Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Chỉ có một phòng
Xuống sân bay, cô kéo một chiếc vali khá to phía sau anh. Cô không đem đồ đạc linh tinh quá nhiều vì chỉ đi có ba ngày, nhưng vì thời tiết ở thành phố Khánh Phiên vốn dĩ rất lạnh, nếu không mang nhiều áo ấm cho sẽ bị cảm mất.
Cô đứng phía sau anh, nhân viên của khách sạn tận tình, vừa nhìn thấy anh đã nhận ra:
- Chào chủ tịch Ngạn.
Anh đưa số thẻ phòng đã đặt trước, người tiếp tân vội cẩn trọng:
- Dạ, đây là chìa khoá phòng của chủ tịch.
Cô thấy có gì đó sai sai, vội nói nhỏ với anh:
- Chủ tịch à, vậy phòng của tôi thì sao?
Anh quay sang nhìn cô, nở nụ cười nhẹ:
- Chỉ có một phòng.
Lời anh thốt ra bình thản nhẹ nhàng nhưng sao với cô cứ như đang bị đẩy vào hố sâu tăm tối.
- Không được. Anh...chủ tịch đang đùa với tôi sao?
Tuệ Sam kéo vali tiến đến sát quầy tiếp tân:
- Cô à, cho tôi thêm một phòng nữa.
Nữ nhân viên như đã được anh giao trước một kịch bản, nói đúng ra thì phản ứng kịch liệt của cô vừa rồi cũng hoàn toàn nằm trong dự tính của anh.
- Thưa cô, khách sạn chúng tôi chỉ còn duy nhất một phòng, mong cô thông cảm.
Cô đờ người ra, cảm giác lo lắng cực độ: "Đây là một cái bẫy sao? Anh ta là đang muốn gài mình à? Không...không đâu".
Niên Thường bước đi trước, anh quay lại nhìn cô, giọng có chút hối thúc:
- Cô định đứng đó đến bao giờ?
Tuệ Sam mang vẻ mặt hoang mang mà bước theo anh trong sự miễn cưỡng, người phục vụ giúp họ kéo vali và đưa cả hai đến tận phòng.
Khi người phụ vụ đã rời đi, anh đưa thê đến ổ khoá để mở cửa phòng, cô ngập ngừng nói với anh:
- Chủ tịch...chẳng lẽ...chúng ta phải ở cùng...cùng một phòng thật sao?
Anh nhìn cô, ngắn gọn đáp:
- Đúng vậy.
Niên Thường bước vào trong, cô vẫn đần người chần chừ trước cửa phòng. Anh nói vọng ra khi thấy sự cảnh giác cao độ của cô dành cho mình:
- Cô không dám vào vì sợ tôi sẽ làm gì cô à?
Tuệ Sam nghe vậy liền cố giữ bình tĩnh, cô đẩy vali bước vào trong, càng bàng hoàng hơn khi nhìn thấy trong phòng chỉ có duy nhất một giường.
- Chủ tịch, phòng này chỉ có một giường.
Anh nhoẻn miệng cười "gian xảo", bước về phía cô, Tuệ Sam đi lùi về phía sau, đến khi lưng chạm vào bức tường phía sau thì đành bất lực mà đối mặt với anh ở khoảng cách rất gần.
- Anh...anh muốn gì đây?
Ngạn Niên Thường đã thích cô gái này từ cái nhìn đầu tiên, muốn có được cô dù biết rõ Trà Tuệ Sam đã có ý trung nhân trong lòng, cũng chính là thanh mai trúc mã của cô.
Hơi thở nam tính ở sát gần bên, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ, nhưng cô không có bất kỳ cảm giác rung động nào với anh cả, trong lòng cô, chỉ có duy nhất Giang Thiên Mạch.
- Muốn cô ngoan ngoãn một chút.
Tuệ Sam ngước mắt nhìn anh, rõ ràng anh là người ép cô vào tình cảnh khốn đốn thế này, bây giờ còn bảo muốn cô phải "ngoan ngoãn".
- Anh đang ép tôi sao? Đưa tôi vào khách sạn chỉ có một phòng một giường. Anh đừng nghĩ là chủ tịch thì có thể tuỳ tiện ức hiếp người khác.
Cá tính mạnh mẽ của cô càng khiến anh thêm thích thú, anh nhận định chắc nịch rằng mình đã không chọn lầm người.
Niên Thường đưa tay chạm vào cằm cô, Tuệ Sam lập tức hất mặt đẩy tay anh ra.
- Đừng phản ứng mạnh như vậy chứ. Tôi sẽ ngủ ở sofa, tuyệt đối không đụng đến cô.
Anh quay lưng, lấy trang phục rồi bước vào phòng tắm. Tuệ Sam nào biết rằng, tháng ngày sau này của cô, đã hoàn toàn bị anh nhắm đến.
----------‐------------------------
Khách hàng mà anh muốn cô cùng đến gặp là Lập tổng, một doanh nhân của công ty bất động sản Lập Thành, ngoài ra, ông ấy còn là khách hàng vip của công ty trang sức Adela từ những ngày đầu vừa thành lập.
Anh đích thân đến gặp ông ấy vì lần này họ muốn trao đổi với nhau về chuyện hợp tác lâu dài về kinh doanh bất động sản. Được biết, tập đoàn Alli của Ngạn chủ tịch là một tập đoàn kinh doanh đa ngành, trong đó có cả bất động sản.
Tuệ Sam mặc chiếc váy đen bó sát để lộ đôi chân dài trắng mịn, phối cùng áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng trông cô rất thanh thuần, xinh đẹp lại chỉnh chu.
Niên Thường mời Lập tổng dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng. Anh đưa cho Lập tổng bộ trang sức do chính Tuệ Sam đã vẽ trong buổi test năng lực, cũng là ngày đầu tiên cô đến công ty.
Lập tổng muốn công ty cung cấp cho ông ấy một bộ trang sức thật đặt biệt để ông ấy tặng cho người vợ đầu ấp tay gối với mình hơn hai mươi năm qua. Kỷ niệm mối tình đẹp hơn hai thập kỷ.
Buổi nói chuyện và thỏa thuận diễn ra rất suôn sẻ. Anh và cô trở về khách sạn, Tuệ Sam thật sự cảm thấy không quen khi phải ở cùng phòng với một người đàn ông, lại còn là sếp của mình.
Anh bước đến, dúi vào tay cô túi giữ ấm, Tuệ Sam có chút giật mình, vừa định rút tay lại thì anh cất lời:
- Giữ lấy, thời tiết ở Khánh Phiên rất lạnh.
Cô e dè trước sự quan tâm của cô:
- Tôi không cần đâu, chủ tịch cứ giữ lấy mà dùng.
Anh nhìn cô, lời nói nghiêm túc:
- Cô cứ cầm đi.
Đêm khuya, cô đang chìm vào giấc ngủ, ai đó đã mò lên tận giường. Anh chống tay xuống nệm, nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say.
Anh kéo chăn lên đắp kín lại để cô không bị lạnh.
Cô gái này, càng nhìn lại anh lại càng thấy thân thuộc vô cùng. Ngay từ phút đầu, đã muốn cô thuộc về anh.
Sáng hôm sau, cô vừa mở mắt dậy đã hét lên khi thấy anh nằm bên cạnh. Tiếng la của cô khiến anh tỉnh giấc.
- Anh...sao anh lại ngủ ở đây?
Niên Thường ngồi dậy, nhìn cô gái nhỏ đang thu người ngồi ở một góc giường, dùng chăn quấn chặt thân mình mà cảm thấy vô cùng thú vị.
- Chắc là đêm qua tôi bị mộng du.
Anh nói ra lời biện minh bằng thái độ rất bình thản.
Trong khi ánh mắt cô vẫn còn hoài nghi nhìn anh.
Niên Thường mỉm cười nhẹ:
- Tôi vào toilet trước đây, cô không cần phải nhìn tôi như vậy. Vì tôi chẳng làm gì cô cả.
Chương 7: Cư xử khác lạ
Tuệ Sam vốn dĩ không quen đi giày cao gót, lần này đi tiếp đối tác với anh, vì muốn trong chỉnh chu và nghiêm chỉnh hết mức có thể nên cô đã buộc bản thân mang giày cao gót dù chẳng quen.
Xui thay đến ngày ra về, vừa bước xuống sân bay Lịch Xuyên, cô đã bị trẹo chân.
Nhìn Tuệ Sam ngã trên đất, anh không khỏi lo lắng, vội bước đến bế cô trên tay, gọi xe đi thẳng đến bệnh viện.
Cô nằm trên giường bệnh với cổ chân phải được bó thuốc. Nào hay biết có người đang sốt ruột vì lo cho cô.
- Lần sao cô đừng mang giày cao gót nữa. Đi không quen sẽ rất nguy hiểm.
Cô cũng thấy sót cho chân của mình, lại đang phải gánh chịu cảnh đau đớn, bác sĩ nói phải nghĩ dưỡng ít nhất một tuần thì vết thương mới nhanh khỏi.
- Tôi biết rồi. Sau lần này tôi sợ lắm, không dám mang giày cao gót nữa đâu.
Anh xoa đầu cô, Tuệ Sam không khỏi ngượng ngùng, vị chủ tịch này sao lại cư xử với cô bất thường thế này.
- Ngoan. Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi mua thức ăn cho cô.
——————————————
Trở về sau chuyến công tác, Tuệ Sam cảm nhận rất rõ mọi người trong công ty gần đây đang xì xầm về mối quan hệ giữa cô và Ngạn chủ tịch sau chuyến công tác chỉ có hai người ấy.
Cô cố gắng để ngoài tay những lời đồn đoán, dù sao cũng không thể thanh minh với toàn thể công ty, chỉ cần sự thật không phải như họ đồn thổi là được.
Hôm qua, Giang Thiên Mạch đã chính thức đến Lịch Xuyên để nhận chức CEO của công ty cơ khí Nhất Phong sau thời gian làm phó giám đốc của chi nhánh công ty ở Trùng Giang.
Điều này khiến Tuệ Sam rất vui mừng và hạnh phúc, cô đã hẹn Thiên Mạch đến nhà hàng ăn tối vào chiều nay.
Ngồi đối diện nhau trên bàn ăn được bày ra các món tươm tất, Tuệ Sam vui vẻ khi đã lâu mới có dịp cùng đi ăn với Thiên Mạch thế này.
- Hôm nay anh gọi toàn những món em thích. Em ăn thử xem có ngon không?
Tuệ Sam mỉm cười hạnh phúc:
- Cám ơn anh. Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy.
Có một điều rất lạ mà Tuệ Sam không tài nào lý giải được. Chính là ký ức về khoảnh khắc cô ngã xuống sông và được một người thanh niên lao xuống cứu lấy cô.
Dù năm mười hai tuổi Tuệ Sam đã mất đi toàn bộ ký ức trước đó. Nhưng khi vừa tỉnh lại sau vụ tai nạn, cô chỉ nhớ duy nhất một đoạn ký ức ẩn hiện về hình ảnh mình đã được một chàng trai cứu mạng. Đoạn ký ức mờ ảo, chẳng rõ thời gian địa điểm, cũng chẳng nhìn thấy mặt của chàng trai ấy, cô chỉ biết bé gái trong đoạn ký ức trong rất giống cô.
Vì không thể nhớ rõ, lại nghe người nhà nói trước khi mất đi ký ức, cô rất thân thiết với Thiên Mạch. Anh ấy cũng là người thường xuyên bên cạnh cô kể từ khi cô tỉnh lại. Do đó, Tuệ Sam đã tin rằng người cứu mạng cô trong đoạn ký ức nhỏ bé kia chính là Thiên Mạch. Từ đó, cô càng dành nhiều tình cảm cho anh ấy.
Thiên Mạch gấp thức ăn cho cô, lời nói quan tâm:
- Công việc mới của em ở Adela thế nào? Có ổn không? Anh nghe nói công ty Adela rất vững mạnh.
Cô mỉm cười:
- Dạ, rất ổn. Adela là một công lớn nên đồng lương chi trả cho nhân viên cũng rất hậu hĩnh.
Chợt nghĩ đến cách cư xử có chút kỳ lạ của Ngạn Niên Thường đối với cô, đặt biệt trong chuyến công tác vừa rồi khiến cô không khỏi bối rối, khó hiểu.
Tuệ Sam chẳng hay biết rằng, anh chính là người có thể cảm nhận được những thông điệp sâu sắc, ẩn ý được gửi gắm từ những bức tranh do cô vẽ.
Trong mắt Thiên Mạch, cô như một người em gái mà anh ấy rất chân quý.
Thiên Mạch nở nụ cười:
- Anh thật mừng vì em đã tìm được chỗ làm tốt.
Mọi chuyện thật trùng hợp khi hôm nay anh có cuộc hẹn với đối tác cũng ngay tại nhà hàng này. Anh ngồi trên lầu, ngay vị trí có thể nhìn xuống tầng trệt bên dưới.
Ánh mắt sắc lạnh, chuẩn xác của anh của nhìn thấy cô đang dùng bữa cùng một người đàn ông. Không cần nghĩ nhiều, anh thừa biết người đàn ông đi cùng cô chính là thanh mai trúc mã mà cô đã từng nhắc đến. Trong lòng Niên Thường dâng lên cảm giác chẳng hề dễ chịu.
——————————————
Người con gái mà Ngạn Niên Thường muốn có, anh tuyệt đối không để vụt mất, chỉ cần cô vẫn còn độc thân, chỉ cần Giang Thiên Mạch không yêu cô, thì anh nhất định sẽ khiến cô thuộc về mình.
Tuệ Sam đứng trước mặt anh, thái độ của cô hoang mang, rối bời, còn anh lại bình thản, thích thú nhìn cô.
- Chủ tịch, tại sao chủ tịch lại đột ngột để tôi trở thành trợ lý của anh?
Anh hiểu rõ suy nghĩ hoang mang trong cô, được thăng chức nhưng trong cô lại chẳng mấy vui vẻ. Phải chăng là bị anh làm đến chỉ biết lo lắng?
- Vì tôi thấy được năng lực của cô nên muốn thăng chức. Trở thành trợ lý đặc biệt cho chủ tịch thì có gì không tốt à?
Quả thật nhìn thoáng qua vấn đề thì chẳng có gì là không tốt. Cô được thăng chức, được tăng lương, điều mà biết bao nhân viên mong mỏi cũng không dễ dàng có được như cô.
Nhưng Tuệ Sam lại sợ rằng, may mắn luôn đi đôi với vận xui, đặc biệt khi chuyện này đến với cô quá đột ngột. Ngoài ra, thái độ và cách cư xử mà dành cho cô khiến Tuệ Sam càng thêm dè chừng.
- Nhưng tôi đang theo dự án vẽ thiết kế nhẫn cầu hôn của phòng thiết kế. Tôi đã theo dự án này từ những ngày đầu, không thể ngang nhiên rời bỏ được.
Đối với Niên Thường, vấn đề giải quyết hết sức dễ dàng:
- Cô không cần lo. Cô vẫn sẽ tiếp tục theo dự án đó, người giám sát trực tiếp dự án của phòng thiết kế.
Đến nước này, Tuệ Sam không còn gì để nói. Cô chỉ biết im lặng mà thuận theo ý của vị chủ tịch khó hiểu này.
https://go.onelink.me/fYOM?pid=official-web
Chương 8: Trở thành người của tôi
3 tháng sau,
Mẫu nhẫn do phòng thiết kế trang sức mà cô theo sát dự án được tỷ phú người Canada rất hài lòng. Cả phòng thiết kế đều được khen thưởng, ai nấy đều vui mừng bởi thành công họ đạt được sau biết bao cố gắng của cả tập thể.
Tuệ Sam phấn khởi mời Thiên Mạch dùng bữa cùng mình, cốt ý muốn chia sẻ với anh ấy về thành tích trong công việc.
Nhưng nào ngờ, Tuệ Sam chưa kịp nói ra chuyện vui thì thái độ buồn rầu, ủ rũ của Thiên Mạch khiến tâm trạng của cô cũng phải trùng xuống.
- Có chuyện sao anh? Hôm nay em thấy anh khác lắm.
Thiên Mạch thở dài, tâm trạng rầu rĩ, chán nản:
- Chuyện là công ty Nhất Phong mấy tháng qua làm ăn không được thuận lợi. Sắp tới còn có nguy cơ bị tập đoàn Alli mua lại. Bộ phận quản lý, điều hành công ty cũng sẽ bị thay đổi. Anh nghĩ họ sẽ đưa người của Alli lên nắm quyền. E rằng chức vụ CEO của anh cũng không giữ được.
Tuệ Sam rất bàng hoàng khi nghe được chuyện này. Cô quên luôn cả chuyện vui của bản thân. Đối với Tuệ Sam, niềm vui và nỗi buồn của Thiên Mạch đều ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
- Anh nói sao, tập đoàn Alli sẽ mua lại công ty Nhất Phong?
Thiên Mạch gật đầu:
- Đúng vậy. Anh nghe nói người đưa ra quyết định này chính là sếp của em, Ngạn Niên Thường.
Tuệ Sam suy nghĩ đắn đo, cô không muốn thấy Thiên Mạch vì chuyện này mà buồn rầu đến thế.
Cô thừa biết rằng, Thiêm Mạch đã tốn rất nhiều tâm huyết và công sức để có được vị trí như ngày hôm nay.
-----------------------------------
Tuệ Sam đối mặt với anh, là cuộc hẹn riêng với chủ tịch. Trong phòng ăn chỉ có hai người, anh nhìn cô bằng đôi mắt đầy hứng thú, tất cả mọi chuyện đều không ngoài tầm dự đoán của anh. Kể cả chuyện cô nằng nặc muốn gặp riêng anh để trao đổi về chuyện quan trọng, tất cả đều thuận theo kế hoạch của Ngạn chủ tịch.
Tuệ Sam không tránh khỏi lo lắng, cô run sợ trước vẻ uy quyền, ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông đang ngồi đối diện.
- Chủ tịch, xin anh đừng cắt chức Thiên Mạch có được không? Anh ấy không thể mất đi chức vụ CEO được.
Niên Thường lạnh lùng, xem ra dùng cách ép người cô yêu vào đường cùng để cô chủ động tìm đến anh rất hiệu quả, dù điều đó có chút tàn nhẫn và thủ đoạn.
Anh nâng ly rượu trước mắt rồi nhìn về phía cô:
- Cô chỉ là một trợ lý mà lại xen vào chuyện kinh doanh của tôi sao? Trà Tuệ Sam, cô nên nhận định rõ chức vụ của mình.
Tuệ Sam biết rõ vị trí của mình ở đâu, hôm nay co thể hẹn được anh gặp riêng thế này, với cô đã là một sự may mắn.
Nhưng với anh, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.
- Tôi biết thưa chủ tịch, nhưng Thiên Mạch đối với tôi rất quan trọng. Cầu xin chủ tịch.
