Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Bị bắt cóc
“Hừ!” Anh khẽ hừ một tiếng, nhưng nghe vào càng giống như đang cười lạnh.
Lý Tử Thất xoay người, đối mặt với anh, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh tên gì?”
Anh không suy tính, nói thẳng: “Trần Hoa Vinh.”
Trần Hoa Vinh…Cái tên này... Dù sao chỉ là một cái tên để gọi, cô cũng không để ý anh có bịa chuyện hay không. Nếu anh ở đây, cũng không thể luôn kêu là “Này, ê...", các kiểu được.
“OK! Còn tôi tên Lý Tử Thất!”, Lý Tử Thất trừng anh, nói: “Anh muốn ở lại chỗ tôi, chúng ta phải quy ước ba điều. Bây giờ anh ăn của tôi, ở của tôi, anh phải nghe theo tôi. Hơn nữa, anh phải trả tiền thuê phòng. Học phí của tôi cũng dựa vào bản thân kiếm được, không có dư tiền nuôi anh. Mấy ngày nay tôi có thể mượn bạn học, sau này anh phải trả cho tôi.”
Anh hừ lạnh: “Một ngày 500 ngàn, đủ chưa?”
Lý Tử Thất sửng sốt: “Tạm được…”, waoo cô làm thêm một tuần cũng không được từng đó tiền.
Anh nhếch môi, giống như muốn cười. Nhắm mắt lại, nằm ngang không nhìn cô nữa. Quả thực quá mệt mỏi, lười nói nhảm với cô. Nếu không bị thương, anh cũng không có tính nhẫn nại này!
Lý Tử Thất cũng không nói gì thêm, ném một cái áo thun siêu lớn cho anh. Áo anh bị xé rách, quần bị anh ném xuống đất, cái áo soe mi màu trắng dài rộng anh đang mặc kia… cũng không biết anh lục từ đâu…
Lý Tử Thất cảm thấy không được tự nhiên, một người đàn ông mặc quần áo cô… Nghĩ thế nào… tim cũng đập rộn!
Người đàn ông kia còn mặt đầy biểu tình: “Trên quần áo cô đều là vi khuẩn, mặc vào thật là nghi ngại!"
Không muốn nhìn anh nữa, Lý Tử Thất cầm chăn đắp qua đầu ngủ, trong tay cầm một cây dao, nếu anh dám vượt qua ranh giới một bước, cô liền đâm chết mạng quèn của anh!
Anh cầm chiếc áo kia, nhìn Lý Tử Thất, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi tắm nước lạnh!”
Anh đi hai bước, đột nhiên quay đầu nói với cô: “Cô đừng gọi báo cảnh sát, nếu không cô sẽ rất phiền toái. Qua hai ngày nữa, cô coi như không có gì xảy ra. Cô để tôi ở lại đây, ít ra sinh mạnh cô sẽ không phải chịu uy hiếp.”
Lý Tử Thất nhìn chằm chằm mắt anh, cũng không biết bị cái gì đầu độc, lại gật đầu.
Anh vào phòng tắm, xối nước lạnh “rào rào rào”.
Lý Tử Thất thầm nghĩ: “Tôi bị ngu mới gọi cảnh sát, để lộ ra, chẳng phải tôi cũng sẽ thành đồng phạm sao?”
Nghĩ đến đó, tiếng còi xe cảnh sát chói tai đột nhiên vang lên. Ban đêm yên tĩnh, tiếng còi xe cảnh sát vô cùng rõ ràng.
Lý Tử Thất đặt chân xuống sàn chạy ra ban công nhìn xuống. Hai chiếc xe cảnh sát đậu dưới lầu. Sau đó, mấy cảnh sát từ trên xe bước xuống.
Lý Tử Thất muốn lớn tiếng kêu lên cảnh báo! Nhưng lầu đối diện có bóng người mặc đồ đen lướt qua, làm cho cổ họng cô nghẹn lại. Tim cô nhảy cỡn lên.
Dưới lời, bảo vệ xui xẻo lại bị tra hỏi. Cảnh sát cho anh ta xem một ít hình, Bảo vệ đột nhiên giơ tay, xoay một vòng lớn trên lầu. Lý Tử Thất vội lui về sau. Cô nhìn xuống qua khe hở, thấy ba bốn người mặc đồ đen lóe lên trong bóng đêm.
Cảnh sát lập tức lên xe, nhanh chóng đuổi theo người đồ đen! Cảnh sát đi rồi? Hiển nhiên là đi bắt mấy người áo đen kia! Lý Tử Thất đi vào phòng tắm, người đàn ông này… và cảnh sát là một phe?
Lý Tử Thất ôm ngực, đè lại trái tim muốn nhảy ra ngoài… Đây đúng là chuyện làm người ta sợ hết hồn hết vía vào ban đêm.
Sau đó, không có ai tới nữa, Trần Hoa Vinh vô cùng tự tại ở chỗ cô dưỡng thương.
Cô mua rất nhiều thuốc, giấu trong cặp, mua thức ăn cũng không dám mua thêm, vẫn như bình thường, chẳng qua mua thêm mấy ly mì ăn liền.
Ngoài ra, mua cho anh ba áo thun trắng và quần ngắn, quần áo của anh đã rách, cũng không thể để cho người này suốt ngày khoe mấy khối cơ ngực, cơ bụng. Nếu mỗi ngày để anh lõa thể trước mặt cô, nói không chừng cô thật sự nảy sinh ý niệm tà ác… Dù sao gương mặt người đàn ông này rất có sức quyến rũ.
Có điều, cô tính sai, quần áo mua sai nhỏ rồi… Quần áo, ách… hơi chật…
Toàn bộ bắp thịt ngực và mông anh đều bại lộ dưới mắt cô, cô không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy đường ranh bắp thịt của anh. Nhất là quần… Ôm chặt mông anh, làm cho cái mông đặc biệt…ách…
Lý Tử Thất giảo hoạt cười một tiếng, nên chụp hình anh! Sau này anh còn dám chọc cô, cô có điểm yếu trong tay. Dám vô lễ với cô, dám cười nhạo cô, dám uy hiếp khi dễ cô, dù sao cũng phải cho anh trả giá! Đúng! Nghĩ vậy, Lý Tử Thất lấy máy chụp hình chụp anh một tấm. Hừ hừ…
Lý Tử Thất xoay người, đối mặt với anh, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh tên gì?”
Anh không suy tính, nói thẳng: “Trần Hoa Vinh.”
Trần Hoa Vinh…Cái tên này... Dù sao chỉ là một cái tên để gọi, cô cũng không để ý anh có bịa chuyện hay không. Nếu anh ở đây, cũng không thể luôn kêu là “Này, ê...", các kiểu được.
“OK! Còn tôi tên Lý Tử Thất!”, Lý Tử Thất trừng anh, nói: “Anh muốn ở lại chỗ tôi, chúng ta phải quy ước ba điều. Bây giờ anh ăn của tôi, ở của tôi, anh phải nghe theo tôi. Hơn nữa, anh phải trả tiền thuê phòng. Học phí của tôi cũng dựa vào bản thân kiếm được, không có dư tiền nuôi anh. Mấy ngày nay tôi có thể mượn bạn học, sau này anh phải trả cho tôi.”
Anh hừ lạnh: “Một ngày 500 ngàn, đủ chưa?”
Lý Tử Thất sửng sốt: “Tạm được…”, waoo cô làm thêm một tuần cũng không được từng đó tiền.
Anh nhếch môi, giống như muốn cười. Nhắm mắt lại, nằm ngang không nhìn cô nữa. Quả thực quá mệt mỏi, lười nói nhảm với cô. Nếu không bị thương, anh cũng không có tính nhẫn nại này!
Lý Tử Thất cũng không nói gì thêm, ném một cái áo thun siêu lớn cho anh. Áo anh bị xé rách, quần bị anh ném xuống đất, cái áo soe mi màu trắng dài rộng anh đang mặc kia… cũng không biết anh lục từ đâu…
Lý Tử Thất cảm thấy không được tự nhiên, một người đàn ông mặc quần áo cô… Nghĩ thế nào… tim cũng đập rộn!
Người đàn ông kia còn mặt đầy biểu tình: “Trên quần áo cô đều là vi khuẩn, mặc vào thật là nghi ngại!"
Không muốn nhìn anh nữa, Lý Tử Thất cầm chăn đắp qua đầu ngủ, trong tay cầm một cây dao, nếu anh dám vượt qua ranh giới một bước, cô liền đâm chết mạng quèn của anh!
Anh cầm chiếc áo kia, nhìn Lý Tử Thất, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi tắm nước lạnh!”
Anh đi hai bước, đột nhiên quay đầu nói với cô: “Cô đừng gọi báo cảnh sát, nếu không cô sẽ rất phiền toái. Qua hai ngày nữa, cô coi như không có gì xảy ra. Cô để tôi ở lại đây, ít ra sinh mạnh cô sẽ không phải chịu uy hiếp.”
Lý Tử Thất nhìn chằm chằm mắt anh, cũng không biết bị cái gì đầu độc, lại gật đầu.
Anh vào phòng tắm, xối nước lạnh “rào rào rào”.
Lý Tử Thất thầm nghĩ: “Tôi bị ngu mới gọi cảnh sát, để lộ ra, chẳng phải tôi cũng sẽ thành đồng phạm sao?”
Nghĩ đến đó, tiếng còi xe cảnh sát chói tai đột nhiên vang lên. Ban đêm yên tĩnh, tiếng còi xe cảnh sát vô cùng rõ ràng.
Lý Tử Thất đặt chân xuống sàn chạy ra ban công nhìn xuống. Hai chiếc xe cảnh sát đậu dưới lầu. Sau đó, mấy cảnh sát từ trên xe bước xuống.
Lý Tử Thất muốn lớn tiếng kêu lên cảnh báo! Nhưng lầu đối diện có bóng người mặc đồ đen lướt qua, làm cho cổ họng cô nghẹn lại. Tim cô nhảy cỡn lên.
Dưới lời, bảo vệ xui xẻo lại bị tra hỏi. Cảnh sát cho anh ta xem một ít hình, Bảo vệ đột nhiên giơ tay, xoay một vòng lớn trên lầu. Lý Tử Thất vội lui về sau. Cô nhìn xuống qua khe hở, thấy ba bốn người mặc đồ đen lóe lên trong bóng đêm.
Cảnh sát lập tức lên xe, nhanh chóng đuổi theo người đồ đen! Cảnh sát đi rồi? Hiển nhiên là đi bắt mấy người áo đen kia! Lý Tử Thất đi vào phòng tắm, người đàn ông này… và cảnh sát là một phe?
Lý Tử Thất ôm ngực, đè lại trái tim muốn nhảy ra ngoài… Đây đúng là chuyện làm người ta sợ hết hồn hết vía vào ban đêm.
Sau đó, không có ai tới nữa, Trần Hoa Vinh vô cùng tự tại ở chỗ cô dưỡng thương.
Cô mua rất nhiều thuốc, giấu trong cặp, mua thức ăn cũng không dám mua thêm, vẫn như bình thường, chẳng qua mua thêm mấy ly mì ăn liền.
Ngoài ra, mua cho anh ba áo thun trắng và quần ngắn, quần áo của anh đã rách, cũng không thể để cho người này suốt ngày khoe mấy khối cơ ngực, cơ bụng. Nếu mỗi ngày để anh lõa thể trước mặt cô, nói không chừng cô thật sự nảy sinh ý niệm tà ác… Dù sao gương mặt người đàn ông này rất có sức quyến rũ.
Có điều, cô tính sai, quần áo mua sai nhỏ rồi… Quần áo, ách… hơi chật…
Toàn bộ bắp thịt ngực và mông anh đều bại lộ dưới mắt cô, cô không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy đường ranh bắp thịt của anh. Nhất là quần… Ôm chặt mông anh, làm cho cái mông đặc biệt…ách…
Lý Tử Thất giảo hoạt cười một tiếng, nên chụp hình anh! Sau này anh còn dám chọc cô, cô có điểm yếu trong tay. Dám vô lễ với cô, dám cười nhạo cô, dám uy hiếp khi dễ cô, dù sao cũng phải cho anh trả giá! Đúng! Nghĩ vậy, Lý Tử Thất lấy máy chụp hình chụp anh một tấm. Hừ hừ…
Bình luận facebook