-
Chương 6
“Cô bồi thường cái rắm!”
Hàn Định Dương vội vàng chạy đến, thấy Thẩm Kiêu dây dưa với Tạ Nhu, anh không nói gì liền tiến lên, kéo Tạ Nhu ra sau mình.
“Cậu dám dọa cô ấy?”
Anh nhìn Thẩm Kiêu không khách khí nói: “Chán sống à?”
“Nha, Hàn Định Dương thế mà lại ra mặt vì một đứa con gái, đúng là chuyện lạ từ thuở khai thiên lập địa đến giờ.”
Thẩm Kiêu cầm khăn giấy bạn bè đưa cho lau đi sữa bò trên người, “Bạn gái à?”
“Không phải, nhưng cô ấy là người của tôi.”
“Cái này không đúng quy tắc nha.”
Thẩm Kiêu nhìn Tạ Nhu cười lạnh: “Không phải bạn gái cậu, dựa vào cái gì mà lại là người của cậu?”
Hàn Định Dương không chút do dự đem Tạ Nhu để sau lưng, kiêu căng hất cằm lên: “Dựa vào tên cô ấy có chữ “Định” của tôi.”
Tạ Nhu chỉ lo cắm đầu phía trước mà đi, mặc kệ Hàn Định Dương từ trung tâm nghệ thuật đuổi theo phía sau.
Advertisement
“Đứng lại!”
Tạ Nhu hoàn toàn không để ý tới anh, lập tức đi về phía trước.
Hàn Định Dương tiến lên giữ chặt cô: “Anh gọi em đứng lại, điếc à?”
Tạ Nhu hung dữ trợn mắt nhìn anh: “Cút ngay!”
“Tính khí thật lớn.”
Hàn Định Dương đi bên người cô, hiển nhiên cũng có chút tức giận: “Gạt anh thì thôi đi, vì sao sau này lại bặt vô âm tín như thế? Điện thoại cũng không thèm gọi? Em có biết hay không mỗi năm nghỉ hè anh đều…”
Đều lòng tràn đầy chờ mong có thể gặp em, giống như đó là chuyện đáng chờ mong nhất trong kì nghỉ đó.
Hàn Định Dương nghẹn họng, chuyển đề tài, nói: “Lúc trước nếu phải đi, sao không đi luôn đi, trở về làm gì nữa.”
Tạ Nhu tránh khỏi sự lôi kéo, lui ra mấy bước, vành mắt đột nhiên hơi đỏ: “Anh thật sự muốn biết vì sao em trở về?”
Vài chiếc lá rụng bên chân Hàn Định Dương bị gió cuốn lên xẹt qua, tâm tình anh đột nhiên có chút hậm hực, đá văng một khối đá vụn, đang muốn nói “Quên đi”, Tạ Nhu đã đỏ hoe mắt nhìn anh, lớn tiếng nói: “Tốt thôi, em nói cho anh biết! Bởi vì em không muốn ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày đều phải xem sắc mặt của người khác mà sống, không muốn sau khi học xong lại đến quán bác cả làm việc đến nửa đêm, không muốn cứ sống như vậy rồi đi tìm chết!”
“Tạ Nhu.”
“Anh còn muốn nghe à? Lúc trước vì để không bị người ta khi dễ, em liền gọi anh trai ở khắp mọi nơi, thậm chí định giả làm bạn gái anh ấy.”
Cô tự giễu cười thành tiếng: “Nhưng mà anh trai chắc chắn không thích em như thế…”
Gió tiếp tục thổi mạnh, tâm tình Hàn Định Dương ức chế không nhịn được mà run rẩy.
Anh từ nhỏ đến lớn, mười tám năm, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đau lòng đến triệt để.
Tạ Nhu kéo cổ áo của mình, cho hắn xem hình xăm nằm trên xương quai xanh hẹp dài, hai chữ viết bằng phong cách tiếng Anh Gothic: dr – Định Nhu.
“Em khắc tên mình trên người, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, muốn ích kỉ một chút, cho dù việc gì xảy ra chỉ cần nghĩ đến hai chữ này là đủ rồi. Cho nên, anh có biết em trở về như thế nào? Vì muốn một tiền đồ lớn hơn, em liền giả vờ ăn trộm, hại bạn tốt nhất của em bị người ta chỉ trỏ sau lưng mấy năm cấp ba tiếp theo! Có thế, em mới có thể đứng đây, cùng với thiếu gia tiểu thư các anh đánh nhau trong cái lớp chó má gì đó!”
Giọng nói cô vì kích động mà run rẩy không thôi: “Vậy nên Hàn Định Dương, nếu anh còn nửa phần nhớ tình cảm lúc xưa, hãy cách xa em một chút! Em đã bị khi dễ đủ rồi, xem như em cầu xin anh, đừng đuổi theo em nữa, được không?”
Tạ Nhu mệt mỏi nhắm hai mắt lại, há miệng thở hổn hển, áp lực với tâm trạng mệt mỏi mấy ngày liền tích tụ một khắc này trước mặt Hàn Định Dương đều bùng nổ.
Cho dù đối diện với Tạ Cẩn Ngôn cô cũng đều ẩn nhẫn, ủy khuất khổ sở đều chịu đựng một mình, trong đêm khuya tĩnh mịch rơi vài giọt nước mắt coi như xong.
Nhưng đối mặt với Hàn Định Dương, cô thực sự không nhin được, cũng chịu không nổi.
Cô hung dữ nhìn Hàn Định Dương một cái, xoay người bỏ đi.
Nhưng bước chưa được hai bước, Hàn Định Dương đột nhiên nói: “Nếu anh không nhớ em…”
Cô quay đầu, Hàn Định Dương bước tới, thô bạo kéo cổ áo cô ra, nhìn lướt qua bên trong, dừng lại trên xương quai xanh của cô.
Trái tim Tạ Nhu không rõ lí do mà đập mạnh lên.
Âm thanh của anh trầm thấp hữu lực: “Nếu anh không nhớ em, em cho rằng tại sao bản thân chỉ là một nha đầu nông thôn, ở nơi thành phố rộng lớn này có thể thuận buồm xuôi gió bình yên như thế sao?”
Tay anh từ cổ áo Tạ Nhu đi xuống, vuốt vuốt xương quai xanh của cô.
Giọng anh rất lạnh lùng, nhưng lời nói ra lại rất nóng.
“Nếu anh không nhớ em, em cho rằng em ở lớp học đánh nhau với bọn tiểu tử thối kia, bọn họ sẽ không ở sau lưng chơi xấu em, Thẩm Kiêu sẽ dễ dàng buông tha em như thế sao?”
Tạ Nhu cách một khoảng rất gần nhìn anh, tay không nhịn được bắt đầu run lên.
“Vậy nên, đừng kêu gào ủy khuất với anh. Lão tử nghẹn khuất nhiều năm như vậy, nói được với ai!”
Tâm Tạ Nhu bị câu nói kia của anh thu hút.
“Anh nghẹn khuất cái gì?”
Hàn Định Dương không trả lời cô, bàn tay thô ráp của anh dùng sức ấn mạnh vành quai xương xanh của cô, ánh mắt sáng lên nhìn hai mẩu kí tự kia: dr.
“Từ giờ về sau, r là “nhu” trong Tạ Nhu, d là “định” trong Hàn Định Dương, nên nếu em muốn rời đi một mình, chắc chắn không có khả năng.”
Hàn Định Dương buông cổ áo cô ra, trầm giọng nói: “Em là người của anh.”
Ngày đó, hai người cãi nhau náo loạn, cuối cùng tan rã không vui.
Về chuyện lí giải câu “Em là người của anh”, Tạ Nhu liền cho rằng Hàn đại lão cuối cùng cũng không so đo hiềm khích trước đây, một lần nữa xem cô thành em trai nhỏ.
Mà ở trong đại viện, chỉ cần tinh mắt một chút là có thể thấy được em gái ở nông thôn đến kia thực sự được Hàn Định Dương che chở.
Bọn họ sau lưng nói cô rảnh rỗi, Hàn Định Dương không biết thì thôi, nếu truyền ra ngoài, nhát định sẽ bảo Tưởng Thừa Tinh đến giúp đỡ, bắt nguyên một đám ra uy hiếp.
Hàn Định Dương nói được làm được, thực sự là vì tình nghĩa mặc chung một cái quần lớn lên mà che chở cô.
Tạ Nhu thực sự đúng là dựa vào vị đại lão này chiếu cố.
Cho nên lúc gặp anh, cô cũng thu liễm bớt sự sắc bén, không muốn có mâu thuẫn với anh, chọc anh không vui.
Nhưng cô cũng không thể giống hệt như lúc nhỏ, thân thiết với anh, dắt tay anh, bắt anh mua đồ ăn vặt cho cô.
Trưởng thành rồi, nam nữ khác biệt, gặp mặt đã rất căng thẳng, không nóng không lạnh, vô cùng khách khí.
Chiều hôm đó, ông nội vốn dĩ muốn dì nhỏ Tô Thanh đưa Tạ Nhu đi mua vài món đồ chuẩn bị khai giảng. Lúc ra đến cửa, xe vừa ra khỏi biệt thự, Tô Thanh đã nhận được điện thoại của bạn rủ đi chơi mạt chược.
Tô Thanh giả vờ từ chối nói: “Không được rồi, mình muốn đưa cháu gái đi dạo phố bây giờ.”
Tạ Nhu hiểu chuyện nói: “Dì đi đi, cháu tự đi một mình cũng được.”
Tô Thanh lại làm bộ làm tịch khách sáo vài tiếng, cuối cùng vẫn bảo tài xế dừng xe ở khu thương nghiệp để Tạ Nhu xuống, đưa tiền cho cô tự mua quần áo.
Sau khi xe đã đi xa, Tạ Nhu đếm tiền trong tay, vừa đúng 800 tệ, ở chỗ trung tâm thương nghiệp tấc đất tấc vàng thành phố B này, thật đúng là không mua nổi thứ gì.
Nhưng Tạ Nhu vẫn quyết định đi dạo.
Đi cũng đi rồi, bây giờ quay về sợ sẽ bị ông nội hỏi, đến lúc đó làm mất mặt dì nhỏ, ảnh hưởng đến đoàn kết nội bộ gia đình.
Tạ Nhu tùy tiện đi vào một cửa hàng với nhãn hiệu đang là trào lưu của giới trẻ.
Cô không phải đồ nhà quê, tuy rằng ở thị trấn nhỏ lạc hậu sinh sống lâu như vậy nhưng cô và A Xuân đều có chí hướng lớn muốn trở thành minh tinh nên sau giờ học thường chạy đến rạp báo xem tạp chí thời trang số mới nhất.
Đối với phương diện ăn mặc theo trào lưu thời thượng, cô nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng mà Tạ Nhu cũng không phải có mong muốn như vậy ngay từ đầu.
Lúc đầu cô chỉ muốn sống yên ổn, không biết tương lai mình muốn cái gì.
Cho đến khi…
Có một lần, A Xuân cầm một quyển tạp chí thời trang hưng phấn chạy vào phòng học, đánh thực Tạ Nhu đang ngủ trưa dậy, chỉ vào một nữ minh tinh trên đó cho cô xem.
Tạ Nhu mơ mơ màng màng buồn ngủ mở mắt, hơn nửa ngày mới thấy rõ, đó là tạo hình nam của Phạm Băng Băng.
Cô ấy mặc âu phục đàn ông, trang điểm soái khí mười phần, ánh mắt sắc bén, còn có cả khí chất mạnh mẽ đó… Cơ hồ trong nháy mắt đã bắt được tâm Tạ Nhu.
“Tớ cảm thấy cậu so với cô ấy càng đẹp trai hơn!”
A Xuân hào hứng, kích động nói: “Cậu cũng có thể! Cậu cũng có thể làm minh tinh đó!”
Tạ Nhu vẫn tự mình hiểu được, cô không đẹp như Phạm Băng Băng.
Nhưng mà, muốn nói về độ đẹp trai… Tạ Nhu nhìn hình nữ minh tinh, tâm tình bắt đầu xao động.
Nếu cô cũng mặc phong cách như vậy, cũng có thể lên trang bìa tạp chí, được hoan nghênh chứ không phải bị trào phúng cười mỉa… Có lẽ, thật sự có thể thử xem.
Từ đó về sau, Tạ Nhu liền xác minh được mục tiêu.
Cô không muốn tiếp tục im lặng, cô muốn làm minh tinh, cô muốn ở dưới ánh đèn sân khấu mà tỏa sáng! Từ đó, Tạ Nhu bắt đầu chú ý những cái lưu hành thời thượng, làm tăng độ thẩm mỹ của mình.
Tháng tám ở thành phố B, trong tiệm phần lớn là quần áo mùa thu.
Tạ Nhu đi dạo bên khu đồ nữ một hồi thấy không thích hợp, liền đi tới khu đồ nam.
Cô vẫn luôn cảm thấy đồ con trai phong cách Âu Mỹ so đồ nữ thì đẹp hơn nhiều, nên cũng thường xuyên mặc đồ nam.
Cô chọn một cái áo hoodie tối màu, cảm giác cũng không tệ lắm, lấy số nhỏ nhất vào phòng thử đồ mặc thử.
Đồ nam cỡ nhỏ nhất cô mặc vào vẫn hơi lớn, nhưng cũng không quá ảnh hưởng.
Cơ thể cô nhỏ, ph.át d.ục cũng không tốt, ngực chỉ có một tí, phải mặc quần áo bó sát người mới nhìn thấy được.
Mặc đồ nam rộng thùng thình, nhìn cũng khá đẹp.
Gương trong phòng thử đồ tương đối nhỏ, đèn hơi mờ, nhìn không rõ hiệu quả, cô liền bước ra tìm và tạo dáng các kiểu trước gương lớn trong quán, xem xem thế nào.
Nhưng đúng lúc này, từ trong gương cô nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc phía sau – Hàn Định Dương.
Anh đúng lúc cũng mặc một kiểu áo hoodie sẫm màu cùng kiểu dáng như cô, cao lớn đĩnh đạc đứng trước gương sửa lại cổ áo.
“A Định, thấy thế nào?”
Giọng nói Tưởng Thừa Tinh truyền đến.
“Đều giống nhau.”
Xưa nay chọn quần áo anh đều không để ý, vì vậy khí chất cùng với các nam sinh cùng tuổi không giống nhau.
Anh đẹp trai, tám phần vì giá trị nhan sắc, hai phần con lại là do phong cách ăn mặc thường ngày của anh.
Khi Hàn Định Dương định đến phòng thử đồ thay lại quần áo, lơ đãng nghiêng đầu một bên, thoáng nhìn thấy cô.
Gặp được lão đại, không chào hỏi có vẻ cũng không thỏa đáng lắm.
Tạ Nhu vẫy tay với anh, giả vờ cười nói: “Định ca, thật trùng hợp, ha ha.”
Hàn Định Dương cũng không muốn so đo với cô gái giả dối trước mặt.
Ngày đó trở về, cô đối với anh luôn là giả mù sa mưa, không có chút thật lòng, nhưng mà có thể thường xuyên nhìn thấy cô, trong lòng Hàn Định Dương vẫn khá thoải mái.
Anh nhìn cô trên dưới đánh giá một cái, phát hiện ra đồ cô mặc giống với bộ trên người mình, vì thế trong ánh mắt có chút ý vị.
“Xấu.”
Hàn Định Dương môi mỏng nói ra một chữ.
“Đúng đúng đúng.”
Tạ Nhu lập tức vuốt mông ngựa, “Định ca đep trai ngất trời, người khác đều rất xấu xí.”
Dù sao anh đẹp anh có lí.
Lúc này Tưởng Thừa Tinh cũng thấy được Tạ Nhu, ngẩn người, kêu to một tiếng: “A, tôi nói ai lại đẹp trai như vậy, còn mặc đồ đôi với A Định nhà chúng ta, hóa ra là em gái nhỏ này!”
“Đồ đôi cái gì chứ!”
“Đồ đôi chó má gì!”
Hai người không hẹn mà cùng kêu lên, sau khi lêu xong lại liếc mắt nhìn đối phương ghét bỏ.
Đồ tình nhân.
Hai người mặc bộ quần áo này, thật có cảm giác xứng đôi.
Không biết vì sao, trong lòng Tạ Nhu có chút ngứa ngày, loại cảm giác này thật kì lạ.
Hàn Định Dương mất tự nhiên chuyển đề tài, khinh thường nói: “Con gái tại sao mồm miệng lại không sạch sẽ như thế?”
Anh muốn quản cô, giống hệt như lúc nhỏ.
“Nhớ lời anh nhắc nhở, lần sau thấy Định ca, em chắc chắn sẽ súc miệng mười lần.”
Tạ Nhu ngoài miệng nịnh nọt, lời nói lại có chút ý vị khác.
Tạ Định Dương hất cằm, nhìn bộ dáng mặt dày vô liêm sỉ của cô.
Qua bao lâu, bé ngoan ngày nào đã biến thành thiếu nữ, mồm miệng cũng nhanh nhẹn không ít.
Hàn Định Dương bỗng nổi ý muốn trêu chọc cô: “Súc miệng trước khi tới gặp anh, là muốn làm gì hả?”
“Không phải đang nói giữ mồm miệng sạch sẽ…” Lời nói Tạ Nhu còn chưa dứt, không kịp phòng bị, Hàn Định Dương đột nhiên ghé đầu sát cô, chóp mũi hai người suýt nữa đụng nhau, may mắn Tạ Nhu phản ứng kịp liền né tránh.
Chỉ thấy anh kéo dài, chậm rãi nói: “Ừ, còn tưởng là em muốn anh hôn em.”
Đầu óc Tạ Nhu “oanh” một tiếng, tai đỏ bừng, nhìn bóng dáng anh rời đi hét to: “Ai muốn chứ!”
Hàn Định Dương vội vàng chạy đến, thấy Thẩm Kiêu dây dưa với Tạ Nhu, anh không nói gì liền tiến lên, kéo Tạ Nhu ra sau mình.
“Cậu dám dọa cô ấy?”
Anh nhìn Thẩm Kiêu không khách khí nói: “Chán sống à?”
“Nha, Hàn Định Dương thế mà lại ra mặt vì một đứa con gái, đúng là chuyện lạ từ thuở khai thiên lập địa đến giờ.”
Thẩm Kiêu cầm khăn giấy bạn bè đưa cho lau đi sữa bò trên người, “Bạn gái à?”
“Không phải, nhưng cô ấy là người của tôi.”
“Cái này không đúng quy tắc nha.”
Thẩm Kiêu nhìn Tạ Nhu cười lạnh: “Không phải bạn gái cậu, dựa vào cái gì mà lại là người của cậu?”
Hàn Định Dương không chút do dự đem Tạ Nhu để sau lưng, kiêu căng hất cằm lên: “Dựa vào tên cô ấy có chữ “Định” của tôi.”
Tạ Nhu chỉ lo cắm đầu phía trước mà đi, mặc kệ Hàn Định Dương từ trung tâm nghệ thuật đuổi theo phía sau.
Advertisement
“Đứng lại!”
Tạ Nhu hoàn toàn không để ý tới anh, lập tức đi về phía trước.
Hàn Định Dương tiến lên giữ chặt cô: “Anh gọi em đứng lại, điếc à?”
Tạ Nhu hung dữ trợn mắt nhìn anh: “Cút ngay!”
“Tính khí thật lớn.”
Hàn Định Dương đi bên người cô, hiển nhiên cũng có chút tức giận: “Gạt anh thì thôi đi, vì sao sau này lại bặt vô âm tín như thế? Điện thoại cũng không thèm gọi? Em có biết hay không mỗi năm nghỉ hè anh đều…”
Đều lòng tràn đầy chờ mong có thể gặp em, giống như đó là chuyện đáng chờ mong nhất trong kì nghỉ đó.
Hàn Định Dương nghẹn họng, chuyển đề tài, nói: “Lúc trước nếu phải đi, sao không đi luôn đi, trở về làm gì nữa.”
Tạ Nhu tránh khỏi sự lôi kéo, lui ra mấy bước, vành mắt đột nhiên hơi đỏ: “Anh thật sự muốn biết vì sao em trở về?”
Vài chiếc lá rụng bên chân Hàn Định Dương bị gió cuốn lên xẹt qua, tâm tình anh đột nhiên có chút hậm hực, đá văng một khối đá vụn, đang muốn nói “Quên đi”, Tạ Nhu đã đỏ hoe mắt nhìn anh, lớn tiếng nói: “Tốt thôi, em nói cho anh biết! Bởi vì em không muốn ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày đều phải xem sắc mặt của người khác mà sống, không muốn sau khi học xong lại đến quán bác cả làm việc đến nửa đêm, không muốn cứ sống như vậy rồi đi tìm chết!”
“Tạ Nhu.”
“Anh còn muốn nghe à? Lúc trước vì để không bị người ta khi dễ, em liền gọi anh trai ở khắp mọi nơi, thậm chí định giả làm bạn gái anh ấy.”
Cô tự giễu cười thành tiếng: “Nhưng mà anh trai chắc chắn không thích em như thế…”
Gió tiếp tục thổi mạnh, tâm tình Hàn Định Dương ức chế không nhịn được mà run rẩy.
Anh từ nhỏ đến lớn, mười tám năm, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đau lòng đến triệt để.
Tạ Nhu kéo cổ áo của mình, cho hắn xem hình xăm nằm trên xương quai xanh hẹp dài, hai chữ viết bằng phong cách tiếng Anh Gothic: dr – Định Nhu.
“Em khắc tên mình trên người, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, muốn ích kỉ một chút, cho dù việc gì xảy ra chỉ cần nghĩ đến hai chữ này là đủ rồi. Cho nên, anh có biết em trở về như thế nào? Vì muốn một tiền đồ lớn hơn, em liền giả vờ ăn trộm, hại bạn tốt nhất của em bị người ta chỉ trỏ sau lưng mấy năm cấp ba tiếp theo! Có thế, em mới có thể đứng đây, cùng với thiếu gia tiểu thư các anh đánh nhau trong cái lớp chó má gì đó!”
Giọng nói cô vì kích động mà run rẩy không thôi: “Vậy nên Hàn Định Dương, nếu anh còn nửa phần nhớ tình cảm lúc xưa, hãy cách xa em một chút! Em đã bị khi dễ đủ rồi, xem như em cầu xin anh, đừng đuổi theo em nữa, được không?”
Tạ Nhu mệt mỏi nhắm hai mắt lại, há miệng thở hổn hển, áp lực với tâm trạng mệt mỏi mấy ngày liền tích tụ một khắc này trước mặt Hàn Định Dương đều bùng nổ.
Cho dù đối diện với Tạ Cẩn Ngôn cô cũng đều ẩn nhẫn, ủy khuất khổ sở đều chịu đựng một mình, trong đêm khuya tĩnh mịch rơi vài giọt nước mắt coi như xong.
Nhưng đối mặt với Hàn Định Dương, cô thực sự không nhin được, cũng chịu không nổi.
Cô hung dữ nhìn Hàn Định Dương một cái, xoay người bỏ đi.
Nhưng bước chưa được hai bước, Hàn Định Dương đột nhiên nói: “Nếu anh không nhớ em…”
Cô quay đầu, Hàn Định Dương bước tới, thô bạo kéo cổ áo cô ra, nhìn lướt qua bên trong, dừng lại trên xương quai xanh của cô.
Trái tim Tạ Nhu không rõ lí do mà đập mạnh lên.
Âm thanh của anh trầm thấp hữu lực: “Nếu anh không nhớ em, em cho rằng tại sao bản thân chỉ là một nha đầu nông thôn, ở nơi thành phố rộng lớn này có thể thuận buồm xuôi gió bình yên như thế sao?”
Tay anh từ cổ áo Tạ Nhu đi xuống, vuốt vuốt xương quai xanh của cô.
Giọng anh rất lạnh lùng, nhưng lời nói ra lại rất nóng.
“Nếu anh không nhớ em, em cho rằng em ở lớp học đánh nhau với bọn tiểu tử thối kia, bọn họ sẽ không ở sau lưng chơi xấu em, Thẩm Kiêu sẽ dễ dàng buông tha em như thế sao?”
Tạ Nhu cách một khoảng rất gần nhìn anh, tay không nhịn được bắt đầu run lên.
“Vậy nên, đừng kêu gào ủy khuất với anh. Lão tử nghẹn khuất nhiều năm như vậy, nói được với ai!”
Tâm Tạ Nhu bị câu nói kia của anh thu hút.
“Anh nghẹn khuất cái gì?”
Hàn Định Dương không trả lời cô, bàn tay thô ráp của anh dùng sức ấn mạnh vành quai xương xanh của cô, ánh mắt sáng lên nhìn hai mẩu kí tự kia: dr.
“Từ giờ về sau, r là “nhu” trong Tạ Nhu, d là “định” trong Hàn Định Dương, nên nếu em muốn rời đi một mình, chắc chắn không có khả năng.”
Hàn Định Dương buông cổ áo cô ra, trầm giọng nói: “Em là người của anh.”
Ngày đó, hai người cãi nhau náo loạn, cuối cùng tan rã không vui.
Về chuyện lí giải câu “Em là người của anh”, Tạ Nhu liền cho rằng Hàn đại lão cuối cùng cũng không so đo hiềm khích trước đây, một lần nữa xem cô thành em trai nhỏ.
Mà ở trong đại viện, chỉ cần tinh mắt một chút là có thể thấy được em gái ở nông thôn đến kia thực sự được Hàn Định Dương che chở.
Bọn họ sau lưng nói cô rảnh rỗi, Hàn Định Dương không biết thì thôi, nếu truyền ra ngoài, nhát định sẽ bảo Tưởng Thừa Tinh đến giúp đỡ, bắt nguyên một đám ra uy hiếp.
Hàn Định Dương nói được làm được, thực sự là vì tình nghĩa mặc chung một cái quần lớn lên mà che chở cô.
Tạ Nhu thực sự đúng là dựa vào vị đại lão này chiếu cố.
Cho nên lúc gặp anh, cô cũng thu liễm bớt sự sắc bén, không muốn có mâu thuẫn với anh, chọc anh không vui.
Nhưng cô cũng không thể giống hệt như lúc nhỏ, thân thiết với anh, dắt tay anh, bắt anh mua đồ ăn vặt cho cô.
Trưởng thành rồi, nam nữ khác biệt, gặp mặt đã rất căng thẳng, không nóng không lạnh, vô cùng khách khí.
Chiều hôm đó, ông nội vốn dĩ muốn dì nhỏ Tô Thanh đưa Tạ Nhu đi mua vài món đồ chuẩn bị khai giảng. Lúc ra đến cửa, xe vừa ra khỏi biệt thự, Tô Thanh đã nhận được điện thoại của bạn rủ đi chơi mạt chược.
Tô Thanh giả vờ từ chối nói: “Không được rồi, mình muốn đưa cháu gái đi dạo phố bây giờ.”
Tạ Nhu hiểu chuyện nói: “Dì đi đi, cháu tự đi một mình cũng được.”
Tô Thanh lại làm bộ làm tịch khách sáo vài tiếng, cuối cùng vẫn bảo tài xế dừng xe ở khu thương nghiệp để Tạ Nhu xuống, đưa tiền cho cô tự mua quần áo.
Sau khi xe đã đi xa, Tạ Nhu đếm tiền trong tay, vừa đúng 800 tệ, ở chỗ trung tâm thương nghiệp tấc đất tấc vàng thành phố B này, thật đúng là không mua nổi thứ gì.
Nhưng Tạ Nhu vẫn quyết định đi dạo.
Đi cũng đi rồi, bây giờ quay về sợ sẽ bị ông nội hỏi, đến lúc đó làm mất mặt dì nhỏ, ảnh hưởng đến đoàn kết nội bộ gia đình.
Tạ Nhu tùy tiện đi vào một cửa hàng với nhãn hiệu đang là trào lưu của giới trẻ.
Cô không phải đồ nhà quê, tuy rằng ở thị trấn nhỏ lạc hậu sinh sống lâu như vậy nhưng cô và A Xuân đều có chí hướng lớn muốn trở thành minh tinh nên sau giờ học thường chạy đến rạp báo xem tạp chí thời trang số mới nhất.
Đối với phương diện ăn mặc theo trào lưu thời thượng, cô nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng mà Tạ Nhu cũng không phải có mong muốn như vậy ngay từ đầu.
Lúc đầu cô chỉ muốn sống yên ổn, không biết tương lai mình muốn cái gì.
Cho đến khi…
Có một lần, A Xuân cầm một quyển tạp chí thời trang hưng phấn chạy vào phòng học, đánh thực Tạ Nhu đang ngủ trưa dậy, chỉ vào một nữ minh tinh trên đó cho cô xem.
Tạ Nhu mơ mơ màng màng buồn ngủ mở mắt, hơn nửa ngày mới thấy rõ, đó là tạo hình nam của Phạm Băng Băng.
Cô ấy mặc âu phục đàn ông, trang điểm soái khí mười phần, ánh mắt sắc bén, còn có cả khí chất mạnh mẽ đó… Cơ hồ trong nháy mắt đã bắt được tâm Tạ Nhu.
“Tớ cảm thấy cậu so với cô ấy càng đẹp trai hơn!”
A Xuân hào hứng, kích động nói: “Cậu cũng có thể! Cậu cũng có thể làm minh tinh đó!”
Tạ Nhu vẫn tự mình hiểu được, cô không đẹp như Phạm Băng Băng.
Nhưng mà, muốn nói về độ đẹp trai… Tạ Nhu nhìn hình nữ minh tinh, tâm tình bắt đầu xao động.
Nếu cô cũng mặc phong cách như vậy, cũng có thể lên trang bìa tạp chí, được hoan nghênh chứ không phải bị trào phúng cười mỉa… Có lẽ, thật sự có thể thử xem.
Từ đó về sau, Tạ Nhu liền xác minh được mục tiêu.
Cô không muốn tiếp tục im lặng, cô muốn làm minh tinh, cô muốn ở dưới ánh đèn sân khấu mà tỏa sáng! Từ đó, Tạ Nhu bắt đầu chú ý những cái lưu hành thời thượng, làm tăng độ thẩm mỹ của mình.
Tháng tám ở thành phố B, trong tiệm phần lớn là quần áo mùa thu.
Tạ Nhu đi dạo bên khu đồ nữ một hồi thấy không thích hợp, liền đi tới khu đồ nam.
Cô vẫn luôn cảm thấy đồ con trai phong cách Âu Mỹ so đồ nữ thì đẹp hơn nhiều, nên cũng thường xuyên mặc đồ nam.
Cô chọn một cái áo hoodie tối màu, cảm giác cũng không tệ lắm, lấy số nhỏ nhất vào phòng thử đồ mặc thử.
Đồ nam cỡ nhỏ nhất cô mặc vào vẫn hơi lớn, nhưng cũng không quá ảnh hưởng.
Cơ thể cô nhỏ, ph.át d.ục cũng không tốt, ngực chỉ có một tí, phải mặc quần áo bó sát người mới nhìn thấy được.
Mặc đồ nam rộng thùng thình, nhìn cũng khá đẹp.
Gương trong phòng thử đồ tương đối nhỏ, đèn hơi mờ, nhìn không rõ hiệu quả, cô liền bước ra tìm và tạo dáng các kiểu trước gương lớn trong quán, xem xem thế nào.
Nhưng đúng lúc này, từ trong gương cô nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc phía sau – Hàn Định Dương.
Anh đúng lúc cũng mặc một kiểu áo hoodie sẫm màu cùng kiểu dáng như cô, cao lớn đĩnh đạc đứng trước gương sửa lại cổ áo.
“A Định, thấy thế nào?”
Giọng nói Tưởng Thừa Tinh truyền đến.
“Đều giống nhau.”
Xưa nay chọn quần áo anh đều không để ý, vì vậy khí chất cùng với các nam sinh cùng tuổi không giống nhau.
Anh đẹp trai, tám phần vì giá trị nhan sắc, hai phần con lại là do phong cách ăn mặc thường ngày của anh.
Khi Hàn Định Dương định đến phòng thử đồ thay lại quần áo, lơ đãng nghiêng đầu một bên, thoáng nhìn thấy cô.
Gặp được lão đại, không chào hỏi có vẻ cũng không thỏa đáng lắm.
Tạ Nhu vẫy tay với anh, giả vờ cười nói: “Định ca, thật trùng hợp, ha ha.”
Hàn Định Dương cũng không muốn so đo với cô gái giả dối trước mặt.
Ngày đó trở về, cô đối với anh luôn là giả mù sa mưa, không có chút thật lòng, nhưng mà có thể thường xuyên nhìn thấy cô, trong lòng Hàn Định Dương vẫn khá thoải mái.
Anh nhìn cô trên dưới đánh giá một cái, phát hiện ra đồ cô mặc giống với bộ trên người mình, vì thế trong ánh mắt có chút ý vị.
“Xấu.”
Hàn Định Dương môi mỏng nói ra một chữ.
“Đúng đúng đúng.”
Tạ Nhu lập tức vuốt mông ngựa, “Định ca đep trai ngất trời, người khác đều rất xấu xí.”
Dù sao anh đẹp anh có lí.
Lúc này Tưởng Thừa Tinh cũng thấy được Tạ Nhu, ngẩn người, kêu to một tiếng: “A, tôi nói ai lại đẹp trai như vậy, còn mặc đồ đôi với A Định nhà chúng ta, hóa ra là em gái nhỏ này!”
“Đồ đôi cái gì chứ!”
“Đồ đôi chó má gì!”
Hai người không hẹn mà cùng kêu lên, sau khi lêu xong lại liếc mắt nhìn đối phương ghét bỏ.
Đồ tình nhân.
Hai người mặc bộ quần áo này, thật có cảm giác xứng đôi.
Không biết vì sao, trong lòng Tạ Nhu có chút ngứa ngày, loại cảm giác này thật kì lạ.
Hàn Định Dương mất tự nhiên chuyển đề tài, khinh thường nói: “Con gái tại sao mồm miệng lại không sạch sẽ như thế?”
Anh muốn quản cô, giống hệt như lúc nhỏ.
“Nhớ lời anh nhắc nhở, lần sau thấy Định ca, em chắc chắn sẽ súc miệng mười lần.”
Tạ Nhu ngoài miệng nịnh nọt, lời nói lại có chút ý vị khác.
Tạ Định Dương hất cằm, nhìn bộ dáng mặt dày vô liêm sỉ của cô.
Qua bao lâu, bé ngoan ngày nào đã biến thành thiếu nữ, mồm miệng cũng nhanh nhẹn không ít.
Hàn Định Dương bỗng nổi ý muốn trêu chọc cô: “Súc miệng trước khi tới gặp anh, là muốn làm gì hả?”
“Không phải đang nói giữ mồm miệng sạch sẽ…” Lời nói Tạ Nhu còn chưa dứt, không kịp phòng bị, Hàn Định Dương đột nhiên ghé đầu sát cô, chóp mũi hai người suýt nữa đụng nhau, may mắn Tạ Nhu phản ứng kịp liền né tránh.
Chỉ thấy anh kéo dài, chậm rãi nói: “Ừ, còn tưởng là em muốn anh hôn em.”
Đầu óc Tạ Nhu “oanh” một tiếng, tai đỏ bừng, nhìn bóng dáng anh rời đi hét to: “Ai muốn chứ!”