• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nạp Thiếp Ký 2 (2 Viewers)

  • Chương 117

Dương Thu Trì hỏi: "Vậy sau này thì sao? Nàng đi tìm hắn chưa?"


Liễu Nhược Bằng gật đầu: "Rồi, người này quả nhiên biết giữ chữ tín. Sau lần đầu tiên đánh bại y, suốt ba năm sau y không hề mang binh nam hạ. Mãn hạn ba năm, cũng là năm Sùng Trinh thứ 14, thiếp đến Liêu Đông tìm y. Lần này, thiếp chỉ dùng 260 chiêu là kích bại được y."


"Ha ha ha, nương tử lợi hại, còn tên Đa Nhĩ Cổn đó càng luyện càng thụt lùi, ha ha ha."


"Không phải vậy đâu, bỡi vì ba năm này thiếp chuyên tâm luyện võ, trong khi y nhất mực tác chiến với quân đội Đại Minh tại Liêu Đông, thời gian dùng cho võ công tự nhiên không nhiều, nên thua thiếp. Người này quả là một hán tử, thua rồi không trở mặt, cho đến hiện giờ đã hai năm rồi mà không mang binh nam hạ."


"À, thì ra năm năm nay Đa Nhĩ Cổn không mang binh nam hạ cướp bóc, thì là vì bị vợ ta đánh bại. Ha ha, ta đại biểu bá tánh Đại Minh kính vợ một nụ hôn!" Nói xong hôn chốc một cái vào má của Liễu Nhược Băng.


Liễu Nhược Băng đỏ hồng cả mặt, cũng hôn đáp lại hắn: "Phu quân quá khen rồi...!"


"À, sao trước nàng nói sư phụ là lão sư?"


"Thử chàng xem có nói thật không ấy mà!"


Dương Thu Trì nhỏen miệng cười, nhưng nụ cười từ từ tiêu biến, lòng nghĩ Băng nhi nếu như đã lấy hắn, tự nhiên không lừa hắn chuyện này. Bỏ qua chuyện sư phụ nàng là ai, bỏ qua chuyện Đa Nhĩ Cổn có giữ lời thật hay là vì tình thế không cho phép nam hạ, nhưng chuyện trước mắt là nếu đồng tử công của Liễu Nhược Băng bị phá, thì công lực sẽ đại tổn, giống y như kiếp trước vậy, rõ ràng cũng không phải là lời giả.


Băng nhi một khi công lực đại tổn, sẽ phải đối mặt với ba vấn đề lớn: Một là con gái Ngải Miêu Miêu của cừu gia nhất định còn đến báo cừu. Người này có võ công chỉ kém Liễu Nhược Băng một chút, trong khi Băng nhi của hắn là người tâm cao khí ngạo, quyết không cho hắn giúp giết chết Ngải Miêu Miêu. Và hắn cũng không thể ngày nào theo sát Băng nhi, một khi nàng đơn độc gặp Ngải Miêu Miêu, e rằng hung đa cát thiểu. Hơn nữa, Băng nhi đi khiêu chiến khắp nơi trong những năm gần đây, kết ra không ít cừu gia. Nếu như biết công lực của nàng giảm, họ sẽ liên thủ tầm cừu, bi kịch của sư phụ nàng nói không chừng sẽ xảy ra lại trên người nàng.


Vấn đề thứ hai là Đa Nhĩ Cổn, người này rốt cuộc thế nào thì hắn chỉ từ trong điện ảnh và tiểu thuyết biết qua. Nếu như y biết giữ chữ tín, có thể dùng chiêu này bức y không mang binh nam hạ, đương nhiên không thể chờ một cách vô hạn chết, chờ hắn hiện đại hóa quân đội rồi, thử coi có tranh giành được với y không.


Vấn đề thứ ba là khẩn bách nhất, hơn cả hai chuyện trước, đó là phòng thủ trước mắt không thể không dựa vào võ công của Liễu Nhược Băng. Hai ngày trước có thể chống đỡ được đại quân của Trương Hán Trung công thành đều là nhờ nàng phần lớn. Do đó, hiện giờ không thể để công lực của Liễu Nhược Băng giảm được.


Liễu Nhược Băng thấy hắn ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, dựa vào lòng hắn, khẽ nói: "Xin lỗi phu quân, Băng nhi làm chàng mất hứng rồi..."


Dương Thu Trì cười cười: "Không sao! Dù gì nàng cũng là vợ ta, chúng ta giải quyết những vấn đề rắm rối trước mắt rồi viên phòng cũng không muộn. Nhưng mà, ta có một yêu cầu."


"Phu quân cứ nói." Liễu Nhược Băng ngước mặt mỉm cười nhìn hắn.


"Ả Ngải Miêu Miêu gì đó, lần sau nàng quyết đấu cùng ả, kích bại ả rồi ta muốn giết ả nàng không được can thiếp, chúng ta không thể cứ cù cưa như vậy mãi, đúng không nào?"


Liễu Nhược Băng suy nghĩ một lúc, khẽ gật đầu: "Phu quân nói đúng, nhưng phu quân cũng phải đáp ứng thiếp, khi thiếp đối quyết cùng ả, chàng tuyệt không được nhúng tay vào, cho đến khi thiếp đánh bại ả thì thôi. Được không?"


"Cái đó đương nhiên, chúng ta phải thắng cho đẹp vào,.... nhưng mà..."


"Nhưng mà làm sao?"


"Nếu lỡ khi, ta nói là lỡ khi, ả Ngải Miêu Miêu đó không biết học từ hải ngoại chiêu số âm độc nào đó làm hại nàng, ta không khoanh tay đứng nhìn đâu."


"Sao hả? Chàng không tin năng lực của Băng nhi?"


"Không phải vậy, ta nói lỡ khi, nàng cũng nói là ả này xuất chiêu vô cùng âm độc mà."


Liễu Nhược Băng cười mỉm: "Chàng yên tâm đi, chỉ cần đối quyết đường đường chính chính, cho dù là có đánh bại thiếp, cũng không hại thiếp được đâu, thiếp có lòng tin này."


Tuy Liễu Nhược Băng đầy lòng tự tin, nhưng Dương Thu Trì vẫn lo lắng, lòng nghĩ cái này không thể mạo hiểm, cần phải phòng thủ mới được. Điều hay nhất là phải làm sao thân không biết quỷ không hay diệt Ngải Miêu Miêu, để cho ả bị chết bất ngờ hay gì đó, Băng nhi sẽ không trách hắn được. Làm chuyện này hắn có tự tin, sẽ không để lại dấu vết gì. Nhưng mà không biết Ngải Miêu Miêu hiện giờ ở đâu, ả là ai... không thể chờ được, cần phải chủ động tìm kiếm, tiên hạ thủ vi cường!


Dương Thu Trì hỏi: "Nàng và Đa Nhĩ Cổn quyết đấu lần thứ bao vào lúc nào?"


"Năm sau."


"Trong vòng một năm?"


"Đúng, trước ngày cuối năm sau đều được."


"Vậy được, trước lúc này, vi phu sẽ kiến lập quân đội, cố đánh bại Đa Nhĩ Cổn và Hậu Kim, triệu để tiêu trừ cái hoạn này, nếu vậy thì vụ đánh cuộc này không thể tiếp tục nữa rồi."


Liễu Nhược Băng nhìn hắn: "Đại quân của Đa Nhĩ Cổn vô cùng lợi hại, thiếp đã thấy qua rồi..."


"Lần này nương tử không tin năng lực của vi phu rồi, hắc hắc."


Liễu Nhược Băng cười cười: "Tin, phu quân là giỏi nhất."


"Ta giỏi cái gì nào?" Dương Thu Trì cười ái muội, thò tay vào áo quần nàng, vạch tiết y, sờ và vò nắn nhẹ gò ngực cao vợi chắc nịt của nàng.


Liễu Nhược Băng rên lên một tiếng, nằm dựa vào lòng Dương Thu Trì, miệng lẩm bẩm: "Phu quân...."


Dương Thu Trì lần tay khắp tơi, đến bụng dưới phẳng lì của nàng, rồi gò tam giác thần bí của nàng.


"A..." Liễu Nhược Băng lần đầu kinh qua cái hoan hỉ của nam nữ, tuy chỉ là những thứ mào đầu, nhưng đã thở khì khì, thần hồn điên đảo.


Dương Thu Trì sờ nắn khắp ngọc thể của Liễu Nhược Băng, vật dưới khố cũng vùng dậy đòi xung phong, khiến hắn gần như muốn phóng mình lên chiến mã. Khi biết mình làm như vầy là đùa với lửa, phá đi trinh tiết của Liễu Nhược Băng, có hối cũng không kịp, hắn vội thu liễm tâm thần, dùng ý chí kéo cương ngựa quay đầu, kéo mần gối che đi thân hình y sam hở hang loạn của nàng.


Liễu Nhược Băng giống như rơi xuống vực, vội mở bừng mắt, vừa thẹn vừa giận nhìn hắn.


Dương Thu TRì hôn lên trán nàng: "Không thể đùa với lửa được, ta e sẽ nhịn không nổi. Ngoan, ngủ một giấc đi. Ta ra vườn phối trí tạc đạn. Ta để tiểu hắc cẩu ở đây làm hộ pháp cho nàng."


Mắt Liễu Nhược Băng như có nước, bộ dạng yêu kiều như hoa xuân: "Dạ! Mau đi đi, địch quân tiến công hãy gọi thiếp ngay."


"Được!" Dương Thu Trì hôn chào nàng, đứng dậy bước ra cửa, còn quay lại gửi một cái hôn gió, khiến Liễu Nhược Băng đỏ mặt tận mang tai, khẽ cười đáp trả.


Dương Thu Trì đứng ở chỗ công tác ở sương phòng trong nội nha, nhìn những thùng nguyên liệu đã trống gần hết đến phát ngốc. Hắn tính toán lại, số nhiên liệu này giỏi lắm chỉ làm được hơn chục đầu pháo đạn, cộng thêm mấy quả trên thành lâu, tổng cộng không tới 20. Lần đầu đánh lui địch quân tiến công, đã dùng gần 100 quả đạn. Quy mô tiến công lần kế của địch quân phải nhiều hơn, và sẽ sử dụng nhiều thủ đoạn hơn, tránh xung phong dày... như vậy, uy lực sát thương của tạc đạn sẽ giảm. Cho nên, muốn dựa vào không tới 20 quả tạc đạn bằng đá này để đánh lui địch quân quả là nhiệm vụ bất khả thi. Trong khi đó, quặng mỏ còn chưa đưa đến, luyện chế cần một thời gian, e rằng không kịp.


Xem ra cần phải lợi dụng hiệu quả số nguyên liệu này mới được!


Súng xung phong! Đối phó đội hình dày đặc này, ngoài trừ tạc đạn, vũ khí tốt nhất là súng xung phong hoặc súng máy!


Nguyên liệu chế tạo tạc đạn thì tiêu hao nhiêu, chứ chế tạo đạn dược thì hữu hiệu hơn, đủ chế ra hai ba vạn viên với số nguyên liệu này! Nếu hắn chế ra đầu đạn có lực xuyên thấu đủ mạnh, thì có thể bắn một viên xuyên qua hai ba tên! Đối phó 3 vạn địch quân như vầy, chỉ cần diệt phân nửa thì cũng đủ chúng khiếp sợ chạy hết rồi.


Ha ha!


Dương Thu Trì cảm thấy hưng phấn về ý tưởng này, và không biết đồ hình hắn giao cho lão Hắc đầu chế tạo ra súng có hiệu quả thế nào.


Dương Thu Trì vội mệnh lệnh cho Mã Lăng Vũ mang theo mấy hộ vệ đến chỗ lão thiết tương, lấy cây súng xung phong, súng bán tự động, vỏ đạn và ngòi nổ đến.


Nhanh chóng, mấy thứ đó được đưa về.


Dương Thu Trì cầm cây súng xung phong lên nhìn, lão hắc đầu không thẹn là lão công tượng về hưu của triều đình, tay nghề rất khá, nhìn bên ngoài không khác gì súng xung phong hiện đại bao nhiêu.


Hắn lập tức phối trí thuốc súng không khói và thuốc nhồi. Hắn cho nhồi thuốc vào mấy chục viên đạn, bỏ vào băng, gắn vào súng, mở khóa bảo hiểm, đưa đạn lên nòng, không tệ, đạn thuận lợi tiến vào nòng, chỉ còn bước cuối cùng nữa thôi, đó là bắn thí điểm!


Dương Thu Trì dĩ nhiên không tự cầm súng bắn thử, hắn cột súng vào một cây trong vườn, bảo hộ vệ vá mấy bao cát đặt làm giá để ở ngoài mấy mét, sau đó dùng một sợi dậy cột vào cò súng, kéo đi thật dài, rồi nấp sau mấy bao cát, kéo dây.


Đoàng đoàng đoàng...!


Ba tiếng nổ giòn vang lên, bao cát phía trước hiện ba lổ lớn cát văng tung tóe!


Thành công rồi! Ha ha, Dương Thu Trì mừng rỡ, lại kéo cò mấy lần nữa, đoàng đoàng đoàng đoàng...., miệng súng phun ra lưỡi lữa, bắn hàng loạt đạn cắm vào bao cát phía trước!


Quá tốt rồi! Dương Thu Trì liên tục kéo sợi dây, khi bắn sắp hết băng đạn thử, thì "oành!" một cái, họng súng xì ra khói đen... nổ lòng súng rồi!


Lòng Dương Thu Trì lạnh ngắt, lát sau mới quẳng sợi dây, từ từ bước tới xem xét, thì thấy nòng súng và khoang súng xung phong đã vỡ toát hết cả!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom