-
CHƯƠNG 7 ĐỪNG SỢ!
Chung Ngải biết Cố Tông Uyên đang ngồi ở hàng trước, nhưng khói nhiều quá cô không trông thấy rõ. Cô cố gắng rướn đầu để tìm bóng dáng của Cố Tông Uyên.
Cô nhanh trí rút túi khăn ướt trong ví truyền cho đồng nghiệp. Bịt mũi và miệng, cô thấy rõ được vị trí hiện tại, bọn họ đang ở giữa phòng họp, đằng sau có người mở cửa ra ngoài.
Nóc nhà luôn có nguy cơ sập xuống bất kỳ lúc nào, những mảnh gạch bén nhọn chắn ngang đường đi.
Chung Ngải khom người, sợ bị gạch đá đè lên người, cô cố gắng hạ thấp trọng tâm, tay chỉ về phía trước ra hiệu cho đồng nghiệp theo mình.
Đầu gối bị mảng bê tông sượt qua, chảy đầy máu, dòng máu đỏ tươi theo bắp chân trắng nõn chảy xuôi xuống đến mắt cá chân. Mu bàn chân cô dính đầy mảnh vụn.
Phía cửa có ánh sáng. Có người đi vào.
Xung quanh ai nấy đều kinh sợ, hoảng loạn, muốn chạy trốn, tro bụi ngập tràn, che kín tầm mắt, thế giới phảng phất sẽ sập xuống như khối bê tông ở nóc nhà. Chung Ngải muốn đưa đồng nghiệp của cô ra ngoài an toàn. Lửa bùng lên, lan qua phía thảm trải sàn, ghế sofa, màn sân khấu, khắp nơi toàn là lửa và khói.
“Đi lối này!” Chung Ngải nhìn chằm chằm ánh sáng phát ra, ánh sáng cứu mạng. Dưới chân cô đột nhiên đau buốt, cô biết có mảnh vỡ đã đâm vào da thịt mình, đau đến chảy nước mắt. Chung Ngải cắn chặt môi để mình bình tĩnh hơn.
Bỗng nhiên có bóng người cao lớn vọt vào. Đèn pin di động chiếu vào mắt, cô lấy tay che mắt theo bản năng. Bất ngờ gặp họa, từng bước đi lảo đảo.
Ngay lập tức tay trái cô có người nắm lấy, mười đầu ngón tay lạnh băng nhưng rất mạnh mẽ. Khi nắm lấy bàn tay cô, giọng nam trầm ấm nhưng âm lượng rất lớn, sợ cô nghe không rõ vang lên: “Tôi là Trần Dục, đừng sợ!”
Anh dùng một tay che đỉnh đầu của cô, chỉ lo mảnh bê tông, gạch đá sẽ rơi trúng đầu. Trần Dục đơn giản nhưng nhanh lẹ, tựa như con dao găm, găm trên ngực cô.
Khăn ướt đã dùng hết, anh tiến về phía trước như vậy e rằng sẽ hít hết khói độc, Chung Ngải lập tức xé khăn ướt làm đôi, đưa một nửa lên mũi anh, ngón tay bấm bấm vào lòng bàn tay anh.
Trần Dục khựng lại, không lên tiếng. Trong hoàn cảnh này, mỗi một câu nói đều gia tăng độ nguy hiểm. Anh đưa Chung Ngải và mọi người ra phía cầu thang bộ. Bộ âu phục nâu đã đen kịt tro bụi, mái tóc đen phủ trắng bởi vữa vôi, nhưng gương mặt anh vẫn anh tuấn như trước, khiến người ta gặp một lần đều không thể quên. Trần Dục đẩy Chung Ngải đi về phía cửa thang, thả tay cô ra, không cho cô từ chối.
“Chạy xuống, càng nhanh càng tốt!”
Cúi đầu nhìn bàn chân chảy đầy máu, con ngươi Trần Dục thẫm lại, nhưng anh không nói, nghiêng đầu ra hiệu mọi người mau thoát thân.
Mơ mơ hồ hồ… Ngũ quan tuấn tú in vào đáy mắt cô.
Chung Ngải quyết định xé toạc góc váy, trong nháy mắt lộ ra bắp đùi trắng nõn, Trần Dục nhíu mày không đồng ý. Cô dùng khăn ướt chà chà lên tấm vải này, cố gắng hết sức để thấm ướt nó, rồi nhét vào tay Trần Dục, sau đó đi thẳng xuống lầu, không quay đầu nhìn. Tay vịn cầu thang bằng sắt, nóng phỏng tay, nhưng tim cô còn bỏng rát hơn.
Trần Dục nhìn theo bóng dáng của Chung Ngải, góc váy trong tay anh dường như vẫn phảng phất mùi vị của riêng cô. Anh cầm miếng vải mong manh ấy che lên mũi, quay lại đám cháy.
Chân Chung Ngải rất đau, nhóm người của cô đầy đủ, không thiếu một ai.
