• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NẾU TÌNH YÊU TRỞ THÀNH NIỀM ĐAU (2 Viewers)

  • Chương 2: Lần đầu bước vào Bạch gia

Một chiếc Chevrolet xuyên qua màn mưa dừng lại trước mái hiên thư viện, cửa xe hạ xuống, Hứa Minh Chính thò đầu ra.

Linh Tố đội mưa chạy lại bên cậu, chui vào trong xe.

“Sao cậu lại đến đây?” Cô hỏi.

Hứa Minh Chính nói: “Mình biết cậu đang ở thư viện, nghĩ chắc cậu không đem theo ô.”

Cậu tâm lý như thế, khiến Thẩm Linh Tố vô cùng cảm kích, cô tặng cậu một nụ cười tuyệt đẹp. Cậu thiếu niên tức thì mặt mày nóng bừng, vội quay mặt đi, giục tài xế nổ máy.

Chiếc xe dừng lại bên ngoài khu dân cư. Hứa Minh Chính cầm cặp sách giúp Linh Tố, đưa cô về nhà. Cậu không lạ lẫm gì khu vực này. Hơn hai năm nay, cậu đã qua lại không biết bao lần con hẻm nhỏ dài không được sạch sẽ này. Trăm lần một cậu đưa Linh Tố đến trước khu nhà cô, trả lại cặp sách cho cô, sau đó nhìn cô quay lưng mất hút sau hành lang tối tăm.

Thẩm Linh Tố chưa từng mời cậu lên nhà ngồi chơi.

Cậu từng hiếu kì hỏi cô: “Trong nhà cậu có những gì?”

Linh Tố cười đáp: “Nhện, chuột, rắn, dơi, còn có nến và cầu thủy tinh. Vong hồn mẹ mình lưu luyến không chịu rời đi, có khi đột nhiên bay ra từ góc bếp.”

Hứa Minh Chính chỉ cảm thấy cô đặc biệt hài hước.

Mẹ lướt ra từ nhà bếp, nửa cười nửa không nhìn cô: “Lại là Tiểu Hứa đưa con về à?”

“Cậu ấy đến thư viện đón con.” Linh Tố nói.

“Em con sao rồi?”

Linh Tố thở dài một hơi, đặt hộp cơm lên bàn, “Con lỡ miệng, lại bị em giáo huấn một chặp.”

“Em không nhìn thấy được, con đâu cần phải so đo làm gì?”

“Hồi đó sau khi qua đời, bà ngoại đã lưu lại bao lâu hả mẹ?”

“Hồi đó mẹ đã trưởng thành rồi, bà ngoại ra đi không chút luyến lưu.”

“Mẹ không còn nhìn thấy bà nữa sao?”

“À, bà từng về một lần, bảo với mẹ rằng mẹ sẽ gặp khắc tinh trong đời.” Mẹ bỗng mỉm cười.

“Và rõ ràng là mẹ đã không nghe lời bà.”

“Nếu đã là số mệnh, thì đương nhiên không thể trốn tránh được, chỉ còn cách thẳng thắn đối mặt thôi.” Giọng nói của mẹ chan chứa yêu thương.

Linh Tố cau mày nói, “Có lúc con nghĩ, có phải mình đã sai rồi không? Biết đâu những thứ đó vốn dĩ không hề tồn tại, tất cả những gì con nhìn thấy đều chỉ là do tưởng tượng mà ra. Con đã luôn sống trong thế giới mà con tự tạo lên, hoang tưởng bản thân có khả năng thiên phú, năng lực siêu phàm, để khỏa lấp sự cô độc của mình.”

Người mẹ nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt sâu thẳm, bà biết vì sao con gái lại cô đơn đến thế.

Bà nói: “Mẹ còn nhớ lúc nhỏ, con đã khăng khăng nói rằng con có một người bạn mặc áo len màu xanh, trên áo có hình con gấu trúc. Con gọi thằng bé đó là Tiểu Kiệt, hai đứa con có thể ngồi chơi cả buổi chiều trên bãi cát, cùng nhau đắp thành lũy. Thằng bé còn lén chui vào phòng giáo viên, lấy lại giúp con cuốn sách tranh bị tịch thu trong giờ lên lớp.”

Linh Tố bật cười cảm khái.

Đó là người bạn đầu tiên của cô, mặc dù trừ mẹ và cô ra, không ai có thể nhìn thấy cậu ta. Tiểu Kiệt đã giúp cô lén lấy lại cuốn sách tranh bị tịch thu của một người bạn, lúc cô trả lại cho người bạn đó thì bị cô giáo bắt quả tang. Đương nhiên cô giáo không thể nào lại tin lời cô nói, bọn họ đều không nhìn thấy cậu bạn mà cô miêu tả. Lúc đó Linh Tố cuống quá, bèn chỉ vào góc tường nói, cậu ấy đứng ở kia kìa, đứng ở ngay kia kìa! Các cô giáo nghe thế thì sợ đổ mồ hôi, lập tức gọi mẹ cô đến đón cô về.

Từ đó trở đi các cô giáo không còn yêu mến cô nữa, những đứa trẻ khác được bố mẹ dặn dò, không ai còn chơi với cô nữa.

Đó là lần đầu tiên Linh Tố nhận thức được ảnh hưởng tiêu cực mà dị năng của cô đem lại, bắt đầu từ đó, cô gần như lúc nào cũng đơn độc một mình.

Lúc học tiểu học, Linh Tố quen thêm một cô bạn mới tại phòng đựng đồ thể thao ở trường. Đương nhiên cũng chỉ có mình cô nhìn thấy cô bạn đó. Cô kể lại với người lớn rằng người bạn này bị một chú cưỡng hiếp, sau đó bị bóp cổ chết, rồi bị vùi dưới bụi trúc đào sau phòng đựng đồ thể thao. Thế là cảnh sát và phóng viên kéo đến… Sau đó, hung thủ đã cho người hăm dọa cô trên đường đi học về, mẹ lập tức làm thủ tục chuyển trường cho cô.

Sau lần đó, Linh Tố mới học được cách ngoan ngoãn tuyệt đối, nếu không đến bước đường cùng thì cô nhất định kín miệng như bưng.

Người mẹ thở dài: “Đến tận bây giờ mà con vẫn hi vọng trở thành một người bình thường sao?”

Linh Tố không nói gì.

Trong phòng bí bách quá, cô rướn người mở cửa sổ, một cơn gió lạnh kèm theo mưa nhỏ hắt vào. Khuôn mặt và quần áo của cô nhanh chóng ướt sũng, dính nhoèn nhoẹt, giống như những ngày cuối xuân ngột ngạt dai dẳng mãi không chấm dứt.

Gần đó có tiếng người lớn đang nhiếc mắng trẻ con, tiếng khóc ỉ ôi vang lên từng hồi. Không gian phảng phất mùi cá rán từ nhà hàng xóm bay lại.

Linh Tố hỏi mẹ: “Hôm nay con gặp một hồn ma vất vưởng trong thư viện. Cô ấy đã đánh mất quá nhiều kí ức, nhưng lại không thể siêu thoát được. Con muốn giúp cô ấy.”

Mẹ cô hừ nhạt một tiếng, “Sao phải làm chuyện tốt khắp thiên hạ vậy?”

“Đều là con gái với nhau mà mẹ.” Cô nói giọng bà cụ non.

Mẹ cô chán nản, “Nhưng con ơi, mẹ có dự cảm không lành.”

“Mẹ đã nói, nếu như là số mệnh, thì không trốn thoát nổi, chi bằng thẳng thắn đối mặt với nó.”

“Con hay mềm lòng, lúc nào cũng phải chịu thiệt.”

Linh Tố nói: “Cô ấy quanh quẩn ở đó mấy năm nay rồi, con là người đầu tiên có thể nhìn thấy cô ấy, cô ấy cần sự giúp đỡ của con. Nếu con có thể làm được, tại sao con lại không làm cơ chứ?”

“Không phải, mẹ cảm thấy con sắp bị kéo vào một đống rắc rối thị phi.”

Linh Tố so vai: “Chẳng phải hồi xưa mẹ nói, chỗ nào có người thì chỗ ấy có thị phi sao?”

Mẹ cô ngao ngán quay lưng đi vào trong bếp, vừa đi vừa nói: “Nếu là số mệnh thì không cách nào trốn được.”

“Mẹ.”

“Cô bé đó có tâm nguyện chưa thực hiện được.”

“Điều này con biết. Nhưng ngay bản thân cô ấy cũng không biết mình có tâm nguyện gì.”

“Hãy tìm ra người mà cô ấy yêu nhất, sau đó đưa đến gặp cô ấy một lần.”

Linh Tố thở phào một hơi.

“Con cảm ơn mẹ.”

Người mẹ đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn con gái. Đang trong độ tuổi đẹp đẽ nhất của đời người, dường như khắp người cô đang phát ra ánh hào quang, trên khuôn mặt kiều diễm nở một nụ cười mê hồn. Điều này khiến bà chợt nhớ lại lúc mình còn trẻ, cũng không sợ gì, cũng vui vẻ như cô vậy.

Vài hôm sau, mặc dù việc học bận rộn, Linh Tố vẫn tranh thủ chạy đến thư viện một chuyến.

Đang trong giờ lên lớp nên thư viện không đông người, trên tầng hai cơ hồ chỉ có một mình cô. Cô tìm kiếm quanh các giá sách, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng cô gái kia đâu.

Đang lúc rầu rĩ thì đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng: “Còn tưởng là cậu không đến nữa.”

Cô gái đó như chảy ra từ một giá sách. Khuôn mặt vẫn trắng bệch, có điều chắc tại hôm nay ánh nắng chói chang, nên nhìn cô gái không u ám như lần trước.

Linh Tố nói: “Mình sắp thi đại học, nên bài vở nhiều.”

Cô gái hồi tưởng lại quá khứ: “Học sinh à? Cách đây lâu lắm, mình cũng là học sinh đấy.”

Linh Tố hỏi: “Cậu học ở trường nào?”

Cô gái lắc lắc đầu, “Cái đó không quan trọng, mình đã quên từ lâu rồi.”

“Tên cậu thì sao? Bây giờ đã nhớ lại được chưa?”

Cô gái lại lắc đầu.

Linh Tố thất vọng nói, “Chắc cậu phải nhớ nhà cậu ở đâu chứ?”

Cô gái cố gắng hồi tưởng lại: “Chỉ nhớ là nhà gác hai tầng, có hồ bơi, mùa thu lá phong đỏ rực ngọn núi. A, còn có giấy dán tường hình hoa bách hợp.”

Vậy chắc chắn là một gia đình khá giả.

Linh Tố nói: “Mình hỏi mẹ rồi, mẹ nói mình phải đưa người cậu yêu nhất đến gặp cậu, như thế mới có thể giải quyết được chuyện này.”

Khuôn mặt xinh đẹp nhưng trắng bệch của cô gái chợt sáng bừng rạng rỡ sau khi nghe Linh Tố nói.

“Người mà mình yêu nhất ư?” Cô gái vừa kích động vừa bàng hoàng, “Mình có người mà mình yêu nhất ư? Nhưng người đó là ai chứ? Là ai vậy?”

“Là mẹ cậu chăng?” Linh Tố thử hỏi.

