Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Hành động lúc này tôi làm là hành động tự nhiên, không có sự thúc đẩy hay do ai sắp đặt. Thấy hắn ngồi đó dưới trời mưa lớn như vậy, có chăng tôi không đau lòng?
Lúc sáng hắn vẫn còn bình thường mà? Giờ lại ũ rũ dưới cơn mưa? Có chuyện gì sao? Hay là...như lời của Tử Phi Long đã nói, hôm nay là ngày mà hắn cùng Chu Phí về thăm gia đình chị ấy, nhưng hắn lại không đi.....vì mình?
- anh không thấy mưa à? - tôi buột miệng hỏi
Thấy hắn vẫn im lặng, tôi càng muốn hỏi nhiều hơn
- anh có chuyện gì cũng phải trả lời chứ, tại sao lại ngồi ở đây? Anh không thể trả lời tôi được?
Mưa càng lúc càng lớn dần, lớn dần hơn... Chiếc ô tôi đang cầm không đủ khoảng trống cho cả hai được nữa. Tôi dù sao cũng được, tôi đưa hẳn chiếc ô sang cho hắn. Còn mình thì ướt đẫm nước mưa.
Hắn đột nhiên có phản ứng thật
- em bị làm sao vậy? Không thấy mưa lớn vậy à? - sự cáu gắt hiện lên trên khuôn mặt đầy giọt mưa của hắn
- anh mau đứng dậy rồi về ngay đi. - tôi cũng không vừa đáp lại
- em đến đây làm gì? Hả..? Mặc kệ anh đi!
Hắn cứ ngồi lỳ ở đây như thế, chẳng khác nào tệ bạc với cơ thể mình, chắc chắn khi về đến nhà rồi sẽ lăn đùng ra sốt cho mà xem.
Thấy tình hình càng lúc càng không ổn. Tôi vứt chiếc ô xuống đất, ngồi đây chịu trận với hắn luôn, xem ai mới xứng đáng là người lỳ nhất. Hắn ngạc nhiên trước sự "điên cuồng" của tôi.
- ai cho phép em...
- ngay cả bản thân mình, anh còn không biết trân trọng. Huống hồ gì tấm thân hèn mọn như tôi.
Hình như hắn ngộ nhận ra điều gì đó. Bất chợt đứng dậy, đưa bàn tay ra đón lấy tay tôi
- mình về nhà thôi, không khéo em lại bệnh bây giờ.
Cách xưng hô thay đổi nhanh chóng thế này khiến tôi có cảm giác không quen. Thấy ơn ớn khắp cả người. Còn nữa...nếu như mà chị Chu Phí về đột xuất, thấy tình trạng này diễn ra....
Tôi không dám nghĩ đến đoạn sau. Thật sự đáng sợ mà. Càng kiên dè hơn sau khi nghe câu chuyện của Tử Phi LOng kể về gia đình chị ấy. Thật đáng gờm.
Hắn kéo tôi ra xe. Đẩy tôi vào ngồi trong đó. Cả người ướt sủng ngồi thơ thẩn trên xe như thế này... Kì lạ thật mà.
Trên đường đi, tôi và hắn không nói lời nào. Hắn cũng chẳng khác gì tôi, người ngợm chẳng còn nơi nào không bị dính nước mưa. Đã vậy hắn còn ngồi đó lâu hơn cả tôi.
- sao anh...
- sao em lại đến đây?
Tôi nín thinh, đang cao trào nói thì hắn lại nhảy vào ngang như thế.
- ờ thì...đi ngang qua đây, chỉ là vô tình đi ngang thôi. Đúng..đúng như vậy. - tôi lắp bắp
- em nghĩ, với một đứa ngốc như em khi nói chuyện, anh sẽ tin sao?
Bị trúng tim đen rồi sao giờ? Phải bình tĩnh, giữ thái độ bình tĩnh cái đã. Tay tôi báu víu lẫn nhau, cố tạo ra dáng vẻ bình tĩnh nhất có thể.
- xuống xe đi.
Ơ? Tên thần kinh này, vừa nói như thế mà đã đuổi cổ tôi xuống xe rồi sao? Được thôi, dù sao thì tôi cũng đã làm việc tôi nên làm rồi. Giờ đi từ đây về nhà cũng....không-xa-lắm.
- đi theo anh!
Hắn cứ thích ra lệnh cho người khác nhỉ? Vừa bảo xuống xe, rồi giờ lại bảo đi theo?
Hắn đưa tôi lên một trung tâm mua sắm "sang chảnh" nhất thành phố, nơi mà chỉ có giới thượng lưu hoặc những cấp khác trở lên mới có thể vào được. Trước đây, đã từng nghe nói thôi, cũng chưa tận mắt nhìn ngắm nó ngoài đời thật.
- còn đứng đó làm gì nữa, vào trong thôi. - hắn giục
Tôi đưa mắt nhìn ngơ ngác khắp nơi, chỗ nào cũng sang trọng không kém phần. Bỗng nhiên, hắn lại nắm lấy tay tôi rồi kéo đi trước nhiều người.
- làm gì vậy chứ?
- đồ ướt hết rồi, vào chọn bất kì bộ nào em thích đi.
Trước mặt tôi là một cửa hàng đồ hiệu đẵng cấp nhất nhì thới giới. Chưa nhìn giá cũng biết chúng đắt như thế nào rồi.
- tôi...tôi...
- quý khách có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?
- cô chọn giúp cô ấy những trang phục đẹp nhất là được.
- vâng, mời cô qua đây, chúng tôi vừa cập nhật những mẫu thời trang mới nhất về đây...
Tôi trố mắt ngạc nhiên, kẻ "tay không" như tôi đây cũng có ngày được chạm vào chúng ư? Thật không thể tin mà. Nhưng...tôi lại không muốn mặc chúng, chúng quá đắt để mặc.
Cuối cùng, tôi cũng chọn được một bộ đồ ưng ý nhất, đến khi nhìn thấy giá của nó lên đến 40.000 đô. Kinh khủng vậy sao? Nó là bộ đồ "rẻ" nhất mà cô nhân viên mang đến cho tôi xem. Giá chát thế này mà...
Hắn tiến đến nhìn tôi, trang phục trang người hắn cũng đã được thay thế bằng trang phục khác. Vẻ lịch lãm chẳng mất đi mà còn tăng thêm phần cuốn hút. Hắn biến hóa nhanh chóng còn hơn cả tôi nữa đấy.
- cô vẫn chưa chọn được sao?
- tôi..tôi...nghĩ rằng đồ của tôi vẫn còn...
- cô mang hết dãy bên đây và thanh toán cho tôi. Đây là thẻ!
- ngài ngồi đợi chúng tôi trong giây lát. Chân thành cám ơn.
Tôi chớp mắt liên hồi. Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi có nhìn nhầm không? Hắn rãnh tiền đến mức mua cả...cả dãy quần áo đó? Tiền hắn dư vậy à?
- anh bị gì vậy? Tiền anh làm ra không biết vất vả hay sao mà tuông sai phung phí? - tôi có phần trách móc
- tiền là ra, không xài đó mới là lãng phí. Vả lại, em có biết, số tiền đó chỉ là lợi nhuận của một chi nhánh nhỏ của công ty anh? Em còn ngốc lắm, từ từ rồi em sẽ hiểu.
Hắn...hắn đang nói cái quái gì vậy? Chỉ là lợi nhuận của chi nhánh nhỏ thôi? Vậy... Tôi không dám nghĩ đến nữa. Câm nín không nói một lời.
Lúc sáng hắn vẫn còn bình thường mà? Giờ lại ũ rũ dưới cơn mưa? Có chuyện gì sao? Hay là...như lời của Tử Phi Long đã nói, hôm nay là ngày mà hắn cùng Chu Phí về thăm gia đình chị ấy, nhưng hắn lại không đi.....vì mình?
- anh không thấy mưa à? - tôi buột miệng hỏi
Thấy hắn vẫn im lặng, tôi càng muốn hỏi nhiều hơn
- anh có chuyện gì cũng phải trả lời chứ, tại sao lại ngồi ở đây? Anh không thể trả lời tôi được?
Mưa càng lúc càng lớn dần, lớn dần hơn... Chiếc ô tôi đang cầm không đủ khoảng trống cho cả hai được nữa. Tôi dù sao cũng được, tôi đưa hẳn chiếc ô sang cho hắn. Còn mình thì ướt đẫm nước mưa.
Hắn đột nhiên có phản ứng thật
- em bị làm sao vậy? Không thấy mưa lớn vậy à? - sự cáu gắt hiện lên trên khuôn mặt đầy giọt mưa của hắn
- anh mau đứng dậy rồi về ngay đi. - tôi cũng không vừa đáp lại
- em đến đây làm gì? Hả..? Mặc kệ anh đi!
Hắn cứ ngồi lỳ ở đây như thế, chẳng khác nào tệ bạc với cơ thể mình, chắc chắn khi về đến nhà rồi sẽ lăn đùng ra sốt cho mà xem.
Thấy tình hình càng lúc càng không ổn. Tôi vứt chiếc ô xuống đất, ngồi đây chịu trận với hắn luôn, xem ai mới xứng đáng là người lỳ nhất. Hắn ngạc nhiên trước sự "điên cuồng" của tôi.
- ai cho phép em...
- ngay cả bản thân mình, anh còn không biết trân trọng. Huống hồ gì tấm thân hèn mọn như tôi.
Hình như hắn ngộ nhận ra điều gì đó. Bất chợt đứng dậy, đưa bàn tay ra đón lấy tay tôi
- mình về nhà thôi, không khéo em lại bệnh bây giờ.
Cách xưng hô thay đổi nhanh chóng thế này khiến tôi có cảm giác không quen. Thấy ơn ớn khắp cả người. Còn nữa...nếu như mà chị Chu Phí về đột xuất, thấy tình trạng này diễn ra....
Tôi không dám nghĩ đến đoạn sau. Thật sự đáng sợ mà. Càng kiên dè hơn sau khi nghe câu chuyện của Tử Phi LOng kể về gia đình chị ấy. Thật đáng gờm.
Hắn kéo tôi ra xe. Đẩy tôi vào ngồi trong đó. Cả người ướt sủng ngồi thơ thẩn trên xe như thế này... Kì lạ thật mà.
Trên đường đi, tôi và hắn không nói lời nào. Hắn cũng chẳng khác gì tôi, người ngợm chẳng còn nơi nào không bị dính nước mưa. Đã vậy hắn còn ngồi đó lâu hơn cả tôi.
- sao anh...
- sao em lại đến đây?
Tôi nín thinh, đang cao trào nói thì hắn lại nhảy vào ngang như thế.
- ờ thì...đi ngang qua đây, chỉ là vô tình đi ngang thôi. Đúng..đúng như vậy. - tôi lắp bắp
- em nghĩ, với một đứa ngốc như em khi nói chuyện, anh sẽ tin sao?
Bị trúng tim đen rồi sao giờ? Phải bình tĩnh, giữ thái độ bình tĩnh cái đã. Tay tôi báu víu lẫn nhau, cố tạo ra dáng vẻ bình tĩnh nhất có thể.
- xuống xe đi.
Ơ? Tên thần kinh này, vừa nói như thế mà đã đuổi cổ tôi xuống xe rồi sao? Được thôi, dù sao thì tôi cũng đã làm việc tôi nên làm rồi. Giờ đi từ đây về nhà cũng....không-xa-lắm.
- đi theo anh!
Hắn cứ thích ra lệnh cho người khác nhỉ? Vừa bảo xuống xe, rồi giờ lại bảo đi theo?
Hắn đưa tôi lên một trung tâm mua sắm "sang chảnh" nhất thành phố, nơi mà chỉ có giới thượng lưu hoặc những cấp khác trở lên mới có thể vào được. Trước đây, đã từng nghe nói thôi, cũng chưa tận mắt nhìn ngắm nó ngoài đời thật.
- còn đứng đó làm gì nữa, vào trong thôi. - hắn giục
Tôi đưa mắt nhìn ngơ ngác khắp nơi, chỗ nào cũng sang trọng không kém phần. Bỗng nhiên, hắn lại nắm lấy tay tôi rồi kéo đi trước nhiều người.
- làm gì vậy chứ?
- đồ ướt hết rồi, vào chọn bất kì bộ nào em thích đi.
Trước mặt tôi là một cửa hàng đồ hiệu đẵng cấp nhất nhì thới giới. Chưa nhìn giá cũng biết chúng đắt như thế nào rồi.
- tôi...tôi...
- quý khách có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?
- cô chọn giúp cô ấy những trang phục đẹp nhất là được.
- vâng, mời cô qua đây, chúng tôi vừa cập nhật những mẫu thời trang mới nhất về đây...
Tôi trố mắt ngạc nhiên, kẻ "tay không" như tôi đây cũng có ngày được chạm vào chúng ư? Thật không thể tin mà. Nhưng...tôi lại không muốn mặc chúng, chúng quá đắt để mặc.
Cuối cùng, tôi cũng chọn được một bộ đồ ưng ý nhất, đến khi nhìn thấy giá của nó lên đến 40.000 đô. Kinh khủng vậy sao? Nó là bộ đồ "rẻ" nhất mà cô nhân viên mang đến cho tôi xem. Giá chát thế này mà...
Hắn tiến đến nhìn tôi, trang phục trang người hắn cũng đã được thay thế bằng trang phục khác. Vẻ lịch lãm chẳng mất đi mà còn tăng thêm phần cuốn hút. Hắn biến hóa nhanh chóng còn hơn cả tôi nữa đấy.
- cô vẫn chưa chọn được sao?
- tôi..tôi...nghĩ rằng đồ của tôi vẫn còn...
- cô mang hết dãy bên đây và thanh toán cho tôi. Đây là thẻ!
- ngài ngồi đợi chúng tôi trong giây lát. Chân thành cám ơn.
Tôi chớp mắt liên hồi. Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi có nhìn nhầm không? Hắn rãnh tiền đến mức mua cả...cả dãy quần áo đó? Tiền hắn dư vậy à?
- anh bị gì vậy? Tiền anh làm ra không biết vất vả hay sao mà tuông sai phung phí? - tôi có phần trách móc
- tiền là ra, không xài đó mới là lãng phí. Vả lại, em có biết, số tiền đó chỉ là lợi nhuận của một chi nhánh nhỏ của công ty anh? Em còn ngốc lắm, từ từ rồi em sẽ hiểu.
Hắn...hắn đang nói cái quái gì vậy? Chỉ là lợi nhuận của chi nhánh nhỏ thôi? Vậy... Tôi không dám nghĩ đến nữa. Câm nín không nói một lời.
Bình luận facebook