Một tiếng ầm nữa lại vang lên, hình như có gì rớt xuống. Chung Ngải chậm bước chân, hai mắt vô thức nhìn lên trên. Cô biết chẳng thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp bậc thang kéo dài đến vô tận. Hai chân cô run lên, nó đau đến mức mất hết cảm giác. Nghĩ đến Trần Dục, cô liều mình chạy xuống một lần nữa.
Từng bậc, từng bậc dính đầy máu, từ đỏ tươi biến thành đỏ sậm rồi chìm vào ngọn lửa lớn.
Cuối cùng cũng chạy thoát khỏi cao ốc Lục Châu, lúc này tầng cao nhất cuồn cuộn khói đen, một mảng đen kịt che lấy bầu trời. Xe cứu hỏa và xe cứu thương đã có mặt ở dưới lầu, vòi nước xịt lên cao.
Tiếng còi hụ inh ỏi rơi vào tai khiến Chung Ngải cảm thấy đau buốt đầu. Bọn họ là nhóm người chạy thoát đầu tiên. Có một người mặc cảnh phục chạy đến hỏi tình hình của cô.
Chung Ngải bình tĩnh thuật lại những gì diễn ra tại hiện trường.
Cảnh sát kinh ngạc khi thấy cô bình tĩnh đến như vậy, đầu óc vẫn còn thông suốt. Anh cảnh viên trông thấy vết thương ở chân cô liền gọi ngay nhân viên cấp cứu đến bên cạnh, anh ấy cũng mong sau khi ổn định tình hình cô có thể theo họ về Cục cảnh sát để lấy lời khai. Chung Ngải đồng ý.
Trong lúc anh cảnh viên chuẩn bị xoay người rời đi, Chung Ngải đột nhiên kéo cánh tay anh ta lại, giọng điệu nhàn nhạt, nhưng không biết được nội tâm cô đang giằng xé dữ dội.
“Trận hỏa hoạn này nghiêm trọng không?”
Cảnh sát khẽ ngạc nhiên, rồi liếc nhìn đám khói đen kịt ở tòa nhà, lắc đầu: “Không nhỏ!”
Chung Ngải buông lỏng đôi tay, ngoài đường không khí náo động khiến người ta cảm thấy chát chúa, gió lạnh thổi qua đùi, tại sao cơn bão tuyết không đổ ập xuống nơi này?
Cô muốn bọn họ lập tức tìm Trần Dục, nhưng --- Cô không thể nói.
“Chung tổng, có cần mặc áo của tôi không?”
Mấy người đàn ông trong nhóm cô cởi áo, muốn khoác lên người cho Chung Ngải. Chung Ngải lắc đầu: “Cám ơn, cậu cứ mặc đi!”
Vào lúc này, cô không cần ấm áp, lạnh giá khiến cô cảm thấy tỉnh táo hơn.
Mười ngón tay giao nhau, hai mắt Chung Ngải nhìn chằm chằm lối thoát hiểm. Cửa mở, một người mặc âu phục xanh, một người mặc âu phục đen bước ra, không phải là người áo màu nâu cô đang mong chờ.
Bóng người từ bên trong đi ra. Cho dù tình cảnh này rất chật vật, nhưng đối phương vẫn rất thong dong, bộ âu phục màu xanh đậm thấm máu.
Cố Tông Uyên đỡ một ông bác lớn tuổi đi ra.
Chung Ngải ngồi ở trong xe cứu thương, có một y tá đang giúp cô băng bó vết thương. Cô nheo mắt nhìn, Cố Tông Uyên đang đảo mắt nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó. Chung Ngải không tự huyễn hoặc cho rằng ánh mắt của anh ta là đang tìm kiếm mình.
Cố Tông Uyên nhanh chóng đỡ ông lão lên một chiếc xe cứu thương khác.
Thao tác của y tá làm cô hơi đau, nghiêng đầu nhìn, hóa ra cô ta rút mảnh thủy tinh ra, bàn chân mịn màng bây giờ trông cực kỳ thê thảm.
Cô y tá nhìn Chung Ngải. Người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt cô ta rất đẹp, trong đầu cô ta nghĩ người phụ này sẽ rất yếu đuối nhưng trong suốt quá trình rút mảnh vỡ không hề kêu rên một tiếng, quả nhiên hiếm thấy, không trách mới còn trẻ đã được gọi là “Chung tổng”, cô y tá lén lút đánh giá.
Trông thấy váy cô bị rách một mảng, cô y tá liền lấy thêm một đoạn băng gạc muốn quấn tạm cho cô, bắt gặp động tác của cô ta, Chung Ngải đưa tay ngăn lại, nói cám ơn: “Băng này giữ lại cho người bị thương đi!”
Sau khi băng bó cẩn thận, cô ngồi ở trong xe cấp cứu, nhíu mày nhìn chằm chằm cửa thoát hiểm, không dám lơ là.
Qua được một lúc, lính cứu hỏa lại cứu ra từng tốp, từng tốp người.
Phương Hãn ở trong xe chỉ huy, trong lòng lo lắng, quay sang thủ hạ: “Thấy Trần Dục và Mạnh Kỳ chưa?”
“Đội trưởng Phương, vẫn chưa thấy…”
Phương Hãn cố gắng kìm lại không chửi thề, hàng lông mày ông nhíu chặt.
Một lúc sau, một bóng dáng cao lớn bước ra từ cửa thoát hiểm, hơi khom người. Nhìn kỹ lại, trên lưng anh cõng thêm một người, người kia hình như đã hôn mê, tay chân đong đưa, phảng phất đã mất đi tri giác.
“Dục ca!”
“Kỳ tử!”
Các cảnh viên đội trinh sát hình sự xông lên, trên mặt Trần Dục trầy hai mảng lớn, máu rướm đầy người. Chung Ngải không để ý mình đang đi chân trần, chạy ra khỏi xe cứu thương. Bàn chân đạp trên nền xi măng lạnh buốt, băng gạc lại thấm máu.
Trần Dục cõng người đi về phía xe cứu thương, liếc mắt trông thấy bộ đầm xanh thẫm lộ ra bờ vai trắng. Ánh mắt anh quét xuống dưới, cô không đi giày, chân quấn băng.
Con ngươi anh tối dần, không lên tiếng, đi ngang qua cô, chạy về phía xe cứu thương.
“Y tá!”
Nhóm đồng nghiệp của cô chạy vội đến, “Chung tổng, hay chị khoác vào đi, không sẽ cảm mất!”
Chung Ngải liếc nhìn anh ta, cũng không cự tuyệt, tiếp nhận áo vest, đôi mắt vô thức nhìn về phía xe cứu thương.
“Chung Ngải!”
Giọng đàn ông đôn hậu gọi tên cô. Quay đầu nhìn, là Cố Tông Uyên.
“Học trưởng Cố, vết thương của anh…” Lời chưa dứt, cô trông thấy quần áo anh ta rướm máu, cánh tay và đỉnh đầu đều quấn gạc, màu đỏ hồng thấm ra chiếc gạc.
Cô dừng lại, bật thốt lên, hỏi ngược lại: “Nghiêm trọng lắm sao?”
“Tôi không có chuyện gì, còn em…” Anh ta đánh giá cô, bộ váy bị rách một mảng, gạc quấn quanh chân, bả vai khoác áo vest nam.
“Em không sao!”
Chiếc xe cứu thương chuẩn bị lái đi, Trần Dục hé cửa xe, hướng về Chung Ngải nói lớn: “Em qua đây!”
Ánh mắt anh lạnh như băng, không nhìn ra được cảm xúc ở trong ấy. Anh nhìn cô chằm chằm, bổ sung thêm một câu: “Y tá nói tình hình của em phải vào bệnh viện.”
Chung Ngải biết rõ là chính anh sắp xếp, cô gật đầu chào Cố Tông Uyên: “Vậy em đi trước.”
“Được, giữ gìn sức khỏe!” Cố Tông Uyên nhìn cô đầy dịu dàng, mắt dõi theo cô lên xe cấp cứu. Cô dặn dò đồng nghiệp gặp nhau ở bệnh viện, rồi ngồi vào lại xe. Một người đàn ông máu me đầy mặt đang nằm trên băng ca, ngất đi.
Trong xe, các y tá đang điều khiển thiết bị, máy trợ thở, máy đo nhịp tim, mở còi hụ cứu thương.
Không ai lên tiếng, chỉ có ánh mắt tựa như đang trao đổi với nhau.
“Anh bị thương sao?” Chung Ngải chú ý đến khuôn mặt Trần Dục có dán hai miếng băng, giả bộ vô tình hỏi.
“Không nặng!” Anh đơn giản đáp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên băng ca, tình cờ đảo mắt nhìn cô, đáy mắt còn vương chút bất mãn.
Cáng cứu thương được chuyển sang phòng cấp cứu, Chung Ngải đứng ở phía sau bọn họ, nhất thời không biết phải đi đâu. Phòng cấp cứu chỉ còn cô và Trần Dục. Đèn cấp cứu sáng đỏ, từng giây từng phút dày vò.
Một tin nhắn được gửi đến, phá vỡ sự yên tĩnh ngoài hành lang.
Chung Ngải ngồi một lúc, cảm giác lòng bàn chân mát lạnh. Cô kéo kéo áo vest nam, cô đứng dậy, không muốn tiếp tục đợi ở đây. Cô đi về hướng thang máy, chưa được hai bước liền một lực kéo cô trở lại. Lưng cô đập mạnh vào vách tường gạch men trắng.
Trần Dục chắn ở trước mặt cô, một tay chống lên vách tường, con ngươi ngập tràn bóng dáng của cô.
Không khí ngừng trôi, Chung Ngải mở miệng: “Anh làm gì vậy?”
Trần Dục đáp rành mạch: “Nhận được tin, bạn của Chu Uẩn Khiết - Sở Sở khai có một người tên Chung Ngải đã từng tiếp xúc với cô ta.”
Chung Ngải bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt tựa như đang nói ---- Cho nên?
Trần Dục áp sát vào mắt cô: “Trùng hợp như vậy sao?”