Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Tiên đoán như thần
Đám người của Đại Hoàng thấy lực lượng của Hoa Vinh không tấn công mà chỉ bao vây bọn họ bên ngoài liền lấy làm lo lắng. Một trên trong bọn chúng hết sức khẩn trương nói.
“Đại ca, tình hình như vậy không ổn, chúng ta phải làm sao đây?”
Tên cầm đầu có gương mặt chằn chịt những vết xăm liền lắc đầu.
“Tao cũng không biết phải làm sao. Vốn dĩ Đại Hoàng kêu chúng ta cầm chân bọn chúng nhưng giờ trở lại chúng cầm chân bọn ta.” – Nói rồi tên ấy quay lưng gọi một tên đàn em khác bảo hắn gọi cứu viện tiếp ứng.
Tình hình ở khu vực cảng R đang nóng lên từng giờ từng phút. Thế nhưng lúc này tại một khu nhà xập xệ gần bìa rừng cách đó khoảng mấy trăm cây số. Một chiếc trực thăng đáp xuống khu vực đất trống gần ngôi nhà dường như bỏ hoang. Những người thuộc lực lượng khủng bố ở Trung Đông mặc những chiếc áo đen tiến vào ngôi nhà.
Trong ngôi nhà tồi tàn này mới thật sự là địa điểm giao dịch của bọn chúng. Đại Hoàng ngồi bên trong, bên cạnh ông ta là những lô hàng vũ khí mới được sản xuất. Ông ta vừa chờ đợi vừa đắc ý nghĩ rằng giờ này có lẽ Hoa Vinh đang trúng kế nghi binh của ông ta.
Những người áo đen ngay lập tức tiến vào ngôi nhà gặp Đại Hoàng. Cuộc giao dịch diễn ra vô cùng nhanh chóng. Những người áo đen nói thứ tiếng ngôn ngữ Trung Đông của họ nhưng đã có thông dịch viên bên cạnh nên quá trình đàm phán giao dịch không có bất cứ trở ngại nào. Hai bên dùng biện pháp giao dịch trực tiếp tức là một bên giao hàng, một bên giao tiền.
Những va li tiền trị giá cả ngàn đô được những người áo đen kia chuẩn bị sẵn. Ngay khi bọn họ tiến hành trao đổi, một phát liền súng nổ ra.
“Đoàng.” - Hoa Vinh dẫn theo đội đặc nhiệm tiến vào trong, tất cả đều mặc áo chống đạn và súng ống sẵn sàng.
Đại Hoàng cùng những người áo đen có mặt tại hiện trường bị bao vây nhất thời vô cùng sửng sốt.
“Sao mày lại đến được đây?” – Đại Hoàng nhìn thấy Hoa Vinh liền cay cú hỏi.
Hoa Vinh cười nhếch mép.
“Cái này phải ơn tên điệp viên hai mang đó. Nếu không nhờ hắn làm sao tôi phát giác ra phi vụ có một không hai này chứ.”
“Thằng khốn. Nó dám phản bội tao.”- Đại Hoàng liền hối hận vì đã tin tưởng tên nội gián đó. Nhưng ông ta không ngờ rằng Hoa Vinh cố tình nói như vậy mục đích là để ly gián vây cánh của ông ta.
“Còn các người mau bỏ súng xuống đầu hàng chúng tôi sẽ tha chết cho các người.” – Hoa Vinh quay sang những người áo đen đến từ Trung Đông nói.
Trong nhóm áo đen đó có một người phiên dịch viên liền thuật lại lời của Hoa Vinh.
Cả đám áo đen liếc mắt nhìn nhau. Sau khi thấy lực lượng đặc nhiệm của Hoa Vinh vô cùng hùng hậu liền cảm thấy tình hình không ổn nên cả bọn đồng ý rút lui.
Hoa Vinh cũng không muốn làm khó họ. Bởi vì bọn họ đến từ tổ chức khủng bố ở Trung Đông. Không biết bên đó lực lượng của họ lớn mạnh đến mức nào nên trước mắt liền tha cho bọn họ đi.
Còn lại Đại Hoàng cùng lực lượng đầu gấu của ông ta. Ông ta liền nhìn Hoa Vinh cười lớn.
“Ha ha. Đúng là không ngờ tuổi trẻ các người lại tài cao như vậy. Vốn dĩ tao định bẫy chúng mày bây giờ thành mày bẫy tao rồi.”
