• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ngạn Tổng Cuồng Si: Đoạt Tình Từ Phút Đầu (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Người của Ngạn Niên Thường

Trước những lời cố ý khơi chuyện đổ lỗi vô căn cứ lại rất khó nghe, Ái Xuân không nhịn được liền cất lời:
- Cậu nói vậy là có ý gì?
Tuệ Sam vẫn rất bình tĩnh, đây chính là một trong những lý do cô không muốn tham gia buổi họp lớp. Chạm mặt những con người đầy thị phi, rốt cuộc bao năm rồi vẫn không thay đổi tính nết.
Lục Hân nở nụ cười dè bỉu, thái độ càng quá quắc:
- Tôi có ý gì đâu. Chẳng qua là đang nói sự thật thôi.
Phe bè lũ và những kẻ ham sân si không biết giữ mồm miệng liền hùa theo mà khiến tình hình thêm căng thẳng:
- Lục Hân nói cũng đúng mà.
- Không biết bây giờ Tuệ Sam đã có người yêu chưa?
- Đúng rồi ha, nếu có rồi thì không biết người yêu của cô ấy có xuất sắc như Nhật Minh của chúng ta không?
Có kẻ xua tay tỏ ý khinh thường:
- Y cha, khỏi nghĩ cũng biết, làm sao mà bằng Nhật Minh được.
Những lời lẽ mang tính kích bát liên tục cất lên:
- Phải đó. Tuệ Sam là họa sĩ, không chừ đang quen một chàng họa sĩ nào đó cũng nên.
- Ui, họa sĩ à, tiền bán tranh được bao nhiêu chứ.
- Nếu vậy thì thật quá khập khiễng khi so sánh với Nhật Minh rồi.
Bọn họ liên tục ca ngợi Cố Nhật Minh bởi lẽ từ thời đi học, anh ta đã nằm trong top những học sinh có gia thế khủng của trường. Bây giờ còn đang là giám đốc của công ty hải sản lớn ở Lịch Xuyên.
Cô vẫn không có chút biến sắc, hôm nay đến đây là vì Ái Xuân, cũng nuôi chút hy vọng bọn người ham thị phi này sau bao năm sẽ thay đổi. Nào ngờ vẫn chứng nào tật nấy.
Ái Xuân hằn giọng trước đám ngưòi quá đáng:
- Này, các cậu hơi quá rồi đấy. Có biết người yêu của Tuệ Sam là...
Cô vội nắm lấy cổ tay Ái Xuân:
- Đừng...
Ái Xuân đã biết chuyện cô và Ngạn Niên Thường yêu nhau. Tuy nhiên cô ấy chỉ nghĩ đây là một tình yêu nam nữ đơn thuần. Một tình yêu bắt nguồn từ hai phía như bao cuộc tình khác. Hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của bản hợp đồng tình nhân kia.
Dù sau khi biết chuyện cô và Ngạn Niên Thường yêu nhau, Ái Xuân đã không khỏi thắc mắc, kinh ngạc. Vì từ trước đến nay cô luôn nói với cô ấy rằng cô rất thích Giang Thiên Mạch, nhưng bây giờ lại đột ngột quen Ngạn Niên Thường.
Những kẻ hóng chuyện đang vểnh lỗ tai chuẩn bị nghe thấy điều gây cấn thì đột nhiên bị ngắt ngang.
- Ủa, sao không nói tiếp đi Ái Xuân.
- Người yêu của Tuệ Sam là ai vậy?
- Phải đó, cậu có người yêu rồi à, là ai vậy, nói bọn này biết đi.
- Không biết là tai to mặt lớn nào đây ha.
- Ui, hay là một chàng họa sĩ nghèo với trái tim vàng!
Cô nhìn lần lượt bọn họ, buông nhẹ một câu:
- Sao cứ hỏi về chuyện của tôi mà không kể về cuộc sống của các cậu? Chắc ai cũng ấm êm, hạnh phúc lắm nhỉ?
Những kẻ vừa chia tay người yêu, có người ly dị hoặc hôn nhân đang cơm không lành canh không ngọt liền im phăng phắc.
Quả là giỏi soi mói người khác, nhưng không biết tự nhìn lại chính mình.
Nhật Minh không khỏi luyến lưu nhìn Tuệ Sam rồi cất lời sau khi bao người đột nhiên chỉa mũi dùi vào cô mà săm soi:
- Mọi người đừng nói vậy. Hôm nay chúng ta đến đây là để gặp mặt vui vẻ mà. Chuyện cũ cho qua hết đi.
Bọn họ bắt đầu đánh trống lãng, Lục Hân nở nụ cười vui vẻ:
- Mọi người đã rất lâu mới có dịp gặp lại, hay là bây giờ chúng ta đi hát karaoke đi?
Bạn thân của cô ta ngồi cạnh vội hùa theo:
- Phải đó, phải đó. Đi tăng hai tăng ba luôn cũng được. Mấy khi có dịp hội ngộ.
Tuệ Sam ghé sát tai Ái Xuân nói nhỏ:
- Chúng ta về thôi.
Cô ấy gật đầu, chưa kịp cất lời nói với bọn họ thì điện thoại trong túi xách của cô đổ chuông. Tuệ Sam mở ra xem, là anh gọi đến, giọng nói dịu dàng, ấm áp:
- Alo, khi nào em về thì gọi cho anh. Anh sẽ đến đón em.
Cô mỉm cười, sự chu đáo của anh là điều mà cô không thể phủ nhận:
- Vậy bây giờ anh đến đón em đi.
Hôm nay anh cho cô được phép tan làm sáng để tham gia buổi họp lớp. Cô được tài xế riêng của anh đưa đi. Khi tan ca trở về nhà anh chu đáo nên muốn đích thân đến đón cô.
Vừa cúp máy thì những ánh mắt soi mói lại đổ dồn về phía cô. Nhật Minh nhìn cô trong sự nuối tiếc.
- Này là ai vậy? Người yêu của cậu sao?
Cô thoáng im lặng, lát nữa anh đến đón cô, nếu cô nói cả hai không phải người yêu thì e rằng không hợp lẽ thường. Hơn nữa lỡ sau này bị bọn họ bắt gặp đi cùng anh thì càng thêm rắc rối.
Tuệ Sam lạnh lùng gật đầu:
- Ừm.
Trước đại sảnh, bọn họ bon chen đứng cùng cô và Ái Xuân. Mục đích chỉ có một, chính là xem mặt và soi xét người yêu của cô rốt cuộc là ai.
Lục Hân chua ngoa cất lời:
- Người yêu của hoa khôi không biết mặt mũi ra sao đây?
Mấy ả đàn bà kia cũng lắm mồm không kém:
- Dĩ nhiên là không thể bằng Nhật Minh rồi. Vừa giàu vừa đẹp trai, lại quen Hạng tiểu thư danh giá.
Những thanh niên trong lớp cũng không khỏi tò mò, chờ đón để xem mặt bạn trai hoa khôi lớp họ.
Vài cô bạn không ham sân si nhưng cũng không tránh khỏi thắc mắc, mỉm cười nhìn cô:
- Tuệ Sam, thật ra cậu đang quen ai vậy?
Cô chỉ mỉm cười nhẹ:
- Anh ấy là một người kinh doanh bình thường thôi.
Lời nói của cô lại lọt vào tai Lục Hân, cô ta chề môi, liếc mắt:
- Xời, kinh doanh thường thôi, bây giờ kinh doanh có nhiều loại lắm. Buôn bán tạp hoá nhỏ cũng có thể gọi là kinh doanh rồi.
Lời mỉa mai mói móc của Lục Hân tạo tiền đề cho những tiếng cười giòn tan từ những con người thích vùi dập, móc méo người khác.
Chương 17: Cô ấy là châu báu

Không để bọn họ tò mò lâu hơn, một chiếc lamborghini sang trọng lăn bánh đến trước cổng nhà hàng.
Từ trong xe, vóc dáng cao lớn, chuẩn chỉnh như người mẫu đang khoác trên mình bộ vest đen quyền lực dần dần bước tới.
Nhìn từ xa, vóc dáng hoàn hảo đã khiến bọn họ phải trầm trồ, nhưng càng bước đến, càng khiến những người có mặt phải há hốc mồm ngạc nhiên. Những lời ngưỡng mộ không ngừng vang lên:
- Đẹp...đẹp trai quá...
- Trời ơi trai đẹp.
- Đẹp thiệt đó...
Cố Nhật Minh vừa nhìn thấy anh liền cau mày, vẻ mặt ganh ghét lẫn ghen tị: "Ngạn Niên Thường! Sao lại là hắn ta!?"
Trước đây Ái Xuân đã từng nghe danh Ngạn chủ tịch nhưng thật không ngờ ở ngoài lại đẹp trai, tuấn tú đến vậy.
Lục Hân tái xanh mặt mày, bỗng trở nên cứng họng không dám nói thêm gì nữa.
Nhưng một số người chẳng biết trời cao đất dày, vì họ không biết người yêu của cô là Ngạn Niên Thường, một nhân vật tiếng tăm trong giới kinh doanh trong nước và cả quốc tế.
Mấy ả giở giọng ganh ghét.
- Chân dài thích cặp đại gia. Sặc mùi đào mỏ.
Mấy ả kia cũng miệng mồm chua chát:
- Đúng vậy, thời nay đa phần là thế mà.
- Anh đẹp trai, anh cẩn thận bị đào mỏ mà chẳng hay đấy.
Anh đưa tay vén tóc cô, cử chỉ ôn nhu dịu dàng, lời nói điềm đạm nhưng lại mang tính xác thương không hề nhỏ:
- Cô ấy không đào mỏ. Vì với tôi, cô ấy là châu báu.
Dứt lời anh nắm tay cô rời đi. Ái Xuân chứng kiến mà không khỏi ngưỡng mộ, thích thú khi người bạn thân có được người yêu lý tưởng như vậy. Cô ấy cũng nhanh chóng ra về.
Bỏ lại phía sau đám người sân si, thị phi đó đang đứng tức tối mà chẳng thể làm gì.
- Lục Hân, sao cậu đột ngột im lặng vậy?
Một cô bạn cất tiếng hỏi, nhưng cô ta nào biết ả Lục Hân đang thản thốt lo sợ khi biết người yêu của cô chính là Ngạn Niên Thường. Bởi lẽ chồng của cô ta là quản lý nhân sự của công ty Adela, nhân viên dưới trướng của anh. Lần này cô ta đã vì cái miệng hại cái thân, vô ý vô tứ mà động vào người không nên động.
---------------------------------
Cô vừa tắm xong, đang thấm khô tóc, nhớ đến lời anh đáp trả lại sự soi mói, mỉa mai của đám bạn học về mối quan hệ của cô và anh. Cách anh bảo vệ cô khiến Tuệ Sam chợt cảm thấy bờ vai người đàn ông này rất đáng để tựa vào.
Nhưng đó chỉ là nhận định của cô về phẩm chất của anh, còn về tình cảm, trong lòng cô chỉ nghĩ đến Giang Thiên Mạch.
Đang nghĩ suy, chợt nghe tiếng gõ cửa. Tuệ Sam bước đến mở cửa, quả đúng như cô nghĩ.
- Anh tìm em có việc gì không?
Anh bước vào trong;
- Tối nay anh ngủ ở phòng em được chứ?
Đột nhiên lại muốn sang phòng cô ngủ, dù trong lòng vẫn rất e ngại, nhớ đến chuyện đã ân ái cùng anh mà cô xém đỏ cả mặt.
- Tùy anh.
Trông cô có hơi lạnh lùng, anh đóng cửa lại, ngồi cạnh Tuệ Sam:
- Em gội đầu buổi tối không tốt đâu.
Cô vẫn chưa hẳn quen với việc có một người đàn ông bên cạnh mỗi ngày, quan tâm đến cô từng chút một như vậy. Căn bản cô đã sống một mình ở Lịch Xuyên suốt bảy năm, bây giờ ở cùng anh nên không tránh khỏi bỡ ngỡ.
- Hôm nay tóc bết nhiều nên em mới gội thôi. Bình thường em không gội tối đâu.
Cô đứng dậy đi lấy máy sấy, vừa cầm trên tay thì anh đã vòng tay qua eo mà ôm chằm lấy cô từ phía sau.
Giọng nói ấm áp thủ thỉ bên tai:
- Em ghét anh lắm sao?
Cô thoáng bối rối, nếu tự vấn lòng mình một cách công tâm, cô không hẳn ghét anh, nhưng tuyệt nhiên chẳng hề yêu anh.
- Không. Sao anh lại hỏi vậy?
Anh không đáp câu hỏi của cô, có lẽ trong lòng Niên Thường có những bâng khuâng, lo lắng sâu sắc nào đó mà chẳng thể nói ra.
Cầm lấy máy sấy từ tay cô, anh dịu dàng nói:
- Để anh sấy tóc cho em.
Mái tóc cô dài mượt lại đen óng ả, mùi hương nước hoa pháp từ dầu gội khiến anh bị cuốn hút đến không dứt ra được.
Giữa hai người họ, kẻ yêu đơn phương, quyết tâm đoạt tình, người lại cam chịu, cố ép bản thân xem người mình vốn dĩ không yêu như tình nhân, dành cho người đó những cử chỉ thân mật dù bản thân không muốn.
Âm thanh máy sấy vang lên liên hồi, bàn tay ôn nhu dịu dàng chạm lên tóc cô.
Vừa tắt máy sấy, chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên liên tục. Cô cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn ra đọc. Niên Thường nhìn về phía cô, trong lòng vì yêu nên dấy lên những cảm giác hoài nghi.
Cô tắt máy, đặt sang một bên, vẻ mặt có chút ngạc nhiên nhưng lại không trả lời những tin nhắn kia.
- Ai nhắn cho em vậy?
Vừa lúc điện thoại lại báo tin nhắn, anh tuy ghen nhưng rất biết kiềm chế và tôn trọng quyền cá nhân nên không hề có hành động sỗ sàng giật điện thoại của cô.
Cô lại cầm điện thoại lên, sợ rằng anh sẽ nổi nóng nên vội nói:
- Là Cố Nhật Minh, bạn cấp ba của em. Không hiểu sao đi họp lớp về cậu ta lại nhắn mấy tin kỳ lạ như thế này.
Chương 18: Ăn em (H nhẹ)

Để dẫn chứng cho lời nói, cô đưa hẳn điện thoại cho anh xem, đọc những dòng tin nhắn được gửi đến từ số điện thoại chưa được lưu tên khiến anh phải cau mày.
"- Tuệ Sam à, anh là Nhật Minh đây. Có lẽ anh hơi đường đột khi nhắn tin cho em như thế này.
- Hôm nay được gặp lại em, anh thật sự cảm thấy rất vui. Anh chợt nhận ra rằng, suốt khoảng thời gian qua anh vẫn chưa quên được em.
- Em có thể cho anh một cơ hội gặp riêng em không?
- Nếu em đồng ý, anh sẽ chia tay người yêu. Chúng ta đến bên nhau được chứ?"
Anh đọc xong mấy dòng tin "sướt mướt" này thì cũng khá ngạc nhiên.
- Xem ra người ta còn nặng tình với em lắm.
Anh nói sao cứ như đang trêu cô thì phải. Niên Thường ôm cô vào lòng, màn hình điện thoại ở ngay trước tầm mắt cả hai.
Cô cất lời:
- Em im lặng thì cậu ta sẽ không nhắn nữa đâu.
Nhưng sự thật lại đi ngược với suy nghĩ của cô. Tuệ Sam vừa nói dứt câu thì chuông báo tin nhắn lại reo.
Niên Thường vẫn giữ thái độ điềm tĩnh có chút sắc lạnh. Anh tiếp tục đọc tin nhắn lụy tình của Cố Nhật Minh.
"- Em à, sao em không trả lời anh?
- Anh thật sự ngạc nhiên khi biết em lại yêu một người vô cảm, lạnh lùng, cứng nhắt như Ngạn Niên Thường.
- Nếu thứ em cần là tiền tài vật chất thì anh có thể cho em tất cả. Chỉ cần em cho anh một cơ hội. Em đọc được tin nhắn thì xin hãy trả lời anh."
Hai đầu chân mày của Niên Thường càng nhíu sát vào nhau, cô đưa tay tắt màn hình điện thoại:
- Cứ kệ thôi. Cậu ta nhắn chán rồi cũng tự im thôi.
Anh nhìn cô, nở nụ cười nhẹ:
- Người ta đang chờ em trả lời kìa.
Cô tròn mắt nhìn anh, cái tên này sao lại thích đùa dai vậy chứ. Nụ cười "đểu đểu" kia là sao đây? Anh đang trêu cô đấy à?
- Thôi để em chặn số.
Cô đưa tay định cầm lấy điện thoại đang trên tay anh thì Niên Thường giơ điện thoại lên cao. Tay còn lại ôm lấy eo cô kéo sát vào lòng.
Môi cô vô tình chạm vào cổ anh, Tuệ Sam ngước nhìn người đàn ông khó hiểu này, anh đang bấm bấm cái gì trong điện thoại của cô vậy chứ?
Chỉ một thoáng đã xong, anh trả điện thoại lại cho cô:
- Anh giúp em chặn rồi. Cậu ta không phiền em nữa đâu. Anh đi ngủ đây.
Anh nằm xuống giường, cẩn thận kéo chăn đắp lại.
Cô cứ ngỡ anh chỉ đơn thuần chặn số giúp mình, nhưng đến khi nhìn lại vào màn hình thì mới tá hỏa:
- Cái gì đây? Niên Thường, anh...anh nhắn gì vậy?
Cô sững sờ trước dòng tin anh đáp trả lại Cố Nhật Minh:
"- Cô ấy đang BẬN ngủ cạnh tôi. Tôi sẽ báo lại với cô ấy giúp cậu."
Anh kéo tay cô nằm xuống cạnh mình, vẻ mặt thỏa mãn như vừa làm được một chuyện tốt.
- Em thấy hài lòng không? Anh làm tốt chứ?
Cô thở một hơi bất lực, chỉ muốn đấm cho tên này một phát:
- Em thua anh rồi.
------------------------------
Giờ nghỉ trưa, mỗi ngày anh đều đặt hai phần thức ăn đến tận văn phòng cho anh và cô. Còn ngày nào muốn đổi không khí thì hai người sẽ ra nhà hàng gần công ty dùng bữa.
Thức ăn đã mang đến từ nãy giờ, cô trang thủ vẽ thêm vài chi tiết của chiếc lắc tay, lát nữa còn phải xử lý số liệu anh giao. Ham say công việc đến thế, lại dịu dàng nhỏ nhẹ thảo nào Ngạn chủ tịch ngày càng mê đắm cô.
Cô đang cố làm thêm một chút thì anh bất ngờ bước đến.
Xoay ghế của cô về hướng mình khiến Tuệ Sam phải buông tay khỏi chuột máy tính trong sự hoang mang tột cùng.
- Anh làm gì vậy?
Niên Thường mỉm cười nhìn cô:
- Dùng bữa.
Cô hơi nghiêng đầu khó hiểu, sự ngây ngô đến đáng yêu khó cưỡng của cô là một trong những điều đặc biệt thu hút anh đến vậy.
- À, anh đói rồi sao? Vậy chúng ta cùng ăn trưa.
Cô đứng dậy, nhìn ánh với ánh mắt dè chừng, chỉ vừa bước gần đến ghế sofa đã bị anh nắm tay xoay người cô lại, cuồng nhiệt mà chiếm lấy môi cô.
Cảm giác ươn ướt khi hai dòng nước bọt hoà quyện vào nhau. Anh nút hai cánh môi cô, chân liên tục bước tới. Tuệ Sam theo phản xạ vội đi lùi về sau, đến khi chân chạm vào thành ghế thì ngã xuống, anh đè cô nằm trên ghế, đôi môi vẫn quấn lấy nhau.
Niên Thường đưa tay mở cúc áo sơ mi voan lụa, cô hốt hoảng vội nắm bàn tay hư hỏng của anh cản lại.
Hai ánh mắt nhìn nhau, trông cô bối rối ngượng ngùng, lời nói đầy lo lắng:
- Chẳng phải anh nói muốn dùng bữa sao?
Cô ghé sát tai cô, hơi thở nam tính gần gũi khiến mặt cô dần đỏ lên:
- Ăn em.
Cô còn hốt hoảng trước sự táo bạo đột ngột này. Anh nhanh tay cởi bỏ những chiếc cúc áo, để lộ áo ngực lấp ló.
Niên Thường cúi người, liếm nhẹ vành tai cô khiến tai cô đỏ cả lên vì ngượng, cảm giác nhồn nhột không khỏi run người.
Cô nắm lấy tay áo anh:
- Không được...ở đây là công ty mà.
Anh nở nụ cười gian:
- Nhưng căn phòng này chỉ có anh và em.
Bốn cánh môi liên tục đan vào nhau, đầu lưỡi tích cực trêu đùa đối phương. Anh nút cánh môi cô, son môi nhoè đi cả.
Hơi thở dồn dập, anh đưa tay xoa nắn bầu ngực cô rồi luồng tay ra phía sau lưng Tuệ Sam mà tháo bỏ dây cài áo. Đôi gò bồng đảo căng tròn hiện ra trước mắt anh.
Niên Thường không chần chừ thêm được, vội mút lấy hai bầu ngực trắng nõn nà. Cô không kiềm chế được cơn khoái cảm, bất giác thốt lên vài tiếng rên kiều diễm.
Phòng chủ tịch vốn dĩ được cách âm nên dù tiếng rên rỉ có to hơn nữa thì cũng chẳng có một ai bên ngoài nghe thấy.
Chương 19: Chỉ có hai ta (H+)

Chiếc váy dài trên gối của cô nhanh chóng bị anh cởi bỏ, trang phục vứt lung tung trên sàn. Cả chiếc quần nhỏ duy nhất che thân cũng không còn trên cơ thể cô.
Anh tách hai chân của cô ra, Tuệ Sam ngại ngùng vội lấy tay che đậy nơi tư mật. Anh nở nụ cười thích thú, nắm chặt tay cô ghì xuống giường.
Khe nhỏ bên dưới đã rỉ không ít chất lỏng bởi sự kích thích thân mật.
Anh cởi bỏ lớp trang phục vướng víu, điên cuồng hôn lên khắp cơ thể cô. Nút chiếc cổ trắng ngần đến hằn vết đỏ.
Anh lại chẳng dùng biện pháp, tên này hứng lên bất chợt như vậy thì sao có thể lường trước được.
Đời con gái quan trọng nhất lần đầu, nhưng bây giờ lần đầu của cô cũng rơi vào tay anh rồi. Lần này cô thừa biết có van xin cũng vô ích, lấy kinh nghiệm xương máu từ "trận chiến" đã xảy ra. Thôi thì đành phó mặc, chấp nhận làm tình nhân có khác gì là bán thân.
Anh đút vật to lớn vào bên trong, hang nhỏ vẫn co thắt bóp chặt khiến khoái cảm như tăng lên gấp bội.
Âm thanh da thịt va chạm vào nhau vang lên liên hồi, tiếng rên của sự khoái lạc trong vô thức không thể kiềm chế được.
Anh húc vật bên dưới sâu vào trong, vào ra điên cuồng, đôi gò bồng đảo căng tròn bị anh bóp nắn, mút lấy đầu nhũ hoa, còn dùng lưỡi liếm láp, trêu đùa khiến chúng căng cứng.
Đầu óc cô lúc này trống trỗng, trước đây chưa từng nghĩ mình sẽ làm chuyện như thế này ở công ty, lại còn cùng với...chủ tịch.
Cô vòng hai chân quấn quanh thắt lưng anh, bên dưới đang hoà nhập, cảm giác thứ to lớn bên trong liên tục chiếm lấy cơ thể.
Anh kéo cô ngồi dậy, bên dưới vẫn húc vào từng hồi. Cô ôm lấy cổ anh, ngực trần tiếp xúc trực tiếp với lồng ngực rắn chắc.
Bỗng anh giữ chặt hai chân cô, nhấc bổng cô lên, Tuệ Sam có chút hốt hoảng vội giữ chặt lấy cổ anh.
Thì ra anh muốn đổi vị trí để cuộc vui thêm thăng hoa. Bước đến bức tường kính, cô đỏ mặt nhìn anh, tên này điên mất rồi, muốn ân ái tại chỗ này thật sao?
- Ở đây...không được...
Anh biết cô đang lo nghĩ chuyện gì, cắn nhẹ vào bả vai cô, anh đặt cô xuống rồi xoay người cô lại, ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay xoa nắn bầu ngực.
- Ở ngoài không nhìn thấy được bên trong.
Vừa nói dứt lời, anh đút vật to lớn vào hang nhỏ từ phía sau. Cô đặt hai cánh tay chống lên tường kính, đôi gò bồng đảo bị ép sát vào tường, nếu từ phía ngoài có thể nhìn thấy được bên trong thì cảnh tượng này thật quá xấu hổ rồi.
Văn phòng của anh ở tận tầng bảy, phía sau bàn làm việc là một bức tường bằng kính cường lực lớn có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Đây là tường kính một chiều, chỉ bên trong mới nhìn thấy được bên ngoài.
Anh liên tục nhấp vào ra bên trong, cô cảm thấy bộ dạng của mình lúc này thật xấu hổ.
Anh hôn lên tấm lưng trần trắng nõn nà, cơ thể này quá đỗi quyến rũ, khiến anh chẳng thể dừng lại được.
Cảm giác hòa nhập thể xác khi trước mắt là khung cảnh thành phố được nhìn từ trên cao thế này khiến cô ngượng đến chín cả mặt.
Dẫu biết rằng không ai có thể nhìn thấy, nhưng vẫn cảm giác mình đang làm chuyện gì đó rất đáng xấu hổ.
Cô bị anh dày vò đến sắp kiệt sức, hai chân sắp không đứng nổi nữa. Niên Thường bế cô lên, đặt cô nằm xuống ghế sofa. Anh một chân của cô trên tay rồi tiếp tục đưa vật to lớn vào trong, cơ thể cô co thắt liên tục, Tuệ Sam nhíu mày, khônv nghĩ rằng tên này lại khỏe như vậy. Vào ra liên tục, sắp hết giờ nghỉ trưa vẫn chưa xong, anh không cần ăn trưa mà chỉ muốn ăn cô thôi sao?
- Anh...dừng lại đi...em sắp không chịu nỗi nữa...
Anh cúi xuống, đặt tay cô ôm lấy cổ anh, hôn lên môi cô say đắm. Gần hết giờ nghỉ trưa, anh vận động những cú húc cuối cùng trước khi kết thúc. Tinh hoa truyền vào cơ thể cô, Tuệ Sam nhíu mày, lại là "ra bên trong", còn ra nhiều như vậy, đến mức một ít còn rỉ ra ngoài, nếu không dùng thuốc e rằng cô chắc chắn sẽ mang thai.
Cô thở từng hơi mệt nhọc, vận động cùng anh thế này cô chẳng đủ sức để đáp ứng nổi. Niên Thường hôn lên má cô, Tuệ Sam vội đẩy nhẹ anh ra:
- Anh vừa mới...gần hết giờ nghỉ trưa rồi mà.
Anh mỉm cười gian xảo:
- Thời gian là của anh cả rồi.
------------------------------‐--
Cô ngồi ở bàn việc, cố gắng né tránh ánh mắt của anh mỗi khi nhìn về phía cô. Cảnh tượng ân ái ngay tại văn phòng vừa rồi khiến cô chỉ muốn độn thổ.
Những chuyện động chạm xác thịt dù có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến. Nào ngờ chính anh là người "dạy" cô chuyện ấy.
Cô không tài nào tập trung vào công việc được, đầu óc cứ bị phân tâm bởi hình ảnh cả hai quấn lấy nhau ban nãy.
Chợt giọng nói của anh cất lên bên tai khiến cô giật cả mình:
- Tan làm rồi, về thôi em.
Cô quay sang thì thấy anh đã bước đến đứng cạnh cô từ lúc nào.
- Sao em nhìn anh hốt hoảng vậy?
Cô vội lấy lại bình tĩnh:
- À, em đang suy nghĩ công việc nên hơi bất ngờ thôi.
Anh cúi người, hôn lên môi cô:
- Về nhà thôi. Hôm nay anh đưa em ra ngoài ăn tối chịu không?
Chương 20: Hôn thê của anh?

Hôm nay cô về nhà một mình, vì Niên Thường có cuộc họp với bộ phận chế tác. Anh không muốn cô ngồi chờ đợi mình nên đã bảo tài xế riêng đến đón cô về nhà trước để nghỉ ngơi.
Đang ở trong bếp phụ dì Vân nấu ăn, chợt cô nghe thấy tiếng chuông cửa. Dì Mai bước ra bên ngoài mở cổng, một lát sau đã nghe thấy giọng nữ lạ lẫm kèm theo tiếng dì Mai văng vẳng ở khu vực phòng khách:
- Cô à, cô không thể tùy tiện vào đây được. Cậu chủ không có ở nhà, hơn nữa cũng không có căn dặn sẽ đón tiếp cô. Mong cô thông cảm mà về...
Dì Mai chưa nói dứt câu. Người phụ nữ mặc chiếc đầm ôm sát body màu đen, trên người đeo trang sức đắt tiền, dáng vẻ mảnh mai trông rất ra dáng con nhà cao sang. Cô ta còn kéo theo tận hai chiếc vali to tướng.
Cô ta quát lớn:
- Bà già kia, bà có biết tôi là ai không hả? Dám dùng thái độ xấc xược đó để cư xử với tôi à? Mau nhắn với anh Niên Thường rằng Lưu Đình đã đến nhà anh ấy, bảo anh ấy mau về gặp tôi.
Một người làm khác thấy dì Mai rơi vào tình cảnh khó xử liền bước đến:
- Cô à, chúng tôi hoàn toàn không nghe cậu chủ căn dặn gì về sự xuất hiện của cô. Mong cô thông cảm mà đừng làm khó người làm bọn tôi. Có gì thì cô hãy quay lại khi cậu chủ có ở nhà được không?
Cô ta hằn giọng, tuy bề ngoài đẹp đẽ nhưng thái độ lại rất vô lễ:
- Các ngươi dám ăn nói với tôi kiểu đó! Chán sống hết rồi à?
Nhận thấy sự ồn ào, Tuệ Sam từ phía trong bước ra, cô cất lời:
- Có chuyện gì sao dì Mai, chị Lệ?
Dì Mai và chị Lệ quay sang nhìn cô, kể từ khi cô về villa sống, nhờ tính cách hiền lành, ôn hoà nhỏ nhẹ nên mọi người rất yêu quý cô. Cô đối với họ không hề ra dáng chủ cả mà ức hiếp chèn ép, dù họ đều biết anh rất cưng chiều cô.
Nhìn thấy nữ chủ nhân đoan trang hiền dịu của họ, chị Lệ liền mỉm cười, sau đó giọng nói nghiêm túc "mách" với cô:
- Cô Tuệ Sam, cô xem, đột nhiên cô gái này đi xăm xăm vào nhà khi dì Mai vừa mở cổng. Còn nằng nặc đòi gặp cậu chủ nữa. Nhưng chúng tôi không biết cô ấy là ai cả.
Vừa nhìn thấy cô, cô ta liền cau mày, vênh mặt nói lớn:
- Ai đây? Cô là osin à? Lũ các người đang muốn hùa nhau chọc tức tôi sao?
Cô nhỏ nhẹ, thái độ lịch sự:
- Cô à, cho hỏi cô là...
Ả ta "hứ" một tiếng rồi cất lời chảnh chọe:
- Nói cho các người biết, tôi là tiểu thư Lưu Đình của Nhạc gia, và cũng chính là vị hôn thê của anh Niên Thường. Biết khôn thì đừng làm phật ý tôi.
Cô vừa nghe thấy lời khẳng định đầy tự tin của Lưu Đình thì không khỏi ngạc nhiên. Bởi lẽ anh chưa từng nói với cô về chuyện này.
Trong lòng Tuệ Sam dâng lên cảm giác vừa khó hiểu lại khó chịu. Nếu anh thật sự đã có vị hôn thê thì tại sao lại muốn cô trở thành tình nhân của anh, khiến cô vô tình trở thành người thứ ba? Không lẽ anh đã phản bội cô ấy? Anh là người đàn ông tệ bạc như vậy sao?
Vừa lúc tiếng chuông ngoài cổng vang lên, là anh đã về. Dì Mai vội chạy ra mở cổng.
Xe của anh lăn bánh vào sân nhà. Niên Thường vừa bước xuống xe đã nghe dì Mai nói đến sự xuất hiện của cô gái tên Lưu Đình kia, cô ta còn nhận là vị hôn thê của anh.
Niên Thường đi nhanh vào trong. Vừa nhìn thấy anh, hai mắt ả Lưu Đình đã sáng rỡ:
- Niên Thường, anh về rồi. Em chờ anh từ nãy đến giờ. Mấy người làm của nhà quá đáng lắm, bọn họ...
Dù biết Lưu Đình đang sờ sờ đứng đó nhưng ánh mắt của anh chỉ hướng về một người.
Lưu Đình sựng câu nói khi thấy anh bước thẳng về phía cô, mỉm cười dịu dàng với người con gái anh yêu:
- Anh về rồi, hôm nay cuộc họp có nhiều vấn đề cần giải quyết nên anh về hơi trễ.
Lúc này Tuệ Sam không thể cười nổi khi có quá nhiều hoài nghi bủa vây lấy tâm trí cô về mối quan hệ giữa anh và Lưu Đình.
Cô ta nhìn thấy sự khác lạ trông cử chỉ và lời nói của anh dành cho cô thì liền cất lời:
- Niên Thường, cô ta là ai vậy? Chẳng phải chỉ là một con ở thôi sao? Anh vì nó mà đang làm lơ em à!?
Anh nhìn Lưu Đình, ánh mắt sắc lạnh, hằn giọng khiến cô ta hoảng sợ:
- Cô nên cẩn trọng lời nói. Nơi này không đón tiếp cô, mau đi đi.
Thái độ gây gắt của anh dành cho cô ta khiến không chủ Lưu Đình mà cả cô cũng rất bất ngờ. Tại sao anh lại lạnh lùng, vô tâm với vị hôn thê của mình đến vậy?
Lưu Đình tức tối, anh hoàn toàn không để tâm đến cô ta dù một chút, thậm chí còn rất ghét bỏ.
- Em là vị hôn thê của anh, anh quên điều này rồi à? Vừa về nước em đã vội đến nhà tìm anh, sao anh có thể đối với em như vậy? Chỉ gì một kẻ thấp hèn như cô ta?
Anh có thể nhịn nhục sự quá quắc không biết thân phận của cô ta, nhưng tuyệt đối không làm ngơ nếu cô ta buông lời xúc phạm Tuệ Sam.
- Cô nên cẩn trọng khi dùng lời nói. Mau ra khỏi đây, nếu không đừng trách tôi.
Anh nắm tay cô:
- Mình đi thôi em.
Cô ngẩn người bước theo anh, bỏ lại Lưu Đình tức tối đứng phía sau. Tuệ Sam không hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không thể hiểu mối quan hệ giữa anh và cô ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom