Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 519 - Chương 519 CẬU BẢO AI CÚT ĐI CƠ?
Chương 519 CẬU BẢO AI CÚT ĐI CƠ?
Hoắc Thuần nhìn Hoắc Vi Vũ đầy kinh ngạc. Ả không nhận ra cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt mình là Hoắc Vi Vũ.
Sau phút bàng hoàng, ả giận điên lên, che mặt mắng: “Tao nói mày là con điếm mà mày còn chối! Mày dám nghe lén bọn tao nói chuyện hả con khốn âm hiểm này!”
“Tao cần gì phải nghe lén? Tao đứng ngay đây từ đầu rồi. Tao đến trước hay hai đứa mày đến trước? Đã tự biết mồm mình đầy thối thì đừng có phun lời bậy bạ ra trước bàn dân thiên hạ!” Hoắc Vi Vũ nổi giận quát lại.
“Tao nói thế mà là bậy bạ à? Tất cả những gì tao nói đều là sự thật! Mọi người mau lại đây phân xử đi nào!” Hoắc Thuần gào lên: “Con điếm này bỏ trốn với trai làm cho ba mình tức chết, thế mà nó còn cấm người ta nói.”
Hoắc Vi Vũ lại vả lật mặt cô ả: “Rốt cuộc là ai làm ba tao tức chết? Mày đừng nghĩ là tao không biết!”
Hoắc Thuần bị tát xây xẩm mặt mày, hơi khựng lại, trong ánh mắt lóe lên vẻ run sợ: “Mày biết cái gì rồi? Hoắc Vi Vũ, mày đừng có lớn tiếng dọa người, không mày thì còn ai vào đây nữa? Chính là mày!”
Hoắc Vi Vũ cười khẩy một tiếng, lạnh lùng nói: “Tao không phải là Hoắc Vi Vũ mà là Quyền Vi Vũ. Đầu đuôi câu chuyện ra sao thì chính mày biết rõ trong lòng. Mày chờ mà xem, tao sẽ đẩy từng đứa chúng mày xuống địa ngục.”
“Có giỏi thì làm cho tôi xem thử, ai sẽ tin cô đây?” Cố Kiều Tuyết châm chọc: “Chắc là anh trai tôi sẽ không nói cho hạng đàn bà như cô biết chuyện này đâu, anh ấy sắp kết hôn rồi. Trong bữa tiệc mừng công lần này anh ấy sẽ công bố ai là vợ chưa cưới của mình, mà người đó chắc chắn không phải là cô!”
Hoắc Vi Vũ thấy lòng mình thắt lại.
Cho dù sớm biết kết quả sẽ là như thế nhưng trái tim cô vẫn quặn đau.
Nhân lúc Hoắc Vi Vũ còn đang ngẩn ra, Hoắc Thuần vội vàng tát cô một phát rồi ra vẻ tiểu nhân đắc chí: “Tao trả mày cái tát này. Mày ở đấy mà mơ đẩy bọn tao vào địa ngục. Mày chỉ là con điếm dụ dỗ ba nuôi, làm mẹ ruột tức chết, chỉ biết đi khắp nơi quyến rũ đàn ông!”
Hai mắt Hoắc Vi Vũ tóe lửa. Bây giờ mà không khâu mồm con khốn này lại thì chắc chắn nó sẽ làm tổn thương cô. Cô lao tới, túm tóc Hoắc Thuần, đập mạnh đầu ả vào tường như đã mất đi lý trí.
Một tiếng “ầm” vang lên, Hoắc Thuần rách da trán, chảy máu. Song Hoắc Vi Vũ vẫn túm tóc ả mà đập vào tường.
Người của câu lạc bộ tư nhân thấy có đánh nhau bèn mau chóng gọi bảo vệ tới.
“Không ai được nhúc nhích.” Cố Kiều Tuyết lạnh nhạt thốt ra, khóe miệng nhoẻn lên đầy mưu tính.
Vietwriter.vn
Ả chỉ hận Hoắc Vi Vũ không đánh chết Hoắc Thuần ngay, để cô bị phán tử hình còn ả ung dung làm ngư ông đắc lợi.
“Tiểu Vũ!” Ngụy Ngạn Khang từ bên ngoài xông vào, kéo Hoắc Vi Vũ ra: “Em cứ đánh thế này thì cô ta sẽ chết mất.”
“Đánh chết thì thôi, anh có biết cô ta và Tần Diệu Ni đã làm ba tôi tức chết không!” Hoắc Vi Vũ đỏ lừ mắt, quát lên.
Ngụy Ngạn Khang ôm lấy thân thể đang run lẩy bẩy của Hoắc Vi Vũ, dịu giọng khuyên: “Anh biết, anh biết bây giờ nhất định em rất tức giận. Nhưng nếu đánh chết Hoắc Thuần thì em sẽ ngồi tù, mà Tần Diệu Ni thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhà em bây giờ chỉ còn một mình em, nếu em có mệnh hệ gì thì không thể báo thù được nữa đâu.”
Hoắc Vi Vũ giật mình, không giãy giụa nữa.
Ngụy Ngạn Khang quét mắt về phía Hoắc Thuần đang vỡ đầu chảy máu: “Còn không cút mau đi!”
Hoắc Thuần kinh hoảng co cẳng chạy mất mật.
Nhìn thấy Ngụy Ngạn Khang ôm Hoắc Vi Vũ, Cố Kiều Tuyết như phát rồ, cầm cốc nước lên hắt thẳng vào mặt gã rồi quát: “Anh đang ôm ai đấy!”
Ngụy Ngạn Khang liếc nhìn Cố Kiều Tuyết. Biết rõ mưu đồ xấu xa của ả ban nãy, gã nghiến răng nghiến lợi gằn giọng quát: “Cút!”
“Cậu bảo ai cút đi cơ?” Giọng nói lạnh như băng của Cố Hạo Đình vang lên từ phía ngoài cửa.
Hoắc Thuần nhìn Hoắc Vi Vũ đầy kinh ngạc. Ả không nhận ra cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt mình là Hoắc Vi Vũ.
Sau phút bàng hoàng, ả giận điên lên, che mặt mắng: “Tao nói mày là con điếm mà mày còn chối! Mày dám nghe lén bọn tao nói chuyện hả con khốn âm hiểm này!”
“Tao cần gì phải nghe lén? Tao đứng ngay đây từ đầu rồi. Tao đến trước hay hai đứa mày đến trước? Đã tự biết mồm mình đầy thối thì đừng có phun lời bậy bạ ra trước bàn dân thiên hạ!” Hoắc Vi Vũ nổi giận quát lại.
“Tao nói thế mà là bậy bạ à? Tất cả những gì tao nói đều là sự thật! Mọi người mau lại đây phân xử đi nào!” Hoắc Thuần gào lên: “Con điếm này bỏ trốn với trai làm cho ba mình tức chết, thế mà nó còn cấm người ta nói.”
Hoắc Vi Vũ lại vả lật mặt cô ả: “Rốt cuộc là ai làm ba tao tức chết? Mày đừng nghĩ là tao không biết!”
Hoắc Thuần bị tát xây xẩm mặt mày, hơi khựng lại, trong ánh mắt lóe lên vẻ run sợ: “Mày biết cái gì rồi? Hoắc Vi Vũ, mày đừng có lớn tiếng dọa người, không mày thì còn ai vào đây nữa? Chính là mày!”
Hoắc Vi Vũ cười khẩy một tiếng, lạnh lùng nói: “Tao không phải là Hoắc Vi Vũ mà là Quyền Vi Vũ. Đầu đuôi câu chuyện ra sao thì chính mày biết rõ trong lòng. Mày chờ mà xem, tao sẽ đẩy từng đứa chúng mày xuống địa ngục.”
“Có giỏi thì làm cho tôi xem thử, ai sẽ tin cô đây?” Cố Kiều Tuyết châm chọc: “Chắc là anh trai tôi sẽ không nói cho hạng đàn bà như cô biết chuyện này đâu, anh ấy sắp kết hôn rồi. Trong bữa tiệc mừng công lần này anh ấy sẽ công bố ai là vợ chưa cưới của mình, mà người đó chắc chắn không phải là cô!”
Hoắc Vi Vũ thấy lòng mình thắt lại.
Cho dù sớm biết kết quả sẽ là như thế nhưng trái tim cô vẫn quặn đau.
Nhân lúc Hoắc Vi Vũ còn đang ngẩn ra, Hoắc Thuần vội vàng tát cô một phát rồi ra vẻ tiểu nhân đắc chí: “Tao trả mày cái tát này. Mày ở đấy mà mơ đẩy bọn tao vào địa ngục. Mày chỉ là con điếm dụ dỗ ba nuôi, làm mẹ ruột tức chết, chỉ biết đi khắp nơi quyến rũ đàn ông!”
Hai mắt Hoắc Vi Vũ tóe lửa. Bây giờ mà không khâu mồm con khốn này lại thì chắc chắn nó sẽ làm tổn thương cô. Cô lao tới, túm tóc Hoắc Thuần, đập mạnh đầu ả vào tường như đã mất đi lý trí.
Một tiếng “ầm” vang lên, Hoắc Thuần rách da trán, chảy máu. Song Hoắc Vi Vũ vẫn túm tóc ả mà đập vào tường.
Người của câu lạc bộ tư nhân thấy có đánh nhau bèn mau chóng gọi bảo vệ tới.
“Không ai được nhúc nhích.” Cố Kiều Tuyết lạnh nhạt thốt ra, khóe miệng nhoẻn lên đầy mưu tính.
Vietwriter.vn
Ả chỉ hận Hoắc Vi Vũ không đánh chết Hoắc Thuần ngay, để cô bị phán tử hình còn ả ung dung làm ngư ông đắc lợi.
“Tiểu Vũ!” Ngụy Ngạn Khang từ bên ngoài xông vào, kéo Hoắc Vi Vũ ra: “Em cứ đánh thế này thì cô ta sẽ chết mất.”
“Đánh chết thì thôi, anh có biết cô ta và Tần Diệu Ni đã làm ba tôi tức chết không!” Hoắc Vi Vũ đỏ lừ mắt, quát lên.
Ngụy Ngạn Khang ôm lấy thân thể đang run lẩy bẩy của Hoắc Vi Vũ, dịu giọng khuyên: “Anh biết, anh biết bây giờ nhất định em rất tức giận. Nhưng nếu đánh chết Hoắc Thuần thì em sẽ ngồi tù, mà Tần Diệu Ni thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhà em bây giờ chỉ còn một mình em, nếu em có mệnh hệ gì thì không thể báo thù được nữa đâu.”
Hoắc Vi Vũ giật mình, không giãy giụa nữa.
Ngụy Ngạn Khang quét mắt về phía Hoắc Thuần đang vỡ đầu chảy máu: “Còn không cút mau đi!”
Hoắc Thuần kinh hoảng co cẳng chạy mất mật.
Nhìn thấy Ngụy Ngạn Khang ôm Hoắc Vi Vũ, Cố Kiều Tuyết như phát rồ, cầm cốc nước lên hắt thẳng vào mặt gã rồi quát: “Anh đang ôm ai đấy!”
Ngụy Ngạn Khang liếc nhìn Cố Kiều Tuyết. Biết rõ mưu đồ xấu xa của ả ban nãy, gã nghiến răng nghiến lợi gằn giọng quát: “Cút!”
“Cậu bảo ai cút đi cơ?” Giọng nói lạnh như băng của Cố Hạo Đình vang lên từ phía ngoài cửa.
Bình luận facebook