Nghe thấy lời khẳng định về vị trí của Thiên Mạch trong lòng cô, anh thật không khỏi đau lòng. Người con gái anh yêu từ cái nhìn đầu tiên, người khiến trái tim anh thoi thúc muốn giữ lấy lại dành hết tâm tư cho một người đàn ông vốn dĩ không yêu cô ấy. Thật xót xa.
Anh đã cho người về Trùng Giang, tìm đến khu cô sống, điều tra về cô. Được biết thanh mai trúc mã của cô là Giang Thiên Mạch, hiện đã đến Lịch Xuyên nhận chức CEO của Nhất Phong. Niên Thường chẳng có gì ngoài tiền tài và quyền lực, quyết lòng sẽ khiến cô thuộc về anh, dù việc anh làm có đang ép người vào đường khổ.
- Rất tiếc, tôi không thể chấp nhận lời cầu xin của cô.
Anh tỏ ra lạnh lùng, rời khỏi ghế định bước đi, Tuệ Sam vội đứng dậy:
- Chủ tịch, chỉ cần anh không cắt chức Thiên Mạch. Tôi sẽ đồng ý làm theo mọi điều kiện của anh.
Câu nói anh muốn nghe nhất đến cuối cùng cô cũng chịu thốt ra. Niên Thường đắc ý, anh khựng bước, quay người tiến đến sát gần cô.
Cô hoảng sợ, đôi mi khẽ rung, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, anh đưa tay nâng cằm cô lên:
- Muốn cô trở thành người của tôi.
Lời nói thẳng thừng về ý muốn của anh, chẳng chút che đậy hay mập mờ.
Tuệ Sam sững sờ, tay cô run lên, ánh mắt sợ hãi:
- Chủ...tịch...anh nói vậy là có ý gì?
Cô vẫn nuôi chút hy vọng rằng điều anh vừa nói không như những gì cô đang nghĩ. Nhưng sự thật như một cái tát vào mặt cô khi anh lập lại câu nói một cách đầy đủ, rành mạch:
- Tôi muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi.
——————————————
Bước xuống taxi, kéo vali đến trước cửa villa rộng lớn. Tuệ Sam lòng đau như cắt, cô cứ đứng chần chừ trước cổng mãi mà chẳng thể bấm chuông.
Từ hôm nay, cô phải sống ở nơi này thật sao?
Điều kiện đưa ra của Ngạn Niên Thường chính là cô phải trở thành người tình của anh, dọn đến nhà anh ở.
Đang thẫn thờ nghĩ suy, chẳng cần cô bấm chuông cửa, người giúp việc trong nhà dường như đã được căn dặn trước về chuyện cô sẽ đến mà bước ra mở cửa chào đón.
- Chào cô, cô là Trà Tuệ Sam có đúng không?
Cô mỉm cười:
- Dạ phải.
Người phụ nữ kia mỉm cười:
- Tôi là Tiên Mai, là giúp việc ở đây. Cô cứ gọi tôi là dì Mai cho thân mật.
Cô lễ phép:
- Dạ, dì Mai.
Dì ấy dẫn cô vào nhà, nội thất bày trí bên trong quá đỗi sang trọng. Một mình Ngạn Niên Thường sống ở villa này thì quả thật xa hoa.
Dì Mai dẫn cô lên tận phòng. Căn phòng rộng rãi lại vô cùng sang trọng. Hôm nay anh đã cho người dọn dẹp thật sạch sẽ căn phòng này để cô đến ở, ngoài ra còn mua sắm thêm tủ quần áo và giường ngủ, vì căn phòng này vốn dĩ là phòng trống.
Phòng của cô đối diện phòng anh, hôm nay là chủ nhật, nhưng anh lại không có ở nhà.
Cô sắp xếp đồ đạc vào tủ, đến giờ phút này vẫn chưa vơi bớt nỗi đau lòng. Cô cảm thấy mình cùng đường đến mức phải dùng cách này để cứu lấy sự nghiệp của Thiên Mạch. Nếu anh ấy biết được, chắc chắn sẽ trách cô. Tuyệt đối cô không thể để Thiên Mạch biết chuyện này.
Chương 9: Cưỡng hôn
Đến chiều anh trở về, lúc này Tuệ Sam đang dùng cơm. Thấy anh đi vào, người làm trong nhà liền cúi đầu, riêng những người lớn tuổi hơn anh như dì Mai thì không cần lễ nghi. Xem ra Niên Thường cũng rất biết kính trên nhường dưới.
Anh ngồi xuống cạnh cô, Tuệ Sam đang ăn mà xém mắc nghẹn. Anh đi giải quyết công việc từ sớm, đến buổi cơm chiều thì tranh thủ về ăn cùng cô.
- Thức ăn ngon miệng không?
Cô gật đầu:
- Ngon lắm.
Cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi phải sống cùng người đàn ông này. Bây giờ đối với cô, anh không còn là Niên Niên dễ gần, ôn nhu nữa. Giờ đây, anh là Ngạn chủ tịch muốn trói buộc cô, khiến Tuệ Sam sợ hãi.
Buổi tối anh ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, nhâm nhi chút rượu vang.
Trông thấy Tuệ Sam từ trên lầu đi xuống, anh cất lời:
- Cô tìm gì sao?
Cô chỉ tay vào bếp:
- Tôi đi lấy nước uống. Phòng tôi hết nước rồi.
Anh nở nụ cười gian:
- Cô đến đây đi.
Tuệ Sam không dám cãi lời, bây giờ lỡ như chọc giận anh thì công việc của Thiên Mạch sẽ gặp bất trắc.
Cô vừa ngồi xuống, anh đã lấy dưới ngăn bàn ra hai tờ giấy với cùng nội dung hệt nhau, phía trên đề dòng chữ "Hợp đồng tình nhân".
Tuệ Sam cầm hợp đồng trên tay, cô đọc kỹ từng dòng chữ. Lý do của bản hợp đồng được ghi rất rõ về việc cô chấp nhận làm tình nhân của anh vì muốn giúp Giang Thiên Mạch giữ chức CEO của Nhất Phong. Đặc biệt, thời hạn hợp đồng là một năm. Trong thời gian trở thành tình nhân của anh, cô tuyệt đối không được có mối quan hệ nam nữ với bất kỳ người đàn ông nào khác. Chưa hết, nếu cô muốn đi gặp Giang Thiên Mạch thì phải được sự đồng ý của anh.
Tuệ Sam cầm bút, tay khẽ run lên, anh chăm chú quan sát biểu hiện của cô.
Cố giữ bình tĩnh, chỉ một năm nhưng đối với cô đó là thời gian dài đằng đẵng khi phải sống cùng một người mình chẳng yêu thương.
Ngoài ra, khi cô ở cùng anh, mọi chi phí sinh hoạt của cô đều sẽ được anh chu cấp. Cô cảm nhận bây giờ mình cứ như đang được bao nuôi thì phải.
Cô ký vào lần lượt hai tờ giấy, ký rõ nét ở cuối trang. Niên Thường mỉm cười giữ lấy một bản, tờ còn lại là của cô.
Anh rời vị trí, bước đến ngồi cạnh Tuệ Sam, cô lo sợ vội nói:
- Anh muốn làm gì?
Niên Thường mỉm cười khó hiểu, khẽ cúi người đến sát gần cô, Tuệ Sam hoang mang nhìn anh, cô vừa định ngồi dậy bước khỏi ghế đã bị anh giữ tay ghì lại.
Chưa kịp định thần đã bị người đàn ông này chiếm lấy đôi môi, Tuệ Sam sững sờ, nụ hôn đầu của cô từ lâu đã muốn trao cho Thiên Mạch, nhưng thật không ngờ lại bị một người cô không yêu cưỡng đoạt.
Cô cố sức đẩy anh ra, đưa tay đấm liên tục vào ngực anh, nhưng mọi cố gắng của cô đều vô dụng. Chỉ khiến anh cảm thấy thêm phần thích thú.
Anh cắn hôn cô, nhẹ nhàng mút lấy hai cánh môi mềm. Cô sợ hãi, đau lòng đến rơi nước mắt.
Vị mặn chát của dòng lệ hòa vào nụ hôn say đắm anh dành cho cô. Niên Thường cảm thấy có lẽ anh đã khiến cô sợ hãi. Anh dừng lại, nhìn người con gái mắt đẫm lệ vì bị anh cuồng nhiệt cưỡng hôn.
Cô không yêu anh, không thể cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc từ nụ hôn anh trao. Ngược lại, cô thấy điều đó thật đáng sợ.
Niên Thường đưa tay lau nước mắt đang lăn dài trên má cô:
- Ngoan. Đây là chuyện rất bình thường của những cặp đôi yêu nhau, sao phải khóc?
Anh còn có thể bình thản mà nói như vậy. Trong khi cô đang rất đau lòng, với cô, nụ hôn đầu dành cho người mình yêu là một điều rất quý giá. Nhưng chính anh đã tước đi hy vọng đó của cô.
- Tôi ghét anh.
Anh đưa tay bóp nhẹ cổ cô, ánh mắt nghiêm nghị:
- Gọi anh, xưng em. Rõ chưa?
Ánh mắt cô đỏ hoe, nhìn gương mặt tuấn mỹ ngay trước tầm mắt. Thấy cô im lặng, anh hằn giọng lặp lại:
- Rõ chưa?
Giọng cô run lên:
- Tôi...tôi biết rồi.
Anh tức giận, đè cô nằm xuống ghế sofa:
- Nói lại.
Ngay giờ phút này, cô đã rõ tháng ngày về sau của cô sống cùng người đàn ông này thật không dễ dàng.
- Em rõ...rồi.
Anh hôn nhẹ lên môi cô:
- Ngoan. Ngày mai anh sẽ đưa em đến công ty.
Cô nghe vậy liền thản thốt, chẳng lẽ anh muốn công khai mối quan hệ của anh và cô sao? Niên Thường thật sự đang đẩy chuyển này đi quá xa.
- Đừng, tôi...em không muốn.
Cô vẫn chưa quen với cách xưng hô này, anh đang ép cô phải tỏ ra yêu anh, phải gần gũi với anh như thể cô thật dành tình cảm cho anh.
Niên Thường vuốt nhẹ má cô, Tuệ Sam lo lắng đến run rẩy:
- Tại sao lại không?
Cô cố giữ bình tĩnh, tại sao càng lúc anh càng trở nên đáng sợ, khó đoán như vậy:
- Em...em chưa chuẩn bị tinh thần. Anh có thể...có thể cho em chút thời gian được không?
Anh mỉm cười, đỡ cô ngồi lên đùi, vòng tay ôm lấy eo cô, Tuệ Sam nổi hết cả da gà, chưa bao giờ cô phải tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông nào đến mức này. Tình yêu đầu đời, nụ hôn đầu, tất cả đều tan biến cả rồi, một bản hợp đồng tình nhân đã rẽ nhánh cuộc đời cô.
- Trước sau gì mọi người cũng sẽ biết, em nên tập quen dần.
Nói tới nói lui, anh vẫn bỏ mặc lời cầu xin của cô mà muốn công khai mối quan hệ của hai người vào ngay ngày mai.
- Phải cho mọi người biết thật sao?
Anh nghe vậy liền tỏ ra không vui:
- Ý em là không muốn công khai?
Cô rất sợ chọc giận anh, vội xoa dịu:
- Không...em không có ý đó. Anh đừng hiểu lầm.
Niên Thường nhìn cô, gương mặt xinh đẹp động lòng người đang lo lắng quan sát từng biểu hiện của cô, tất cả là vì Giang Thiên Mạch.
- Ôm anh.
Cô hơi ngây người, Ngạn Niên Thường thật khó hiểu. Kể từ khi anh nói muốn cô trở thành tình nhân của anh, Tuệ Sam đã không ngừng đặt câu hỏi vì sao lại là cô mà chẳng phải ai khác?
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, Niên Thường mỉm cười, dù anh biết rõ cô không hề yêu mình. Ấy vậy mà vẫn cố chấp giữ lấy cô bên cạnh.
Chương 10: Hơi men ám muội (H nhẹ)
Buổi tiệc cuối năm của công ty, tưng bừng náo nhiệt. Ai ai cũng diện những bộ trang phục đẹp nhất để khiến bản thân thêm nổi bật. Cả công ty đều đã biết chuyện cô và anh "yêu nhau". Họ còn đồn đoán rằng anh bao nuôi cô, thậm chí là cô quyết rũ anh để trèo cao.
Đang dự tiệc, điện thoại của cô bỗng reo lên, cô nhìn về phía anh thì thấy anh đang nói chuyện với vài người. Tuệ Sam cẩn trọng bước ra khỏi khu vực để nghe điện thoại, người gọi đến là Giang Thiên Mạch.
Anh ấy vẫn chưa biết chuyện cô và Niên Thường yêu nhau, nói đúng ra là chưa biết chuyện cô hy sinh bản thân mà ở cạnh Niên Thường, giúp Thiên Mạch giữ vững chức vụ.
Suốt nửa tháng sống ở nhà anh, cứ đi làm tan ca cô đều được anh đưa đón. Về đến nhà, Tuệ Sam đã vội vã đi lên phòng để tránh mặt anh, dù anh đối xử không tệ với cô, nhưng với Tuệ Sam, khoảng thời gian này thật tồi tệ, sống cùng một người cô chẳng yêu thương.
Xe lăn bánh vào sân villa, cô mở cửa bước xuống xe, đi thẳng một mạch lên phòng.
Nhưng Tuệ Sam chưa kịp mở cửa phòng đã bị anh giữ tay kéo về phía anh:
- Lúc nãy em nói chuyện điện thoại với ai?
Tuệ Sam sợ hãi nhìn anh, cả chuyện này mà anh cũng biết, anh không cho cô chút riêng tư để thở sao?
- Anh theo dõi em?
Anh nghiêm giọng:
- Là Giang Thiên Mạch đúng chứ?
Thái độ hằn học giận dữ của anh khiến cô khó chịu, rõ ràng anh đang rất vô lý.
- Anh sao vậy? Anh không thấy mình đã quá xâm phạm vào đời tư của em rồi à? Đúng vậy, em nói chuyện điện thoại với anh ấy. Chỉ có như vậy thôi cũng không được sao?
Trước phản ứng chống đối của cô, ánh mắt Niên Thường tức giận, anh bất ngờ bế cô lên, Tuệ Sam hoảng hốt không kịp hiểu chuyện gì thì anh đã mở cửa phòng, dùng chân đóng mạnh cửa tạo nên một tiếng động lớn khiến những người làm trong nhà cũng phải giật mình.
Anh ném cô xuống giường, cởi áo vest khoác ngoài rồi đưa tay nới lỏng cavat. Tuệ Sam hoảng sợ vội lùi ra sau, cô ngồi khép nép trong một góc giường. Cảnh tượng này, sao lại thấy quen quen đến vậy.
Lúc nãy anh uống khá nhiều rượu, xem ra bây giờ anh không đủ bình tĩnh lẫn sự tỉnh táo tuyệt đối nữa rồi.
Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn thẳng về phía cô. Giấc mơ cô cùng một người đàn ông ân ái chợt ùa về, Tuệ Sam lo sợ, cả cơ thể run rẩy.
Anh bước đến gần cô, ngồi lên giường, mặt cô cắt không còn giọt máu.
Niên Thường đưa tay sờ vào gương mặt kiều diễm, giọng nói Tuệ Sam đứt quãng vang lên:
- Niên Thường, em...em sai...sai rồi. Anh đừng như vậy mà, em...thật sự...rất sợ.
Anh lạnh lùng, lời nói không còn chút ôn nhu:
- Muộn rồi.
Anh đè cô nằm xuống, nắm chặt cổ tay cô ghì xuống giường. Cúi người điên cuồng hôn lên cổ cô, cảm giác tiếp xúc thân mật khiến cô càng khó chịu.
- Đừng mà...
Anh hôn môi cô, thô bạo cắn lấy hai cánh môi khiến cô phải cau mày vì đau.
Hơi thở của anh nồng mùi rượu, khiến cô choáng ngợp mà chẳng có lối thoát.
Tuệ Sam khóc nghẹn, nước mắt rơi trên ga giường, anh vẫn mặc kệ mà tiếp tục hành sự, vì cô đã làm trái ý anh, anh cho rằng cô lén lút nói chuyện với Giang Thiên Mạch, nói những lời ngọt ngào.
Anh đưa tay kéo dây áo của cô buông xuống, Tuệ Sam cất lời van xin khẩn khoản:
- Em xin anh, đừng như vậy mà...
Cô cố sức thoát khỏi anh, nhưng vô ích, cô bị anh ghì chặt mà nằm dưới thân của người đang ông cao lớn.
Trở thành tình nhân của anh, phải dùng cử chỉ thân mật khi ở gần anh, bây giờ còn phải đánh đổi cả thân xác, thật quá đau lòng.
Niên Thường bỏ ngoài tay những lời cầu xin tha thiết trong vô vọng, anh đưa tay cởi bỏ áo ngực của cô, Tuệ Sam hoảng hốt vội đưa một tay che chắn bộ phận nhấp nhô đang phơi bày ra trước mắt anh.
Niên Thường kéo tay cô ra, anh cúi xuống hôn lấy môi cô, cô lúc này chỉ biết bất lực mà rơi nước mắt. Nụ hôn di chuyển xuống xương quai xanh, dần dần đến nơi căng tròn, anh mút lấy nhũ hoa nhạy cảm, cô run người, cố cắn răng chịu đựng.
Trong khi tay anh không ngừng xoa nắn bầu ngực còn lại. Cô ngước mắt nhìn trên trần nhà, cảm thấy bây giờ mình thật rẻ mạc, bị người khác làm nhục thể xác mà không thể kháng cự.
Ngực cô chi chít dấu vết đỏ, chiếc đầm bị anh cởi bỏ vứt xuống sàn.
Anh cởi bỏ áo sơ mi, cơ bụng săn chắc lộ ra, một body nam tính hoàn hảo. Anh đè lên người cô, chống một tay xuống giường, tay còn lại chạm vào vòng eo con kiến, cúi người hôn lên chiếc bụng thẳng lì.
Cô đưa tay che ngực, nước mắt ngắn dài, chỉ vì lúc nãy lỡ cãi lại anh mà thành ra như vậy.
Cả mảnh vải che đi nơi tư mật cũng bị anh kéo xuống, cô đưa tay giữ lại. Ánh mắt Tuệ Sam đẫm lệ nhìn anh.
Niên Thường đưa mặt đến gần cô, nhìn thẳng vào mắt anh, cô vẫn nuôi hy vọng ngây ngô mà cầu khẩn:
- Dừng lại đi...xin anh...
Anh áp môi đến sát môi cô, vừa dứt nụ hôn, anh dứt khoát nhanh tay cởi bỏ mảnh vải duy nhất còn sót lại trên người Tuệ Sam.
Xuống sân bay, cô kéo một chiếc vali khá to phía sau anh. Cô không đem đồ đạc linh tinh quá nhiều vì chỉ đi có ba ngày, nhưng vì thời tiết ở thành phố Khánh Phiên vốn dĩ rất lạnh, nếu không mang nhiều áo ấm cho sẽ bị cảm mất.
Cô đứng phía sau anh, nhân viên của khách sạn tận tình, vừa nhìn thấy anh đã nhận ra:
- Chào chủ tịch Ngạn.
Anh đưa số thẻ phòng đã đặt trước, người tiếp tân vội cẩn trọng:
- Dạ, đây là chìa khoá phòng của chủ tịch.
Cô thấy có gì đó sai sai, vội nói nhỏ với anh:
- Chủ tịch à, vậy phòng của tôi thì sao?
Anh quay sang nhìn cô, nở nụ cười nhẹ:
- Chỉ có một phòng.
Lời anh thốt ra bình thản nhẹ nhàng nhưng sao với cô cứ như đang bị đẩy vào hố sâu tăm tối.
- Không được. Anh...chủ tịch đang đùa với tôi sao?
Tuệ Sam kéo vali tiến đến sát quầy tiếp tân:
- Cô à, cho tôi thêm một phòng nữa.
Nữ nhân viên như đã được anh giao trước một kịch bản, nói đúng ra thì phản ứng kịch liệt của cô vừa rồi cũng hoàn toàn nằm trong dự tính của anh.
- Thưa cô, khách sạn chúng tôi chỉ còn duy nhất một phòng, mong cô thông cảm.
Cô đờ người ra, cảm giác lo lắng cực độ: "Đây là một cái bẫy sao? Anh ta là đang muốn gài mình à? Không...không đâu".
Niên Thường bước đi trước, anh quay lại nhìn cô, giọng có chút hối thúc:
- Cô định đứng đó đến bao giờ?
Tuệ Sam mang vẻ mặt hoang mang mà bước theo anh trong sự miễn cưỡng, người phục vụ giúp họ kéo vali và đưa cả hai đến tận phòng.
Khi người phụ vụ đã rời đi, anh đưa thê đến ổ khoá để mở cửa phòng, cô ngập ngừng nói với anh:
- Chủ tịch...chẳng lẽ...chúng ta phải ở cùng...cùng một phòng thật sao?
Anh nhìn cô, ngắn gọn đáp:
- Đúng vậy.
Niên Thường bước vào trong, cô vẫn đần người chần chừ trước cửa phòng. Anh nói vọng ra khi thấy sự cảnh giác cao độ của cô dành cho mình:
- Cô không dám vào vì sợ tôi sẽ làm gì cô à?
Tuệ Sam nghe vậy liền cố giữ bình tĩnh, cô đẩy vali bước vào trong, càng bàng hoàng hơn khi nhìn thấy trong phòng chỉ có duy nhất một giường.
- Chủ tịch, phòng này chỉ có một giường.
Anh nhoẻn miệng cười "gian xảo", bước về phía cô, Tuệ Sam đi lùi về phía sau, đến khi lưng chạm vào bức tường phía sau thì đành bất lực mà đối mặt với anh ở khoảng cách rất gần.
- Anh...anh muốn gì đây?
Ngạn Niên Thường đã thích cô gái này từ cái nhìn đầu tiên, muốn có được cô dù biết rõ Trà Tuệ Sam đã có ý trung nhân trong lòng, cũng chính là thanh mai trúc mã của cô.
Hơi thở nam tính ở sát gần bên, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ, nhưng cô không có bất kỳ cảm giác rung động nào với anh cả, trong lòng cô, chỉ có duy nhất Giang Thiên Mạch.
- Muốn cô ngoan ngoãn một chút.
Tuệ Sam ngước mắt nhìn anh, rõ ràng anh là người ép cô vào tình cảnh khốn đốn thế này, bây giờ còn bảo muốn cô phải "ngoan ngoãn".
- Anh đang ép tôi sao? Đưa tôi vào khách sạn chỉ có một phòng một giường. Anh đừng nghĩ là chủ tịch thì có thể tuỳ tiện ức hiếp người khác.
Cá tính mạnh mẽ của cô càng khiến anh thêm thích thú, anh nhận định chắc nịch rằng mình đã không chọn lầm người.
Niên Thường đưa tay chạm vào cằm cô, Tuệ Sam lập tức hất mặt đẩy tay anh ra.
- Đừng phản ứng mạnh như vậy chứ. Tôi sẽ ngủ ở sofa, tuyệt đối không đụng đến cô.
Anh quay lưng, lấy trang phục rồi bước vào phòng tắm. Tuệ Sam nào biết rằng, tháng ngày sau này của cô, đã hoàn toàn bị anh nhắm đến.
----------‐------------------------
Khách hàng mà anh muốn cô cùng đến gặp là Lập tổng, một doanh nhân của công ty bất động sản Lập Thành, ngoài ra, ông ấy còn là khách hàng vip của công ty trang sức Adela từ những ngày đầu vừa thành lập.
Anh đích thân đến gặp ông ấy vì lần này họ muốn trao đổi với nhau về chuyện hợp tác lâu dài về kinh doanh bất động sản. Được biết, tập đoàn Alli của Ngạn chủ tịch là một tập đoàn kinh doanh đa ngành, trong đó có cả bất động sản.
Tuệ Sam mặc chiếc váy đen bó sát để lộ đôi chân dài trắng mịn, phối cùng áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng trông cô rất thanh thuần, xinh đẹp lại chỉnh chu.
Niên Thường mời Lập tổng dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng. Anh đưa cho Lập tổng bộ trang sức do chính Tuệ Sam đã vẽ trong buổi test năng lực, cũng là ngày đầu tiên cô đến công ty.
Lập tổng muốn công ty cung cấp cho ông ấy một bộ trang sức thật đặt biệt để ông ấy tặng cho người vợ đầu ấp tay gối với mình hơn hai mươi năm qua. Kỷ niệm mối tình đẹp hơn hai thập kỷ.
Buổi nói chuyện và thỏa thuận diễn ra rất suôn sẻ. Anh và cô trở về khách sạn, Tuệ Sam thật sự cảm thấy không quen khi phải ở cùng phòng với một người đàn ông, lại còn là sếp của mình.
Anh bước đến, dúi vào tay cô túi giữ ấm, Tuệ Sam có chút giật mình, vừa định rút tay lại thì anh cất lời:
- Giữ lấy, thời tiết ở Khánh Phiên rất lạnh.
Cô e dè trước sự quan tâm của cô:
- Tôi không cần đâu, chủ tịch cứ giữ lấy mà dùng.
Anh nhìn cô, lời nói nghiêm túc:
- Cô cứ cầm đi.
Đêm khuya, cô đang chìm vào giấc ngủ, ai đó đã mò lên tận giường. Anh chống tay xuống nệm, nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say.
Anh kéo chăn lên đắp kín lại để cô không bị lạnh.
Cô gái này, càng nhìn lại anh lại càng thấy thân thuộc vô cùng. Ngay từ phút đầu, đã muốn cô thuộc về anh.
Sáng hôm sau, cô vừa mở mắt dậy đã hét lên khi thấy anh nằm bên cạnh. Tiếng la của cô khiến anh tỉnh giấc.
- Anh...sao anh lại ngủ ở đây?
Niên Thường ngồi dậy, nhìn cô gái nhỏ đang thu người ngồi ở một góc giường, dùng chăn quấn chặt thân mình mà cảm thấy vô cùng thú vị.
- Chắc là đêm qua tôi bị mộng du.
Anh nói ra lời biện minh bằng thái độ rất bình thản.
Trong khi ánh mắt cô vẫn còn hoài nghi nhìn anh.
Niên Thường mỉm cười nhẹ:
- Tôi vào toilet trước đây, cô không cần phải nhìn tôi như vậy. Vì tôi chẳng làm gì cô cả.
Chương 7: Cư xử khác lạ
Tuệ Sam vốn dĩ không quen đi giày cao gót, lần này đi tiếp đối tác với anh, vì muốn trong chỉnh chu và nghiêm chỉnh hết mức có thể nên cô đã buộc bản thân mang giày cao gót dù chẳng quen.
Xui thay đến ngày ra về, vừa bước xuống sân bay Lịch Xuyên, cô đã bị trẹo chân.
Nhìn Tuệ Sam ngã trên đất, anh không khỏi lo lắng, vội bước đến bế cô trên tay, gọi xe đi thẳng đến bệnh viện.
Cô nằm trên giường bệnh với cổ chân phải được bó thuốc. Nào hay biết có người đang sốt ruột vì lo cho cô.
- Lần sao cô đừng mang giày cao gót nữa. Đi không quen sẽ rất nguy hiểm.
Cô cũng thấy sót cho chân của mình, lại đang phải gánh chịu cảnh đau đớn, bác sĩ nói phải nghĩ dưỡng ít nhất một tuần thì vết thương mới nhanh khỏi.
- Tôi biết rồi. Sau lần này tôi sợ lắm, không dám mang giày cao gót nữa đâu.
Anh xoa đầu cô, Tuệ Sam không khỏi ngượng ngùng, vị chủ tịch này sao lại cư xử với cô bất thường thế này.
- Ngoan. Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi mua thức ăn cho cô.
——————————————
Trở về sau chuyến công tác, Tuệ Sam cảm nhận rất rõ mọi người trong công ty gần đây đang xì xầm về mối quan hệ giữa cô và Ngạn chủ tịch sau chuyến công tác chỉ có hai người ấy.
Cô cố gắng để ngoài tay những lời đồn đoán, dù sao cũng không thể thanh minh với toàn thể công ty, chỉ cần sự thật không phải như họ đồn thổi là được.
Hôm qua, Giang Thiên Mạch đã chính thức đến Lịch Xuyên để nhận chức CEO của công ty cơ khí Nhất Phong sau thời gian làm phó giám đốc của chi nhánh công ty ở Trùng Giang.
Điều này khiến Tuệ Sam rất vui mừng và hạnh phúc, cô đã hẹn Thiên Mạch đến nhà hàng ăn tối vào chiều nay.
Ngồi đối diện nhau trên bàn ăn được bày ra các món tươm tất, Tuệ Sam vui vẻ khi đã lâu mới có dịp cùng đi ăn với Thiên Mạch thế này.
- Hôm nay anh gọi toàn những món em thích. Em ăn thử xem có ngon không?
Tuệ Sam mỉm cười hạnh phúc:
- Cám ơn anh. Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy.
Có một điều rất lạ mà Tuệ Sam không tài nào lý giải được. Chính là ký ức về khoảnh khắc cô ngã xuống sông và được một người thanh niên lao xuống cứu lấy cô.
Dù năm mười hai tuổi Tuệ Sam đã mất đi toàn bộ ký ức trước đó. Nhưng khi vừa tỉnh lại sau vụ tai nạn, cô chỉ nhớ duy nhất một đoạn ký ức ẩn hiện về hình ảnh mình đã được một chàng trai cứu mạng. Đoạn ký ức mờ ảo, chẳng rõ thời gian địa điểm, cũng chẳng nhìn thấy mặt của chàng trai ấy, cô chỉ biết bé gái trong đoạn ký ức trong rất giống cô.
Vì không thể nhớ rõ, lại nghe người nhà nói trước khi mất đi ký ức, cô rất thân thiết với Thiên Mạch. Anh ấy cũng là người thường xuyên bên cạnh cô kể từ khi cô tỉnh lại. Do đó, Tuệ Sam đã tin rằng người cứu mạng cô trong đoạn ký ức nhỏ bé kia chính là Thiên Mạch. Từ đó, cô càng dành nhiều tình cảm cho anh ấy.
Thiên Mạch gấp thức ăn cho cô, lời nói quan tâm:
- Công việc mới của em ở Adela thế nào? Có ổn không? Anh nghe nói công ty Adela rất vững mạnh.
Cô mỉm cười:
- Dạ, rất ổn. Adela là một công lớn nên đồng lương chi trả cho nhân viên cũng rất hậu hĩnh.
Chợt nghĩ đến cách cư xử có chút kỳ lạ của Ngạn Niên Thường đối với cô, đặt biệt trong chuyến công tác vừa rồi khiến cô không khỏi bối rối, khó hiểu.
Tuệ Sam chẳng hay biết rằng, anh chính là người có thể cảm nhận được những thông điệp sâu sắc, ẩn ý được gửi gắm từ những bức tranh do cô vẽ.
Trong mắt Thiên Mạch, cô như một người em gái mà anh ấy rất chân quý.
Thiên Mạch nở nụ cười:
- Anh thật mừng vì em đã tìm được chỗ làm tốt.
Mọi chuyện thật trùng hợp khi hôm nay anh có cuộc hẹn với đối tác cũng ngay tại nhà hàng này. Anh ngồi trên lầu, ngay vị trí có thể nhìn xuống tầng trệt bên dưới.
Ánh mắt sắc lạnh, chuẩn xác của anh của nhìn thấy cô đang dùng bữa cùng một người đàn ông. Không cần nghĩ nhiều, anh thừa biết người đàn ông đi cùng cô chính là thanh mai trúc mã mà cô đã từng nhắc đến. Trong lòng Niên Thường dâng lên cảm giác chẳng hề dễ chịu.
——————————————
Người con gái mà Ngạn Niên Thường muốn có, anh tuyệt đối không để vụt mất, chỉ cần cô vẫn còn độc thân, chỉ cần Giang Thiên Mạch không yêu cô, thì anh nhất định sẽ khiến cô thuộc về mình.
Tuệ Sam đứng trước mặt anh, thái độ của cô hoang mang, rối bời, còn anh lại bình thản, thích thú nhìn cô.
- Chủ tịch, tại sao chủ tịch lại đột ngột để tôi trở thành trợ lý của anh?
Anh hiểu rõ suy nghĩ hoang mang trong cô, được thăng chức nhưng trong cô lại chẳng mấy vui vẻ. Phải chăng là bị anh làm đến chỉ biết lo lắng?
- Vì tôi thấy được năng lực của cô nên muốn thăng chức. Trở thành trợ lý đặc biệt cho chủ tịch thì có gì không tốt à?
Quả thật nhìn thoáng qua vấn đề thì chẳng có gì là không tốt. Cô được thăng chức, được tăng lương, điều mà biết bao nhân viên mong mỏi cũng không dễ dàng có được như cô.
Nhưng Tuệ Sam lại sợ rằng, may mắn luôn đi đôi với vận xui, đặc biệt khi chuyện này đến với cô quá đột ngột. Ngoài ra, thái độ và cách cư xử mà dành cho cô khiến Tuệ Sam càng thêm dè chừng.
- Nhưng tôi đang theo dự án vẽ thiết kế nhẫn cầu hôn của phòng thiết kế. Tôi đã theo dự án này từ những ngày đầu, không thể ngang nhiên rời bỏ được.
Đối với Niên Thường, vấn đề giải quyết hết sức dễ dàng:
- Cô không cần lo. Cô vẫn sẽ tiếp tục theo dự án đó, người giám sát trực tiếp dự án của phòng thiết kế.
Đến nước này, Tuệ Sam không còn gì để nói. Cô chỉ biết im lặng mà thuận theo ý của vị chủ tịch khó hiểu này.
https://go.onelink.me/fYOM?pid=official-web
Chương 8: Trở thành người của tôi
3 tháng sau,
Mẫu nhẫn do phòng thiết kế trang sức mà cô theo sát dự án được tỷ phú người Canada rất hài lòng. Cả phòng thiết kế đều được khen thưởng, ai nấy đều vui mừng bởi thành công họ đạt được sau biết bao cố gắng của cả tập thể.
Tuệ Sam phấn khởi mời Thiên Mạch dùng bữa cùng mình, cốt ý muốn chia sẻ với anh ấy về thành tích trong công việc.
Nhưng nào ngờ, Tuệ Sam chưa kịp nói ra chuyện vui thì thái độ buồn rầu, ủ rũ của Thiên Mạch khiến tâm trạng của cô cũng phải trùng xuống.
- Có chuyện sao anh? Hôm nay em thấy anh khác lắm.
Thiên Mạch thở dài, tâm trạng rầu rĩ, chán nản:
- Chuyện là công ty Nhất Phong mấy tháng qua làm ăn không được thuận lợi. Sắp tới còn có nguy cơ bị tập đoàn Alli mua lại. Bộ phận quản lý, điều hành công ty cũng sẽ bị thay đổi. Anh nghĩ họ sẽ đưa người của Alli lên nắm quyền. E rằng chức vụ CEO của anh cũng không giữ được.
Tuệ Sam rất bàng hoàng khi nghe được chuyện này. Cô quên luôn cả chuyện vui của bản thân. Đối với Tuệ Sam, niềm vui và nỗi buồn của Thiên Mạch đều ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
- Anh nói sao, tập đoàn Alli sẽ mua lại công ty Nhất Phong?
Thiên Mạch gật đầu:
- Đúng vậy. Anh nghe nói người đưa ra quyết định này chính là sếp của em, Ngạn Niên Thường.
Tuệ Sam suy nghĩ đắn đo, cô không muốn thấy Thiên Mạch vì chuyện này mà buồn rầu đến thế.
Cô thừa biết rằng, Thiêm Mạch đã tốn rất nhiều tâm huyết và công sức để có được vị trí như ngày hôm nay.
-----------------------------------
Tuệ Sam đối mặt với anh, là cuộc hẹn riêng với chủ tịch. Trong phòng ăn chỉ có hai người, anh nhìn cô bằng đôi mắt đầy hứng thú, tất cả mọi chuyện đều không ngoài tầm dự đoán của anh. Kể cả chuyện cô nằng nặc muốn gặp riêng anh để trao đổi về chuyện quan trọng, tất cả đều thuận theo kế hoạch của Ngạn chủ tịch.
Tuệ Sam không tránh khỏi lo lắng, cô run sợ trước vẻ uy quyền, ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông đang ngồi đối diện.
- Chủ tịch, xin anh đừng cắt chức Thiên Mạch có được không? Anh ấy không thể mất đi chức vụ CEO được.
Niên Thường lạnh lùng, xem ra dùng cách ép người cô yêu vào đường cùng để cô chủ động tìm đến anh rất hiệu quả, dù điều đó có chút tàn nhẫn và thủ đoạn.
Anh nâng ly rượu trước mắt rồi nhìn về phía cô:
- Cô chỉ là một trợ lý mà lại xen vào chuyện kinh doanh của tôi sao? Trà Tuệ Sam, cô nên nhận định rõ chức vụ của mình.
Tuệ Sam biết rõ vị trí của mình ở đâu, hôm nay co thể hẹn được anh gặp riêng thế này, với cô đã là một sự may mắn.
Nhưng với anh, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.
- Tôi biết thưa chủ tịch, nhưng Thiên Mạch đối với tôi rất quan trọng. Cầu xin chủ tịch.
Nghe thấy lời khẳng định về vị trí của Thiên Mạch trong lòng cô, anh thật không khỏi đau lòng. Người con gái anh yêu từ cái nhìn đầu tiên, người khiến trái tim anh thoi thúc muốn giữ lấy lại dành hết tâm tư cho một người đàn ông vốn dĩ không yêu cô ấy. Thật xót xa.
Anh đã cho người về Trùng Giang, tìm đến khu cô sống, điều tra về cô. Được biết thanh mai trúc mã của cô là Giang Thiên Mạch, hiện đã đến Lịch Xuyên nhận chức CEO của Nhất Phong. Niên Thường chẳng có gì ngoài tiền tài và quyền lực, quyết lòng sẽ khiến cô thuộc về anh, dù việc anh làm có đang ép người vào đường khổ.
- Rất tiếc, tôi không thể chấp nhận lời cầu xin của cô.
Anh tỏ ra lạnh lùng, rời khỏi ghế định bước đi, Tuệ Sam vội đứng dậy:
- Chủ tịch, chỉ cần anh không cắt chức Thiên Mạch. Tôi sẽ đồng ý làm theo mọi điều kiện của anh.
Câu nói anh muốn nghe nhất đến cuối cùng cô cũng chịu thốt ra. Niên Thường đắc ý, anh khựng bước, quay người tiến đến sát gần cô.
Cô hoảng sợ, đôi mi khẽ rung, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, anh đưa tay nâng cằm cô lên:
- Muốn cô trở thành người của tôi.
Lời nói thẳng thừng về ý muốn của anh, chẳng chút che đậy hay mập mờ.
Tuệ Sam sững sờ, tay cô run lên, ánh mắt sợ hãi:
- Chủ...tịch...anh nói vậy là có ý gì?
Cô vẫn nuôi chút hy vọng rằng điều anh vừa nói không như những gì cô đang nghĩ. Nhưng sự thật như một cái tát vào mặt cô khi anh lập lại câu nói một cách đầy đủ, rành mạch:
- Tôi muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi.
——————————————
Bước xuống taxi, kéo vali đến trước cửa villa rộng lớn. Tuệ Sam lòng đau như cắt, cô cứ đứng chần chừ trước cổng mãi mà chẳng thể bấm chuông.
Từ hôm nay, cô phải sống ở nơi này thật sao?
Điều kiện đưa ra của Ngạn Niên Thường chính là cô phải trở thành người tình của anh, dọn đến nhà anh ở.
Đang thẫn thờ nghĩ suy, chẳng cần cô bấm chuông cửa, người giúp việc trong nhà dường như đã được căn dặn trước về chuyện cô sẽ đến mà bước ra mở cửa chào đón.
- Chào cô, cô là Trà Tuệ Sam có đúng không?
Cô mỉm cười:
- Dạ phải.
Người phụ nữ kia mỉm cười:
- Tôi là Tiên Mai, là giúp việc ở đây. Cô cứ gọi tôi là dì Mai cho thân mật.
Cô lễ phép:
- Dạ, dì Mai.
Dì ấy dẫn cô vào nhà, nội thất bày trí bên trong quá đỗi sang trọng. Một mình Ngạn Niên Thường sống ở villa này thì quả thật xa hoa.
Dì Mai dẫn cô lên tận phòng. Căn phòng rộng rãi lại vô cùng sang trọng. Hôm nay anh đã cho người dọn dẹp thật sạch sẽ căn phòng này để cô đến ở, ngoài ra còn mua sắm thêm tủ quần áo và giường ngủ, vì căn phòng này vốn dĩ là phòng trống.
Phòng của cô đối diện phòng anh, hôm nay là chủ nhật, nhưng anh lại không có ở nhà.
Cô sắp xếp đồ đạc vào tủ, đến giờ phút này vẫn chưa vơi bớt nỗi đau lòng. Cô cảm thấy mình cùng đường đến mức phải dùng cách này để cứu lấy sự nghiệp của Thiên Mạch. Nếu anh ấy biết được, chắc chắn sẽ trách cô. Tuyệt đối cô không thể để Thiên Mạch biết chuyện này.
Chương 9: Cưỡng hôn
Đến chiều anh trở về, lúc này Tuệ Sam đang dùng cơm. Thấy anh đi vào, người làm trong nhà liền cúi đầu, riêng những người lớn tuổi hơn anh như dì Mai thì không cần lễ nghi. Xem ra Niên Thường cũng rất biết kính trên nhường dưới.
Anh ngồi xuống cạnh cô, Tuệ Sam đang ăn mà xém mắc nghẹn. Anh đi giải quyết công việc từ sớm, đến buổi cơm chiều thì tranh thủ về ăn cùng cô.
- Thức ăn ngon miệng không?
Cô gật đầu:
- Ngon lắm.
Cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi phải sống cùng người đàn ông này. Bây giờ đối với cô, anh không còn là Niên Niên dễ gần, ôn nhu nữa. Giờ đây, anh là Ngạn chủ tịch muốn trói buộc cô, khiến Tuệ Sam sợ hãi.
Buổi tối anh ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, nhâm nhi chút rượu vang.
Trông thấy Tuệ Sam từ trên lầu đi xuống, anh cất lời:
- Cô tìm gì sao?
Cô chỉ tay vào bếp:
- Tôi đi lấy nước uống. Phòng tôi hết nước rồi.
Anh nở nụ cười gian:
- Cô đến đây đi.
Tuệ Sam không dám cãi lời, bây giờ lỡ như chọc giận anh thì công việc của Thiên Mạch sẽ gặp bất trắc.
Cô vừa ngồi xuống, anh đã lấy dưới ngăn bàn ra hai tờ giấy với cùng nội dung hệt nhau, phía trên đề dòng chữ "Hợp đồng tình nhân".
Tuệ Sam cầm hợp đồng trên tay, cô đọc kỹ từng dòng chữ. Lý do của bản hợp đồng được ghi rất rõ về việc cô chấp nhận làm tình nhân của anh vì muốn giúp Giang Thiên Mạch giữ chức CEO của Nhất Phong. Đặc biệt, thời hạn hợp đồng là một năm. Trong thời gian trở thành tình nhân của anh, cô tuyệt đối không được có mối quan hệ nam nữ với bất kỳ người đàn ông nào khác. Chưa hết, nếu cô muốn đi gặp Giang Thiên Mạch thì phải được sự đồng ý của anh.
Tuệ Sam cầm bút, tay khẽ run lên, anh chăm chú quan sát biểu hiện của cô.
Cố giữ bình tĩnh, chỉ một năm nhưng đối với cô đó là thời gian dài đằng đẵng khi phải sống cùng một người mình chẳng yêu thương.
Ngoài ra, khi cô ở cùng anh, mọi chi phí sinh hoạt của cô đều sẽ được anh chu cấp. Cô cảm nhận bây giờ mình cứ như đang được bao nuôi thì phải.
Cô ký vào lần lượt hai tờ giấy, ký rõ nét ở cuối trang. Niên Thường mỉm cười giữ lấy một bản, tờ còn lại là của cô.
Anh rời vị trí, bước đến ngồi cạnh Tuệ Sam, cô lo sợ vội nói:
- Anh muốn làm gì?
Niên Thường mỉm cười khó hiểu, khẽ cúi người đến sát gần cô, Tuệ Sam hoang mang nhìn anh, cô vừa định ngồi dậy bước khỏi ghế đã bị anh giữ tay ghì lại.
Chưa kịp định thần đã bị người đàn ông này chiếm lấy đôi môi, Tuệ Sam sững sờ, nụ hôn đầu của cô từ lâu đã muốn trao cho Thiên Mạch, nhưng thật không ngờ lại bị một người cô không yêu cưỡng đoạt.
Cô cố sức đẩy anh ra, đưa tay đấm liên tục vào ngực anh, nhưng mọi cố gắng của cô đều vô dụng. Chỉ khiến anh cảm thấy thêm phần thích thú.
Anh cắn hôn cô, nhẹ nhàng mút lấy hai cánh môi mềm. Cô sợ hãi, đau lòng đến rơi nước mắt.
Vị mặn chát của dòng lệ hòa vào nụ hôn say đắm anh dành cho cô. Niên Thường cảm thấy có lẽ anh đã khiến cô sợ hãi. Anh dừng lại, nhìn người con gái mắt đẫm lệ vì bị anh cuồng nhiệt cưỡng hôn.
Cô không yêu anh, không thể cảm nhận được sự ấm áp và hạnh phúc từ nụ hôn anh trao. Ngược lại, cô thấy điều đó thật đáng sợ.
Niên Thường đưa tay lau nước mắt đang lăn dài trên má cô:
- Ngoan. Đây là chuyện rất bình thường của những cặp đôi yêu nhau, sao phải khóc?
Anh còn có thể bình thản mà nói như vậy. Trong khi cô đang rất đau lòng, với cô, nụ hôn đầu dành cho người mình yêu là một điều rất quý giá. Nhưng chính anh đã tước đi hy vọng đó của cô.
- Tôi ghét anh.
Anh đưa tay bóp nhẹ cổ cô, ánh mắt nghiêm nghị:
- Gọi anh, xưng em. Rõ chưa?
Ánh mắt cô đỏ hoe, nhìn gương mặt tuấn mỹ ngay trước tầm mắt. Thấy cô im lặng, anh hằn giọng lặp lại:
- Rõ chưa?
Giọng cô run lên:
- Tôi...tôi biết rồi.
Anh tức giận, đè cô nằm xuống ghế sofa:
- Nói lại.
Ngay giờ phút này, cô đã rõ tháng ngày về sau của cô sống cùng người đàn ông này thật không dễ dàng.
- Em rõ...rồi.
Anh hôn nhẹ lên môi cô:
- Ngoan. Ngày mai anh sẽ đưa em đến công ty.
Cô nghe vậy liền thản thốt, chẳng lẽ anh muốn công khai mối quan hệ của anh và cô sao? Niên Thường thật sự đang đẩy chuyển này đi quá xa.
- Đừng, tôi...em không muốn.
Cô vẫn chưa quen với cách xưng hô này, anh đang ép cô phải tỏ ra yêu anh, phải gần gũi với anh như thể cô thật dành tình cảm cho anh.
Niên Thường vuốt nhẹ má cô, Tuệ Sam lo lắng đến run rẩy:
- Tại sao lại không?
Cô cố giữ bình tĩnh, tại sao càng lúc anh càng trở nên đáng sợ, khó đoán như vậy:
- Em...em chưa chuẩn bị tinh thần. Anh có thể...có thể cho em chút thời gian được không?
Anh mỉm cười, đỡ cô ngồi lên đùi, vòng tay ôm lấy eo cô, Tuệ Sam nổi hết cả da gà, chưa bao giờ cô phải tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông nào đến mức này. Tình yêu đầu đời, nụ hôn đầu, tất cả đều tan biến cả rồi, một bản hợp đồng tình nhân đã rẽ nhánh cuộc đời cô.
- Trước sau gì mọi người cũng sẽ biết, em nên tập quen dần.
Nói tới nói lui, anh vẫn bỏ mặc lời cầu xin của cô mà muốn công khai mối quan hệ của hai người vào ngay ngày mai.
- Phải cho mọi người biết thật sao?
Anh nghe vậy liền tỏ ra không vui:
- Ý em là không muốn công khai?
Cô rất sợ chọc giận anh, vội xoa dịu:
- Không...em không có ý đó. Anh đừng hiểu lầm.
Niên Thường nhìn cô, gương mặt xinh đẹp động lòng người đang lo lắng quan sát từng biểu hiện của cô, tất cả là vì Giang Thiên Mạch.
- Ôm anh.
Cô hơi ngây người, Ngạn Niên Thường thật khó hiểu. Kể từ khi anh nói muốn cô trở thành tình nhân của anh, Tuệ Sam đã không ngừng đặt câu hỏi vì sao lại là cô mà chẳng phải ai khác?
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, Niên Thường mỉm cười, dù anh biết rõ cô không hề yêu mình. Ấy vậy mà vẫn cố chấp giữ lấy cô bên cạnh.
Chương 10: Hơi men ám muội (H nhẹ)
Buổi tiệc cuối năm của công ty, tưng bừng náo nhiệt. Ai ai cũng diện những bộ trang phục đẹp nhất để khiến bản thân thêm nổi bật. Cả công ty đều đã biết chuyện cô và anh "yêu nhau". Họ còn đồn đoán rằng anh bao nuôi cô, thậm chí là cô quyết rũ anh để trèo cao.
Đang dự tiệc, điện thoại của cô bỗng reo lên, cô nhìn về phía anh thì thấy anh đang nói chuyện với vài người. Tuệ Sam cẩn trọng bước ra khỏi khu vực để nghe điện thoại, người gọi đến là Giang Thiên Mạch.
Anh ấy vẫn chưa biết chuyện cô và Niên Thường yêu nhau, nói đúng ra là chưa biết chuyện cô hy sinh bản thân mà ở cạnh Niên Thường, giúp Thiên Mạch giữ vững chức vụ.
Suốt nửa tháng sống ở nhà anh, cứ đi làm tan ca cô đều được anh đưa đón. Về đến nhà, Tuệ Sam đã vội vã đi lên phòng để tránh mặt anh, dù anh đối xử không tệ với cô, nhưng với Tuệ Sam, khoảng thời gian này thật tồi tệ, sống cùng một người cô chẳng yêu thương.
Xe lăn bánh vào sân villa, cô mở cửa bước xuống xe, đi thẳng một mạch lên phòng.
Nhưng Tuệ Sam chưa kịp mở cửa phòng đã bị anh giữ tay kéo về phía anh:
- Lúc nãy em nói chuyện điện thoại với ai?
Tuệ Sam sợ hãi nhìn anh, cả chuyện này mà anh cũng biết, anh không cho cô chút riêng tư để thở sao?
- Anh theo dõi em?
Anh nghiêm giọng:
- Là Giang Thiên Mạch đúng chứ?
Thái độ hằn học giận dữ của anh khiến cô khó chịu, rõ ràng anh đang rất vô lý.
- Anh sao vậy? Anh không thấy mình đã quá xâm phạm vào đời tư của em rồi à? Đúng vậy, em nói chuyện điện thoại với anh ấy. Chỉ có như vậy thôi cũng không được sao?
Trước phản ứng chống đối của cô, ánh mắt Niên Thường tức giận, anh bất ngờ bế cô lên, Tuệ Sam hoảng hốt không kịp hiểu chuyện gì thì anh đã mở cửa phòng, dùng chân đóng mạnh cửa tạo nên một tiếng động lớn khiến những người làm trong nhà cũng phải giật mình.
Anh ném cô xuống giường, cởi áo vest khoác ngoài rồi đưa tay nới lỏng cavat. Tuệ Sam hoảng sợ vội lùi ra sau, cô ngồi khép nép trong một góc giường. Cảnh tượng này, sao lại thấy quen quen đến vậy.
Lúc nãy anh uống khá nhiều rượu, xem ra bây giờ anh không đủ bình tĩnh lẫn sự tỉnh táo tuyệt đối nữa rồi.
Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn thẳng về phía cô. Giấc mơ cô cùng một người đàn ông ân ái chợt ùa về, Tuệ Sam lo sợ, cả cơ thể run rẩy.
Anh bước đến gần cô, ngồi lên giường, mặt cô cắt không còn giọt máu.
Niên Thường đưa tay sờ vào gương mặt kiều diễm, giọng nói Tuệ Sam đứt quãng vang lên:
- Niên Thường, em...em sai...sai rồi. Anh đừng như vậy mà, em...thật sự...rất sợ.
Anh lạnh lùng, lời nói không còn chút ôn nhu:
- Muộn rồi.
Anh đè cô nằm xuống, nắm chặt cổ tay cô ghì xuống giường. Cúi người điên cuồng hôn lên cổ cô, cảm giác tiếp xúc thân mật khiến cô càng khó chịu.
- Đừng mà...
Anh hôn môi cô, thô bạo cắn lấy hai cánh môi khiến cô phải cau mày vì đau.
Hơi thở của anh nồng mùi rượu, khiến cô choáng ngợp mà chẳng có lối thoát.
Tuệ Sam khóc nghẹn, nước mắt rơi trên ga giường, anh vẫn mặc kệ mà tiếp tục hành sự, vì cô đã làm trái ý anh, anh cho rằng cô lén lút nói chuyện với Giang Thiên Mạch, nói những lời ngọt ngào.
Anh đưa tay kéo dây áo của cô buông xuống, Tuệ Sam cất lời van xin khẩn khoản:
- Em xin anh, đừng như vậy mà...
Cô cố sức thoát khỏi anh, nhưng vô ích, cô bị anh ghì chặt mà nằm dưới thân của người đang ông cao lớn.
Trở thành tình nhân của anh, phải dùng cử chỉ thân mật khi ở gần anh, bây giờ còn phải đánh đổi cả thân xác, thật quá đau lòng.
Niên Thường bỏ ngoài tay những lời cầu xin tha thiết trong vô vọng, anh đưa tay cởi bỏ áo ngực của cô, Tuệ Sam hoảng hốt vội đưa một tay che chắn bộ phận nhấp nhô đang phơi bày ra trước mắt anh.
Niên Thường kéo tay cô ra, anh cúi xuống hôn lấy môi cô, cô lúc này chỉ biết bất lực mà rơi nước mắt. Nụ hôn di chuyển xuống xương quai xanh, dần dần đến nơi căng tròn, anh mút lấy nhũ hoa nhạy cảm, cô run người, cố cắn răng chịu đựng.
Trong khi tay anh không ngừng xoa nắn bầu ngực còn lại. Cô ngước mắt nhìn trên trần nhà, cảm thấy bây giờ mình thật rẻ mạc, bị người khác làm nhục thể xác mà không thể kháng cự.
Ngực cô chi chít dấu vết đỏ, chiếc đầm bị anh cởi bỏ vứt xuống sàn.
Anh cởi bỏ áo sơ mi, cơ bụng săn chắc lộ ra, một body nam tính hoàn hảo. Anh đè lên người cô, chống một tay xuống giường, tay còn lại chạm vào vòng eo con kiến, cúi người hôn lên chiếc bụng thẳng lì.
Cô đưa tay che ngực, nước mắt ngắn dài, chỉ vì lúc nãy lỡ cãi lại anh mà thành ra như vậy.
Cả mảnh vải che đi nơi tư mật cũng bị anh kéo xuống, cô đưa tay giữ lại. Ánh mắt Tuệ Sam đẫm lệ nhìn anh.
Niên Thường đưa mặt đến gần cô, nhìn thẳng vào mắt anh, cô vẫn nuôi hy vọng ngây ngô mà cầu khẩn:
- Dừng lại đi...xin anh...
Anh áp môi đến sát môi cô, vừa dứt nụ hôn, anh dứt khoát nhanh tay cởi bỏ mảnh vải duy nhất còn sót lại trên người Tuệ Sam.