-
CHƯƠNG 5 TÔI VÔ LẠI... KHÔNG PHẢI EM ĐÃ BIẾT RỒI SAO?
Quan sát sắc mặt lạnh đi trông thấy của Trần Dục, sợ tiểu Trầm trong lúc theo dõi đã thu được tin quan trọng, cậu ta ở sát bên cạnh lên tiếng hỏi: “Dục ca, bức ảnh đó có vấn đề ư?”
“Không vấn đề, chỉ có điều… tôi biết người đứng ở cửa quán bar!”
Anh vừa nói xong, tiếng bàn luận ở trong phòng họp chợt im bặt, mấy người nhìn sang, Trần Dục tựa vào chiếc bàn họp sơn trắng, đôi chân dài bắt chéo, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.
Ông Phương Hãn là người chính tay dìu dắt cho Trần Dục trong những ngày đầu anh mới vào Cục cảnh sát. Tên nhóc này kiêu căng, khó thuần mang theo chút lưu manh. Thế nhưng tra án số một, trong thế hệ trẻ của Cục cảnh sát thì Trần Dục là người kín đáo nhất, thông minh nhất, xử sự bình tĩnh nhất. Rất nhiều lão làng trong nghề đều nói đây chính là hậu sinh khả úy, trong vòng hai năm tới chắc chắn chức đội trưởng sẽ thuộc về anh.
“Nói đi, có trợ giúp cho vụ án này không!” Đội trưởng Phương lên tiếng.
Đôi mắt Trần Dục trở nên sắc bén, ôn hòa hơn, mở miệng nói: “Cũng chẳng có gì để kể nhiều. Cô gái này cho tôi quá giang từ trấn Lập Nam về đây.”
Nhìn anh có vẻ không muốn tiếp tục, đội trưởng Phương cười cười, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, tên nhóc này lúc này cũng thích một mình một ngựa. Trần Dục không nói có nghĩa là thời điểm chưa đến.
“Vậy được, tiếp tục thảo luận vụ án.”
Trần Dục không tiếp tục nhìn tấm ảnh đó nữa nhưng trong đầu anh dần dần hiện ra khuôn mặt của Chung Ngải. Chín năm nay không phải anh không điều tra, sau thảm án nhà họ Tưởng, Tưởng An Ca hầu như bốc hơi khỏi thế gian, sau đó anh nghĩ tới trường hợp có thể cô được người sắp xếp ra nước ngoài.
Tuy nhiên, tại sao ngay thời khắc này cô lại xuất hiện ở trấn Lập Nam, thay đổi thân phận, làm như không có quen biết với anh, thậm chí thói quen khi còn bé cũng không còn.
Khi tâm tư Trần Dục thả trôi thì pháp y đưa báo cáo đến.
“Đội trưởng Phương, là đột tử. Dùng thuốc an thần quá liều dẫn gây tử vong. Căn cứ độ cứng và phù nề của tử thi suy đoán thi thể từng bị di dời, ngâm trong hồ bơi tầm ba tiếng.”
Dứt lời anh ta đưa kết quả nghiệm thi chi tiết ra.
Phương Hãn cầm một góc tư liệu, quay sang hỏi Quan Vũ: “Khi điều tra vụ mất tích của Chu Uẩn Khiết, có thông tin gì về bệnh sử của nạn nhân không?”
“Đội trưởng Phương, có điều tra, thế nhưng trong ghi chép lưu tại bệnh viện không cho thấy cô ta có vấn đề gì về thần kinh.”
Trần Dục cầm báo cáo nghiệm thi coi qua: “Bạn của cô ta, Sở Sở… Cậu có điều tra chưa?”
“Sở Sở? Bọn em đã điều tra. Cô ta làm ca sĩ của một quán bar tại trấn Lập Nam, thường ngày tiếp xúc rất nhiều người …” Chưa đợi Quan Vũ nói hết lời, Trần Dục cắt ngang lời cậu ta: “Ý của tôi là các cậu có điều tra tình trạng khám chữa bệnh của Sở Sở không?”
Quan Vũ nghẹn họng, cậu ta đột nhiên hiểu được vì sao Trần Dục kiến nghị cậu ta phải theo dõi Sở Sở, không phải chỉ đơn giản vì cuộc gọi cuối cùng kia, sắc mặt cậu ta tối xầm xuống, “Để em đi điều tra!”
Nói xong, cậu lấy cảnh phục đang khoác trên ghế ra khỏi phòng họp.
Đội trưởng Phương rút một điếu thuốc, bật lửa, đốt thuốc.
“Trần Dục, đã rất rõ ràng. Chu Uẩn Khiết đột tử, cho dù là bị giết hay tự sát thì chắc chắn có người đã chuyển xác cô ta đến phía hồ bơi.” Phương Hãn ngừng một chút, “Điều khiến mọi người vẫn còn nghi ngờ chính là camera không ghi được bất kỳ hình ảnh kẻ tình nghi nào. Nói cách khác Chu Uẩn Khiết giống như đột nhiên xuất hiện ở trong hồ bơi.”
“Tuyệt đối không thể đột nhiên xuất hiện, camera chắc chắn đã có người giở trò.” Trần Dục gãy gọn lên tiếng.
“Camera do chính Dương Chí Vi cung cấp, nhóm Quan Vũ đã coi đi coi lại nhiều lần, tuy không trực tiếp chiếu thẳng về phía hồ bơi nhưng xác thực không trông thấy ai tình nghi. Nếu cậu cho rằng đã có người can thiệp, vậy thì… hoặc là người nhà họ Dương không cung cấp tin tức đúng sự thật, hoặc là….” Ông rít một hơi thuốc, thả một vòng khói: “Chúng ta đụng đến kẻ khôn lỏi rồi đây!”
“Để em coi lại camera!” Nói xong Trần Dục đứng thẳng người, “Đội trưởng Phương, tin tức vụ án hiện tại đang được giữ kín, em kiến nghị lấy Dương Chí Vi làm trung tâm từ đó triển khai điều tra. Thi thể Chu Uẩn Khiết xuất hiện tại biệt thự nhà của ông ta, nhằm vào chủ nhà – Dương Chí Vi. Ông ta lại là một người kinh doanh có tiếng, án mạng xuất hiện ngay trong nhà ông ta chỉ nhằm mục đích duy nhất là tạo dư luận, bất kể kẻ đó là người vận chuyển thi thể hoặc có thể chính là ý của Chu Uẩn Khiết.”
Mạnh Kỳ ngồi bên cạnh nói xen vào: “Đội phó, bọn em có từng nói chuyện với thư ký của Dương Chí Vi, đây là lịch trình làm việc gần đây nhất của ông ta. Nghe nói sau khi phát hiện thi thể, Dương Chí Vi đã tăng cường thêm vệ sĩ.”
Cả một tờ A4 dày đặc chữ, phía trên dòng chữ đen trên nền trắng rõ rõ ràng ràng.
Ngày 28 tháng 11, 8 giờ tối, tầng cao nhất cao ốc Lục Châu, Hội Nghị Đầu Tư.
Trần Dục nhìn dòng chữ này vài giây, đột nhiên hình ảnh Chung Ngải mặc âu phục ập đến. Cô vội vội vàng vàng về lại nội thành Húc An không lẽ vì hội nghị đầu tư này? Có thể là trực giác của một trinh sát hình sự, đây là lần đầu tiên Dương Chí Vi xuất hiện sau án mạng, Trần Dục lên tiếng: “Đội trưởng Phương, hội nghị này chúng ta đã phái ai đi chưa?”
“Rồi, sắp xếp hai cảnh viên mặc thường phục.”
“Đội trưởng Phương, để em đi!”
Nghe giọng điệu Trần Dục, Phương Hãn im lặng một chút, ông suy nghĩ… lẽ nào tình hình nghiêm trọng hơn ông tưởng: “Có cần tăng thêm cảnh lực?”
“Tạm thời chưa cần, nhưng vẫn cho anh em túc trực sẵn sàng.”
Trần Dục mặc áo khoác xám đi ra khỏi phòng họp. Bầu trời xám xịt, tuyết rơi lả tả che lấp dấu chân tội phạm, nhưng một khi băng tuyết tan đi, ánh mặt trời chiếu rọi, hung thủ sẽ dần lộ diện.
Sự thực mãi mãi đứng yên ở đó chờ người phát hiện.
Trần Dục đi về chỗ ngồi của mình, dường như trong lòng đang rất tức giận. Anh ném mạnh chiếc áo khoác màu xám lên ghế. Đồng nghiệp ngồi quanh đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm nhận được đội phó đang phát hỏa.
Trần Dục nới lỏng cổ áo sơ mi, cởi nút măng-sét màu bạc vứt vào trong ngăn kéo. Tất cả những động tác nối tiếp nhau, không hề che dấu sự bực dọc của anh.
Chiếc bàn gỗ màu vàng nhạt rung lên, Trần Dục lấy chìa khóa xe rồi rời đi. Chiếc măng-sét ít dùng tiếp tục nằm yên ở chỗ cũ.
Anh đứng trước cổng cảnh cục. Tuyết trắng đã che phủ dấu vết chiếc Audi từng đậu lại. Bầu trời u ám thả xuống tầng tầng hoa tuyết, vô biên vô hạn, vô cùng vô tận. Chiếc ủng da đá mạnh đụn tuyết đóng ở bậc thang, đám tuyết ùn ùn đổ xuống.
Chung Ngải, tốt nhất em đừng dính líu gì đến vụ án này… Mẹ kiếp, chết cũng không thể kéo em lên.
Chiếc măng-sét màu bạc lẳng lặng nằm trong góc tối của ngăn kéo, ánh sáng thanh xuân dần dần rút đi, chỉ còn dư lại sự lạnh lẽo của kim loại. Có một người, chín năm trước tặng món quà sinh nhật này cho anh, kể từ lúc đó, bất kỳ khi nào mặc sơ mi, Trần Dục đều dùng nó.
Cao ốc Lục Châu đêm nay chính thức mở hội nghị đầu tư, các ngành nghề có tiếng trong nước đua nhau tham dự, đem theo thư mời và kế hoạch hợp tác, cố gắng dành lấy vị trí tốt nhất trong tòa nhà.
Chung Ngải mặc một bộ đầm màu xanh dương sẫm, bả mại trắng mịn và vòng eo nhỏ nhắn càng tôn thêm nét uyển chuyển, thanh tú của cô. Làn váy tung xòe nơi đầu gối, đôi chân nhỏ nhắn như ẩn như hiện. Cô cầm chiếc ví Channel cùng ba đồng nghiệp đi dự hội nghị.
Ánh đèn lấp lánh sắc màu, phòng khách hội nghị trang trí hoa lệ, đá cẩm thạch màu vàng, thảm nhung đỏ phủ kín, kết hợp với những chiếc ghế đệm màu xám, không hổ danh là tòa nhà cao cấp nằm trong vị trí đắt đỏ nhất của thành phố.
Chung Ngải đi cuối cùng trong nhóm, hai đồng nghiệp khác phụ trách đàm phán và đưa giá thầu quảng cáo trên bảng điện tử.
Đại diện tập đoàn Dương Thị đứng ra hướng dẫn các khách mời.
Không lâu sau, một bóng lưng mặc âu phục màu nâu đậm chắn tầm mắt của Chung Ngải, mái tóc đen ngắn, đang khoanh tay đứng ở ngay phía sau chuẩn bị tìm chỗ ngồi. Cảm nhận được điều gì đó, nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô.
Quả nhiên là Trần Dục.
Ánh mắt anh trong trẻo, đang vẫy tay ra hiệu với cô.
Chung Ngải lễ phép gật đầu chào, cặp mắt an tĩnh nhìn lại anh, trong lòng thầm nghĩ nếu cảnh sát xuất hiện ở đây chứng tỏ vụ án quan trọng mà anh đề cập có liên quan đến Chu Uẩn Khiết. Chung Ngải phát hiện anh đã nhìn sang hướng khác, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại. Đôi giày cao gót hướng về phía trước, ngồi xuống chiếc ghế gần lối ra vào, mặt sau chiếc ghế dán dòng chữ “Tài Chính Ngộ Hằng”.
Vì tuyết lớn, Triệu Tây Ngữ vẫn ở trấn Lập Nam, chỗ ngồi bên trái của Chung Ngải dư ra một chỗ. Tuy cô thông báo nhóm cô đi năm người, nhưng trước đó cô cũng không có ý định đi dự họp cùng Triệu Tây Ngữ.
Khi cô đặt ví cầm tay lên đùi, một đôi giày da xuất hiện ở phía bên trái cô.
“Chung Ngải!” Giọng nam trầm thấp và quen thuộc vang lên.
Cô khẽ ngửa đầu, sửng sốt. Cô lập tức đứng dậy, giọng đầy kinh ngạc. “Học trưởng Cố!”
Cố Tông Uyên dừng bước dĩ nhiên đã cản lại bước chân của người phía sau anh ta. Anh ta rút khỏi ví một tấm danh tiếp, hơi cúi người: “Nửa hội nghị gặp em sau.”
Phần gọi thầu quảng cáo được tổ chức ở nửa đầu hội nghị, Chung Ngải nhận danh thiếp, rồi nhìn theo bước chân anh ta tiếp tục đi về phía trước.
Tấm danh thiếp mạ vàng, đơn giản nhưng không mất đi sự trang nhã.
Cố Tông Uyên – CEO tập đòan Khôn Nguyên.
Chung Ngải tỉ mỉ quan sát tấm danh thiếp này, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố Tông Uyên cách đó không xa. Anh ta về nước khi nào?
Đang tính lên tiếng đột nhiên chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, luồng khí mát lạnh len lỏi vào từng nhịp hít thở.
“Nhìn gì chứ?” Giọng nói cười ra vẻ vô cùng thân mật.
Nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt tuấn tú của Trần Dục cách cô rất gần, cô có thể cảm nhận được tiếng tim mình khẽ đập, Chung Ngải đổ người về bên phải theo bản năng, may có tay ghế đỡ lại, cô tròn mắt nhìn: “Tại sao anh lại ở đây?”
Bộ âu phục với những đường cắt may khéo léo khiến anh càng thêm anh tuấn, thời khắc anh xuất hiện Chung Ngải nghe được những tiếng xì xào bàn tán của đồng nghiệp. Anh cũng không khách sáo, đôi chân dài bước vào, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Đây không phải chỗ trống à?” Anh hỏi như đó là chuyện đương nhiên.
Cặp mắt đen láy đảo qua người anh: “Không phải.”
Thế nhưng, Trần Dục không có ý đứng dậy.
Chung Ngải liếc anh, “Vô lại!” Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng anh nghe được rõ rõ ràng ràng. Phản ứng của “bà chủ” khiến đám nhân viên ngồi bên cạnh như rơi vào sương mù.
Biểu hiện này của cô khiến Trần Dục bật cười, tay đặt lên quần tây, đôi giày da màu xanh quân đội chà sát trên thảm sàn hai lần.
“Tôi vô lại… Không phải em đã biết từ lâu rồi sao?”