-
CHƯƠNG 12 THÔNG MINH 1 CHÚT, ĐỪNG ĐỂ TÔI BẮT ĐƯỢC EM
Chung Ngải cầm tay lái, cổ tay cô vẫn đỏ. Nghĩ đến chuyện khi Trần Dục dựng cô ngồi thẳng dậy trên ghế sofa, anh mở còng tay cho cô, bắt gặp vết hằn này anh chỉ cụp mắt không lên tiếng, lại liếc sang nhìn chằm chằm vết thương ở chân cô, động tác bôi thuốc trông có vẻ dứt khoát nhưng thật sự rất nhẹ nhàng, từng li từng tí.
Trời vẫn tối đen, ánh đèn đường trên cao tốc chiếu ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, Chung Ngải đưa tay sờ sờ xương quai xanh, nơi ấy vẫn còn vương cảm giác âm ấm tựa như đôi môi Trần Dục phảng phất vẫn đặt ở đó.
Cô hít một hơi thật sâu, cô phải nhanh, nhanh hơn Trần Dục để bắt được chứng cứ.
Đúng! Trải qua nhiều năm như vậy, hiện tại cô không tin một ai.
Chiếc xe Audi đen lái rất nhanh, đến địa chỉ của Sở Sở, Chung Ngải ngừng xe.
Trước mắt là một căn nhà lầu khá cũ, không phải tiểu khu, nó chỉ đứng lẻ loi trên con phố hẻo lánh, thùng rác chất đầy rác, tuy trời đông nhưng khi đi ngang vẫn bốc lên mùi nồng nặc chua thối.
Ngày đông nên nắng trễ, vừa ẩm vừa lạnh, cô dựa ở thân xe nhìn lên, không một nhà nào sáng đèn.
Cô mở cốp sau, bên trong có hai đôi giày thể thao để cô thay đổi. Cô chọn mẫu rộng rãi một chút, rồi cất đôi dép bông Trần Dục mua vào trong túi.
Sau khi thay giầy, cô kéo khóa áo khoác, sửa lại làn váy dài màu đen. Gió lạnh vẫn thổi tới. Cô ra phía gầm ghế lấy một con dao găm, cán dao khắc hình hoa mai, thân dao lóe sáng, bao bằng da che đi lưỡi dao sắc bén. Chung Ngải cất vào túi xách rồi nhắn tin cho Sở Sở: Tôi đến rồi, bây giờ lên lầu tìm cô.
Cô khóa xe, đôi mắt quét tứ phía, xung quanh tối đen, có mấy chiếc xe đậu bên vệ đường. Chung Ngải đứng đó vài giây, có một chiếc xe mang biển số thành phố Húc An.
Cô đưa mắt nhìn vào trong xe, xe dán decal mờ nên không thấy rõ tình hình bên trong. Cô thu hồi tầm mắt lên lầu.
Hành lang cũ vắng lặng, chiếc chuông cửa đã hỏng từ lâu, đôi giày thể thao bước từng bước lên bậc thang phát ra những âm thanh thê lương. Tổng cộng bảy tầng, Sở Sở ở tầng sáu. Bước chân Chung Ngải không nhanh không chậm, đến trước cửa nhà cô ta, câu đối dán trên hai bên cửa sớm đã bạc màu.
Cô gõ cửa hai cái, trong phòng yên tĩnh tựa như không có một ai. Sở Sở không dám đi dép sợ phát ra tiếng động, cô ta nhón chân đi trên nền gạch men như một con mèo, nhìn xuyên qua lỗ mắt mèo, xác nhận người bên ngoài, cô ta mới dám mở cửa.
Chung Ngải khoác chiếc áo nâu nhạt, ví cầm tay nhỏ màu đen đứng trước cửa, trông thấy Sở Sở cô khẽ gật đầu. Sở Sở nhìn sau lưng Chung Ngải, rồi nhìn lầu trên lầu dưới năm lần bảy lượt, tay siết chặt tay nắm cửa.
“Vào rồi nói!”
Sở Sở cài khóa chống trộm, hơi thở dồn dập. Cô ta đứng ngay chính giữa gian phòng, hoàn toàn khác với tính cách của Sở Sở Chung Ngải gặp hai ngày trước.
“Một mình chị đến đúng không?” Sở Sở bất an, đảo mắt liên tục, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
“Ừm! Một mình tôi!” Chung Ngải cầm ví tay trái, thả ở bên người, làn váy lộ ra cổ chân trắng mịn.
Cô nhìn thẳng về phía Sở Sở, đôi mắt lạnh lùng.
“Chúng ta bây giờ sẽ thu dọn đồ rồi đi ngay tức khắc, tôi…” Sở Sở vừa nói vừa xoay người, nhưng Chung Ngải nói một câu khiến cô ta phải ngừng bước, không thể tin nổi vào mắt mình.
“Hiện tại, tôi không thể đưa cô đi!”
“Chị không biết là đang có người theo dõi tôi sao?” Sở Sở cao giọng, đôi tay gầy guộc, vàng vọt, nổi đầy gân xanh lôi kéo cổ áo khoác của Chung Ngải.
“Buông tay!” Căn phòng tối lờ mờ, không mở đèn, chỉ có một vài tia sáng của ánh trăng và đèn đường theo khe hở của chiếc rèm cửa cũ rích chiếu lên nền gạch men sứ trắng. Chung Ngải bình tĩnh nhìn cô ta, chỉ nói đơn giản hai chữ nhưng khiến đối phương chấn động hồn phách.
Sở Sở biết cô ta không đấu lại Chung Ngải, nhưng… cô ta muốn được sống!
Tay vẫn nắm chặt cổ áo Chung Ngải, ngân ngấn nước mắt.
“Không được, chị phải lập tức mang tôi đi khỏi nơi này. Nếu như tôi chết rồi, tuyệt đối sẽ kéo chị theo!”
Chung Ngải cụp mi, đột nhiên đưa cùi chỏ hướng mạnh lên trên, chặn yết hầu Sở Sở. Động tác này khiến Sở Sở không thở được, từ từ buông lỏng tay. Trong chớp mắt Chung Ngải gọn gàng xoay một cái, bẻ quặt cánh tay Sở Sở, Sở Sở đau đến chảy nước mắt.
“Lần sau cô phải biết ngoan ngoãn nghe lời.”
Chung Ngải thu tay về.
Sở Sở đứng tại chỗ ôm lấy cổ, không ngừng ho khan. Cô ta sợ hãi nhìn người phụ nữ đẹp nhưng lai như một con bò cạp đầy nọc độc lẩn khuất trong bóng tối kia, cả người run lên.
Người cô ta đưa tới đây là Phật hay là ma?!!!
Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Sở yên lặng lui về sau, Chung Ngải nhìn động tác ngu xuẩn của cô ta, không nhúc nhích, chỉ trông thấy cô ta tự va vào khung cửa bếp, âm thầm chịu đau.
Chung Ngải vẩy vẩy cổ tay, hai mắt nhìn Sở Sở, giọng lạnh lùng cất lên.
“Nếu như tôi đoán không sai, ở dưới lầu đã có cảnh sát bảo vệ cô. Trời vừa sáng, khả năng cô sẽ được giải về đồn lấy khẩu cung. Liên quan đến vụ án Chu Uẩn Khiết, tất cả mọi người đều biết cô là người quan trọng nhất!” Cô vừa nói vừa sửa lại cổ áo khoác.
“Tôi đến tìm cô là muốn nói cho cô biết tin tưởng người khác không bằng tin tưởng phán đoán của chính bản thân mình. Là ai muốn hại cô, là ai muốn lấy củ khoai lang nóng bỏng tay trong tay cô. Trong thời gian ngắn đúng là chỉ có cảnh sát mới có thể bảo vệ được cô, bọn họ không hề có ác ý với cô, người có ý xấu với cô là những kẻ đang ở trong bóng tối kia.”
Sở Sở vẫn ôm lấy cổ họng, động tác vừa rồi của Chung Ngải làm cô ta vẫn chưa thể hít thở bình thường: “Chị nói chuyện này với tôi làm gì?” Mắt Sở Sở liếc Chung Ngải. Người phụ nữ này trông lạnh lùng tao nhã, nhưng cú ra đòn vừa rồi của cô khiến cô ta e sợ.
“Sở Sở, củ khoai lang nóng bỏng tay này… cô có muốn qua tay tôi không?” Chung Ngải hình như hơi mệt, cũng có lẽ vì chân còn đau, cô ngồi tựa lên tay ghế sofa, nhíu mày nhìn Sở Sở, mắt tràn ý cười.
“Củ khoai lang cô đề cập đến là có ý gì?”
“Số điện thoại Chu Uẩn Khiết là do cô cung cấp cho cô ta, chiếc di động có gắn sim đó ở đâu?” Cô khoanh tay nhìn cô ta, tim Sở sở đập thình thịch.
Người phụ nữ này rốt cục biết được bao nhiêu.
Thấy cô ta không lên tiếng, Chung Ngải tiếp tục: “Mẹ cô đã qua đời ba năm lẻ tám tháng, số điện thoại ấy vẫn chưa xóa.” Cô ngừng một chút, tay gõ gõ trên ví cầm tay hai lần: “Sở Sở, có thể nói với cô câu này đã quá trễ, nhưng mà… nếu không muốn bị người ta tra ra thì nhất định đừng dùng tên thật khi đăng ký sim điện thoại.”
Sở Sở nhìn Chung Ngải chằm chằm, trong thoáng chốc cô ta cảm giác mình bị nhìn thấu, không có chỗ trốn.
“Đúng, số điện thoại đó tôi không hủy. Bắt đầu là vì mẹ, sau này…” Cô ta nhìn về cửa ra vào đầy cảnh giác, rồi tiến sát về phía Chung Ngải, có thể do vẫn còn sợ nên đứng cách Chung Ngải một bước. Hạ thấp giọng: “Sau khi Chu Uẩn Khiết theo Dương Chí Vi, thật sự khi ấy chúng tôi đã cắt đứt liên lạc một thời gian, khả năng cô ấy coi thường những người xướng ca trong quán bar như tôi; nhưng mà, đại khái khoảng một năm trước, khi tôi nằm viện cô ta cho tôi 50 ngàn.”
Sở Sở thấy Chung Ngải gật gật đầu, trợn to mắt, ngay cả chuyện này cô cũng biết ư?!!!
Chung Ngải ra hiệu cô ta tiếp tục, Sở Sở xoa xoa yết hầu: “Vào lúc ấy cô ấy hỏi tôi có thể giúp tìm cho cô ấy một số điện thoại không. Tôi không biết cô ấy dùng để liên lạc với ai, nhưng sau đó khoảng nửa năm, cô ấy trở nên cáu kỉnh hơn, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, luôn cho rằng có người muốn hại cô ấy.”
Chung Ngải hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
Sở Sở lắc đầu: “Tôi không rõ!” Cô ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cố gắng nói thật nhỏ, “Có một ngày cô ấy nói muốn bỏ Dương Chí Vi, tôi không biết cô ấy theo Dương Chí Vi đang vui vẻ… đã xảy ra biến cố gì???”
Chung Ngải nắm bắt từng tia biến hóa nhỏ nhất trên gương mặt của Sở Sở: “Hết rồi?”
Sở Sở nuốt nước miếng, biểu thị chỉ có như vậy.
Chung Ngải nhếch miệng: “Chiếc điện thoại đó đâu?” Cô ngồi thẳng người, “Cuộc điện thoại cuối cùng là cô ta là gọi cho cô, cô ta dùng chính số thật của mình… Điều đó có nghĩa chiếc điện thoại ấy không còn ở trong tay cô ta đúng không?”
Sắc mặt Sở Sở trắng bệch, nhìn Chung Ngải tựa như gặp phải quỷ.
“Vì vậy… Ý chị nói… Củ khoai lang nóng bỏng tay…”
Chung Ngải hất cằm, nhiệt độ trong phòng không cao, Sở Sở nhìn cô, cảm giác người nổi đầy gai ốc.
“Không ở chỗ tôi, nói thật!” Ánh mắt cô ta liếc ra khe hở ở rèm cừa sổ, lỗ tai lắng nghe từng âm thanh đóng cửa, mở cửa ngoài hành lang vào sáng sớm.
Sở Sở do dự một chút, kề sát bên tai Chung Ngải nói một câu.
Sắc mặt Chung Ngải không đổi, đứng dậy, kéo lại áo khoác: “Có lẽ cảnh sát sắp đến rồi. Những điều cô nói tôi tạm tin là thật. Ra khỏi Cục cảnh sát, cô gởi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ đến đón cô. Cô Sở, vẫn câu nói đó, tôi không bảo vệ được cô. Thế nhưng, cô theo tôi có thể sống lâu hơn được một chút!”
Chung Ngải ra khỏi phòng trọ của Sở Sở, chiếc xe mang biển số thành phố Húc An không thấy nữa, chỉ có một người đàn ông đang dựa trên chiếc Audi của cô. Nắng sớm chưa lên, đèn đường cứ cách hai ba cái mới có một cái sáng đèn.
Cô thấy anh hút thuốc, đầu ngón tay bập bùng ánh lửa. Thấy cô từ ngã rẽ cầu thang đi ra, anh không chút nào kinh ngạc.
Mùi thuốc là càng lúc càng đậm, Chung Ngải nhíu mày, vô thức siết chặt ví cầm tay.
Gió đông khiến con phố càng thêm lạnh lẽo, Trần Dục chín năm không hút thuốc, trong lúc chờ cô không hiểu sao anh lại muốn phá giới, tựa như một lớp màng trên cơ thể người nào đó sớm muộn cũng sẽ bị anh đâm thủng.
Một điếu không đủ, anh hút năm điếu.
Hiện tại anh rất tỉnh táo, nhìn cô đang đi về hướng của mình, chiếc Cadillac đậu ngay sau chiếc Audi đen.
“Trùng hợp quá, Chung Ngải!” Ngữ điệu anh ngả ngớn như say rượu.
“Trùng hợp!” Cô nhàn nhạt đáp.
“Hỏi đủ chưa?” Đáy mắt Trần Dục sâu thăm thẳm nhìn cô, một vòng khói thuốc phả ra từ miệng, một giây sau liền bị gió đánh tan.
Chung Ngải khẽ mỉm cười, ngón tay cô giật điếu thuốc khỏi tay anh, ném xuống đất. Tàn thuốc trên nền đất vẫn còn chưa dập, cô cũng chẳng quan tâm đến nó, đánh mạnh vai mình vào người anh.
“Hỏi xong rồi, anh có thể nhường đường không?”
Anh bỗng nhiên đứng thẳng dậy, bám trụ bờ vai cô, áo khoác cô vương mùi thuốc lá ở đầu ngón tay anh.
Trần Dục ghé sát vào tai cô: “Thông minh một chút, đừng để tôi bắt được em!”
Nói xong đôi chân dài bước về trước một bước, đi lên lầu. Vạt áo khẽ đung đưa, Chung Ngải nhìn ở eo anh lộ ra một thứ…. Là súng.