-
CHƯƠNG 15 TÔI KHÔNG PHẢI CỐ CHẤP, CHỈ LÀ 9 NĂM CHỜ ĐỢI QUÁ KHỔ!
Giọng khàn khàn, không che giấu được sự uể oải, tay đặt ở hông cô, ôm cô vào ngực mình. Cơ thể trắng như tuyết của Chung Ngải dán sát vào thân thể anh.
Chỉ hai tiếng, lại chạy đi tìm cô tìm cảm xúc gì chứ?!!
Vì động tác thô lỗ vừa rồi của Trần Dục, cơn tức giận của Chung Ngải vẫn chưa tiên tan, cô đẩy mạnh tay mình để thoát khỏi anh, đầu gối dùng thêm sức, chống lên bắp đùi anh, hận không thể đạp anh xuống giường.
Mắt Trần Dục đang nhắm đột nhiên mở to, con ngươi đen láy, sâu thẳm, “Sao lại không nghe lời như vậy!”
Dứt lời anh kéo mạnh khăn tắm, siết cổ tay cô, nghiêng cô về một bên, cả người Chung Ngải bị ép cuộn thành hình bán nguyệt.
Cảm giác lạnh lẽo ập đến, thì ra chiếc khăn tắm bị người đàn ông xấu xa này kéo xuống!
Động tác này của anh khiến cô hầu như lõa thể, dán sát vào ngực anh. Cơ thể nóng bỏng và mùi hương nam tính dán chặt vào cô, cô vội lấy một tay che phần ngực đầy đặn, một tay cố kéo khăn tắm phủ lên người mình.
“Trần Dục!” Chung Ngải quát lên.
“Phải như vậy mới trị được em, em mới biết giữ yên tĩnh. Ngoan, đừng lộn xộn, nếu làm bừa tôi thật sự không thể bảo đảm tiếp theo sẽ xảy ra những gì.”
Chung Ngải cảm nhận được được người phía sau hô hấp dồn dập mang theo hơi nóng, bỏng rát cần cổ cô.
Làn da lộ ở bên ngoài có thể cảm nhận được những biến hóa dù là nhỏ nhất trên người Trần Dục. Chung Ngải kéo kéo khăn tắm, rất tức giận. Cô thật sự muốn cắn mạnh lên cổ Trần Dục cho rướm máu… nhưng hiện tại cô không dám quay đầu lại, ngón tay cuộn chặt đến trắng bệch vì tức.
Con ngươi đen láy của Trần Dục nhìn thân thể trắng như tuyết của Chung Ngải. Cô gầy quá, anh cảm giác chỉ cần anh dùng thêm chút sức, người bên cạnh anh lập tức sẽ bị anh nghiền đến nát vụn, ăn sạch sẽ. Anh hít một hơi thật sâu, bàn tay phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của cô.
“Cmn… Anh đừng…” Chung Ngải còn chưa mắng hêt câu liền phát hiện Trần Dục kéo khăn tắm, quấn lại trên tay rồi gói cô lại như bọc quân trang, rất gọn gàng và nhanh chóng. Kết thúc động tác, tay đang khoác bên hông nhẹ nhàng dời xuống phía bụng dưới của cô.
“Chỉ còn một tiếng năm mươi phút nữa!” Trần Dục không nói tiếp, Chung Ngải cảm nhận lồng ngực phía sau lưng cô lên xuống theo nhịp. Ngón tay cô khẩy khẩy, cố gắng cấu lấy tay anh, anh không lên tiếng chỉ siết chặt hơn nữa.
Cuối cùng, cô phải đành bỏ cuộc.
Có lẽ vì bàn tay to lớn kia không ngừng siết nhẹ lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô nên đã xoa đi không ít cơn giận, cô liếc nhìn đồng hồ ở tủ đầu giường, một giờ sáng.
Không gian lặng lẽ, cứ như vậy Trần Dục ôm chặt cô vào lòng, và trên người cô vẫn chưa mặc quần áo. Cảm giác anh đã ngủ, Chung Ngải lẩm bẩm mắng: “Anh khốn kiếp, lưu manh, cặn bã. Nếu sau này anh lọt vào tay tôi, tôi nhất định cho anh sống không được mà chết cũng chẳng xong!”
Ngoài miệng mắng chửi nhưng cô thật sự không lộn xộn nữa. Tất cả những từ ngữ dùng để mắng người hầu như cô đã dùng hết, cả ngày mệt nhọc cũng không cứu được mí mắt đang nhíu lại, cơn buồn ngủ ập đến, Chung Ngải dần dần thiếp đi.
Trần Dục thực ra chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nghe cô mắng anh rất muốn phá lên cười nhưng phải cố gắng nhịn. Câu “…muốn để anh sống không được, chết cũng không xong” kia nói tới mức nghiến răng nghiến lợi. Chỉ cần cô chịu, anh rất dễ dàng bị cô chơi không còn manh giáp. Trần Dục ngắm mái tóc dài đen tuyền của cô, anh chợt siết cô chặt hơn một chút. Làn da lộ ở bên ngoài khăn tắm lành lạnh. Đúng là anh rỗi hơi mà, tự nhiên đến đây chẳng làm gì… Làm sao có thể ngủ được cơ chứ.
Dùng thời gian nghỉ, anh phóng xe như bay đến nơi này, thực sự bị ma ám.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã ba giờ sáng. Người trong ngực anh đang ngủ rất say, Trần Dục nhẹ nhàng rút cánh tay ra, dục vọng dưới lớp vải quần bị anh ép buộc trở về. Từ đầu giường anh với tay lấy chiếc áo thun tròng lên, chiếc áo này tựa như đã nhiễm hương vị thuộc về riêng cô. Trần Dục ấn ấn mi tâm và huyệt thái dương, nhìn Chung Ngải ngủ say, phút chốc thở dài.
“Em thật khờ, muốn biết vụ án Chu Uẩn Khiết tiến triển thế nào chỉ cần làm nũng với tôi một chút thôi tôi sẽ nói tất cả cho em biết. Cần gì phải đưa người xa lạ về nhà mình cho ngột ngạt, khó chịu. Trước đây tôi luôn cảm thấy em thông minh, hiện tại… thật nghĩ không ra em chứa thứ gì trong đầu nữa.” Trần Dục vòng sang đối mặt với cô, nhoài người trên mép giường. Chiếc khăn tắm phủ lên phần ngực nở nang, gợi cho con người ta những liên tưởng xa vời. Trần Dục dời tầm mắt, anh xoay người ra ngăn tủ, lấy chăn đắp thêm cho Chung Ngải.
Khi ngủ trông không khác một thiên sứ, nhưng lúc tỉnh dậy chưa bao giờ vui vẻ trước mặt anh.
“Cách Dương Chí Vi xa một chút. Tôi biết em đang theo dõi hắn, nhưng hiện tại vụ án còn chưa công khai, em đừng làm chuyện điên rồ.” Biết cô ngủ, không nghe được nhưng anh vẫn muốn nói câu này ra. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô: “Không phải tôi cố chấp, chỉ là chờ suốt chín năm trời rất cực khổ, em có biết không?”
Nói xong, anh đứng dậy, nhặt chiếc áo jacket trên thảm, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Phòng khách truyền đến tiếng đóng cửa. Chung Ngải siết chặt mép khăn tắm, thân hình khẽ run. Cô bật đèn đầu giường, ngồi dậy, mái tóc xõa trên vai, ánh mắt nhìn về hướng cửa, nét mặt đăm chiêu.
Hai người đều giả bộ ngủ, lời đã nói là nói cho ai nghe.
Chung Ngải thay quần áo, đứng ở cửa sổ sát sàn, vén một góc rèm, không còn trông thấy bóng dáng Trần Dục.
Cô đi ra phòng khách, bàn trà có một túi nilon khá lớn.
Mở ra nhìn, bên trong có rất nhiều thứ: từ thuốc tiêu viêm, thuốc bôi sẹo, băng gạc mới, và băng cá nhân. Chung Ngải cầm túi đồ về phòng ngủ chính.
Cô ngồi trên giường đờ người suy nghĩ.
Chỉ cần làm nũng, anh sẽ nói cho cô biết ư?
*
Cả người khô nóng, Trần Dục lái xe đi thẳng về Cục cảnh sát. Trời vẫn tối đen, ánh sao chiếu rọi trên con đường rộng. Bàn tay anh hơi nóng, tựa như vẫn còn vương vấn cảm xúc khi chạm vào da thịt Chung Ngải. Anh đánh xe một vòng, đậu xe, rồi bước ra ngoài. Chỉ một chiếc áo jacket mỏng nhưng anh không cảm thấy lạnh.
Vì vụ đánh bom cao ốc Lục Châu và vụ án Chu Uẩn Khiết nên tất cả anh em trong cảnh cục phải tăng ca. Một nhóm tiếp tục công việc, một nhóm ngủ bù. Có người nằm trên băng ghế, có người ngủ tại ghế làm việc, nghẹo cổ, phủ áo khoác lên người. Việc bổ sung thể lực luôn được tận dụng từng giây từng phút. Quan Vũ đã ngủ được ba tiếng, giờ đang nấu mì ăn liền, ngồi trước bàn làm việc, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình đang phát đoạn băng ghi hình, vừa ăn vừa xem.
Trông thấy Trần Dục từ ngoài bước vào, anh ta vẫy vẫy tay.
“Dục ca, sao anh không nghỉ ngơi thêm một lúc? Có đói bụng không?” Anh ta biết cả ngày nay Trần Dục đi thu thập manh mối vụ án của Chu Uẩn Khiết, Quan Vũ chưa thấy anh ăn cơm.
“Được, cho một ly!” Anh cũng không khách sáo, cách nói chuyện không giống với người đã phải làm việc liên tục suốt ba ngày trời.
Nước nóng hôi hổi dội vào ly mì phát sinh những tiếng xèo xèo. Đặt nĩa ăn mì đè lên nắp hộp nhựa, Trần Dục ngồi xuống ghế, vừa chờ mì chín vừa nhìn màn hình của Quan Vũ.
“Dục ca, anh nói xem vụ án của Chu Uẩn Khiết và vụ đánh bom cao ốc Lục Châu là cùng một người đúng không?” Quan Vũ ăn một miếng mì. Vốn còn buồn ngủ híp mắt, nhưng nhờ nước soup nóng hầm hập mà có thể lấy lại được tinh thần.
“Khó nói. Tôi cho rằng nên tách ra điều tra. Ở bên ngoài cho thấy là nhằm vào Dương Chí Vi nhưng giữa hai vụ này phải chăng còn một mối dây liên hệ khác.”
Trong phòng truyền đến tiếng ngáy rất lớn, Quan Vũ ngạc nhiên quay đầu nhìn, thì ra tên nhóc tiểu Trầm đang nằm trên ghế, há miệng ngủ. Anh ta bật cười: “Trông thật ngốc!” Quan Vũ xoay đầu lại, tiếp tục nhìn vào màn hình, hai tay nâng ly mì, húp miếng nước.
“Em phải thầu vụ án cao ốc Lục Châu. Dục ca, vụ án Chu Uẩn Khiết em ngại quá!” Quan Vũ nói không rõ nhưng Trần Dục hiểu. Ý của Quan Vũ là anh ta vẫn chưa tìm được manh mối đã chuyển qua cho anh tiếp nhận.
“Không có chuyện gì!” Trần Dục cần nĩa đảo đảo mì, mì chín rồi.
Trần Dục tiếp tục theo dõi hình ảnh liên tục xuất hiện trên màn hình, hỏi: “Cậu đang xem camera ở cao ốc Lục Châu?”
Quan Vũ ừ một tiếng, nuốt miếng mì rồi trả lời: “Vâng. Tuy nhiên cao ốc này chưa đi vào hoạt động nên chỉ mở một số camera ở cửa ra vào thôi.”
Trần Dục nhìn nhóm người tiến vào cửa chính Hội nghị đầu tư, ánh mắt suy tư.
Đột nhiên một người đàn ông mặc bộ âu phục màu xanh đậm xuất hiện. Vóc dáng cao lớn, đi cùng với hai ba người đồng nghiệp, đến phòng khách không tiếp tục cùng đồng hành với bọn họ mà đứng tại chỗ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía cửa xoay. Ngay sau đó, tựa như đối phương chú ý đến điểm gì đó, bắt đầu đi về phía thang máy.
“Dừng một chút!” Trần Dục cầm con chuột trong tay Quan Vũ, tua lên ba giây.
Theo tầm mắt của anh ta, Trần Dục phát hiện người từ bên ngoài đi vào chính là Chung Ngải.
“Dục ca, có vấn đề gì không?” Quan sát động tác của anh, Quan Vũ lên tiếng hỏi.
“Người này, tôi quen!” Nói xong, anh chỉ Chung Ngải.
Trên màn ảnh xuất hiện bóng dáng cao gầy, mặc chiếc váy xanh sẫm, rất đẹp…
Quan Vũ lập tức nhớ ra: “Ơ… đây không phải là cô gái mà em lấy khẩu cung sao?” Quan sát ánh mắt của Trần Dục, anh ta cũng nhanh chóng nhớ đến người đứng chờ ở trước cửa quán bar Đông Phương… hình như cũng là cô gái này! Anh ta liếc mắt nhìn Trần Dục: “Dục ca, anh biết cô gái này sao?”
“Ừm, biết!” Trần Dục ăn vội mấy miếng mì, ly nhựa chỉ còn nước soup màu vàng óng.
Quan Vũ lập tức nổi hứng tò mò. Thật ra Trần Dục chỉ hơn anh ta một hai tuổi, nhưng năng lực trinh sát của Trần Dục thật sự quá đỉnh; do vậy nhóm bọn họ khi tiến vào đội hình sự đều kêu anh hai tiếng Dục ca. Thật sự Trần Dục rất đẹp trai, đừng nói đến mấy nữ cảnh viên trong phòng hành chánh của cảnh cục, mà ngay cả những “ngự tỷ” trong đội trinh sát hình sự khác cũng phải ngại ngùng vài phần khi đứng trước mặt anh. Luận dáng vẻ hay năng lực, bọn anh em đều thua xa anh --- Quá thảm bại!
Quan Vũ cười hì hì, xem camera khô khan này suốt một tiếng trời, bỗng nhiên anh ta nổi hứng muốn trêu Trần Dục.
“Trần Dục? Anh quen biết ư? Chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, anh đừng giấu diếm anh em… Đẹp thế này, cũng rất xứng với anh… Nói xem, quan hệ gì?”
Trần Dục quét mắt nhìn Quan Vũ, nhàn nhạt đáp: “Quan hệ không thể miêu tả!”
Mẹ kiếp!
Quan Vũ vừa định truy hỏi tiếp, Đới Chính Sinh ở phòng bên cạnh tìm tư liệu cả đêm đi vào, anh ta hít hít vài hơi, mùi mì gói khiến bụng anh ta sôi sùng sục. Trông thấy Trần Dục, anh ta lớn giọng: “Báo cáo, đội phó!” Đới Chính Sinh đứng nghiêm, chìa ra một tập tư liệu.
“Nói đi!” Anh bỏ ly mì xuống.
Đới Chính Sinh thu tay về, tổng kết: “Số điện thoại Sở Sở cho Chu Uẩn Khiết dùng đã tra ra, tất cả đều là cuộc gọi thoại, chỉ có mấy tin nhắn là do Chu Uẩn Khiết gửi, nội dung tin khá ngắn!”
Trong tài liệu là những tin nhắn đã được in ra.
Trần Dục lia mắt nhìn.
“Trấn Tây Lĩnh?” Anh thầm thì. Trấn nhỏ này cách thành phố Húc An không xa, nội dung tin nhắn quá mù mờ.
Mặt trời lặn trấn Tây Lĩnh rất đẹp, anh biết không?
Bỗng nhiên trong lòng anh mơ hồ chân dung người đã liên hệ với Chu Uẩn Khiết.