• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Ngài Cố Thân Mến! Full (1 Viewer)

  • Chương 527 - Chương 527

Chương 527 ĐÀN ÔNG TỐT ĐÃ TUYỆT CHỦNG

Tô Bồi Ân bình thản ăn bắp rang, ngoáy ngoáy lỗ tai, nói với vẻ chẳng có gì to tát: “Tôi nghe cậu nói câu này đến N lần, rát hết cả tai rồi mà cậu còn chưa chán à?”



“Lần này là thật đấy. Thấy cô ấy bị thương, tôi cũng đau lòng, thấy cô ấy cười thì tim tôi lại đập rất nhanh, thấy cô ấy thích người đàn ông khác, tôi lại bực bội.” Duật Nghị giải thích.



Tô Bồi Ân từ tốn nhai bắp, liếc lên sân khấu: “Duật Nghị, trông cô nàng kia thế nào? Đúng loại hình cậu thích đấy.”



Duật Nghị nhìn lên sân khấu theo ánh mắt của Tô Bồi Ân rồi nói với vẻ ghét bỏ: “Ngực to thế kia, chắc bơm đầy silicon, mút một cái ung thư chết.”



Tô Bồi Ân: “…”



“Mặt thì như tượng, toàn dấu vết dao kéo thôi.”



Tô Bồi Ân: “…”



Y dõi đôi mắt sâu thẳm nhìn Duật Nghị với vẻ kinh ngạc.



Duật Nghị mỉm cười, hai tay chống cằm, nhìn lên sân khấu, nhưng ánh mắt lại phiêu đãng chẳng giống như đang nhìn sân khấu trên kia.



“Chỉ có A Tử tốt thôi, ngực to vừa phải, không lớn không nhỏ, một trăm phần trăm tự nhiên, eo còn nhỏ như cây liễu, lắc một cái, phê thôi rồi. A Tử không trang điểm còn đẹp hơn cô ả kia. Tự dưng hôm nay cô ấy trang điểm, đẹp đến xiêu lòng. Cô ả kia xấu như ma mà cũng dám quyến rũ người ta, chẳng biết xấu hổ gì cả. Động tác A Tử nhà tôi hút thuốc mới gọi là gợi cảm kìa.” Suy nghĩ của Duật Nghị đã bay cao bay xa từ lâu.



“Nghe cậu nói thế, tôi lại muốn gặp thử để xem cô gái đó tuyệt vời cỡ nào.” Tô Bồi Ân lạnh nhạt nói rồi liếc lên sân khấu cao cao. Muôn vẻ xa hoa trụy lạc lướt qua đôi mắt y, chẳng mảy may đọng lại dấu vết trầm luân mê luyến nơi ấy.

Duật Nghị tỉnh táo lại: “Thôi dẹp đi, cô nào tôi thích cũng ngã vào lòng cậu, cậu cút về Pháp đi cho tôi nhờ.”



“Thế thì cậu phải thất vọng rồi. Tôi vừa mở một công ty đầu tư mạo hiểm, tên là Công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư tài chính Quốc Thịnh. Có rảnh đến chơi nhé.” Tô Bồi Ân ung dung nói.



“Dẹp dẹp, anh em như cậu, thằng nào thằng nấy đều là nghiệp!” Duật Nghị bực bội.



“Thế thì cậu đúng là nghiệp chướng nặng nề.”



“Thôi không đùa nữa, có chuyện cần nhờ cậu giúp đây.” Duật Nghị nói vào chuyện chính.



“Gì đấy?”



“Đi với tôi.” Duật Nghị đi trước dẫn đường, leo lên xe, vệ sĩ đứng chờ ngoài cửa.



Trong xe yên tĩnh hơn nhiều, Duật Nghị lại im lặng hồi lâu.



Tô Bồi Ân hắng giọng một tiếng rồi liếc xéo gã: “Bây giờ cậu nói luôn hay im ỉm ở đấy để mai mới nói?”



“Ba tôi nói nhất định tôi phải cưới A Tử, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không muốn lấy tôi. Hôm nay cô ấy bị thương vì cứu tôi, tôi muốn tặng cho cô ấy một món quà bất ngờ, đó chính là cô ấy không phải bắt buộc gả cho tôi nữa. Có điều tôi sợ chết lắm, tôi phải làm gì bây giờ đây?” Duật Nghị nhìn về phía Tô Bồi Ân với vẻ hoang mang: “Trong nhóm bốn người bọn mình, cậu là người thông minh, lắm mưu nhiều kế nhất. Anh em ơi, chỉ giúp một con đường sáng đi mà.”



Tô Bồi Ân mỉm cười đúng chuẩn quý ông rồi giảng một bài vô cùng sâu sắc: “Phụ nữ thường yêu người hay nói chuyện trên trời dưới đất cùng cô ấy, hoặc là yêu người đàn ông quan tâm chăm sóc cô ấy trong thời điểm cô ấy thê thảm nhất. Dáng người, mặt mũi, thân phận của người đàn ông này không quan trọng, quan trọng là cảm giác ấm áp mà anh ta mang lại thôi. Hoặc là cậu trở thành người cô ấy yêu, hoặc là giải quyết vấn đề sinh tử của cậu trước đi. Tôi thì chỉ tò mò một chuyện, đó là vì sao ba cậu cứ khăng khăng bắt cậu phải cưới cô ấy? Cô ấy có tiềm lực kinh tế lớn hay chính trị hùng mạnh?”



“Tôi cũng không biết. Ba tôi nói trong tay cô ấy có một thứ đồ rất quan trọng, ai cưới cô ấy sẽ có được cả thiên hạ.” Duật Nghị chống cằm lên tay lái, ngẩn ngơ giây lát.



“Nếu món đồ trong tay cô ấy khiến cô ấy trở thành mục tiêu tranh cướp của mọi người, vậy khi không có vật đó thì sao?” Tô Bồi Ân hỏi ngược lại. Vietwriter.vn



Duật Nghị bỗng chốc tìm ra chân lý. Gã biết mình phải làm thế nào rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom