Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2 - Chương 2: Tôi cần phải biết anh sao?
<strong>Translator: </strong>Nguyetmai
Cô vẫn đứng trước mặt hắn, tay nắm mép quần muốn tụt xuống.
"Cạch". Tiếng mở cửa vang lên khe khẽ.
Cố Hạo Đình liếc ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa, sắc mặt sa sầm.
Trong khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, hắn tức tốc ôm eo Hoắc Vi Vũ rồi quay người lại, dùng thân thể mình chặn tầm mắt của gã đàn ông vừa bước vào. Hai người áp sát vào nhau với tư thế vô cùng mờ ám.
"Hai người cũng quá là..." Gã đàn ông không nói hết câu, tự tưởng tượng ra bao nhiêu thứ rồi bật cười khả ố một mình. Sau đó gã cởi quần xuống, toan giải phóng bàng quang.
Cố Hạo Đình lia ánh mắt lạnh lùng như băng dày ba mét có thể giết chết kẻ địch trong khoảnh khắc về phía gã rồi nói lạnh tanh: "Cút ra ngoài."
Gã đàn ông ngước lên nhìn thẳng vào mặt hắn. Sau đó, gã bị uy nghiêm của Cố Hạo Đình dọa sợ mất mật, trợn mắt kinh hoàng, sắc mặt tái mét.
Ai cũng nói Cố Hạo Đình là Diêm Vương mặt lạnh, khát máu tàn nhẫn, giết người trong vô hình. Kẻ nào đắc tội với hắn không bị giết chết thẳng cẳng thì cũng lặng lẽ biến mất khỏi thế gian, nhẹ nhất thì thất nghiệp chẳng ai dám thuê.
Gã sợ đến nỗi giọng nói cũng run lẩy bẩy: "Xin hỏi, ngài biết tôi ạ?"
Cố Hạo Đình cười nhạt rồi hỏi ngược lại đầy ngạo mạn: "Tôi cần biết anh à?"
"Không, không cần." Gã đàn ông vững lòng hơn, bèn nhanh chóng chuồn êm ra khỏi nhà vệ sinh.
Cố Hạo Đình cau mày, lạnh giọng ra lệnh: "Không có sự cho phép của tôi thì một con ruồi cũng không được lọt vào!"
"Rõ!" Giọng nói đồng thanh vang dội của tám người truyền vào từ ngoài cửa.
Hoắc Vi Vũ đang chuếnh choáng muốn ngủ thiếp đi thì giật nảy mình vì âm thanh chấn động bên ngoài, đứng thẳng người.
Cô hành động quá đột ngột nên bất cẩn va vào Cố Hạo Đình, nào ngờ lại khiến hắn có phản ứng!
Nét bực bội lóe lên trong mắt người đàn ông, hắn ra lệnh: "Đứng yên."
Hoắc Vi Vũ cũng cảm nhận được chỗ khác thường: "Này, anh gì ơi, tôi liếc cái là ra anh không phải Băng Phách Ngân Châm* mà tôi cũng chẳng muốn tàn hoa cúc! Nhà anh lắm tiền nhiều của, có gì xài nấy thế này không hợp với anh đâu."
* Băng Phách Ngân Châm: là ám khí độc môn cực kì lợi hại của phái Cổ Mộ.
"Câm miệng!" Cố Hạo Đình ra lệnh.
"Tôi cũng muốn câm lắm, nhưng mà họa mi sắp không nhịn được rồi, nhỡ đâu ướt người anh thì đừng có trách tôi đấy." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
Đôi mắt Cố Hạo Đình thoáng vẻ sắc bén, hắn hừ lạnh: "Hoắc Vi Vũ, cô có họa mi à?"
Nghe thấy đối phương gọi thẳng tên mình, bấy giờ Hoắc Vi Vũ mới ý thức được có lẽ hắn quen biết mình bèn định quay đầu lại xem hắn là ai.
Cố Hạo Đình dùng một tay ấn đầu cô với lực rất mạnh, khiến cho cô không thể nào quay lại được.
"Đi tiểu đi." Cố Hạo Đình buông cô ra.
Hoắc Vi Vũ không nhịn nổi nữa, đứng trước bồn cầu, chuẩn bị giải tỏa nỗi buồn.
Cố Hạo Đình nghiến răng: "Ngồi lên."
Vietwriter.vn
Giọng nói kia có khí thế hào hùng như chứa đựng sức mạnh san bằng cả núi sông, có áp lực cực mạnh khiến người ta buộc phải nghe theo.
Hoắc Vi Vũ giật mình. Cô vốn đang mơ mơ màng màng, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi xổm xuống đất giải quyết vấn đề sinh lý luôn.
Khuôn mặt cương nghị của Cố Hạo Đình càng lúc càng sa sầm, sườn mặt bị bóng đen che phủ.
Hắn đi ra ngoài, ra lệnh cho sĩ quan phụ tá bằng giọng lạnh ngắt: "Bảo chủ âu lạc bộ đưa cô ấy về, còn dám bán rượu cho cô ấy nữa thì chắc chắn ngày mai tôi sẽ khiến nơi này phải đóng cửa."
"Nếu cô ấy đi sang quán khác thì sao ạ?" Phụ tá dè dặt hỏi lại.
Sắc mặt Cố Hạo Đình xanh mét: "Thế thì cứ thử xem kẻ nào có cái gan ấy!"
"Rầm!" Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng động lạ.
Trong đáy mắt sâu thẳm màu mực thoáng hiện vẻ khó xử, Cố Hạo Đình quay người lại, đẩy cửa đi vào.
Hoắc Vi Vũ nằm rạp trên sàn trông cực kì đáng thương, đôi mắt thấm hơi men lờ đờ như chìm trong sương mù nhìn hắn, hệt như một con thú non...
Cô vẫn đứng trước mặt hắn, tay nắm mép quần muốn tụt xuống.
"Cạch". Tiếng mở cửa vang lên khe khẽ.
Cố Hạo Đình liếc ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa, sắc mặt sa sầm.
Trong khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, hắn tức tốc ôm eo Hoắc Vi Vũ rồi quay người lại, dùng thân thể mình chặn tầm mắt của gã đàn ông vừa bước vào. Hai người áp sát vào nhau với tư thế vô cùng mờ ám.
"Hai người cũng quá là..." Gã đàn ông không nói hết câu, tự tưởng tượng ra bao nhiêu thứ rồi bật cười khả ố một mình. Sau đó gã cởi quần xuống, toan giải phóng bàng quang.
Cố Hạo Đình lia ánh mắt lạnh lùng như băng dày ba mét có thể giết chết kẻ địch trong khoảnh khắc về phía gã rồi nói lạnh tanh: "Cút ra ngoài."
Gã đàn ông ngước lên nhìn thẳng vào mặt hắn. Sau đó, gã bị uy nghiêm của Cố Hạo Đình dọa sợ mất mật, trợn mắt kinh hoàng, sắc mặt tái mét.
Ai cũng nói Cố Hạo Đình là Diêm Vương mặt lạnh, khát máu tàn nhẫn, giết người trong vô hình. Kẻ nào đắc tội với hắn không bị giết chết thẳng cẳng thì cũng lặng lẽ biến mất khỏi thế gian, nhẹ nhất thì thất nghiệp chẳng ai dám thuê.
Gã sợ đến nỗi giọng nói cũng run lẩy bẩy: "Xin hỏi, ngài biết tôi ạ?"
Cố Hạo Đình cười nhạt rồi hỏi ngược lại đầy ngạo mạn: "Tôi cần biết anh à?"
"Không, không cần." Gã đàn ông vững lòng hơn, bèn nhanh chóng chuồn êm ra khỏi nhà vệ sinh.
Cố Hạo Đình cau mày, lạnh giọng ra lệnh: "Không có sự cho phép của tôi thì một con ruồi cũng không được lọt vào!"
"Rõ!" Giọng nói đồng thanh vang dội của tám người truyền vào từ ngoài cửa.
Hoắc Vi Vũ đang chuếnh choáng muốn ngủ thiếp đi thì giật nảy mình vì âm thanh chấn động bên ngoài, đứng thẳng người.
Cô hành động quá đột ngột nên bất cẩn va vào Cố Hạo Đình, nào ngờ lại khiến hắn có phản ứng!
Nét bực bội lóe lên trong mắt người đàn ông, hắn ra lệnh: "Đứng yên."
Hoắc Vi Vũ cũng cảm nhận được chỗ khác thường: "Này, anh gì ơi, tôi liếc cái là ra anh không phải Băng Phách Ngân Châm* mà tôi cũng chẳng muốn tàn hoa cúc! Nhà anh lắm tiền nhiều của, có gì xài nấy thế này không hợp với anh đâu."
* Băng Phách Ngân Châm: là ám khí độc môn cực kì lợi hại của phái Cổ Mộ.
"Câm miệng!" Cố Hạo Đình ra lệnh.
"Tôi cũng muốn câm lắm, nhưng mà họa mi sắp không nhịn được rồi, nhỡ đâu ướt người anh thì đừng có trách tôi đấy." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
Đôi mắt Cố Hạo Đình thoáng vẻ sắc bén, hắn hừ lạnh: "Hoắc Vi Vũ, cô có họa mi à?"
Nghe thấy đối phương gọi thẳng tên mình, bấy giờ Hoắc Vi Vũ mới ý thức được có lẽ hắn quen biết mình bèn định quay đầu lại xem hắn là ai.
Cố Hạo Đình dùng một tay ấn đầu cô với lực rất mạnh, khiến cho cô không thể nào quay lại được.
"Đi tiểu đi." Cố Hạo Đình buông cô ra.
Hoắc Vi Vũ không nhịn nổi nữa, đứng trước bồn cầu, chuẩn bị giải tỏa nỗi buồn.
Cố Hạo Đình nghiến răng: "Ngồi lên."
Vietwriter.vn
Giọng nói kia có khí thế hào hùng như chứa đựng sức mạnh san bằng cả núi sông, có áp lực cực mạnh khiến người ta buộc phải nghe theo.
Hoắc Vi Vũ giật mình. Cô vốn đang mơ mơ màng màng, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi xổm xuống đất giải quyết vấn đề sinh lý luôn.
Khuôn mặt cương nghị của Cố Hạo Đình càng lúc càng sa sầm, sườn mặt bị bóng đen che phủ.
Hắn đi ra ngoài, ra lệnh cho sĩ quan phụ tá bằng giọng lạnh ngắt: "Bảo chủ âu lạc bộ đưa cô ấy về, còn dám bán rượu cho cô ấy nữa thì chắc chắn ngày mai tôi sẽ khiến nơi này phải đóng cửa."
"Nếu cô ấy đi sang quán khác thì sao ạ?" Phụ tá dè dặt hỏi lại.
Sắc mặt Cố Hạo Đình xanh mét: "Thế thì cứ thử xem kẻ nào có cái gan ấy!"
"Rầm!" Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng động lạ.
Trong đáy mắt sâu thẳm màu mực thoáng hiện vẻ khó xử, Cố Hạo Đình quay người lại, đẩy cửa đi vào.
Hoắc Vi Vũ nằm rạp trên sàn trông cực kì đáng thương, đôi mắt thấm hơi men lờ đờ như chìm trong sương mù nhìn hắn, hệt như một con thú non...
Bình luận facebook