Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Giờ ra về, tôi nghe cả trường trầm trồ bên ngoài khá nhiều. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có quái vật hay người ngoài hành tinh đến Trái đất hay sao? Không! Khi tôi bước ra đã thấy chị Chu Phí đứng ở đó, bên cạnh là dàn vệ sĩ hậu hĩnh cùng con xe Mescerdes cao cấp mới tậu. Đúng là người nổi tiếng và giàu có thì đi đâu ai cũng hò reo.
Nhưng khoan! Chị ấy đến đây là làm? Đừng nói là...
- Thể Hy, chúng ta cùng về nhà thôi! - Chu Phí nhìn tôi nói
Cả trường càng thêm tiếng xì xào bàn tán. Họ đang ngưỡng mộ hay đâm chiêu tôi vậy? Thật sự chẳng có ai cho không ai thứ gì cả! Đừng ham hố như thế. Tôi bước từ từ ra xe. Ngồi bên trong hồi lâu, nhìn ra cửa kính xe, tôi bắt gặp thầy đang nói chuyện với chị ấy!
- lâu quá rồi chúng ta chưa gặp nhau đó cậu Hoàng
- vậy à? mọi thứ vẫn tốt đẹp chứ? Úc Khải Tôn vẫn khỏe?
- anh ấy lúc nào chẳng vậy! Lần sau gặp nhé!
Hai người họ quen biết nhau trước đây à? Không phải trùng hợp đến vậy chứ? Tại sao mọi thứ diễn ra trước mặt tôi như một kịch bản định trước vậy? Không thể nào....
Chu Phí bước vào bên trong xe. Mùi hương quyến rũ phát ra từ người chị ấy thơm đến ngạt ngào. Chị ấy đẹp, tài năng đến vậy tại sao lại chấp nhận cho chồng mình lấy thêm người khác chỉ để sinh con? Họ cũng có thể sinh con nuôi hay dùng phương pháp mang thai hộ? Mọi suy nghĩ của tôi đều không được giải quyết vì chỉ tôi nghe và mình tôi hỏi chính mình.
- tối nay em vào ngủ với anh ấy.
Tôi bàng hoàng vì câu đề nghị đó. Tôi chưa sẳn sàng, thậm chí tôi vừa gây chiến với hắn xong, không thể nào nói ngủ là ngủ ngay được. Tôi cố gắng tìm lý do...
- chị ơi, hôm nay em đến "ngày", khi khác được không chị?
- hôm nay chỉ mới 20 thôi, "ngày" của em là 26. Chị nói đúng chứ?
Cái gì chứ? Chị ấy còn biết cả "ngày đó" của mình sao? Làm thế nào đây? Chết tiệt...
- vậy có quá nhanh không chị? em...em...
- chẳng phải hôm qua em và anh ấy mới gặp nhau sao? Cũng xem như là đã chào hỏi rồi, còn việc gì em chưa giải quyết?
- .... - tôi bí đường trả lời chị ấy thật rồi
- được! Nếu như không còn gì nữa thì tối nay làm như chị yêu cầu. Nhất định em phải ngủ với anh ấy, hiểu chưa?
- dạ - tôi trả lời lí nhí, nhỏ đến mức chắc hẳn chị ấy cũng chẳng nghe thấy gì.
Tiêu tôi thật rồi, làm sao đây? Nếu tôi nay tôi gặp lại hắn, có khi nào tôi bị hắn trả mối thù hôm qua không? Người quân tử và đàn ông như hắn chắc không nở làm vậy đâu? Nhưng lỡ như... lỡ như... chuyện gì không may xảy ra với tôi thì sao?
Mãi suy nghĩ mà tôi không biết đã đến nhà khi nào không hay! bây giờ là 6 giờ tối rồi. Chỉ vài tiếng nữa khi hắn về nhà thì tôi sẽ trở thành "con mồi" của hắn.
- nhớ kĩ, nếu em không thực hiện đúng những gì trong giao ước của chúng ta, chị sẽ cho người niêm phong lại cổ phần của gia đình em trong tích tắc.
Nói rồi chị ấy lạnh lùng bước đi, không phải vào lại nhà, mà là lên xe đi thẳng về phía trước. Nghe trong điện thoại, hôm nay chị ấy phải về lại Singapore để làm một số thủ tục cho dự án sắp tới nên khá bận bịu.
Người ở đây chẳng ai quan tâm đến sự hiện diện của tôi, đúng là bực mình mà. À không, chỉ duy nhất chị Hạnh - chị phụ bếp dưới nhà là có vẻ thân thiện hơn hết. Chị Hạnh khá ít nói, chỉ nói những gì mình biết và rất thật thà trong lời nói. Có chị ở đây cuộc sống của tôi cũng đỡ nhàm chán.
- chị Hạnh, hôm nay mình ăn gì vậy chị? - tôi hí hửng xuống bếp xem xét tình hình
- hôm nay em không được dùng bữa, đại thiếu phu nhân dặn dò chị vậy đó - chị ấy vừa lau bàn vừa nhìn tôi nói
Sao chứ? Tối nay không được dùng bữa sao? Có quá đáng lắm không? Đi học cả ngày mệt nhoài mà không có chút thức ăn nào trong người, thật là...bức xúc mà
- em không được ăn dù chỉ 1 chén sao chị? - tôi thăm dò
- đúng đó, vả lại - chị tiến gần lại phía tôi, nói nhỏ - vả lại ở đây tai mắt dữ lắm, em mà làm bậy bạ thì có khi bị quở trách đó.
Đành chịu, tôi chào chị rồi trở lại phòng mình. Bụng thì đói meo, tâm trạng lại lâng lâng khó tả.
- cô Lâm, mời cô thay bộ đồ này, xịt chút nước hoa này và sang phòng của đại thiếu gia - bà Vú tay cầm khay đựng những món đồ rồi bắt tôi thay ra
Bộ đồ như vậy cũng bảo tôi mặc được hay sao? Phần trên thì ren toàn ren, phần dưới lại hở bạo đến vậy... Tôi thật không còn lời nào để diễn tả "bộ cánh" tôi đang mặc trên người.
Tôi bị "bắt" qua phòng hắn, ngồi trên giường như tự kỉ một mình chờ chực đợi hắn về. Thời gian trôi qua khiến tôi mệt nhoài, nằm ỳ ra giường thiếp đi lúc nào không hay.
Trời sập sao? Cái gì nặng vậy? Tôi mở từ từ mắt ra, thấy hắn nhìn tôi chằm chằm không rời mắt
- mới hôm qua lại bảo không muốn ngủ cùng tôi. Hôm nay chính cô lại qua đến tận phòng để xin tôi ngủ cùng? hừ... - hắn như đắc ý
- nè, thật ra tôi không muốn ngủ với anh và chưa từng nghỉ sẽ ngủ với người như anh. Ok?
Tôi to gan dám "trả treo" lại những lời hắn nói. Mặc kệ, dù sao hắn vẫn dễ nói chuyện hơn "vợ của hắn".
Hắn như bị kích thích, đi thật nhanh đến đè tôi ra giường. Cánh tay rắn chắc của hắn giữ tôi lại hai bên. Ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy tôi. Tôi né tránh, hắn lại tiến gần hơn. Hắn dạo quanh khắp cả người tôi như đang tìm tòi thứ gì đó.
- cô sợ mà vẫn đến tìm tôi?
Ai nói là tôi sợ chứ? Mà cũng không sai, hắn lướt đến đâu tôi lại co ro đến đó. Phải thể hiện là mình có kinh nghiệm như trog bảng giao ước đã kí.
- anh nghĩ chỉ có anh mới ngủ với nhiều người? Hạng người như anh thì tôi đã ngủ không biết bao nhiêu rồi!
- cô dám....
Nhưng khoan! Chị ấy đến đây là làm? Đừng nói là...
- Thể Hy, chúng ta cùng về nhà thôi! - Chu Phí nhìn tôi nói
Cả trường càng thêm tiếng xì xào bàn tán. Họ đang ngưỡng mộ hay đâm chiêu tôi vậy? Thật sự chẳng có ai cho không ai thứ gì cả! Đừng ham hố như thế. Tôi bước từ từ ra xe. Ngồi bên trong hồi lâu, nhìn ra cửa kính xe, tôi bắt gặp thầy đang nói chuyện với chị ấy!
- lâu quá rồi chúng ta chưa gặp nhau đó cậu Hoàng
- vậy à? mọi thứ vẫn tốt đẹp chứ? Úc Khải Tôn vẫn khỏe?
- anh ấy lúc nào chẳng vậy! Lần sau gặp nhé!
Hai người họ quen biết nhau trước đây à? Không phải trùng hợp đến vậy chứ? Tại sao mọi thứ diễn ra trước mặt tôi như một kịch bản định trước vậy? Không thể nào....
Chu Phí bước vào bên trong xe. Mùi hương quyến rũ phát ra từ người chị ấy thơm đến ngạt ngào. Chị ấy đẹp, tài năng đến vậy tại sao lại chấp nhận cho chồng mình lấy thêm người khác chỉ để sinh con? Họ cũng có thể sinh con nuôi hay dùng phương pháp mang thai hộ? Mọi suy nghĩ của tôi đều không được giải quyết vì chỉ tôi nghe và mình tôi hỏi chính mình.
- tối nay em vào ngủ với anh ấy.
Tôi bàng hoàng vì câu đề nghị đó. Tôi chưa sẳn sàng, thậm chí tôi vừa gây chiến với hắn xong, không thể nào nói ngủ là ngủ ngay được. Tôi cố gắng tìm lý do...
- chị ơi, hôm nay em đến "ngày", khi khác được không chị?
- hôm nay chỉ mới 20 thôi, "ngày" của em là 26. Chị nói đúng chứ?
Cái gì chứ? Chị ấy còn biết cả "ngày đó" của mình sao? Làm thế nào đây? Chết tiệt...
- vậy có quá nhanh không chị? em...em...
- chẳng phải hôm qua em và anh ấy mới gặp nhau sao? Cũng xem như là đã chào hỏi rồi, còn việc gì em chưa giải quyết?
- .... - tôi bí đường trả lời chị ấy thật rồi
- được! Nếu như không còn gì nữa thì tối nay làm như chị yêu cầu. Nhất định em phải ngủ với anh ấy, hiểu chưa?
- dạ - tôi trả lời lí nhí, nhỏ đến mức chắc hẳn chị ấy cũng chẳng nghe thấy gì.
Tiêu tôi thật rồi, làm sao đây? Nếu tôi nay tôi gặp lại hắn, có khi nào tôi bị hắn trả mối thù hôm qua không? Người quân tử và đàn ông như hắn chắc không nở làm vậy đâu? Nhưng lỡ như... lỡ như... chuyện gì không may xảy ra với tôi thì sao?
Mãi suy nghĩ mà tôi không biết đã đến nhà khi nào không hay! bây giờ là 6 giờ tối rồi. Chỉ vài tiếng nữa khi hắn về nhà thì tôi sẽ trở thành "con mồi" của hắn.
- nhớ kĩ, nếu em không thực hiện đúng những gì trong giao ước của chúng ta, chị sẽ cho người niêm phong lại cổ phần của gia đình em trong tích tắc.
Nói rồi chị ấy lạnh lùng bước đi, không phải vào lại nhà, mà là lên xe đi thẳng về phía trước. Nghe trong điện thoại, hôm nay chị ấy phải về lại Singapore để làm một số thủ tục cho dự án sắp tới nên khá bận bịu.
Người ở đây chẳng ai quan tâm đến sự hiện diện của tôi, đúng là bực mình mà. À không, chỉ duy nhất chị Hạnh - chị phụ bếp dưới nhà là có vẻ thân thiện hơn hết. Chị Hạnh khá ít nói, chỉ nói những gì mình biết và rất thật thà trong lời nói. Có chị ở đây cuộc sống của tôi cũng đỡ nhàm chán.
- chị Hạnh, hôm nay mình ăn gì vậy chị? - tôi hí hửng xuống bếp xem xét tình hình
- hôm nay em không được dùng bữa, đại thiếu phu nhân dặn dò chị vậy đó - chị ấy vừa lau bàn vừa nhìn tôi nói
Sao chứ? Tối nay không được dùng bữa sao? Có quá đáng lắm không? Đi học cả ngày mệt nhoài mà không có chút thức ăn nào trong người, thật là...bức xúc mà
- em không được ăn dù chỉ 1 chén sao chị? - tôi thăm dò
- đúng đó, vả lại - chị tiến gần lại phía tôi, nói nhỏ - vả lại ở đây tai mắt dữ lắm, em mà làm bậy bạ thì có khi bị quở trách đó.
Đành chịu, tôi chào chị rồi trở lại phòng mình. Bụng thì đói meo, tâm trạng lại lâng lâng khó tả.
- cô Lâm, mời cô thay bộ đồ này, xịt chút nước hoa này và sang phòng của đại thiếu gia - bà Vú tay cầm khay đựng những món đồ rồi bắt tôi thay ra
Bộ đồ như vậy cũng bảo tôi mặc được hay sao? Phần trên thì ren toàn ren, phần dưới lại hở bạo đến vậy... Tôi thật không còn lời nào để diễn tả "bộ cánh" tôi đang mặc trên người.
Tôi bị "bắt" qua phòng hắn, ngồi trên giường như tự kỉ một mình chờ chực đợi hắn về. Thời gian trôi qua khiến tôi mệt nhoài, nằm ỳ ra giường thiếp đi lúc nào không hay.
Trời sập sao? Cái gì nặng vậy? Tôi mở từ từ mắt ra, thấy hắn nhìn tôi chằm chằm không rời mắt
- mới hôm qua lại bảo không muốn ngủ cùng tôi. Hôm nay chính cô lại qua đến tận phòng để xin tôi ngủ cùng? hừ... - hắn như đắc ý
- nè, thật ra tôi không muốn ngủ với anh và chưa từng nghỉ sẽ ngủ với người như anh. Ok?
Tôi to gan dám "trả treo" lại những lời hắn nói. Mặc kệ, dù sao hắn vẫn dễ nói chuyện hơn "vợ của hắn".
Hắn như bị kích thích, đi thật nhanh đến đè tôi ra giường. Cánh tay rắn chắc của hắn giữ tôi lại hai bên. Ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy tôi. Tôi né tránh, hắn lại tiến gần hơn. Hắn dạo quanh khắp cả người tôi như đang tìm tòi thứ gì đó.
- cô sợ mà vẫn đến tìm tôi?
Ai nói là tôi sợ chứ? Mà cũng không sai, hắn lướt đến đâu tôi lại co ro đến đó. Phải thể hiện là mình có kinh nghiệm như trog bảng giao ước đã kí.
- anh nghĩ chỉ có anh mới ngủ với nhiều người? Hạng người như anh thì tôi đã ngủ không biết bao nhiêu rồi!
- cô dám....