Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 526 - Chương 526
Chương 526 THÌ RA VẪN CÒN HY VỌNG, CHƯA HỀ TUYỆT VỌNG
Hoắc Vi Vũ ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Duật Nghị.
Duật Nghị thấy cô có phản ứng, bèn nói: “Chắc là anh ta chưa đi xa đâu, cô chờ chút nhé.”
Nói xong, gã vội vã xoay người, nhưng Hoắc Vi Vũ đột nhiên nắm lấy tay gã. Duật Nghị dừng lại nhìn xuống tay cô, bàn tay ấy lạnh như nước đá vậy.
“Sao thế?” Duật Nghị hỏi lại với vẻ khó hiểu.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu. Duật Nghị chau mày nhìn sắc mặt tái nhợt của cô. Cô gái này yếu ớt đến mức đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, bờ môi tái nhợt, nhưng dẫu ốm yếu vẫn đẹp tựa Tây Thi, khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.
“Có phải ba tôi ép cô lấy tôi không?” Bỗng nhiên Duật Nghị hỏi ra một câu rất là sáng dạ.
Hoắc Vi Vũ nuốt dòng nước mắt mặn chát. Cô có muôn vàn điều muốn nói, nhưng Duật Nghị lại không phải là một đối tượng tốt để trút bầu tâm sự. Cuối cùng, cô đành buông tay ra, lựa chọn im lặng.
Duật Nghị hiểu ra gì đó bèn ngồi xuống ghế, vẻ mặt hoang mang, suy tư rất lâu. Dường như chỉ trong chốc lát, chàng trai trẻ ấy đã trưởng thành lên rất nhiều.
Chính trị và quyền lực giống như một cơn bão tố cực kì tàn khốc, người đã đứng trong mắt bão thì chẳng có cách nào toàn thân rút lui.
Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ rồi nói với vẻ có lỗi: “Xin lỗi cô, ba tôi làm tất cả chỉ vì tôi mà thôi. Chỉ khi tôi làm Tổng thống thì mới không gặp nguy hiểm. Cô đừng ghét ông ấy, ngoài việc là một chính trị gia ưu tú thì ông ấy còn là một người cha.”
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ tối đi, cô rũ mắt xuống. Xem ra Duật Nghị đã chấp nhận nghe theo sự sắp xếp của ba mình. Cô không còn đường sống nữa.
Duật Nghị không đành lòng trông thấy cô như thế, bèn hứa hẹn: “Cô yên tâm đi, cô không đồng ý thì tôi sẽ không chạm vào cô đâu. Sau này tôi sẽ trở thành Tổng thống, nếu cô không muốn ở lại bên tôi, tôi sẽ nghĩ cách cho cô ra đi. Tôi thề đấy, tôi nói thật, tôi mà lừa cô thì sẽ bị sét đánh, chết không tử tế.”
Hoắc Vi Vũ sụt sịt, nhìn Duật Nghị bằng ánh mắt hàm ơn.
Đây có được coi là trong cái rủi có cái may không nhỉ? Để cứu Cố Hạo Đình, cô chấp nhận làm tổn thương chính mình, lợi dụng Duật Nghị, song chẳng ngờ lại được Duật Nghị cảm thông.
Chẳng phải cuộc đời vẫn còn có hy vọng đấy ư? Cô còn chưa tuyệt vọng, đúng không?
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười chân thành đầu tiên từ trước tới giờ với Duật Nghị, nước mắt vẫn lăn dài, nhưng nét cười lại rạng rỡ tươi sáng tựa cánh đồng hoa hướng dương khoe sắc ngày xuân. Nụ cười ấy xinh đẹp rạng ngời, rực rỡ như ánh mặt trời, khiến cho lòng người ấm áp và ngập tràn hy vọng.
Duật Nghị chưa bao giờ thấy cô gái nào cười lên lại đẹp đến thế, mặc dù lúc này cô đang khóc hệt một đóa hoa lê dầm mưa nhưng lại chân thành hiếm có. Trái tim gã như bị cái gì chạm khẽ, rung động như có từng gợn sóng lăn tăn lan ra. Tâm trạng gã có chút bối rối, có chút xuyến xao, có chút… chẳng biết làm thế nào cho phải.
“Cô nghỉ ngơi đi, tối nay tôi lại tới thăm.” Nói xong, Duật Nghị co cẳng chạy mất.
Chạy ra đến cửa, gã lại quay đầu nhìn Hoắc Vi Vũ đang nằm trên giường. Tim đập nhanh như nổi trống, gã bèn vội vã rời đi.
…
Trong quán bar, Duật Nghị đã uống một bình bia đầy.
“Tôi tới muộn, xin lỗi nhé.” Tô Bồi Ân vỗ vai Duật Nghị, ngồi xuống cạnh gã rồi nói với nhân viên pha chế: “Phiền cậu cho một cốc nước ép cà chua.”
“Ơ hay, đến quán bar mà uống nước cà chua là thế nào?” Duật Nghị ghét bỏ.
Tô Bồi Ân mỉm cười, nhận nước cà chua từ cậu nhân viên pha chế rồi đặt trước mặt Duật Nghị: “Gọi cho cậu thôi, tôi ngồi đây xem cậu uống, uống thêm ít nước cà chua thì tí nữa mới không say vật ra.”
“Cậu đến để đả kích tôi đấy à?” Duật Nghị mất vui, lại nốc một ngụm bia lớn.
Tô Bồi Ân nói rất hùng hồn: “Không, tôi đến để xem trò hề của cậu đấy chứ.”
Duật Nghị không phản bác được câu nào. Gã tu ừng ực hết bia trong cốc, để cho cảm xúc lắng đọng rồi mới nhìn Tô Bồi Ân, cất giọng ưu sầu: “Bồi Ân à, hình như tôi yêu con gái nhà người ta rồi.” Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Duật Nghị.
