Vân Khê nói xong thì nhanh như chớp cắn mạnh lên bả vai Tần Khiêm, sau đó còn trừng mắt đe dọa, ý muốn hắn ngoan ngoãn một chút!
"Cô đang ghen tỵ với chúng tôi sao?" Thế là Vân Khê hết được nói chuyện với em gái, vì Vân Nghê đã bị Cố Hạo Khương giành lấy điện thoại, không cho cô tiếp tục ríu rít với Vân Khê nữa! Rất ngứa mắt hắn!
"Mau đưa điện thoại cho em gái tôi!"
"Không cần thiết nữa, vốn chỉ muốn vợ của tôi yên tâm là cô không sao, giờ nghe tiếng rồi, cũng đến lúc cúp máy!"
Nói xong, Cố Hạo Khương trực tiếp bấm nút tắt, quay qua dỗ dành vợ nhỏ đang giận hắn vì cướp điện thoại của cô.
Bên này Vân Khê ngậm một bụng tức tối, định quay sang đánh Tần Khiêm vài cái cho bỏ ghét, nhưng sực nhớ ra chuyện gì đó, nên trở lại dáng vẻ điềm tĩnh, vừa nhặt quần áo dưới sàn lên, vừa nói với hắn:
"Tôi sẽ đến công ty!"
"Mang việc về nhà làm." Tần Khiêm ngay lập tức trả lời.
Vân Khê nhíu mày, nhưng cũng không muốn cãi với hắn, chỉ chậm rãi nói:
"Đến công ty tiện hơn."
Thấy Tần Khiêm lại định nói gì đó, Vân Khê liền mở to mắt nhìn hắn, cất giọng đầy chắc nịch:
"Đây là điều mà anh nói sẽ đáp ứng với tôi mà, đừng quên!"
Tần Khiêm nhíu mày không vui, đúng là hắn có nói như vậy, nhưng hắn đã muốn đâu chứ? Nhìn thái độ của cô rất kiên quyết, e là lật lọng không được rồi...
"Được! Nhưng ngày mai hẵng đi!"
Vân Khê không ngờ là Tần Khiêm dễ thỏa hiệp như vậy, cho nên cô cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Có điều...
"Thật sự là không thể cắt tóc sao?" Vân Khê vừa nói vừa kéo vài sợi tóc của mình, hết sức rầu rĩ mà nhìn hắn.
"Đúng vậy!"
Vân Khê thở dài một hơi, thấy cô như thế, Tần Khiêm rất có tâm trạng mà "an ủi":
"Ngày mai anh sẽ bảo nhà tạo mẫu tóc đến giúp em, đừng... au.."
Chiếc gối trắng từ trong tay Vân Khê bay vèo đến thẳng mặt Tần Khiêm, Vân Khê rất không nể mặt lại quăng thêm một cái nữa...
Nhưng Tần Khiêm chỉ bị trúng một lần thôi, chiếc gối thứ hai bị hắn bắt lấy vô cùng dễ dàng.
Hắn vươn tay kéo cô vào trong lòng mình:
"Cái kia của em tới chưa?"
Vân Khê nhíu mày không hiểu:
"Cái gì cơ?"
Tần Khiêm đưa tay lên xoa nhẹ vùng bụng bằng phẳng của cô, ánh mắt vô cùng ôn nhu, Vân Khê nhìn hắn như thế liền hiểu là cái gì:
"Là hôm nay!"
Tần Khiêm cười cười, có chút đắc ý:
"Không chừng nó sẽ không tới trong mấy tháng."
Vân Khê trừng mắt nhìn hắn, trong lòng cũng dâng lên một trận sợ hãi, cô... trong khoảng thời này không có dùng biện pháp an toàn nào hết!
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của cô, Tần Khiêm không kiềm được nhíu mày, cô không muốn có con sớm như thế, hắn biết. Nhưng hiện tại bắt gặp bộ dáng cô như thế thật khiến hắn khó chịu!
"Sao... Sao mấy lúc "đó"... Anh không dùng bao?" Vân Khê quay qua trách cứ hắn.
"Tại sao phải dùng?"
"Anh hỏi lạ, không dùng tôi sẽ có thai mất!"
Tần Khiêm cầm tay cô xoa xoa:
"Có thai thì sinh, anh và em cùng nuôi chúng, anh không thích dùng bao!"
Vân Khê hừ lạnh:
"Vậy nghĩa là từ đó giờ anh không dùng bao? Chắc con anh nhiều lắm!"
Tần Khiêm tối mày, vội vàng đính chính:
"Chỉ có em anh mới không dùng, trước nay đều không cho một người phụ nữ nào có cơ hội mang thai con của anh!"
Vân Khê chấn động, hắn cũng giỏi trò tán tỉnh ghê! Dù không biết hắn nói có thật không nhưng trong lòng cô bất giác dâng lên một cảm giác khó tả. Không rõ là vui mừng hay... Ấm áp nữa!
Thấy cô không nói chuyện với mình nữa, Tần Khiêm vội vàng xoay người cô lại, đối diện với mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
"Khê Nhi, em phải tin anh, chỉ có em mới khiến anh tin tưởng, khiến anh động lòng, từ nay về sau người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh sẽ chỉ có em!"
Vân Khê hơi bất ngờ, không ngờ hắn lại nói chắc nịch với cô như vậy...
"Mặc kệ anh, anh có quan hệ với ai tôi cũng không có ý kiến đâu!" Cô sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn như thế đâu!
Tần Khiêm sa sầm mặt, không ngờ cô lại có suy nghĩ như thế, thật đáng giận!
Tân Khiêm siết chặt bả vai cô, trầm giọng nói:
"Quan hệ với ai cũng được sao? Được thôi, chúng ta "quan hệ" một chút!"
Hắn thô bạo đẩy ngã cô xuống giường, ra sức ngấu nghiến môi cô, ngay lập tức, Vân Khê bị hành động của hắn làm cho run sợ!
----------------------------
HẸN GẶP LẠI MỌI NGƯỜI VÀO THÁNG 10
Bình luận facebook