-
CHƯƠNG 11 ANH ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI!!
Giọng anh vang lên tựa như đã ẩn nhẫn từ rất lâu, bàn tay dày rộng kề sát cánh tay của cô, chân dài cặp sát cô, đôi mắt rực lửa.
“Trần Dục, anh đứng lên!” Cô tức giận trợn tròn mắt nhìn anh, giọng điệu không kiêng nể, tay vẫn cố gắng đẩy lồng ngực anh.
“Chung Ngải, tôi dựa vào cái gì phải nghe lời em? Có phải em cho rằng tôi nhẫn tâm, độc ác không đi tìm em? Năm đó nhà họ Tưởng xảy ra chuyện, từ ở nhà nghe được tin ấy tôi đã ngay lập tức….”
Bốp!
Người nằm phía dưới với đôi mắt lạnh lùng không hề do dự giáng cho anh một bạt tai. Khuôn mặt đang áp sát cô ấy trong nháy mắt in năm dấu tay.
Năm đó? A….
Lồng ngực Chung Ngải chập trùng, vì sự kích động này khiến cổ áo lệch sang một bên, dây áo ngực màu đen lộ ra ngoài, áo khoác cũng bị tuột hẳn sang một bên, gương mặt đỏ au không biết vì quá phẫn nộ hay vì lớp phấn hồng.
Trần Dục phát hỏa, hai tay anh trói cổ tay cổ, ánh mắt đầy ẩn ý, bắp đùi kẹp chặt hai chân cô để cô không thể động đậy.
Mẹ nó!
Thuốc lá đâu?!!!
Chỉ vì một câu nói không thích mùi thuốc lá mà anh đã cai thuốc chín năm trời!
“Chung Ngải, em muốn ăn đòn mà!” Giọng nam nặng nề mang theo sự tức giận.
Trần Dục chống tay lên sofa, tay phải đút vào túi quần bên phải… rút chiếc còng tay sáng loáng!
“Trần Dục, anh có bệnh à?!! Tôi đã nói không phải là bạn gái cũ của anh rồi!” Cô giãy dụa muốn thoát khỏi anh, nhưng chưa từng nghĩ đến cánh tay và bắp đùi của anh lại mạnh mẽ như vậy, giãy dụa cách nào cũng không xê xích được chút nào.
“Chung Ngải, đúng hay không đều do miệng em nói.”
Cô nhóc lợi hại, ngay cả anh cũng dám đánh…. Giống như năm đó khi biết cô bướng bỉnh, vậy mà anh muốn ngừng mà ngừng không được.
Nói xong, Trần Dục đè lên người, chân cô nằm phía dưới người anh, tay trái anh kiềm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, còng tay cô lại. Hai tay của cô bị anh kéo lên đỉnh đầu. Động tác quá mạnh khiến áo khoác rơi trên nền nhà, nhăn nhúm xếp thành hình như dãy núi.
Trần Dục nhìn gương mặt đỏ au của cô, đôi mắt trong vắt lộ ra sự tức giận, anh đột nhiên muốn ‘bắt nạt’ cô một chút. Anh cúi sát người xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm phần da thịt lộ ra ngoài kia, không chút giấu diếm.
Cho dù cách một lớp quần nhưng Chung Ngải vẫn có thể cảm nhận được nơi nào đó trên cơ thể anh cứng lên, đè lên người mình. Cô tỉnh táo lại, mắt ngấn lệ: “Anh đụng vào tôi thử xem!”
Con ngươi Trần Dục thẫm lại: “Em cho rằng tôi sợ em à?” Trong nháy mắt, mái tóc đen dày của anh che khuất tầm mắt cô. Ngay lập tức, trên xương quai xanh cô truyền đến một luồng khí ấm áp, Trần Dục cắn vào dây áo ngực cô, kéo ra, dây áo theo bả vai trượt xuống.
Tay trái vẫn trói lấy tay cô, chân ghìm chặt hai chân cô, Chung Ngải chỉ cảm thấy cả người nóng đến đòi mạng, tức run lên.
Ngoài cửa sổ cơn gió vội vàng thổi qua, mang theo hơi lạnh, căn phòng tràn ngập sự lúng túng.
Cảm giác cơ thể run nhiều hơn, lòng Trần Dục mềm nhũn. Cơn giận vì cái tát kia đã vơi đi một nửa. Cô nhắm mắt, hàng mi cong dày khẽ rung. Đôi môi dán vào làn da mềm mại của cô, thân thể Trần Dục tựa như bị rút sạch sinh khí. Anh buông cổ tay cô, động tác dứt khoát ngồi dậy, nghiêng một bên nhưng vẫn giam cả người Chung Ngải bên trong chiếc sofa.
“Anh… khốn kiếp!” Cô tức giận mắng, cánh mũi phập phùng vì tức.
“À… Em có muốn tự tay sờ thử xem nó có thực sự khốn kiếp hay không?” Trần Dục vỗ vỗ lên gò má cô. Rất gầy, chỉ to bằng lòng bàn tay anh, mấy năm qua ở nước ngoài chắc chắn chịu không ít khổ cực. Anh không nói nhưng trong lòng rất thích bộ dạng muốn cắn người này của cô.
Tính khí vẫn xấu như vậy, không bao giờ chịu nghe anh nói, cứ nhất định phải buộc anh hù dọa.
Thế nhưng, cho dù trong lòng anh chỉ muốn hù cô, nhưng một khi cơ thể anh đối mặt với cô nó trở nên thành thực hơn… Dù gì cũng đã chín năm, anh hận không thể “đè” cô ra ngay lúc này.
Ánh sáng yếu ớt, Chung Ngải nằm trên sofa, hai tay bị còng, không thể chạy.
Trần Dục đứng lên, bàn tay to lớn, nóng rẫy dò vào bên trong áo, nắm lấy eo cô. Đầu ngón tay thô ráp chạm dào da thịt mềm mại, chọc lên ngọn lửa, thân thể Chung Ngải run lên.
“Trần Dục, anh thôi ngay!”
Thế nhưng, anh chỉ dùng sức dựng cô ngồi dậy, để cô tựa vào thành ghế sofa, vẫn chưa được tháo còng tay.
Mái tóc Chung Ngải rối tung, xõa trên đầu vai, đáy mắt đỏ au.
Trần Dục ra mở đèn phòng khách, chớp mắt cả không gian sáng bừng lên. Chiếc áo len cao cổ màu đen ôm sát thân hình rắn chắc, càng tôn thêm dáng người tuấn tú nhưng lúc này chỉ thấy anh thật lưu manh, chỉ sợ một giây sau thôi anh sẽ nhào về phía cô như một con sói đói.
Trần Dục đi tới ngăn tủ, lấy hòm thuốc, bước chân thong thả.
“Để tôi coi bị thương nặng không?” Vừa nói anh vừa giơ chân cô lên.
Chung Ngải thu chân về, giọng căm ghét: “Anh đừng đụng vào tôi!”
Anh không thấy phiền cũng chẳng thấy rầu, anh biết mình đã chọc cô, phải dỗ. Anh liếc nhìn đồng hồ, còn một ít thời gian.
“Không đau sao?”
Cô quay mặt đi, không nhìn vào mắt anh… Rõ ràng bá đạo cũng anh, mà thâm tình cũng là anh.
“Tôi đau lòng.”
Trần Dục mở hòm thuốc, nhìn phần băng gạc đã thấm máu, dặn dò: “Mấy ngày nay đừng đi đâu!” Anh nhìn cô ngồi trên sofa, hai tay đặt ở eo, còng tay vẫn khóa cổ tay cô, có vẻ còng tay quá lớn.
Anh muốn nhắc đến chuyện chín năm trước, nhưng nhìn phản ứng kịch liệt của cô anh biết chưa đến lúc.
Động tác Trần Dục rất chậm, tâm trạng Chung Ngải tựa như cũng bình tĩnh dần, chỉ là vẫn nhìn anh không nói lời nào, sự yên lặng đáng sợ.
Trần Dục chỉ lo bôi thuốc cho cô. Chân cô vừa trắng lại vừa mềm, bôi thuốc đỏ, một mảng đỏ rất lớn, lòng bàn chân bị hở một đường lớn. Trần Dục không lên tiếng, chỉ lặng im bôi thuốc cho cô. Suốt quá trình Chung Ngải cũng chẳng kêu la, nếu đau quá cô vô thức rụt chân lại, lại bị Trần Dục nắm lấy cổ chân không thể động đậy.
Thay thuốc và băng gạc mới. Sợ cô lạnh, anh tìm vớ leo núi đi vào cho cô. Cô nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.
“Là mới tinh!” Anh nhẹ nhàng tròng vào cho cô.
Chung Ngải thu chân về, đứng dậy, nhặt áo khoác trên nền nhà.
“Tôi về. Trần Dục, đừng để tôi gặp lại anh!”
Anh biết cô có nói cũng vô ích, cười cười làm lành: “Hừm, em không gặp tôi, tôi đi gặp em!”
Cô liếc anh: “Không biết xấu hổ!”
Trần Dục nhìn cơ thể mảnh mai của cô, chân đạp trên nền nhà, thật lòng muốn ôm cô vào lòng, nhưng cố gắng nhịn xuống: “Tôi tiễn em!”
“Không cần!”
“Tôi xuống lầu mua đồ!”
Chung Ngải chán anh lắm rồi, đóng sầm cửa, đi về thang máy.
Trần Dục đứng bên cạnh cô, lẩm bẩm: “Tôi phải đi trấn Lập Nam, lát nữa đi ngay!”
30 sáng.
Chung Ngải nghiêng đầu nhìn cô, rất muốn hỏi anh nhưng cô biết là không thể.
Trần Dục chú ý đến từng biến hóa trên khuôn mặt cô.
“Em cũng biết vụ án Chu Uẩn Khiết và cao ốc Lục Châu phát sinh đều là nhằm vào Dương Chí Vi. Hiện tại có điểm đột phá, chính là cô bạn thân của Chu Uẩn Khiết, Sở Sở.” Khi anh nói, thần sắc Chung Ngải bình tĩnh.
“Sở Sở không phối hợp với cảnh sát, không khai thật. Lần này đến trấn Lập Nam muốn nhờ anh em bên đồn công an trợ giúp một tay!” Anh ngừng một chút: “Tôi hi vọng đây không phải là án liên hoàn.”
Thang máy đến rồi, Chung Ngải lên tiếng hỏi: “Anh nói chuyện này với tôi làm gì?”
“Chung Ngải, đừng xem thường cảnh sát. Tôi biết em và Sở Sở từng tiếp xúc. Sau vụ án đánh bom ở cao ốc Lục Châu, khả năng cô ta sẽ cầu cứu em… Dù sao em cũng rất quan tâm đến vụ án của Chu Uẩn Khiết, không phải ư?” Trần Dục nhíu mày, phảng phất như anh biết rõ mọi chuyện.
Cô không nói tiếp, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Cánh cửa kim loại của thang máy phản chiếu bóng dáng của bọn họ. Vóc dáng cao lớn đang khoanh hai tay đứng một bên, cô đứng cách anh tầm nửa bước chân, khóe mắt ngầm quan sát vẻ mặt của anh.
“Chúc anh sớm ngày phá án!”
Thang máy đến rồi, cô lê dép đi thẳng về phía bãi đậu xe.
Trần Dục nhìn theo một lúc, sau đó vòng lên tầng trệt. Trong tiểu khu có một siêu thị không lớn lắm nhưng bán khá nhiều đồ, từ trái cây nhập khẩu đến nhu yếu phẩm, không thiếu một thứ gì. Siêu thị mở cửa 24h, vào lúc này cậu thanh niên trẻ đứng trước quầy thu ngân ngáp dài, vừa chơi game trên điện thoại vừa trực.
Trông thấy anh đi vào, cậu ta bắt chuyện.
Trần Dục cầm hai gói café, bước chân dừng trước kệ thuốc lá, ngó nhìn một hồi rồi cầm lên gói thuốc Marlboro đỏ, ra quầy tính tiền. Đến quần thu ngân, anh chợt trông thấy chiếc hộp với dòng chữ bằng tiếng Anh quen mắt.
Nghĩ đến điều gì đó, anh tiện tay lấy hai hộp.
Khi thanh toán, cậu thanh niên thấy khách vừa mua thuốc lá và hai hộp này, lại còn là nửa đêm, cậu ta hiểu ý, nhoẻn miệng cười. Bắt gặp nụ cười của cậu ta, Trần Dục cảm thấy bản thân mình thật thê thảm.
Về đến nhà, anh đứng trên ban công nhìn xuống, đã không còn trông thấy xe của Chung Ngải. Đốt thuốc, đưa lên miệng tính rít một hơi nhưng cuối cùng cũng nhịn được.
Chung Ngải, em thật nhẫn tâm.
Trần Dục xoa nhẹ lòng bàn tay vừa vuốt má cô kia, bấm điếu thuốc lá, không hút một hơi nào, chỉ nhìn tàn thuốc từ từ rơi xuống.
Tôi cmn thật sự nhớ em!
Chiếc Cadillac trắng xuyên qua màn đêm, lao vút về phía trước. Vụ án mua bán trẻ em của Đới Chính Sinh coi như đóng bụi rồi, Trần Dục thông báo cậu ta và tiểu Trầm sẽ gặp nhau tại trấn Lập Nam, cùng công an trấn Lập Nam hợp tác triển khai điều tra án của Chu Uẩn Khiết.
Bắt đầu từ nhân chứng không cung cấp lời khai thật, Sở Sở.
Chung Ngải lái xe cũng rất nhanh, sau khi rời khỏi nhà Trần Dục, cô đi thẳng lên cao tốc, lái xe về trấn Lập Nam. Hệ thống định vị trên di động chỉ đến địa chỉ mà Sở Sở gửi cho cô trước đó.
Chứng cứ _ _ _ Chứng cứ Sở Sở nhắc tới trong điện thoại có thể là nguyên nhân khiến Chu Uẩn Khiết bị giết người diệt khẩu. Khả năng chứng cứ ấy là do Chu Uẩn Khiết dùng mạng mình để đổi lấy.
Rốt cục mục tiêu của hung thủ nhằm vào Dương Chí Vi, hay tất cả những thứ này đều do chính tay Dương Chí Vi tự biên tự diễn. Cho dù là nguyên do gì đi chăng nữa, cô đều sẽ không buông tha cho lão