-
CHƯƠNG 3 - QUẢ NHIÊN LÀ MỸ NHÂN
Chung Ngải nhướn mắt nhìn, tia sáng ảm đảm giúp che đi phần nào nhịp thở đang hỗn loạn của cô, “Cảnh sát ư?”
Đối diện với người đàn ông cao lớn, hai vai cô không thể nhích ra được nửa bước. Đáy mắt cô lạnh dần: “Anh nói thế thì phải tin sao?”
Ai dè, Trần Dục thu tay cô lại, cổ tay nhỏ nhắn trong nháy mắt bị giam trong lòng bàn tay anh, đôi chân dài vẫn chặn cô lại, một tay đút túi rút ra thẻ cảnh sát.
“Nói đi, em tên gì?”
Chung Ngải rất ghét loại giọng điệu như thẩm vấn phạm nhân như thế này, dưới lầu vọng lên tiếng nói cười ồn ã. Cô nghiêng đầu, tầm mắt cô rơi vào tay anh – mỏng và thuôn dài, các khớp xương được bao bọc bởi làn da màu vàng nhạt, đầu ngón tay trắng bệch, cô có thể cảm nhận được cổ tay mình rất đau.
“Chung Ngải!”
Có thể đây là câu trả lời anh muốn, Trần Dục buông tay cô ra, người cũng lùi về sau một bước, đáy mắt vẫn nhìn cô lăm lăm. Khuôn mặt này quá giống với người kia: lông mày, cặp mắt, hàng mi, ngay cả đôi môi ấy… đều giống nhau như đúc.
Trần Dục tựa người vào tường, đánh giá cô: “Chung Ngải!”
Anh cân nhắc rồi chậm rãi lặp lại hai từ tên cô. Đôi giày cao gót của Chung Ngải ánh lên tia sáng. Cô lấy tay xoa xoa cổ tay, sống lưng thẳng tắp, cô áo vest hình chữ V thẳng thớm, nhìn anh đầy kiêu ngạo.
“Đến trấn nhỏ Lập Nam làm gì?” Anh chắn trước mặt cô, rõ ràng không có ý nhường đường. Chung Ngải liếc nhìn người đàn ông trước mắt, rất tuấn tú, đáy mắt anh in rõ bóng dáng của cô.
“Tránh gió tuyết!”
Anh nhíu mày, lần đầu tiên gặp cô là giữa ngày hè, lần này gặp được “cô” là trời đông giá rét.
“Nghề gì? Từ đâu đến, muốn đi đâu?”
Những câu hỏi nối tiếp nhau làm cho vẻ mặt Chung Ngải lạnh đi. Cô quét mắt nhìn anh, động tác xoa cổ tay vẫn chưa ngừng lại.
“Đồng chí cảnh sát, những câu hỏi này của anh là đang hoài nghi tôi điều gì. Nếu không có giải thích hợp lý, tôi nghĩ mình có thể từ chối trả lời.”
Trần Dục bỗng nở nụ cười, nụ cười dường như biết cô sẽ đáp như thế, “Hoài nghi …..” Đôi mắt anh đã sớm chú ý đến cổ tay ửng đỏ của cô, đáy mắt thoáng thẫm lại nhưng giọng điệu vẫn ngả ngớn: “Hoài nghi em là bạn gái cũ của tôi.”
“Buồn cười!”
Chung Ngải không muốn lãng phí nước bọt với anh, cô đi về phía trước, hất mạnh lên người anh làm anh loạng choạng. Trần Dục đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó cầm điện thoại lên gọi một cuộc.
“Tiểu Đới, lát nữa sẽ có hai cô gái mặc âu phục tính tiền ra ngoài, nhớ kỹ biển số xe cho tôi.”
Triệu Tây Ngữ thấy sắc mặt của bà chủ lạnh lùng đi xuống lầu, cô ta đã cầm áo khoác đứng ở quầy đợi từ lâu.
“Chung tổng, tuyết rất lớn, sợ là không thể lái xe về nội thành Húc An. Đêm nay chúng ta có cần tìm chỗ nghỉ chân không?”
Chung Ngải hình như không nghe cô ta nói chuyện, cô vẫn đứng ở đầu cầu thang, nghiêng đầu nhìn lên trên lầu, tựa như trên đó có gì thu hút sự chú ý của cô. Ánh mắt chỉ nhìn vài giây rồi cô xoay phắt người, không một tia do dự.
“Đi trước, tôi lái xe.”
Ngắn gọn nhưng cũng đủ cho Triệu Tây Ngữ biết ở đây xảy ra chuyện khiến Chung Ngải chán ghét. Triệu Tây Ngữ nghi hoặc, cũng tò mò, cô ta liếc lên lầu, nhưng không ai đi xuống. Cô ta đuổi theo bước chân Chung Ngải, vừa mở cửa, gió tuyết vù vù ập đến, lạnh đến mức khiến cô ta run lẩy bẩy.
Có vài người đàn ông đứng ngoài cửa, chính là khách phòng sát bên cạnh, đang đứng hút thuốc trong gió tuyết. Triệu Tây Ngữ đưa mắt nhìn mấy lần, trùng hợp có một người đàn ông nhìn qua, chạm phải tầm mắt của anh ta, Triệu Tây Ngữ lúng túng nở nụ cười.
Bạch Kế Nhiễm hút thuốc, quan sát người phụ nữ mà Tề Hạo gọi là ‘bà chủ tàn nhẫn’.
Quả nhiên là mỹ nhân. Bộ âu phục màu đen càng tôn thêm dáng người cao gầy, đôi giày đen đạp trên tuyết, vì tuyết phủ quá dày, gót chân cô cô lún sâu trong tuyết.
Trời rất lạnh.
Thế nhưng, khi người phụ nữ này nhấc chân, sắc mặt không biến đổi, chiếc đèn xe Audi chớp chớp hai cái, cốp xe mở ra. Cô thư ký nhỏ đang đứng ở đuôi xe, chần chừ không bước lên. Ngay sau đó, bà chủ cô ta nói gì đó, cô ta mới mở cửa ghế phụ lái, nhìn lại một chút, rồi lên xe.
Cửa quán lẩu được đẩy ra lần nữa, Trần Dục bước ra.
“Trần Dục, sao cậu lề mề vậy?” Tề Hạo vẫy vẫy tay gọi anh.
Ầm một tiếng, cốp sau chiếc Audi bị đóng mạnh xuống.
Bạch Kế Nhiễm rít thuốc. Người phụ nữ cầm đôi giày đế bằng, tựa người vào cửa xe sau, tuyết lớn vương trên mái tóc đen dài của cô. Cô nhấc chân, làn da trắng như tuyết. Cô thay đôi giày đế bằng, còn đôi giày cao gót bị cô ghét bỏ ném ở ghế phía sau. Xoay người, leo lên xe, đóng xầm cửa.
Đèn xe sáng choang, chói mắt, chiếu trên mặt tuyết, làm lóa mắt người bên đường, tiếng ầm ầm vang lên theo cú đạp chân ga, phá tan khối tuyết đọng, vung tuyết lên cao… Chiếc Audi lập tức biến mất trong màn tuyết trắng.
Trần Dục nghiêng đầu nhìn theo tiếng động cơ vừa rời đi, tiếp nhận chìa khóa của cảnh viên tập sự, xoay vòng chìa khóa trong tay. Bạch Kế Nhiễm có thể cảm nhận được tâm trạng của Trần Dục đang rất tốt.
“Tớ và tiểu Đới đi trước, trời thế này các cậu cũng đừng mong về lại thành phố, tìm nơi nghỉ qua đêm đi!” Dứt lời anh quay sang Bạch Kế Nhiễm, “Mấy ngày nay tớ hơi bận, rảnh sẽ mời cậu uống vài ly. Cám ơn Hạo Tử chiêu đãi, bọn tớ rút đây!”
Vừa nói đôi chân dài bước vào trong xe, đèn Passat chuyển sang chế độ chiếu gần, từng hạt tuyết ánh lên trong đêm, Trần Dục vịn tay lái, hỏi Đới Chính Sinh: “Nhớ kỹ biển số xe?”
Đới Chính Sinh lấy di động, gửi ảnh qua cho Trần Dục: “Nhớ, em có chụp lại, vừa gửi cho anh.”
Di động vang lên âm báo, là của Đới Chính Sinh. Tiếp theo lại thêm một âm báo nữa, Đới Chính Sinh tròn mắt, lắc đầu: “Không phải em, em chỉ gửi một tấm hình!”
Ngay sau đó, điện thoại reo, tiếng chuông vang vọng hòa cùng tiếng gào thét của bão tuyết, đầy nặng nề. Trần Dục một tay cầm bánh lái, một tay ấn nút nhận cuộc gọi
“Trần Dục!”
Giọng đầu dây bên kia rất lớn, tiếng còi hụ inh ỏi.
“Tôi đây!”
“Vụ án mất tích Quan Vũ phụ trách đợt trước, đã tìm thấy người rồi. Chỉ có điều… Người không còn, hiện trường tử vong có hơi quỷ dị. Cậu mau chóng trở về cho tôi, bản đồ đến hiện trường đã gửi vào email cho cậu.
Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, ban công lầu tụ một tầng tuyết dày. Chung Ngải và Triệu Tây Ngữ đặt trước hai gian phòng, Triệu Tây Ngữ ở sát phòng cô, đã ngủ rồi. Chung Ngải ngồi trước bàn làm việc, trước mặt là chiếc laptop, trong màn hình là một chuỗi dãy số mật mã. Cô chợt nhớ đến người đàn ông cản cô ở hành lang quán lẩu, cô xoa xoa mi tâm, bật ra ba chữ: “Cảnh sát ư?”
Hai mắt lại nhìn vào màn hình, Chu Uẩn Khiết mất tích, như vậy người cuống quýt nhất ắt hẳn là chủ của cô ta Dương Chí Vi.
Dương Chí Vi…
Ngón tay Chung Ngải vẽ một vòng tròn lên bàn, lão ta bây giờ là thủ lĩnh của tập đoàn Dương Thị, mấy cánh nhà báo chen lấn nhau phỏng vấn, vợ lão là người kề vai sát cánh cùng lão suốt ba mươi năm trời, bà Nguyễn Tuệ, ngoại hình tương đối nhân hậu.
Ngón tay chạm vào màn hình cảm ứng, hiện ra bức ảnh trung tâm thương mại cao cấp, bảng đèn neon che khuất toàn bộ ban công. Chung Ngải ôm lấy cánh tay, đắm mình suy nghĩ. Mảnh đất này là trung tâm thành phố Húc An, bây giờ đã được đẩy giá trên trời, bảng quảng cáo điện tử này có thể soi sáng hết thảy các ngõ ngách trong thành phố, nhưng hiện tại vẫn chưa ai đặt bất kỳ quảng cáo nào.
Chung Ngải quét mắt nhìn thông báo email ở góc phải màn hình, không biết tội ác này sẽ còn đi bao xa.
Vừa đứng dậy, đúng lúc âm báo có email mới.
Chung Ngải đọc lướt tiêu đề thư: Thi thể Chu Uẩn Khiết mất tích đã được tìm ra, tại căn biệt thự ngoại ô của Dương Chí Vi.
Vẻ mặt cô bỗng chốc nghiêm nghị hẳn lên, tuy rằng đã linh cảm được từ trước, nhưng sự việc phát sinh nhanh hơn so với dự tính của cô. Trong email có tập tin đính kèm, mở ảnh ra coi, thi thể nữ trôi nổi trong hồ bơi, có vẻ chỉ vừa mới đây, gương mặt xinh đẹp như đắp vôi, trắng bệch.