“Có lẽ là thế…” Cô gái vẫn chìm trong mông lung, “Mình chỉ nhớ người đó rất yêu mình, nhưng mình không nhớ được người đó ở đâu. Mình… mình đã đợi ở đây lâu quá rồi.”

“Cậu bị kẹt lại ở đây, lẽ nào chỗ này lại không phải nơi cậu qua đời?”

Lần này cô gái nhớ rất rõ ràng, cô gái nói: “Không, mình không chết ở đây. Mình bị trụy tim, chết ở trong bệnh viện.”

“Có lẽ hồi còn sống cậu rất thích đọc sách.”

Cô gái bật cười. “Điều này mình cũng nhớ rõ lắm, mình thích hoạt động ngoài trời, không bao giờ chịu ngồi xuống đọc cái gì cả. Vì chuyện này mà Khôn Nguyên chê cười mình suốt…”

Linh Tố vội hỏi: “Khôn Nguyên là ai?”

Cô gái thất kinh: “Ai? Ai là ai?”

“Khôn Nguyên là ai?”

Cô gái không hiểu mô tê gì cả: “Mình không biết!”

“Cậu vừa mới nhắc đến cái tên này!”

Giọng nói của Linh Tố hơi to một chút, có người bước lên tầng hai nhòm ngó. Cô vội vàng im bặt.

Cô gái bất lực đứng nhìn Linh Tố.

Đã lâu lắm rồi Linh Tố mới lại đi sâu trò chuyện với một vong linh như thế này. Đa phần thì các vong linh đến tìm cô, cô chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấu lai lịch của họ, sau khi nhận được chỉ điểm của cô, bọn họ sẽ mau chóng rời đi. Cô không để cho các vong linh quấy nhiễu cuộc sống thường ngày của mình.

Sự đặc biệt của vong linh này là ở chỗ, mặc dù lý trí tỉnh táo, tư duy rõ ràng, nhưng kí ức của cô gái lại đứt đoạn rời rạc.

Linh Tố đi hỏi nhân viên quản lý thư viện: “Thư viện này thành lập năm nào ạ?”

“Hơn năm năm rồi.”

“Thư viện do những ai quyên góp xây dựng ạ?”

“Đều là những người có tiền, Hoa kiều rồi chủ đầu tư này nọ.”

“Có ai họ Khôn không ạ?”

“Họ Khôn?”

“Không, hình như là tên.”

Nhân viên thư viện lực bất tòng tâm, nói: “Chúng tôi chỉ có thể tra được họ mà thôi.”

Linh Tố lại đi tìm Hứa Minh Chính, hỏi: “Chỗ nào dành cho người giàu có ở, mà xung quanh có lá phong đỏ rực ngọn núi?”

Hứa Minh Chính không cần nghĩ nhiều, đáp luôn: “Vậy thì là khu biệt thự tư nhân bên đường Phong Đan rồi. Đi hết đường Thúy Sơn là đến, chỗ đó thuộc ngoại ô.”

Hỏi tiếp: “Trong những gia tộc giàu có của thành phố, có ai tên là Khôn Nguyên không?”

Phạm vi câu hỏi rộng quá, Hứa Minh Chính nghĩ một hồi, trả lời không được tự tin lắm: “Nhớ không nhầm thì, hình như con trai thứ hai của Bạch gia có tên này.”

“Bạch gia?” Đương nhiên Linh Tố không biết rõ lắm về những gia tộc giàu có này.

Hứa Minh Chính giải thích: “Người Hồng Kông, hơn mười năm nay kinh doanh chủ yếu ở đại lục. Hồi trước kinh doanh vật liệu xây dựng, sau chuyển sang bất động sản, nhà mình có quan hệ làm ăn với họ.”

Linh Tố táo bạo suy đoán: “Bạch gia có nhà trên đường Phong Đan không?”

Hứa Minh Chính không chắc lắm: “Hình như là có.”

Linh Tố vui mừng ra mặt, nhảy cẫng lên nắm lấy tay của Hứa Minh Chính. Suốt mấy năm quen nhau, Linh Tố chưa từng bộc lộ rõ cảm xúc như thế này, càng không bao giờ chủ động chạm vào người Hứa Minh Chính. Trong cơn kinh ngạc, Tiểu Hứa cảm nhận bàn tay trơn láng mịn màng, mềm mại yếu ớt của cô, bất giác mặt cậu đỏ bừng.

Ngay đến Linh Tố cũng cảm thấy kì quái. Từ bé cô đã cô đơn lẻ loi quen rồi, mẹ luôn dặn cô phải khiêm nhường nép mình, cô sớm đã học được cách khống chế cảm xúc của mình, hỉ nộ ái ố đều không thể hiện ra ngoài. Nhưng hôm nay cô lại vì một chút thu hoạch nhỏ mà hớn hở mừng rỡ. Thật sự không giống tác phong ngày thường của cô.

Linh Tố tranh thủ nửa ngày nghỉ cuối tuần đến đường Phong Đan xem xét tình hình.

Xe buýt dừng lại ở chân núi, Linh Tố phải tự đi bộ lên núi. Giữa tháng Tư, hoa đào đang nở rực rỡ, những đóa hoa trắng tinh hoặc đỏ hồng trải khắp vách núi hiểm trở trập trùng. Đi sâu vào trong, gió mát du dương thay thế cho cái nóng bức đầu hè nơi thành thị, tiếng chim ríu rít khuấy động không gian.

Linh Tố đổ mồ hôi đầy người, gió mát khẽ lướt qua, sau lưng cô sởn gai ốc, song lại thấy toàn thân thư thái dễ chịu.

Khe suối nước chảy róc rách, hai bên bờ cây cối xum xuê, lúc này đang vào mùa hoa nở, những bụi hoa vàng tươi tắn diễm lệ dập dờn trong gió. Đàn bướm trắng bay lượn xung quanh.

Sống ở nơi đẹp đẽ này là người như thế nào nhỉ?

Linh Tố say sưa chiêm ngưỡng cảnh đẹp, đi gần một tiếng mới tìm thấy dinh thự Bạch gia.

Trên bức tường đá xanh bị phủ lấp bởi những dây thường xuân, treo một tấm biển, có khắc một chữ “Bạch” giản đơn. Trong vườn cây cối um tùm, liễu rủ phất phơ, chỉ nhìn thấy một góc mái hiên của căn nhà.

Linh Tố đứng trước cổng, đột nhiên có chút do dự, cô đường đột chạy đến trước cổng nhà người ta, chẳng lẽ mở miệng nói luôn: “Được sự ủy thác của người thân đã mất nhiều năm nay của các vị, tôi đến đây để tìm một người có thể giúp cô ấy siêu thoát.”

Nói không chừng người ta sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát.

Đột nhiên trong sân vang lên tiếng động, có người đang kích động gào thét: “Là con bé! Con bé về rồi! Lâm Lang về rồi!”

Linh Tố thấy rất kì quái.

Trong sân vang lên một tràng huyên náo, một người đàn bà mặc áo ngủ vội vàng lao ra, vài người khác chạy theo sau bà. Nhìn thấy Linh Tố đứng ngoài cửa, người đàn bà mặt mày biến sắc, lao đến dùng hết sức đẩy cửa ra, sau đó dang rộng hai tay, ôm chặt Linh Tố vào lòng.

Linh Tố thất kinh, sững sờ đứng yên.

Người đàn bà kêu lên thảm thiết: “Lâm Lang con ơi, cuối cùng con cũng về rồi? Con bỏ đi ba năm nay, sao bây giờ mới chịu quay về thăm mẹ?”

Dứt lời, người đàn bà liền khóc rống lên.

Linh Tố nghĩ một chút, đã lập tức hiểu ra vấn đề, rõ ràng người đàn bà này đã coi cô là Lâm Lang. Trong lòng cô dấy lên một iềm thương xót, cô không nói gì, cũng không đẩy người đàn bà ra, chỉ giơ một tay, khẽ đặt lên vai đối phương, dịu dàng vỗ lưng bà ấy.

Cái vỗ lưng nhìn có vẻ rất bình thường đó tựa như có ma lực, người đàn bà đột nhiên cảm thấy những khổ đau, bi thương, phiền muộn và hối hận tích tụ trong một thời gian dài trong chớp mắt đã lặng xuống, tâm trạng bà dần bình ổn trở lại.

Lúc này bà mới chậm rãi buông Linh Tố ra. Nhìn kĩ mới thấy cô bé trước mặt hoàn toàn xa lạ, nhất thời bà sững người không biết nói gì.

Linh Tố hỏi: “Xin hỏi dì có phải là bà Bạch không ạ?”

Bà Bạch gật đầu, “Cháu là?”

Linh Tố trong lòng đã có kế sách, nói: “Cháu tên là Thẩm Linh Tố, cháu…”

Bà Bạch đột ngột cắt ngang lời cô: “Đan Mai này, đã lâu lắm rồi cháu không đến chơi nhà chúng ta đấy. Bố cháu vẫn khỏe chứ?”

Linh Tố lại ngẩn người. Đan Mai là ai chứ?

Lúc này một cô gái trẻ vội vàng chạy đến bên bà Bạch, túm lấy cánh tay bà, nói: “Dì à, sao dì lại chạy ra đây thế này. Thím Lý, các người trông nom dì ấy kiểu gì vậy?”

Người đàn bà trung niên bị trách móc một câu thì sợ run người, vội thanh minh: “Không phải đâu ạ! Phu nhân tự dưng tỉnh dậy, nói là cô hai về rồi, chạy một mạch ra đây. Chúng tôi không kịp cản lại.”

Bà Bạch kéo tay cô gái trẻ, chỉ về phía Linh Tố, nói: “Bội Hoa, con xem này, là Vân Anh đó, nó đến rủ các con đi học đó.”

Lúc này cô gái trẻ mới quay đầu, nhìn về phía Linh Tố đang đứng bên cạnh. Cô gái trẻ này hơn hai mươi tuổi, cao ráo nhã nhặn, xinh đẹp tuyệt mỹ, chỉ có điều ánh mắt lạnh lẽo quá, cô ta khẽ lướt mắt qua, Linh Tố liền cảm thấy có chút căng thẳng.

Cô ta nhìn bộ đồng phục ngay ngắn của Linh Tố, lạnh lùng khách sáo hỏi: “Chắc em đến xin quyên góp phải không?”

Những lời Linh Tố chuẩn bị từ trước bỗng tắc nghẽn trong họng .

Còn cô gái kia nghiễm nhiên coi sự im lặng của cô là một sự khẳng định, vì thế giọng nói mềm mỏng hơn chút: “Vậy thì mời em vào nhà trước đã.” Sau đó tự mình dìu bà Bạch vào nhà.

Linh Tố thấy tình thế đã thay đổi, đành phải bước theo sau bọn họ, vào nhà đã rồi tính tiếp.

Biệt thự Bạch gia chiếm diện tích lớn, phong cách phóng khoáng, phòng khách rộng rãi sáng sủa, trang trí nội thất sang trọng trang nhã như ảnh mẫu trên tạp chí. Đằng sau cánh cửa kính rộng lớn là rừng phong bạt ngàn. Trong phòng đốt nhang, mùi hương thoang thoảng trải khắp không gian.

