• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Ngài Cố Thân Mến! Full (4 Viewers)

  • Chương 601 - Chương 601 TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

Chương 601

TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

Ban đêm, Hoắc Vi Vũ bị đưa đến tòa án quân sự. Tòa án quân sự luôn xét xử khép kín lần đầu tiên xuất hiện phóng viên và giới truyền thông.

Đèn flash chớp nháy làm mắt cô đau nhói. Giữa ánh đèn chớp nháy loang loáng, cô nhìn thấy Cố Hạo Đình. Hắn nhìn cô đăm đăm, đôi mắt đen thăm thẳm tĩnh lặng như vũ trụ mênh mông, sâu không lường được.

Cô bị đưa đến chỗ thẩm vấn.

“Hoắc Vi Vũ, chẳng phải cô nói tín vật không có trên người mình hay sao? Đây là cái gì?” Thượng tá Dương lạnh giọng chất vấn.

“Đúng là không có trên người tôi. Phùng Tri Dao cầm tín vật đó và nói là của tôi, cô ta cố ý hãm hại tôi.” Hoắc Vi Vũ bình thản nói.

“Cô nói dối, Phùng Tri Dao có mối thù không đội trời chung với Giang Khả, sao cô ấy có thể cầm tín vật của hắn được!”

“Biết đâu được đấy, có những người nhìn bề ngoài thì tốt lắm, nhưng lòng dạ lại thâm sâu khó dò, thâm hiểm độc ác vô cùng. Tôi cũng phải hỏi lại Thượng tá Dương một câu, Phùng Tri Dao không phải là quân nhân, ai cho phép cô ta soát người tôi? Vì sao cô ta lại được quyền làm chuyện đó?” Hoắc Vi Vũ hỏi.

“Cô đừng có chối quanh!”

Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười: “Công lý ở trong lòng người, chính anh cũng biết rõ.”

“Hoắc Vi Vũ, chúng tôi điều tra ra cô từng có một công ty riêng là Công ty Đầu tư tài chính Uy Vũ. Đây có phải là công ty của cô không?” Thượng tá Dương hỏi.

Hoắc Vi Vũ giật thót. Bây giờ thì cô đã biết vì sao Duật Cẩn lại cho cánh nhà báo và truyền thông tới đây đưa tin rồi. Ông ta muốn lợi dụng cơ hội này để kéo Cố Hạo Đình xuống bùn. Từ bây giờ trở đi, cô không được phép trả lời sai một câu nào cả.

“Nó là của tôi.” Hoắc Vi Vũ thừa nhận.

“Cô đã chuyển nhượng nó cho Trần Tam Thanh của tập đoàn V Thị, đúng không?” Thượng tá Dương truy hỏi.

“Tôi làm vậy là vì muốn cứu Cố Hạo Đình.” Hoắc Vi Vũ đáp hùng hồn.

Cố Hạo Đình hơi nhướng mày.

“Trần Tam Thanh có phải là Cố Hạo Đình không!” Thượng tá Dương ép hỏi.

“Trần Tam Thanh là một cái tên do ba người hợp thành, là tôi, Cố Hạo Đình và Sở Thanh Vân.” Hoắc Vi Vũ ngang nhiên chém gió.

“Trước đó Cố Hạo Đình vừa đến nước B đã bị hãm hại và bắt giữ. Tôi chỉ có thể đàm phán với nước B, dùng trái phiếu của xưởng thép đặc biệt có liên quan tới nước D của mình để trao đổi sự bình an của nhóm người Cố Hạo Đình, đồng thời giành được hiệp ước hòa bình, nước B cam kết rằng sẽ vĩnh viễn không xâm phạm nước ta. Tôi hy sinh lợi ích cá nhân để đổi lấy hòa bình cho đất nước, chẳng lẽ không đáng được khen thưởng ư?” Hoắc Vi Vũ hỏi lại.

“Cô lấy đâu ra tiền để mua trái phiếu?” Thượng tá Dương không tin. Đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Anh đừng quên chuyên ngành của tôi là gì. Làm chút đầu tư mạo hiểm mà tôi cũng phải báo cáo với anh sao?” Hoắc Vi Vũ xem thường.

“Cô làm như vậy là trốn thuế, lậu thuế!”

“Khoản nào cũng sòng phẳng. Tôi giúp người ta đầu tư kiếm tiền, bọn họ cảm ơn tôi, đó chỉ là quà tặng của bạn bè mà thôi.”

“Vậy vì sao trước khi giao cho nước B, cô lại chuyển nhượng nó cho tập đoàn V Thị?” Thượng tá Dương chất vấn.

“Tuy công ty này đăng ký kinh doanh dưới tên tôi, nhưng trên thực tế nó là của Trần Tam Thanh. Quan hệ tình cảm ràng buộc trong đó vừa dài vừa thối, không khác gì vải bó chân của mấy cụ bà. Nếu anh muốn nghe thì cho phép tôi trình bày trong ba ngày ba đêm may ra mới hết.” Hoắc Vi Vũ nói với giọng cợt nhả.

“Giao dịch tài chính với một khoản tiền lớn như vậy bằng con đường không qua các ban ngành có trách nhiệm là vi phạm luật kinh tế.”

“Cố Hạo Đình vừa đến nước B đã bị hãm hại, tình thế nguy nan, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, các ban ngành liên quan lại trì hoãn không chịu lên tiếng, chuyện này không cần tôi phải nói nhiều nữa chứ? Tôi nghi ngờ có nội gián, cho nên không dám báo cáo.” Hoắc Vi Vũ nói hợp tình hợp lý.

“Vậy khi cô mua trái phiếu của nước D thì sao? Vì sao không báo cáo với các ban ngành liên quan?” Thượng tá Dương chất vấn.

“Mời anh về tìm hiểu pháp luật nước nhà cho kĩ đi, thời gian quy định trình báo là ba tháng, tôi còn chưa vượt quá khoảng thời gian ấy đâu!”

Ấy thế mà Thượng tá Dương không phản bác được một câu.

Hắn nhìn về phía Tổng thống, thấy sắc mặt Tổng thống cũng đen như đít nồi.

Vốn dĩ ông ta cứ ngỡ mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, ai ngờ Hoắc Vi Vũ chối quanh một hồi, khiến ông ta chẳng còn nắm thóp Cố Hạo Đình được nữa…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom