-
Chương 9
Tạ Nhu nhìn ông nội, lại nhìn anh trai, không rõ lý do.
Anh trai bị phạt đứng à?
Tạ Chính Đường thấy Tạ Nhu xuống lầu, mặt đang nhăn nhó liền cười tươi hiền từ: “Nhu Nhu tỉnh rồi à, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Kỳ thật cũng không tốt lắm, cô tối qua vẫn mất ngủ tới tận khuya, lăn qua lộn lại mãi mới chợp mắt được, nhưng cô vẫn nói: “Ngủ ngon ạ, cảm ơn ông nội quan tâm.”
Tạ Chính Đường nói: “Nghe nói, tối nào cháu cũng ngủ muộn, chơi game ở trong phòng anh trai?”
“Hả?”
Tạ Nhu không biết ông nội nghe ai nói, cô nhìn về phía Tạ Hòa Hi, Tạ Hòa Hi tuy rằng đang cúi đầu đọc sách, ánh mắt lại như cố ý vô tình liếc qua.
Hơn phân nửa là do cô ta cáo trạng, đáng ghét, khó trách Tạ Cẩn Ngôn mới sáng sớm đã bị phạt đứng.
Tô Thanh mặt không biểu tình nói: “Con gái nên có dáng vẻ của con gái, đừng cả ngày ở cùng con trai như thế, còn chơi game nữa, thật kì cục.”
Sắc mặt Tạ Chính Đường trầm xuống, nghiêm khắc mắng Tô Thanh một tiếng: “Đừng nói nữa.”
Tô Thanh lập tức im miệng, không dám nói thêm nữa.
Tạ Hòa Hi thấy mẹ bị ông nội mắng, nhíu mày nói: “Nhà chúng ta có quy định rõ ràng, sau mười giờ là phải ngủ, không được chơi game. Người sai rõ ràng là chị họ, ông lại trách mẹ, thật bất công.”
Tạ Chính Đường bất công, điều đó rất rõ ràng.
Tạ gia có hai đứa con trai, tính cách hoàn toàn khác nhau: Ba Tạ Nhu là Tạ Hàn mạnh mẽ khí phách, tính cách vô cùng nhiệt huyết chính trực, còn Tạ Thiệu Kỳ lại thiên về ôn hòa, tính cách nhu nhược hơn rất nhiều.
Tạ Hàn tham gia chống ma t.úy ở biên giới, một lần đi chính là mười mấy năm, chiến công hiển hách.
Còn Tạ Thiệu Kỳ tình nguyện ở nhà, yên ổn làm việc an nhàn với mức lương nhàn hạ.
Một lần nhiệm vụ thất bại, Tạ Hàn vì cứu một đồng đội mà hãm sâu vào trong doanh địa của trùm buôn thuốc phiện, hy sinh oai hùng.
Nghe nói lúc ấy có vô số viên đạn cùng lúc đục lỗ trên cơ thể hắn, khắp người đều là lỗ máu.
Lúc Tạ Chính Đường tới nhận xác đã không còn nhận ra dung mạo con trai, chỉ có duy nhất một chữ “Nhu” bên trong cổ áo sơ mi để phân biệt.
Đó là do Tạ Hàn tự tay thêu lên, giờ phút này đã nhiễm đầy máu tươi.
Hắn là người rất dịu dàng, đến chết vẫn không yên tâm về con gái nhỏ của mình.
Hiện tại, con gái hắn đứng trước mặt mình, Tạ Chính Đường sao có thể không bất công với cô nhiều một chút, đau lòng cho cô thêm một chút?
Tạ Chính Đường nghiêm mặt nói: “Nhu Nhu, buổi tối phải ngủ đúng giờ, không thể thức khuya chơi game như vậy.”
“Ông nội, cháu biết rồi, sau này sẽ không thế nữa.”
Tạ Nhu ngoan ngoãn nhận sai.
“Tạ Cẩn Ngôn, nếu cháu đã đưa em gái đi chơi game, vậy phạt cháu ra sau hậu viện hít đất 500 cái, làm không xong thì không được ăn sáng.”
“Vâng, ông nội.”
Tạ Cẩn Ngôn vui vẻ chấp nhận hình phạt.
Nhà bọn họ tuân theo quy tắc, sớm đã thành thói quen.
“Ông nội, sao ông không phạt chị ấy?”
Tạ Hòa Hi chỉ vào Tạ Nhu bất mãn nói, “Chị ấy nên bị phạt.”
Tô Thanh kéo Tạ Hòa Hi, không để cô ta nói nữa.
“Sai thì phải bị phạt.”
Tạ Chính Đường ho khụ khụ: “Nhu Nhu, phạt cháu ra đứng với anh trai, đếm xong 500 cái hít đất mới được ăn sáng.”
“Vâng, ông nội.”
Tạ Nhu đi theo sau mông Tạ Cẩn Ngôn, rất nhanh đến sau hậu viện.
“Ông nội thương em.”
Tạ Cẩn Ngôn vừa hít đất vừa nói, “Không muốn để em chịu phạt.”
Quy tắc Tạ gia nghiêm ngặt, không thích hợp đối với Tạ Nhu.
Ánh sáng mặt trời từ từ dâng cao, tia nắng ban mai rực rỡ chiếu vào mồ hôi trên sườn mặt và cánh mũi Tạ Cẩn Ngôn lấp lánh.
Tạ Nhu ngồi trên bậc thang, vẻ mặt nghiêm trọng: “Liên lụy anh rồi.”
“Chơi game cũng bị người khác phát hiện, ngốc quá.”
“Lần sau nhất định em sẽ cẩn thận mà.”
Hai anh em cùng nở nụ cười.
“Trước kia đối với ba, ông nội cũng rất nghiêm khắc. Sau khi ba đi rồi, ông ngoài mặt không nói gì, thật ra trong lòng vô cùng hối hận.”
Tạ Nhu ngơ ngẩn nhìn Tạ Cẩn Ngôn, trong nhà rất ít người nhắc tới ba, giống như đây là một điều cấm kị.
“Ông hối hận vì lúc ba còn sống đã không yêu thương ba nhiều một chút, hối hận vì đối xử với ba quá nghiêm khắc, thậm chí không sợ ba giống như chú nhỏ, làm việc nhàn tản, không cần suy tính tiền đồ thế nào… Người đã mất, cái gì cũng không còn.”
“Cuối cùng là ba mất như thế nào vậy ạ?”
Tạ Cẩn Ngôn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tạ Nhu, nhìn về phía đông nơi ánh mặt trời chậm rãi mọc lên: “Là vì một người đồng đội, vì cứu chú ấy, ba một mình đi tới doanh trại của trùm buôn bán thuốc phiện trong khu rừng nguyên sinh, cuối cùng bị…” Bị vô số viên đạn bắn thành cái sàng, Tạ Cẩn Ngôn không hề nói tiếp.
“Đồng đội kiểu nào vậy, đáng để ông ấy trả giá bằng sinh mệnh như thế?”
Tạ Nhu khó hiểu.
“Thời khắc sinh tử, mệnh mỏng như sợi chỉ, ba sẽ không nói có đáng giá hay không.”
Tạ Cẩn Ngôn lẩm bẩm, giống như lâm vào trầm tư.
Một tấc núi sông một tấc máu, người Tạ gia nhiệt huyết sôi trào.
“Anh, em cảm giác anh rất giống với ba.”
Tạ Nhu ngồi bên người Tạ Cẩn Ngôn, sờ sờ đầu anh, “Có đôi khi thấy anh, em cảm giác giống như ba đang ở bên cạnh vậy.”
“Anh cả như cha.”
Tạ Cẩn Ngôn vừa nói vừa mở tay hít đất, “Em phải tôn trọng anh, đừng động thủ đấy.”
Tạ Nhu tiếp tục kéo anh, hai người ngồi giữa hành lang đùa giỡn.
“Anh làm sao lên được? 500 cái hít đất! Đừng chơi xấu, em giúp anh đếm, nếu không chúng ta cũng đừng nghĩ tới chuyện ăn sáng.”
“Chơi xấu?”
Tạ Cẩn Ngôn nói, “Kẻ hèn hít đất 500 cái, không làm khó được anh trai em đâu.”
Anh nằm sấp xuống một lần nữa, hỏi Tạ Nhu: “Muốn ngồi trên thử không?”
“Được ạ?”
Tạ Nhu đứng dậy đi qua, ngồi trên lưng Tạ Cẩn Ngôn.
Phần lưng anh rắn chắc, cứng giống như tấm sắt.
“Đương nhiên.”
Tạ Cẩn Ngôn nhanh chóng hít đất, một cái lại một cái, khiến Tạ Nhu cười khanh khách không ngừng.
Tạ Cẩn Ngôn càng thêm ra sức, tốc độ nhanh hơn: “Sao lại không được chứ?”
“Ai nói không được? Anh còn sợ em mệt.”
Đúng lúc này, một giọng nói cà lơ phất phơ truyền đến: “Ai da, mới sáng tinh mơ, tôi còn tưởng mình đang ở Đức trong khoa chỉnh hình chứ!”
Thẩm Kiêu thò đầu vào bức tường đại viện Tạ gia, vẻ mặt khinh bỉ nhìn anh em hai người.
“Anh em mấy người, yếu quá.”
“Có phải cậu ngứa da hay không?”
Tạ Cẩn Ngôn không hề khách khí.
Anh ta không thích Thẩm Kiêu, trong khu này hắn nổi danh là hoa hoa công tử, gần như không bao giờ thay đổi khẩu vị, bây giờ lại không thích yêu diễm nữa, suốt ngày quấn lấy em gái anh, cái này thật làm người ta khó chịu.
“Anh à, mới sáng sớm đừng tức giận như thế.”
Thẩm Kiêu duỗi tay, trực tiếp trèo lên tường ngồi, tùy tiện nói, “Không thể đánh người được đâu nha!”
“Ai là anh cậu!”
“Sớm hay muộn cũng thế thôi.”
Thẩm Kiêu quơ quơ cái túi màu trắng, “Em gái nhỏ, tôi đem bữa sáng cho cô này, là bánh bao thịt kèm rau hẹ sốt tương thơm phức mười dặm bên phố Tây, cố ý nhận lỗi với cô đó.”
A! Đó là tiệm bánh bao mà Tạ Nhu thích nhất.
Bụng cô quả nhiên kêu lên, nhìn Tạ Cẩn Ngôn.
Tạ Cẩn Ngôn tuy khó chịu, cũng chỉ dặn dò cô một chút: “Nhớ về sớm đó.”
“Vâng.”
Tạ Nhu và Thẩm Kiêu đi ra khỏi cửa, Thẩm Kiêu đưa cô lại phía chiếc ghế đằng sau gốc cây cổ thụ.
“Còn nóng đấy, lạnh ăn không ngon đâu.”
Hắn dùng đũa kẹp lên một cái bánh bao thịt đưa cho Tạ Nhu, lại lấy bịch sữa đậu nành nóng qua.
Tạ Nhu nhận sữa đậu nàng, cắn một miếng bánh bao, rau hẹ và nước thịt nhanh chóng lan tràn trên đầu lưỡi, cô không nhịn được mà ăn thêm một miếng.
“Ăn ngon không?”
Thẩm Kiêu cong mày nhìn cô.
“Ngon.”
Thẩm Kiêu cảm thấy thỏa mãn: “Nếu thích, sau này mỗi ngày tôi đều mua cho cô.”
Tạ Nhu nghi hoặc ngẩng đầu: “Anh muốn làm gì?”
Hắn muốn làm gì, không phải rất rõ ràng sao?
Thẩm Kiêu dịch sát lại gần cô, chuyển đề tài: “Tôi gọi cô là Nhu Nhu đi, cô học lớp mấy rồi?”
“Học kì sau là lớp 12.”
“Tôi cũng lớp 12.”
Thẩm Kiêu nói, “Cùng một trường nhỉ?”
“Ừ, sao anh biết?”
“Mấy người trong khu này đều chung trường mà.”
Thẩm Kiêu nói: “Lúc xếp lớp, tới lớp tôi đi, Kiêu ca che chở cho cô.”
“Tôi đến lớp chọn.”
“Lớp chọn hả, đó là khu cho học sinh ưu tú mà.”
Thẩm Kiêu suy nghĩ, cảm thấy có chút không ổn, “Không lẽ là vì Hàn Định Dương?!”
Tạ Nhu nhớ lại cuộc đối thoại ngày ấy của chú nhỏ và dì nhỏ, ông ngoại hình như thật sự muốn để cô và Hàn Định Dương cùng một chỗ mới khăng khăng để cô đi lớp chọn học tập.
Thấy Tạ Nhu không nói gì, giống như cam chịu, Thẩm Kiêu có chút khó chịu: “Cô thật sự muốn làm vợ Hàn Định Dương à?’
“Ai nói tôi phải gả cho Hàn Định Dương?”
Tạ Nhu lập tức đỏ mặt, chột dạ nói: “Đừng đi ra ngoài nói lung tung, tôi không thích anh ấy!”
Dọc hàng cây ngô đồng, Hàn Định Dương đang chạy bộ buổi sáng nhạy bén nghe thấy tên mình, dừng bước chân, giương mắt lên nhìn.
Ở chỗ cây cổ thụ cách đó không xa, Tạ Nhu và Thẩm Kiêu đang cùng ăn bữa sáng.
Thẩm Kiêu ngồi bên cạnh cô, từng chút từng chút ăn chậm nhai kĩ cái bánh bao thịt.
Chói mắt.
Một trận gió phất qua, mấy sợi tóc trên trán Hàn Định Dương bay lên.
Anh dùng khăn lông trên vai lau mồ hôi, trong lòng bỗng nhiên có chút lo lắng.
Hình như có ai đó đang rất trông chờ muốn cưới cô rồi.
Anh xoay người đá mấy viên đá vụn trên đường.
“Cô có người mình thích chưa?”
Thẩm Kiêu tiếp tục hỏi.
“Không có!”
Tạ Nhu càng thêm chột dạ.
Thẩm Kiêu vội vàng ngồi nghiêm túc: “Hay cô thử xem xét về việc thích tôi đi?”
Suýt chút nữa Tạ Nhu bị sặc sữa đậu nành, ho khan vài tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, mắt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, khóe mắt hắn cũng cong lên, nhìn phá lệ đẹp mắt.
Ve sầu bắt đầu kêu to, tiếng cãi cọ bên tai ngày càng ồn ào.
Tạ Nhu không mở mắt, nghiêm túc nói: “Đừng đùa như thế.”
Gió nhẹ ấm áp, ý cười nhạt ở khóe miệng Thẩm Kiêu nhạt dần.
Sau khi Tạ Nhu rời đi, Thẩm Kiêu đứng dậy.
Điện thoại vang lên, bên kia truyền đến tiếng cười một người con trai: “Anh Kiêu, bánh bao ăn ngon chứ? Theo đuổi em gái tốt không?”
“Ít nói nhảm đi, nếu tôi có thể nắm trong tay người của Hàn Định Dương, cái xe motor kia của cậu sẽ là của tôi, đừng quỵt nợ.”
“Đương nhiên, xe tôi đã sớm chuẩn bị rồi, chỉ chờ cậu nữa thôi.”
Thẩm Kiêu cười lạnh một tiếng, giọng điệu kiêu ngạo ương ngạnh: “Không quá hai tháng đâu.”
Giữa trưa, trong nhà sắp có khách quý đến chơi, chú nhỏ, dì nhỏ đều ở trong bếp chuẩn bị, ông nội cũng thay một bộ quần áo màu tối phù hợp để đãi khách, phân phó giúp việc trong nhà dọn dẹp nhà cửa.
Tạ Nhu thừa lúc ông nội và dì nhỏ đang chuẩn bị đón khách, không chú ý đến mình, chạy nhanh vào phòng trò chơi, đeo mắt kính máy vr vào, đăng nhập hệ thống.
Vốn dĩ chỉ định nhắn với H, nói cho anh biết buổi tối mình có lẽ sẽ không online được.
Không nghĩ tới người trên thanh bạn tốt vẫn đang trực tuyến.
Tạ Nhu thấy anh còn đang online trong trò chơi, định nhắn tin chữ sang, đúng lúc này, Hàn Định Dương gửi tới yêu cầu nói chuyện.
Đầu ngón tay cô do dự, cuối cùng vẫn nhấn được.
“Đến.”
Thanh âm của anh không rõ, hô hấp có chút dồn dập, đang chiến đấu rất kịch liệt trong trò chơi.
Bên tai truyền đến tiếng thở dốc vô cùng rõ ràng của anh, Tạ Nhu ngoài ý muốn cảm thấy có chút gợi cảm.
“Có một tin xấu thông báo cho anh, tôi chơi game bị ông nội phát hiện, sau này có khả năng sẽ không thể online thường xuyên nữa.”
Cô muốn xin lỗi, vốn dĩ định tham gia thi đấu, hẳn là muốn luyện tập thêm, cô lại hố anh như vậy.
Hàn Định Dương không chút nào để ý nói: “Không sao, cuối năm có thể tham gia thi đấu là đươc.”
“Có thể.”
Tạ Nhu vội vàng đảm bảo, “Tôi sẽ đến.”
Hàn Định Dương vừa đánh tang thi, vừa nói: “Tôi lát nữa ra ngoài ăn cơm, không mang cô đi đánh được.”
“Không sao, chờ lát nữa trong nhà có khách đến, tôi sẽ lên mạng đợi anh.”
“A.”
Trái tim nhỏ bé của Tạ Nhu nhảy lên.
Lại “A”!
Lần trước anh ta “A” một tiếng, giá trị kinh nghiệm của cô rớt xuống âm điểm còn chưa tính sổ đâu.
“Mèo nhà anh lại nhảy lầu à?”
Tạ Nhu đứng vững vàng, lập trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Hàn Định Dương khẽ cười một tiếng: “Ăn cơm trước, tôi đưa cô đi kết hôn.”
“Kết hôn?”
“Ừ.”
Hàn Định Dương một chân đá văng tang thi đang bổ nhào trước màn hình, thở d.ốc nói: “Tôi muốn kết hôn trước, trói buộc làm bạn lữ rồi mới dự thi.”
Tạ Nhu do dự, không nói gì.
