay của em nữa!”
Lục Hàng lặng lẽ đứng một bên nhìn cá voi trắng dưới nước.
Chú cá voi trắng tên Tiểu Bạch ngoan ngoãn bơi lại đây, khóe miệng trời sinh khiến chúng nó trông như lúc nào cũng đang mỉm cười.
Lục Hành nhìn thiên sứ mỉm cười này, do dự một chút rồi vươn tay ra. Cách một tấm kính, Tiểu Bạch dùng mũi cọ cọ vào tay em ấy.
Cậu bé từ trước tới nay luôn im lặng ít nói tựa như vừa có được kho báu quý giá nhất trên thế giới này, miệng hơi hơi mở ra, nhấp môi suốt nửa buổi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lộ ra một nụ cười tươi rói.
Tiểu Bạch bơi qua bơi lại vài vòng ngay tấm kính, đầu hơi nghiêng nghiêng.
Lục Hành cũng nghiêng đầu theo nó.
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn một cậu bé và một con cá voi chơi với nhau vui vẻ vô cùng.
“Viện trưởng, thật tốt quá.” An Nhược Xuân đứng bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói, “Chưa từng thấy bọn nhỏ vui vẻ đến như vậy.”
“Đối với bọn nhỏ, suốt ngày ở trong cô nhi viện cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.” Tôi nói, “Chờ bọn nhỏ lại lớn hơn chút nữa, nên đưa bọn nó ra ngoài đi học.”
“Nhưng mà……” An Nhược Xuân rõ ràng có điều băn khoăn.
“Không cần lo lắng quá.” Vẻ mặt của tôi vẫn bình tĩnh như cũ, “Chúng ta không thể ngăn cản hoàn toàn ác ý có thể làm tổn thương bọn nhỏ, nhưng dù sao cũng còn những cách khác.”
Những thứ như vết sẹo, chỉ có khi bản thân mình chú ý đến thì mới thấy đau.
Nếu như không để ý, vậy thì sẽ kiên cố không gì phá vỡ được.
(…)
Tôi trầm tư một chút, quyết định đi đến thế giới này vào năm nam chính một tuổi.
Hệ thống: [?]
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành người giám hộ của em ấy, dạy em ấy biết tuân thủ pháp luật, tôn trọng phái nữ, làm một người tử tế, lạc quan hướng về phía trước.” Tôi bình tĩnh mà nói, “Muốn chinh phục tốt thì phải bắt đầu từ giáo dục.”
Hệ thống bị tôi thuyết phục: [Cô nói đúng.]
Vì thế ngày hôm đó, tuyết rơi khắp trời, tôi bế nam chính Ứng Hạc Tuyết chỉ mới một tuổi lên.
Sáu năm sau trong cô nhi viện mà tôi mở, em ấy ngây thơ mà hỏi tôi: “Viện trưởng, chinh phục có nghĩa là gì vậy?”
Tôi xoa đầu em ấy: “Có nghĩa là, chị muốn cho em cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm của thế giới này.”
Ứng Hạc Tuyết bảy tuổi, mắt sáng rực lên, vui vẻ nhảy nhót: “Em cũng yêu viện trưởng.”
Bên cạnh nam chính, cấp dưới tương lai, đối tác tương lai, đối thủ một mất một còn, ánh trăng sáng của nam chính ríu rít vây quanh tôi nói: “Em yêu viện trưởng nhất!”
Hệ thống: [Hảo cảm của nam chính đã đạt đến mức tối đa, nhiệm vụ của ký chủ đã hoàn thành…… Còn có thế như vậy à?!]
._._._._._._._._._._._._._._.
4
Tôi trải qua một tuần làm quần quật không ngừng.
Những đứa trẻ mới đến này mang lại sức sống mới cho nơi này, đồng thời cũng mang lại rất nhiều công việc cần phải xử lý.
Từ chuyện nhỏ như tìm nhãn hiệu cung cấp sữa bò cho bọn nhỏ cho đến chuyện lớn như tuyển dụng giáo viên cho cô nhi viện, tất cả những việc này đều cần tôi đích thân làm.
May mắn là tôi có vũ khí sắc bén để gian lận là Tiểu Phúc. Nó có thể giúp tôi theo dõi tình hình của bọn nhỏ, tránh cho phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu không, cho dù tôi có phân thân thành 3 người thì cũng không có cách nào xử lý hết vì có quá nhiều việc.
Cô nhi viện của chúng tôi có quy mô không lớn, tôi đã tuyển được nữ đầu bếp, dì lao công, bác sĩ, y tá và hộ lý rồi, nhưng giáo viên dạy văn hóa là một vị trí rất quan trọng. Sau này, tôi còn phải bàn đến chuyện mở lớp giảng dạy, cho nên phải tuyển người đáng tin cậy mới được.
Sau khi trải qua mấy vòng phỏng vấn và sàng lọc, tôi cuối cùng cũng tuyển được một người hợp ý với tôi nhất —
Đó là một thiếu nữ, nếu chỉ xem vẻ bề ngoài thì có thể sánh ngang với minh tinh.
Em ấy còn rất trẻ, để tóc ngắn ôm sát mang tai, môi hồng răng trắng, tính tình dịu dàng điềm đạm, ngay khóe mắt còn có một nốt ruồi son.
Thật lòng mà nói, tôi có thể đoán được rằng gia cảnh của em ấy không tệ. Cho dù là từ cách ăn nói hay khí chất, thoạt nhìn, đây hẳn là một cô gái được nuông chiều từ bé đến lớn. Nhưng làn da của em ấy lại hơi ngăm đen, hai bên gò má vẫn còn ửng hồng lên vì rám nắng do phơi nắng quá mức.
“Em tên là An Nhược Xuân,” Đôi mắt của thiếu nữ sáng như sao, “Chào chị, viện trưởng Chiêm.”
Tôi cũng vươn tay để bắt tay với em ấy: “Chào em, Nhược Xuân.”
Có An Nhược Xuân gia nhập, tôi bắt đầu có thêm nhiều thời gian hơn để cân nhắc về chuyện đi học của bọn nhỏ.
Cô nhi viện có điều kiện sẽ tự mở lớp giảng dạy, cô nhi viện không có điều kiện đều sẽ đăng ký cho bọn nhỏ học ngoại trú.
Suy xét đến sự đặc biệt của vài bạn nhỏ ở đây, tôi quyết định sẽ mở những lớp học khác nhau, cho bọn nhỏ chia lớp ra để học.
Sau khi làm xong tất cả các thủ tục, tôi bắt đầu cùng An Nhược Xuân tuyển thêm một số giáo viên mới để đứng lớp giảng dạy, chính thức bắt đầu giảng dạy chương trình học trong cô nhi viện.
Các bạn nhỏ trong cô nhi viện cũng không đông, cho nên tôi cũng chỉ chia thành một lớp, tên lớp được bầu chọn dân chủ, các bạn nhỏ đều đặc biệt yêu thích hai chữ “Mạ Non”.
Vì vậy, lớp học đầu tiên của cô nhi viện Bác Ái, lớp Mạ Non, chính thức ra đời.
Tôi đã có kinh nghiệm trong phương diện này, hơn nữa An Nhược Xuân cũng đã có sự chuẩn bị kỹ càng từ trước, cho nên việc triển khai chương trình học vô cùng thuận lợi.
Thật ra, trong giai đoạn vỡ lòng của một đứa trẻ, chuyện nên làm không phải là truyền bá tri thức mà nên bồi dưỡng thói quen và hình thành nhân cách.
Tôi mở lớp kể chuyện xưa, mỗi ngày đều sẽ kể một chuyện xưa cho các bạn nhỏ.
Trong thế giới cổ tích, bầu trời luôn trong vắt, người xấu luôn thất bại, công chúa sẽ gặp được hoàng tử, vịt con xấu xí cũng sẽ biến thành thiên nga trắng xinh đẹp, động vật nhỏ được cứu đều sẽ quay trở lại báo ân.
Cuộc sống hiện thực đương nhiên sẽ không giống như trong truyện cổ tích. Có lẽ, khi lớn lên, bọn nhỏ sẽ hiểu được hiện thực cũng không giống như trong tưởng tượng, nhưng tôi vẫn hy vọng bọn nhỏ có thể tin vào truyện cổ tích.
Chẳng qua, sau khi kết thúc lớp kể chuyện xưa, An Nhược Xuân cũng sẽ đến đứng lớp về giáo dục an toàn.
Không thể có ý xấu đi hại người, nhưng cũng không thể không phòng bị người xấu. Tôi có thể dạy bọn nhỏ đối xử tử tế với thế giới này, nhưng cũng cần có người nói cho bọn nhỏ biết rằng không phải tất cả mọi người đều có thiện ý, nhất định phải biết cảnh giác và học được cách tự bảo vệ mình.
Ứng Hạc Tuyết được tôi bầu làm lớp trưởng lớp Mạ Non. Cậu bé còn nhỏ như vậy nhưng đã bắt đầu thức tỉnh cái gọi là “ý thức trách nhiệm”, mỗi ngày đều nỗ lực vì sự hài hòa của lớp.
Đại đa số thời gian, lớp trưởng đều sôi sục ý chí chiến đấu, nhưng thi thoảng cũng sẽ có lúc thất bại.
Ví dụ như hôm nay.
“Viện trưởng, hôm nay Lục Hành khóc.” Ứng Hạc Tuyết buồn bã tựa đầu lên đầu gối của tôi, “Em nghe thấy được suy nghĩ của cậu ấy, cậu ấy tự hỏi vì sao ba mẹ lại không cần cậu ấy.”
Kể từ sau khi đến cô nhi viện, Lục Hành trở nên hoạt bát cởi mở hơn nhiều, nhưng thi thoảng vào lúc hoàng hôn vẫn âm thầm rơi nước mắt.
Ứng Hạc Tuyết không có cách nào để giúp đồng bọn giải quyết vấn đề phiền lòng như thế này, chỉ có thể tới dò hỏi tôi xem mình nên làm như thế nào.
Thông qua lời kể của tôi, mẹ của Ứng Hạc Tuyết rất yêu thương em ấy, cho nên em ấy không thể hiểu được vì sao cha mẹ của Lục Hành tại vứt bỏ con ruột của chính mình.
Tôi xoa đầu Ứng Hạc Tuyết: “Tiểu Hạc, mỗi người mỗi khác. Có phụ huynh yêu thương con mình, nhưng cũng có một số phụ huynh không yêu thương con mình.”
Ứng Hạc Tuyết nhấp môi: “Vậy sao còn muốn sinh cậu ấy ra?”
“Có rất nhiều nguyên nhân, chúng ta không có cách nào biết rõ được, nhưng chị muốn nói với em rằng, việc cha mẹ Lục Hành vứt bỏ em ấy là hành vi phạm tội.” Tôi nói, “Trên thế giới này có rất nhiều bạn nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, Lục Hành còn có người bạn như em lo lắng cho mình, nhưng ngoài kia còn có rất nhiều bạn nhỏ ngay cả một người bạn cũng không có.”
Ứng Hạc Tuyết trợn tròn đôi mắt đen láy: “Thật vậy sao?”
“Đúng vậy.” Tôi đưa ra kiến nghị với Ứng Hạc Tuyết, “Chờ các em lại lớn hơn một chút, em có thể cùng với Lục Hành, cùng đi bảo vệ những bạn nhỏ có hoàn cảnh giống như em ấy.”
Ứng Hạc Tuyết nghiêm túc lắng nghe, sau đó lon ton chạy ra ngoài: “Em đi nói chuyện với Lục Hành đây! Tạm biệt viện trưởng!”
Tôi cười tủm tỉm mà nói: “Đi đi, Tiểu Hạc.”
Trên thực tế, trong nguyên tác, Lục Hành là một người có ý thức bảo vệ người khác rất mạnh mẽ. Cấp dưới của Lục Hành đều là những tên côn đồ lang thang — nhóm người này phần lớn đều là trẻ mồ côi.
Tôi không tin đây là sự trùng hợp.
Mặc dù dựa vào ảnh chụp mà cốt truyện cung cấp, người đàn ông có vết bớt trên mặt thoạt nhìn rất đáng sợ, vẻ mặt lạnh lùng, dường như không có chút cảm xúc nào. Nhưng trong những năm tháng thời thơ ấu, Lục Hành cũng từng khát vọng sự che chở như vậy.
Có câu nói rằng, một số chuyện mà con người ta làm sau khi lớn lên là xuất phát từ tâm lý muốn thay đổi tuổi thơ.
Tôi hơi suy tư: Ít ra thì lần này, chắc chắn không thể để cho Lục Hành tiếp tục làm đại ca xã hội đen nữa.
5
Mùa thu đầu tiên sau khi mở lớp giảng dạy, tôi thông báo một tin tức đầu tiên.
Ngày mai, toàn bộ cô nhi viện được nghỉ học, tất cả mọi người sẽ cùng nhau ra ngoài đi chơi.
Trước kia, vì dễ dàng hơn trong khâu quản lý, cũng cân nhắc đến vấn đề an toàn, cho nên bọn nhỏ rất ít khi ra ngoài — càng đừng nói là cả tập thể cùng nhau ra ngoài.
Thông qua sự bình chọn của bọn nhỏ, địa điểm đi chơi là ở sở thú.
Tôi cũng có liên hệ với một số nơi cùng thể loại như viện khoa học kỹ thuật, viện bảo tàng, vườn thực phật,… Nhưng cuối cùng, tôi phát hiện ra, chỉ có sở thú ở thành Nam kế bên thành phố này là phù hợp nhất.
Nghe nói là những bạn nhỏ trong cô nhi viện đến tham quan, chủ sở thú ngay lập tức hào phóng nói sẽ miễn phí vé vào cửa, thậm chí còn muốn bao luôn cơm trưa trong sở thú, chỉ cần chúng tôi tự chi trả chi phí đi lại là được.
Tôi đi tìm hiểu một chút, phát hiện ra sở thú thành Nam rất nổi tiếng, bởi vì cảnh quan và cơ sở vật chất của sở thú rất tốt, động vật ở đó cũng rất có linh tính. Sở thú này thậm chí còn từng hợp tác với một công ty lớn trong giới giải trí để quay chương trình giải trí, chương trình đó vẫn thu hút được rất nhiều sự chú ý cho đến tận hôm nay.
Chủ của sở thú thành Nam cũng rất nổi tiếng, thứ nhất là vì cậu ấy đẹp trai, thứ hai là vì cậu ấy vẫn luôn tận tâm tận tụy với sự nghiệp từ thiện, bảo tồn tự nhiên, bảo vệ động vật.
Xuất phát từ sự tò mò, tôi và Tiểu Phúc cùng nhau tìm kiếm ảnh chụp của chủ sở thú thành Nam.
Một khuôn mặt quá trẻ tuổi, cũng quá đẹp trai.
Tiểu Phúc bỗng nhiên la lên một tiếng: [À, tôi nhớ ra rồi.]
Tôi: “ Nhớ ra cái gì?”
Tiểu Phúc: [Lúc trước tôi từng nghe các bạn của mình kể lại rằng, vị đồng nghiệp đầu tiên tự đặt tên cho chính mình thật ra cũng không hẳn là hệ thống, cũng không có được trí tuệ và năng lực như chúng tôi. Tóm lại, trước kia từng có một đồng nghiệp tên Tiểu Linh…… Thật ra, nó cũng có thể xem như một thực thể có ý thức, có thể giao lưu với vạn vật trên thế gian này…… Sau đó, nó lựa chọn một vị ký chủ họ Quý. Người nhà họ Quý có khả năng giao lưu với động vật, cũng đồng ý với nó là sẽ luôn bảo vệ động vật và rừng rậm, đây là hứa hẹn giữa bọn họ.]
Tôi nhìn tên của chủ sở thú thành Nam: “Cho nên, cậu ấy là hậu duệ của nhà họ Quý?”
Tiểu Phúc nghe vậy thì rất vui vẻ: [Gặp được đồng nghiệp rồi.]
Tôi cười cười: “Sau này cậu sẽ gặp thêm càng nhiều đồng nghiệp.”
Sở thú thành Nam nhanh chóng liên hệ với tôi, người liên hệ với tôi là một cô gái trẻ tuổi, tên WeChat là Tiểu Ôn, người cũng như tên, giọng nói rất ấm áp, vừa kiên nhẫn lại vừa dịu dàng: [Viện trưởng Chiêm xin cứ yên tâm, ngày hôm đó sở thú sẽ giảm bớt lượng vé được bán ra, cũng sẽ sắp xếp nhân viên đi theo để giảng giải.]
Tiểu Phúc: [Trên người cô ấy có hơi thở của Tiểu Linh…… Không đúng, sao lại có cả dữ liệu của Tiểu Từ nữa?]
Tiểu Từ lại là ai?
Tôi còn chưa kịp hỏi, Tiểu Phúc đã lầm bầm biến mất. Tôi đoán là nó đang đi liên hệ với các bạn của mình —
Chẳng qua, nếu có thể có liên quan đến nhóm hệ thống đáng yêu này, vậy đã đủ để chứng minh rằng sở thú thành Nam là lựa chọn tốt nhất.
Tôi trả lời Tiểu Ôn: [Vậy đành làm phiền mọi người.]
Tiểu Ôn gửi một nhãn dán hình mặt cười: [Không cần khách sáo!]
Kế hoạch đi chơi thu khiến cho mỗi một bạn nhỏ trong cô nhi viện đều hưng phấn vô cùng, mỗi ngày đều ríu rít thảo luận về việc đi xem các loài động vật.
An Nhược Xuân không yên tâm, liên tục nhắc nhở bọn nhỏ những việc cần chú ý an toàn, còn cẩn thận thiết kế khăn mặt và lá cờ đi chơi cho các bạn nhỏ lớp Mạ Non. Lá cờ sẽ được cắm trên ba lô của các bạn nhỏ, khăn mặt là màu xanh lơ tươi mát, buộc trên cổ tay của từng người, thắt nơ con bướm.
Trên khăn mặt có thêu phương thức liên hệ của chúng tôi, đề phòng trường hợp có bạn nhỏ đi lạc không biết đường về.
Tôi chia hai mươi mấy bạn nhỏ thành 4 nhóm nhỏ, tổ trưởng sẽ do các bạn nhỏ tự bầu chọn, mỗi tổ đều có một lá cờ riêng, tổ trưởng phụ trách quan sát thành viên đi cuối hàng không bị tụt lại ở đằng sau.
Lần đầu tiên ra ngoài, các tổ trưởng đều nghiêm túc bảo đảm với tôi nhất định sẽ quan sát mọi người cho thật tốt, vừa háo hức lại vừa lo lắng.
Tôi bao một chiếc xe buýt. Ngày mới bắt đầu, trời tờ mờ sáng chúng tôi đã xuất phát trong tiếng vui mừng hân hoan của các bạn nhỏ.
Sở thú thành Nam quả nhiên là danh bất hư truyền, khắp nơi đều phủ màu xanh lục mát mắt, bừng bừng sức sống.
Tiểu Ôn là một cô gái trẻ có ngũ quan thanh tú, mắt nai long lanh, dáng vẻ ngoan ngoãn, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi.
“Xin chào viện trưởng Chiêm và mọi người.” Cô ấy mặc một bộ quần áo lao động chào hỏi với chúng tôi, “Tôi là hướng dẫn viên của mọi người ngày hôm nay, Ôn Vị Hi.”
“À.” An Nhược Xuân dường như vừa nhớ ra chuyện gì, lặng lẽ kề sát vào tai tôi mà nói, “Viện trưởng, em từng thấy cô ấy trên TV. Khi đó, cô ấy tham gia chương trình giải trí kia, rất nổi tiếng.”
Tôi chào hỏi với Ôn Vị Hi một tiếng. Xuất phát từ sự tò mò, tôi lên mạng tìm kiếm video về Ôn Vị Hi.
Tin thứ nhất đập vào mắt, tiêu đề cực kỳ gây sốc.
[Nhìn xem mãnh nữ tay không thuần mãnh hổ.]
Ai? Tiểu Ôn á?
Biểu cảm trên mặt tôi hơi khựng lại.
Ôn Vị Hi có vẻ ngoài thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu như em gái nhà bên, em ấy dẫn chúng tôi vào sở thú, sau đó vẻ mặt thản nhiên mà chào hỏi với con hổ trong chuồng.
“Phi Phi,” Cô ấy nói với con hổ đang nhe răng trợn mắt kia, “Tránh xa ra một chút, đừng dọa các bạn nhỏ.”
Sau đó, con hổ đó giống như nghe hiểu cô ấy đang nói gì, ngoan ngoãn lùi về phía sau vài bước, ngồi xổm lên mặt đất.
“Wow!!!”
Không khí yên tĩnh trong giây lát, các bạn nhỏ la hét và hoan hô ầm ĩ.
“Chị Tiểu Ôn giỏi quá!”
An Nhiễm lùi về phía sau một bước, đôi mắt sáng lấp lánh, nắm chặt góc áo của tôi mà hỏi: “Viện trưởng, con hổ đó vừa kêu lên hai tiếng, có phải là rất muốn ra chơi cùng chúng ta hay không?”
Ứng Hạc Tuyết thuộc trường phái hành động, tò mò hỏi Ôn Vị Hi: “Chị Tiểu Ôn, Phi Phi đang nói gì vậy?”
“Ừm……” Biểu cảm trên khuôn mặt Ôn Vị Hi ngay lập tức trở nên xấu hổ vô cùng, nhưng cô ấy vẫn duy trì nụ cười trên mặt, “Nó đói bụng.”
“Ơ, nó không ăn sáng sao?”
“Đã ăn rồi,” Ôn Vị Hi lấy tay đỡ trán, “Nhưng mà nó lại đói rồi.”
Ứng Hạc Tuyết khó hiểu: “Sao lại đói bụng nữa rồi?”
Lục Hành phát biểu ý kiến: “Nó ăn khỏe quá.”
Sau khi xem xong chuồng hổ, chúng tôi lại đi tham quan vườn hồng hạc, chuồng khỉ, vườn chim……
Cơm trưa là do sở thú thành Nam chuẩn bị. Bọn họ đã sắp xếp thảm trải dã ngoại và đồ ăn vặt trên mặt cỏ, vị trí được chọn ngay kế thủy cung. Bên cạnh là hồ thiên nga, các bạn nhỏ vừa ngắm thiên nga, vừa ăn cơm dã ngoại, ai nấy đều chơi rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong và thu dọn rác thải, các bạn nhỏ vẫn chơi chưa đã, tiếp tục tiến vào tham quan thủy cung.
Chủ sở thú thành Nam đã đồng ý cho chúng tôi được tiếp xúc thân mật với cá heo và cá voi trắng.
Mắt Ứng Hạc Tuyết sáng rực lên: “Viện trưởng, cá heo đáng yêu quá!”
An Nhiễm cũng cực kỳ hưng phấn: “Nó còn chạm vào tay của em nữa!”
Lục Hàng lặng lẽ đứng một bên nhìn cá voi trắng dưới nước.
Chú cá voi trắng tên Tiểu Bạch ngoan ngoãn bơi lại đây, khóe miệng trời sinh khiến chúng nó trông như lúc nào cũng đang mỉm cười.
Lục Hành nhìn thiên sứ mỉm cười này, do dự một chút rồi vươn tay ra. Cách một tấm kính, Tiểu Bạch dùng mũi cọ cọ vào tay em ấy.
Cậu bé từ trước tới nay luôn im lặng ít nói tựa như vừa có được kho báu quý giá nhất trên thế giới này, miệng hơi hơi mở ra, nhấp môi suốt nửa buổi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lộ ra một nụ cười tươi rói.
Tiểu Bạch bơi qua bơi lại vài vòng ngay tấm kính, đầu hơi nghiêng nghiêng.
Lục Hành cũng nghiêng đầu theo nó.
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn một cậu bé và một con cá voi chơi với nhau vui vẻ vô cùng.
“Viện trưởng, thật tốt quá.” An Nhược Xuân đứng bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói, “Chưa từng thấy bọn nhỏ vui vẻ đến như vậy.”
“Đối với bọn nhỏ, suốt ngày ở trong cô nhi viện cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.” Tôi nói, “Chờ bọn nhỏ lại lớn hơn chút nữa, nên đưa bọn nó ra ngoài đi học.”
“Nhưng mà……” An Nhược Xuân rõ ràng có điều băn khoăn.
“Không cần lo lắng quá.” Vẻ mặt của tôi vẫn bình tĩnh như cũ, “Chúng ta không thể ngăn cản hoàn toàn ác ý có thể làm tổn thương bọn nhỏ, nhưng dù sao cũng còn những cách khác.”
Những thứ như vết sẹo, chỉ có khi bản thân mình chú ý đến thì mới thấy đau.
Nếu như không để ý, vậy thì sẽ kiên cố không gì phá vỡ được.
(…)
Bình luận facebook