-
Chương 50: Chương 50
sang ngày thứ 2, tôi quên bẵng chuyện ấy đi mà Quân sư huynh do bận túi bụi nên cũng ko hề nhắc tới..chỉ khi ăn trưa, chị Trinh đột nhiên hỏi chuyện tôi.
“àh hôm thứ bảy em đi với ai?”
“thứ bảy ..? àh ..với người bạn chung khu trọ”
chị Trinh gật gù, dường như chị ko để ý lắm, do thuận miệng nên hỏi đại thôi.. nhưng tự dưng cái gã bếp trưởng ở đâu chen ngang.
“vậy mà bảo ko phải bạn trai.”
cả tôi lẫn chị Trinh đều giật mình ngẩng nhìn hắn, bếp trưởng cầm đĩa cơm ngồi xuống trước mặt chúng tôi.
“bạn trai là sao bếp trưởng?”
chị Trinh tỏ vẻ thắc mắc, bắt đầu quan tâm đến vấn đề này, tôi vẫn ngồi ngó anh ta ko lên tiếng.
“thôi cho qua đi. chị biết gì mà hỏi.”
Quân đáp, có vẻ hắn ta bỗng hối hận vì đã buộc miệng hơi vô duyên, vừa nói vừa liếc trộm tôi 1 cái, rồi cúi đầu ăn. vì hỏi bếp trưởng ko được, chị Trinh quay sang tôi.
“em đi với bạn trai hả?”
“ko, bạn thường thôi chị.”
tôi trả lời chị nhưng mắt vẫn để chỗ sư huynh khiến anh ta giống như kẻ bị theo dõi, đâm ra cáu.
*____*
“EM LÀM GÌ MÀ NHÌN TÔI KIỂU ĐÓ?”
cả khu phòng ăn đều bị đán h động, họ ngước cả lên và đổ dồn mắt về phía tôi. ko hiểu có phải được Thần nhập hay sao mà tôi thấy rất tỉnh. ack ack tôi chỉ nhún vai, ko nói câu nào.
…….
có lẽ thái độ đó của tôi càng làm sư huynh nổi điên, trong khi tôi bắt đầu khoái chí với 1 suy nghĩ bất chợt..
tôi nghĩ… hình như là…gã ấy hơi quan tâm tôi theo 1 cách ko bình thường, biết đâu…anh ta thích tôi, hahaha.
mặc dù ý nghĩ này hơi khùng và ko thể tin được, nhưng nó làm tôi thấy buồn cười. vì vậy tôi thỉnh thoảng cứ tủm ta tủm tỉm trong khi làm việc.
“em ra đây 1 chút!”
“yah?”
bếp trưởng nói giọng khô khốc, mặt chằm vằm, tôi đang trộn món thập cẩm hải sản, phải bỏ dở, rửa tay và đi theo anh ta ra kho. mọi ý nghĩ vui vui nãy giờ biến mất, cảm giác sợ hãi đã trở lại, hic hic.
“chuyện gì vậy, bếp trưởng?”
“em tưởng em đang ở party à?”
“sao ạ? em ko hiểu?”
“có ai CƯỜI trong lúc làm như em ko? giỡn chơi với tôi chắc?”
“em…em.. hix..mà ..cũng có chứ… đâu ai cấm cười trong giờ làm đâu.” sư huynh tiến sát tôi, tay trái chống lên tường sau lưng tôi.
“người ta cười…ko như em. cái kiểu em cười…thấy ghét lắm!”
“tại anh ghét em nên em làm cái gì anh cũng ghét.”
“tôi ghét em bổ béo gì cho tôi??!”
“em cảm thấy vậy. hoặc là anh… quan tâm em quá!”
“quan tâm em?”
cánh tay trái đang chống mạnh của bếp trưởng bỗng co lại, và hắn khẽ lùi ra sau 1 chút, giữ thế đề phòng.. tôi cố hít sâu và nói theo cảm tính.
“anh có bận tâm chuyện thứ bảy chị Trinh làm gì, anh Lý đi với ai, anh Thanh ngủ hay chưa đâu. anh toàn để ý tới chuyện của em”
“tôi…tôi…đó là vì… sư phụ bảo tôi…để mắt tới em.”
“sư phụ?”
“dù muốn dù ko thì em vẫn là sư muội.. khác nào em gái tôi đâu.”
àh, thì ra. đã biết ý nghĩ quái đản đó là vô lý rồi, ko hiểu sao tôi vẫn thấy thất vọng khi nghe lời giải thích.
“ờ hen..sư muội..”
“chứ em nghĩ sao hả?”
“em nghĩ… anh ..thích em.”
“HẢ?”
mặt gã rất là sốc, giống như vừa nghe tin khủng bố đặt bom trong nhà anh ta ấy. tôi cũng ko tin là mình có thể nói ra 1 cách ngây thơ như thế.. nhưng lời đã thốt ra rồi. T__T
“em có điên ko? em vừa bảo tôi ghét em, rồi giờ bảo tôi thích em? hahaha…tôi mà thích em á?!”
“ko thích thì thôi, làm gì bảo em điên?”
tôi ném cho anh ta 1 câu sắc gọn, giọng bực bội, quê quê, rồi xô hắn ra để đi về bếp. dạo này tôi toàn gặp chuyện gì đâu, những chuyện khiến tôi cảm thấy rất hụt hẫng, như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục vậy.
“àh hôm thứ bảy em đi với ai?”
“thứ bảy ..? àh ..với người bạn chung khu trọ”
chị Trinh gật gù, dường như chị ko để ý lắm, do thuận miệng nên hỏi đại thôi.. nhưng tự dưng cái gã bếp trưởng ở đâu chen ngang.
“vậy mà bảo ko phải bạn trai.”
cả tôi lẫn chị Trinh đều giật mình ngẩng nhìn hắn, bếp trưởng cầm đĩa cơm ngồi xuống trước mặt chúng tôi.
“bạn trai là sao bếp trưởng?”
chị Trinh tỏ vẻ thắc mắc, bắt đầu quan tâm đến vấn đề này, tôi vẫn ngồi ngó anh ta ko lên tiếng.
“thôi cho qua đi. chị biết gì mà hỏi.”
Quân đáp, có vẻ hắn ta bỗng hối hận vì đã buộc miệng hơi vô duyên, vừa nói vừa liếc trộm tôi 1 cái, rồi cúi đầu ăn. vì hỏi bếp trưởng ko được, chị Trinh quay sang tôi.
“em đi với bạn trai hả?”
“ko, bạn thường thôi chị.”
tôi trả lời chị nhưng mắt vẫn để chỗ sư huynh khiến anh ta giống như kẻ bị theo dõi, đâm ra cáu.
*____*
“EM LÀM GÌ MÀ NHÌN TÔI KIỂU ĐÓ?”
cả khu phòng ăn đều bị đán h động, họ ngước cả lên và đổ dồn mắt về phía tôi. ko hiểu có phải được Thần nhập hay sao mà tôi thấy rất tỉnh. ack ack tôi chỉ nhún vai, ko nói câu nào.
…….
có lẽ thái độ đó của tôi càng làm sư huynh nổi điên, trong khi tôi bắt đầu khoái chí với 1 suy nghĩ bất chợt..
tôi nghĩ… hình như là…gã ấy hơi quan tâm tôi theo 1 cách ko bình thường, biết đâu…anh ta thích tôi, hahaha.
mặc dù ý nghĩ này hơi khùng và ko thể tin được, nhưng nó làm tôi thấy buồn cười. vì vậy tôi thỉnh thoảng cứ tủm ta tủm tỉm trong khi làm việc.
“em ra đây 1 chút!”
“yah?”
bếp trưởng nói giọng khô khốc, mặt chằm vằm, tôi đang trộn món thập cẩm hải sản, phải bỏ dở, rửa tay và đi theo anh ta ra kho. mọi ý nghĩ vui vui nãy giờ biến mất, cảm giác sợ hãi đã trở lại, hic hic.
“chuyện gì vậy, bếp trưởng?”
“em tưởng em đang ở party à?”
“sao ạ? em ko hiểu?”
“có ai CƯỜI trong lúc làm như em ko? giỡn chơi với tôi chắc?”
“em…em.. hix..mà ..cũng có chứ… đâu ai cấm cười trong giờ làm đâu.” sư huynh tiến sát tôi, tay trái chống lên tường sau lưng tôi.
“người ta cười…ko như em. cái kiểu em cười…thấy ghét lắm!”
“tại anh ghét em nên em làm cái gì anh cũng ghét.”
“tôi ghét em bổ béo gì cho tôi??!”
“em cảm thấy vậy. hoặc là anh… quan tâm em quá!”
“quan tâm em?”
cánh tay trái đang chống mạnh của bếp trưởng bỗng co lại, và hắn khẽ lùi ra sau 1 chút, giữ thế đề phòng.. tôi cố hít sâu và nói theo cảm tính.
“anh có bận tâm chuyện thứ bảy chị Trinh làm gì, anh Lý đi với ai, anh Thanh ngủ hay chưa đâu. anh toàn để ý tới chuyện của em”
“tôi…tôi…đó là vì… sư phụ bảo tôi…để mắt tới em.”
“sư phụ?”
“dù muốn dù ko thì em vẫn là sư muội.. khác nào em gái tôi đâu.”
àh, thì ra. đã biết ý nghĩ quái đản đó là vô lý rồi, ko hiểu sao tôi vẫn thấy thất vọng khi nghe lời giải thích.
“ờ hen..sư muội..”
“chứ em nghĩ sao hả?”
“em nghĩ… anh ..thích em.”
“HẢ?”
mặt gã rất là sốc, giống như vừa nghe tin khủng bố đặt bom trong nhà anh ta ấy. tôi cũng ko tin là mình có thể nói ra 1 cách ngây thơ như thế.. nhưng lời đã thốt ra rồi. T__T
“em có điên ko? em vừa bảo tôi ghét em, rồi giờ bảo tôi thích em? hahaha…tôi mà thích em á?!”
“ko thích thì thôi, làm gì bảo em điên?”
tôi ném cho anh ta 1 câu sắc gọn, giọng bực bội, quê quê, rồi xô hắn ra để đi về bếp. dạo này tôi toàn gặp chuyện gì đâu, những chuyện khiến tôi cảm thấy rất hụt hẫng, như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục vậy.
Bình luận facebook