• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ngàn dặm tương tư (2 Viewers)

  • Chương 17 - 18

Chương 17

Tối hôm ấy, Thiên Anh trở về từ xưởng gỗ Thương Sơn, vẻ mặt và thái độ của nàng không bộc lộ bất cứ dấu hiệu nào của cơn giận điếng người ngày hôm qua. Nàng dùng bữa cùng chàng, nhã nhặn nhưng lạnh nhạt trả lời từng câu hỏi quan tâm của chàng, ngoan ngoãn lấy bát đũa, đồ ăn khi chàng yêu cầu, tuyệt đối không có lấy một lời phàn nàn hay bực bội.



Người khác hẳn sẽ nghĩ nàng đã nguôi ngoai. Nhưng Mạc Quân – người luôn dụng tâm quan sát và ghi nhớ từng chi tiết nhỏ trong tính cách hay thói quen của nàng – biết rất rõ ràng rằng Thiên Anh chỉ giận hơn chứ không kém. Đó là cung cách nổi giận của nàng: ngấm ngầm nhưng triệt để. Trong hầu hết mọi trường hợp, nàng đều chuyển từ giận dữ đối phương sang dằn vặt chính bản thân mình. Nàng càng nhẹ nhàng lễ độ bao nhiêu, nỗi dằn vặt trong lòng càng sục sôi bấy nhiêu. Thái độ giận dữ theo lối tự hành hạ này của nàng khiến Mạc Quân lo lắng và thương tiếc khôn nguôi.



Khi bữa tối kết thúc, nàng xếp lại bát đũa, đứng dậy thông báo: “Em xin phép trở về phòng trước.” Chàng liền giữ lấy tay nàng, nhẹ nhàng yêu cầu: “Có thể nói chuyện với ta không?”



Thiên Anh im lặng nhìn chàng, ánh mắt đầy hoài nghi, mím môi đáp: “Em hơi mệt, muốn lui xuống nghỉ ngơi.” Rồi quay người bỏ đi.



Mạc Quân cũng đứng dậy, nhanh chóng kéo nàng vào lòng, nài nỉ: “Anh nhi…”



Nàng bối rối tránh đi ánh mắt chàng, nhích khỏi lồng ngực chàng, một lát sau mới không cam lòng trả lời: “Thôi được!”



Chàng vui mừng nắm lấy tay nàng dắt về thư phòng, vội vàng thu lượm một ít giấy tờ và tranh vẽ trong ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa thận trọng của nàng, lại lấy áo khoác dày phủ lên vai nàng, nói khẽ: “Mặc vào!”



Nàng giữ lấy vạt áo, đang ngây ngốc thì chàng đã kéo tay nàng tiến về phía vườn Thư Quang.



Bước chân nàng khựng lại.



Chàng nghiêng người nhìn nàng, khẽ cười: “Đi cùng ta!”



Nàng nhẹ nhàng chớp mắt ngẫm nghĩ rồi bước theo chàng. Mạc Quân để nàng ngồi trên ghế dài hôm trước, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh. Vừa lúc người hầu mang đến một chung trà Hồng Mai, chàng liền tự tay rót cho nàng. Thiên Anh im lặng nhận lấy, mắt nhìn đăm đăm làn khói trắng mờ lơ lửng trên miệng chén.



“Anh nhi!” Chàng mở lời, hơi cúi người hướng về phía nàng: “Đừng giận ta nữa, được không?”



Nàng hờn dỗi: “Em nào dám giận chàng.”



Mạc Quân liền đưa tay nâng cằm, ép nàng nhìn vào mắt mình, nhưng nàng nhanh chóng rũ mi tránh đi ánh mắt chàng.



“Ngoan!” Chàng thấp giọng nài nỉ: “Nghe ta!”



Nàng thở dài khe khẽ, sau đó nâng mi nhìn chàng, giọng kiên định: “Em không giận…”



Lời chưa dứt, Mạc Quân đã cúi đầu phủ lên môi nàng. Thiên Anh không giãy ra, còn chàng thì đơn thuần dán môi lên môi nàng như thế, không làm thêm bất cứ động tác nào khác. Cảm giác mềm mại này, hương thơm thanh mát này, chàng nhớ đã rất lâu không được nếm qua. Phải một lúc lâu sau, Mạc Quân mới buông nàng ra. Bất chấp thái độ dường như bình thản của nàng, trong ánh đèn dìu dịu, chàng có thể thấy hai má nàng hơi hồng hồng. Kìm lòng không đậu, chàng vươn tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhỏ giọng nhắc lại thứ cảm xúc chàng không bao giờ muốn nhớ đến ấy: “Ngày ấy, ta rất tuyệt vọng.”



Thiên Anh sững người nhìn chàng, sau một chớp mắt mới hiểu được chàng đang trả lời câu hỏi của nàng đêm trước.



Mạc Quân ôm lấy gáy nàng, áp má lên sườn mặt nàng, thì thầm: “Ta nhớ nàng, nhớ đến phát điên. Ta xây Thiên Vũ tạ hy vọng có thể được tới đó cùng nàng. Nhiều đêm, ta tới đây, cố gắng hồi tưởng lại nàng, họa lại nàng, nhưng ta nhận ra, ngoài tên nàng, ta không biết bất kỳ điều gì về nàng cả. Ta tuyệt vọng vì thấy không còn có cơ may nào để gặp lại nàng, để có được nàng.”



“Khúc nhạc đó ta viết cho nàng, đặt tên là ‘Vô hình’. Có một lần, ta chơi cho nàng nghe ở Thiên An đình, nhớ không? Lúc ấy, nàng rất ngạc nhiên hỏi ai đã viết nên khúc nhạc bi thương thế này.”



“Em biết.” Nàng nói đơn giản thế nhưng Mạc Quân cảm thấy toàn bộ gánh nặng trong lòng bỗng chốc nhẹ bẫng như làn khói. Chàng vội vàng lùi lại để có thể nhìn thấy rõ toàn bộ vẻ mặt nàng. Hai má nàng hồng nhuận, ánh mắt dịu dàng, và giọng nàng vang lên êm ái: “Chàng nói rất lâu về trước, có vị kiếm khách trót yêu một nữ nhân tính cách kỳ lạ. Cả hai đã có những hồi ức đẹp đẽ bên nhau. Nhưng khi người này bày tỏ với nàng, nàng liền bỏ trốn. Kiếm khách tìm kiếm nàng rất lâu mà không thấy nên đã viết khúc nhạc này.”



Mạc Quân bật cười, nàng cũng thế.



“Mẫu phi nói chàng rất cố chấp, lúc nào cũng tự cho rằng mình đúng. Vì chàng luôn luôn đúng. Nhưng có nhiều chuyện, không thể tự ý…”



“Thật sao?” Càng cười khẽ.



Nàng gật đầu, lại đau lòng nói: “Xuất thân là tướng, chàng không thấy hành động bỏ chạy đó rất hèn nhát sao? Vì lẽ gì chàng không căm ghét em như căm ghét một kẻ đào ngũ?”



“Không ghét, chỉ giận thôi, nhưng…” Chàng vuốt tóc nàng. “… ta còn nhớ nàng nhiều hơn.”



Nàng im lặng nhìn chàng.



“Ngày Kim Khánh đưa nàng tới, phát hiện nàng đã quên ta, quên hết mọi thứ nơi này, ta thật sự rất muốn đánh nàng một trận, nhưng lại không thể, cũng không nỡ ra tay. Nàng nói xem, có phải ta hết thuốc chữa rồi không?”



“Chàng là một người xuất chúng, vì sao phải cố chấp với một nữ nhân cực đoan, vị kỷ, xấu tính như em?”



“Nói vậy là ta thiệt thòi rồi?” Mặc dù chàng không hiểu lắm những từ nàng tự miêu tả bản thân nhưng chàng chắc chắn không phải là ý tốt.



Nàng cười đáp: “Cũng chưa chắc.”



Mạc Quân vui vẻ cắn nhẹ lên mũi nàng, hỏi lại: “Vậy còn nàng?”



Nàng chớp chớp hàng mi, giọng nói nhỏ xíu: “Em nghĩ rằng em yêu chàng, em thật sự yêu chàng rồi. Chàng nói chàng yêu em, bây giờ chàng còn yêu em không? Sau này, chàng sẽ vẫn yêu em chứ?”



Chàng âu yếm đáp lời: “Thiên Anh, ta chỉ yêu nàng. Một mình nàng!”



Nàng mỉm cười, khép mắt, học theo chàng nói đơn giản “Tốt lắm!” rồi rướn người dán lên môi chàng.



Mạc Quân sung sướng ôm lấy nàng, đang muốn hôn đáp lại thì nhận ra nàng đang lả đi trong tay mình. Chàng kinh hoàng kêu lên: “Anh nhi!” Lại thấy trán nàng nóng rẫy: “Nàng bị sốt?”



Nàng yếu ớt cười: “Không sao!”



“Bị sốt sao không nói?”



“Em nói em mệt từ lúc đầu rồi mà…” Nàng vùi mặt vào ngực chàng, thì thào.



Mạc Quân “hừ” một tiếng, cả giận mắng: “Ngốc nghếch như thế! Không biết hai mươi năm qua nàng sống thế nào?”



“Chỉ ngốc sau khi gặp chàng thôi.”



Nghe được lời ngọt ngào này, quả thật không thể giận được nữa, chàng liền bế nàng lên. Vừa cười vừa đầu hàng: “Được rồi, trở về uống thuốc.”



Nàng nói riu ríu trong ngực chàng: “Không cần uống thuốc. Chỉ cần ngủ một giấc…”



“Được!” Mạc Quân cúi nhìn nàng đã bắt đầu thiếp đi trong tay mình, cười khẽ: “Về ngủ chữa sốt.”

------------------

Chương 18

Sáng hôm sau, Mạc Quân tỉnh dậy sửa soạn vào chầu, Thiên Anh vẫn còn đang say giấc. Chàng sờ lên trán nàng, thấy đã hạ sốt nhưng không an tâm, lại cho người mời thái y đến xem thử. Kết quả, thái y nói sức khỏe của nàng ổn, chẳng qua chỉ ốm vặt do chuyển mùa mà thôi. Mấy lời này khiến chàng yên tâm hơn một chút. Nhưng bãi triều trở về, chàng lại lo lắng không yên vì nàng mới khỏi bệnh đã chạy ngay đến xưởng gỗ Thương Sơn tiếp tục dùi mài mộc nghệ.



Chàng nhăn nhó hỏi nha hoàn: “Vương phi rời đi từ lúc nào? Đã ăn gì chưa?”



“Khởi bẩm vương gia!” Nha hoàn nọ cuống lên vì thái độ cáu kỉnh hiếm thấy của chủ nhân. “Vương phi ăn trưa xong mới đi!”



“Mấy giờ thì về?”



“Bẩm, vương phi nói giờ Tuất mới về.”



“Các ngươi có truyền lời bổn vương muốn đưa nàng đi dự tiệc phủ Cửu vương không?”



“Bẩm, vương phi nói còn bận việc, không muốn đi.”



Mạc Quân chau mày. “Không muốn đi!” cũng không sao, nhưng “bận việc”? Nàng coi trọng việc làm đồ thủ công mỹ nghệ này hơn cả chàng rồi ư? Quả nhiên là tự mình hại mình mà. Đáng lẽ ngay từ đầu, chàng không nên khơi ra ba cái trò chạm trổ đồ gỗ này làm gì!



Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên: “Chủ nhân!”



Chàng liền quay người lại. “Được lắm! Đã biết trở lại rồi?”



Kim Khánh liền mỉm cười, tự mình khẳng định: “Chủ nhân đã hết giận.”



Chàng bèn “hừ” một tiếng.



Kim Khánh vội quỳ xuống thỉnh tội: “Kim Khánh tự ý hành động. Cúi xin chủ nhân trách phạt.”



Mạc Quân phất tay quay đi. Chờ cho sự im lặng đủ lâu để khiến đối phương căng thẳng, chàng mới lên tiếng: “Được rồi! Đứng dậy đi! Nên nhớ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Nếu có lần sau, dù kết quả có tốt hơn thế này, bổn vương cũng sẽ không bỏ qua đâu.”



“Tạ ơn chủ nhân!”



“Còn nữa…” Chàng vẫy tay ra hiệu Kim Khánh tới gần, lấy ra một tấm ngọc bội màu xanh lục đặt lên bàn. “Thứ này cho ngươi.”



Kim Khánh kinh ngạc nâng ngọc bội lên, quan sát tỉ mỉ, lại hướng ánh nhìn về hướng chàng dò hỏi. Lúc này, Mạc Quân mới giải thích: “Bổn vương không biết ngươi đã phải đánh đổi những gì để có thể đem nàng quay trở lại, nhưng cái giá hẳn không phải là nhỏ. Bổn vương chỉ có thể đáp lại tấm lòng thành của ngươi theo cách này. Đây là ngọc bội hành mộc, mộc sinh hỏa, sẽ trợ giúp được cho ngươi.”



Thấy Kim Khánh lại toan hành lễ, chàng liền ngăn lại: “Không cần! Muốn cảm tạ bổn vương, hãy theo bổn vương bảo vệ nàng thật tốt.”



Kim Khánh nhét ngọc bội vào ngực áo, lại chắp hai tay, cúi mình thật sâu, nói như chém đinh chặt sắt: “Một đời này, Kim Khánh nguyện phụng sự chủ nhân và vương phi.”



Chàng nhẹ nhàng gật đầu.



Dường như sau khi chuyện với nàng bắt đầu tốt đẹp hơn lên, đối với chàng, không còn điều gì quá nghiêm trọng nữa. Ngay lúc này đây, trong đầu Mạc Quân chỉ đang toan tính lấy cớ gì từ quan để dành thời gian cùng nàng du sơn ngoạn thủy, có lẽ là trong một năm, hai năm hoặc nhiều hơn nếu nàng muốn. Đang buổi thiên hạ thái bình, thiên triều thịnh trị, một chức quân sư của chàng thực ra không quá cần thiết. Những việc hiện tại chàng đang làm, Mạc Ninh có thể thừa khả năng và hiểu biết để lo liệu chu toàn. Đó là còn chưa tính tới số lượng lớn nhân tài đang ngày ngóng đêm mong được xuất đầu lộ diện góp sức cho hoàng triều. Chính vì thế, dù có chàng hay không, mọi chuyện sẽ vẫn tiến triển tốt đẹp.



Còn rắc rối phía công chúa Triệu quốc, buổi yến tiệc hôm nay chính là cái kết viên mãn. Tự tay Thái Trường công chúa sẽ lo liệu. Chàng lắc đầu nghĩ, nữ nhân đã từng chứng kiến hay kinh qua thâm cung nội chiến luôn có cách giải quyết rất… nữ nhân.



Thái Trường công chúa quyết định tổ chức một buổi yến tiệc nhỏ, chỉ mời một số ít người trong hoàng thất và vài công tử tiểu thư con các danh thần trong triều. Tiệc lấy danh nghĩa mừng tiết Sương Giáng[1] nhưng thực chất là mượn sự bảo chứng của tất cả các khách quý có mặt để thông tri cho cả thiên hạ ý đồ cũng như mong muốn của bà: tác thành cho Cửu vương và công chúa Yến Dung. Bà thậm chí còn tính dùng đến cả phương thức “gạo nấu thành cơm” để đảm bảo cuộc hôn phối sẽ xảy ra. Suy nghĩ này Mạc Quân chỉ có thể cảm thán bằng năm chữ “phóng khoáng đến bất cần”. Ý đồ của bà cả Mạc Quân và Mạc Ninh đều không phản đối, vì thật sự hai người họ đều là tài tử giai nhân, tuổi cũng xấp xỉ, hơn thế còn cảm mến lẫn nhau, sớm thành thân ngày nào hay ngày ấy.



[1] Tiết Sương Giáng là một trong hai mươi tư tiết khí, thường bắt đầu vào ngày 23 hoặc 24 tháng Mười và kết thức vào khoảng mồng 7 hoặc 8 tháng Mười Một khi bắt đầu tiết Lập Đông.



Yến tiệc diễn ra trong bầu không khí trang nhã tươi vui. Mạc Quân để ý thấy vẻ mặt Cửu vương mỗi khi trò chuyện cùng công chúa lại thoáng ửng hồng, trông rất dễ thương. Có lẽ Cửu đệ đã dành cho nàng tình cảm sâu đậm rồi. Gả cho một người chính trực, nghĩa khí và có tiền đồ xán lạn như vậy, đối với thân phận công chúa cầu thân có thể nói là chuyện tốt hiếm gặp.



Có điều, bất chấp tình ý và danh tiếng lẫy lừng của Cửu vương, công chúa Yến Dung vẫn một mực đeo bám Mạc Quân, thậm chí còn nhận ra chàng buộc tóc bằng dải lụa Thiên Anh tặng.



