-
Chương 53: Em say nước ngọt à?
Hoàng Vũ vừa kéo ghế cho Ngọc My cười vừa ghé tai bảo cô:
“Đừng để ý mấy thằng nó, bọn nhóc con thích tò mò ấy mà.”
“Em thấy các anh ấy lớn rồi mà, có khi còn nhiều tuổi hơn cả em.”
“Ừ, thằng cu áo đen bằng tuổi em thì còn lại đều là anh chị hơn tuổi.”
Trong khi hai người tình cảm thì thầm thì một người khác đã lên tiếng:
“Hôm nay có khách, sếp Vũ giới thiệu đi chứ nhỉ?”
Mọi người có mặt như chỉ chờ câu mở lời này của ông ấy mà hùa theo làm rộn cả phòng ăn được bao trọn trong nhà hàng. Một lúc bị nhiều người tập trung nhìn vào khiến Ngọc My thật sự rất ngại, nhưng lại không tỏ ra bẽn lẽn giống như những cô gái lần đầu ra mắt người thân quen bạn bè của người yêu. Cô chủ động mỉm cười lại với họ trước nhờ đó một lần nữa lấy được thiện cảm của đồng nghiệp của Hoàng Vũ.
Sau khi anh giới thiệu từng người với cô để cho Ngọc My tiện xưng hô thì quay sang bảo nhân viên nhà hàng lên đồ ăn, nhưng lại bị mấy người bọn họ hùa vào bóc mẽ:
“Anh Vũ chưa giới thiệu bạn ở bên cạnh kìa. Trẻ thế này chắc không phải cháu nào đó họ hàng nhà anh đấy chứ?”
“Luyên thuyên, làm sao mà là cháu được. Chị này đủ mười tám tuổi chưa hả anh?”
Họ hí há cười đùa với nhau khiến Ngọc My cũng muốn cười mà phải nhìn sắc mặt Hoàng Vũ, trông anh như muốn tạt đầu hai cậu tếu táo kia lắm rồi.
Lúc này một người khác mới lên tiếng giải vây:
“Cứ luyên tha luyên thuyên có muốn trực đêm thông tuần không hả?”
Dứt lời anh ta liền đá lông nheo trêu đùa với họ. Hai chàng trai trẻ được dịp gõ đũa phản đối:
“Không đâu em còn chưa có người yêu, phải đi tán gái nữa chứ. Anh Vũ sẽ không làm thế với bọn em đâu. Cả đội tác chiến đặc biệt có mình anh với chú Thức và chị Giang Linh là có gia đình. Bọn em không muốn theo chân anh Vũ ở giá đâu. Nhà anh ấy nhiều đất xây miếu chứ bọn em nhà đông con…”
“Mấy cái thằng ranh này.”
Hùng đưa tay ôm đầu vừa bị Hoàng Vũ búng hạt lạc rang vào vờ nhăn nhó kêu lên:
“Ây da, anh manh động thế.”
“Thôi đừng trêu anh ấy nữa, để yên anh Vũ giới thiệu bạn một cách tử tế còn ăn xem nào. Chờ bữa này tôi nhịn từ sáng cho sạch ruột đấy.”
Người phụ nữ duy nhất ngoài Ngọc My lên tiếng giải vây. Hoàng Vũ cười cười tỏ ra biết ơn cô ấy rồi quay sang Ngọc My, ánh mắt đặt lên cô đều là sự yêu chiều một cách lộ liễu khiến người khác không khỏi ghen tị:
“Đây là Ngọc My, bạn gái của anh.”
“Uề… Anh Vũ có bạn gái. Là bạn gái thật luôn này. Lần đầu tiên giới thiệu luôn.”
“Thật đấy, bọn em còn tưởng anh ở giá cơ.”
Hùng và Hiệp hùa nhau trêu anh khiến tâm điểm bị rời sang Hoàng Vũ, tránh cho Ngọc My sự ngượng ngùng.
Trên bàn tiệc chỉ có hai người là nữ, một là Ngọc My, người còn lại Tên Giang Linh cũng là đồng nghiệp của Hoàng Vũ. Từ lúc vào phòng cô đã cảm thấy chị ấy rất quen mặt, cứ ngờ ngợ như đã từng gặp ở đâu đó rồi. Ngọc My vô thức chăm chú nhìn người kia để khơi gợi trí nhớ của mình, khi để ý lại mới phát hiện người đó cũng nhìn mình từ lúc nào, chị ấy mỉm cười thắc mắc:
“Sao thế, trên mặt chị có gì hả bé?”
“Dạ? À không ạ! Em xin lỗi.”
“Thế nào, nhìn chị quen à?”
Ngọc My ngại ngùng gật gật đầu. Chị ấy vừa đẩy bàn xoay chọn món cho mình, vừa vui vẻ nói:
“Chắc tại gương mặt phổ thông, với cả đội chị chụp ảnh với nhau nhiều mà. Chắc thấy trong ảnh cùng anh Vũ hả?”
Lời chị ấy như ừa giải vây cho Ngọc My, cô gật đầu cho qua chuyện. Chứ thực tế Ngọc My đã nhìn thấy ảnh chụp tập thể của cơ quan Hoàng Vũ bao giờ đâu.
Hoàng Vũ tuy uống rượu cùng mấy anh em nhưng vẫn để ý đến người bên cạnh. Thấy Ngọc My cứ ngẩn ngơ cái gì ấy mà để bát trống không thì tay còn lại lại tự động gắp thêm đồ ăn bỏ vào bát cho cô:
“Em ăn đi, nguội hết cả rồi.”
“Vâng, anh cũng ăn đi đừng chỉ uống thế.”
Đợi họ chăm sóc cho nhau xong, chị gái kia mới mang ly sang mời Hoàng Vũ:
“Anh Vũ uống với em.”
Anh ngoảnh mặt sang hất hàm hỏi:
“Nhất trí. Đầy hay vơi?”
Chị gái kia xởi lởi bá vai hất hàm:
“Tất tay. Anh mà cũng sợ rượu à? Rượu ở Sea Storm có loại nào mà anh chưa thử đâu nhỉ?”
Chị ấy cười híp cả mắt, lại đưa chén rượu được rót đầy tràn cụng vào ly của Hoàng Vũ, rồi chén của ai nấy uống chỉ vài giây đã cạn tới đáy.
Nhắc đến Sea Storm, Ngọc My đã nhớ ra người mà mình thấy quen mắt kia, chính là người phụ nữ hôm đó ở trước cửa nhà vệ sinh trong bar cùng Hoàng Vũ làm chuyện mờ ám. Tâm tư đơn thuần chợt vì điều đó bị xáo trộn, Ngọc My tự nhiên cảm thấy không thoải mái khi họ ôm vai bá cổ chúc tụng nhau như thế kia.
Dù anh có bảo chưa từng quan hệ với ai ngoài Phương Quỳnh thì lần đó Ngọc My nhìn thấy rõ ràng, hình ảnh ám muội đầy dâm đãng ấy nên khó lòng gạt bỏ suy nghĩ họ không có gì với nhau.
Ngọc My vừa bước ra đến cửa phòng vệ sinh thì đã bị chặn đứng lại, cô giật mình ngước mắt nhìn lên.
“Anh cũng đi vệ sinh à?”
“Anh tưởng em bỏ chạy nên đi tìm.”
“Em có làm sao đâu mà phải bỏ chạy? Anh làm gì mờ ám sợ em hiểu lầm chứ gì?”
“Anh mờ ám?”
Hoàng Vũ tự chỉ tay vào mặt mình, môi đã đẩy cong tựa cười. Ngọc My vẫn nhìn anh không chớp mắt. Người kia chẳng nói chẳng rằng cứ thế bước lên, ép cô lùi vào trong phòng vệ sinh, Ngọc My muốn né để đi ra nhưng lại bị anh giữ lại, còn thuận tay đóng chặt cửa nhà vệ sinh lại.
“Anh làm gì đấy?”
“Tâm sự thầm kín với em.”
Dứt lời anh đã đổi chỗ, xoay người ép Ngọc My lên ván cửa. Cô trợn mắt nhìn anh không chớp:
“Anh say đấy à?”
“Không, em không thấy Giang Linh bảo anh uống hết rượu trong bar cũng chẳng say đấy à?”
“Ờ, là chị gái ở trước cửa nhà vệ sinh trong bar lần trước nhỉ?”
Hoàng Vũ nghe ra được mùi hờn dỗi ở đây thì cười thầm trong bụng, hóa ra cô nhóc này cũng biết ghen tuông cơ đấy, bảo làm sao suốt bữa ăn chỉ cắn đũa nhìn hai người chúc tụng qua lại với nhau.
Anh thấp đầu mang hơi thở đầy mùi men nồng phả vào mặt Ngọc My khiến cô khó chịu khẽ cau mày, tay vừa đưa lên định đẩy đầu anh ra liền bị bắt lấy, giữ chặt không cho cựa quậy:
“Giang Linh chuyên đóng cặp tình nhân với anh lúc đi làm án. Ơ không tin à?”