Cô kéo chiếc rèm cửa nặng trịch, bên ngoài tuyết vẫn rơi không ngừng, trong lòng cô nghĩ đến biểu hiện của Dương Chí Vi khi gặp phải chuyện này, tối ngày mai sẽ diễn ra hội nghị đầu tư.
Đột nhiên cô khựng lại!
Trùng hợp?
Có ý định từ trước?
Cái chết của Chu Uẩn Khiết lại phát sinh ngay đúng thời điểm này, lại ở phía sau biệt thự nhà họ Dương. Chung Ngải vốn không có ý tham dự hội nghị đó, nhưng cái chết của Chu Uẩn Khiết buộc cô phải thay đổi kế hoạch. Email cuối cùng là một hàng sáu chữ màu đen: Người phát hiện thi thể - Nguyễn Tuệ.
Tuyết lớn gào thét cả đêm không ngừng, ngày hôm sau vẫn chưa tan, trái lại càng nặng hạt hơn, khắp nơi trắng xóa một mảnh. Sáng sớm tin đã đưa đường cao tốc từ trấn Lập Nam đi nội thành Húc An tạm thời phong tỏa. Tuy nhiên, nhất định hội nghị tối nay cô phải có mặt, liên lạc với đồng nghiệp, rồi Chung Ngải bắt đầu thu dọn đồ đạc. Vụ án Chu Uẩn Khiết được tính toán quá chuẩn xác, điều này cho thấy người ra tay có thể nhằm vào thương vụ này.
“Chung tổng, thời tiết này…” Triệu Tây Ngữ vừa ăn mì gói vừa quan sát Chung Ngải. Bà chủ của cô ta điên rồi, nhưng không dám nói… Thời tiết thế này tuyệt nhiên không thể quay về được.
Chung Ngải quét mắt nhìn cô ta: “Tiểu Triệu, cô ở trấn này chờ khi nào thời tiết tốt hơn thì về, tất cả tính vào chi phí công tác. Xe, để tôi lái về!”
Một người, áo lông cao cổ màu đen, đôi giày thể thao đế bằng, Chung Ngải đánh tay lái, cần gạt quét qua quét lại lau đi đám sương mờ do tuyết đọng lại, cô biết ngoài đường cao tốc còn một con đường mòn về lại nội thành.
Đi chỉ mười cây số nhưng cô cảm giác đã lái xe lâu lắm rồi. Bỗng nhiên một chiếc xe màu đỏ chắn ngang trước mặt, Chung Ngải giảm tốc. Đường mòn vốn không lớn, xe này lại đỗ xoay chắn ngang đường, chắn hết lối, rõ ràng muốn cản đường người khác. Chung Ngải nhíu mày, ngừng xe lại.
Trần Dục ngồi tựa lưng vào thành ghế nhìn bức ảnh tử vong Chu Uẩn Khiết. Đúng là xui xẻo, tự dưng dầu nhớt sàn xe bị rỉ, anh phải chờ người cứu viện.
Mẹ kiếp, chắc phải chờ mấy tiếng, thôi thì đành thử vận may bằng cách ở đây cản người qua đường, tuy rằng anh cũng chẳng hi vọng có một tên ngốc nào đó lái xe trong tiết trời mắc toi này.
Mới nghĩ đến đây, kính chiếu hậu của anh thật sự xuất hiện một dáng người cao gầy.
Anh nhíu mày, bước xuống xe, đôi ủng da giẫm trên nền tuyết trắng xóa.
Gió tuyết thổi mạnh từng cơn, mái tóc dài của Chung Ngải đón tuyết, nheo mắt nhìn về phía trước, là một người đàn ông mặc chiếc áo khoác dài màu xám.
Đến khi trông thấy rõ khuôn mặt của đối phương, chính Trần Dục cũng ngẩn ra, anh nhìn chằm chằm cô hai giây, thanh âm như lưỡi dao bén nhọn xé toạc gió tuyết: “Tại sao em lại ở đây?”