-
Chương 42: Tai nạn giao thông
Ngọc My lùi người cự tuyệt:
“Không cần.”
Hoàng Vũ lại ngoan cố bước lên, tay vẫn giữ nguyên tư thế đưa ô che trên đầu cô:
“Tôi đưa em về nhà.”
“Không cần.”
Ngọc My đổi hướng nhích sang bên phải rồi cắm đầu bước đi.
“Đang mưa đấy.”
“Chẳng có cơn mưa nào rơi mãi không tạnh. Mưa gió cũng không lạnh lẽo bằng lòng người.”
“Sao em cố chấp, thích tự hành hạ bản thân mình thế nhỉ?”
“Không phải việc của chú. Chú đừng đi theo, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cháu nữa, cháu không tin lời chú nữa đâu.”
“Đi về, rồi không muốn nhìn thấy nữa cũng được. Tôi không xuất hiện trước mặt em nữa được chưa?”
Hoàng Vũ phát cáu, lôi phắt Ngọc My lại, khiến mặt cô đập vào ngực anh, may có lớp áo phao dày làm đệm nên không đau lắm. Ngọc My khó chịu vùng vằng, nhưng cho dù Hoàng Vũ chỉ dùng một tay thì cô cũng chẳng thể thoát ra được khỏi anh. Cánh tay bị Hoàng Vũ ghì lấy phát đau, Ngọc My nhăn mặt kêu lên:
“Đau đấy.”
Hoàng Vũ vừa buông lỏng lực nắm, cô đã định bỏ chạy nhưng sao có thể lừa được anh mất cảnh giác. Anh không thèm cầm ô nữa mà dùng cả hai tay ôm cô vào lòng, bàn tay đặt trên eo Ngọc My nhanh chóng trượt lên trên mà ghì giữ chặt đầu cô vào ngực mình, cằm anh ghì nơi hõm cổ không cho Ngọc My thoát ra khỏi.
Cô đau đớn khổ sở, cắn răng gồng mình muốn thoát ra, nhưng với sức trói gà không chặt của mình thì dù có quẫy mệt cũng chỉ còn biết đứng yên trong lòng Hoàng Vũ mà thôi.
Nước ùa ra nơi khóe mắt, không ngừng rơi xuống, ướt đẫm gương mặt đã lạnh ngắt như muốn đông đá đến nơi của cô.
Hoàng Vũ dụi mặt vào cổ vào má Ngọc My, muốn dùng hơi ấm của chính mình sưởi ấm cô.
“Em nói đúng, không có cơn mưa nào rơi mãi, sau cơn mưa nắng sẽ tròn. Không sao đâu, sẽ ổn cả thôi. Tôi hứa.”
Ngọc My thỏa hiệp ngồi bên ghế phụ, mắt ráo hoảnh nhìn sang người kế bên, vẫn hy vọng anh sẽ giải thích, hoặc chí ít là trả lời câu hỏi của cô. Nhưng Hoàng Vũ không nói gì cả, chỉ bảo sẽ tìm Tuệ Nhi về cho cô, hãy tin tưởng bọn họ.
Đợi Ngọc My lên nhà, Hoàng Vũ mới cho xe rời đi. Cứ nhìn bóng lưng gầy mòn liêu xiêu trước mắt là anh lại không chịu được.
Lúc Ngọc My hỏi có phải anh làm thế là vì điều tra kẻ xấu hại Tuệ Nhi không? Hoàng Vũ đã có thể thẳng thắn trả lời cô, tự minh oan cho mình, nhưng anh đã không làm vậy. Để cô ghét anh cũng tốt, bởi mục đích ban đầu là muốn tách Thành Đăng ra khỏi Ngọc My, còn anh thì sao cũng được. Không ngờ, cảm giác đẩy người mình thích ra xa lại khó chịu như thế này, nhưng Hoàng Vũ biết nó sẽ tốt cho Ngọc My hơn là ở bên anh, khi mà kết cục cuối cùng vẫn không đi đến đâu cả.
…
Ngọc My vừa chìm vào giấc ngủ thì mộng mị kéo về, là giấc mơ về thời gian khi cô vừa được sư thầy đón về chùa. Lúc ấy chùa còn nghèo lắm, chưa có phòng cho bọn trẻ, bốn năm đứa vẫn chui rúc trong phòng ngủ của sư bác bây giờ.
Bọn trẻ nhìn cô như sinh vật lạ, Ngọc My lại chẳng ngại cứ thế cong môi, nhoẻn miệng cười với chúng, rồi lần lượt từng đứa cũng nở nụ cười với cô. Thầy Minh Tâm ngồi xuống bên cạnh giới thiệu tên từng đứa với Ngọc My. Vì thầy muốn đứa nào cũng khỏe mạnh lớn lên và thông minh nhanh nhẹn nên tên đứa nào cũng có đệm một chữ Tuệ ở trước.
Thầy hiền từ đặt tay lên vai Ngọc My, ánh nhìn từ bi đầy bao dung đặt lên gương mặt nhỏ xíu, nhoẻn miệng nói với con bé:
“Thầy đặt cho con là Tuệ Ngọc. Tuệ - Thông minh, nhanh nhẹn. Ngọc - viên đá quý và ý chỉ là người biết yêu thương, giúp đỡ. Sau này chùa Tâm Thiên là nhà của con, các bạn khác là anh chị em của con. Các con phải biết yêu thương, đùm bọc lẫn nhau biết chưa?”
“Vâng!”
Vậy là ngoài cái tên mà bà ngoại đặt cho, Ngọc My còn có thêm tên ở chùa là Tuệ Ngọc, con bé rất thích cái tên ấy vì ý nghĩa của nó, cũng vì một chữ Ngọc là tên của mẹ nó. Người yêu nó hơn cả sinh mệnh, đã vì sinh ra Ngọc My mà mất đi.
Sau khi được thầy đặt tên, Tuệ Ngọc chính thức trở thành một thành viên của chùa Tâm Thiên, chùa tuy không khang trang, nhưng lúc nào cũng tràn ngập sinh khí và tiếng trẻ nhỏ vui cười xen lẫn tiếng chuông khánh, văng vẳng trong gió chiều nơi biên viễn heo hút, tịch liêu.
Những ký ức tươi đẹp trong tâm thức Ngọc My chợt trở nên mờ nhạt vì một tầng khói đậm màu dần che phủ, cả người cô như vừa rơi vào một cái hố mà mọi thứ xung quanh bỗng trở nên đen đặc.
Cô sợ hãi liên tục xoay tròn, đôi mắt nhuốm hoang mang đảo quanh tìm chút ánh sáng. Ngọc My của thực thể lúc này muốn vùng dậy nhưng chẳng cách nào mở mắt ra, tay chân khua loạn nhưng rõ ràng là do tâm thức cố điều khiển chứ thực tế vẫn đang chìm vào mộng mị chưa hồi tỉnh. Hơi thở cũng dần cạn kiệt, cảm giác như lồng ngực đang bị vật gì đó có sức nặng kinh khủng đè nén lên, nặng nề, bí bách muốn vùng lên nhưng cả người càng như lả đi. Trong đầu cô văng vẳng tiếng niệm nam mô a di đà phật.
Bỗng chốc bên tai Ngọc My chợt vang lên tiếng nổ ầm ầm, đất dưới chân rung chuyển, rồi lách tách như bắt đầu nứt vỡ, cô vô thức lùi lại, gót chân cô như vừa đạp trúng thứ gì, mềm mại và ấm nóng. Ngọc My thảng thốt quay người, lúc này mới phát hiện thứ mình vừa đạp phải là cổ tay người nào đó, chỉ trong tích tắc ánh sáng lan dần từ bàn tay lên đến bắp tay, vai, rồi soi rõ nửa thân trên của người đó. Ngọc My thảng thốt la hét, đôi mắt đen láy trợn trừng như vừa nhìn thấy thứ gì đó quá kinh khủng, từ hốc mắt cô nước ầng ậc tuôn ra không sao ngừng lại được, cổ họng đau tức thốt lên:
“Thầy… thầy ơi!!!”
“A!!!”
Trong bóng tối, Ngọc My vẫy vùng bật dậy, bàn tay ướt đẫm mồ hôi vội đưa lên nắm chặt ngực áo, sự đau tức truyền thẳng lên trung khu thần kinh não bộ, đè nén hô hấp của cô. Ngọc My vừa bị cơn ác mộng làm cho kinh sợ, trong mơ thầy Minh Tâm nằm yên bất động dưới chân cô, cái áo lam màu nâu sờn rách trên người thầy đẫm máu đã chuyển màu nâu đỏ. Ngọc My run rẩy bẩy so người, vòng tay ôm chặt lấy gối mà không ngừng nấc lên.
Cô vội vàng tìm điện thoại, mới có hơn mười giờ đêm mà cô đã ngủ say đến nỗi mơ thấy cả ác mộng như thế này.
Ngón tay còn chưa hết run, lướt lướt trên màn hình cảm ứng, tìm số của sư bác để gọi hỏi thăm xem sư thầy đã về tới nhà chưa. Nhưng đáp lại sự mong đợi của cô là câu trả lời chưa của sư bác.
Ngọc My càng bồn chồn lo lắng, thầy đã rời thành phố ít nhất là bốn, năm tiếng đồng hồ, sao giờ lại chưa về đến?
Cô bỏ qua bất trắc, chỉ dám nghĩ đến điều lạc quan rằng do nhà xe bắt khách dọc đường và không đi đường cao tốc nên mới muộn như vậy sư thầy mới chưa về tới.
Nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấp thỏm lo âu, dù nằm xuống lại giường vẫn không làm sao chợp mắt được lại.
Hoàng Vũ cùng mấy người anh em đang uống rượu trên bar thì cả điện thoại của anh lẫn Khánh Huy đều đổ chuông, Khánh Huy là Hoàng An gọi cho anh ấy, hôm nay người trực ở đội của anh là cô ấy.
Điện thoại vừa tắt, cả hai đã đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt người nào cũng sâu thăm thẳm, lại tối thui mờ mịt. Đầu mày Hoàng Vũ chợt cau lại, ly rượu trong tay anh tự nhiên bị siết chặt lấy. Tuấn Trung đánh hơi thấy có biến vừa định lên tiếng hỏi han thì Khánh Huy đã lên tiếng:
“Có một vụ tai nạn giao thông, container đâm vào xe chở khách bốn mươi chín chỗ ngồi. Xe chở khách lật nhào xuống vực, đội cứu hộ và cảnh sát giao thông đã đến hiện trường tìm kiếm, xác định có mười người thiệt mạng, tám người bị thương nặng, một người mất tích, dự là lành ít dữ nhiều. Một trong số những hành khách ở trên chuyến xe đó có một nhà sư…”
…
Tết âm lịch năm nay, chùa Tâm Thiên không còn rộn vang tiếng cười đùa nữa, cũng vắng bóng tiếng tụng kinh êm êm có vần điệu. Ngọc My không trực tết, vừa mới hai mươi bảy tết đã trở về chùa phụ sư bác dọn dẹp vườn tược, khuôn viên nhà chùa.
Từ ngày sư thầy và Tuệ Nhi mất tích cũng gần hai tháng nay, không ngày nào cô nguôi hy vọng rằng sẽ có một ngày thấy họ khỏe mạnh trở về.
Sau ngày nhận tin chuyến xe thầy Minh Tâm đi bị gặp nạn, Ngọc My chẳng còn tin trên đời này còn có thứ gọi là người tốt sẽ gặp được việc tốt. Quỳ dưới chân đức Phật, cô thầm ai oán chất vấn người tại sao lại để sư thầy và Tuệ Nhi gặp phải tai họa như vậy? Người nhà phật tin vào nhân quả, cứ cho là kiếp trước gây nghiệp, kiếp này trả nợ thì sao chứ? Không lẽ ngần ấy điều tốt đẹp thầy làm với cô, với từng đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ cứ đến rồi lại đi suốt mấy chục năm nay chưa đủ để trả hết nghiệp ấy hay sao?
“Nam mô a di đà phật!”
Ngọc My quệt ngang nước mắt, dập đầu cúi lạy ba cái rồi lùi người rời khỏi điện thờ. Tuệ Minh ở bên ngoài bám cửa, lén lút nhìn cô. Ngọc My thấy nó thì sụt sịt mấy cái rồi nhoẻn miệng cười vẫy con bé lại gần. Cô ngồi thấp xuống cho bằng đứa trẻ rồi đưa tay xoa xoa đầu nó dặn dò:
“Tuệ Minh lớn rồi, sau này phải biết đường giúp sư bác quét sân, trông Tuệ An biết chưa?”
“Vâng! Chị ơi!”
Ngọc My híp mắt, mím môi chờ đợi. Con bé lại thỏ thẻ:
“Thầy với chị Tuệ Nhi đâu rồi? Sao không về cùng chị?”
Cổ họng cô chợt nghẹn lại, cố mỉm cười mà nước mắt đã dâng ngập mi. Ngọc My chớp chớp mắt liên tục, cố xua đi sự nghẹn ngào, gượng cười nói với nó:
“Ngoan, rồi thầy với Tuệ Nhi sẽ về với chúng ta thôi.”
“Sắp đến tết rồi, thầy có kịp về lì xì cho chị em mình không hả chị?”
Con bé ngây ngô giương mắt nhìn Ngọc My, cô bặm chặt môi cố đè nén tiếng nấc lại, lồng ngực đau tức vì hơi thở không được lưu thông. Ngọc My không trả lời vội đứng thẳng người, ôm đầu Tuệ Minh nép vào người mình rồi dắt nó đi xuống bếp.
Sư bác đang thái rau chuẩn bị bữa trưa, thấy hai chị em thì dừng lại trong giây lát, nở nụ cười hiền:
“Con lau xong ban thờ phật giúp bác chưa?”
“Con lau xong rồi ạ! Ngũ quả con cũng đặt lên rồi. Năm nay tháng thiếu, tết sớm hơn một ngày bác nhỉ?”
“Ừ, lát nữa mang bát hương mới mua ra phơi rồi bác bốc lại cho mẹ con. Khung ảnh con mang về để đâu rồi?”
“Con lồng ảnh vào rồi ạ! Vẫn để trên ban thờ.”
“Ừ.”
“Nhưng mà sao bát hương của mẹ con lại rơi vỡ được ạ?”
Sư bác buồn rầu nói cho cô nghe. Từ lúc bát hương với ảnh mẹ cô bị người ta vô tình làm rơi vỡ, ở chùa lại xảy ra nhiều chuyện nên bác chưa kịp kể rõ tường tận cho Ngọc My nghe.
“Người ta định thắp hương thì vô tình làm vỡ, bác đi lấy cái kéo cũng không rõ thế nào.”
Tuệ Minh tự nhiên giật giật áo Ngọc My muốn cô chú ý đến nó. Ngọc My khom người ôm mặt con bé nâng lên:
“Sao thế?”
“Em thấy ông nhà giàu làm như thế này này.”
Con bé chạy đến bên bàn ăn, hai tay ôm lấy cái bát sứ làm động tác như người ta muốn ném nó xuống đất khiến cả Ngọc My lẫn sư bác đều sửng sốt vô cùng. Bác dừng tay không bỏ rau vào nồi nữa mà tất tả đi đến bên gặng hỏi:
“Tuệ Minh nói có đúng không?”
“Vâng, con nhìn thấy thế mà. Ông nhà giàu còn lẩm bẩm chửi cái gì ấy, sợ lắm bác ạ!”
Ngọc My phẫn nộ siết chặt vai con bé, một lần nữa muốn xác nhận:
“Thật không Tuệ Minh?”
Tuệ Minh hơi sợ thì lia lịa gật đầu, Ngọc My tức giận siết chặt nắm tay, cơ thể gầy gò không ngừng run rẩy. Cô không biết đó là kẻ nào mà lại dám làm ra chuyện thất đức như vậy?
Sau bữa trưa, Ngọc My vẫn cảm thấy không nguôi được sự phẫn nộ vì việc người đàn ông kia dám ra tay đập vỡ bát hương của mẹ cô, muốn tìm đến tận nơi làm cho ra nhẽ nhưng lại bị sư bác ngăn cản, bác bảo cô tết nhất đến nơi rồi, để qua năm mới rồi muốn làm gì thì làm. Không muốn bác thêm lo lắng, cô đành xuôi theo.
Lúc này ở thành phố Biển, Nam My đang nhập liệu thì có người bước vào phòng, cô dim mắt nhìn lên. Thấy là anh họ thì duỗi tay, vươn vai giãn cốt, miệng vừa ngáp vừa hỏi:
“Anh đến đấy à? Rảnh vậy?”
Cô mang bầu đã sang tháng thứ năm, họ sắp xếp cho Nam My làm hồ sơ sổ sách. Ngồi một chỗ tưởng nhẹ nhàng nhưng đau lưng mỏi gáy ra phết.
Hoàng Vũ nhón lấy một tập hồ sơ, mắt nhìn vào đó nhưng miệng lại đi chơi xa:
“Ngọc My dạo này thế nào?”
“Về chùa nghỉ tết rồi. Mai em cũng nghỉ tết đấy. Năm nay đội anh ai trực ạ?”
“Anh trực.”
“Đùa à? Anh chăm chỉ thế? Năm nào cũng xí trực tết nhỉ?”
“Cơ quan cách nhà xa lắm đâu, tranh thủ chạy về lúc nào chẳng được, để anh em còn đi nội ngoại.”
“Người ta có nội ngoại để đi, còn cái thân anh đấy, lại thêm một tuổi…”
“Mày điên à em? Đừng tự ý cộng thêm tuổi cho anh mày.”
Hoàng Vũ quắc mắt lườm em gái, Nam My lại chẳng sợ bĩu môi nhìn anh, hỏi đểu:
“Thế anh dứt được Phương Quỳnh rồi đấy hả? Em nghe Hạnh Chi bảo chị ta dạo này vật vã khổ sở lắm, hay lên bar uống rượu một mình.”
“Ừm.”
“Liệu có tình cũ không rủ cũng đến không?”
Hoàng Vũ chậm chạp lắc đầu, anh có bị điên đâu mà đi nhổ bọt xuống đất rồi liếm lại. Thấy anh trai có vẻ chắc chắn, Nam My lại vỗ vai anh tỏ ý khen ngợi:
“Tổ quốc ghi công anh. Đàn ông phải thế mới tu thành người được. Không xác định thì để cho người ta đi lấy chồng, chứ không là nghiệp lắm. Anh cũng xem xem lấy vợ đi, chứ năm nào tết bác Hồng cũng than không được bế cháu nội đấy.”
“Biết vậy. Thôi chuẩn bị mà về đi, tết sang nhà chơi với bác.”
Hoàng Vũ rời khỏi phòng, trước mắt Nam My là bóng lưng rộng lớn và thẳng tắp trong bộ cảnh phục đầy, nhìn mới oai phong lẫm liệt làm sao. Cô suy đi ngẫm lại thì anh họ cũng đâu đến nỗi nào mà tình duyên cứ lận đận thế nhỉ? Trừ việc anh thiếu nghiêm túc với phụ nữ ra thì ít nhất trong đám đàn bà mà Hoàng Vũ qua lại cũng phải được một cô nào nghiêm túc đeo bám anh mới đúng chứ? Đằng này họ cũng thật an phận, đúng là loại tình cảm dựa trên lợi ích đôi bên, chẳng mang lại chút giá trị gia tăng nào, sòng phẳng dứt khoát, không vấn vương nợ nần. Còn cái cô Phương Quỳnh kia, vì không ưa nên Nam My cũng chẳng hy vọng cô ta ở bên cạnh Hoàng Vũ lâu dài, mà biết đâu họ dứt nhau ra rồi thì cũng giải vía cho anh họ cô có người mới nhỉ?
Nam My chợt bật cười vì suy nghĩ có phần mê tín của mình.
…
Hoàng Vũ từ cửa phòng trực ban nhìn ra ngoài, tầm mắt đặt lên những ngọn bằng lăng rừng bắt đầu nhú nảy bị mưa xuân phủ đầy, đẫm nước.
Thời tiết năm nay không mấy chiều lòng người, ngày đầu xuân năm mới đã ướt đẫm mưa xuân. Mưa không lớn, nhưng giăng đầy khoảng không, trắng xóa và lạnh buốt.
Sáng sớm bảnh mắt, anh dậy chúc tết và lì xì mẹ với Hạnh Chi rồi tranh thủ thắp hương cho bố trước khi đến cơ quan trực thay cấp dưới. Anh móc tay vào túi quần lấy thuốc hút, lại móc ra được mấy cái lì xì, chăm chăm nhìn vào rồi khẽ thở dài.
Hoàng Vũ ít dùng lì xì, có đi chúc tết cũng sẽ là mở ví ra cho người ta không nhìn mà tùy ý chọn lấy một đồng tiền bất kỳ, anh coi đó mới thật sự là may mắn chứ không phải do mình phát cho. Nhưng năm nay lại khác, sau giờ trực anh muốn đi chúc tết một người. Hoàng Vũ vuốt phẳng ba cái phong bao rồi cẩn thận cất vào túi áo ngực của mình, sau đó mới lại tiếp tục lấy thuốc ra hút giải khuây.
...
Ở chùa, đám trẻ bảy giờ đã dậy, sau khi cùng nhau lễ phật cầu may mắn thì đứng xếp hàng đợi sư bác và chị Tuệ Ngọc của chúng nó phát lì xì đầu năm.
Đứa nào thấy phong bao màu đỏ cũng đều háo hức. Bình thường mọi năm còn sư thầy, thầy sẽ lên núi chặt đào rừng mang về cắm tết, rồi cho bọn trẻ buộc giấy đỏ may mắn lên trang trí, nhưng năm nay tết ở chùa ảm đạm, chỉ có mấy người với nhau.
Sau khi phát lì xì xong, Ngọc My thơ thẩn đi quanh chùa, mọi năm cứ sáng sớm cô đã nghe tiếng sư thầy gõ mõ tụng kinh, cầu cho một năm mới mưa thuận gió hòa, đất đai tươi tốt, quốc thái dân an, nhưng năm nay cảnh chùa tĩnh mịch quá. Khung cảnh yên bình mà lòng người lại khó lòng chấp nhận.
Mưa rơi ướt lá hồng trà, phủ đẫm từng cánh màu hồng đầy sức sống, lúc Ngọc My xoay người, tà áo vướng phải một đóa hồng trà, bị nước mưa đọng trên đó thấm ướt một mảng trên gấu áo. Cô vội nâng vạt áo lên phủi qua mấy cái, cái áo này nghe nói không được dính nước, còn phải giặt khô mới được. Ngọc My chợt khựng lại, đây là áo Hoàng Vũ tặng sinh nhật cho cô, đáy mắt đen láy bỗng thoáng buồn thương. Cô vội đi vào nhà, cởi bỏ áo khoác này ra không mặc nữa mà thay bằng một chiếc áo khác.
Vừa hết tết, Ngọc My đã dò hỏi sư bác địa chỉ của người nhà giàu kia, bác không muốn cô đi gây sự với người ta, nhưng lại không thể không nói.
“Con hứa với bác, sẽ không làm gì quá đáng, chỉ hỏi cho ra nhẽ tại sao ông ta lại cố tình đập vỡ bát hương của mẹ con mà thôi. Bác yên tâm.”
“Nam mô a di đà phật, hay bác đi cùng con?”
“Thôi ạ, con xuống bệnh viện rồi tới đó luôn. Đường xá xa xôi, bác ở nhà cùng với các em đi ạ!”
“Nhưng mà…”
“Bác, bác không tin con à?”