Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 520 - Chương 520 CÔ PHÁT ĐIÊN VÌ GHEN TỊ
Chương 520 CÔ PHÁT ĐIÊN VÌ GHEN TỊ
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Hạo Đình, đối mặt với ánh mắt lạnh như có thể đóng băng mọi thứ của người đàn ông ấy.
Cố Hạo Đình liếc nhìn cô một cái rồi nhìn sang Ngụy Ngạn Khang, khóe miệng nhếch lên thành vẻ cười giễu lạnh nhạt: “Vợ đứng ngay bên cạnh mà đi ôm người phụ nữ khác, xem có được không?”
Ngụy Ngạn Khang buông cánh tay đang ôm Hoắc Vi Vũ, nói với Cố Hạo Đình bằng vẻ đề phòng: “Anh đừng làm khó cô ấy.”
“Tôi có làm khó cô ta hay không, chưa tới lượt cậu lên tiếng.” Cố Hạo Đình nghiêm nghị nói, ánh mắt lại càng thêm sắc bén.
Hắn ung dung đi tới trước mặt Hoắc Vi Vũ với những bước chân nặng nề, nhìn xuống cô từ trên cao, ánh nhìn chẳng hề mang theo độ ấm: “Ngụy Ngạn Khang là chồng của Cố Kiều Tuyết, biết chưa? Họ đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, đã làm tiệc cưới rồi, đừng có quấn lấy gã ta nữa. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Hoắc Vi Vũ không thể thốt lên một câu kháng cự, chỉ còn biết rũ mắt nhìn xuống và siết chặt nắm tay hơn.
“Anh ơi, hai người bọn họ bắt nạt em.” Cố Kiều Tuyết vội vàng chạy đến làm nũng, cáo trạng trước mặt Cố Hạo Đình.
Cố Hạo Đình liếc đôi mắt đỏ ngầu nhìn ả ta: “Đã cướp về thì trông cho cẩn thận. Việc của mình thì tự mà giải quyết. Nếu em còn đến tìm anh khóc lóc kể lể thêm một lần nữa, anh chỉ còn cách biến gã ta thành con ma của nhà họ Cố chúng ta thôi.”
Cố Kiều Tuyết run bắn người vì sát khí trong mắt anh trai. Đó là sát khí ngùn ngụt thực sự, không phải uy hiếp, không phải nói đùa.
“Em biết rồi ạ. A Khang, chúng ta đi thôi.” Cố Kiều Tuyết kéo Ngụy Ngạn Khang đi.
Ngụy Ngạn Khang quay đầu nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ đầy lo lắng. Hoắc Vi Vũ vẫn cúi gằm mặt xuống.
Cố Hạo Đình không hề nhìn cô mà nói với phục vụ: “Đưa tôi đến phòng 308.”
“Vâng ạ.” Phục vụ lập tức gật đầu rồi dẫn đường.
“Tư lệnh tuyệt vời quá, đẹp trai hơn cả trên tivi, tôi yêu anh ấy mất rồi.” Thu ngân A nói rồi nhìn chằm chằm theo bóng lưng Cố Hạo Đình bằng ánh mắt si mê.
“Thôi đừng mơ nữa cô ơi, có biết ai đang ở trong phòng 308 không?” Thu ngân B châm chọc.
“Ai đấy?”
“Cô Phùng chứ ai. Viện trưởng Cô nhi viện, Phùng Tri Dao ấy. Nhìn mặt mũi, khí chất, vóc dáng, thân phận của người ta đi, cô sánh được hả? Chỉ có nữ thần như thế mới xứng với một người đàn ông như Tư lệnh mà thôi.” Thu ngân B nói.
“Phùng Tri Dao kia là vợ chưa cưới mà Tư lệnh sẽ lựa chọn sao…”
Hai cô thu ngân còn đang mải nói chuyện phiếm với nhau. Còn trái tim của Hoắc Vi Vũ thì đã bị trăm ngàn thanh kiếm đâm cho nát bấy theo từng tiếng bàn tán ấy.
Nỗi đau ập đến quá đột ngột khiến cho từng hơi thở bỗng dưng nặng nề, ngột ngạt, không sao kiềm chế nổi. Cô hoảng hốt đi về phía hành lang.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Vì cô nên Phùng Tri Dao bị giam lại, bây giờ Cố Hạo Đình căm ghét cô rồi, Phùng Tri Dao lại được tự do. Trong tiệc mừng công lần này, Cố Hạo Đình sẽ chọn Phùng Tri Dao làm vợ chưa cưới của anh ấy ư?
Quanh đi quẩn lại, hình như cô lại quay về vạch xuất phát rồi. Cô tựa như con sâu cái kiến đóng vai hề nực cười trong thế giới tình cảm của hai người đó, đẩy bọn họ về bên nhau. Còn cô… lạc mất trái tim ở đâu rồi?
Đau quá!
Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay vịn hành lang, ngồi sụp xuống bậc thang lạnh ngắt, nước mắt hoen mờ bờ mi.
Cô không ngờ Cố Hạo Đình lại chọn Phùng Tri Dao. Đó là người phụ nữ muốn dồn cô vào chỗ chết cơ mà! Rốt cuộc Cố Hạo Đình phải căm ghét cô đến mức nào thì mới có thể cưới Phùng Tri Dao?
Cô không đồng ý, không cam tâm, không muốn! Cô phát điên lên vì ghen tị. Nhưng tất cả đau khổ này đều do chính cô lựa chọn, cô chỉ có thể nuốt nghẹn mà thôi.
“Hắn đã đi tới phòng 308 rồi. Bây giờ tôi sẽ tới kết liễu hắn.” Giọng nói của một người đàn ông vang lên trên hành lang.
Hoắc Vi Vũ nhìn lên tầng trên, thấy một gã đàn ông đi ra ngoài theo lối thoát hiểm.
Phòng 308 chẳng phải là phòng mà Cố Hạo Đình vừa đi vào sao? Gã này nói muốn kết liễu hắn? Chẳng lẽ là sát thủ?
Hoắc Vi Vũ không kịp suy nghĩ mà đứng bật dậy, đuổi theo tay sát thủ kia.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Hạo Đình, đối mặt với ánh mắt lạnh như có thể đóng băng mọi thứ của người đàn ông ấy.
Cố Hạo Đình liếc nhìn cô một cái rồi nhìn sang Ngụy Ngạn Khang, khóe miệng nhếch lên thành vẻ cười giễu lạnh nhạt: “Vợ đứng ngay bên cạnh mà đi ôm người phụ nữ khác, xem có được không?”
Ngụy Ngạn Khang buông cánh tay đang ôm Hoắc Vi Vũ, nói với Cố Hạo Đình bằng vẻ đề phòng: “Anh đừng làm khó cô ấy.”
“Tôi có làm khó cô ta hay không, chưa tới lượt cậu lên tiếng.” Cố Hạo Đình nghiêm nghị nói, ánh mắt lại càng thêm sắc bén.
Hắn ung dung đi tới trước mặt Hoắc Vi Vũ với những bước chân nặng nề, nhìn xuống cô từ trên cao, ánh nhìn chẳng hề mang theo độ ấm: “Ngụy Ngạn Khang là chồng của Cố Kiều Tuyết, biết chưa? Họ đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, đã làm tiệc cưới rồi, đừng có quấn lấy gã ta nữa. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Hoắc Vi Vũ không thể thốt lên một câu kháng cự, chỉ còn biết rũ mắt nhìn xuống và siết chặt nắm tay hơn.
“Anh ơi, hai người bọn họ bắt nạt em.” Cố Kiều Tuyết vội vàng chạy đến làm nũng, cáo trạng trước mặt Cố Hạo Đình.
Cố Hạo Đình liếc đôi mắt đỏ ngầu nhìn ả ta: “Đã cướp về thì trông cho cẩn thận. Việc của mình thì tự mà giải quyết. Nếu em còn đến tìm anh khóc lóc kể lể thêm một lần nữa, anh chỉ còn cách biến gã ta thành con ma của nhà họ Cố chúng ta thôi.”
Cố Kiều Tuyết run bắn người vì sát khí trong mắt anh trai. Đó là sát khí ngùn ngụt thực sự, không phải uy hiếp, không phải nói đùa.
“Em biết rồi ạ. A Khang, chúng ta đi thôi.” Cố Kiều Tuyết kéo Ngụy Ngạn Khang đi.
Ngụy Ngạn Khang quay đầu nhìn Hoắc Vi Vũ với vẻ đầy lo lắng. Hoắc Vi Vũ vẫn cúi gằm mặt xuống.
Cố Hạo Đình không hề nhìn cô mà nói với phục vụ: “Đưa tôi đến phòng 308.”
“Vâng ạ.” Phục vụ lập tức gật đầu rồi dẫn đường.
“Tư lệnh tuyệt vời quá, đẹp trai hơn cả trên tivi, tôi yêu anh ấy mất rồi.” Thu ngân A nói rồi nhìn chằm chằm theo bóng lưng Cố Hạo Đình bằng ánh mắt si mê.
“Thôi đừng mơ nữa cô ơi, có biết ai đang ở trong phòng 308 không?” Thu ngân B châm chọc.
“Ai đấy?”
“Cô Phùng chứ ai. Viện trưởng Cô nhi viện, Phùng Tri Dao ấy. Nhìn mặt mũi, khí chất, vóc dáng, thân phận của người ta đi, cô sánh được hả? Chỉ có nữ thần như thế mới xứng với một người đàn ông như Tư lệnh mà thôi.” Thu ngân B nói.
“Phùng Tri Dao kia là vợ chưa cưới mà Tư lệnh sẽ lựa chọn sao…”
Hai cô thu ngân còn đang mải nói chuyện phiếm với nhau. Còn trái tim của Hoắc Vi Vũ thì đã bị trăm ngàn thanh kiếm đâm cho nát bấy theo từng tiếng bàn tán ấy.
Nỗi đau ập đến quá đột ngột khiến cho từng hơi thở bỗng dưng nặng nề, ngột ngạt, không sao kiềm chế nổi. Cô hoảng hốt đi về phía hành lang.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Vì cô nên Phùng Tri Dao bị giam lại, bây giờ Cố Hạo Đình căm ghét cô rồi, Phùng Tri Dao lại được tự do. Trong tiệc mừng công lần này, Cố Hạo Đình sẽ chọn Phùng Tri Dao làm vợ chưa cưới của anh ấy ư?
Quanh đi quẩn lại, hình như cô lại quay về vạch xuất phát rồi. Cô tựa như con sâu cái kiến đóng vai hề nực cười trong thế giới tình cảm của hai người đó, đẩy bọn họ về bên nhau. Còn cô… lạc mất trái tim ở đâu rồi?
Đau quá!
Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay vịn hành lang, ngồi sụp xuống bậc thang lạnh ngắt, nước mắt hoen mờ bờ mi.
Cô không ngờ Cố Hạo Đình lại chọn Phùng Tri Dao. Đó là người phụ nữ muốn dồn cô vào chỗ chết cơ mà! Rốt cuộc Cố Hạo Đình phải căm ghét cô đến mức nào thì mới có thể cưới Phùng Tri Dao?
Cô không đồng ý, không cam tâm, không muốn! Cô phát điên lên vì ghen tị. Nhưng tất cả đau khổ này đều do chính cô lựa chọn, cô chỉ có thể nuốt nghẹn mà thôi.
“Hắn đã đi tới phòng 308 rồi. Bây giờ tôi sẽ tới kết liễu hắn.” Giọng nói của một người đàn ông vang lên trên hành lang.
Hoắc Vi Vũ nhìn lên tầng trên, thấy một gã đàn ông đi ra ngoài theo lối thoát hiểm.
Phòng 308 chẳng phải là phòng mà Cố Hạo Đình vừa đi vào sao? Gã này nói muốn kết liễu hắn? Chẳng lẽ là sát thủ?
Hoắc Vi Vũ không kịp suy nghĩ mà đứng bật dậy, đuổi theo tay sát thủ kia.