-
Chương 59: Xấu như con khỉ
Phương Quỳnh ê chề lê bước rời khỏi trước sự khinh ghét của tất cả mọi người. Đuổi được cô ta đi rồi, Hạnh Chi hả hê nịnh mẹ:
“Mẹ cũng thức thời và hiện đại nhỉ?”
“Chứ sao? Mẹ có tuổi nhưng không lẩm cẩm, giấy mà đòi gói được lửa à? Tức thật con mất dạy. Đời nào ra đời ấy, người xấu không có nghĩa sẽ sinh ra con không tốt. Là do môi trường giáo dục và nhận thức của đứa trẻ. Đầy nhà bố mẹ làm ông nọ bà kia, không thì cũng tri thức đầy mình vẫn nảy nòi ra thằng con g.i.ết người đấy thôi. Đấy như con Quỳnh, mẹ nó có đi tù đâu, mà sinh ra cái tính ích kỷ gian dối. May mà thằng Vũ nó tỉnh táo.”
“Vậy là do anh ạ?”
“Ừ.”
Bà bỏ qua con gái đi đến bên Ngọc My, cô nãy giờ vẫn còn đang mải suy tư chuyện khác, chợt giật mình ngước lên. Bà Hồng hiền hậu nắm tay cô:
“Đừng nghĩ nhiều mấy lời của con bé ấy, cháu không làm gì có lỗi với nó hết, nhé!”
“Vâng, cháu cảm ơn bác ạ!”
Ngọc My gượng gạo đáp. Bà Hồng sợ cô mệt thì gọi người bên ngoài vào nhờ đưa Ngọc My về nhà. Long đầu trọc sau khi đưa bố con Hoàng Minh đến đây thì vẫn ở bên ngoài đợi.
Trên đường đi, cô chợt hỏi:
“Chú có biết chuyện của cháu không ạ?”
Anh ta giật mình, ngước mắt nhìn lên gương chiếu hậu. Nhìn vào gương mặt non nớt nhưng thoáng u sầu của Ngọc My khiến người đàn ông dấy lên sự tội lỗi. Anh ta biết cái ngày bản thân ở trước mặt cô nói ra sự thật cũng đến rồi.
Bên ngoài trời bắt đầu tối hẳn, đèn đường vàng vọt chiếu lên chiếc xe hơi màu đen đậu bên vệ đường. Sau khi Long đầu trọc thú nhận hết với Ngọc My tất cả mọi chuyện, cho đến hiện tại đã là nửa tiếng trôi qua, cô vẫn ngồi yên bất động, không nói câu nào.
Anh ta hít một hơi thật sâu, ăn năn nói:
“Chú xin lỗi vì đã giấu cháu.”
“Cháu xin lỗi chú.”
Lời xin lỗi của Ngọc My khiến Long đầu trọc sửng sốt vô cùng, cô ngước mặt, nhoẻn miệng cười:
“Dù thế nào thì người có lỗi cũng vẫn là mẹ cháu. Tội nghiệp mẹ cháu gây ra quá lớn, bởi vậy…”
“My, lỗi là do chú vì sự nông nổi và đồng tiền làm mờ mắt, mới nhận làm cái việc hại người ấy. Cháu không có lỗi gì với chú cả. Cháu đừng xin lỗi chú. Chú sẽ càng cảm thấy dằn vặt hơn.”
Cô chợt im lặng, cứ mỗi lúc bản thân lại phát hiện ra quá nhiều sự thật về mẹ mình, quá nhiều người vì bà ấy mà khốn đốn, khiến Ngọc My càng cảm thấy bản thân cần phải chịu trách nhiệm với những điều ác độc mà mẹ mình gây ra.
Cô nuốt nghẹn, đánh bạo hỏi:
“Chú có biết ai là bố của cháu không? Có phải ông Minh không chú? Có phải anh Vũ sợ cháu đau lòng nên giấu cháu làm giả kết quả xét nghiệm ADN không chú?”
“Không, hắn không phải bố cháu, không ai trong hai kẻ đã cư.ỡ.ng bức mẹ cháu cả. Đúng là anh Vũ đã sợ nếu hắn thật sự là bố cháu sẽ khiến cháu đau lòng, nên đã bảo chú hãy nhận là bố cháu nếu kết quả là đúng. Nhưng thật may mắn, hai người không cùng huyết thống.”
Tiếng thở hắt ra không che đậy từ Ngọc My khiến Long đầu trọc cũng cảm thấy bớt căng thẳng. Ngọc My không muốn nói chuyện nữa thì bảo anh ta đưa mình về nhà. Cô không ngờ Hoàng Vũ lại vì mình làm quá nhiều như vậy. Anh cũng biết rõ mối quan hệ của hai người sẽ không có kết quả vậy mà vẫn cố chấp ở bên cạnh cô đến bây giờ, vì cô mà lao tâm khổ tứ.
Xe vẫn lao vút trên đường, bên trong tối om, chỉ thỉnh thoảng lại ánh lên bóng nước long lanh rơi ra từ khóe mắt Ngọc My một cách âm thầm lặng lẽ.
Hoàng Vũ gọi điện về nhà hỏi mẹ tình hình, bà Hồng hớn hở khoe:
“Mẹ đã xử lý nó cho con rồi, thật sự quá thất vọng, không ngờ nó lại gian trá như vậy. Thằng chồng hờ kia của nó cũng tuyên bố sẽ giành lại quyền nuôi con, Hoàng Minh có dấu hiệu bị tự kỷ nhưng không được khám chữa đấy. Con đấy không xứng đáng làm mẹ. Xuýt chút nữa là cõng rắn vào nhà rồi.”
“Vâng con biết rồi, mẹ ăn tối rồi nghỉ ngơi đi ạ! Chuyện còn lại để con lo.”
“À khoan, lúc ấy cái My cũng ở đây.”
“Mẹ bảo sao?”
“Con Quỳnh nó gọi cái My đến, mẹ cũng an ủi con bé rồi nhưng thấy nó cứ buồn buồn…”
“Mẹ con nói chuyện với mẹ sau nhé!”
Dứt lời Hoàng Vũ đã tắt máy, anh sốt sắng gọi Ngọc My nhưng lại là Nam My nghe máy, cô ấy nặng lời nhiếc móc anh họ một thôi một hồi tắt phụt không thèm nói chuyện với Hoàng Vũ.
Anh không sợ bị chửi, chỉ sợ Ngọc My vì những lời không hay từ miệng Phương Quỳnh làm cho tổn thương mà thôi. Anh nhờ người trực thay rồi cấp tốc trở về nhà Ngọc My, vừa tới phòng khách đã bị chặn đứng lại. Nam My ưỡn bụng bầu sắp tới ngày sinh cản anh.
“Làm gì đấy, bầu bí tối rồi còn đến đây làm gì? Ai đưa em đến? Ngọc My ở bên trong phải không? Để anh vào xem cô ấy thế nào đã.”
“Không phải vào, anh cứ ở yên đấy cho con bé còn nghỉ ngơi.”
Hoàng Vũ bị ngăn cản thì khó chịu cau mày, tay chống hông, tay đưa lên xoa gáy, tỏ ra lo lắng và sốt ruột vô cùng.
Nam My không nể nang mà nhiếc móc:
“Ngay từ đầu em đã cảnh cáo anh đừng dây dưa với Ngọc My rồi cơ mà. Anh thừa biết hai người không thể có kết quả mà vẫn cố tình khiến con bé yêu anh, anh thích trêu đùa tình cảm của người khác đến thế cơ à?”
“Anh không trêu đùa. Anh yêu Ngọc My thật. Sao mày cứ phải gán cái xấu xa tệ hại cho anh thế nhỉ?”
“Yêu? Vứt mẹ cái tình yêu của anh đi. Anh yêu nó, có từ bỏ được sự nghiệp vì con bé không? Ngày trước anh cũng yêu Phương Quỳnh ch.ế.t đi sống lại, rồi thì sao, vẫn giã đám đấy thôi. Phương Quỳnh có tham vọng, chị ta bất chấp liêm sỉ đeo bám, cầu xin tình yêu của anh. Đấy là vấn đề của bọn anh em không bàn luận. Nhưng anh đừng có biến Ngọc My thành Phương Quỳnh thứ hai. Nói cho anh biết, anh là anh trai em, nhưng nếu anh làm tổn thương con bé, em không tha cho anh đâu.”
Những lời của họ Ngọc My ở trong phòng đều nghe thấy cả. Nghe chính miệng Hoàng Vũ khẳng định anh yêu cô mà sao Ngọc My lại cảm thấy đau như thế này? Thời gian này cô bị nỗi đau khác ám ảnh giày vò đến nỗi quên mất hệ lụy khác còn tàn khốc hơn từ thân thế của mình.
Cô là con gái của tù nhân đã lĩnh án, anh là cảnh sát, làm sao có thể đến với nhau? Dù Hoàng Vũ có bất chấp vì cô mà chịu kỷ luật hay từ bỏ sự nghiệp đi chăng nữa thì Ngọc My cũng không thể chấp nhận được. Biết là không thể đến được với nhau nhưng lại chẳng thể đang tâm từ bỏ. Sao ông trời lại giỏi trêu ngươi con người ta như vậy? Tại sao anh biết tất cả sự thật rồi mà vẫn nỡ lòng để cô ngập sâu vào thứ tình cảm còn nguy hiểm hơn cả thuốc độc này? Tiếp theo phải thế nào? Đi tiếp con đường không lối ra này hay từ bỏ?
Ngọc My đau đến nghẹt thở, tay siết chặt lấy ngực trái của mình khiến mảnh áo sơ mi lúc này càng trở nên nhàu nhĩ. Cả người cô theo tấm cửa gỗ đang ngăn cách hai người từ từ đổ gục xuống, nước mắt nhỏ giọt lã chã rơi xuống sàn gỗ lạnh tanh mà bờ môi đã bị cắn chặt để không bật ra tiếng nức nở nào.
Tương lai phía trước của hai người họ mờ mịt hệt như tầm mắt giăng đầy nước mắt của cô lúc này. Mông lung mờ ảo, không thấy lối ra.
Trong lúc Ngọc My đang đắm chìm trong sự dày vò của đau khổ thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng rên la, cô giật mình gạt nước mắt, mở cửa chạy ra. Hoàng Vũ vừa đỡ Nam My vừa thảng thốt nhìn cô:
“Hình như nó sắp đẻ hay sao ấy. Đang hung hăng chửi anh thì gào lên xong nhăn nhó mặt mày, em xem thử xem.”
Ngọc My vội vàng nhào tới, vừa sờ nắn bụng Nam My vừa hỏi:
“Chị cảm thấy thế nào ạ?”
“Đau lắm, cuộn lên từng cơn, giống lần sinh Bát nhỏ.”
“Dự sinh là bao giờ ạ?”
“Một tuần nữa.”
“Thôi thế thì sinh sớm rồi. Anh đưa chị tới bệnh viện. Em gọi anh Bách chuẩn bị sẵn sàng đỡ đẻ.”
Hoàng Vũ không chần chừ cong người bế thốc Nam My trên tay, cô ấy đau đến toát mồ hôi hột, răng nghiến chặt, i ỉ kêu đau. Ngọc My ngồi ghế dưới liên tục lau mồ hôi và hỏi han tình trạng của Nam My, để xác định cô vẫn ổn.
Lúc này ở bệnh viện Hoàng Bách nhận được tin thì đã chuẩn bị sẵn sàng, một lát sau lại có điện thoại gọi tới, anh vội vàng nghe:
“Thế nào rồi, đi tới đâu rồi mà sao lâu thế?”
“Chị rỉ ối rồi, anh chuẩn bị…”
“Rồi, nhanh lên.”
Hoàng Bách thúc giục, chân thì đã chạy ra tới cổng bệnh viện. Chỉ hai phút sau đèn xe ô tô chở sản phụ đã lia đến gối anh. Hoàng Bách tránh đường rồi nhanh chóng chạy theo xe vào tới sảnh, ở đó băng ca chuyển bệnh nhân đã sẵn sàng. Anh vừa ôm vợ đặt lên vừa liên tục hỏi han cô.
Nam My không trả lời, vừa thấy chồng thì đã túm đầu tóc anh thật chặt, miệng không ngừng chửi:
“Bọn đàn ông các anh là một đám khốn nạn, a…”
“Đàn ông bọn anh khốn nạn, em đừng chửi nữa, giữ sức sinh con được không? Anh ở đây rồi.”
“Đau…”
Hoàng Bách vừa chạy theo băng ca vừa nắm chặt tay vợ, từng cơn gò tử cung cuộn lên khiến Nam My đau đến không thở nổi, bàn tay cũng vô thức siết chặt lấy tay chồng, mang cơn đau truyền sang cả cho anh. Nhìn em rể mặt nhăn như sắp khóc đến nơi mà Hoàng Vũ cũng sốt ruột theo, vợ đẻ đáng sợ như thế này sao? Anh lặng lẽ nhìn sang Ngọc My, cô gượng cười đáp lại:
“Vào phòng sinh rồi, có anh Bách, sẽ mẹ tròn con vuông thôi.”
Cánh cửa phòng sinh đóng lại, vẫn còn văng vẳng tiếng mắng chửi của Nam My. Thật ra cô không hay làm những việc mất sức thế này đâu, nhưng lại bị cơn đau đẻ và sự bực tức với anh họ cộng dồn vào mới sinh ra bất mãn mà chửi đổng cả đám đàn ông lên như thế.
Một lúc sau ở ngoài cửa phòng sinh, cả hai bên nội ngoại nhà Hoàng Bách đã có mặt. Người lớn không lo lắng mấy vì nhất mực tin tưởng Hoàng Bách, sức khỏe Nam My cũng hoàn toàn bình thường, chỉ có ông cụ non Bát nhỏ là đang ngồi lại bị tiếng kêu la của mẹ nó làm cho giật thót mình mà đứng dậy, đi đi lại lại trước cửa phòng sinh.
Nó vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Sao mà lâu thế nhỉ?”
Chợt một tiếng hét thất thanh vang lên làm thằng bé cũng giật mình, cái mặt búng ra sữa của nó chợt nhăn nhúm lại rồi bật khóc:
“Đã bảo là không cho đẻ em bé rồi lại còn, đau chết mẹ của Bát nhỏ rồi. Hu hu hu. Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Nó khóc khiến người lớn phát hoảng, bà nội vội ôm lấy nó dỗ dành:
“Sắp xong rồi. Nín bà thương.”
“Không đâu, bố bảo đẻ em bé đau lắm, đau ch,ế.t mẹ của Bát rồi bà ơi! Hu hu!”
Nó lắc đầu nguầy nguậy, ai dỗ thế nào cũng không chịu tin. Bà nội, bà ngoại bất lực nhìn nhau. Hoàng Vũ ở bên cạnh khẽ lắc đầu rồi bước đến trước mặt thằng bé:
“Nín đi, đàn ông con trai khóc cái gì? Tí mẹ ra ngay bây giờ đấy. Ch.ế.t làm sao được mà lo.”
“Không tin bác đâu. Bác là đồ lừa đảo làm sao mà tin được.”
Nó nhẹt cái mồm phản bác, rõ ràng thằng bé đang khóc lóc rất thảm thương mà người lớn lại không ai bảo ai phải phì cười.
Hoàng Vũ ngắn tũn mặt lại, ngoảnh sang nhìn Ngọc My, thấy cô cũng đang cười thì bất giác nở nụ cười theo. Anh đứng dậy đi đến bên cô, thấp giọng thì thầm:
“Cứ cười đi, em còn phải sinh cho anh năm đứa đấy, xem lúc ấy còn cười được không?”
Cô xấu hổ, bám tay anh nhéo thật mạnh, Hoàng Vũ không đau chỉ bật cười. Nhìn anh cười mà lòng cô nặng trĩu, thật sự sẽ có cái ngày cô sinh con cho anh sao?
Nam My đau hơn hai tiếng thì sinh, mẹ tròn con vuông. Sau khi làm các thủ tục cho bé sơ sinh, Nam My cũng được gặp con, vì sữa chưa về kịp nên con bé phải bú sữa ngoài. Bát nhỏ quanh quẩn bên mẹ, nó chống tay u ếp ngay bên đầu giường, vừa sờ sờ gò má mẹ vừa hỏi:
“Mẹ còn đau không mẹ?”
Cô lặng lẽ gật đầu.
“Bát nhỏ thấy em chưa?”
“Xấu như con khỉ ấy.”
“Sao lại chê em xấu?”
“Có đẹp đâu mà khen chứ mẹ? Lại còn làm đau mẹ nữa, chả thích.”
Nam My cười mà như mếu, thằng nhóc này nhất định không chịu thay đổi định kiến của mình về em bé, vẫn không thích em như ban đầu. Nam My khẽ thở hắt ra, thấy mẹ thở dài nó lại sốt sắng hỏi:
“Mẹ làm sao thế hả mẹ?”
“Mẹ buồn.”
“Sao mẹ lại buồn, vì em bé xấu quá à mẹ?”
“Vì Bát nhỏ không thích em.”
Bát nhỏ xụ mặt ra, “Thì thích được chưa mẹ?”
Nam My lẳng lặng lắc đầu, Bát nhỏ lại cáu:
“Vậy phải làm sao nữa, đã bảo thích rồi còn gì mẹ?”
“Chả thấy vui gì cả, bảo thích mà cái mặt xị ra như kia à?”
“Đây con cười rồi đây này.”
Nó lém lỉnh móc tay vào khóe miệng kéo ngoác cái miệng ra khiến Nam My phì cười, làm đau cả vết khâu tầng sinh môn mà méo hết cả mặt.
…
Hôm đầy tháng con gái Nam My bạn bè của hai người đến rất đông. Ngọc My đi vào phòng thăm em bé trong khi mọi người đang rôm rả trò chuyện ở bên ngoài. Lúc cô ngồi khoanh chân bế con bé, Nam My phát hiện ra trên cẳng chân Ngọc My loáng thoáng có vết bầm thì chợt túm lấy.
“Sao thế ạ?”
“Sao lại có vết bầm như thế này?”
Nam My kéo cao ống quần Ngọc My lên, trên nền da trắng ngần càng dày đặc vết bầm hơn nữa. Ngọc My không lấy làm bất thường thì tỉnh queo đáp:
“Em cũng không biết nữa, chắc là do muỗi đốt ấy, em chả thấy đau gì cả.”
“Không đau, hay em bị va vào đâu không? Có khi nào là bệnh về máu không? Em thử đi khám xem nào.”
Ngọc My thu chân về, khoanh tròn lại, lắc đầu:
“Em không sao mà, sức khỏe em bình thường. Đủ điều kiện tham gia hiến máu, với cả em hiến thường xuyên nên có bệnh thì đã phát hiện ra rồi.”
Nam My ngờ vực hỏi:
“Thật không?”
“Vâng, em giấu chị làm gì chứ?” Ngọc My quả quyết.
Nam My không hỏi nữa nhưng vẫn không tin tưởng lắm, lại sợ anh họ mình làm gì cô thì nhân lúc Ngọc My đi ra ngoài phòng khách đã gọi ngay Hoàng Vũ vào chất vấn. Anh cũng giống Ngọc My vô cùng lạ lẫm khi Nam My hỏi về những vết bầm trên người cô.
Tối hôm ấy lúc Ngọc My ngủ, anh lặng lẽ vén ống quần ngủ của cô lên, rất nhiều vết thâm tím trên bắp chân và cả đùi. Hoàng Vũ lo lắng kéo cả áo cô lên kiểm tra phát hiện bụng và mạn sườn cũng có, anh ở cùng cô suốt vậy mà hoàn toàn không để ý thấy những dấu vết bất thường này từ lúc nào mà xuất hiện. Hoàng Vũ nhớ lần cuối cùng hai người ân ái cũng đã nửa tháng trước, sau đó Ngọc My đến kỳ kinh nguyệt, lại hay trực đêm, anh không muốn làm cô mệt nên không đòi hỏi.
Trong lòng Hoàng Vũ chợt dấy lên sự băn khoăn, anh cũng sợ như Nam My nói có khi nào Ngọc My bị bệnh gì mà giấu không? Anh thật sự rất muốn gọi cô dậy để hỏi nhưng lại sợ gây áp lực cho Ngọc My, nên cứ trầm ngâm ngồi cạnh chăm chú nhìn cô phân tích. Thời gian này nhiều lúc Hoàng Vũ cũng cảm thấy cô rất lạ, hay cười nhưng cứ thần thần bí bí kiểu gì, nhiều lúc chẳng tập trung giống như trước gì cả.
Hoàng Vũ bí mật lắp camera ở trong nhà, cả phòng khách và phòng ngủ đều có. Nếu Ngọc My mà biết anh làm thế này, thế nào cũng mắng anh biến thái. Nhưng Hoàng Vũ thật sự không an tâm sau khi đã thấy những dấu vết bất thường trên người cô, anh sợ lúc cô ở một mình lỡ ngất đi mà không ai phát hiện sẽ rất nguy hiểm.
Hôm nay Hoàng Vũ lại trực đêm, anh theo thói quen mở camera lên xem Ngọc My đang làm gì, thì giật mình vội phóng to màn hình điện thoại hết cỡ bởi hành động của cô. Ngọc My ngồi một mình trên xô pha, tay tự cấu vào da thịt một cách điềm nhiên và bình thản như một thói quen đã hình thành từ rất lâu, miệng lại không thôi lẩm bẩm nói gì đó khiến Hoàng Vũ chết lặng. Anh vội vàng gọi điện thoại với hy vọng phân tán được sự chú ý của Ngọc My, đồng thời ngăn cản hành động vô thức làm đau mình ấy của cô.
Ngọc My vẫn bình thản nghe điện, cười nói với anh như chẳng có chuyện gì càng khiến Hoàng Vũ sốt ruột.
Ngày hôm sau Hoàng Vũ tan làm sớm đã đến trước cổng bệnh viện đón Ngọc My, trước khi cô lên xe còn lấy hoa mua sẵn ra tặng khiến cô vừa bất ngờ vừa vui vẻ. Anh đưa cô đến siêu thị mua đồ ăn, từ ngày yêu nhau Hoàng Vũ rất để ý đến đồ ăn thức uống của Ngọc My. Anh không có nhiều thời gian ở bên cô nên cứ nhè ra lúc rảnh rỗi liền mua đầy đồ ăn tươi sống chất vào tủ lạnh, đúng cữ lại gọi hỏi xem cô có ăn uống đầy đủ hay không? Hoàng Vũ biết Ngọc My là người nắm rõ giá trị của đồ ăn, và không bao giờ phung phí hay bỏ mứa nên rất yên tâm không sợ cô sau lưng mình vứt đồ ăn đi.
Lần này cũng thế, anh lại mua cả đống đồ, lúc thanh toán Ngọc My còn phải lén lút bỏ bớt lại vì sợ không ăn kịp nó hỏng bỏ đi rất phí.
Sau bữa tối, Hoàng Vũ lựa lời hỏi Ngọc My:
“Dạo gần đây em cảm thấy sức khỏe thế nào?”
“Em ổn, khỏe hơn trước đây nhiều vì được ăn uống đầy đủ chất. Hì.”
Cô cười ngọt ngào đáp lại, Hoàng Vũ ngờ vực hỏi thêm:
“Thật ư? Em không giấu giếm gì anh chứ?”
Ngọc My bình thản lắc đầu, nét mặt vẫn điềm nhiên như chẳng hề giấu giếm chuyện gì, chỉ riêng cái tay không an phận lại vô thức cấu vào cổ chân mình. Hoàng Vũ nhìn thấy liền chộp lấy cổ tay cô giữ lại, giọng anh gấp gáp lại hơi lớn:
“My! Em làm cái gì vậy?”
“Em… em có làm gì đâu?”
Hoàng Vũ xót xa xoa xoa lên da thịt tụ máu tím bầm, dịu dàng hỏi cô: “Có đau không?”
“Em không.”
Không đau? Làm sao có thể không cảm thấy đau đớn khi toàn thân mình đầy rẫy những vết như vậy? Lúc đầu anh còn từng phỏng đoán có khi nào cô mắc bệnh Phong nên mới không cảm thấy đau hay không, nhưng rõ ràng khi nãy lúc nấu ăn bị bỏng Ngọc My vẫn cảm giác được mà kêu đau. Tại sao lúc tự cấu mình thì không có cảm giác?
Lúc Ngọc My đi lấy quần áo khô vào để gấp, Hoàng Vũ viện cớ thèm thuốc nên đi ra ngoài. Anh gọi điện cho Hoàng Bách nói về tình trạng hiện tại của Ngọc My. Hoàng Bách nói với anh chỉ sợ rằng Ngọc My mắc chứng trầm cảm, nên mới tự hành hạ thể xác mà chính bản thân cô cũng không phát hiện ra. Hoàng Vũ vô cùng sửng sốt khi nghe suy đoán của em rể. Thấy anh im lặng, Hoàng Bách lên tiếng nhắc nhở:
“Anh nên đưa em ấy đến gặp bác sĩ tâm lý để kiểm tra, chứ để lâu sợ là sẽ còn phát sinh những biến chứng khác, rồi tự làm hại bản thân mà chúng ta không lường trước được đâu. Bệnh trầm cảm rất nguy hiểm.”
“Ừm, anh biết rồi. Ở bệnh viện có bác sĩ nào ổn không?”
“Có, để em sắp xếp, anh làm công tác tư tưởng, khuyên con bé đi khám sớm đi.”
Hoàng Vũ ậm ừ, rồi cúp máy. Điếu thuốc trên tay đã cháy hết phân nửa mà anh cũng chẳng còn tâm trạng để mà hút tiếp nữa. Chỉ cần nghĩ tới những vết bầm tím trên người Ngọc My là lòng anh lại rối bời, hoang mang xen lẫn hoảng sợ. Cô bị trầm cảm, sao anh lại không phát hiện ra, từ lúc nào mà Ngọc My lại có thể thản nhiên hành hạ thể xác mình như vậy?
...
Sau khi đến gặp bác sĩ tâm lý, họ nói với Hoàng Vũ rằng Ngọc My chưa đến mức bị bệnh trầm cảm, tình trạng của cô được gọi là Tự hành hạ bản thân. Bác sĩ giải thích một cách dễ hiểu nhất cho anh:
“Tự hành hạ bản thân thường là kết quả của việc không có khả năng để đối phó một cách lành mạnh với những tổn thương tâm lý. Họ là hững người có một thời gian khó khăn để điều chỉnh, thể hiện hoặc thấu hiểu cảm xúc. Sự kết hợp của những cảm xúc khác nhau gây nên việc tự gây thương tích thường rất phức tạp. Ví dụ, có thể có cảm giác vô ích, cô đơn, hoảng loạn, tức giận, tội lỗi, tự chối bỏ bản thân, tự ghét bản thân mình hoặc rối loạn tì.n.h d.ụ.c. Không biết thời gian gần đây Ngọc My có gặp chấn động gì về tâm lý không?”
Hoàng Vũ khổ sở gật đầu, vì muốn hỗ trợ tốt nhất cho việc điều trị của Ngọc My, Hoàng Vũ đã nói cho bác sĩ nghe về những gì mà cô phải trải qua, có thể là nguyên nhân làm ảnh hưởng đến tâm lý và tinh thần của cô. Ông ấy liền đưa ra phỏng đoán:
“Vậy có thể cô ấy đang nghĩ mình đáng bị trừng phạt vì những lỗi lầm tự nhận thức nên mới tự hành hạ bản thân mình.”
“Vậy phải làm sao?”
...