Hàn Định Dương mãi không thấy hồi âm liền hỏi: “Sao vậy, có vấn đề à?”
Anh trai bị phạt đứng à?
Tạ Chính Đường thấy Tạ Nhu xuống lầu, mặt đang nhăn nhó liền cười tươi hiền từ: “Nhu Nhu tỉnh rồi à, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Kỳ thật cũng không tốt lắm, cô tối qua vẫn mất ngủ tới tận khuya, lăn qua lộn lại mãi mới chợp mắt được, nhưng cô vẫn nói: “Ngủ ngon ạ, cảm ơn ông nội quan tâm.”
Tạ Chính Đường nói: “Nghe nói, tối nào cháu cũng ngủ muộn, chơi game ở trong phòng anh trai?”
“Hả?”
Tạ Nhu không biết ông nội nghe ai nói, cô nhìn về phía Tạ Hòa Hi, Tạ Hòa Hi tuy rằng đang cúi đầu đọc sách, ánh mắt lại như cố ý vô tình liếc qua.
Hơn phân nửa là do cô ta cáo trạng, đáng ghét, khó trách Tạ Cẩn Ngôn mới sáng sớm đã bị phạt đứng.
Tô Thanh mặt không biểu tình nói: “Con gái nên có dáng vẻ của con gái, đừng cả ngày ở cùng con trai như thế, còn chơi game nữa, thật kì cục.”
Sắc mặt Tạ Chính Đường trầm xuống, nghiêm khắc mắng Tô Thanh một tiếng: “Đừng nói nữa.”
Tô Thanh lập tức im miệng, không dám nói thêm nữa.
Tạ Hòa Hi thấy mẹ bị ông nội mắng, nhíu mày nói: “Nhà chúng ta có quy định rõ ràng, sau mười giờ là phải ngủ, không được chơi game. Người sai rõ ràng là chị họ, ông lại trách mẹ, thật bất công.”
Tạ Chính Đường bất công, điều đó rất rõ ràng.
Tạ gia có hai đứa con trai, tính cách hoàn toàn khác nhau: Ba Tạ Nhu là Tạ Hàn mạnh mẽ khí phách, tính cách vô cùng nhiệt huyết chính trực, còn Tạ Thiệu Kỳ lại thiên về ôn hòa, tính cách nhu nhược hơn rất nhiều.
Tạ Hàn tham gia chống ma t.úy ở biên giới, một lần đi chính là mười mấy năm, chiến công hiển hách.
Còn Tạ Thiệu Kỳ tình nguyện ở nhà, yên ổn làm việc an nhàn với mức lương nhàn hạ.
Một lần nhiệm vụ thất bại, Tạ Hàn vì cứu một đồng đội mà hãm sâu vào trong doanh địa của trùm buôn thuốc phiện, hy sinh oai hùng.
Nghe nói lúc ấy có vô số viên đạn cùng lúc đục lỗ trên cơ thể hắn, khắp người đều là lỗ máu.
Lúc Tạ Chính Đường tới nhận xác đã không còn nhận ra dung mạo con trai, chỉ có duy nhất một chữ “Nhu” bên trong cổ áo sơ mi để phân biệt.
Đó là do Tạ Hàn tự tay thêu lên, giờ phút này đã nhiễm đầy máu tươi.
Hắn là người rất dịu dàng, đến chết vẫn không yên tâm về con gái nhỏ của mình.
Hiện tại, con gái hắn đứng trước mặt mình, Tạ Chính Đường sao có thể không bất công với cô nhiều một chút, đau lòng cho cô thêm một chút?
Tạ Chính Đường nghiêm mặt nói: “Nhu Nhu, buổi tối phải ngủ đúng giờ, không thể thức khuya chơi game như vậy.”
“Ông nội, cháu biết rồi, sau này sẽ không thế nữa.”
Tạ Nhu ngoan ngoãn nhận sai.
“Tạ Cẩn Ngôn, nếu cháu đã đưa em gái đi chơi game, vậy phạt cháu ra sau hậu viện hít đất 500 cái, làm không xong thì không được ăn sáng.”
“Vâng, ông nội.”
Tạ Cẩn Ngôn vui vẻ chấp nhận hình phạt.
Nhà bọn họ tuân theo quy tắc, sớm đã thành thói quen.
“Ông nội, sao ông không phạt chị ấy?”
Tạ Hòa Hi chỉ vào Tạ Nhu bất mãn nói, “Chị ấy nên bị phạt.”
Tô Thanh kéo Tạ Hòa Hi, không để cô ta nói nữa.
“Sai thì phải bị phạt.”
Tạ Chính Đường ho khụ khụ: “Nhu Nhu, phạt cháu ra đứng với anh trai, đếm xong 500 cái hít đất mới được ăn sáng.”
