Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Sáng hôm sau, cảm giác ê ẩm ồ ạt đè trên người mình. Có chuyện gì đó rất kì lạ. Chuyện gì vậy nhỉ? Rõ là lúc tối mình cơ bản đã trở về phòng...mà phòng ai? Phòng mình chăng? Còn hắn? cái gì vậy nè, sao chẳng nhớ gì hết.
Tôi nằm đó trằn trọc nhưng mắt vẫn nhắm nghiền lại vì không thể tỉnh giấc nỗi. Mặt trời đã le lói chiếu những tia nắng qua khung cửa sổ. Lại một ngày mới bắt đầu, phải dậy dọn dẹp tiếp thôi.
Tôi sờ khắp cơ thể mình, có gì đó không đúng lắm! Quần áo? Đúng rồi, hình như trên người tôi không mặc quần áo, còn nữa cả người đều có vết bầm tím từ cổ, tay, đến eo... Tôi chạm thử, không thể nào tin được, đến mức tôi phải mở toang mắt ra nhìn nhận lại.
- chuyện này.... - tôi nhìn sang bên cạnh, thì ra tôi đang nằm trên cánh tay hắn - anh...anh...tại sao? - tôi lấp bấp trong miệng
Hắn cũng cựa quậy vì sự ồn ào của tôi. Nụ cười hắn hé nở ra nhìn tôi như có gì đó rất vui. Tôi đặt dấu chấm hỏi cho chính mình chuyện gì đã xảy ra tối ngày hôm qua. Tôi...tôi thật sự không nhớ mình đã làm gì.
- dù là bị cưỡng hiếp nhưng kĩ thuật của em cũng chẳng khá hơn chút nào. - hắn nói có phần châm biếm
"Cưỡng hiếp?" Tôi sao? Hắn bị tôi...cưỡng hiếp? Cái gì vậy? Tôi lật đật đứng ra ngoài, mặc vội trang phục vào. Không nói lời nào với hắn. Nhân lúc mọi người không để ý, tôi chạy thục mạng về phòng mình. Từ khu này sang khu khác cũng khá xa cho nên gặp người khác tôi đều dừng lại và cư xử đúng mực, không hoảng hốt hay giật mình, hoặc có biểu hiện lạ để tránh bị nghi ngờ.
Về đến phòng thì đã thấy chị Trân đứng đó từ bao giờ, chị cũng ngạc nhiên khi thấy tôi.
"Em đã đi đâu vậy? Tối qua em không có ở trong phòng đúng không? Sáng nay chị vừa về đã không thấy em rồi"
Chị ấy chìa ra đưa tôi xem, tôi lấy lại bình tĩnh rồi khẳng khái nói
- em...em...à, hôm nay em dậy sớm, tầm 5 giờ sáng là em đã dậy ra vừa rồi.Chị không nhìn thấy cũng đúng.
Chị ấy cũng chẳng chút nghi ngờ nào, gật đầu đồng tình với ý kiến của tôi. Không quên căn dặn tôi thật kĩ những việc nên làm và không nên làm.
"em cẩn thận nha, hôm nay đại thiếu phu nhân trở về sau chuyến công tác đó"
Tôi vừa mới biết việc đó. Cũng may là....Thôi không muốn nhắc gì đến chuyện đó nữa.
- nè Lâm Thể Hy, ra sảnh chính đại thiếu phu nhân có việc cần gặp cô.
Một người chạy đến báo cho tin đó. Không biết nên vui hay nên buồn nữa. Tôi thấy bức rức một chút....
- nó đó chị, đêm qua nếu không vì sự xuất hiện của nó thì cũng chẳng đến nỗi nào
Tương Dạ trút sự tức giận đó cho Chu Phí biết. Cô ấy không chấp nhận được việc bị từ chối một cách quá đáng như vậy. Dẫu biết cô ấy đẹp, cô ấy sang trọng hơn, nhưng về phần bị từ chối trước khi lên giường thì không thế chịu được.
- có chuyện này sao? - Chu Phí điềm tĩnh nói
Thay vì chị ấy muốn chém muốn giết gì cũng chẳng sao, chị ta cứ nhẹ nhàng và trầm lắng như thế, tôi mới cảm giác có gì đó đáng lo.
- em chỉ vào từng phòng để lấy đồ mang xuống phòng giặc thôi - tôi giải bày
Bà Vú cũng công nhận việc đó, nên không thể đứng yên mà nhìn
- đúng rồi đại thiếu phu nhân, hôm qua tôi có nhờ cô ấy đến các phòng mang đồ xuống vệ sinh. Chuyện này cũng có một phần là lỗi của tôi.
Chu Phí đặt ly trà xuống đất. Ngước mặt lên nhìn tôi
- từ hôm nay tốt nhất là cô đừng sang khu nhà phía Nam nữa, tôi không muốn thấy cảnh 2 người dang díu với nhau. Cô hiểu chứ? Được rồi, nếu đây không phải chuyện gì to tác, cũng chẳng đến mức phải truy cứu nhiều.
Chu Phí đứng dậy rồi bước đi. Riêng Tương Dạ bốc khói phừng phừng khi thấy tôi bình yên vô sự, chẳng bị khiển trách gì.
- Lần này do mày hên thôi, nhưng để xem đại thiếu gia có còn muốn bên mày nữa không? Con nhỏ dơ dáy.
Tôi chẳng buồn đáp trả lại. Đứng đó rồi thở dài. Ước gì ngay từ đầu tôi đã không bước lầm vào con đường này thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác.
Hôm nay, công việc của tôi chỉ vòng quanh khu này, may mà sẽ chẳng còn phải chịu áp lực gì nhiều nữa. Tử Phi Long đột xuất đến Úc gia, không biết là có việc gì.
- Lâm Thể Hy, cô thật to gan đó.
Anh ấy nhìn mặt tôi vừa cười vừa nói không ra hơi. Sẵn tay cầm lấy trái táo trên bàn, Phi Long cạp lấy một vết to rồi nói tiếp
- đó giờ chưa ai dám trở thành đối thủ của Chu Phí, chỉ có riêng mình cô, duy nhất mình cô.
Tôi vẫn mãi mê với công việc, dù nghe anh ấy nói nhưng chẳng đáp lại câu nào.
- Úc Khải Tôn mê mẩn cô thật rồi, ngay cả chuyến bay quan trọng để cùng Chu Phí gặp gia đình cô ấy, mà cũng dám hủy. Thật là kì tích mà.
"Kì tích"? Cái gì mà kì tích chứ? Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Nực cười.
- cô có nghe tôi nói không vậy?
- vẫn đang nghe mà - tay tôi thoăn thoắt làm nhiều công việc không hơi đâu dừng lại chỉ để nghe điều này.
- cô cũng hãy hiểu cho nó. Nó thật lòng mang cả hình bóng cô vào trong tim, nhưng Gì cũng có nguyên nhân cả.
Tôi dừng lại, đến đây tôi nghĩ những câu hỏi tôi đã từ lâu thắc mắc chắc sẽ có giải đáp.
- nguyên nhân? về Chu Phí?
- đúng. Vào 7 năm trước, cha của Úc Khải Tôn và gia đình Chu Phí có một phi vụ làm ăn ngầm rất lớn...
- phi vụ làm ăn ngầm? Đừng nói là...
- gia đình Chu Phí là đường dây mafia hợp tác giữa các quốc gia. Họ là những người có máu mặt trong giới, cho nên việc kết hôn mang lại lợi ích cho đôi bên cũng là một chuyện đáng mừng.
- vậy thì liên quan gì đến...
- Chu Phí trước đây đã có vị hôn phu cho riêng mình. Người đó hình như là Cẩm Hoàn Hà - một ca họa sĩ lúc bấy giờ. Hai người đó yêu nhau sâu đậm đến mức, Cẩm Hoàn Hà đã dành tặng cả một ngôi nhà chỉ đã trưng bày tranh của Chu Phí.
Ngừng một lát, Tử Phi Long lại tiếp tục nói
- Mặc dù gọi là nhà, nhưng căn nhà đó khá cũ kĩ vì nghề họa sĩ không có lương bổng nhiều, nhưng xem ra họ cực kì hạnh phúc. Đến khi gia đình cô ấy biết được việc này, đã cho rằng người họa sĩ đó ăn bám và lợi dụng Chu Phí...Dù cho cô ấy có nài nĩ van xin đi chăng nữa, họ vẫn không buông.
- vậy thì sao? Tại sao người ta đang yêu nhau lại cấm cản? - tôi giận run người khi nghe về câu chuyện
- Gia đình Chu Phí đã cho người bắt Cẩm Hoàn Hà nhốt vào căn nhà đó, châm lửa và thiêu sống anh ấy. Biết được việc này, cô ấy hết sức đau lòng, tự nhốt mình trong phòng mấy tháng liền chỉ để khóc vì thương nhớ người yêu. Trước khi đi gặp Úc Khải Tôn, Chu Phí nói với linh hồn Cẩm Hoàn Hà rằng sẽ tự vẫn cùng anh ta. May thay được em trai phát hiện kịp thời khi đang uống thuốc ngủ.
Tôi nằm đó trằn trọc nhưng mắt vẫn nhắm nghiền lại vì không thể tỉnh giấc nỗi. Mặt trời đã le lói chiếu những tia nắng qua khung cửa sổ. Lại một ngày mới bắt đầu, phải dậy dọn dẹp tiếp thôi.
Tôi sờ khắp cơ thể mình, có gì đó không đúng lắm! Quần áo? Đúng rồi, hình như trên người tôi không mặc quần áo, còn nữa cả người đều có vết bầm tím từ cổ, tay, đến eo... Tôi chạm thử, không thể nào tin được, đến mức tôi phải mở toang mắt ra nhìn nhận lại.
- chuyện này.... - tôi nhìn sang bên cạnh, thì ra tôi đang nằm trên cánh tay hắn - anh...anh...tại sao? - tôi lấp bấp trong miệng
Hắn cũng cựa quậy vì sự ồn ào của tôi. Nụ cười hắn hé nở ra nhìn tôi như có gì đó rất vui. Tôi đặt dấu chấm hỏi cho chính mình chuyện gì đã xảy ra tối ngày hôm qua. Tôi...tôi thật sự không nhớ mình đã làm gì.
- dù là bị cưỡng hiếp nhưng kĩ thuật của em cũng chẳng khá hơn chút nào. - hắn nói có phần châm biếm
"Cưỡng hiếp?" Tôi sao? Hắn bị tôi...cưỡng hiếp? Cái gì vậy? Tôi lật đật đứng ra ngoài, mặc vội trang phục vào. Không nói lời nào với hắn. Nhân lúc mọi người không để ý, tôi chạy thục mạng về phòng mình. Từ khu này sang khu khác cũng khá xa cho nên gặp người khác tôi đều dừng lại và cư xử đúng mực, không hoảng hốt hay giật mình, hoặc có biểu hiện lạ để tránh bị nghi ngờ.
Về đến phòng thì đã thấy chị Trân đứng đó từ bao giờ, chị cũng ngạc nhiên khi thấy tôi.
"Em đã đi đâu vậy? Tối qua em không có ở trong phòng đúng không? Sáng nay chị vừa về đã không thấy em rồi"
Chị ấy chìa ra đưa tôi xem, tôi lấy lại bình tĩnh rồi khẳng khái nói
- em...em...à, hôm nay em dậy sớm, tầm 5 giờ sáng là em đã dậy ra vừa rồi.Chị không nhìn thấy cũng đúng.
Chị ấy cũng chẳng chút nghi ngờ nào, gật đầu đồng tình với ý kiến của tôi. Không quên căn dặn tôi thật kĩ những việc nên làm và không nên làm.
"em cẩn thận nha, hôm nay đại thiếu phu nhân trở về sau chuyến công tác đó"
Tôi vừa mới biết việc đó. Cũng may là....Thôi không muốn nhắc gì đến chuyện đó nữa.
- nè Lâm Thể Hy, ra sảnh chính đại thiếu phu nhân có việc cần gặp cô.
Một người chạy đến báo cho tin đó. Không biết nên vui hay nên buồn nữa. Tôi thấy bức rức một chút....
- nó đó chị, đêm qua nếu không vì sự xuất hiện của nó thì cũng chẳng đến nỗi nào
Tương Dạ trút sự tức giận đó cho Chu Phí biết. Cô ấy không chấp nhận được việc bị từ chối một cách quá đáng như vậy. Dẫu biết cô ấy đẹp, cô ấy sang trọng hơn, nhưng về phần bị từ chối trước khi lên giường thì không thế chịu được.
- có chuyện này sao? - Chu Phí điềm tĩnh nói
Thay vì chị ấy muốn chém muốn giết gì cũng chẳng sao, chị ta cứ nhẹ nhàng và trầm lắng như thế, tôi mới cảm giác có gì đó đáng lo.
- em chỉ vào từng phòng để lấy đồ mang xuống phòng giặc thôi - tôi giải bày
Bà Vú cũng công nhận việc đó, nên không thể đứng yên mà nhìn
- đúng rồi đại thiếu phu nhân, hôm qua tôi có nhờ cô ấy đến các phòng mang đồ xuống vệ sinh. Chuyện này cũng có một phần là lỗi của tôi.
Chu Phí đặt ly trà xuống đất. Ngước mặt lên nhìn tôi
- từ hôm nay tốt nhất là cô đừng sang khu nhà phía Nam nữa, tôi không muốn thấy cảnh 2 người dang díu với nhau. Cô hiểu chứ? Được rồi, nếu đây không phải chuyện gì to tác, cũng chẳng đến mức phải truy cứu nhiều.
Chu Phí đứng dậy rồi bước đi. Riêng Tương Dạ bốc khói phừng phừng khi thấy tôi bình yên vô sự, chẳng bị khiển trách gì.
- Lần này do mày hên thôi, nhưng để xem đại thiếu gia có còn muốn bên mày nữa không? Con nhỏ dơ dáy.
Tôi chẳng buồn đáp trả lại. Đứng đó rồi thở dài. Ước gì ngay từ đầu tôi đã không bước lầm vào con đường này thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác.
Hôm nay, công việc của tôi chỉ vòng quanh khu này, may mà sẽ chẳng còn phải chịu áp lực gì nhiều nữa. Tử Phi Long đột xuất đến Úc gia, không biết là có việc gì.
- Lâm Thể Hy, cô thật to gan đó.
Anh ấy nhìn mặt tôi vừa cười vừa nói không ra hơi. Sẵn tay cầm lấy trái táo trên bàn, Phi Long cạp lấy một vết to rồi nói tiếp
- đó giờ chưa ai dám trở thành đối thủ của Chu Phí, chỉ có riêng mình cô, duy nhất mình cô.
Tôi vẫn mãi mê với công việc, dù nghe anh ấy nói nhưng chẳng đáp lại câu nào.
- Úc Khải Tôn mê mẩn cô thật rồi, ngay cả chuyến bay quan trọng để cùng Chu Phí gặp gia đình cô ấy, mà cũng dám hủy. Thật là kì tích mà.
"Kì tích"? Cái gì mà kì tích chứ? Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Nực cười.
- cô có nghe tôi nói không vậy?
- vẫn đang nghe mà - tay tôi thoăn thoắt làm nhiều công việc không hơi đâu dừng lại chỉ để nghe điều này.
- cô cũng hãy hiểu cho nó. Nó thật lòng mang cả hình bóng cô vào trong tim, nhưng Gì cũng có nguyên nhân cả.
Tôi dừng lại, đến đây tôi nghĩ những câu hỏi tôi đã từ lâu thắc mắc chắc sẽ có giải đáp.
- nguyên nhân? về Chu Phí?
- đúng. Vào 7 năm trước, cha của Úc Khải Tôn và gia đình Chu Phí có một phi vụ làm ăn ngầm rất lớn...
- phi vụ làm ăn ngầm? Đừng nói là...
- gia đình Chu Phí là đường dây mafia hợp tác giữa các quốc gia. Họ là những người có máu mặt trong giới, cho nên việc kết hôn mang lại lợi ích cho đôi bên cũng là một chuyện đáng mừng.
- vậy thì liên quan gì đến...
- Chu Phí trước đây đã có vị hôn phu cho riêng mình. Người đó hình như là Cẩm Hoàn Hà - một ca họa sĩ lúc bấy giờ. Hai người đó yêu nhau sâu đậm đến mức, Cẩm Hoàn Hà đã dành tặng cả một ngôi nhà chỉ đã trưng bày tranh của Chu Phí.
Ngừng một lát, Tử Phi Long lại tiếp tục nói
- Mặc dù gọi là nhà, nhưng căn nhà đó khá cũ kĩ vì nghề họa sĩ không có lương bổng nhiều, nhưng xem ra họ cực kì hạnh phúc. Đến khi gia đình cô ấy biết được việc này, đã cho rằng người họa sĩ đó ăn bám và lợi dụng Chu Phí...Dù cho cô ấy có nài nĩ van xin đi chăng nữa, họ vẫn không buông.
- vậy thì sao? Tại sao người ta đang yêu nhau lại cấm cản? - tôi giận run người khi nghe về câu chuyện
- Gia đình Chu Phí đã cho người bắt Cẩm Hoàn Hà nhốt vào căn nhà đó, châm lửa và thiêu sống anh ấy. Biết được việc này, cô ấy hết sức đau lòng, tự nhốt mình trong phòng mấy tháng liền chỉ để khóc vì thương nhớ người yêu. Trước khi đi gặp Úc Khải Tôn, Chu Phí nói với linh hồn Cẩm Hoàn Hà rằng sẽ tự vẫn cùng anh ta. May thay được em trai phát hiện kịp thời khi đang uống thuốc ngủ.