“Nàng là người thế nào?” Công chúa bỗng lên tiếng.



Mạc Quân hơi ngạc nhiên, chưa kịp trả lời thì nàng đã hỏi tiếp: “Nàng so với ta thì thế nào?”



Chàng lắc đầu, cười cười: “Không thể so sánh.”



“Nàng đẹp hơn ta?”



“Công chúa là mỹ nhân.” Chàng nhẹ nhàng nói: “Nhưng trong mắt bổn vương chỉ có nàng.”



“Ngài…” Công chúa giậm chân giận dữ.



“Công chúa không nên tự làm khó mình.”



Triệu Yến Dung nhìn chàng, cắn môi dưới, vẻ mặt tương đối bực bội.



“Công chúa, vinh hạnh được diện kiến!” Trần Kiên và Triệu Thắng bỗng từ bên kia bàn bước tới, cung kính hành lễ: “Hoài Vũ vương!”



Trần Kiên lên tiếng khen ngợi: “Vẻ đẹp của công chúa quả nhiên danh bất hư truyền.”



Triệu Thắng có vẻ mừng rỡ, dường như không đoái hoài nhiều lắm đến đại mỹ nhân gần đó, nâng chén cung kính mời chàng. Mạc Quân cũng sảng khoái mà uống cạn một hơi. Triệu Thắng vui vẻ hỏi: “Vương gia, vương phi không tới dự yến sao?”



Chàng đặt chén xuống, cười cười giải thích: “Nàng có hứng thú riêng.”



“Mạo muội xin hỏi vương gia, vương phi có hứng thú gì vậy?”



“Chế tác đồ gỗ.”



Một lời này khiến cả ba người bao gồm công chúa Yến Dung, Trần Kiên và Triệu Thắng đều há miệng kinh ngạc. Phải mất một lát, Triệu Thắng mới vỗ tay cười ha hả: “Vương phi đúng là kỳ nữ. Đến sở thích cũng không giống nữ nhi bình thường.”



Lời khen ngợi kỳ quái này của Triệu Thắng khiến Mạc Quân bật cười. Chàng nhất định phải kể lại cho nàng nghe mới được.



“Hoài Vũ vương vốn là kỳ nhân, vương phi sao có thể tầm thường?” Là Tứ vương và tiểu thư Tú Nhung vừa bước tới.



“Tứ vương gia đã quá lời rồi.” Chàng nhẹ nhàng đáp.



“Không quá chút nào!” Tứ vương lại càng cười to. “Nghe nói tình cảm của tam ca và vương phi khiến cho dân chúng kinh thành ngưỡng mộ vô cùng. Nay có thể nghe chia sẻ một chút, thật thỏa lòng hiếu kỳ.”



“Tốt đến mức nào?” Công chúa Yến Dung lên tiếng.



“Đến mức nào?” Tứ vương vuốt cằm, đánh mắt về phía Mạc Quân, cười hỉ hả: “Chi bằng để Hoài Vũ vương trả lời.”



“Loại sự tình này, biết trả lời sao đây?” Mạc Quân cười đáp.



“Họa thơ lên giấy thì thế nào?” Trần Kiên – vốn là người hay chữ - gợi ý.



“Được!” chàng gật đầu tán thành.



Tức thì gia nhân liền mang giấy bút tới.



Mạc Quân nhẹ nhàng nhấc bút, chấm vào nghiên mực, vừa phóng khoáng vung tay trên giấy vừa đọc thành tiếng:



“Mây trắng đang xây mộng viễn hành



Chiều nay ta lại ngắm trời xanh



Trời xanh là một tờ thư rộng



Ta thảo lên trời mấy nét nhanh…



Xe ngựa chiều nay ngập thị thành



Chiều nay nàng bắt được trời xanh



Đọc xong bảy chữ thì thương lắm



Thiên lý tương tư, vũ trụ tình[2]”.



[2] Mượn bài “Bảy chữ”, thơ Nguyễn Bính. Nguyên tác “Vạn lý tương tư”, tác giả đổi thành “Thiên lý tương tư” để hợp văn cảnh.



Dứt lời, trên mặt giấy lụa cũng hiện lên bảy chữ vừa thanh thoát vừa mạnh mẽ. Mạc Quân hơi mỉm cười, đặt bút xuống, tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên không dứt. Qua khóe mắt, chàng thấy công chúa Yến Dung sa sầm mặt, giận dữ bỏ đi. Chàng nheo mắt không lộ tâm tư. Thái Trường công chúa không biết từ đâu xuất hiện, đến gần vỗ về và lôi kéo nàng… Bà hẳn đã chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo rồi.



Trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác thú vị khó tả, Mạc Quân không kìm được nở nụ cười, liền vờ quay sang chăm chú thưởng thức bút pháp của Trần Kiên.



Yến tiệc được Thái Trường công chúa tổ chức với mục đích riêng nên chưa đạt được mục đích, dứt khoát chưa kết thúc. Vì thế, các tiết mục ca múa, thi thơ, đối ẩm… diễn ra liên tục và đa dạng vô cùng. Phải đến cuối giờ Tý, khi cả chủ nhân buổi tiệc và khách khứa đều đang cố giữ sắc mặt tỉnh táo vui vẻ, bất chấp cơn buồn ngủ để thưởng thức vở tuồng trước mắt, một gia nhân hớt ha hớt hải – một sự cuống quýt khá khoa trương như thế nhất định phải để mọi người nhận ra – chạy đến bên Thái Trường công chúa, thì thầm vào tai bà. Và đương nhiên, bà đứng bật dậy, sắc mặt xám ngoét, vội vàng xin thứ lỗi, trở lại vào nội viện bằng dáng vẻ thanh tao nhưng vẫn cố ý bày ra muôn vàn bối rối.



Khách khứa bắt đầu xôn xao. Mạc Ninh hướng về phía chàng, cười nhếch khóe miệng ngầm ý sắp có chuyện vui để xem rồi đây. Mạc Quân đảo mắt đáp trả.



Chừng hai khắc sau, Thái Trường công chúa trở lại, tha thiết mong các vị khách lượng thứ vì trong phủ có chuyện ngoài ý muốn nên yến tiệc, dù rất đáng tiếc, đành phải kết thúc tại đây, lại tha thiết thứ lỗi vì Cửu vương gia hiện giờ không tiện xuất hiện để cáo biệt.



Đúng lúc mọi người đều đang im lặng lắng nghe những lời áy náy của Thái Trường công chúa thì một giọng oanh vàng thỏ thẻ bỗng cất lên nghi hoặc: “Công chúa Triệu quốc đâu rồi?”



Tất cả liền ngạc nhiên nhận ra sự vắng mặt kỳ lạ của công chúa.



Thái Trường công chúa tỏ vẻ lúng túng, mắt thoáng nhìn về phía hậu viện để trả lời câu hỏi kia, nhưng vẫn khoa trương trả lời kiểu lấp liếm: “Ồ, có lẽ đã về từ sớm.”



Lập tức, tất cả đều gật đầu tỏ ý “À, ra vậy”, sau đó lục tục kéo nhau ra về.



Mạc Ninh lại hướng về phía Mạc Quân, nở nụ cười trào phúng. Chàng cũng cười đáp lại, thầm cảm thán Thái Trường công chúa quả không hổ với tuổi tác và danh tiếng bấy lâu.



Lại nói, mặc dù gần như ngầm bố cáo đến toàn bộ quan khách về “chuyện ngoài ý muốn” vừa mới xảy ra nhưng Thái Trường công chúa chỉ mời riêng các vuh vương gia ở lại để thực sự công khai “sự việc chấn động” này. Phải mất một canh giờ để giúp Thái Trường công chúa đang rối trí, Cửu vương đang rối tâm bình tĩnh trở lại, đồng thời bàn bạc cách giải quyết sự việc thỏa đáng nhất, đương nhiên là một hôn sự cho công chúa Yến Dung và Cửu vương. Kết thúc cuộc thảo luận, Thái Trường công chúa vẫn không nguôi lo sợ hoàng thượng trách mắng vì sơ suất này, còn Cửu vương thì nở nụ cười vừa ngượng ngùng vừa viên mãn. Mạc Quân hơi thất thần nhìn nụ cười đó, thầm suy nghĩ về cảm giác khi có được người mình yêu. Nhất định là hạnh phúc viên mãn!

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom