-
Chương 31: Sáng hẳn hãy về
Cả thân người cao lớn đã chui vào trong xe, Ngọc My theo phản xạ, dán sát lưng vào ghế, né tránh sự đụng chạm. Cô vừa há miệng định nói, đã vội ngậm chặt lại, mắt long lanh có chút loạn, trợn trừng nhìn người đàn ông đang ở cận kề trong gang tấc.
Giọng anh trầm thấp, đều đều cảnh báo:
“Bám vào, thấp cái đầu xuống, không mà đụng phải thành xe, bươu sọ thì đừng có mà gào cái mồm lên đấy.”
Hoàng Vũ cứ thế ôm Ngọc My trên tay mang ra khỏi xe. Anh dùng cùi chỏ huých mạnh cho cửa xe tự động sập vào. Ngọc My sợ người ta nhìn thấy sẽ dị nghị này kia liền đập đập tay Hoàng Vũ bảo anh bỏ mình xuống. Anh lại cau mày nạt:
“Yên nào.”
“Chú mặt dày không biết xấu hổ, nhưng cháu ngại lắm. Người ta chỉ trỏ nói này kia…”
Cuối cùng anh vẫn phải chịu thả cô xuống để Ngọc My tự đi. Hoàng Vũ theo Ngọc My đến tận cửa thang máy, cô bấm thang rồi xoay người định cất lời đuổi khách, nhưng đã bị anh lên tiếng chặn ngang:
“Không có chuyện như lần trước xảy ra nữa đâu. Nếu muốn làm gì nhóc thì lúc ở nhà nghỉ tôi đã làm rồi. Cần gì đi về tận đây cho rách việc.”
Lời nói của anh đầy chắc chắn, đáy mắt âm u như hàm chứa sự đảm bảo vô hình, lại chất chứa sự lo lắng khiến Ngọc My không mở miệng ra cãi được. Cô mệt nhọc thở hắt ra rồi xoay người nhìn vào cửa thang máy chờ đợi.
Trên đá ốp thành thang máy màu đen bóng loáng, phản chiếu bóng dáng hai người một cao lớn một thấp bé nhưng không rõ biểu cảm trên gương mặt họ như thế nào.
Cả người Ngọc My phát sốt nóng bừng bừng, mà bên trong lại cứ gai gai lạnh. Dầm nước mưa lạnh giữa trời đông đúng là đáng sợ thật.
Vào nhà, cô lục tủ để đồ khô tìm thuốc lá cây mà sư thầy bốc cho để phòng cảm cúm. Thuốc nào chữa loại cảm gì, thầy đều ghi rõ vào giấy gói cùng trong bọc thuốc ấy. Ngọc My lấy ra bọc lá ngải khô, đọc công dụng là chuyên trị sốt cao, rét run, nghẹt mũi, người mệt mỏi chỉ muốn ngủ, đúng với triệu chứng của cô lúc này.
Ngọc My rửa lá ngải khô qua nước rồi cho vào nồi, đặt lên bếp đun.
Hoàng Vũ nhìn vẻ lờ đờ mệt mỏi của cô thì phát sốt ruột, anh bảo uống thuốc tây nhưng nhà cô không có. Ngọc My lại khăng khăng đợi uống thuốc lá vì cô quen uống loại này.
Hoàng Vũ không đôi co, anh đuổi Ngọc My vào phòng nằm nghỉ, còn mình nhận trông nồi thuốc.
Trong lúc đợi thuốc, Hoàng Vũ lấy điện thoại ra xem, màn hình chờ hiển thị cả chục cuộc gọi nhỡ của bà Hồng mà anh không để ý thấy. Hoàng Vũ chép miệng xoa đầu, sao lại có thể quên mất việc phải đi đón mẹ nhỉ? Chắc chắn là bà ấy đang chửi bố anh lên rồi.
Điện thoại vừa đổ hồi chuông thứ hai thì có tín hiệu kết nối, đầu dây bên kia cao giọng mỉa mai:
“Ô, anh vẫn còn biết mình có người mẹ này nữa cơ à?”
“Con xin lỗi, mẹ về nhà chưa ạ?”
“Chắc chờ anh để tôi hóa thạch luôn hử? Con với chả cái, sểnh ra là mất hút. Không nhờ vả được cái việc gì. Biết thế ngày xưa tôi đẻ ra cái bắp cải…”
“Thôi thôi, con trai mẹ đẹp trai sáng sủa, khí chất ngời ngời như thế này mà mẹ cứ phải ví với bắp cải là làm sao? Sao không ví với nhân sâm, hay cái gì có gi.á trị một tí ấy.”
“Hơ, tôi thích ăn cái gì thì tôi ví với cái đấy. Con tôi tôi ví với cái gì thì ví, anh tuổi gì ý kiến?”
Hoàng Vũ chịu thua không cãi lại được chỉ biết cười trừ. Bà Hồng lại thấp giọng hỏi han:
“Lại đi việc hay làm sao? Đã ăn uống gì chưa?”
“Con bận một tí, con không sao. Mẹ ăn tối rồi nghỉ sớm đi ạ, mai con về.”
“Ờ trời lạnh lẽo, ra đường mặc ấm vào đấy. Có tí tuổi rồi không phải thanh niên đâu mà phong phanh.”
Hạnh Chi ngồi bên cạnh nghe mẹ căn dặn anh trai, không nhịn được phá lên cười ngặt nghẽo. Nãy giờ nghe hai người họ trả treo với nhau cô đã buồn cười lắm rồi, mà đang dở miếng bưởi nên không xen vào được.
“Khiếp, mẹ nói gì mà như thể anh già lụ khụ như ông cụ tám kiếp, sắp xuống lỗ đến nơi rồi ấy.”
“Chả thế, không nhắc anh con lại tưởng nó còn trẻ trung lắm ấy. Rồi mà lăn đùng ra đấy, vợ con thì không. Lại cái thân già này lo chứ ai lo.”
Nghe bà trách mà Hoàng Vũ chợt lặng yên rồi khe khẽ thở hắt ra. Đối với người mẹ, con có lớn bao nhiêu đi chăng nữa thì trong mắt họ vẫn chỉ là những đứa trẻ cần phải để ý dặn dò.
Anh không còn nhỏ, nói quá lứa lỡ thì thì không phải. Đến bây giờ vẫn để mẹ phải lo lắng cho, đúng là bất hiếu.
Đun xong thuốc cho Ngọc My, Hoàng Vũ đổ ra bát rồi mang vào cho cô uống. Anh nhè nhẹ mở cửa phòng, vặn sáng đèn ngủ hơn một chút rồi đặt bát thuốc nóng bỏng đang còn bốc khói lên mặt bàn.
Hoàng Vũ mở ngăn kéo tìm trầm để đốt cho ấm phòng, nhưng vừa mở ra lại thấy kẹp tóc và dây buộc tóc đặc biệt của Ngọc My thì nhón lấy một cái, đăm chiêu nhìn vào.
Sư thầy bảo hôm cứu được anh bị thương dưới núi mang về chùa, cả đêm ấy là con bé chăm sóc và canh chừng. Hoàng Vũ ngoảnh sang nhìn Ngọc My đang vùi mình trong đống chăn bông, tay anh đưa lên ướm chừng ngang ức mình, tự hình dung xem đứa bé mười tuổi thì cao bằng chừng nào mà khóe miệng tự nhiên đẩy cong.
Đống chăn chợt động đậy, cả người Ngọc My vô thức co quắp lại, không ngừng run rẩy, miệng cứ lẩm bẩm mấy câu:
“Lạnh… mẹ ơi! Lạnh lắm… mẹ ơi! Mẹ… ôm con một tí… mẹ ơi!”
Hoàng Vũ vội để lại đồ vào ngăn kéo rồi cầm theo bát thuốc lên giường, dỗ Ngọc My uống. Nhưng gọi thế nào cũng không được, cả người cô vẫn run lên, tay giữ chặt lấy mép chăn, hai mắt nhắm nghiền ứa nước. Nước mắt không ngừng rơi xuống thái dương, thấm ướt tóc mai, mà gương mặt cứ nhăn nhó đến khổ sở.
“My! Ngọc My! Uống thuốc nào, rồi ngủ tiếp.”
“Mẹ! Mẹ ơi! Lạnh…”
“Uống thuốc sẽ hết lạnh, nào.”
Anh vỗ về cô, vừa thổi nguội thuốc vừa cố cho Ngọc My uống. Thuốc vào miệng cô được một nửa, một nửa trào ra. Anh vội kéo tay áo mình lau đi cho cô. Thuốc đắng làm Ngọc My nhăn hết cả mặt mày, cũng muốn nhè ra.
Đánh vật mãi cuối cùng Hoàng Vũ cũng dỗ được Ngọc My uống hết phân nửa bát thuốc đắng ngắt.
Anh thì toát cả mồ hôi, còn Ngọc My vẫn kêu lạnh, cứ ú ớ gọi mẹ rồi i ỉ khóc như đứa trẻ con, nhìn đến đáng thương. Anh để bát lên bàn rồi lật chăn, nằm bên cạnh.
Hoàng Vũ vừa lau nước mắt cho cô, vừa vỗ về dỗ dành.
Ngọc My cứ co quắp, mặt cúi thấp xuống, cả người cong như con tôm luộc, cố tìm cách tự làm ấm thân mình. Bên ngoài da thịt thì nóng như đổ lửa mà trong người lại lạnh run. Hoàng Vũ tựa cằm vào cô mà cảm nhận sức nóng từ cơn sốt đang hành hạ Ngọc My truyền sang.
Anh luồn tay xuống gáy cho Ngọc My gối đầu lên, tay còn lại liên tục vỗ về:
“My ngoan, cố gắng chịu một lúc, thuốc uống rồi sẽ nhanh hạ sốt.”
Thân người nhỏ nhắn cứ rung lên bần bật lại bị bao bởi vòng tay Hoàng Vũ, dần bị thân thể ấm nóng như lò sưởi thu hút, cứ thế nhích lại gần anh. Tay cô bám vào sườn áo, đem mặt rúc vào ngực Hoàng Vũ tìm hơi ấm.
Gương mặt nhỏ nóng phừng phừng cọ vào ngực anh khiến Hoàng Vũ cứng đờ bất động trong giây lát.
Nhưng rất nhanh, bàn tay đang đặt trên vai cô đã lần thấp xuống lưng Ngọc My, chầm chậm xoa nhẹ rồi vỗ về cô.
Được sưởi ấm, Ngọc My bắt đầu cảm thấy ấm áp hơn, hơi thở cũng dần bớt loạn, khác hẳn lúc một mình nằm trong chăn, dù cô có làm cách nào cũng vẫn lạnh lẽo run người.
Hoàng Vũ thấp tầm mắt nhìn xuống mái đầu đang rúc trong ngực mình. Vòng tay anh siết chặt thêm một chút, bao gọn Ngọc My trong lòng mình.
Cảm giác ôm đứa nhóc này trước sau vẫn không hề thay đổi. Ấm áp, bình yên và sạch sẽ, dù rằng ở phía sau, cuộc đời của con bé đầy rẫy bão giông mà Hoàng Vũ hy vọng cả đời này con bé đừng bao giờ biết.
Anh không muốn giúp Ngọc My tìm bố nữa, không muốn con bé biết sự thật về thân thế của mình. Cứ để hình ảnh người mẹ vĩ đại hi sinh vì con mãi mãi ở trong lòng con bé cũng được. Còn hơn khiến nó phải tổn thương. Chỉ cần thấy nước mắt rơi trên gương mặt luôn kiên cường, lạc quan của Ngọc My, anh lại cảm thấy xót xa khó tả.
Đợi Ngọc My thật sự ổn định nhịp thở, cả người cũng không còn gồng lên nữa, Hoàng Vũ mới chầm chậm rời khỏi giường. Lúc chỉnh lại chăn cho cô, anh phát hiện Ngọc My để chân trần thì đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi đi đến tủ để quần áo, tìm ra một đôi tất dệt kim màu vàng nhạt, đeo vào cho cô trước khi rời khỏi phòng.
Cả đêm hôm ấy Hoàng Vũ ở lại canh chừng Ngọc My. Sợ cô hiểu lầm, anh còn chẳng dám ngồi lên giường mà kê ghế ngồi cạnh, rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Gần sáng, Ngọc My hạ sốt, mồ hôi toát ra đầm đìa, ướt hết tóc mai và lưng. Cô thấy nóng liền đạp chăn, nhưng người vừa thò ra lại bị lạnh quá thì thu lại.
Đèn ngủ vẫn để ở mức độ sáng trung bình, phòng nhỏ nên càng sáng. Ngọc My vừa cựa mình quay sang, đã thu vào tầm mắt mái đầu của Hoàng Vũ đang ngủ gục trên giường. Cô trầm ngâm chăm chú nhìn anh, lại nhớ lần đầu tiên Hoàng Vũ ngủ ở đây, cũng bị sốt, là cô ở bên cạnh chăm sóc, rồi ngủ gục đi như thế này.
Ngọc My ngập ngừng đưa tay ra, chạm nhẹ lên tóc Hoàng Vũ, nó không mềm mại như tóc cô mà hơi cứng. Nhưng là do chất tóc, không phải vì vuốt gel. Đôi mắt trong veo, hơi vẩn đỏ cứ đăm đắm nhìn vào người đàn ông trước mặt. Ngọc My tự hỏi Hoàng Vũ là người như thế nào? Lúc rất ân cần chu đáo, lúc lại cợt nhả thiếu nghiêm túc. Nhiều khi còn điên loạn bất kham khiến cô sợ hãi. Đâu mới là con người thật của anh?
Ngọc My cứ mãi mông lung, đến khi bàn tay bị nắm lấy thì mới giật mình chỉnh lại tầm nhìn. Cô còn chưa kịp thốt lên giải thích cho hành động của mình thì đã bị hành động tiếp theo của Hoàng Vũ làm cho đứng hình. Anh chạm tay vào trán cô kiểm tra nhiệt độ, giọng hơi khàn do ngái ngủ cất lên:
“Hạ sốt rồi này, nhóc cảm thấy trong người thế nào? Có đau đầu hay cơ không?”
“Không, cháu khỏe rồi.”
Ngọc My cố nuốt khan, cổ họng khô khốc hơi đau rát, lại có cảm giác đắng ngắt thì khẽ cau mày.
Hoàng Vũ lại hỏi:
“Sao thế? Có đói không?”
“Có.”
“Ăn cháo nhé?”
“Ở đâu ra cơ? Chú mua à?”
Hoàng Vũ khẩy môi đáp:
“Tự nấu chứ ở đâu ra. Quý lắm mới nấu cho mà ăn đấy. Ra ngoài được không?”
“Cháu ra được.”
Ngọc My ngờ vực, lật chăn xuống khỏi giường, chân vừa chạm sàn đã đưa mắt nhìn xuống. Cô tự hỏi mình đi tất lúc nào ấy nhỉ?
Thấy Ngọc My ngẩn ngơ, Hoàng Vũ ra đến cửa lại hỏi:
“Sao đấy?”
“Không, cháu ra luôn.”
Ngọc My lụt cụt đi theo anh, quên luôn cả chuyện mình đi tất vào chân từ lúc nào. Cô đang đói nên có cháo ăn cũng chẳng yêu cầu gì nhiều. Dù chỉ là cháo trắng đánh thêm quả trứng gà cũng khiến Ngọc My cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Sợ Ngọc My chê cháo sơ sài, Hoàng Vũ lại giải thích:
“Không phải là không biết nấu cháo, nhưng trong tủ nhà nhóc chẳng có thứ gì nấu được với cháo cả. Toàn nước lọc với cái gì ấy, tên lạ hoắc. Chắc đồ tiếp thị thừa hả? May còn mấy quả trứng gà. Bình thường không nấu cơm hay sao vậy?”
Ngọc My ngoảnh mặt nhìn về phía chiếc tủ lạnh, nhìn to thế thôi chứ bên trong thực tế chẳng có gì.
“Có nấu nhưng cháu không mua thừa đồ ăn bao giờ. Lúc nào ăn thì nấu cho nó tươi. Mua nhiều trữ ở đấy, lỡ không có thời gian ăn nó hỏng thì lãng phí. Mà mọi lần vẫn có đấy chứ, đồ ăn bác Hoàng Nguyên nấu sẵn, chị My hay mang sang cho. Nhưng cháu ăn hết rồi. Trứng này cũng là dì Thu ở dưới quê cho nhà chị ấy, bác Hoàng Nguyên cho cháu. Trứng gà quê ngon lắm, chú ăn không?”
Hoàng Vũ nhìn vào thìa cháo Ngọc My vừa đưa ra, chầm chậm lắc đầu. Cô không nài, liền đưa vào miệng ăn một cách ngon lành. Ngọc My ăn ngon miệng là thế nhưng lại khiến Hoàng Vũ nghẹn lòng. Đứa nhóc này cứ nhất định phải sống kham khổ như vậy mới được ư?
“Này, sao đứa bé ngã xuống cống mà nhóc cũng ướt như chuột lột vậy hả?”
“Cháu kéo nó lên, tại chẳng có người lớn, bọn trẻ con che ô cho mà cứ che đi đâu ấy. Cái hố ấy lại còn sâu, mãi mới kéo lên được ấy. Trầy hết cả tay cháu đây này.”
“Đâu?”
Hoàng Vũ nhổm lên, tay đưa ra định túm lấy tay cô, Ngọc My phản xạ nhanh vội nghiêng người né:
“Không sao, trầy một tí thôi. Không chảy máu.”
Cô mặc áo dài tay suốt nên anh không thấy.
Lúc kéo đứa bé lên, Ngọc My gần như phải nằm rạp xuống mặt đường, mà chỗ ấy đúng chỗ trũng, nước theo dòng đổ cả về nên người cô cũng ướt theo. Cổ tay và cẳng tay chỗ áo khoác co lên, cọ vào cạnh cái hố nên trầy trật da không ít. Lúc ấy bị dính nước mưa vừa đau vừa xót, chứ bây giờ nếu không nhắc đến thì cũng quên mất là bị trầy da.
Để Ngọc My ăn xong, Hoàng Vũ mới bắt cô kéo áo lên kiểm tra. Trên nền da trắng hồng hằn lên mấy vết da bị trầy đỏ au.
“Thuốc sát trùng ở đâu?”
“Ôi giờ còn sát trùng gì nữa chú. Không chảy máu hay nước nữa rồi, để nó tự khô là khỏi ạ.”
Anh trừng mắt nhìn cô đầy ngờ vực. Ngọc My lại rủ mắt nhìn vào vết trầy quả quyết:
“Thật, cháu là bác sĩ mà. Chú quên à?”
“Ừm, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn.”
“Lúc tắm cháu tự kiểm tra rồi. Chú cứ yên tâm. À chú.”
“Hử?”
“Bộ đồ này bao tiề.n? Cháu trả chú.”
“Thôi cho.”
“Không, của biếu là của lo, của cho là của nợ. Liên quan gì mà cho. Cháu không thích nợ nần ai, cũng không thích nhận không đồ của người khác.”
Hoàng Vũ không hài lòng, đầu mày đã nhíu chặt, Ngọc My vẫn kiên định đòi trả tiền. Anh lần tay vào túi quần, moi móc tờ hóa đơn hơi nhàu đặt ra trước mặt Ngọc My. Bình thường Hoàng Vũ mua đồ cho người thân không có thói quen lấy hóa đơn, nhưng nhân viên bán hàng nhét vào lúc nào không biết, lúc ra khỏi cửa hàng quần áo mới phát hiện ra, anh không thấy thùng rác nên nhét vội vào túi quần cho đỡ xả rác bừa bãi ra nơi công cộng.
Ngọc My cẩn thận vuốt phẳng tờ hóa đơn, mắt lim dim nhìn một lượt giá từng sản phẩm rồi trợn trừng lên khi đập vào mắt tổng số tiền.
“Cái gì? Bộ đồ lót năm trăm hai mười nghìn? Bộ đồ mặc nhà một triệu năm trăm hai mươi nghìn. Có nhầm không chú?”
Cô sửng sốt nhìn anh, Hoàng Vũ bình thản lắc lắc đầu. Ngọc My lại rít lên đầy bất mãn:
“Ăn cướp à?”
Hoàng Vũ nhún vai, Ngọc My xán lại gần anh, bám tay kẻ cả:
“Chú, hay là bây giờ cháu cởi ra chú mang đi trả được không?”
“Mặc rồi ai cho trả.”
Cô bặm môi ngẫm nghĩ trong giây lát, mắt chợt sáng như sao:
Hay bây giờ coi như cháu thuê bộ đồ này của chú. Tính rẻ cho cháu, chú lấy mười phần trăm g.iá thực thôi. Giờ cháu cởi ra, giặt sạch lại trả chú.”
“Xong tôi làm gì với nó, để trưng bày trong nhà cho đẹp hay thu nhỏ người lại để mặc cho vừa?”
Ngọc My nhăn nhó mặt mày, thế này không được, thế kia cũng không xong. Ơ kìa, tự nhiên lại đi mua đồ cho người ta mặc làm gì không biết. Cô xị mặt buồn rầu, tiếc tiền đứt ruột.
Hoàng Vũ cười cười, xoa đầu cô thật mạnh:
“Đã bảo cho rồi lại còn thích trả cơ.”
“Không thèm, sao chú cứ phải khiến người khác mang nợ mình thế nhỉ?”
“Không thích nợ thì trả tiề.n đi.”
Anh cáu kỉnh hất hàm, tay đã chìa ra trước mặt Ngọc My. Cô ỉu xìu phụng phịu:
“Cho trả góp đi.”
“Ờ trả góp. Thôi giải tán, đi ngủ. Đau hết cả mắt rồi.”
Hoàng Vũ đồng ý cho trả góp, Ngọc My liền thở phào nhẹ nhõm. Cô đi về phòng, anh cũng lù lù đi theo. Tay vừa chạm vào nắm cửa đã khựng lại, Ngọc My quay ngoắt về phía sau, Hoàng Vũ cũng khựng lại, đưa mắt nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau không chớp.
“Chú…”
Ngọc My chỉ tay vào cửa phòng, Hoàng Vũ tự nhiên lúng túng, tay đưa lên xoa gáy, cố nặn ra nụ cười:
“Nhóc hết sốt rồi thì tôi về đây.”
Anh vừa quay người, gấu áo đã bị kéo lại, cô thỏ thẻ đề nghị:
“Chú đợi sáng hẳn hãy về, bên ngoài lạnh lắm.”