Sau một tràng cười lớn, khuôn mặt của ông ta bỗng nhiên nghiêm nghị.
“Chỉ có điều mày đừng đắc ý quá sớm.” – Vừa nói xong Đại Hoàng liền ra ám hiệu. Một đội ngũ tay chân không biết từ đâu đến nhảy ra phục kích đám người Hoa Vinh.
“Chúng mày nghĩ bọn tao thực hiện phi vụ lớn như vậy mà không chuẩn bị cái gì à?” – Nói rồi ông ta ra hiệu đồng bọn hành động.
Lực lượng hai phe diễn ra một cảnh đấu súng vô cùng dữ dội. Những tiếng hò hét, những tiếng súng nổ làm cho ngôi nhà hoang tưởng chừng như sắp nổ tung ra.
Trở lại tình hình bến cảng R, nơi nhà kho số 6. Tôn Hạo và mọi người đang tiến hành đột kích đám người đó từ khoảng cách xa. Còn bên trong cứ tiếp tục cố thủ. Tôn Hạo thật sự không hiểu rõ tại sao Đỗ Vy lại không cho bọn họ tấn công trực tiếp vào nhà kho để mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bên phía Đỗ Vy cứ úp úp mở mở không chịu tiết lộ.
“Đại ca, hay là chúng ta xông ra đi? Anh sợ gì bọn chúng chứ? Hay là anh sợ bị bọn chúng cướp mất kho hàng? ” –Tên đàn em quay sang tên cầm đầu nói.
Tên cầm đầu liền gõ vào đầu tên vừa hỏi tức giận nói.
“Mày ngu quá. Nếu ở đây để hàng thật thì Đại Hoàng đã đích thân đến đây chỉ huy rồi.”
Tên đó nghe vậy liền vỗ vào đầu.
“Ờ há. Sao đại ca lại thông minh như vậy?” – Nói xong hắn liếc nhìn đống thùng xốp mà hắn tưởng là hàng của Đại Hoàng.
“Vậy mấy cái này là gì vậy đại ca?”
Tên cầm đầu quay sang lắc đầu nói.
“Tao cũng không rõ. Nhưng Đại Hoàng đã căn dặn là không được đụng vào nó.”
“Đại ca, tình hình như vậy không ổn, chúng ta phải làm sao đây?”
Tên cầm đầu có gương mặt chằn chịt những vết xăm liền lắc đầu.
“Tao cũng không biết phải làm sao. Vốn dĩ Đại Hoàng kêu chúng ta cầm chân bọn chúng nhưng giờ trở lại chúng cầm chân bọn ta.” – Nói rồi tên ấy quay lưng gọi một tên đàn em khác bảo hắn gọi cứu viện tiếp ứng.
Tình hình ở khu vực cảng R đang nóng lên từng giờ từng phút. Thế nhưng lúc này tại một khu nhà xập xệ gần bìa rừng cách đó khoảng mấy trăm cây số. Một chiếc trực thăng đáp xuống khu vực đất trống gần ngôi nhà dường như bỏ hoang. Những người thuộc lực lượng khủng bố ở Trung Đông mặc những chiếc áo đen tiến vào ngôi nhà.
Trong ngôi nhà tồi tàn này mới thật sự là địa điểm giao dịch của bọn chúng. Đại Hoàng ngồi bên trong, bên cạnh ông ta là những lô hàng vũ khí mới được sản xuất. Ông ta vừa chờ đợi vừa đắc ý nghĩ rằng giờ này có lẽ Hoa Vinh đang trúng kế nghi binh của ông ta.
Những người áo đen ngay lập tức tiến vào ngôi nhà gặp Đại Hoàng. Cuộc giao dịch diễn ra vô cùng nhanh chóng. Những người áo đen nói thứ tiếng ngôn ngữ Trung Đông của họ nhưng đã có thông dịch viên bên cạnh nên quá trình đàm phán giao dịch không có bất cứ trở ngại nào. Hai bên dùng biện pháp giao dịch trực tiếp tức là một bên giao hàng, một bên giao tiền.
Những va li tiền trị giá cả ngàn đô được những người áo đen kia chuẩn bị sẵn. Ngay khi bọn họ tiến hành trao đổi, một phát liền súng nổ ra.
“Đoàng.” - Hoa Vinh dẫn theo đội đặc nhiệm tiến vào trong, tất cả đều mặc áo chống đạn và súng ống sẵn sàng.
Đại Hoàng cùng những người áo đen có mặt tại hiện trường bị bao vây nhất thời vô cùng sửng sốt.
“Sao mày lại đến được đây?” – Đại Hoàng nhìn thấy Hoa Vinh liền cay cú hỏi.
Hoa Vinh cười nhếch mép.
“Cái này phải ơn tên điệp viên hai mang đó. Nếu không nhờ hắn làm sao tôi phát giác ra phi vụ có một không hai này chứ.”
“Thằng khốn. Nó dám phản bội tao.”- Đại Hoàng liền hối hận vì đã tin tưởng tên nội gián đó. Nhưng ông ta không ngờ rằng Hoa Vinh cố tình nói như vậy mục đích là để ly gián vây cánh của ông ta.
“Còn các người mau bỏ súng xuống đầu hàng chúng tôi sẽ tha chết cho các người.” – Hoa Vinh quay sang những người áo đen đến từ Trung Đông nói.
Trong nhóm áo đen đó có một người phiên dịch viên liền thuật lại lời của Hoa Vinh.
Cả đám áo đen liếc mắt nhìn nhau. Sau khi thấy lực lượng đặc nhiệm của Hoa Vinh vô cùng hùng hậu liền cảm thấy tình hình không ổn nên cả bọn đồng ý rút lui.
Hoa Vinh cũng không muốn làm khó họ. Bởi vì bọn họ đến từ tổ chức khủng bố ở Trung Đông. Không biết bên đó lực lượng của họ lớn mạnh đến mức nào nên trước mắt liền tha cho bọn họ đi.
Còn lại Đại Hoàng cùng lực lượng đầu gấu của ông ta. Ông ta liền nhìn Hoa Vinh cười lớn.
“Ha ha. Đúng là không ngờ tuổi trẻ các người lại tài cao như vậy. Vốn dĩ tao định bẫy chúng mày bây giờ thành mày bẫy tao rồi.”
Sau một tràng cười lớn, khuôn mặt của ông ta bỗng nhiên nghiêm nghị.
“Chỉ có điều mày đừng đắc ý quá sớm.” – Vừa nói xong Đại Hoàng liền ra ám hiệu. Một đội ngũ tay chân không biết từ đâu đến nhảy ra phục kích đám người Hoa Vinh.
“Chúng mày nghĩ bọn tao thực hiện phi vụ lớn như vậy mà không chuẩn bị cái gì à?” – Nói rồi ông ta ra hiệu đồng bọn hành động.
Lực lượng hai phe diễn ra một cảnh đấu súng vô cùng dữ dội. Những tiếng hò hét, những tiếng súng nổ làm cho ngôi nhà hoang tưởng chừng như sắp nổ tung ra.
Trở lại tình hình bến cảng R, nơi nhà kho số 6. Tôn Hạo và mọi người đang tiến hành đột kích đám người đó từ khoảng cách xa. Còn bên trong cứ tiếp tục cố thủ. Tôn Hạo thật sự không hiểu rõ tại sao Đỗ Vy lại không cho bọn họ tấn công trực tiếp vào nhà kho để mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bên phía Đỗ Vy cứ úp úp mở mở không chịu tiết lộ.
“Đại ca, hay là chúng ta xông ra đi? Anh sợ gì bọn chúng chứ? Hay là anh sợ bị bọn chúng cướp mất kho hàng? ” –Tên đàn em quay sang tên cầm đầu nói.
Tên cầm đầu liền gõ vào đầu tên vừa hỏi tức giận nói.
“Mày ngu quá. Nếu ở đây để hàng thật thì Đại Hoàng đã đích thân đến đây chỉ huy rồi.”
Tên đó nghe vậy liền vỗ vào đầu.
“Ờ há. Sao đại ca lại thông minh như vậy?” – Nói xong hắn liếc nhìn đống thùng xốp mà hắn tưởng là hàng của Đại Hoàng.
“Vậy mấy cái này là gì vậy đại ca?”
Tên cầm đầu quay sang lắc đầu nói.
“Tao cũng không rõ. Nhưng Đại Hoàng đã căn dặn là không được đụng vào nó.”
Bình luận facebook