Ngôi nhà này sang trọng hơn nhà của Hứa Minh Chính nhiều. Linh Tố cúi đầu là có thể nhìn thấy bóng mình trên nền nhà sạch bóng.

Cô gái kia đưa bà Bạch vào nhà bếp, kiên nhẫn dịu dàng khuyên bà: “Dì ơi, mau uống hết thuốc đi nào.”

Bà Bạch quay đầu đi: “Không uống. Ta không bị bệnh!”

Cô gái rất chán nản nói, “Dì à, ngoan nào, thuốc này bác sĩ kê đơn cho dì mà.”

Bà Bạch xoay người đi, nhất định không chịu uống viên thuốc đặt kề miệng, đột nhiên hét lên: “Ta không uống! Ta không bị bệnh! Các ngươi muốn hại ta!”

Cô gái mệt mỏi đặt viên thuốc xuống, ngồi thừ xuống ghế, những dòng nước mắt buồn bã lăn dài trên má. Đột nhiên cô ta tức mình cầm viên thuốc lên nhét vào miệng mình, uống một ngụm nước nuốt thẳng vào bụng.

Thím Lý sợ hết hồn, vội hét lên: “Đồng tiểu thư!”

Đồng tiểu thư đau đớn nói: “Thưa dì, bây giờ thì dì tin rồi chứ? Dì mắc bệnh đãng trí của người già. Dì ơi, nhìn dì thế này cháu đau buồn lắm, dì uống thuốc đi có được không?”

Bà Bạch ngờ vực nhìn cô ta.

Cô gái thấy người dì đã mềm lòng, liền chìa thuốc ra. Bà Bạch cúi đầu nhìn, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia căm hận, hất tay một cái, thuốc rơi lả tả xuống nền nhà.

“Dì!” Cô gái vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Thím Lý rụt rè hỏi: “Đồng tiểu thư, phải làm sao bây giờ ạ?”

Cô gái nhíu mày, “Làm sao à? Nếu dì ấy không chịu uống thuốc, chốc nữa đại thiếu gia về xem thím định ăn nói thế nào đây?”

Linh Tố không ngồi xem được nữa, thử lên tiếng hỏi: “Có cần em giúp không?”

Cô gái nhăn mày quay người nhìn Linh Tố, trên mặt lộ rõ sự không tin tưởng, nhưng vẫn lùi lại một bước, nói: “Cũng được, biết đâu dì lại xem em như Lâm Lang, nên chịu uống thuốc.”

Linh Tố đón lấy thuốc, nói với bà Bạch: “Dì à, con giúp dì uống thuốc nhé?”

Bà Bạch kiên quyết lắc đầu, nói: “Ta không bị bệnh, bọn họ muốn hãm hại ta!”

Đồng tiểu thư đứng bên cạnh hết sức chán nản, đưa tay chống trán nói: “Lại nữa rồi…”

Linh Tố không hiểu quay ra nhìn cô ta, cô ta cười khổ giải thích: “Bây giờ dì chẳng nhớ gì được nữa, thậm chí không nhớ là mình bị bệnh.”

Bà Bạch nói: “Uống thuốc vào ta chỉ muốn ngủ thôi.”

Đồng tiểu thư nhẫn nại nói: “Trong thuốc có thành phần có tác dụng an thần. Bác sĩ muốn dì nghỉ ngơi cho tốt.”

Linh Tố trong lòng hiểu rõ, thực ra một phần là muốn bà có thể yên tĩnh một chút, để tiện cho những người chăm sóc bà.

Cô mỉm cười, thử hỏi bà lần nữa: “Dì à, thuốc không có vấn đế gì đâu, dì uống luôn cho xong nhé?”

Bà Bạch nửa tin nửa ngờ nhìn cô, bất chợt thảng thốt nói: “Lâm Lang, con đã về rồi ư?”

Linh Tố chỉ còn cách đâm lao theo lao, nói: “Vâng, con về rồi đây.”

Bà Bạch nở một nụ cười sung sướng, bà vốn dĩ là một người đàn bà đẹp, chỉ cười một cái, dường như đã trở về thời kì xinh đẹp lộng lẫy nhất đời người.

Linh Tố lập tức đưa thuốc lên miệng bà. Bà Bạch ngoan ngoãn nuốt vào trong bụng.

Đồng tiểu thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười cảm kích với Linh Tố. Những đường nét trên khuôn mặt cô ta khá cứng ngắc, cười một cái, trông xinh đẹp hơn nhiều.

Bà Bạch bình tĩnh lại, nói với hai cô gái: “Ta phải đi ngủ đây, hai con đi học đi.”

Đồng tiểu thư không che giấu được vẻ bi thương trên mặt, cúi người xuống ôm lấy bà Bạch, khẽ giọng nói: “Vâng ạ, bọn con đi học đây.”

Nói xong cô ta đứng thẳng người, thở dài một hơi, phất tay ra hiệu cho thím Lý, thím Lý lập tức bước đến dìu bà Bạch, đỡ bà lên gác.

Đồng tiểu thư chỉnh lý lại y phục, lấy giấy lau mặt, sau đó mỉm cười với Linh Tố, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

“Xin lỗi nhé, chắc vừa rồi em sợ lắm nhỉ? Tinh thần của dì ấy không được tốt, từ sau cái chết của con gái, dì ấy cứ thế này suốt.”

Linh Tố không kiềm được hỏi: “Là Lâm Lang phải không ạ?”

“Em quen nó sao?” Đồng tiểu thư có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ một chút lại cười, “Chắc quen nhau trong khi tham gia hoạt động xã hội phải không? Đúng thế, ai mà không biết Lâm Lang chứ. Một cô gái xinh đẹp như thế, xuất sắc như thế, bạc mệnh như thế…”

Linh Tố im lặng.

Cô gái ngẩng đầu cười với cô, “Chị còn chưa tự giới thiệu nhỉ? Chị họ Đồng, tên Đồng Bội Hoa.”

“Em họ Thẩm, tên là Thẩm Linh Tố.”

“Chắc đây là lần đầu tiên em đến xin quyên góp?”

Đến lúc này thì Linh Tố bắt buộc phải đâm lao theo lao: “Vâng ạ.”

Chẳng trách người ta nói một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác chống lưng.

Đồng Bội Hoa cười tủm tỉm quan sát cô một lượt, dường như không chút hoài nghi, sau đó chìa ra một tờ séc.

“Mặc dù Lâm Lang đã không còn nữa, nhưng Bạch gia vẫn sẽ ủng hộ các em như từ trước đến giờ. Đây là một chút thành ý, em nhận lấy đi. Xem như là dì Bạch quyên góp vậy.”

Lần này Linh Tố đúng là sợ hết hồn, kịch có thể diễn, nhưng tiền thì tuyệt đối không thể nhận được. Cô vội vàng nói: “Bọn em… chỉ cần vài cuốn sách thôi ạ.”

Đồng Bội Hoa hơi ngẩn người, “Cũng được. Lâm Lang đi rồi, có để lại một số sách cũ, em đi theo chị.”

Thật đúng ý Linh Tố quá.

Phòng của Lâm Lang rộng rãi vượt ngoài suy đoán của cô, có phòng tắm riêng, ban công đối diện với một góc sân. Đồ đạc trong phòng đều làm bằng gỗ tử đàn, ga giường nhã nhặn sạch sẽ, còn có giấy dán tường hình hoa bách hợp.

Linh Tố hít sâu một hơi, cô cảm nhận được một chút mùi hương yếu ớt còn sót lại nơi này của Lâm Lang.

Trong phòng không có nhiều đồ đạc của con gái lắm, có vài mô hình chiến hạm, trên nóc tủ quần áo đặt một vật gì đó được bọc lại bằng túi vải.

Đồng Bội Hoa khoanh tay đứng một chỗ, đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, nói: “Sau khi con bé qua đời, căn phòng không hề có chút thay đổi. Hơn ba năm nay, chuyện gì dì cũng có thể quên, nhưng lại chưa từng quên việc đích thân quét dọn căn phòng của con gái. Từ nhỏ Lâm Lang đã hiếu động, thích đi du lịch khắp nơi. Những thứ đó đều là dụng cụ sinh hoạt ngoài trời.”

Linh Tố bước đến trước tủ sách. Những cuốn sách trong tủ được sắp xếp ngăn nắp, không dính tí bụi nào. Cô bất giác hỏi: “Em lấy mấy cuốn đi, liệu dì Bạch có phản đối không ạ?”

“Dì ấy à? Dì không nhớ chính xác được đâu.” Đồng Bội Hoa mỉm cười so vai, “Sau khi Lâm Lang qua đời, dì liền đổ bệnh, kí ức hỗn loạn. Em cũng thấy đấy, dì còn xem chúng ta như những đứa trẻ, cho rằng chúng ta mới mười tuổi.”

“Chăm sóc người bệnh chắc chị vất vả lắm.”

Đồng Bội Hoa không ngờ cô gái xa lạ này lại nói như thế. Cô ta dành cho Linh Tố một nụ cười vô cùng cảm kích, “Lúc chị còn bé bố mẹ đã li dị, cũng coi như được dì nuôi dưỡng thành người, chăm sóc dì là chuyện nên làm mà.”

Thật ra bản thân cô ta cũng biết rằng không nên nói qua nhiều chuyện riêng tư đối với một người mới gặp lần đầu, nhưng có lẽ vì đối phương là một thiếu nữ dịu dàng, khiến cô ta cảm thấy thân thiết, mới bất giác mở rộng lòng lúc nào không hay.

Đúng lúc này một người giúp việc bước vào: “Thưa Đồng tiểu thư, bác sĩ Trương đã đến rồi.”

Đồng Bội Hoa quay sang nói với Linh Tố: “Em cứ tùy ý xem đi, chị sẽ quay lại ngay thôi.”

Linh Tố thở phào một hơi, trong lòng thầm nói lời xin lỗi, dõi mắt theo bóng lưng thướt tha của Đồng Bội Hoa. Cảm giác nói dối thật không hay chút nào, cho dù đó là lời nói dối xuất phát từ ý tốt.

Trên bàn trang điểm đặt một khung ảnh bằng bạc, thiếu nữ trong ảnh mặc bộ quần áo rằn ri, đứng trên đỉnh núi, một chân giẫm lên tảng đá, tư thế uy phong. Khuôn mặt xinh đẹp đó giống hệt người thiếu nữ vô danh cô gặp trong thư viện.

Trong ngăn tủ có vài món đồ trang điểm, không nhiều nhặn gì lắm. Nhưng thuốc thì lại không ít, đủ loại vitamin, thuốc cảm cúm, thuốc kháng sinh, còn có một chai đựng ampisilin rỗng không. Xem ra dù Lâm Lang rất thích vận động, nhưng thể chất của cô lại không được tốt lắm.

Còn có một tấm thiệp mời tham quan khuôn viên trường, thời gian là ba năm trước, tên người được mời là “Quan Lâm Lang”.

Linh Tố nghi hoặc, cô ấy không mang họ Bạch sao? Cô ấy không phải người nhà họ Bạch sao?

Bất giác ánh mắt cô đảo qua đảo lại từng chồng sách trong tủ. Cô vốn định đến gặp bà Bạch, nói rõ mọi chuyện với bà, mời bà đến thư viện một chuyến, không cần biết bà Bạch có phải là người mà Lâm Lang yêu nhất hay không, dù sao tình mẫu tử vẫn có ý nghĩa đặc biệt. Nhưng mà đến đây mới biết, bà Bạch tâm thần không ổn định, căn bản không thể tự lo cho mình, đừng nói là mời bà đi một chuyến, đến nói chuyện cũng là cả một vấn đề.

Hay là nói thẳng mục đích đến đây với tiểu thư Đồng Bội Hoa?

Cô lắc đầu. Thanh niên thời đại này, ai mà tin những chuyện vong hồn dị lực chứ? Chỉ sợ Đồng tiểu thư sẽ lập tức mời cô ra khỏi cửa.

Phải làm sao bây giờ?

Đột nhiên cô cảm thấy có chút hối hận về quyết định nóng vội của mình. Cô chỉ là một cô gái yếu ớt, chứ không phải đấng cứu thế có sức mạnh phi phàm.

“Lâm… Lang?”

Linh Tố chậm rãi quay người lại.

Một bóng người cao ráo bước lại từ cửa kính ngoài ban công

Ánh tà dương đang lặn dần về hướng tây, căn phòng dần tối lại, người đàn ông đứng ngược sáng, khuôn mặt mơ hồ không rõ. Linh Tố chỉ nhìn thấy đôi mắt anh ta sáng rực như lửa.

Trong vô thức cô chậm rãi hít sâu một hơi.

Lúc này người đàn ông mới nhìn rõ cô gái đứng trước mặt mình. Đó là một cô gái còn rất trẻ, mặc đồng phục cấp ba, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, đôi mắt long lanh sâu thẳm, dường như chứa đựng biết bao câu chuyện.

Anh cảm thấy hoài nghi, cứ cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.

“Em là ai?” Giọng nói của anh nhẹ đến nỗi như tan vào bầu không khí nơi này.

“Em…” Linh Tố tắc tị, cô là ai chứ?

Chàng trai thấy cô do dự, hơi nheo mắt, ngữ khí nhuốm mùi chất vấn: “Em là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”

“Em…” Linh Tố cảm thấy mặt nóng dần lên. Cái cớ đã chuẩn bị sẵn, nhưng không cách nào thoát ra khỏi miệng được. Không biết tại sao, cô không nỡ lòng nào lừa dối người này.

Có lẽ nhìn cô hoàn toàn không giống người tùy tiện bước vào khi chưa được mời, ngữ khí của chàng trai trở nên ôn hòa hơn: “Em là bạn của Lâm Lang phải không?”

Anh có một giọng nói hay, chất chứa trong đó là sự dịu dàng khó nói thành lời, khiến Linh Tố bất giác gật đầu.

Lúc cô sực tỉnh, thì đã không kịp nữa rồi, mặt cô nóng bừng.

Chàng trai nở một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Cảm ơn em đã đến thăm Lâm Lang.” Sau đó nghiêng đầu về một bên.

Trong một thoáng, ánh nắng cuối ngày chiếu sáng nửa khuôn mặt anh. Lúc này Linh Tố mới nhìn rõ hàng lông mày rậm, tóc mai gợi cảm, sống mũi thẳng tắp và bờ môi mỏng của anh, tất cả vẽ lên một khuôn mặt nghiêng vô cùng anh tuấn đẹp trai.

Cả sự cô đơn và tiều tụy không cách nào che giấu nổi, làm người ta thương cảm.

Linh Tố đột nhiên cười khẽ mở lời: “Hà tất phải nặng lòng vì người đã khuất như thế? Mỗi người một số mệnh, hợp tan do duyên số. Kiếp này duyên đã tận, thề nguyện hẹn kiếp sau.”

Người đàn ông rùng mình kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn cô chăm chú.

Người thiếu nữ mà anh từng thân quen, cũng nói chuyện bằng ngữ điệu nhẹ nhõm thanh thản như thế này, chỉ có điều cô đã không còn trên nhân thế từ ba năm trước.

Rốt cuộc người thiếu nữ xa lạ đang đứng trước mặt anh là ai?

Đúng lúc đó, Đồng Bội Hoa đẩy cửa bước vào, phá vỡ sự ngượng ngập trong căn phòng.

“Khôn Nguyên, anh về rồi à?” Đồng Bội Hoa vô cùng vui sướng nói.

Linh Tố trợn mắt, thì ra anh ta chính là Khôn Nguyên!

Bạch Khôn Nguyên mặc bộ quần áo giản dị thường ngày, thân hình cao ráo vạm vỡ, vừa thư thái lại vừa đĩnh đạc. Hẳn nhiên Linh Tố khá xa lạ với phong thái mà chỉ một người đàn ông trưởng thành mới có. Những chàng trai mà cô quen, cùng lắm cũng chỉ sáng sủa tươm tất như Hứa Minh Chính mà thôi.

Bạch Khôn Nguyên hỏi Đồng Bội Hoa: “Bội Hoa, vị này là?”

“Đây là Thẩm tiểu thư, đến xin quyên góp.”

Lòi nói dối kéo dài chưa được một phút, đã bị vạch trần dễ dàng như vậy đó. Linh Tố không cách nào khống chế được cảm giác nóng ran trên mặt. Sống trên đời mười bảy năm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hoảng loạn bí bách như thế này, chỉ hận không thể lập tức biến mất trước mắt đối phương.

Bạch Khôn Nguyên đã phát hiện ra, nhưng lại nói: “Quyên góp à? Em cần quyên góp cái gì?”

Đồng Bội Hoa nói: “Lúc nãy dì đã nói rồi, định quyên góp vài cuốn sách và quần áo của Lâm Lang…”

“Không được!” Ánh mắt vốn dịu dàng của Bạch Khôn Nguyên đột nhiên trở nên sắc lạnh, anh gạt phắt đi, “Đồ đạc của Lâm Lang không ai được phép động vào cả, muốn quyên góp thì hãy dùng tiền!”

Cả Linh Tố và Đồng Bội Hoa đều kinh ngạc. Linh Tố chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng đến mức có thể luộc trứng gà được, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Lúc này đây, cô vô cùng hối hận vì đã đường đột mò đến Bạch gia.

Sắc mặt của Đồng Bội Hoa cũng rất tệ, cô ta mềm mỏng nói: “Khôn Nguyên, đó là chủ ý của dì mà. Anh cũng không muốn thấy dì ngày ngày nhìn vật nhớ người phải không?”

Giọng nói bình thản của Bạch Khôn Nguyên chứa đựng sự kiên định vững như đá: “Dì không muốn nhìn thấy thì thu dọn lại là được. Đồ đạc Lâm Lang để lại vốn đã không nhiều, anh không muốn mất thêm cái gì nữa.”

Đồng Bội Hoa nghe thế rùng mình, cúi đầu không nói gì. Ai cũng nghe ra, trong câu nói bình thản đó chất chứa tình ý sâu nặng chừng nào.

Ánh mắt Bạch Khôn Nguyên hướng về phía Linh Tố, chỉ là đã không còn sự dịu dàng khi nãy, giọng nói hoàn toàn khách sáo xa cách. “Thật xin lỗi vị tiểu thư đây. Tôi hi vọng, em có thể thông cảm.” Nói đoạn, anh rút một tập séc từ lồng ngực ra, xé một tấm kí lên đó, rồi chìa ra trước mặt Linh Tố.

Trong đầu Linh Tố hoàn toàn hỗn loạn, cô lùi về sau một bước, hoảng hốt xua tay: “Em không thể nhận được đâu, không được đâu.”

Bạch Khôn Nguyên tưởng là ngữ khí khi nãy của mình làm cô sợ hãi, liền hạ giọng mềm mỏng: “Không cần khách sáo thế đâu. Em đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, dù sao cũng không thể để em ra về tay trắng được.”

Khuôn mặt Linh Tố không thể đỏ hơn được nữa. Bạch Khôn Nguyên lại nói: “Trời cũng không còn sớm nữa, đường núi không an toàn, để anh bảo tài xế đưa em về.”

Rõ ràng là muốn tiễn khách.

Nhưng anh đứng gần Linh Tố quá, cô ngửi thấy một mùi hương đặc biệt toát ra từ người anh, không chắc là mùi thuốc lá hay mùi mồ hôi, dù không thơm nhưng lại khiến cô cảm thấy dễ chịu, trái tim đang đập loạn xạ dần lấy lại được nhịp đập thường ngày.

Thật kì lạ, mặc dù đều là nam giới, nhưng mùi hương trên cơ thể Hứa Minh Chính chưa bao giờ kích thích giác quan của Linh Tố như thế này.

Cô không hiểu vì sao mình lại nhận tấm séc ấy nữa.

Chiếc xe chở Linh Tố rời khỏi khuôn viên Bạch gia. Lúc này Bạch Khôn Nguyên mới nói với Đồng Bội Hoa: “Cô gái này có chút kì lạ, em có biết lai lịch của cô ta không?”

Đồng Bội Hoa cười nói: “Không phải chỉ là một cô gái đến xin quyên góp sao? Hôm nay em đã được mở rộng tầm mắt rồi, anh xem tiểu cô nương nhà người ta bị anh làm cho chết khiếp kìa…”

Bạch Khôn Nguyên cắt ngang lời cô: “Anh đã nói rõ từ lâu, không được động vào đồ đạc của Lâm Lang.”

Đồng Bội Hoa có chút ấm ức, lại có chút chán nản, “Lẽ nào anh định giữ căn phòng thế này cả đời sao?”

“Sao tự nhiên lại nói thế?”

“Anh… anh lúc nào cũng như thế! Anh đã hứa với em, bắt đầu lại từ đầu, dũng cảm đối diện với cuộc sống. Nhưng anh cứ dây dưa lằng nhằng mãi chuyện này.”

Bạch Khôn Nguyên không vui nói, “Rút cục ai mới là người dây dưa lằng nhằng mãi đây?”

Đồng Bội Hoa hét lên: “Con bé đã chết được ba năm rồi, anh vẫn còn ôm ấp đồ đạc của nó, không chịu tỉnh lại.”

“Đủ rồi!”

Đồng Bội Hoa mặt mày trắng bệch, vội vàng im bặt.

Bạch Khôn Nguyên ho một tiếng, chuyển chủ đề: “Nghe nói ngày kia Sùng Quang trở về.”

Đồng Bội Hoa thở ra mấy hơi, chậm rãi nói: “Ừm. Anh ta sắp về rồi, để em bảo người dọn dẹp lại phòng khách.”

Bạch Khôn Nguyên gọi giật cô lại: “Em có biết cậu ta về với mục đích gì không?”

Đồng Bội Hoa quay đầu, cười nhạt một cái, “Đương nhiên là em biết. Anh yên tâm đi. Em có phải là Lâm Lang đâu.”

Lúc này Linh Tố đang ngồi ghế sau trên ô tô, nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết tại sao, trong đầu cô đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Bạch Khôn Nguyên. Dưới ánh tà dương óng ả, khuôn mặt với ngũ quan rõ nét đó càng trở nên anh tuấn phi phàm, đẹp như một vị thần phương Tây.

Cô đột nhiên bật cười, nụ cười ngây thơ thuần khiết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom