-
Chương 54
“Thầy biết mẹ em có công ty riêng, tốt nghiệp xong em có thể làm tổng giám đốc cũng được. Nhưng Định Dương à, em biết không, em là học sinh xuất sắc nhất mà thầy từng hướng dẫn, nếu em có thể đi theo con đường này, nhất định tiền đồ vô hạn!”
Thầy Tần nghiêm túc nói với anh: “Tương lai khoa học kĩ thuật của nhân loại đều dựa vào những người xuất sắc như các em phát triển. Các em là nhân vật chủ chốt tạo ra lịch sử, em hiểu ý nghĩa của chuyện này không?”
Hàn Định Dương cười nói: “Cũng không phải là vì chuyện của công ty.”
Tuy rằng bây giờ anh đã là phó tổng giám đốc của tập đoàn Triều Dương.
“Vậy em nói đi, em còn băn khoăn gì nữa?”
Hàn Định Dương ngước mắt nhìn nắng gắt ngoài cửa sổ, ánh mắt dịu dàng: “Em luyến tiếc vợ mình.”
Anh và Tạ Nhu đã lấy giấy chứng nhận kết hôn một năm trước, đang rất gắn bó keo sơn, vô cùng ngọt ngào. Anh không muốn rời xa cô.
Thầy Tần chỉ hận rèn sắt không thành thép, dậm chân nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!”
Chỉ là ông lập tức bổ sung: “Cái này cũng không thành vấn đề. Em có thể đưa cả người nhà sang đó, chỉ cần viết đơn lên là được.”
Hàn Định Dương không vui. Sự nghiệp Tạ Nhu đang trong thời kỳ phất lên, là thời điểm cực thịnh. Nếu anh đưa cô đến đất lạ tha hương, chẳng khác nào trực tiếp hủy hoại sự nghiệp của cô.
Giáo sư Tần khuyên mãi vẫn không thay đổi được quyết định của Hàn Định Dương đành phải từ bỏ chuyện thuyết phục anh.
Chỉ là ông lại đi đường vòng để cứu nước, trực tiếp tìm Tạ Nhu.
Tạ Nhu vốn đang ở phim trường, bên ngoài có bảo an ngăn không cho ông vào.
Nhưng sau khi trợ lý nói tên giáo sư Trần, Tạ Nhu chẳng ngại mặt mới trang điểm một nửa đã chạy ra mời ông vào, cung kính mời ông ngồi rồi rót nước, vô cùng chu đáo.
Thầy của Hàn Định Dương, cô không dám thất lễ.
Sau khi giáo sư Tần nói rõ mục đích đến đây của mình, sắc mặt Tạ Nhu có vẻ không vui lắm.
“Học tiến sĩ mất bao lâu ạ?”
Cô hỏi.
“Cái này cũng không nói được, chủ yếu là xem thành quả nghiên cứu khoa học như thế nào. Chỉ là với đầu óc của A Định, chắc chắn sẽ thuận lợi tốt nghiệp.”
“Đó là bao lâu?”
“Ba năm.”
Tạ Nhu trầm mặc.
Ba năm, rất lâu.
Giáo sư Tần nhận ra Tạ Nhu đang suy tư, biết cô cũng lưu luyến.
Ông hơi do dự, lời đến bên miệng lại không cất nổi, vì mắt Tạ Nhu đã đỏ hoe rồi.
Người ta vừa mới cưới mà ông đã đến lấy gậy bổng đánh uyên ương, thật là bậy bạ.
Trong lòng giáo sư Tần hụt hẫng.
Một hồi lâu sau Tạ Nhu mới hỏi lại: “Vậy… A Định muốn đi không?”
Hàn Định Dương muốn đi hay không, giáo sư Tần cũng không biết. Ông cảm thấy đối với sự yêu thích nghiên cứu khoa học của Hàn Định Dương, hẳn anh cũng muốn tiếp tục đi trên con đường này.
Tối hôm đó, Hàn Định Dương về nhà rất khuya.
Dương Triệu và A Trì đều đã ngủ, còn Tạ Nhu vẫn cuộn mình trên ghế sô pha chờ anh.
Lúc anh bước đến lật người Tạ Nhu lại thì thấy Tạ Nhu cầm một mảnh giấy trong tay, đang lau nước mắt.
“Sao lại khóc rồi?”
Tạ Nhu rất hay khóc, đặc biệt là lúc ở trước mặt anh, rất yếu đuối.
Hàn Định Dương đau lòng, hôn lên những giọt nước mắt của cô: “Chờ lâu không?”
Tạ Nhu liên tục lắc đầu, nức nở ôm lấy mặt anh hôn lên.
“Ai bắt em em gái Tạ nhà ta vậy?”
Hàn Định Dương vuốt ve khuôn mặt cô, dỗ dành, “Nói cho anh Định nào, anh đánh nó.”
“A Định.”
Tạ Nhu khàn giọng, đưa mảnh giấy đó cho anh.
Hàn Định Dương nhận lấy rồi tò mò mở ra, trên đó viết: “Một hứa hẹn mà Hàn Định Dương phải đồng ý với Tạ Nhu.”
Đó là khi sinh nhật 18 tuổi, Hàn Định Dương đã tặng quà cho cô – 6 nguyện vọng.
Cô đã dùng 2 cái, một cái là yêu cầu anh không được đồng ý lời tỏ tình của đàn chị, cái thứ hai là nụ hôn đầu của A Định.
Lúc dùng xong mới thấy tiếc vô cùng nên cô vẫn luôn trân quý những nguyện vọng còn lại,nhiều năm rồi vẫn chưa dùng.
Hàn Định Dương nhìn mảnh giấy nhăn nhúm kia, biểu cảm khá nghiêm trọng.
“A Định cần phải đồng ý một lời hứa với Nhu Nhu…”
Tạ Nhu còn chưa nói xong, Hàn Định Dương đã cắt ngang: “Không.”
Anh đứng lên lùi ra sau mấy bước, lắc đầu: “Không.”
“Em định nói gì anh vẫn chưa biết mà.”
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, người thông minh như anh sao có thể không biết?
“Em muốn A Định đồng ý với em, học xong ba năm này là phải về nhà ngay, không được chậm trễ biết chưa?”
Tạ Nhu cố chấp nói tiếp: “A Định có chí nam nhi, đã nói là phải làm, phải đồng ý với Nhu Nhu, tuyệt đối không được nuốt lời.”
Tối hôm đó, Hàn Định Dương ôm Tạ Nhu rất lâu nhưng cả hai không hề nói chuyện.
Ngày Hàn Định Dương nhận được giấy báo trúng tuyển đại học Columbia, đúng lúc Tạ Nhu đang ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh, trên tay là một que thử thai hai vạch, đầu óc vô cùng mơ màng.
Không phải chứ! Ông trời đừng đùa với cô mà! Có lúc này thì khi sinh sẽ chẳng có ba bên cạnh đâu!
Cả ngày hôm đó, đầu óc Tạ Nhu rất hỗn loạn.
Que thử thai kia đã bị ném vào thùng rác. Có vẻ cảm thấy không an toàn, cô lại buộc chặt túi đựng rác rồi xách xuống lầu vứt.
Đúng lúc này, điện thoại Hàn Định Dương có tin nhắn đến, chỉ có ba chữ ngắn ngủn: “Đã được chọn.”
Tốt quá.
Trời nắng gắt, cô ngồi trên ghế dài trong công viên phơi nắng, dần dần trấn an bản thân mình.
Cô sờ sờ trên bụng mình, tuy rằng nó tới không đúng lúc lắm, nhưng có lẽ là một niềm an ủi.
Nghĩ đến việc mình sắp làm mẹ, trong lòng cô vô cùng dịu dàng.
Lúc đứng dậy, một trận gió lướt qua khuôn mặt cô, có phiến lá rơi xuống đất.
Bác lao công lấy chổi quét rác, có người đẩy người lớn tuổi đi dạo trong công viên, lại có đứa trẻ cúi xuống nhặt lá rụng trên đất rồi chạy đi thật nhanh.
Đúng là khói lửa nhân gian.
Tạ Nhu không khỏi vỗ nhẹ bụng mình.
Không đúng lúc sao, không, con đến rất đúng lúc.
Ngày Hàn Định Dương rời đi cũng không nhiều người đến tiễn, bởi trước đó một ngày bạn bè và thầy cô đã làm tiệc chia tay anh rồi. Việc tiễn anh ra sân bay thì giao lại cho vợ anh, Tạ Nhu.
Những người không liên quan cũng chẳng cần đến làm chướng mắt. Người ta mới cưới, giờ phải từ biệt ba năm, chẳng có chuyện gì tàn nhẫn hơn thế cả.
Tạ Nhu thật sự không muốn khóc. Mấy năm nay cô đã khóc rất nhiều lần trước mặt Hàn Định Dương, anh còn cười nhạo cô, bảo dáng vẻ thì là của Giả đại ca nhưng tính cách lại là Lâm muội muội*.
* Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc (Hồng Lâu Mộng – Tào Tuyết Cần)
Đến chỗ kiểm tra an ninh, Tạ Nhu ôm chặt eo Hàn Định Dương rồi dặn dò: “Anh phải tự chăm sóc bản thân, trời lạnh thì mặc áo ấm vào, đừng để mất ăn mất ngủ, không được hút thuốc…”
Cô đã khóc rất nhiều, đến nỗi sắp bị hen suyễn. Bảo an bên cạnh cũng không đành lòng cắt ngang bọn họ, chỉ nói hành khách đã bắt đầu lên máy bay rồi.
Trái tim Hàn Định Dương như bị ngâm trong nước mắt cô, vô cùng khó chịu.
Chỉ là lúc này, anh vẫn nên ra dáng của một người đàn ông chủ gia đình.
Anh nhẹ nhàng trấn an cô, đồng ý với yêu cầu của cô rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, cứ như cách xa ba năm cũng không phải chuyện gì to tát.
“Internet phát triển rồi, giao thông cũng tiện lợi, đến đó cũng không phải không liên lạc gì, sao mà phải khóc.”
Anh chỉ có thể an ủi như thế, hy vọng cô không đau lòng.
Chỉ có trời mới biết anh luyến tiếc đến nhường nào.
Hàn Định Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt Tạ Nhu, ôm lấy mặt cô rồi thì thầm: “Được rồi, đến giờ đi rồi, em cứ vậy thì trên đường đi anh không an tâm mất.”
“A Định.”
Tạ Nhu ôm eo anh, “Em thật hiểu chuyện, thế mà vẫn thả anh đi!”
Không ít người lúc đi ngang qua đều nhìn hai người, trên mặt đều hiện ý cười. Đúng là khó tách rời nhau.
Cuối cùng Hàn Định Dương hôn mạnh cô một cái rồi buông ra, nói ngắn gọn: “Đi đây.”
Anh xách theo hành lý, không quay đầu mà đi thẳng vào khu kiểm tra an ninh, để lại Tạ Nhu đứng lẻ loi ở đó, hai mắt đẫm lệ nhìn bóng anh khuất dần.
Đàn ông đúng là đồ tuyệt tình! Thế mà không ngoảnh lại nhìn cô một cái.
Sau khi Hàn Định Dương rời đi, Tạ Nhu cũng không khóc được nữa.
Trong lòng cô trống rỗng, tựa như trái tim đã bị khoét đi một phần.
Cô đi đến bên bồn rửa mặt trong phòng tắm, nhẹ nhàng khoát nước rửa mặt rồi đeo kính râm và khẩu trang, sau đó rời đi ngay.
Cô phóng xe đi với tốc độ rất chậm, đi đến trường học dạo một vòng.
Người vừa đi, cô đã bắt đầu nhớ lại hồi ức lúc trước. Rất nhiều đêm cô và anh lén gặp nhau trong rừng cây này.
Anh đưa cô về dưới ký túc xá, hai người rất khó rời nhau.
Mỗi lần xa nhau cô đều thấy khó chịu, chỉ hận không thể biến thành miếng keo dán da chó dính luôn trên người Hàn Định Dương.
Bây giờ anh đã đi rồi.
Mang theo trái tim và linh hồn cô, cùng cả sự ỷ lại và quyến luyến.
Nghĩ đến Dương Triệu đang đưa A Trì đi học vẫn chưa về, trong nhà chắc trống không, Tạ Nhu bèn dạo ở trường thêm một lát.
Chờ đến lúc cô về nhà mới phát hiện đèn tường phòng khách đã sáng lên, trong phòng bếp còn vang lên tiếng xào rau.
Tạ Nhu tưởng Dương Triệu đã về nên gọi một tiếng: “Mẹ ơi?”
Dương Triệu không trả lời cô. Một giây sau, lúc Tạ Nhu lại nhìn thấy vali hành lý mày đen đặt bên sô pha, hô hấp cô như ngừng lại!
Hàn Định Dương mặc tạp dề hoa, bưng đồ ăn nóng hổi từ trong phòng bếp ra rồi nhìn cô: “Về rồi hả?”
Chẳng khác gì ngày xưa, cuộc sống của bọn họ vẫn luôn ngọt ngào ấm áp mà bình đạm trôi qua từng ngày như vậy.
Tạ Nhu bừng tỉnh, cứ tưởng mình đang nằm mơ: “A Định! Sao anh…”
Hàn Định Dương cởi tạp dề ra rồi treo lên giá, nói: “Anh làm món cá diếc kho tộ em thích nhất này.”
Lời anh nói còn chưa dứt, Tạ Nhu đã nhảy vọt vào lòng anh, ôm anh thật chặt.
Hàn Định Dương bị lực quán tính của cô đẩy lùi mấy bước rồi mới đứng vững ôm cô được, cười bất đắc dĩ.
“A Định, ba năm đã qua rồi sao? Hay là em xuyên không rồi?”
Tạ Nhu vui mừng đến loạn ngữ: “Chẳng lẽ em đang nằm mơ?”
Hàn Định Dương nói: “Anh nuốt lời rồi.”
“Hả?”
Tạ Nhu khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
“Chuyện phải đồng ý lời hứa của em, anh nuốt lời.”
Hàn Định Dương nhìn cô dịu dàng: “Có nhớ tớ giấy cuối cùng viết cái gì không?”
Tạ Nhu nhớ lại sinh nhật 18 tuổi, Hàn Định Dương viết cho cô 6 điều hứa, cái cuối cùng là: “Nếu Hàn Định Dương vi phạm một lời hứa, Tạ Nhu có thể tùy ý trừng phạt Hàn Định Dương.”
“Sợ em sẽ bắt anh làm mấy chuyện… Chuyện căn bản anh không hề muốn nên đã để lại cho mình một đường lui.”
Hàn Định Dương trầm giọng nói, “Xin lỗi, anh không thể đồng ý với em chuyện đi Mỹ được. Ba năm thực sự quá dài, anh luyến tiếc, cũng chịu không được…”
Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn môi Tạ Nhu: “Cơ thể anh nói cho anh biết, nó không chịu được việc ngồi lâu trên máy bay như vậy cho nên mới nuốt lời. Em phạt anh đi.”
Lúc này Tạ Nhu mới phản ứng lại.
Cô cúi đầu cười nhẹ: “Phải phạt anh thật nặng mới được, để em xem…”
Cô vỗ lòng bàn tay hơi thô ráp của Hàn Định Dương, kéo tay anh sờ bụng mình: “A Định, quá khứ có rất nhiều chuyện chúng ta không thể thay đổi, cũng chẳng làm gì được, nhưng tương lai thì có thể.”
“A Định sẽ là một người ba tốt, đúng không?”
Trong nháy mắt khi cô nói ra mấy lời kia, sắc mặt Hàn Định Dương liền thay đổi, con ngươi gợn sóng.
Hồi lâu sau anh mới vỗ nhẹ bụng nhỏ của cô, lần đầu tiên trong đời trịnh trọng như thế: “Anh chắc chắn.”
Mùa đông năm nay tuyết rơi rất sớm, phim trường đã sớm phủ đầy tuyết.
Sau khi Tạ Nhu quay xong cảnh đầu tiên, cô chỉ có mười phút nghỉ ngơi rồi lại bắt đầu quá trình quay phim căng thẳng.
Cô sửa lại cổ áo, ngồi xuống.
Trợ lý lập tức lấy áo lông vũ cho cô làm ấm cơ thể.
Trời lạnh âm mấy độ C, cô vẫn mặc đồ cổ trang đơn bạc. Tuy rằng bên trong có thêm lớp bông nhưng vẫn không thể giữ ấm, nếu mặc dày quá lại có vẻ mập mạp, không mang lại cảm giác cổ trang cung đình.
Tạ Nhu thở ra hơi nóng làm ấm tay mình, thuận tay cầm lấy điện thoại.
Tin nhắn Hàn Định Dương đã gửi đến một hồi: “Đang làm gì đấy?”
Tạ Nhu nở nụ cười, trả lời: “Em đang đóng phim nên không thấy tin nhắn, xin lỗi nhé.”
Hàn Định Dương: “Không sao.”
Tạ Nhu: “Có việc gì à?”
Hàn Định Dương: “Hỏi coi lát nữa em rảnh không.”
Thầy Tần nghiêm túc nói với anh: “Tương lai khoa học kĩ thuật của nhân loại đều dựa vào những người xuất sắc như các em phát triển. Các em là nhân vật chủ chốt tạo ra lịch sử, em hiểu ý nghĩa của chuyện này không?”
Hàn Định Dương cười nói: “Cũng không phải là vì chuyện của công ty.”
Tuy rằng bây giờ anh đã là phó tổng giám đốc của tập đoàn Triều Dương.
“Vậy em nói đi, em còn băn khoăn gì nữa?”
Hàn Định Dương ngước mắt nhìn nắng gắt ngoài cửa sổ, ánh mắt dịu dàng: “Em luyến tiếc vợ mình.”
Anh và Tạ Nhu đã lấy giấy chứng nhận kết hôn một năm trước, đang rất gắn bó keo sơn, vô cùng ngọt ngào. Anh không muốn rời xa cô.
Thầy Tần chỉ hận rèn sắt không thành thép, dậm chân nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!”
Chỉ là ông lập tức bổ sung: “Cái này cũng không thành vấn đề. Em có thể đưa cả người nhà sang đó, chỉ cần viết đơn lên là được.”
Hàn Định Dương không vui. Sự nghiệp Tạ Nhu đang trong thời kỳ phất lên, là thời điểm cực thịnh. Nếu anh đưa cô đến đất lạ tha hương, chẳng khác nào trực tiếp hủy hoại sự nghiệp của cô.
Giáo sư Tần khuyên mãi vẫn không thay đổi được quyết định của Hàn Định Dương đành phải từ bỏ chuyện thuyết phục anh.
Chỉ là ông lại đi đường vòng để cứu nước, trực tiếp tìm Tạ Nhu.
Tạ Nhu vốn đang ở phim trường, bên ngoài có bảo an ngăn không cho ông vào.
Nhưng sau khi trợ lý nói tên giáo sư Trần, Tạ Nhu chẳng ngại mặt mới trang điểm một nửa đã chạy ra mời ông vào, cung kính mời ông ngồi rồi rót nước, vô cùng chu đáo.
Thầy của Hàn Định Dương, cô không dám thất lễ.
Sau khi giáo sư Tần nói rõ mục đích đến đây của mình, sắc mặt Tạ Nhu có vẻ không vui lắm.
“Học tiến sĩ mất bao lâu ạ?”
Cô hỏi.
“Cái này cũng không nói được, chủ yếu là xem thành quả nghiên cứu khoa học như thế nào. Chỉ là với đầu óc của A Định, chắc chắn sẽ thuận lợi tốt nghiệp.”
“Đó là bao lâu?”
“Ba năm.”
Tạ Nhu trầm mặc.
Ba năm, rất lâu.
Giáo sư Tần nhận ra Tạ Nhu đang suy tư, biết cô cũng lưu luyến.
Ông hơi do dự, lời đến bên miệng lại không cất nổi, vì mắt Tạ Nhu đã đỏ hoe rồi.
Người ta vừa mới cưới mà ông đã đến lấy gậy bổng đánh uyên ương, thật là bậy bạ.
Trong lòng giáo sư Tần hụt hẫng.
Một hồi lâu sau Tạ Nhu mới hỏi lại: “Vậy… A Định muốn đi không?”
Hàn Định Dương muốn đi hay không, giáo sư Tần cũng không biết. Ông cảm thấy đối với sự yêu thích nghiên cứu khoa học của Hàn Định Dương, hẳn anh cũng muốn tiếp tục đi trên con đường này.
Tối hôm đó, Hàn Định Dương về nhà rất khuya.
Dương Triệu và A Trì đều đã ngủ, còn Tạ Nhu vẫn cuộn mình trên ghế sô pha chờ anh.
Lúc anh bước đến lật người Tạ Nhu lại thì thấy Tạ Nhu cầm một mảnh giấy trong tay, đang lau nước mắt.
“Sao lại khóc rồi?”
Tạ Nhu rất hay khóc, đặc biệt là lúc ở trước mặt anh, rất yếu đuối.
Hàn Định Dương đau lòng, hôn lên những giọt nước mắt của cô: “Chờ lâu không?”
Tạ Nhu liên tục lắc đầu, nức nở ôm lấy mặt anh hôn lên.
“Ai bắt em em gái Tạ nhà ta vậy?”
Hàn Định Dương vuốt ve khuôn mặt cô, dỗ dành, “Nói cho anh Định nào, anh đánh nó.”
“A Định.”
Tạ Nhu khàn giọng, đưa mảnh giấy đó cho anh.
Hàn Định Dương nhận lấy rồi tò mò mở ra, trên đó viết: “Một hứa hẹn mà Hàn Định Dương phải đồng ý với Tạ Nhu.”
Đó là khi sinh nhật 18 tuổi, Hàn Định Dương đã tặng quà cho cô – 6 nguyện vọng.
Cô đã dùng 2 cái, một cái là yêu cầu anh không được đồng ý lời tỏ tình của đàn chị, cái thứ hai là nụ hôn đầu của A Định.
Lúc dùng xong mới thấy tiếc vô cùng nên cô vẫn luôn trân quý những nguyện vọng còn lại,nhiều năm rồi vẫn chưa dùng.
Hàn Định Dương nhìn mảnh giấy nhăn nhúm kia, biểu cảm khá nghiêm trọng.
“A Định cần phải đồng ý một lời hứa với Nhu Nhu…”
Tạ Nhu còn chưa nói xong, Hàn Định Dương đã cắt ngang: “Không.”
Anh đứng lên lùi ra sau mấy bước, lắc đầu: “Không.”
“Em định nói gì anh vẫn chưa biết mà.”
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, người thông minh như anh sao có thể không biết?
“Em muốn A Định đồng ý với em, học xong ba năm này là phải về nhà ngay, không được chậm trễ biết chưa?”
Tạ Nhu cố chấp nói tiếp: “A Định có chí nam nhi, đã nói là phải làm, phải đồng ý với Nhu Nhu, tuyệt đối không được nuốt lời.”
Tối hôm đó, Hàn Định Dương ôm Tạ Nhu rất lâu nhưng cả hai không hề nói chuyện.
Ngày Hàn Định Dương nhận được giấy báo trúng tuyển đại học Columbia, đúng lúc Tạ Nhu đang ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh, trên tay là một que thử thai hai vạch, đầu óc vô cùng mơ màng.
Không phải chứ! Ông trời đừng đùa với cô mà! Có lúc này thì khi sinh sẽ chẳng có ba bên cạnh đâu!
Cả ngày hôm đó, đầu óc Tạ Nhu rất hỗn loạn.
Que thử thai kia đã bị ném vào thùng rác. Có vẻ cảm thấy không an toàn, cô lại buộc chặt túi đựng rác rồi xách xuống lầu vứt.
Đúng lúc này, điện thoại Hàn Định Dương có tin nhắn đến, chỉ có ba chữ ngắn ngủn: “Đã được chọn.”
Tốt quá.
Trời nắng gắt, cô ngồi trên ghế dài trong công viên phơi nắng, dần dần trấn an bản thân mình.
Cô sờ sờ trên bụng mình, tuy rằng nó tới không đúng lúc lắm, nhưng có lẽ là một niềm an ủi.
Nghĩ đến việc mình sắp làm mẹ, trong lòng cô vô cùng dịu dàng.
Lúc đứng dậy, một trận gió lướt qua khuôn mặt cô, có phiến lá rơi xuống đất.
Bác lao công lấy chổi quét rác, có người đẩy người lớn tuổi đi dạo trong công viên, lại có đứa trẻ cúi xuống nhặt lá rụng trên đất rồi chạy đi thật nhanh.
Đúng là khói lửa nhân gian.
Tạ Nhu không khỏi vỗ nhẹ bụng mình.
Không đúng lúc sao, không, con đến rất đúng lúc.
Ngày Hàn Định Dương rời đi cũng không nhiều người đến tiễn, bởi trước đó một ngày bạn bè và thầy cô đã làm tiệc chia tay anh rồi. Việc tiễn anh ra sân bay thì giao lại cho vợ anh, Tạ Nhu.
Những người không liên quan cũng chẳng cần đến làm chướng mắt. Người ta mới cưới, giờ phải từ biệt ba năm, chẳng có chuyện gì tàn nhẫn hơn thế cả.
Tạ Nhu thật sự không muốn khóc. Mấy năm nay cô đã khóc rất nhiều lần trước mặt Hàn Định Dương, anh còn cười nhạo cô, bảo dáng vẻ thì là của Giả đại ca nhưng tính cách lại là Lâm muội muội*.
* Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc (Hồng Lâu Mộng – Tào Tuyết Cần)
Đến chỗ kiểm tra an ninh, Tạ Nhu ôm chặt eo Hàn Định Dương rồi dặn dò: “Anh phải tự chăm sóc bản thân, trời lạnh thì mặc áo ấm vào, đừng để mất ăn mất ngủ, không được hút thuốc…”
Cô đã khóc rất nhiều, đến nỗi sắp bị hen suyễn. Bảo an bên cạnh cũng không đành lòng cắt ngang bọn họ, chỉ nói hành khách đã bắt đầu lên máy bay rồi.
Trái tim Hàn Định Dương như bị ngâm trong nước mắt cô, vô cùng khó chịu.
Chỉ là lúc này, anh vẫn nên ra dáng của một người đàn ông chủ gia đình.
Anh nhẹ nhàng trấn an cô, đồng ý với yêu cầu của cô rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, cứ như cách xa ba năm cũng không phải chuyện gì to tát.
“Internet phát triển rồi, giao thông cũng tiện lợi, đến đó cũng không phải không liên lạc gì, sao mà phải khóc.”
Anh chỉ có thể an ủi như thế, hy vọng cô không đau lòng.
Chỉ có trời mới biết anh luyến tiếc đến nhường nào.
Hàn Định Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt Tạ Nhu, ôm lấy mặt cô rồi thì thầm: “Được rồi, đến giờ đi rồi, em cứ vậy thì trên đường đi anh không an tâm mất.”
“A Định.”
Tạ Nhu ôm eo anh, “Em thật hiểu chuyện, thế mà vẫn thả anh đi!”
Không ít người lúc đi ngang qua đều nhìn hai người, trên mặt đều hiện ý cười. Đúng là khó tách rời nhau.
Cuối cùng Hàn Định Dương hôn mạnh cô một cái rồi buông ra, nói ngắn gọn: “Đi đây.”
Anh xách theo hành lý, không quay đầu mà đi thẳng vào khu kiểm tra an ninh, để lại Tạ Nhu đứng lẻ loi ở đó, hai mắt đẫm lệ nhìn bóng anh khuất dần.
Đàn ông đúng là đồ tuyệt tình! Thế mà không ngoảnh lại nhìn cô một cái.
Sau khi Hàn Định Dương rời đi, Tạ Nhu cũng không khóc được nữa.
Trong lòng cô trống rỗng, tựa như trái tim đã bị khoét đi một phần.
Cô đi đến bên bồn rửa mặt trong phòng tắm, nhẹ nhàng khoát nước rửa mặt rồi đeo kính râm và khẩu trang, sau đó rời đi ngay.
Cô phóng xe đi với tốc độ rất chậm, đi đến trường học dạo một vòng.
Người vừa đi, cô đã bắt đầu nhớ lại hồi ức lúc trước. Rất nhiều đêm cô và anh lén gặp nhau trong rừng cây này.
Anh đưa cô về dưới ký túc xá, hai người rất khó rời nhau.
Mỗi lần xa nhau cô đều thấy khó chịu, chỉ hận không thể biến thành miếng keo dán da chó dính luôn trên người Hàn Định Dương.
Bây giờ anh đã đi rồi.
Mang theo trái tim và linh hồn cô, cùng cả sự ỷ lại và quyến luyến.
Nghĩ đến Dương Triệu đang đưa A Trì đi học vẫn chưa về, trong nhà chắc trống không, Tạ Nhu bèn dạo ở trường thêm một lát.
Chờ đến lúc cô về nhà mới phát hiện đèn tường phòng khách đã sáng lên, trong phòng bếp còn vang lên tiếng xào rau.
Tạ Nhu tưởng Dương Triệu đã về nên gọi một tiếng: “Mẹ ơi?”
Dương Triệu không trả lời cô. Một giây sau, lúc Tạ Nhu lại nhìn thấy vali hành lý mày đen đặt bên sô pha, hô hấp cô như ngừng lại!
Hàn Định Dương mặc tạp dề hoa, bưng đồ ăn nóng hổi từ trong phòng bếp ra rồi nhìn cô: “Về rồi hả?”
Chẳng khác gì ngày xưa, cuộc sống của bọn họ vẫn luôn ngọt ngào ấm áp mà bình đạm trôi qua từng ngày như vậy.
Tạ Nhu bừng tỉnh, cứ tưởng mình đang nằm mơ: “A Định! Sao anh…”
Hàn Định Dương cởi tạp dề ra rồi treo lên giá, nói: “Anh làm món cá diếc kho tộ em thích nhất này.”
Lời anh nói còn chưa dứt, Tạ Nhu đã nhảy vọt vào lòng anh, ôm anh thật chặt.
Hàn Định Dương bị lực quán tính của cô đẩy lùi mấy bước rồi mới đứng vững ôm cô được, cười bất đắc dĩ.
“A Định, ba năm đã qua rồi sao? Hay là em xuyên không rồi?”
Tạ Nhu vui mừng đến loạn ngữ: “Chẳng lẽ em đang nằm mơ?”
Hàn Định Dương nói: “Anh nuốt lời rồi.”
“Hả?”
Tạ Nhu khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
“Chuyện phải đồng ý lời hứa của em, anh nuốt lời.”
Hàn Định Dương nhìn cô dịu dàng: “Có nhớ tớ giấy cuối cùng viết cái gì không?”
Tạ Nhu nhớ lại sinh nhật 18 tuổi, Hàn Định Dương viết cho cô 6 điều hứa, cái cuối cùng là: “Nếu Hàn Định Dương vi phạm một lời hứa, Tạ Nhu có thể tùy ý trừng phạt Hàn Định Dương.”
“Sợ em sẽ bắt anh làm mấy chuyện… Chuyện căn bản anh không hề muốn nên đã để lại cho mình một đường lui.”
Hàn Định Dương trầm giọng nói, “Xin lỗi, anh không thể đồng ý với em chuyện đi Mỹ được. Ba năm thực sự quá dài, anh luyến tiếc, cũng chịu không được…”
Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn môi Tạ Nhu: “Cơ thể anh nói cho anh biết, nó không chịu được việc ngồi lâu trên máy bay như vậy cho nên mới nuốt lời. Em phạt anh đi.”
Lúc này Tạ Nhu mới phản ứng lại.
Cô cúi đầu cười nhẹ: “Phải phạt anh thật nặng mới được, để em xem…”
Cô vỗ lòng bàn tay hơi thô ráp của Hàn Định Dương, kéo tay anh sờ bụng mình: “A Định, quá khứ có rất nhiều chuyện chúng ta không thể thay đổi, cũng chẳng làm gì được, nhưng tương lai thì có thể.”
“A Định sẽ là một người ba tốt, đúng không?”
Trong nháy mắt khi cô nói ra mấy lời kia, sắc mặt Hàn Định Dương liền thay đổi, con ngươi gợn sóng.
Hồi lâu sau anh mới vỗ nhẹ bụng nhỏ của cô, lần đầu tiên trong đời trịnh trọng như thế: “Anh chắc chắn.”
Mùa đông năm nay tuyết rơi rất sớm, phim trường đã sớm phủ đầy tuyết.
Sau khi Tạ Nhu quay xong cảnh đầu tiên, cô chỉ có mười phút nghỉ ngơi rồi lại bắt đầu quá trình quay phim căng thẳng.
Cô sửa lại cổ áo, ngồi xuống.
Trợ lý lập tức lấy áo lông vũ cho cô làm ấm cơ thể.
Trời lạnh âm mấy độ C, cô vẫn mặc đồ cổ trang đơn bạc. Tuy rằng bên trong có thêm lớp bông nhưng vẫn không thể giữ ấm, nếu mặc dày quá lại có vẻ mập mạp, không mang lại cảm giác cổ trang cung đình.
Tạ Nhu thở ra hơi nóng làm ấm tay mình, thuận tay cầm lấy điện thoại.
Tin nhắn Hàn Định Dương đã gửi đến một hồi: “Đang làm gì đấy?”
Tạ Nhu nở nụ cười, trả lời: “Em đang đóng phim nên không thấy tin nhắn, xin lỗi nhé.”
Hàn Định Dương: “Không sao.”
Tạ Nhu: “Có việc gì à?”
Hàn Định Dương: “Hỏi coi lát nữa em rảnh không.”