-
Phần II
Hệ thống yêu cầu tôi chinh phục nam chính, một người có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, sau khi lớn lên trở nên tàn nhẫn độc ác, vô tâm vô tình, biến thái hướng nội quái gở.
Tôi trầm tư một chút, quyết định đi đến thế giới này vào năm nam chính một tuổi.
Hệ thống: [?]
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành người giám hộ của em ấy, dạy em ấy biết tuân thủ pháp luật, tôn trọng phái nữ, làm một người tử tế, lạc quan hướng về phía trước.” Tôi bình tĩnh mà nói, “Muốn chinh phục tốt thì phải bắt đầu từ giáo dục.”
Hệ thống bị tôi thuyết phục: [Cô nói đúng.]
Vì thế ngày hôm đó, tuyết rơi khắp trời, tôi bế nam chính Ứng Hạc Tuyết chỉ mới một tuổi lên.
Sáu năm sau trong cô nhi viện mà tôi mở, em ấy ngây thơ mà hỏi tôi: “Viện trưởng, chinh phục có nghĩa là gì vậy?”
Tôi xoa đầu em ấy: “Có nghĩa là, chị muốn cho em cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm của thế giới này.”
Ứng Hạc Tuyết bảy tuổi, mắt sáng rực lên, vui vẻ nhảy nhót: “Em cũng yêu viện trưởng.”
Bên cạnh nam chính, cấp dưới tương lai, đối tác tương lai, đối thủ một mất một còn, ánh trăng sáng của nam chính ríu rít vây quanh tôi nói: “Em yêu viện trưởng nhất!”
Hệ thống: [Hảo cảm của nam chính đã đạt đến mức tối đa, nhiệm vụ của ký chủ đã hoàn thành…… Còn có thế như vậy à?!]
._._._._._._._._._._._._._._.
3
Ngày cô nhi viện chính thức hoạt động, tôi dẫn theo Ứng Hạc Tuyết đi đón những bạn nhỏ mới đến.
Tôi nhìn hồ sơ, có lẽ là do cốt truyện dẫn dắt, thanh mai lúc trước, sau này là ánh trăng sáng trong lòng Ứng Hạc Tuyết, An Nhiễm cũng đến đây.
Bố mẹ em ấy đều qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, sau đó được đưa đến cô nhi viện. Năm 8 tuổi, bố mẹ nuôi đưa em ấy đi nước ngoài định cư.
Cốt truyện vẫn chưa đề cập nhiều đến vấn đề này, nhưng nếu An Nhiễm từ một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu trở thành loại nữ phụ ác độc kinh điển kia, vậy thì quãng thời gian xuất ngoại này hẳn là không vui vẻ gì.
Tôi cẩn thận nhìn lại dữ liệu, phát hiện ra bố mẹ nuôi của An Nhiễm thật ra chưa đủ điều kiện nhận nuôi.
Vẫn là vấn đề của cô nhi viện.
Vì vậy, tôi nhìn dáng vẻ rụt rè nhút nhát của cô bé trước mặt, ngồi xổm xuống dịu dàng xoa đầu em ấy: “Nhiễm Nhiễm ngoan, từ nay về sau chỗ này chính là nhà của em.”
Em ấy nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ. Có lẽ là do ánh mắt của tôi rất kiên nhẫn khiến cho trẻ con tuy nhạy cảm nhưng lại không hề cảm thấy có chút ác ý nào. Em ấy vươn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ra nắm lấy ngón tay tôi.
Trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của cô bé vẫn còn ướt đẫm nước mắt, nhưng em ấy lại ngoan ngoãn để cho tôi ôm vào lòng, ăn viên kẹo mà tôi đưa, nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, nhỏ giọng học theo mọi người gọi tôi là “Viện trưởng”.
Ứng Hạc Tuyết có chút căng thẳng, lo lắng nhìn một vòng quanh các bạn nhỏ mới đến tham quan cô nhi viện.
Đây là nhiệm vụ mà tôi đặc biệt nghiêm túc giao cho Ứng Hạc Tuyết. Em ấy cũng có ý thức trách nhiệm rất cao, có phong thái của một tiền bối, đi qua đi lại giữa đám trẻ mới đến.
Tôi thấy em ấy vừa mới an ủi bé này đừng khóc, ngay sau đó lại tặng cho bé kia một viên kẹo, một lúc sau lại nắm chặt tay thề thốt rằng nơi này chắc chắn là cô nhi viện tốt nhất mà không khỏi nhoẻn miệng cười.
Buổi chiều, tôi dẫn các bạn nhỏ đi ngủ trưa.
Ứng Hạc Tuyết thoạt nhìn rất hưng phấn, căn bản không ngủ được, thậm chí còn âm thầm nói với tôi: “Viện trưởng, trong số những bạn nhỏ mới đến ngày hôm nay, em thích Lục Hành nhất, cậu ấy ngầu quá!”
Tôi: “À, vậy hả?”
Sao cái tên Lục Hành này nghe lại quen tai thế nhỉ?
Tôi nhìn vết bớt trên khuôn mặt bé trai mang tên Lục Hành kia, cuối cùng cũng nhớ ra: Đây chẳng phải là đối thủ một mất một còn trong tương lai của Ứng Hạc Tuyết, đại ca xã hội đen Lục Hành hay sao!
Tôi: Xem ra phải lên kế hoạch làm chương trình phổ cập pháp luật.
Thằng bé Lục Hành này bây giờ thoạt nhìn nhát gan ít nói, thường xuyên cúi đầu. Bởi vì vết bớt lớn trên mặt kia, hơn nữa IQ bẩm sinh rất thấp cho nên mới bị cha mẹ ruột của mình bỏ rơi.
Bỏ rơi là phạm pháp.
Tôi nhìn vẻ mặt khổ sở tự ti của Lục Hành, bèn dẫn Ứng Hạc Tuyết lại đây.
Có lẽ là nghe thấy tiếng lòng của tôi, Ứng Hạc Tuyết lộ ra vẻ mặt như muốn khóc đến nơi, buồn bã nói: “Viện trưởng, ba mẹ của Lục Hành không thương cậu ấy sao?”
Ứng Hạc Tuyết có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, cũng chưa từng giấu giếm tôi về chuyện này.
Nhưng em ấy từng ngoéo tay với tôi, nói rằng đây là bí mật giữa hai chúng tôi.
Bởi vậy, tôi cũng nghiêm túc mà nói với em ấy: “Ba mẹ của Lục Hành làm như vậy là không đúng, phải bị bắt lại.”
Ứng Hạc Tuyết cái hiểu cái không: “Em muốn làm bạn với cậu ấy.”
“Vậy em có thể dẫn em ấy đi chơi trong vườn hoa một chút,” Tôi nói, “Chẳng phải lần trước em đã nói với chị là muốn chơi bập bênh với bạn hay sao?”
Mắt Ứng Hạc Tuyết sáng rực lên nhưng lại nhanh chóng ủ rũ: “Nhưng mà bây giờ đang là giờ ngủ trưa.”
“Không sao, lần này là trường hợp đặc biệt.” Tôi xoa đầu em ấy, “Hạc Tuyết, sau này chúng ta đều là người thân của Lục Hành, chị muốn Lục Hành sẽ trở nên vui vẻ hơn, em có thể giúp chị được không?”
Ứng Hạc Tuyết tràn đầy năng lượng: “Dạ được ạ!”
Tôi mở cửa vườn hoa ra, vẫy vẫy tay, nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ bé đang tung tăng vui vẻ chạy về phía bập bênh ngay dưới ánh mặt trời.
Tôi quay trở về ký túc xá.
Quả nhiên, từng cái đầu nhỏ đều cúi thấp xuống.
Tôi thấy buồn cười: “Đều không ngủ được à?”
Cả ký túc xá lặng ngắt như tờ, chỉ có An Nhiễm ngẩng đầu, chỉ về phía vườn hoa bên ngoài cửa sổ, ngây ngô mà nói: “Em muốn chơi cùng với viện trưởng.”
“Vậy cùng ra vườn hoa chơi thôi.” Tôi vừa cười tủm tỉm vừa nói, “Nhưng bây giờ đang là giờ ngủ trưa, chỉ có lần này, không có lần sau nha.”
“Dạ!” Các bạn nhỏ vốn đang lo lắng bất an, nghe thấy vậy thì mắt ngay lập tức sáng rực lên, đồng thanh đáp lại tôi, cả đám vui vẻ lao về phía vườn hoa hệt như những chú chim nhỏ.
Tôi chậm rãi bước theo sau bọn nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Tiểu Phúc.
[Vì sao hảo cảm của tất cả bọn họ dành cho cô đều cao đến như vậy? Ký chủ, từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy tiến độ chinh phục nào tăng nhanh đến như vậy……]
“Cậu có từng nghe qua câu chuyện này chưa?” Tôi suy nghĩ một lúc, “Ác quỷ bị phong ấn trong một cái chai đã từng hứa hẹn rằng, nếu có ai thả nó ra ngoài, nó sẽ cho người đó quyền lực và tiền tài vô hạn. Nhưng mấy năm sau, sau khi cái chai bị một người đánh cá nhặt được, ác quỷ lại nảy sinh bất mãn với người đã thả nó ra, cho rằng người đánh cá đã đến muộn.”
[Trong cơ sở dữ liệu của tôi có câu chuyện này.]
“Đạo lý về tình yêu cũng tương tự.” Giọng nói của tôi rất bình tĩnh, “Bản chất của chinh phục là một loại trao đổi, một bên trao đi tình yêu, một bên nhận được tình yêu. Nhưng nếu bọn họ ngay từ nhỏ đã không nhận được tình yêu, vậy thì cậu cảm thấy việc ngụy trang tình cảm không chân thật như vậy có thể đổi lại được cái gì? Cho nên, nếu tôi chờ đến khi em ấy 15-16 tuổi mới xuất hiện, vậy thì trong lòng Hạc Tuyết, tôi đương nhiên không thể so được với Nhiễm Nhiễm đã lớn lên bên em ấy từ khi còn nhỏ.”
[Vì muốn chinh phục thành công nên ký chủ mới chọn đi vào thế giới này ngay mốc thời gian 1 tuổi hay sao?]
“Cũng không hoàn toàn là như vậy.” Tôi mỉm cười một cái, bế một bạn nhỏ đang chạy lại đây lên, xoa đầu em ấy, “Tôi chỉ muốn nói cho cậu một chuyện.”
[Chuyện gì?]
“Từ chinh phục này có nghĩa quá rộng.” Tôi nói, “Tình yêu trên thế giới này có quá nhiều loại, dạy dỗ bọn nhỏ về vấn đề này, đương nhiên cũng xem như một loại chinh phục.”
[Ký chủ, cô thật sự rất khác với những người mà tôi từng gặp trước đó.]
“Cậu mới gặp qua bao nhiêu người? Trong mắt tôi, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ.” Tôi bế cô bé lên xích đu, “Có lẽ là thông qua sự kiểm tra đo lường của các cậu, chinh phục đã từng là công việc của tôi — Cho nên cậu mới lựa chọn tôi.”
[Haiz, công việc trước kia của cô là gì vậy?] Nó có chút hoang mang, [Nhưng lúc trước cũng có rất nhiều người yêu thương cô mà, ký chủ.]
“Vậy sao?” Tôi dừng lại một chút, cười nhẹ, “Trước kia, tôi làm công tác giáo dục đặc biệt.”
Tôi là quái thai của nhà họ Chiêm. Những anh chị em khác đều có chí hướng rộng lớn của riêng mình, hoặc là kế thừa và phát triển công ty, hoặc là tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực nghệ thuật.
Chỉ có tôi, chui vào một vùng huyện hẻo lánh, sau khi làm giáo viên tình nguyện ở đó mấy năm thì lại đến làm giáo viên ở trường học đặc biệt, cuối cùng tự mở một cô nhi viện.
Đại đa số trẻ mồ côi đều không phải là những đứa bé khỏe mạnh, bọn nhỏ đều có những khiếm khuyết về thân thể hoặc tâm lý.
Mới đầu, khi người nhà đến thăm tôi, ai nấy đều bị những vết thương trên người tôi dọa sợ.
Bọn họ hỏi tôi không chỉ một lần: “Chiêm Linh Tê, em điên rồi sao?”
Người ngoài không tài nào hiểu được, con cháu nhà họ Chiêm từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, vì sao cố tình lại sinh ra một Chiêm Linh Tê không có chút khí chất cao quý nào.
Nhưng một đời người, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện một hai chuyện hoàn toàn thay đổi cuộc đời của mình.
Tôi không muốn phán xét xem như thế nào là cao quý, như thế nào là thấp kém, cũng không muốn dùng một vài cách nói đàng hoàng để đi chứng minh bản thân “thoát tục” bao nhiêu. Trên thực tế, tôi cũng chỉ là một người hết sức bình thường trong muôn vàn chúng sinh trên đời, chẳng qua là tôi trùng hợp lựa chọn đi lên một con đường như vậy mà thôi.
Vì thế, tôi cũng không để tâm đến những lời mỉa mai nghi ngờ này, chỉ hơi mỉm cười: “Em cũng giống như mọi người mà thôi, cũng đang làm chuyện mà mình muốn làm.”
Tiểu Phúc hỏi tôi: [Vậy chuyện đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của cô là chuyện gì?]
“Ai mà biết được.” Tôi nói, “Ký ức khi còn nhỏ của tôi rất mơ hồ, nhưng hẳn là đã có một chuyện như vậy từng xảy ra.”
Thật ra tôi vẫn còn nhớ rõ.
Tôi nhớ rõ, trường tôi từng phát động hoạt động về tình yêu, chúng tôi mặc váy dạ hội và đồ vest, đi đến trường học đặc biệt ngay kế bên để tặng quà.
Nhưng ngày hôm ấy, chúng tôi không nhìn thấy bất kỳ học sinh nào của trường học đặc biệt. Tôi nghe giáo viên của bọn họ nói, sợ bọn họ làm tổn thương chúng tôi nên mới nhốt bọn họ vào ký túc xá. Chúng tôi đặt sách vở và quần áo lên bàn ghế của bọn họ, chụp vài tấm ảnh rồi buộc phải rời đi.
Tôi thấy trên một chiếc bàn nọ có đặt một quyển sách, là một quyển truyện cổ tích, bên trên viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Tiểu Tân hỏi, ngôi sao có dáng vẻ như thế nào? Tôi cũng muốn biết, nó ăn ngon không?”
Trong quyển truyện cổ tích kia, ngôi sao trên trời đều là kẹo.
Tiểu Tân không nhìn thấy ngôi sao sao? Vậy thì chủ nhân của quyển truyện cổ tích kia thì sao, cậu ấy chưa từng ăn kẹo hay sao?
Tôi nhìn chiếc váy tinh xảo trên người, cố gắng moi ra một viên kẹo trong túi, lặng lẽ kẹp vào quyển truyện cổ tích này.
Tôi thấy mấy bạn nhỏ mặt mũi lấm lem, ăn mặc tả tơi đang chen chúc trước cửa sổ nhìn về phía chúng tôi.
Tôi bỗng dưng có chút đau lòng.
Tôi chỉ mang theo một viên kẹo, cũng chỉ có thể thả một viên kẹo.
Chỉ có thể giúp một bạn nhỏ nếm được vị của ngôi sao.
(…)
Tôi trầm tư một chút, quyết định đi đến thế giới này vào năm nam chính một tuổi.
Hệ thống: [?]
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành người giám hộ của em ấy, dạy em ấy biết tuân thủ pháp luật, tôn trọng phái nữ, làm một người tử tế, lạc quan hướng về phía trước.” Tôi bình tĩnh mà nói, “Muốn chinh phục tốt thì phải bắt đầu từ giáo dục.”
Hệ thống bị tôi thuyết phục: [Cô nói đúng.]
Vì thế ngày hôm đó, tuyết rơi khắp trời, tôi bế nam chính Ứng Hạc Tuyết chỉ mới một tuổi lên.
Sáu năm sau trong cô nhi viện mà tôi mở, em ấy ngây thơ mà hỏi tôi: “Viện trưởng, chinh phục có nghĩa là gì vậy?”
Tôi xoa đầu em ấy: “Có nghĩa là, chị muốn cho em cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm của thế giới này.”
Ứng Hạc Tuyết bảy tuổi, mắt sáng rực lên, vui vẻ nhảy nhót: “Em cũng yêu viện trưởng.”
Bên cạnh nam chính, cấp dưới tương lai, đối tác tương lai, đối thủ một mất một còn, ánh trăng sáng của nam chính ríu rít vây quanh tôi nói: “Em yêu viện trưởng nhất!”
Hệ thống: [Hảo cảm của nam chính đã đạt đến mức tối đa, nhiệm vụ của ký chủ đã hoàn thành…… Còn có thế như vậy à?!]
._._._._._._._._._._._._._._.
3
Ngày cô nhi viện chính thức hoạt động, tôi dẫn theo Ứng Hạc Tuyết đi đón những bạn nhỏ mới đến.
Tôi nhìn hồ sơ, có lẽ là do cốt truyện dẫn dắt, thanh mai lúc trước, sau này là ánh trăng sáng trong lòng Ứng Hạc Tuyết, An Nhiễm cũng đến đây.
Bố mẹ em ấy đều qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, sau đó được đưa đến cô nhi viện. Năm 8 tuổi, bố mẹ nuôi đưa em ấy đi nước ngoài định cư.
Cốt truyện vẫn chưa đề cập nhiều đến vấn đề này, nhưng nếu An Nhiễm từ một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu trở thành loại nữ phụ ác độc kinh điển kia, vậy thì quãng thời gian xuất ngoại này hẳn là không vui vẻ gì.
Tôi cẩn thận nhìn lại dữ liệu, phát hiện ra bố mẹ nuôi của An Nhiễm thật ra chưa đủ điều kiện nhận nuôi.
Vẫn là vấn đề của cô nhi viện.
Vì vậy, tôi nhìn dáng vẻ rụt rè nhút nhát của cô bé trước mặt, ngồi xổm xuống dịu dàng xoa đầu em ấy: “Nhiễm Nhiễm ngoan, từ nay về sau chỗ này chính là nhà của em.”
Em ấy nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ. Có lẽ là do ánh mắt của tôi rất kiên nhẫn khiến cho trẻ con tuy nhạy cảm nhưng lại không hề cảm thấy có chút ác ý nào. Em ấy vươn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ra nắm lấy ngón tay tôi.
Trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của cô bé vẫn còn ướt đẫm nước mắt, nhưng em ấy lại ngoan ngoãn để cho tôi ôm vào lòng, ăn viên kẹo mà tôi đưa, nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, nhỏ giọng học theo mọi người gọi tôi là “Viện trưởng”.
Ứng Hạc Tuyết có chút căng thẳng, lo lắng nhìn một vòng quanh các bạn nhỏ mới đến tham quan cô nhi viện.
Đây là nhiệm vụ mà tôi đặc biệt nghiêm túc giao cho Ứng Hạc Tuyết. Em ấy cũng có ý thức trách nhiệm rất cao, có phong thái của một tiền bối, đi qua đi lại giữa đám trẻ mới đến.
Tôi thấy em ấy vừa mới an ủi bé này đừng khóc, ngay sau đó lại tặng cho bé kia một viên kẹo, một lúc sau lại nắm chặt tay thề thốt rằng nơi này chắc chắn là cô nhi viện tốt nhất mà không khỏi nhoẻn miệng cười.
Buổi chiều, tôi dẫn các bạn nhỏ đi ngủ trưa.
Ứng Hạc Tuyết thoạt nhìn rất hưng phấn, căn bản không ngủ được, thậm chí còn âm thầm nói với tôi: “Viện trưởng, trong số những bạn nhỏ mới đến ngày hôm nay, em thích Lục Hành nhất, cậu ấy ngầu quá!”
Tôi: “À, vậy hả?”
Sao cái tên Lục Hành này nghe lại quen tai thế nhỉ?
Tôi nhìn vết bớt trên khuôn mặt bé trai mang tên Lục Hành kia, cuối cùng cũng nhớ ra: Đây chẳng phải là đối thủ một mất một còn trong tương lai của Ứng Hạc Tuyết, đại ca xã hội đen Lục Hành hay sao!
Tôi: Xem ra phải lên kế hoạch làm chương trình phổ cập pháp luật.
Thằng bé Lục Hành này bây giờ thoạt nhìn nhát gan ít nói, thường xuyên cúi đầu. Bởi vì vết bớt lớn trên mặt kia, hơn nữa IQ bẩm sinh rất thấp cho nên mới bị cha mẹ ruột của mình bỏ rơi.
Bỏ rơi là phạm pháp.
Tôi nhìn vẻ mặt khổ sở tự ti của Lục Hành, bèn dẫn Ứng Hạc Tuyết lại đây.
Có lẽ là nghe thấy tiếng lòng của tôi, Ứng Hạc Tuyết lộ ra vẻ mặt như muốn khóc đến nơi, buồn bã nói: “Viện trưởng, ba mẹ của Lục Hành không thương cậu ấy sao?”
Ứng Hạc Tuyết có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, cũng chưa từng giấu giếm tôi về chuyện này.
Nhưng em ấy từng ngoéo tay với tôi, nói rằng đây là bí mật giữa hai chúng tôi.
Bởi vậy, tôi cũng nghiêm túc mà nói với em ấy: “Ba mẹ của Lục Hành làm như vậy là không đúng, phải bị bắt lại.”
Ứng Hạc Tuyết cái hiểu cái không: “Em muốn làm bạn với cậu ấy.”
“Vậy em có thể dẫn em ấy đi chơi trong vườn hoa một chút,” Tôi nói, “Chẳng phải lần trước em đã nói với chị là muốn chơi bập bênh với bạn hay sao?”
Mắt Ứng Hạc Tuyết sáng rực lên nhưng lại nhanh chóng ủ rũ: “Nhưng mà bây giờ đang là giờ ngủ trưa.”
“Không sao, lần này là trường hợp đặc biệt.” Tôi xoa đầu em ấy, “Hạc Tuyết, sau này chúng ta đều là người thân của Lục Hành, chị muốn Lục Hành sẽ trở nên vui vẻ hơn, em có thể giúp chị được không?”
Ứng Hạc Tuyết tràn đầy năng lượng: “Dạ được ạ!”
Tôi mở cửa vườn hoa ra, vẫy vẫy tay, nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ bé đang tung tăng vui vẻ chạy về phía bập bênh ngay dưới ánh mặt trời.
Tôi quay trở về ký túc xá.
Quả nhiên, từng cái đầu nhỏ đều cúi thấp xuống.
Tôi thấy buồn cười: “Đều không ngủ được à?”
Cả ký túc xá lặng ngắt như tờ, chỉ có An Nhiễm ngẩng đầu, chỉ về phía vườn hoa bên ngoài cửa sổ, ngây ngô mà nói: “Em muốn chơi cùng với viện trưởng.”
“Vậy cùng ra vườn hoa chơi thôi.” Tôi vừa cười tủm tỉm vừa nói, “Nhưng bây giờ đang là giờ ngủ trưa, chỉ có lần này, không có lần sau nha.”
“Dạ!” Các bạn nhỏ vốn đang lo lắng bất an, nghe thấy vậy thì mắt ngay lập tức sáng rực lên, đồng thanh đáp lại tôi, cả đám vui vẻ lao về phía vườn hoa hệt như những chú chim nhỏ.
Tôi chậm rãi bước theo sau bọn nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Tiểu Phúc.
[Vì sao hảo cảm của tất cả bọn họ dành cho cô đều cao đến như vậy? Ký chủ, từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy tiến độ chinh phục nào tăng nhanh đến như vậy……]
“Cậu có từng nghe qua câu chuyện này chưa?” Tôi suy nghĩ một lúc, “Ác quỷ bị phong ấn trong một cái chai đã từng hứa hẹn rằng, nếu có ai thả nó ra ngoài, nó sẽ cho người đó quyền lực và tiền tài vô hạn. Nhưng mấy năm sau, sau khi cái chai bị một người đánh cá nhặt được, ác quỷ lại nảy sinh bất mãn với người đã thả nó ra, cho rằng người đánh cá đã đến muộn.”
[Trong cơ sở dữ liệu của tôi có câu chuyện này.]
“Đạo lý về tình yêu cũng tương tự.” Giọng nói của tôi rất bình tĩnh, “Bản chất của chinh phục là một loại trao đổi, một bên trao đi tình yêu, một bên nhận được tình yêu. Nhưng nếu bọn họ ngay từ nhỏ đã không nhận được tình yêu, vậy thì cậu cảm thấy việc ngụy trang tình cảm không chân thật như vậy có thể đổi lại được cái gì? Cho nên, nếu tôi chờ đến khi em ấy 15-16 tuổi mới xuất hiện, vậy thì trong lòng Hạc Tuyết, tôi đương nhiên không thể so được với Nhiễm Nhiễm đã lớn lên bên em ấy từ khi còn nhỏ.”
[Vì muốn chinh phục thành công nên ký chủ mới chọn đi vào thế giới này ngay mốc thời gian 1 tuổi hay sao?]
“Cũng không hoàn toàn là như vậy.” Tôi mỉm cười một cái, bế một bạn nhỏ đang chạy lại đây lên, xoa đầu em ấy, “Tôi chỉ muốn nói cho cậu một chuyện.”
[Chuyện gì?]
“Từ chinh phục này có nghĩa quá rộng.” Tôi nói, “Tình yêu trên thế giới này có quá nhiều loại, dạy dỗ bọn nhỏ về vấn đề này, đương nhiên cũng xem như một loại chinh phục.”
[Ký chủ, cô thật sự rất khác với những người mà tôi từng gặp trước đó.]
“Cậu mới gặp qua bao nhiêu người? Trong mắt tôi, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ.” Tôi bế cô bé lên xích đu, “Có lẽ là thông qua sự kiểm tra đo lường của các cậu, chinh phục đã từng là công việc của tôi — Cho nên cậu mới lựa chọn tôi.”
[Haiz, công việc trước kia của cô là gì vậy?] Nó có chút hoang mang, [Nhưng lúc trước cũng có rất nhiều người yêu thương cô mà, ký chủ.]
“Vậy sao?” Tôi dừng lại một chút, cười nhẹ, “Trước kia, tôi làm công tác giáo dục đặc biệt.”
Tôi là quái thai của nhà họ Chiêm. Những anh chị em khác đều có chí hướng rộng lớn của riêng mình, hoặc là kế thừa và phát triển công ty, hoặc là tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực nghệ thuật.
Chỉ có tôi, chui vào một vùng huyện hẻo lánh, sau khi làm giáo viên tình nguyện ở đó mấy năm thì lại đến làm giáo viên ở trường học đặc biệt, cuối cùng tự mở một cô nhi viện.
Đại đa số trẻ mồ côi đều không phải là những đứa bé khỏe mạnh, bọn nhỏ đều có những khiếm khuyết về thân thể hoặc tâm lý.
Mới đầu, khi người nhà đến thăm tôi, ai nấy đều bị những vết thương trên người tôi dọa sợ.
Bọn họ hỏi tôi không chỉ một lần: “Chiêm Linh Tê, em điên rồi sao?”
Người ngoài không tài nào hiểu được, con cháu nhà họ Chiêm từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, vì sao cố tình lại sinh ra một Chiêm Linh Tê không có chút khí chất cao quý nào.
Nhưng một đời người, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện một hai chuyện hoàn toàn thay đổi cuộc đời của mình.
Tôi không muốn phán xét xem như thế nào là cao quý, như thế nào là thấp kém, cũng không muốn dùng một vài cách nói đàng hoàng để đi chứng minh bản thân “thoát tục” bao nhiêu. Trên thực tế, tôi cũng chỉ là một người hết sức bình thường trong muôn vàn chúng sinh trên đời, chẳng qua là tôi trùng hợp lựa chọn đi lên một con đường như vậy mà thôi.
Vì thế, tôi cũng không để tâm đến những lời mỉa mai nghi ngờ này, chỉ hơi mỉm cười: “Em cũng giống như mọi người mà thôi, cũng đang làm chuyện mà mình muốn làm.”
Tiểu Phúc hỏi tôi: [Vậy chuyện đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của cô là chuyện gì?]
“Ai mà biết được.” Tôi nói, “Ký ức khi còn nhỏ của tôi rất mơ hồ, nhưng hẳn là đã có một chuyện như vậy từng xảy ra.”
Thật ra tôi vẫn còn nhớ rõ.
Tôi nhớ rõ, trường tôi từng phát động hoạt động về tình yêu, chúng tôi mặc váy dạ hội và đồ vest, đi đến trường học đặc biệt ngay kế bên để tặng quà.
Nhưng ngày hôm ấy, chúng tôi không nhìn thấy bất kỳ học sinh nào của trường học đặc biệt. Tôi nghe giáo viên của bọn họ nói, sợ bọn họ làm tổn thương chúng tôi nên mới nhốt bọn họ vào ký túc xá. Chúng tôi đặt sách vở và quần áo lên bàn ghế của bọn họ, chụp vài tấm ảnh rồi buộc phải rời đi.
Tôi thấy trên một chiếc bàn nọ có đặt một quyển sách, là một quyển truyện cổ tích, bên trên viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Tiểu Tân hỏi, ngôi sao có dáng vẻ như thế nào? Tôi cũng muốn biết, nó ăn ngon không?”
Trong quyển truyện cổ tích kia, ngôi sao trên trời đều là kẹo.
Tiểu Tân không nhìn thấy ngôi sao sao? Vậy thì chủ nhân của quyển truyện cổ tích kia thì sao, cậu ấy chưa từng ăn kẹo hay sao?
Tôi nhìn chiếc váy tinh xảo trên người, cố gắng moi ra một viên kẹo trong túi, lặng lẽ kẹp vào quyển truyện cổ tích này.
Tôi thấy mấy bạn nhỏ mặt mũi lấm lem, ăn mặc tả tơi đang chen chúc trước cửa sổ nhìn về phía chúng tôi.
Tôi bỗng dưng có chút đau lòng.
Tôi chỉ mang theo một viên kẹo, cũng chỉ có thể thả một viên kẹo.
Chỉ có thể giúp một bạn nhỏ nếm được vị của ngôi sao.
(…)