Duật Nghị thấy cô có phản ứng, bèn nói: “Chắc là anh ta chưa đi xa đâu, cô chờ chút nhé.”
Nói xong, gã vội vã xoay người, nhưng Hoắc Vi Vũ đột nhiên nắm lấy tay gã. Duật Nghị dừng lại nhìn xuống tay cô, bàn tay ấy lạnh như nước đá vậy.
“Sao thế?” Duật Nghị hỏi lại với vẻ khó hiểu.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu. Duật Nghị chau mày nhìn sắc mặt tái nhợt của cô. Cô gái này yếu ớt đến mức đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, bờ môi tái nhợt, nhưng dẫu ốm yếu vẫn đẹp tựa Tây Thi, khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.
“Có phải ba tôi ép cô lấy tôi không?” Bỗng nhiên Duật Nghị hỏi ra một câu rất là sáng dạ.
Hoắc Vi Vũ nuốt dòng nước mắt mặn chát. Cô có muôn vàn điều muốn nói, nhưng Duật Nghị lại không phải là một đối tượng tốt để trút bầu tâm sự. Cuối cùng, cô đành buông tay ra, lựa chọn im lặng.
Duật Nghị hiểu ra gì đó bèn ngồi xuống ghế, vẻ mặt hoang mang, suy tư rất lâu. Dường như chỉ trong chốc lát, chàng trai trẻ ấy đã trưởng thành lên rất nhiều.
Chính trị và quyền lực giống như một cơn bão tố cực kì tàn khốc, người đã đứng trong mắt bão thì chẳng có cách nào toàn thân rút lui.
Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ rồi nói với vẻ có lỗi: “Xin lỗi cô, ba tôi làm tất cả chỉ vì tôi mà thôi. Chỉ khi tôi làm Tổng thống thì mới không gặp nguy hiểm. Cô đừng ghét ông ấy, ngoài việc là một chính trị gia ưu tú thì ông ấy còn là một người cha.”
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ tối đi, cô rũ mắt xuống. Xem ra Duật Nghị đã chấp nhận nghe theo sự sắp xếp của ba mình. Cô không còn đường sống nữa.
Duật Nghị không đành lòng trông thấy cô như thế, bèn hứa hẹn: “Cô yên tâm đi, cô không đồng ý thì tôi sẽ không chạm vào cô đâu. Sau này tôi sẽ trở thành Tổng thống, nếu cô không muốn ở lại bên tôi, tôi sẽ nghĩ cách cho cô ra đi. Tôi thề đấy, tôi nói thật, tôi mà lừa cô thì sẽ bị sét đánh, chết không tử tế.”
Hoắc Vi Vũ sụt sịt, nhìn Duật Nghị bằng ánh mắt hàm ơn.
Đây có được coi là trong cái rủi có cái may không nhỉ? Để cứu Cố Hạo Đình, cô chấp nhận làm tổn thương chính mình, lợi dụng Duật Nghị, song chẳng ngờ lại được Duật Nghị cảm thông.
Chẳng phải cuộc đời vẫn còn có hy vọng đấy ư? Cô còn chưa tuyệt vọng, đúng không?
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười chân thành đầu tiên từ trước tới giờ với Duật Nghị, nước mắt vẫn lăn dài, nhưng nét cười lại rạng rỡ tươi sáng tựa cánh đồng hoa hướng dương khoe sắc ngày xuân. Nụ cười ấy xinh đẹp rạng ngời, rực rỡ như ánh mặt trời, khiến cho lòng người ấm áp và ngập tràn hy vọng.
Duật Nghị chưa bao giờ thấy cô gái nào cười lên lại đẹp đến thế, mặc dù lúc này cô đang khóc hệt một đóa hoa lê dầm mưa nhưng lại chân thành hiếm có. Trái tim gã như bị cái gì chạm khẽ, rung động như có từng gợn sóng lăn tăn lan ra. Tâm trạng gã có chút bối rối, có chút xuyến xao, có chút… chẳng biết làm thế nào cho phải.
“Cô nghỉ ngơi đi, tối nay tôi lại tới thăm.” Nói xong, Duật Nghị co cẳng chạy mất.
Chạy ra đến cửa, gã lại quay đầu nhìn Hoắc Vi Vũ đang nằm trên giường. Tim đập nhanh như nổi trống, gã bèn vội vã rời đi.
…
Trong quán bar, Duật Nghị đã uống một bình bia đầy.
“Tôi tới muộn, xin lỗi nhé.” Tô Bồi Ân vỗ vai Duật Nghị, ngồi xuống cạnh gã rồi nói với nhân viên pha chế: “Phiền cậu cho một cốc nước ép cà chua.”
“Ơ hay, đến quán bar mà uống nước cà chua là thế nào?” Duật Nghị ghét bỏ.
Tô Bồi Ân mỉm cười, nhận nước cà chua từ cậu nhân viên pha chế rồi đặt trước mặt Duật Nghị: “Gọi cho cậu thôi, tôi ngồi đây xem cậu uống, uống thêm ít nước cà chua thì tí nữa mới không say vật ra.”
“Cậu đến để đả kích tôi đấy à?” Duật Nghị mất vui, lại nốc một ngụm bia lớn.
Tô Bồi Ân nói rất hùng hồn: “Không, tôi đến để xem trò hề của cậu đấy chứ.”
Duật Nghị không phản bác được câu nào. Gã tu ừng ực hết bia trong cốc, để cho cảm xúc lắng đọng rồi mới nhìn Tô Bồi Ân, cất giọng ưu sầu: “Bồi Ân à, hình như tôi yêu con gái nhà người ta rồi.” Vietwriter.vn