Ngọc My bĩu môi lắc đầu, tất nhiên là cô không tin rồi, có mà trẻ con mới tin lời anh nói, tận mắt cô nhìn thấy họ thân mật với nhau thế cơ mà.
“Không tin thì anh diễn lại cho em xem bọn anh làm như thế nào nhé. Cô ấy có gia đình rồi, chồng là đồng nghiệp của bọn anh đấy. Bạn diễn cực kỳ ăn ý nên đùa mà cứ như thật, lừa cả cô bé ngốc này, lúc làm nhiệm vụ làm sao có tâm trí mà nghĩ mấy chuyện linh tinh ấy chứ. Chưa kịp ăn thịt người thì đã ăn kim loại rồi.”
Anh bật cười thành tiếng, phẩy nhẹ lên chóp mũi cô trêu chọc. Ngọc My ghen nhầm hóa thẹn túm lấy tay anh giữ chặt, rồi xoay người mở cửa đòi ra ngoài.
Lúc họ quay trở lại Giang Linh đã ngà ngà say, đang ngất ngưởng ngồi một chỗ. Hoàng Vũ lại bị bốn người đàn ông kéo lại chúc tụng nên đành để Ngọc My tự ngồi một mình.
Cô lấy nước lọc cho Giang Linh uống, cô ấy thân thiện nhìn sang, tay nhận lấy:
“Cảm ơn em!”
Mặt Giang Linh đỏ au như mặt trời, nhưng xem ra vẫn còn khá tỉnh táo. Cô ấy kéo ghế xích lại gần Ngọc My, khoác vai cô hỏi han:
“Em với anh Vũ quen nhau lâu chưa?”
“Cũng mấy năm rồi ạ!”
“Yêu nhau cơ.”
“Mới gần đây, sau khi anh Vũ giúp thầy em minh oan ạ!”
"Chùa Tâm Thiên?"
"Vâng!"
Ngọc My thật thà, Giang Linh gật gù cái đầu, phía đám đàn ông lại ồ lên tiếng dô thu hút sự chú ý của hai người. Giang Linh nhìn họ một cái rồi quay sang nói với Ngọc My:
“Quen anh Vũ lâu rồi thì chắc cũng nghe nhiều điều không mấy tốt đẹp về anh ấy lắm đúng không?”
“Vâng.”
“Không sợ à?”
Ngọc My lặng lẽ lắc đầu, Giang Linh bật cười khe khẽ:
“Trong mắt người khác anh Vũ là sâu mọt của công an thành phố Biển. Nhưng trong mắt những người có mặt ở đây anh ấy là người đồng nghiệp, cấp trên đáng tôn trọng nhất. Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một Vũ “tệ nạn” bảo kê vũ trường lớn nhất Thành phố Biển, nuôi giang hồ, sát gái…”
Giang Linh thoáng ngừng lại, đằng hắng nhập giọng:
“Em có hiểu như thế nào hi sinh thầm lặng không? Những người như anh Vũ tai tiếng nhận về, vinh quang đồng đội hưởng. Có được vinh danh cũng là âm thầm trong nội bộ biết. Người khác nhìn vào sẽ cho rằng anh ấy nhờ mối quan hệ và tiền bạc để được thăng cấp tăng hàm, nhưng thực tế người tài mà, họ chỉ cần đúng thực lực cũng tự nổi bật giữa tất cả. Cấp trên tin tưởng anh ấy lắm nên mới để anh Vũ quản lý đội tác chiến đặc biệt của bọn chị, trong cơ quan chỉ những người chủ chốt mới biết được thân phận thật sự của người đứng đầu này thôi. Anh Vũ đưa em đến gặp mặt bọn chị hôm nay mà không cần dặn dò phải giữ bí mật gì, chứng tỏ là rất coi trọng và tin tưởng em. Nói những lời này không phải kể lể hay dọa sợ em đâu mà chỉ muốn em hiểu và thông cảm cho anh ấy thôi.”
Ngọc My tai nghe Giang Linh nói, nhưng ánh nhìn và tâm tư đều đặt lên người đàn ông đang thoải mái cười đùa chúc tụng với đồng nghiệp của mình ở kia. Nói là yêu anh nhưng cô chưa thật sự hiểu hết đặc thù tính chất công việc mà Hoàng Vũ đang làm, Ngọc My cũng giống những người khác chỉ nhìn thấy một tay chơi sát gái đầy rẫy tệ nạn đáng coi thường, chứ không phải một cảnh sát mẫn cán. Từ khi yêu anh cô đã xác định sẽ chấp nhận bỏ ngoài tai hết những thói hư tật xấu mà người khác kể về anh, nhưng sự thật mà Giang Linh mang đến thật sự ngoài sức tưởng tượng của cô.
Người đàn ông hay cợt nhả thiếu nghiêm túc kia lúc này trong mắt Ngọc My bỗng trở nên đẹp đẽ và cao quý một cách lạ thường. Giang Linh đưa mắt nhìn sang, chị ấy đủ từng trải để thấy được sự say mê và tôn sùng từ trong ánh nhìn của Ngọc My đối với Hoàng Vũ thì không ngại ngần rốc bầu gan ruột, lần này là đứng trên lập trường của người phụ nữ, không phải đồng nghiệp của Hoàng Vũ:
“Anh Vũ cũng bốn mươi tuổi rồi, tính ra thì công danh sự nghiệp viên mãn, chỉ thiếu một gia đình nhỏ của riêng mình nữa là vẹn tròn.”
“Vâng!”
“Cứ cho là nhiệt huyết, yêu nghề nên không nghĩ tới việc riêng đi chăng nữa, nhưng cùng lắm cũng theo nghề được hai chục năm nữa là về hưu, lúc ấy quay lại mọi nhiệt huyệt, chiến công đều chỉ còn là dĩ vãng, anh ấy còn lại gì đâu. Bọn chị đều có gia đình cả rồi, nên đều mong anh Vũ cũng có người ở bên cạnh hiểu anh ấy, cùng san sẻ buồn vui với anh ấy. Nói thật nghề này nhìn vào thì oai phong dọa được người đấy nhưng áp lực lắm em ạ!”
Ngọc My hiểu ý Giang Linh muốn ám chỉ điều gì, nhiều lúc Ngọc My cũng quên mất ông chú biến thái của mình đã bốn mươi tuổi, bản thân còn trẻ nên không để ý đến tuổi tác của anh.
Vì vui quá nên Hoàng Vũ hơi quá chén, đành đi taxi về. Anh mượn cớ say mè nheo Ngọc My giúp mình tắm, tưởng đâu cô sẽ giãy nhảy lên từ chối rồi mắng anh biến thái nhưng không ngờ Ngọc My lại đồng ý một cách dễ dàng.
“Em chỉ giúp anh lau người ở trên thôi đấy.”
“Cũng được.”
Hoàng Vũ không ngần ngại cởi áo treo lên mắc, Ngọc My bị những vết sẹo chằng rõ mờ không theo quy luật trên lưng anh làm cho giật mình, không phải lần đầu cô nhìn anh ở trần nhưng lần này mới thật sự để tâm đến chúng, cảm xúc lúc này cũng khác lạ hơn. Nhớ lại lời Giang Linh nói lúc ở nhà hàng thì lại cảm thấy thương Hoàng Vũ nhiều hơn. Cô siết chặt khăn mặt đã sấp ướt trong tay, tay còn lại đưa lên chạm vào da thịt đỏ au vì rượu của anh.
“Sao thế?”
“Đâu là do lúc bị thương được sư thầy cứu ạ?”
“Em biết rồi à?”
“Vâng! Lần đầu gặp nhau em còn là một đứa bé nhỉ?”
“Anh không nhớ nữa. Chắc tầm mười tuổi.”
Giọng anh trầm ấm, mang theo ý cười. Ngọc My cũng nhoẻn miệng cười theo, trong đáy mắt ẩn hiện sự xót xa.
“Vết nào ạ?”
“Vết dài nhất ở vai trái ấy, thấp một chút nữa có một vết giống sẹo bỏng.”
“Em…”
Hành động của Ngọc My khiến Hoàng Vũ giật thót mình, cảm giác lúc bờ môi mềm mại chạm vào da thịt như vừa có luồng điện cực mạnh chạy xẹt qua. Sống lưng Hoàng Vũ theo đó cũng trở nên căng cứng. Cơ hàm cứng ngắc gọi tên cô:
“My!”
Âm vực bật ra từ cuống họng trầm thấp nặng nề, không khiến Ngọc My dừng lại, bàn tay gầy xương hơi ráp nhẹ nhàng lần trên da thịt nóng bỏng. Hoàng Vũ chợt nghiêng đầu, liếc nhìn qua vai, một lần nữa đè giọng nhắc nhở người đang nghịch ngợm mình ở phía sau:
“Anh uống rượu rồi đấy, đừng kích thích anh. Anh không kiềm chế được như lúc tỉnh táo đâu.”
Ngọc My ngẩng đầu không đáp, tay như có giác hút bám chặt trên lưng anh. Cô thấp hơn Hoàng Vũ nhiều nên chỉ thấy một phần xương hàm và cằm của anh, cảm nhận da thịt mình đang chạm vào ngày càng nóng lên, mới lúng túng trả lời:
“Em... có bắt anh kiềm chế đâu.”
Lời vừa dứt, hơi thở nóng bỏng đã cận kề trước mặt cô, cả thân hình cao lớn đỏ au bao trọn lấy Ngọc My, ép cô tựa vào thành bồn rửa mặt vậy mà cô còn chẳng giãy nhảy lên phản kháng như mọi lần khiến anh thật sự lạ lẫm. Đáy mắt màu đen thẫm ẩn chứa sự ham muốn cuồng nhiệt đắm đắm nhìn vào đôi mắt có chút loạn, như muốn một lần nữa xác nhận lại điều cô vừa nói:
“Em say nước ngọt à?”
Cô lặng lẽ lắc đầu, ngượng nghịu:
“Say anh.”
Hoàng Vũ bật cười sảng khoái, trái tim cằn cỗi bỗng chốc reo vui, lần đầu tiên Ngọc My bộc lộ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn mà không cần giữ kẽ như vậy với anh. Anh thấp đầu ghé miệng dụ dỗ Ngọc My:
“Tắm chung với anh nhé, anh tỉnh rượu rồi.”
“Thật không?”
“Thật, em làm anh tỉnh như sáo rồi đây này.”
Không đợi cô đồng ý, làn môi ấm đã phủ xuống nuốt trọn môi Ngọc My, dù gấp gáp nhưng Hoàng Vũ cũng tự dặn lòng phải thật từ tốn và nhẹ nhàng nếu không sẽ làm cô bé của anh sợ chạy mất dép.
Nụ hôn từ dịu dàng mời gọi dần trở nên chất ngất triền miên, vượt qua khỏi khuôn khổ của tình yêu trong sáng muốn tiến xa hơn. Ngọc My hơi hoảng xong lại được Hoàng Vũ dẫn dắt nên thuận tình phối hợp với anh. Tay anh chế trụ gáy cô cố giữ Ngọc My không bị ngả về phía sau quá, còn cô cũng vô thức vươn tay quàng lên cổ anh bấu víu, bờ môi hé hé cho Hoàng Vũ thuận lợi càn quét. Ngọc My bị hôn đến sắp cạn kiệt khí thở mà Hoàng Vũ cũng không có ý định muốn nhả ra, anh như kẻ khát rong ruổi cả ngày trên hoang mạc mới tìm được mạch nước ngầm mà tranh thủ từng khắc ngụp lặn trong đó mà không hề thấy đủ.
Ngọc My mất đi dưỡng khí thì siết chặt tay đang ôm cổ Hoàng Vũ kìm giữ lại rồi ngoảnh mặt trốn tránh, bờ môi đỏ mọng vì bị anh nhiệt tình vần vò he hé hớp lấy không khí, khuôn ngực cũng không ngừng phập phồng lên xuống.
Cứ tưởng tránh đi là thoát nhưng Hoàng Vũ càng hôn càng nghiện vẫn cần mẫn gặm cắn, rải từng nụ hôn vụn vặt nhưng kích thích đê mê xuống cằm Ngọc My. Cô ngứa ngáy ngẩng mặt né đi thì bờ môi anh lại rơi xuống cổ, không ngừng trêu trọc. Vì ngửa cổ lên khiến Ngọc My hít thở một cách khó nhọc, vô thức tạo thành sự gấp gáp dụ tình. Hoàng Vũ lại hiểu lầm thành hưởng thụ thì càng nồng nhiệt hơn.
Ngọc My không phản kháng nên Hoàng Vũ cứ tùy ý làm theo ý mình, chẳng mấy chốc cô đã thấy toàn thân lạnh lẽo, lúc để ý mới phát hiện trên người chẳng còn đến mảnh vải tử tế ngoài mảnh tam giác đang che chắn nơi thần bí của mình. Ngọc My thảng thốt đưa tay ôm lấy ngực trần, quai áo nhỏ còn lủng lẳng trên cổ tay trượt xuống mắc lại giữa khủy tay cô.
Dù biết rằng khi chấp nhận cùng nhau làm chuyện thân mật nhất thì việc phải phô bày thân thể một cách trần trụi nhất trước mắt đối phương là điều không thể tránh khỏi, nhưng mọi quyết định lúc này đều là bộc phát bởi sự chi phối của cảm xúc nên Ngọc My hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị gì.