-
Chương 39
Khánh Huy gật gù, ngay lập tức gọi điện thoại đi. Những bài báo kiểu thao túng tâm lý, dắt mũi dư luận để giật tít câu like kiểu này họ cũng không lạ gì. Nhưng việc làm sao đám kền kền kia biết được chuyện này trong khi cơ quan công an chưa lên tiếng xác minh, lại khiến Hoàng Vũ suy ngẫm.
Anh nhờ Nam My đưa Ngọc My về rồi nói với Khánh Huy:
“Ông có cảm thấy, hung thủ thật sự đang muốn chĩa mũi nhọn vào chùa Tâm Thiên, mà đối tượng mà hắn muốn nhắm tới là sư thầy Minh Tâm không?”
“Sao ông nghĩ vậy?”
“Một vụ bạo hành bình thường, chứng cứ rõ ràng nhưng lại có quá nhiều nghi vấn, trên cổ Tuệ Nhi có dấu ngón tay nhưng không phát hiện vân tay, nhìn thế nào cũng giống muốn hất nước bẩn lên người bị tình nghi. Rồi trong một thời gian ngắn lại có thể bị làm rùm beng lên. Chùa Tâm Thiên không nổi tiếng để được nhiều người biết đến như vậy. Theo ông thì những người dân tộc thiểu số kia có đủ nhanh nhạy để tung tin đồn thất thiệt kiểu ấy không?”
“Vậy ông nghi ngờ có kẻ muốn làm lớn chuyện, muốn đẩy sư thầy vào vòng lao lý?”
Hoàng Vũ gật gù. Khánh Huy lại phỏng đoán:
“Trả thù cá nhân?”
“Có thể lắm, nhưng không chừng còn có mưu đồ khác. Bây giờ manh mối duy nhất là đợi Tuệ Nhi tỉnh dậy nhận diện xem có thật sự là sư thầy là người hại nó hay không mới có thể giúp thầy minh oan.”
“Thế kẻ mà sư bác ở chùa khai là sau khi sư thầy lên núi hái thuốc hắn mới tới thì sao?”
“Nguyễn Triết Minh, giám đốc công ty du lịch và xuất khẩu thủy hải sản Đại Hải Dương. Cho người lấy lời khai rồi. Hắn có bằng chứng ngoại phạm. Kẻ này tôi từng gặp một lần ở chùa. Hắn rất năng đến lễ bái, còn xây đường cho nhà chùa.”
“Vậy cơ à?”
“Ừm, làm từ thiện cũng nhiều. Phó chủ tịch xã rất tâm đắc và khen ngợi hắn ta. Còn xác minh ngày hôm đó tay Minh ở nhà ông ta ăn nhậu đến tận khuya mới rời khỏi.”
“Mà cái tên nghe lạ thế?”
“Ừm, không có tiền án gì, cũng chưa từng va chạm với chúng ta. Dân nhập cư. Nhưng trực giác mách bảo, tên này cũng không phải dạng vừa. Vẫn cần theo sát.”
Khánh Huy hất hàm, cười cười hỏi:
“Dạo này cảm tính thế?”
“Không phải cảm tính mà là bản năng nghề nghiệp.”
Hoàng Vũ dim mắt, tiêu cự không đặt vào điểm nào, không rõ trong đầu anh đang suy tính điều gì.
…
Ngọc My đau đáu nhìn đứa trẻ yếu ớt nằm yên bất động trên giường, trên mặt Tuệ nhi đầy vết bầm tím, thân thể con bé sau khi được cấp cứu kịp thời đã dần hồng hào hơn. Lúc họ mới mang tuệ nhi đến, nhìn con bé nhếch nhác, thảm hại đến đau lòng.
Cô ngồi xuống bên cạnh con bé, run rẩy nắm lấy bàn tay nó mà vuốt ve. Nước mắt thương cảm không ngừng được lã chã rơi. Ngọc My giật mình ngước lên khi có một bàn tay đặt lên vai mình.
Cô vội lau nước mắt, gượng cười nhìn Thành Đăng:
“Anh đến lúc nào thế?”
“Anh vừa đến, con bé thế nào rồi?”
“Vẫn chưa tỉnh ạ! Anh ngồi đi.”
Cô đứng dậy, nhường chỗ cho Thành Đăng, anh không ngồi, lo lắng nhìn Ngọc My. Cô lau vội nước mắt, đứng bên cạnh Thành Đăng, cùng nhìn vào Tuệ Nhi, cứ nhìn con bé Ngọc My lại cầm lòng không đặng. Đứa bé đáng thương, sao người ta lại nỡ ra tay với nó.
Ngọc My liên tục đưa tay quệt nước mắt, mấy ngày rồi Tuệ Nhi chưa tỉnh, cô cũng không gặp được sư thầy. Người ta còn đồn đại nói xấu thầy. Chẳng những thế mới từ sáng đến giờ đã có mấy bài báo xuyên tạc về sự việc Tuệ Nhi bị bạo hành, khiến cô càng lúc càng rối. Dù Hoàng Vũ có hứa sẽ điều tra rõ ràng, bắt kẻ có tội chịu hình phạt, không để sư thầy phải hàm oan. Nhưng Ngọc My vẫn khó lòng nguôi ngoai được khi mà con bé còn chưa tỉnh như thế này.
“Anh có đọc báo…”
“Thầy em không bao giờ làm như thế.”
Ngọc My chợt gắt lên, khiến Thành Đăng sững lại. Nhìn vào đôi mắt đầy phẫn uất, xen lẫn đau thương của cô, khiến anh đau lòng.
Thành Đăng ôm vai Ngọc My, trầm giọng an ủi:
“Em đừng quá lo lắng, bên công an sẽ làm rõ mọi chuyện. Không sao đâu.”
Cô rưng rưng gật đầu, Thành Đăng đau lòng ôm Ngọc My vào lòng, vỗ về an ủi cô. Nhìn người mình thích đau đớn như vậy, lại không làm gì được cho cô ấy khiến anh tự trách mình. Ngày mai anh cũng phải trở về đơn vị, chẳng thể ở bên cạnh an ủi Ngọc My.
Vì Thành Đăng muốn đến dự sinh nhật Ngọc My đã xin phép sớm, nên gần ngày Tết Dương lịch anh phải tray trở lại đơn vị để cho đồng đội khác về phép.
Ở bên ngoài cửa phòng bệnh của Tuệ Nhi, Hoàng Vũ cũng vừa bước đến, nhìn thấy họ bên nhau, anh liền khựng lại, nắm tay cũng vô thức siết chặt lấy túi đựng đồ ăn. Nửa tiếng trước Hoàng Vũ chuẩn bị rời khỏi cơ quan đã gọi điện hỏi thăm, còn hỏi Ngọc My ăn tối chưa? Cô nói chưa ăn liền mua đồ mang tới. Không ngờ lại bắt gặp cảnh Ngọc My đang ở trong vòng tay của Thành Đăng.
Anh đứng nhìn họ thêm vài giây rồi quay người bỏ đi, Hoàng Vũ tự nhủ để cho người Ngọc My thích an ủi cô cũng tốt, mặc dù lòng anh đầy mâu thuẫn, lại nhen nhóm chút hờn ghen mà bản thân cứ cố gắng phủ nhận.
Hoàng Vũ đến tìm gặp Ái Liên, nghe anh nói điều muốn nhờ vả, khiến cô ấy sửng sốt vô cùng.
“Sao phải làm như vậy ạ? Không lẽ anh sợ…”
Hoàng Vũ điềm tĩnh gật đầu. Ái Liên hiểu ý anh liền đồng ý, cô bất giác đưa mắt nhìn xuống túi đồ trong tay anh liền vờ thắc mắc:
“Anh mua đồ ăn đêm cho em à?”
“Không, anh mua cho Ngọc My.”
Hoàng Vũ bất giác trả lời, Ái Liên phì cười trêu anh:
“Anh cũng thẳng thắn nhỉ? Dạo này hơi bị quan tâm em My đấy.”
“Chồng em tự nhiên tốt với nó mới là lạ, chứ anh thì hoàn toàn bình thường. Con bé đang trong giai đoạn khó khăn, em ở cơ quan quan tâm Ngọc My một chút.”
Ái Liên khẽ thở hắt ra:
“Em biết rồi, Hoàng Bách cũng hỏi han suốt. Khổ, anh nhất định phải tìm ra kẻ khốn kiếp hại Tuệ Nhi, phải tống nó vào tù. Không được phải đánh cho một trận tả tơi rời rụng ra trước đã.”
“Máu nhỉ? Thế đã đánh chồng cái nào chưa đấy?”
“Chồng em ngoan, chứ cái loại khốn nạn kia nó không phải là người anh ạ! Con bé nó chẳng phải họ hàng con cháu gì, mà em còn thấy xót. Gở mồm phải mà Tép với Sam nhà em ở trong trường hợp như thế, thì vợ chồng em xé x.ác nó trước khi đợi pháp luật trừng trị.”
Ái Liên tức giận, không kiềm chế được mà xả ra một tràng. Hoàng Vũ không buôn chuyện với cô nữa mà trở về phòng bệnh của Tuệ Nhi.
Lúc anh quay lại thì Thành Đăng cũng rời khỏi rồi. Ngọc My nhìn thấy Hoàng Vũ liền sốt sắng hỏi han:
“Chú có manh mối tìm ra kẻ đó chưa ạ?”
“Chưa, ngồi xuống đi.”
Anh ấn cô ngồi lại xuống ghế rồi bỏ đồ ăn mua cho cô lên bàn. Thật may gà tần để trong ống bia nên vẫn còn ấm. Ngọc My không để tâm mấy, lại hỏi chuyện:
“Cháu thấy trang báo kia chưa gỡ bài.”
“Ăn trước đi đã.”
“Cháu không ăn, lại có một bài báo khác. Họ quở Tuệ Nhi không bao giờ tỉnh lại nữa, phải sống đời sống thực vật. Sao lại ác nghiệp như vậy chứ?”
Hoàng Vũ nhét đũa vào tay Ngọc My, nghiêm giọng:
“Ăn trước.”
Cô giương mắt nhìn anh. Từ nãy đến giờ Hoàng Vũ đều né tránh không trả lời câu hỏi của cô, khiến Ngọc My khó chịu. Hoàng Vũ cầm theo bát gà tần nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh cô, đặt nó vào tay còn lại của Ngọc My. Cô cứ ngồi yên bất động, mắt nhìn xuống đùi, không để tâm đến anh.
Hoàng Vũ đành hạ giọng:
“Có thực mới vực được đạo, ăn uống đầy đủ, việc điều tra là của cơ quan công an. Là việc của tôi. Em chỉ cần lo cho mình, cho Tuệ Nhi, hiểu không?”
Ngọc My lúc này mới chịu nhìn Hoàng Vũ, ánh nhìn hòa hoãn hơn nhiều:
“Cháu tin sư thầy không phải người hại Tuệ Nhi, thầy sẽ không bao giờ làm như vậy. Tất cả những đứa trẻ ở trong chùa đều một tay thầy nuôi lớn, nếu có tà ý thì cháu chính là đứa đầu tiên bị hại rồi. Cả đời thầy nhất tâm làm việc thiện, bốc thuốc cứu người chỉ xin ống gạo, đĩa xôi cho bọn cháu thôi chứ không tham t.iề.n tài vật chất của người ta đâu chú ơi. Cái áo tăng thầy mặc cũng sờn rách, khâu đi vá lại mấy lần nhưng lại sợ năm mới, tết đến bọn trẻ trong chùa không có áo mới để mặc.”
Cô vừa lau nước mắt vừa kể, lời nói cứ nghẹn lại trong họng nhưng nhất định phải nói ra. Ngọc My sợ Hoàng Vũ cũng hiểu lầm thầy, cũng cho rằng thầy Minh Tâm là người hại Tuệ Nhi. Anh là cảnh sát, chỉ cần anh tin thầy, nhất định sẽ không khiến thầy bị hàm oan.
“Khi Tuệ Nhi chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mới lọt lòng đã bị người ta cho vào máng gỗ, thả trôi trên sông được sư thầy đi hái thuốc trông thấy nên vớt về. Thầy giao con bé cho chính quyền để họ tìm người thân cho con bé, nhưng không ai đến nhận. Vì bị thả trôi sông suốt cả ngày, đúng vào mùa đông nên con bé bị nhiễm lạnh, viêm phổi cấp, chạy lên não, dù được cấp cứu kịp thời vẫn để lại di chứng. Người ta nói có thể con bé là con của gia đình người dân tộc thiểu số bên kia biên giới. Bên ấy họ vẫn còn mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, trong gia đình nghèo đông con, lại đẻ cố nhưng không ra con trai thì những đứa bé gái sinh ra sẽ bị thả trôi sông, mặc kệ sống ch.ế.t. Vì Tuệ Nhi chậm phát triển, lại yếu ớt nên nhà tình thương không dám nhận. Chính quyền gọi thầy đến, nhờ vả thầy. Là thầy nhận nó về nuôi. Một tay thầy chăm sóc, thuốc thang cho nó. Dạy nó từng bước đi, hàng tháng lại dành dụm tiền đi cầu siêu, cúng dường được đưa nó xuống bệnh viện dưới phố kiểm tra theo định kỳ…”
Ngọc My khó nhọc hít thở, kể đến đâu là nước mắt lại không ngừng trào ra đến đấy. Hoàng Vũ vẫn siết chặt tay cô, vuốt ve an ủi, lắng nghe Ngọc My kể.
“Chú gặp rồi nên cũng thấy Tuệ Nhi là đứa trẻ chậm phát triển, không nhanh nhẹn như những đứa trẻ khác đúng không? Trước đây nó còn mắc chứng sợ người lạ, không hòa đồng được cơ. Nếu không phải có thầy chắc nó không được như bây giờ mất. Thầy luôn đặc biệt dạy dỗ Tuệ Nhi, thường hay sai vặt nó làm cái này cái kia cho thầy, đi đâu cũng dắt theo nó để con bé được tiếp xúc với nhiều người, được va vấp và hiểu biết hơn về thế giới bên ngoài cổng chùa, giúp nó bắt nhịp với những đứa trẻ cùng trang lứa. Trước khi Tuệ Nhi vào lớp một cũng là thầy dạy nó ê a từng chữ, dạy ghép chữ đánh vần, bắt tay dạy viết từng nét. Người hiền lành, điềm đạm như sư bác cũng không kiên nhẫn được với nó, bởi Tuệ Nhi dạy trước quên sau, chỉ có sư thầy là đủ tình thương và nhẫn nại, chỉ dạy cho nó từng tí một. Con bé vào cấp một, trường ở cách chùa hơn năm cây, nhà trường đề xuất cho nó học nội trú. Nhưng thầy sợ Tuệ Nhi ở đấy sẽ bị bọn trẻ khác bắt nạt nên cứ sáng đưa đi học, trưa lại đón về. Chú còn nhớ lần trước đến nhà, cháu kể cho nghe về người cảnh sát được thầy cứu không?”
Hoàng Vũ lặng lẽ gật đầu, “Nhớ.”
“Sau khi chú công an kia được người ta đưa đi, một thời gian sau người nhà chú ấy đến ngỏ ý muốn bỏ tiền ra công đức, hoặc thầy muốn thứ gì cũng được chỉ cần nói họ sẽ tặng cho. Nhưng thầy chỉ xin một chiếc xe máy rẻ ti.ề.n để có phương tiện hàng ngày đưa bọn cháu đi học, là chiếc xe mà chú thấy ở chùa đấy.”
Hoàng Vũ đau lòng, lau nước mắt cho Ngọc My, lại tự trách mình vô tâm, suốt ngần ấy năm chưa từng đoái hoài đến ân nhân cứu mạng lấy một lần. Ngọc My chợt siết chặt tay Hoàng Vũ, khẩn khoản hỏi anh:
“Chú sẽ tìm ra hung thủ. Sẽ không bắt sư thầy chứ?”
“Ừm, sẽ bắt kẻ hại Tuệ Nhi. Không để kẻ thủ ác ngoài vòng pháp luật, không để ai phải hàm oan. Ngoan ăn đi, nguội hết cả rồi. Không ăn hết phải trả tiề.n đấy.”
Ngọc My phì cười trong khi mắt đã nhòe nước, đỏ mọng, “Bao nhiêu?”
“Ăn hết sẽ không phải trả ti.ề.n, nên không cần hỏi. Nhìn cái cổ tay xem, còn da bọc xương không thôi đây này.”
Anh đặt lại bát gà tần đã nguội ngắt vào tay Ngọc My, xót xa nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng xoa trên mắt cá lồi lên trên ấy. Ngọc My chậm chạp ăn gà, lại có chút xúc động vì sự quan tâm dịu dàng của Hoàng Vũ, thì trong lòng như vừa len lỏi chút ấm áp và biết ơn.
Ngọc My rửa bát xong quay ra, Hoàng Vũ vẫn đang ngồi xem điện thoại, vừa thấy cô xuất hiện, anh vội tắt tối màn hình rồi nhét vào túi áo.
“Chú về đi, không phải ở đây đâu.”
“Hôm nay lại trực à?”
“Vâng, cháu xin trực để thỉnh thoảng chạy sang xem Tuệ Nhi.”
“Tôi…”
Biết anh định nói gì, cô liền chặn lại:
“Chú cũng phải đi làm mà, chú về nhà ngủ cho thoải mái. Hôm trước chị Hạnh Chi phàn nàn, chú ít về nhà, toàn đi ngủ lang nên mẹ chú lo lắm.”
“Con bé ấy chỉ giỏi nói xấu anh nó thôi. Em đừng nghe nó.”
“Không phải đâu, mẹ chú không nói nhưng cháu biết bác ấy rất lo cho chú mà. Có gia đình thì nên trân trọng, mẹ già rồi cũng chẳng còn ở với mình bao lâu nữa…”
Giọng cô chợt nghẹn lại, vừa ngước mắt nhìn lên thì đã bị Hoàng Vũ vòng tay ôm lấy. Ngọc My giật mình đưa tay chống trước ngực anh, yếu ớt phản kháng:
“Chú làm gì đấy? Ở đây là bệnh viện, lúc nào cũng có người qua lại.”
Bàn tay đặt trên eo cô chợt ghì chặt, kéo Ngọc My sát gần mình hơn, tay còn lại cũng ép đầu cô tựa vào ngực anh:
“Cứ mỗi lần em nhắc về gia đình đều khiến tôi cảm thấy khó chịu, mẹ tôi sẽ rất vui nếu biết có người bảo con trai bà ấy về nhà đấy.”
“Mấy cô bạn tình không bảo chú về nhà à?”
“Có.”
Ngọc My ngước mắt nhìn lên:
“Vậy có gì mà ngạc nhiên?”
“Về nhà họ.”
Anh nhéo mũi cô rồi bật cười, ánh nhìn đặt lên Ngọc My chứa đầy cảm tình, khác hẳn sự khiêu khích, cợt nhả như mọi ngày, khiến Ngọc My thoáng ngại, nhưng lại không né đi mà chăm chú nhìn vào:
“Cháu nói thật đấy, nếu chú thường xuyên về nhà mẹ chú sẽ rất vui. Mọi lần cháu hay về chùa, sư bác với sư thầy vui lắm. Người lớn tuổi chỉ thích con cháu quây quần thôi.”
Cứ mỗi lần nhắc đến hai từ gia đình, là Ngọc My lại không kìm chế được mà rưng rưng nước mắt, khiến nét vui vẻ trên gương mặt Hoàng Vũ cũng dần biến mất, thay vào đó là sự xót xa khó tả. Người con gái trước mặt luôn khiến anh bận lòng mà không thể không để ý đến.
Ban đầu để tâm đến Ngọc My, đơn thuần là vì cảm thấy trêu cô rất vui, chọc được Ngọc My tức điên lên anh liền hả dạ. Nhưng lâu dần càng ở bên cạnh nhiều, càng biết nhiều về cô, càng khiến Hoàng Vũ bị thu hút, rồi cứ thế mà chủ động quan tâm Ngọc My từ lúc nào chẳng hay.
Cô buồn anh liền cảm thấy bứt dứt, cô khóc sẽ khiến anh đau lòng. Và giờ lại sẵn sàng kết thúc một mối quan hệ không rõ ràng cũng vì người con gái đang ở trong lòng mình.
Hoàng Vũ lúc này mới bàng hoàng nhận ra, không phải là anh cao thượng, có tấm lòng bồ tát mà quan tâm, để ý đến đứa trẻ đáng thương luôn khao khát một gia đình trọn vẹn, với mong ước hão huyền một ngày nào đó, từ trên trời sẽ rơi xuống một ông bố như trong phim đến chùa tìm và đón cô về. Mà là anh thật sự có tình cảm đặc biệt với Ngọc My, là thích thật sự chứ không phải chỉ thử giống như hôm sinh nhật cô Hoàng Vũ đã đặt vấn đề.
Nhưng càng nhận ra cảm xúc thật sự của mình, Hoàng Vũ càng lo sợ. Ngay từ đầu anh đã biết rõ mối tình này sẽ chẳng đi đến đâu, nhưng lúc phát hiện ra thì sợ rằng không còn cứu vãn nổi nữa.
Từ khi biết được sự thật về thân thế của Ngọc My, Hoàng Vũ luôn bứt rứt, muốn nói với một người nào đó nên khi cho Long đầu trọc biết và trải lòng cùng anh ta, cứ tưởng sẽ vơi đi sự khó chịu ấy. Nhưng anh ta lại luôn nhắc nhở anh đừng quá phận đối với Ngọc My. Ai nhìn vào cũng đều thấy hai người không có tương lai.
Anh tự dặn lòng chỉ nên quan tâm Ngọc My ở mức độ của hai người quen biết, nhưng chỉ cần thấy cô rơi nước mắt là không nhịn được muốn ôm vào lòng để vỗ về xoa dịu.
Hoàng Vũ khẽ thở hắt ra, anh gọi điện cho Ngọc My báo mình đã về tới nhà, dặn dò cô vài câu rồi mới đi tắm rửa.
Ngọc My nhìn vào điện thoại đã tắt sáng trên màn hình, khóe môi chợt đẩy cong. Được Hoàng Vũ quan tâm khiến cõi lòng đang ngập tràn giông tố của cô chợt cảm thấy đôi chút bình yên.
...