“Vâng, ông nội.”
Tạ Nhu đi theo sau mông Tạ Cẩn Ngôn, rất nhanh đến sau hậu viện.
“Ông nội thương em.”
Tạ Cẩn Ngôn vừa hít đất vừa nói, “Không muốn để em chịu phạt.”
Quy tắc Tạ gia nghiêm ngặt, không thích hợp đối với Tạ Nhu.
Ánh sáng mặt trời từ từ dâng cao, tia nắng ban mai rực rỡ chiếu vào mồ hôi trên sườn mặt và cánh mũi Tạ Cẩn Ngôn lấp lánh.
Tạ Nhu ngồi trên bậc thang, vẻ mặt nghiêm trọng: “Liên lụy anh rồi.”
“Chơi game cũng bị người khác phát hiện, ngốc quá.”
“Lần sau nhất định em sẽ cẩn thận mà.”
Hai anh em cùng nở nụ cười.
“Trước kia đối với ba, ông nội cũng rất nghiêm khắc. Sau khi ba đi rồi, ông ngoài mặt không nói gì, thật ra trong lòng vô cùng hối hận.”
Tạ Nhu ngơ ngẩn nhìn Tạ Cẩn Ngôn, trong nhà rất ít người nhắc tới ba, giống như đây là một điều cấm kị.
“Ông hối hận vì lúc ba còn sống đã không yêu thương ba nhiều một chút, hối hận vì đối xử với ba quá nghiêm khắc, thậm chí không sợ ba giống như chú nhỏ, làm việc nhàn tản, không cần suy tính tiền đồ thế nào… Người đã mất, cái gì cũng không còn.”
“Cuối cùng là ba mất như thế nào vậy ạ?”
Tạ Cẩn Ngôn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tạ Nhu, nhìn về phía đông nơi ánh mặt trời chậm rãi mọc lên: “Là vì một người đồng đội, vì cứu chú ấy, ba một mình đi tới doanh trại của trùm buôn bán thuốc phiện trong khu rừng nguyên sinh, cuối cùng bị…” Bị vô số viên đạn bắn thành cái sàng, Tạ Cẩn Ngôn không hề nói tiếp.
“Đồng đội kiểu nào vậy, đáng để ông ấy trả giá bằng sinh mệnh như thế?”
Tạ Nhu khó hiểu.
“Thời khắc sinh tử, mệnh mỏng như sợi chỉ, ba sẽ không nói có đáng giá hay không.”
Tạ Cẩn Ngôn lẩm bẩm, giống như lâm vào trầm tư.
Một tấc núi sông một tấc máu, người Tạ gia nhiệt huyết sôi trào.
“Anh, em cảm giác anh rất giống với ba.”
Tạ Nhu ngồi bên người Tạ Cẩn Ngôn, sờ sờ đầu anh, “Có đôi khi thấy anh, em cảm giác giống như ba đang ở bên cạnh vậy.”
“Anh cả như cha.”
Tạ Cẩn Ngôn vừa nói vừa mở tay hít đất, “Em phải tôn trọng anh, đừng động thủ đấy.”
Tạ Nhu tiếp tục kéo anh, hai người ngồi giữa hành lang đùa giỡn.
“Anh làm sao lên được? 500 cái hít đất! Đừng chơi xấu, em giúp anh đếm, nếu không chúng ta cũng đừng nghĩ tới chuyện ăn sáng.”
“Chơi xấu?”
Tạ Cẩn Ngôn nói, “Kẻ hèn hít đất 500 cái, không làm khó được anh trai em đâu.”
Anh nằm sấp xuống một lần nữa, hỏi Tạ Nhu: “Muốn ngồi trên thử không?”
“Được ạ?”
Tạ Nhu đứng dậy đi qua, ngồi trên lưng Tạ Cẩn Ngôn.
Phần lưng anh rắn chắc, cứng giống như tấm sắt.
“Đương nhiên.”
Tạ Cẩn Ngôn nhanh chóng hít đất, một cái lại một cái, khiến Tạ Nhu cười khanh khách không ngừng.
Tạ Cẩn Ngôn càng thêm ra sức, tốc độ nhanh hơn: “Sao lại không được chứ?”
“Ai nói không được? Anh còn sợ em mệt.”
Đúng lúc này, một giọng nói cà lơ phất phơ truyền đến: “Ai da, mới sáng tinh mơ, tôi còn tưởng mình đang ở Đức trong khoa chỉnh hình chứ!”
Thẩm Kiêu thò đầu vào bức tường đại viện Tạ gia, vẻ mặt khinh bỉ nhìn anh em hai người.
“Anh em mấy người, yếu quá.”
“Có phải cậu ngứa da hay không?”
Tạ Cẩn Ngôn không hề khách khí.
Anh ta không thích Thẩm Kiêu, trong khu này hắn nổi danh là hoa hoa công tử, gần như không bao giờ thay đổi khẩu vị, bây giờ lại không thích yêu diễm nữa, suốt ngày quấn lấy em gái anh, cái này thật làm người ta khó chịu.
“Anh à, mới sáng sớm đừng tức giận như thế.”
Thẩm Kiêu duỗi tay, trực tiếp trèo lên tường ngồi, tùy tiện nói, “Không thể đánh người được đâu nha!”
“Ai là anh cậu!”
“Sớm hay muộn cũng thế thôi.”
Thẩm Kiêu quơ quơ cái túi màu trắng, “Em gái nhỏ, tôi đem bữa sáng cho cô này, là bánh bao thịt kèm rau hẹ sốt tương thơm phức mười dặm bên phố Tây, cố ý nhận lỗi với cô đó.”
A! Đó là tiệm bánh bao mà Tạ Nhu thích nhất.
Bụng cô quả nhiên kêu lên, nhìn Tạ Cẩn Ngôn.
Tạ Cẩn Ngôn tuy khó chịu, cũng chỉ dặn dò cô một chút: “Nhớ về sớm đó.”
“Vâng.”
Tạ Nhu và Thẩm Kiêu đi ra khỏi cửa, Thẩm Kiêu đưa cô lại phía chiếc ghế đằng sau gốc cây cổ thụ.
“Còn nóng đấy, lạnh ăn không ngon đâu.”
Hắn dùng đũa kẹp lên một cái bánh bao thịt đưa cho Tạ Nhu, lại lấy bịch sữa đậu nành nóng qua.
Tạ Nhu nhận sữa đậu nàng, cắn một miếng bánh bao, rau hẹ và nước thịt nhanh chóng lan tràn trên đầu lưỡi, cô không nhịn được mà ăn thêm một miếng.
“Ăn ngon không?”
Thẩm Kiêu cong mày nhìn cô.
“Ngon.”
Thẩm Kiêu cảm thấy thỏa mãn: “Nếu thích, sau này mỗi ngày tôi đều mua cho cô.”
Tạ Nhu nghi hoặc ngẩng đầu: “Anh muốn làm gì?”
Hắn muốn làm gì, không phải rất rõ ràng sao?
Thẩm Kiêu dịch sát lại gần cô, chuyển đề tài: “Tôi gọi cô là Nhu Nhu đi, cô học lớp mấy rồi?”
“Học kì sau là lớp 12.”
“Tôi cũng lớp 12.”
Thẩm Kiêu nói, “Cùng một trường nhỉ?”
“Ừ, sao anh biết?”
“Mấy người trong khu này đều chung trường mà.”
Thẩm Kiêu nói: “Lúc xếp lớp, tới lớp tôi đi, Kiêu ca che chở cho cô.”
“Tôi đến lớp chọn.”
“Lớp chọn hả, đó là khu cho học sinh ưu tú mà.”
Thẩm Kiêu suy nghĩ, cảm thấy có chút không ổn, “Không lẽ là vì Hàn Định Dương?!”
Tạ Nhu nhớ lại cuộc đối thoại ngày ấy của chú nhỏ và dì nhỏ, ông ngoại hình như thật sự muốn để cô và Hàn Định Dương cùng một chỗ mới khăng khăng để cô đi lớp chọn học tập.
Thấy Tạ Nhu không nói gì, giống như cam chịu, Thẩm Kiêu có chút khó chịu: “Cô thật sự muốn làm vợ Hàn Định Dương à?’
“Ai nói tôi phải gả cho Hàn Định Dương?”
Tạ Nhu lập tức đỏ mặt, chột dạ nói: “Đừng đi ra ngoài nói lung tung, tôi không thích anh ấy!”
Dọc hàng cây ngô đồng, Hàn Định Dương đang chạy bộ buổi sáng nhạy bén nghe thấy tên mình, dừng bước chân, giương mắt lên nhìn.
Ở chỗ cây cổ thụ cách đó không xa, Tạ Nhu và Thẩm Kiêu đang cùng ăn bữa sáng.
Thẩm Kiêu ngồi bên cạnh cô, từng chút từng chút ăn chậm nhai kĩ cái bánh bao thịt.
Chói mắt.
Một trận gió phất qua, mấy sợi tóc trên trán Hàn Định Dương bay lên.
Anh dùng khăn lông trên vai lau mồ hôi, trong lòng bỗng nhiên có chút lo lắng.
Hình như có ai đó đang rất trông chờ muốn cưới cô rồi.
Anh xoay người đá mấy viên đá vụn trên đường.
“Cô có người mình thích chưa?”
Thẩm Kiêu tiếp tục hỏi.
“Không có!”
Tạ Nhu càng thêm chột dạ.
Thẩm Kiêu vội vàng ngồi nghiêm túc: “Hay cô thử xem xét về việc thích tôi đi?”
Suýt chút nữa Tạ Nhu bị sặc sữa đậu nành, ho khan vài tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, mắt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, khóe mắt hắn cũng cong lên, nhìn phá lệ đẹp mắt.
Ve sầu bắt đầu kêu to, tiếng cãi cọ bên tai ngày càng ồn ào.
Tạ Nhu không mở mắt, nghiêm túc nói: “Đừng đùa như thế.”
Gió nhẹ ấm áp, ý cười nhạt ở khóe miệng Thẩm Kiêu nhạt dần.
Sau khi Tạ Nhu rời đi, Thẩm Kiêu đứng dậy.
Điện thoại vang lên, bên kia truyền đến tiếng cười một người con trai: “Anh Kiêu, bánh bao ăn ngon chứ? Theo đuổi em gái tốt không?”
“Ít nói nhảm đi, nếu tôi có thể nắm trong tay người của Hàn Định Dương, cái xe motor kia của cậu sẽ là của tôi, đừng quỵt nợ.”
“Đương nhiên, xe tôi đã sớm chuẩn bị rồi, chỉ chờ cậu nữa thôi.”
Thẩm Kiêu cười lạnh một tiếng, giọng điệu kiêu ngạo ương ngạnh: “Không quá hai tháng đâu.”
Giữa trưa, trong nhà sắp có khách quý đến chơi, chú nhỏ, dì nhỏ đều ở trong bếp chuẩn bị, ông nội cũng thay một bộ quần áo màu tối phù hợp để đãi khách, phân phó giúp việc trong nhà dọn dẹp nhà cửa.
Tạ Nhu thừa lúc ông nội và dì nhỏ đang chuẩn bị đón khách, không chú ý đến mình, chạy nhanh vào phòng trò chơi, đeo mắt kính máy vr vào, đăng nhập hệ thống.
Vốn dĩ chỉ định nhắn với H, nói cho anh biết buổi tối mình có lẽ sẽ không online được.
Không nghĩ tới người trên thanh bạn tốt vẫn đang trực tuyến.
Tạ Nhu thấy anh còn đang online trong trò chơi, định nhắn tin chữ sang, đúng lúc này, Hàn Định Dương gửi tới yêu cầu nói chuyện.
Đầu ngón tay cô do dự, cuối cùng vẫn nhấn được.
“Đến.”
Thanh âm của anh không rõ, hô hấp có chút dồn dập, đang chiến đấu rất kịch liệt trong trò chơi.
Bên tai truyền đến tiếng thở dốc vô cùng rõ ràng của anh, Tạ Nhu ngoài ý muốn cảm thấy có chút gợi cảm.
“Có một tin xấu thông báo cho anh, tôi chơi game bị ông nội phát hiện, sau này có khả năng sẽ không thể online thường xuyên nữa.”
Cô muốn xin lỗi, vốn dĩ định tham gia thi đấu, hẳn là muốn luyện tập thêm, cô lại hố anh như vậy.
Hàn Định Dương không chút nào để ý nói: “Không sao, cuối năm có thể tham gia thi đấu là đươc.”
“Có thể.”
Tạ Nhu vội vàng đảm bảo, “Tôi sẽ đến.”
Hàn Định Dương vừa đánh tang thi, vừa nói: “Tôi lát nữa ra ngoài ăn cơm, không mang cô đi đánh được.”
“Không sao, chờ lát nữa trong nhà có khách đến, tôi sẽ lên mạng đợi anh.”
“A.”
Trái tim nhỏ bé của Tạ Nhu nhảy lên.
Lại “A”!
Lần trước anh ta “A” một tiếng, giá trị kinh nghiệm của cô rớt xuống âm điểm còn chưa tính sổ đâu.
“Mèo nhà anh lại nhảy lầu à?”
Tạ Nhu đứng vững vàng, lập trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Hàn Định Dương khẽ cười một tiếng: “Ăn cơm trước, tôi đưa cô đi kết hôn.”
“Kết hôn?”
“Ừ.”
Hàn Định Dương một chân đá văng tang thi đang bổ nhào trước màn hình, thở d.ốc nói: “Tôi muốn kết hôn trước, trói buộc làm bạn lữ rồi mới dự thi.”
Tạ Nhu do dự, không nói gì.
Hàn Định Dương mãi không thấy hồi âm liền hỏi: “Sao vậy, có vấn đề à?”