• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Ngang Qua Thị Trấn Nhỏ | Kim Kinh Nam (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 13 LẦN NÀY E RẰNG, CÔ ĐÃ CHỌC VÀO ANH

Thời gian quả thực thần kỳ, chín năm có thể biến một người đàn ông thành dáng dấp như thế này.

Lần này e rằng đổi lại chính cô trêu chọc anh.

Vụ án của Chu Uẩn Khiết, Dương Chí Vi là tử huyệt, cô xác định.

Đồn công an trấn Lập Nam.

Sở Sở đối diện với người đàn ông anh tuấn bức người, anh mặc chiếc áo len cao cổ màu đen, tựa vào thành ghế, trên tay cầm cây bút chì màu vàng, ngòi bút nhọn, đang vẽ vẽ trên tờ giấy trắng, cuối cùng xuất hiện một cái tên – Chu Uẩn Khiết.

“Cho nên nói…. Cô phải giải thích nhiều như vây?”

Trần Dục mở miệng, đồng nghiệp đã chuẩn bị sẵn sàng, ra hiệu đã có thể ghi chép.

Sở Sở gật đầu, cô ta khẽ cụp mắt, nhãn cầu dưới hàng mi đảo rất nhanh, Trần Dục bỗng nhiên thả cây bút chì xuống, rướn người ngồi sát đến cạnh bàn, cách Sở Sở gần hơn.

“Chu Uẩn Khiết vì tiêm thuốc an thần quá liều mà đột tử. Sở Sở, loại thuốc an thần này chúng tôi đã điều tra, đều là do cô ta lấy từ chỗ cô.” Nói xong, anh vung tay, trên màn chiếu xuất hiện mấy tấm hình trích xuất từ camera, ở một địa điểm nào đó, Sở Sở và Chu Uẩn Khiết gặp nhau.

Sắc mặt Sở Sở lúc đỏ lúc trắng, hai tay của cô ta đan vào nhau, nuốt nước miếng.

Đáy mắt Trần Dục khẽ động, cảm giác rất bình thường với phản ứng này của cô ta. Anh duỗi đôi chân dài, thân thể lại ngả ra ghế, ngồi ghế bằng hai chân, Trần Dục cầm bút chì lên, tiếp tục xoay xoay trong tay.

“Cô không nói, vậy tôi nói thay cô một chút!” Anh nhìn Sở Sở chằm chằm khiến cô ta hồi hộp, không dám đối diện với anh, môi cắn đến mức trắng bệch, cảm giác như chỉ vài giây nữa thôi nó sẽ bật máu.

Trần Dục: “Sở Sở, cô cầm tiền Chu Uẩn Khiết đưa, mua thuốc an thần ở một bệnh viện tư nhân. Dùng số điện thoại cô không sử dụng từ lâu để liên lạc với Chu Uẩn Khiết, định kỳ sẽ nạp tiền vào cho cô ta. Việc này đại khái bắt đầu từ nửa năm trước. Nói đi, nửa năm trước phát sinh chuyện gì.”

Phòng thẩm vấn ngoại trừ một cái bàn và mấy cái ghế, vắng lặng, người đàn ông ngồi trước mặt cô ta dáng vẻ đường đường chính chính, cân nhắc sắc mặt của anh Sở Sở biết anh không dễ đụng vào. Cô ta nhớ đến Chung Ngải, chậm rãi lên tiếng: “Tôi không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng kể từ thời gian đó cô ta bắt đầu trở nên nghi thần nghi quỷ, luôn cảm giác có người muốn hại cô ta. Cô ta mất ngủ, cáu kỉnh. Khi cô ta tìm tôi, tôi nhìn mắt cô ta đầy tơ máu.”

Từ lời khai của Sở Sở, Trần Dục xác định được cô ta thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, anh hỏi tiếp: “Số điện thoại cô cho cô ta, cô ta sử dụng để liên lạc với ai.”

Sở Sở lắc đầu một lần nữa: “Tôi thật sự không biết, cô ấy nói muốn có số điện thoại mà không một ai hay biết. Tôi nghĩ tới khi tôi nằm bệnh viện cô ấy từng giúp tôi nên tôi đưa số điện thoại của mẹ tôi cho cô ta dùng.”

Hai mắt Trần Dục nhìn chằm chằm Sở Sở, cô ta không hề né tránh, nhìn thẳng vào mắt anh.

Trần Dục bỗng nhiên nở nụ cười: “Được! Cám ơn cô đã phối hợp!”

Bọn họ đã điều tra số điện thoại kia đều định kỳ thay đổi số liên hệ, bọn họ biết tuy dãy số khác nhau nhưng chắc chắn chỉ cùng một người, và người này là người Chu Uẩn Khiết thường hay liên lạc.

Chu Uẩn Khiết thông minh hơn Sở Sở nhiều. Trước khi Chu Uẩn Khiết mất tích một tuần số điện thoại kia có ghi lại một cuộc trò chuyện, tựa như cái chết được thông báo trước, một tuần sau Chu Uẩn Khiết liền mất tích.

Trần Dục nói với Sở Sở: “Cô biết chuyện cao ốc Lục Châu phát sinh hỏa hoạn không? Là đánh bom.”

Nghe đến đây đột nhiên Sở Sở run lên, cô ta mím chặt môi, hai mắt chớp lia lịa, đáy mắt ngấn nước chỉ trực chờ trào ra ngoài. Cô ta dán ngực lên bàn thẩm vấn: “Đồng chí cảnh sát, các đồng chí nhất định phải cứu tôi. Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng tôi đang cầm điện thoại mà Chu Uẩn Khiết xài số điện thoại tôi cho cô ta. Tôi thật sự không cầm. Từ khi cô ta dùng số của mẹ tôi, thì cô ta dùng số đó liên lạc với tôi. Nhưng cuộc gọi cuối cùng, cô ta lại dùng số của chính mình gọi, lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Cô ta….” Sở Sở ngừng một chút, đôi mắt quét hai người đàn ông. Trần Dục nhìn ra được cô ta lo lắng: “Cô nói đi, chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của từng công dân.”

“Cô ta nói cô ta rất sợ, muốn thoát khỏi Dương Chí Vi, hỏi tôi có biện pháp nào cứu cô ta ra ngoài không!” Lúc nói chuyện Sở Sở cuộn chặt tay thành nắm đấm, cả người run lập cập: “Tôi hỏi nơi đó là ở đâu, cô ta trả lời có người đến, rồi lập tức cúp điện thoại. Đó là lần cuối cùng tôi nói chuyện với cô ta.”

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh, thật giống như Chu Uẩn Khiết chết từ ngay giây phút ấy. Sở Sở lấy hai tay ôm đầu, tóc dài rối tung, nước mắt tí tách rơi. Trần Dục thả cây bút chì xuống, đứng dậy, nói với đồng nghiệp: “Tôi đi ra ngoài trước.”

Sở Sở ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, trông thấy cô ta khóc cũng không hề mềm lòng. Cô ta lau nước mắt, người đàn ông đối diện cô ta đưa ra một tờ khăn giấy.

Vì có đồng nghiệp ở đây nên anh không thể hỏi Sở Sở quan hệ của cô ta với Chung Ngải là gì.

Anh đã điều tra Chung Ngải, quốc tịch Mỹ, về nước mới hơn hai tháng. Bối cảnh minh bạch, không hề có bất kỳ quan hệ gì với Tưởng An Ca.

Có lẽ vào thời điểm đó nhà họ Tưởng sợ mất đi dòng máu cuối cùng, nên không trốn ở nước ngoài mà cố gắng hết sức chạy về … Cô nói gì anh cũng không chịu tin.

Cô quan tâm đến vụ án Chu Uẩn Khiết… có lẽ mục đích nằm trên người Dương Chí Vi. Anh cũng đã điều tra, Dương Chí Vi năm đó không có bất kỳ liên quan gì với tập đoàn Lăng Thị. Cuối cùng, đã xảy ra chuyện gì mà anh vẫn chưa thể điều tra ra.

Trần Dục đứng ở cửa một lúc, không lâu sau Sở Sở ổn định tâm trạng đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Đồng nghiệp ra hiệu cậu ta muốn đánh báo cáo để xin lệnh bảo vệ Sở Sở, Trần Dục khoát khoát tay ra hiệu cậu ta cứ đi.

Sở Sở nhất thời không biết nên ngồi hay nên đứng, mắt cô ta đỏ au, mũi vì lau nhiều cũng đỏ lên. Cô ta lén nhìn Trần Dục. Người đàn ông này thật lạnh lùng nhưng cũng thật tuấn tú. Cô ta không ngờ trong đồn công an cũng tồn tại người như thế này. Có thể xuất phát từ mộng làm ca sĩ, cô ta thầm nghĩ nếu có được bề ngoài như vậy, người đàn ông ấy hoàn toàn có thể không cần khổ cực liều mạng, chỉ cần dựa vào gương mặt đó đã có thể chiếm được cả thế gian.

Trần Dục cảm nhận cô ta đang nhìn mình chằm chằm, liếc cô một cái. Sở Sở lập tức nhìn sang hướng khác, thật sự sợ những suy nghĩ trong lòng đều bị đối phương nhìn thấu.

Đới Chính Sinh và đồng nghiệp đồn công an nhanh chóng quay lại.

Đới Chính Sinh: “Đội phó, đồn công an Lập Nam cho biết họ có thể bảo vệ cho Sở Sở.”

Trần Dục mở miệng: “Mấy ngày?”

Đới Chính Sinh đáp: “Tạm thời một tuần.”

Anh quay đầu hỏi Sở Sở: “Cô cảm thấy thế nào?”

“Thế nhưng tôi không muốn về nhà, tôi cảm thấy ở nhà tôi không an toàn…” Cô ta nhớ đến Chung Ngải, “Tôi có thể qua nhà bạn ở không?”

Nghe cô ta nói vậy, Trần Dục khẽ nhíu mày, tựa như đã đoán được cô ta muốn nói gì, khóe miệng anh mang theo ý cười.

“Tôi có một người bạn ở thành phố Húc An, tôi muốn qua nhà chị ấy ở mấy ngày.”

Trần Dục biết ‘người bạn’ cô ta nói đến chính là Chung Ngải, anh lên tiếng: “Nếu cô muốn đến thành phố Húc An, chuyện bảo vệ sẽ do chúng tôi sẽ sắp xếp!”

*

Một lát sau một cô gái mặc áo khoác màu nâu nhạt xuất hiện ở đồn công an trấn Lập Nam. Mái tóc xõa ngang vai, gương mặt trang điểm tinh xảo. Có nữ cảnh viên trông thấy cô, có lẽ xuất phát từ bản chất đố kị của phụ nữ, cô ta nhìn đi nhìn lại mấy lần. Cô gái trước mắt cô ta một thân hàng hiệu, chỉ có đôi giày có hơi kỳ lạ, rõ ràng quần áo thướt tha lại phối với giày thể thao.

Trần Dục ngồi trên ghế, trông thấy Chung Ngải, ánh mắt anh bình tĩnh, không la lên “Đến rồi ư!” như bạn bè gặp nhau thường nói. Anh không nhúc nhích, làm như không quen biết cô, chỉ nhìn cô từng bước đi tới.

“Chung… Ngải!” Sở Sở đứng dậy chào đón. Nghĩ đến hành động của Chung Ngải ở phòng trọ cô ta, yết hầu cô ta không khỏi trượt lên trượt xuống. Cô ta cách Chung Ngải khá xa: “Chị đến rồi!”

Chung Ngải ừ một tiếng.

Trần Dục nheo mắt, lười biếng từ trên ghế đứng dậy: “Vậy… bây giờ có thể trở về Húc An?”

Sở Sở gật đầu. Cô ta bỗng nhiên nhớ ra gì đó: “Tôi muốn về nhà thu dọn ít đồ đạc.”

Trần Dục hỏi ngược lại cô ta: “Cô ngồi xe của ai?”

Sở Sở lơ mơ, theo lý thuyết được cảnh sát bảo vệ phải ngồi xe cảnh sát. Thế nhưng, cô ta đã gọi Chung Ngải đến đón mình, nên phải theo cô về nhà. Cô ta đành đáp bừa: “Vậy tôi ngồi xe bạn tôi.”

Trần Dục hiểu ý, đút tay vào túi quần rút chìa khóa Cadillac ném cho Đới Chính Sinh: “Được, đi thôi!”

Chung Ngải hiểu ý của anh, không nói tiếp, đi ra ngoài. Quả nhiên, Trần Dục đã an vị ở ghế phụ lái, lúc này Sở Sở mới hiểu hàm ý câu hỏi của anh.

Sở Sở lên lầu, Trần Dục cũng đi theo. Khi anh xuống xe ném lại một câu cho Chung Ngải.

“Không ngờ phạm vi giao hữu của em khá rộng rãi.”

Chung Ngải liếc anh, im lặng.

Sở Sở nhanh chóng theo Trần Dục xuống lầu, Trần Dục cầm túi hành lý bằng da thuộc, là của Sở Sở.

Chung Ngải trụ tại một tiểu khu cao cấp nằm trong trung tâm thành phố, tiền thuê một tháng hơn năm ngàn. Tiểu Trầm nhìn Đới Chính Sinh chặc lưỡi: “Cô gái trẻ tuổi này xem ra thân thế cũng thuộc hàng ghê gớm!”

Sở Sở cất hành lý vào phòng dành cho khách, Chung Ngải nói mật mã cửa cho cô ta, rồi quay sang mấy vị cảnh viên: “Tôi còn phải đi làm, không thể ở đây!” Dứt lời cầm túi xách đi về hướng thang máy.

Trần Dục liếc tiểu Trầm và Đới Chính Sinh.

“Tiểu Trầm, ban ngày cậu đi theo Sở Sở. Tiểu Đới, theo tôi về đội.”

Chờ thang máy, Trần Dục đứng ngay sau lưng Chung Ngải, cách cô một khoảng, nhìn bóng dáng gầy gò của cô như người dưng nước lã.

Xuống lầu, mỗi người một ngả.

Chung Ngải làm việc rất trễ mới trở về. Vụ cao ốc Lục Châu đã phá tan toàn bộ kế hoạch của nhóm cô, Triệu Tây Ngữ thấy ông chủ của mình không có chuyện gì, kích động đến phát khóc.

Phố đã lên đèn, Chung Ngải nghĩ đến Sở Sở đang ở trong nhà mình. Đi bước này vẫn nằm trong tính toán của cô. Dựa vào Sở Sở, cô có thể gián tiếp biết được bước điều tra mới nhất của cảnh sát. Tuy rằng theo hướng này khả năng sẽ làm bại lộ hành tung của cô, tuy nhiên bối cảnh thuần khiết của cô cho dù bị hoài nghi đối phương cũng không tìm được chứng cứ. Cô chỉ là một người bạn có tiền quen biết chưa lâu của Sở Sở.

Nhưng thật lòng cô không quen ở cùng nhà với một người xa lạ.

Đêm đầu tiên, để tránh cho Sở Sở suy nghĩ nhiều, Chung Ngải vẫn trở về nhà. Sở Sở đang ở trong phòng khách xem tivi, thấy cô trở về gương mặt khẽ ửng đỏ… Dĩ nhiên cô ta đã thả lỏng hơn khá nhiều.

“Cô cứ tự nhiên!” Nói xong, không thêm một câu, Chung Ngải đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Vết thương trên chân rất đau, cô ngồi trên thảm trải sàn, hòm thuốc đặt sát bên cạnh. Chung Ngải đột nhiên nhớ tới Trần Dục, dáng vẻ khi anh cúi đầu thay băng cho cô hiện rõ mồn một trong đầu cô.

Gỡ gạc, cô vào trong phòng tắm.

Tiếng nước chảy ào ào che lấp tiếng chuông cửa, Sở Sở nghe chuông reo, nhìn qua mắt mèo người ở ngoài cửa. Cô ta không hiểu, hơi do dự nhưng vẫn chậm rãi mở cửa.

“Cảnh sát Trần, sao anh lại đến đây?”’

~~~

Lời tác giả:

Hơn nửa đêm đến nhà người ta, còn có chuyện gì tốt hơn chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom