Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Tôi đưa khuôn mặt ủ rũ đến trường. Thật tình thì bây giờ chẳng muốn làm việc gì ngoài việc thả hồn ở chốn thanh tịnh một mình. Hôm nay Tiểu Yên cũng chẳng đến trường. Tôi quên mất, cậu ấy đang đi thực tập cho kế hoạch sắp đến nên chẳng có nhiều thời gian ở đây là phải.
Sân trường thoáng đãng, rộng lớn, đúng không khí mà tôi nghĩ trong đầu. Đang phiêu diêu một mình ở góc sân, tôi chợt nghe có tiếng bước chân đi đến
- chủ nhật mà em cũng ở trường sao?
Giọng nói này là của thầy dạy âm nhạc mình mà? Thầy ấy ở..ngay cạnh mình sao? Làm gì có chuyện đó...
- Lâm Thể Hy, em ổn chứ?
Thầy ấy xuất hiện ngay trước mặt tôi như một ánh hào quang sáng rực rỡ. Nhìn trang phục thầy mặc hôm nay thật nhã nhặn, chiếc áo thun trắng cùng quần jeans đen, cả chiếc đồng hồ đắt tiền ấy cũng sáng lấp lánh khiến tôi chẳng thể nào chớp mắt được.
- thầy... đẹp...
- em nói gì?
- ơ.. ơ... em..em.. à... em nói là... thầy làm gì ở đây? - may mắn là tôi kịp thời hoàng hồn về
- thầy đến để lấy một vài quyển sách làm tài liệu dạy học, còn em?
Giọng nói thầy đáng yêu bao nhiêu thì cái tên đáng ghét kia lại có chất giọng khó ưa bấy nhiêu, biết bao giờ tôi mới có thể ngừng ca ngợi về thầy chứ?
- em? em chỉ muốn tĩnh lặng một chút, vì dạo này em khá là áp lực
- vậy...thầy làm ảnh hưởng đến sự yên lặng của em rồi. Xin lỗi nhé!
Trời ơi, tim tôi như muốn rụng ra vì lời nói đó. Ngọt ngào và chân thành làm sao!!!!
- không đâu thầy! Có thầy...dù sao cũng đỡ trống vắng hơn.
Tôi đang nặng lòng với những gì xảy ra một cách bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tôi chẳng biết số phận mình sẽ ra sao nữa.
- em có muốn dùng bữa xế không? Mọi người thường bảo "buồn là do dạ dày đang kêu" mà
Thầy Hoàng Bách Niên - soái ca trong lòng tất cả nữ sinh trong trường đang mời tôi đi ăn trưa sao? Có thể tin được không? Tôi đúng là không nằm mơ mà!!!
- em...không làm phiền thầy chứ?
Mặc dù hỏi như vậy nhưng trong lòng tôi thành khẩn cầu xin thầy đừng trả là là "có" vì điều đó có thể làm tan nát cõi lòng tôi.
- không đâu, chúng ta đi thôi.
"Bữa xế" của thầy thật ra là trong nhà hàng 5 sao này ư? Tôi đã từng bỏ một số tiền kha khá vào sinh nhật năm 18 tuổi ở đây. Một bữa ăn tiêu tốn ít nhất tầm 1000USD.
- Thể Hy, em gọi món đi
Tôi cũng nhiệt tình theo một cách "không-thiệt-mình", vừa nhã nhặn vừa lấy điểm từ thầy.
- em đừng ngại, cứ gọi món em thích đi
- nhưng mà... giá của nó...
- không sao mà
Tôi loay hoay, tìm món nào "rẻ" nhất ở đây để gọi vì tôi không muốn thầy ấy lại tốn một khoảng tiền lớn để chi trả bữa ăn. Và hơn hết, tôi muốn là người trả bữa xế này. Nếu không thì tôi thật sự vừa làm phiền thầy vừa khiến thầy "hết máu" mất.
- cho tôi một phần Sò điệp ăn kèm phô mai parmesan, cơm gạo đen và nấm maitake
- vâng, còn ngài, ngài dùng gì ạ? - nhân viên phục vụ tận tình ghi chép lại những món mà chúng tôi gọi
Thầy ngồi điềm đạm, lật xem món ăn, đến tiếng động nhỏ nhất cũng chẳng hề nghe thấy. Một con người đầy mê hoặc như vậy đến giờ này vẫn "đơn thân lẻ bóng" là không đúng!
- cho tôi một phần thịt bò phi lê cùng gan ngỗng và trứng cá muối, thịt đừng quá cháy hai mặt, gan ngỗng nấu chín, và 1 ly Henri IV Dudognon Heritage Cognac.
"Henri IV Dudognon Heritage Cognac" sao? ngay cả những người "sộp" nhất ở đây cũng cảm thấy giá nó quá chát. Nhưng ngặt nỗi, đây lại là "bữa xế" mà? Tôi hít thở thật sâu, tôi thấy hơi choáng váng rồi đó!
- quý khách đợi trong giây lát, chúng tôi sẽ phục vụ ngay.
Không gian nơi đây thuộc kiến trúc Tây Ban Nha, các thiết kế đều cổ kín và mang hướng thời thượng. Bên sâu trong kia là quán club nổi tiếng bậc nhất, thật ra tôi đã từng vào đó 1 lần trong dịp sinh nhật bạn. Mọi người có thể chi 160.000USD để mua 1 chai Dalmore 64 Trinitas single malt whisky và mời người khác uống.
- thầy ơi, em thấy...
- em yên tâm, cứ nghĩ ngơi và tận hưởng đi. Chúng ta là những kẻ cô đơn gặp nhau mà
- mời quý khách dùng bữa. Cám ơn quý khách!
Trước mặt tôi hiện ra món ăn ngon nhất nhì ở đây. Sang trọng, quý phái đến phát khóc...Tôi nhìn sang bên cạnh, người phục vụ đặt trên bàn một ly cooktail. Tôi choáng ngợp vì khi nãy có nhìn thấy giá của nó, tận 1200USD. Tôi lấy hơi lên thở dài...
- em không phiền khi đi ăn xế chứ? Nếu không thì hãy ăn nhiệt tình vào nhé!
- thật sự em thấy...mình làm ảnh hưởng đến thời gian này của thầy quá, vả lại... nếu...
Tôi chưa kịp nói thì thầy ấy đã đưa miếng thịt ngon lành vào miệng tôi. Ngon thật! Hương vị này đúng chuẩn 5 sao luôn đó. Tôi đành im lặng ngoan ngoãn ăn.
Từ xa, nghe tiếng xôn xao của nhiều người. Họ đến cũng để ăn trưa sao? Lạ lùng nhỉ?
- tổng giám đốc, ở kia vẫn còn 2 người đang ngồi, ngài có muốn bảo họ đi luôn không?
- khoan! họ là người quen! Các người ra ngoài xe hết đi.
Linh cảm này, nhịp tim đập loạn xạ này... khiến tôi bất an... hình như sắp có chuyện gì xảy ra với tôi thì phải!
- chào Hoàng Bách Niên, lâu quá rồi không gặp mày, mày vẫn khỏe chứ?
Là hắn! Khuôn mặt, vóc dáng này chính xác là hắn rồi. Oan gia ngõ hẹp mà, đi đâu cũng chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
- à, còn đây là..... - hắn dừng lại, cười nhạt rồi nhìn thầy - bạn gái của mày sao? gu mày kém vậy à?
Sân trường thoáng đãng, rộng lớn, đúng không khí mà tôi nghĩ trong đầu. Đang phiêu diêu một mình ở góc sân, tôi chợt nghe có tiếng bước chân đi đến
- chủ nhật mà em cũng ở trường sao?
Giọng nói này là của thầy dạy âm nhạc mình mà? Thầy ấy ở..ngay cạnh mình sao? Làm gì có chuyện đó...
- Lâm Thể Hy, em ổn chứ?
Thầy ấy xuất hiện ngay trước mặt tôi như một ánh hào quang sáng rực rỡ. Nhìn trang phục thầy mặc hôm nay thật nhã nhặn, chiếc áo thun trắng cùng quần jeans đen, cả chiếc đồng hồ đắt tiền ấy cũng sáng lấp lánh khiến tôi chẳng thể nào chớp mắt được.
- thầy... đẹp...
- em nói gì?
- ơ.. ơ... em..em.. à... em nói là... thầy làm gì ở đây? - may mắn là tôi kịp thời hoàng hồn về
- thầy đến để lấy một vài quyển sách làm tài liệu dạy học, còn em?
Giọng nói thầy đáng yêu bao nhiêu thì cái tên đáng ghét kia lại có chất giọng khó ưa bấy nhiêu, biết bao giờ tôi mới có thể ngừng ca ngợi về thầy chứ?
- em? em chỉ muốn tĩnh lặng một chút, vì dạo này em khá là áp lực
- vậy...thầy làm ảnh hưởng đến sự yên lặng của em rồi. Xin lỗi nhé!
Trời ơi, tim tôi như muốn rụng ra vì lời nói đó. Ngọt ngào và chân thành làm sao!!!!
- không đâu thầy! Có thầy...dù sao cũng đỡ trống vắng hơn.
Tôi đang nặng lòng với những gì xảy ra một cách bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tôi chẳng biết số phận mình sẽ ra sao nữa.
- em có muốn dùng bữa xế không? Mọi người thường bảo "buồn là do dạ dày đang kêu" mà
Thầy Hoàng Bách Niên - soái ca trong lòng tất cả nữ sinh trong trường đang mời tôi đi ăn trưa sao? Có thể tin được không? Tôi đúng là không nằm mơ mà!!!
- em...không làm phiền thầy chứ?
Mặc dù hỏi như vậy nhưng trong lòng tôi thành khẩn cầu xin thầy đừng trả là là "có" vì điều đó có thể làm tan nát cõi lòng tôi.
- không đâu, chúng ta đi thôi.
"Bữa xế" của thầy thật ra là trong nhà hàng 5 sao này ư? Tôi đã từng bỏ một số tiền kha khá vào sinh nhật năm 18 tuổi ở đây. Một bữa ăn tiêu tốn ít nhất tầm 1000USD.
- Thể Hy, em gọi món đi
Tôi cũng nhiệt tình theo một cách "không-thiệt-mình", vừa nhã nhặn vừa lấy điểm từ thầy.
- em đừng ngại, cứ gọi món em thích đi
- nhưng mà... giá của nó...
- không sao mà
Tôi loay hoay, tìm món nào "rẻ" nhất ở đây để gọi vì tôi không muốn thầy ấy lại tốn một khoảng tiền lớn để chi trả bữa ăn. Và hơn hết, tôi muốn là người trả bữa xế này. Nếu không thì tôi thật sự vừa làm phiền thầy vừa khiến thầy "hết máu" mất.
- cho tôi một phần Sò điệp ăn kèm phô mai parmesan, cơm gạo đen và nấm maitake
- vâng, còn ngài, ngài dùng gì ạ? - nhân viên phục vụ tận tình ghi chép lại những món mà chúng tôi gọi
Thầy ngồi điềm đạm, lật xem món ăn, đến tiếng động nhỏ nhất cũng chẳng hề nghe thấy. Một con người đầy mê hoặc như vậy đến giờ này vẫn "đơn thân lẻ bóng" là không đúng!
- cho tôi một phần thịt bò phi lê cùng gan ngỗng và trứng cá muối, thịt đừng quá cháy hai mặt, gan ngỗng nấu chín, và 1 ly Henri IV Dudognon Heritage Cognac.
"Henri IV Dudognon Heritage Cognac" sao? ngay cả những người "sộp" nhất ở đây cũng cảm thấy giá nó quá chát. Nhưng ngặt nỗi, đây lại là "bữa xế" mà? Tôi hít thở thật sâu, tôi thấy hơi choáng váng rồi đó!
- quý khách đợi trong giây lát, chúng tôi sẽ phục vụ ngay.
Không gian nơi đây thuộc kiến trúc Tây Ban Nha, các thiết kế đều cổ kín và mang hướng thời thượng. Bên sâu trong kia là quán club nổi tiếng bậc nhất, thật ra tôi đã từng vào đó 1 lần trong dịp sinh nhật bạn. Mọi người có thể chi 160.000USD để mua 1 chai Dalmore 64 Trinitas single malt whisky và mời người khác uống.
- thầy ơi, em thấy...
- em yên tâm, cứ nghĩ ngơi và tận hưởng đi. Chúng ta là những kẻ cô đơn gặp nhau mà
- mời quý khách dùng bữa. Cám ơn quý khách!
Trước mặt tôi hiện ra món ăn ngon nhất nhì ở đây. Sang trọng, quý phái đến phát khóc...Tôi nhìn sang bên cạnh, người phục vụ đặt trên bàn một ly cooktail. Tôi choáng ngợp vì khi nãy có nhìn thấy giá của nó, tận 1200USD. Tôi lấy hơi lên thở dài...
- em không phiền khi đi ăn xế chứ? Nếu không thì hãy ăn nhiệt tình vào nhé!
- thật sự em thấy...mình làm ảnh hưởng đến thời gian này của thầy quá, vả lại... nếu...
Tôi chưa kịp nói thì thầy ấy đã đưa miếng thịt ngon lành vào miệng tôi. Ngon thật! Hương vị này đúng chuẩn 5 sao luôn đó. Tôi đành im lặng ngoan ngoãn ăn.
Từ xa, nghe tiếng xôn xao của nhiều người. Họ đến cũng để ăn trưa sao? Lạ lùng nhỉ?
- tổng giám đốc, ở kia vẫn còn 2 người đang ngồi, ngài có muốn bảo họ đi luôn không?
- khoan! họ là người quen! Các người ra ngoài xe hết đi.
Linh cảm này, nhịp tim đập loạn xạ này... khiến tôi bất an... hình như sắp có chuyện gì xảy ra với tôi thì phải!
- chào Hoàng Bách Niên, lâu quá rồi không gặp mày, mày vẫn khỏe chứ?
Là hắn! Khuôn mặt, vóc dáng này chính xác là hắn rồi. Oan gia ngõ hẹp mà, đi đâu cũng chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
- à, còn đây là..... - hắn dừng lại, cười nhạt rồi nhìn thầy - bạn gái của mày sao? gu mày kém vậy à?
Bình luận facebook