-
Chương 25: Chú... khốn nạn!
Hoàng Vũ chợt hoang mang, lòng dấy lên sự lo sợ. Sợ rằng một ngày nào đó, nếu Ngọc My biết tất cả sự thật sẽ khiến con bé suy sụp, suy cho cùng thì lỗi không phải của đứa trẻ đáng thương ấy.
“Chú, chuyện hôm nay chú cháu mình nói. Chú có thể giữ bí mật đừng kể với ai được không ạ?”
“Sao vậy?”
“Dạ, không ạ! Chú cứ biết thế thôi ạ. Thôi cháu về bên nhà đây, chú đi việc thì cứ đi đi ạ!”
Hoàng Vũ đứng dậy, sắp sanh rời đi. Ông Chiến níu anh mời ở lại ăn cơm. Nhưng Hoàng Vũ lúc này làm gì còn tâm trí để mà ăn cơm với gia đình ông ấy nữa chứ.
Lúc anh trở về nhà thì người giúp việc đang nấu cơm. Cô ấy thấy Hoàng Vũ liền nhanh nhảu hỏi có ăn cơm không để nấu thêm, anh hờ hững đáp:
“Cháu về thay đồ rồi đi luôn thôi ạ! Tối cháu không về đâu. Mẹ cháu hỏi cô nhắn vậy.”
“Thế thôi cháu đi thay đồ đi, mẹ cháu đi việc phải nửa tiếng nữa mới về cơ. Hạnh Chi về rồi.”
“Cháu biết rồi.”
Hoàng Vũ khẽ thở hắt ra rồi đi thẳng lên phòng mình, vừa chạm tay nắm cửa thì phòng đối diện đã mở cửa. Hạnh Chi ngước mắt nhìn anh trai một cái,
“Anh về rồi ạ?”
“Ừ, à này.”
“Sao ạ?”
“Ở công ty có quỹ khuyến học hay từ thiện gì không?”
“Có. Mặt trời mọc ngược à? Nay anh lại rảnh để quan tâm đến công ty ư?”
“Vậy sử dụng làm gì rồi?”
“Anh bị làm sao đấy? Đừng hỏi mấy câu thừa thãi như vậy được không? Quỹ khuyến học thì khuyến học, từ thiện thì để làm từ thiện chứ còn làm gì? Ngáo à?”
“Vậy có chỗ cần dùng đấy, chi đi.”
“Liên hệ với trợ lý của em để được biết thêm chi tiết. Em không làm mấy việc cỏn con ấy.”
“Ai?”
“Bạn giường của anh.”
Cách nói chuyện kiểu gọi đòn của em gái khiến Hoàng Vũ không mấy hài lòng, đầu mày đã nhíu lại. Hạnh Chi chẳng sợ anh, còn khẩy môi nhấn mạnh:
“Chả đúng còn gì nữa?”
Dứt lời, Hạnh Chi nhàn hạ đút tay túi quần rồi thủng thẳng đi xuống dưới nhà.
Hoàng Vũ tắm rửa thay đồ xong thì đánh xe đi luôn.
Rõ ràng là trong đầu anh nghĩ sẽ tới ăn cơm với Phương Quỳnh nhưng chẳng hiểu thế nào lại dừng ngay trước cổng bệnh viện. Nghĩ tới chuyện vừa rồi ở nhà ông Chiến, lòng anh lại trở nên não nề, Hoàng Vũ lấy điện thoại để trong hộc xe ra, tìm số rồi gọi đi. Đầu dây bên kia như chỉ trực chờ anh gọi đến để bắt máy hay sao không biết, mà chuông vừa đổ đến hồi thứ hai đã thấy tín hiệu báo kết nối.
“Em đây ạ!”
“Giờ anh sang, em vẫn nấu canh đầu cá chứ?”
“Vâng… vâng… vẫn nấu. Anh sang đi.”
Điện thoại tắt rồi mà Phương Quỳnh vẫn chưa thôi vui sướng, điện thoại nắm chặt trong tay mà khóe miệng không ngừng đẩy cong, tạo thành nụ cười hạnh phúc. Cô ấy nhanh chóng thay đồ rồi đeo tạp dề lên, chuẩn bị nấu nướng.
…
Ngọc My chia xong rau củ và thuốc lá tắm cho mọi người thì cũng gần tới giờ về của cô. Nhân viên y tế trực cùng ngó sang cuốn sổ tay ghi chép của Ngọc My một cái, rồi ngước mắt nhìn cô:
“Được bao nhiêu?”
“Dạ hơn triệu ạ! Hì, em cảm ơn cả nhà đã mua ủng hộ.”
“Rau ở quê rẻ thật đấy, ở đây là mười nghìn một củ su hào. Sợ thật.”
Chị kia lắc đầu chép miệng, vừa soạn sửa chuẩn bị đi quay cơm ăn tối. Hôm nay chị ấy trực đêm. Ngọc My chỉ trực đến mười giờ là hết ca, cô gập cuốn sổ lại, tạm hài lòng với số tiền bán được rau củ giúp nhà chùa. Mặc dù vẫn tiếc nuối vì không thể mang cả mẫu su hào đến lứa thu hoạch của sư thầy xuống phố bán cho được giá như nhân viên y tế vừa nói.
“Này em ăn cái gì đấy?”
“Em ăn bánh mì sấy. Chị ăn không?”
“Ăn tối bằng cái này á My?”
“Vâng, ngon mà. Em sấy bơ đường đấy. Giòn lắm ạ.”
Chị nhân viên y tế lắc lắc đầu, lại chép miệng cảm thán:
“Mày cứ ăn uống kiểu này rồi chết, có ăn cơm với chị không?”
“Không ạ, em ăn cái này được rồi chị ạ!”
Cô híp mắt cười khì, nhân viên y tế chỉ biết lắc đầu. Lò vi sóng báo cơm đã quay xong, chị ấy không dây dưa với Ngọc My nữa mà đi ra đó lấy.
…
Hoàng Vũ về tới nhà Phương Quỳnh, cô ấy đang nêm nếm nồi canh đầu cá nấu chua trong phòng bếp. Mùi đồ ăn thơm phức choán ngập căn phòng.
Nghe tiếng mở cửa, Phương Quỳnh liền vặn nhỏ lửa rồi hớn hở chạy ra đón người. Hoàng Vũ bước vào tới gần xô pha, cô ấy đã chạy tới ôm chầm lấy anh, ngước mắt nhìn Hoàng Vũ đầy âu yếm, như cô vợ nhỏ đợi chồng:
“Anh về rồi, đợi em một chút.”
“Ừm.”
Hoàng Vũ như một thói quen, đưa tay lên định xoa đầu Phương Quỳnh nhưng chợt khựng lại. Cô ấy chớp chớp mắt nhìn anh, Hoàng Vũ nhếch nhẹ khóe môi, chạm tay thật nhẹ lên tóc Phương Quỳnh,
“Có cần anh giúp gì không?”
“Không, em xong rồi. Anh rửa tay đi rồi ăn cơm.”
“Ừ.”
Hoàng Vũ trầm tư nhìn bóng lưng ong đang lúi húi bên bếp rồi lặng lẽ quay người.
Suốt bữa cơm, Phương Quỳnh rất vui vẻ, cô ấy nói rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi ý kiến Hoàng Vũ, anh đều nhiệt tình đáp lại. Lúc sực nhớ ra chuyện quan trọng liền hỏi:
“Hạnh Chi nói em quản lý quỹ từ thiện ở công ty?”
“Vâng, trước đây bác Hồng giao cho em làm. Sao thế ạ?”
“Anh đưa địa chỉ và đầu mối, em hỗ trợ bên đó giúp anh. Có bốn trẻ mồ côi trong độ tuổi mầm non và tiểu học, ở miền núi nên đã được nhà nước hỗ trợ một phần rồi. Còn bao nhiêu em đỡ đầu hết cho anh. Lắp đặt thêm bình nóng lạnh và đèn sưởi, bơm tăng áp.”
“Chỗ nào ạ?”
“Chùa Tâm Thiên.”
“Sao nghe tên lạ thế anh? Họ kêu gọi từ thiện ạ?”
“Sư thầy ở đó có ơn cứu mạng với anh.”
“Vâng, vậy em cho làm ngay ạ!”
“Cảm ơn em!”
“Giữa chúng ta còn cần cảm ơn sao? Có ơn với anh thì cũng là ân nhân của em mà.”
Phương Quỳnh cười ngọt ngào, đăm đắm nhìn Hoàng Vũ. Người phụ nữ này ở trước mặt anh luôn tỏ ra biết điều, chỉ cần là những việc khiến Hoàng Vũ hài lòng cô ấy chưa từng chối từ. Anh lại coi đó là điều hiển nhiên mà không ngại nhận. Hoàng Vũ ân cần gắp thêm đồ ăn vào bát cho Phương Quỳnh, tỏ rõ thành ý muốn cảm ơn cô ấy. Chỉ một cử chỉ ân cần đó của anh, cũng khiến tâm tư người phụ nữ cảm thấy ấm áp lạ thường.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Phương Quỳnh rón rén bước lại gần, từ phía sau ôm cổ Hoàng Vũ đang ngồi trên sô pha. Anh không chút giật mình, chỉ hơi nghiêng đầu về phía sau, môi mấp máy nhắc nhở:
“Em tắm rửa đi.”
“Một lát nữa.”
Giọng Phương Quỳnh mềm yếu, đem gò má cọ lên sườn mặt anh, hàng mi dày mông lung khép lại, tận hưởng hơi ấm con người từ Hoàng Vũ truyền sang.
Cô mơn man di chuyển, như chú mèo con nũng nịu dụi mặt vào chủ nhân, rồi bất thình hình hé miệng ngậm lấy vành tai Hoàng Vũ.
Sự ấm nóng ẩm ướt từ miệng phụ nữ chạm vào xúc giác nhạy cảm khiến anh bất giác rùng mình, hơi thở thoáng chốc trở nên nặng nề. Đôi bàn tay rắn chắc vô thức đưa lên siết chặt lấy cổ tay và cánh tay Phương Quỳnh ghì lấy, cố rằn xuống sự rạo rực tận sâu thẳm, trong lúc lơ đễnh bị người phụ nữ này khuấy lên.
“Anh ở lại không?”
“Anh có việc.”
Một câu anh có việc khiến Phương Quỳnh hụt hẫng vô cùng, ngực trái chợt nhói lên một nhịp. Nhưng cô là người biết kiềm chế, Phương Quỳnh biết vị thế của mình ở đâu nên dù rất khó chịu, nhưng vẫn buộc lòng gạt bỏ sự ấm ức đang dâng lên trong lòng, cố giữ vẻ bình thản, ôm mặt Hoàng Vũ ép đối mặt lấy mình.
“Bận thế cơ à?”
Bàn tay thon mềm vuốt ve gò mát, đôi mắt nhu tình mềm yếu đăm đắm nhìn anh, nhưng khi chạm phải đôi mắt đen thẫm như vực tối, lại chẳng gợn chút xúc cảm nào của Hoàng Vũ, thì trong một khắc nào đó đã có chút hụt hẫng đến bi thương.
Cô ấy mang trán mình tựa vào trán anh, hai đầu ngón cái vuốt ve viền môi mềm mại, ở khoảng cách thật gần, nỉ non mời gọi:
“Hoàng Vũ… Ở lại với em đêm nay.”
Không đợi Hoàng Vũ đáp lời, rèm mi đen tuyền đã khép chặt, hơi thở cận kề phả nóng da thịt anh. Lúc môi cô rơi vào má Hoàng Vũ, Phương Quỳnh càng siết chặt tay đang ôm mặt anh, mi tâm nhăn lại bởi đầu mày vừa vô thức xô vào nhau. Hằn trên gương mặt diễm lệ, nhu mì là sự thất vọng, nhưng chỉ có thể âm thầm nuốt xuống, anh lại né tránh nụ hôn của cô.
Hoàng Vũ không thẳng thừng cự tuyệt, cứ âm trầm tránh né như một phản xạ tự nhiên. Ánh nhìn của anh không mang tiêu cự, chiếu thẳng vào khoảng không trước mặt, bàn tay như được lập trình sẵn, cứ thế đưa lên ôm lầy đầu Phương Quỳnh, trượt dần xuống gáy. Cả hai tay bám lấy đôi vai gầy đang gồng lên chịu đựng, nhẹ nhàng trượt qua cẳng tay, rồi kéo Phương Quỳnh về phía trước. Khi cô ngồi xuống ghế, anh cũng thẳng người đứng lên. Phương Quỳnh thảng thốt ngước nhanh mắt nhìn anh, trong đáy mắt cô ấy chứa đựng trăm phần trăm sự thất vọng, anh lại chỉ cười rồi dặn dò:
“Anh đi luôn đây, cơm em nấu rất ngon. Tắm rửa, nghỉ ngơi sớm. Không có việc gì đừng thức quá khuya. Việc anh nhờ, xong thì nhắn anh biết. Cảm ơn em!”
Phương Quỳnh ngơ ngác nhìn Hoàng Vũ bước đi, nhưng chưa đến cửa, anh đã quay người. Trong giây lát cô ấy tưởng anh thay đổi quyết định thì gương mặt mới u uất chợt ánh lên tia hy vọng. Nhưng rất nhanh đã bị lời Hoàng Vũ dập tắt:
“Sắp noel rồi, có thích quà gì thì cứ chọn rồi gửi hóa đơn cho anh.”
Tiếng chốt cửa tự động sập vang lên âm thanh khô khốc, đồng thời cắt đứt niềm hi vọng nhỏ nhoi của Phương Quỳnh. Cả cơ thể mảnh mai vừa gồng cứng lên chợt buông lỏng hết cỡ, trước mắt cô ấy là một khoảng không trắng xóa mông lung.
…
Ngồi trong xe, Hoàng Vũ trầm ngâm nhìn phía trước, tay đặt lên vô lăng nhưng tâm trí anh lại không định hướng được sẽ đi đường nào. Sau một hồi suy ngẫm, anh khẽ nhắm nghiền mắt lại trong giây lát, lúc này dường như nên có tí men sẽ khiến anh thoải mái hơn.
Hoàng Vũ quá mệt mỏi với mối quan hệ không tên với Phương Quỳnh, anh cứ tưởng bản thân còn yêu nên mới hận, nên mới dây dưa với cô ấy đến tận bây giờ. Nhưng chính Hoàng Vũ cũng nhận ra, mình không yêu Phương Quỳnh đến như vậy, thứ cảm xúc đối với cô ấy chỉ là sự hiếu thắng và cay cú bởi thất bại của bản thân trong quá khứ mà thôi.
Đúng như anh từng nói với bọn Tuấn Trung trước đây, hai người họ chỉ đang tự dằn vặt nhau mà thôi. Có lẽ đã đến lúc giã đám, tự giải thoát cho nhau rồi. Nhưng dường như chỉ mình Hoàng Vũ là có tư tưởng ấy, còn về phía Phương Quỳnh vẫn không thôi nuôi hi vọng với anh thì phải.
Hoàng Vũ chán nản thở hắt ra, chân đạp bàn ga, điều khiển xe rời khỏi.
Gần mười một giờ đêm, Ngọc My mới về tới nhà. Cô không có xe nên phải đi nhờ đồng nghiệp. Ngọc My thường hay chọn trực xuyên đêm, để chờ tới giờ xe bus chạy của ngày hôm sau sẽ tiện hơn cứ phải nhờ vả như thế này.
Cô vừa tắm rửa xong xuôi thì có tiếng chuông gọi cửa. Ngọc My vừa lau tóc, vừa cau mày nhìn về phía cửa, trong lòng không khỏi thắc mắc, ai còn đến tìm mình vào giờ này?
Ngọc My vắt tạm khăn tắm lên vai, đi qua bàn uống nước còn nhón lấy điện thoại kiểm tra xem có tin nhắn hoặc cuộc gọi nhỡ nào của vợ chồng Hoàng Bách hay Hoàng An thông báo sẽ tới tìm cô không?
Màn hình chẳng hiển thị cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.
Ngọc My cẩn thận nhìn qua mắt thần, tầm nhìn trống trơn, chiếu thẳng phía bờ tường đối diện. Cô mím môi định quay đi, thì giật bắn mình vì gương mặt vừa được đưa vào tầm nhìn mà theo phản xạ lùi người về phía sau, tay ôm chặt lấy ngực.
Ngọc My bị dọa khiến cho trống ngực đập uỳnh uỳnh. Ôi mẹ ơi, ma quỷ chứ không phải người. Cô hít một hơi thật sâu cố trấn tĩnh tinh thần, mặc kệ bên ngoài người kia lại liên tục ấn chuông inh ỏi, còn làm càn đấm lên cửa uỳnh uỵch.
Ở bên ngoài, Hoàng Vũ hình như say rồi, thân người lả lướt theo chiều hướng đổ về phía cửa. Ngọc My điên tiết mở cửa thật mạnh vào trong, miệng vừa há ra định chửi thì cả người Hoàng Vũ vừa tựa vào cửa đã theo đà đổ vào.
“Chú biến thái điên khùng này. Đứng lên tử tế xem nào.”
Ngọc My tay vịn cửa, một chân theo phản xạ co lên, đầu gối đã ghì trúng bụng dưới Hoàng Vũ, tự cứu mình không bị cả thân thể nặng nề kia theo quán tính đổ ập lên người.
Hoàng Vũ uể oải, ngước mắt nhìn cô, đôi mắt ngày thường tinh anh sáng quắc, lúc này cứ líu ríu lại như muốn sập xuống đến nơi, miệng cười cười mà lảm nhảm:
“Ở nhà thật này…”
“Chú có đứng thẳng người lên không thì bảo hả?”
Ngọc My mỏi chân, sắp không trụ vững, mà Hoàng Vũ lại như cố ý không chịu bám vào cửa để cho cô buông chân ra. Tưởng làm thế sẽ khiến Ngọc My phải đỡ mình, nhưng anh quên mất, đứa nhóc này nó không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu.
Ngọc My trợn mắt nghiến răng, cố gồng lên chống đỡ cả thân thể nặng nề đang dồn lên đầu gối cô mà cáu kỉnh rít lên:
“Cháu hỏi câu cuối, chú có đứng thẳng lên không?”
Hoàng Vũ lẳng lặng lắc đầu. Ngọc My muốn nổi khùng, tay đặt trên nắm cửa siết chặt, nghiến răng gật gật đầu:
“Lừa ưa nặng.”
Ngay sau đó là tiếng uỵch nặng nề xen lẫn tiếng rên rỉ đầy đau đớn:
“Au!!!”
Hành động bất thình lình kéo giật cửa về phía sau rồi thu chân về đầy dứt khoát của Ngọc My khiến Hoàng Vũ mất đà, cả người đổ ập xuống sàn nhà đau điếng. Anh nghiến răng nhăn nhó, ngóc đầu cố rướn mắt nhìn đứa nhóc đang đứng ở trên cao, giương giương tự đắc mà khoan thai rủ mắt nhìn xuống kia.
Hoàng Vũ xuýt xoa nhiếc mắng:
“Không biết thương hoa tiếc ngọc à? Đau chết đi được.”
“Biết đau là còn tốt đấy, tưởng đâu ngất luôn rồi cơ?”
Cô khỉnh khỉnh quay đi, nhưng chưa kịp bước đã bị người ta túm chân giữ lại.
“Buông tay ra, chú bị điên à? Tự nhiên uống say rồi đến đây mà làm loạn. Tin cháu gọi bảo vệ đến tống cổ chú đi không?”
“Giúp tôi đứng dậy, đau thật đấy.”
Đôi mắt đỏ ngầu vì tác động của rượu rướn lên, cố mở to nhìn Ngọc My đầy cầu khẩn, khiến cô dù đang bực tự nhiên mềm lòng, tay khoanh lại chợt buông rồi đưa ra cho Hoàng Vũ níu vào làm điểm tựa. Người anh vừa cao vừa nặng, thiếu chút nữa là kéo cả Ngọc My ngã xuống. Cô cuống cuồng buông nốt tay kia mà giữ lấy tay Hoàng Vũ, kéo anh đứng vững rồi lạnh nhạt thu tay về.
“Chú về đi, cửa ở kia kìa.”
“Hôm nay tôi ngủ ở đây.”
Hoàng Vũ xoay người đẩy cửa sập lại, Ngọc My thảng thốt nhìn nhanh về phía cánh cửa đóng chặt sau lưng anh. Cô bất mãn nhao tới đẩy vào người Hoàng Vũ xua đuổi:
“Không, chú bị điên à? Chú đi về đi. Ai mà cho đồ say xỉn như chú ở đây chứ.”
“Lần trước tôi cũng ngủ ở đây đấy thôi.”
“Lúc ấy chú không say, ai mà biết hôm nay chú sẽ làm gì chứ? Chị My bảo không được cho chú ở lại.”
“Sao lại không tin tưởng tôi?”
“Sao cháu phải tin tưởng chú? Chú đi ra ngay, đừng để cháu gọi bảo vệ lên tống cổ chú đi đấy.”
“Lý do gì?”
Hoàng Vũ vằn mắt trừng trừng nhìn Ngọc My, sự lạnh lùng cố chấp có chút bất kham ấy của anh khiến cô chợt khựng lại trong giây lát. Đến khi tình thế bị đảo ngược, cổ tay đã bị Hoàng Vũ chộp lấy giữ cứng trong tay anh, cô mới thảng thốt kháng cự, cố giãy giụa muốn thoát ra:
“Chú làm sao đấy, buông cháu ra. Chú là cái đồ biến thái. Đi ra khỏi đây đi. A!!!”
“Chú bị làm sao đấy hả? Chú lừa người… thả cháu xuống…”
Ngọc My bị Hoàng Vũ bất thình lình vác lên vai mang đi như một bao gạo, khiến cô sợ hãi mà ra sức cào cấu anh, làm da cổ và sườn mặt Hoàng Vũ hằn lên vết đỏ, có chỗ bị trầy xước rớm cả máu.
Nhưng sự phản kháng ấy của cô dường như không khiến Hoàng Vũ có ý định dừng lại, mà bước chân càng nhanh hơn, tay giữ cô càng siết chặt. Dường như mọi sự kiềm chế và lý trí còn sót lại trong anh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự trỗi dậy của bản năng, muốn phóng thích toàn bộ dục vọng đã kìm nén suốt một thời gian qua.
Ngọc My khản cổ chửi bới cũng không mảy may làm Hoàng Vũ dừng lại.
Cô từ hung hăng chuyển thành sợ sệt khi cả người bị anh không thương tiếc quẳng mạnh xuống giường như một thứ đồ không đáng giá. Ngọc My thảng thốt trân mắt nhìn Hoàng Vũ, đáy mắt anh ngoài sự giận dữ và dục vọng bủa vây ra thì dường như chẳng chứa thứ gì. Ngọc My sợ sệt lùi người, nhưng chưa nhích được tí nào đã bị tóm lấy. Cô thảng thốt hét lên:
“Chú làm sao đấy hả? Buông cháu ra, cháu là Ngọc My, là đứa con gái phẳng lì từ đầu đến chân, không có chỗ nào lồi ra để mắc được con ngươi của chú mà. Cháu không phải gu của chú. Chú quên rồi à… thả cháu… ưm…”
Nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt Ngọc My. Trong căn phòng tối thui phải nhờ ánh sáng từ phòng khách hắt vào mới lờ mờ nhìn thấy được khuôn nhan của đối phương, Ngọc My bị Hoàng Vũ gắt gao siết chặt, mà cưỡng hôn, mặc kệ cô điên cuồng phản kháng.
Đôi bàn tay khua loạn đấm thùm thụp vào vai anh nhanh chóng bị túm gọn, cố định trên đỉnh đầu, cô không cách nào kháng cự hay né tránh nụ hôn cuồng dã, nồng nặc men cay của Hoàng Vũ. Anh lúc này dường như không còn chút lý trí, chỉ hành động theo bản năng đàn ông đang sục sôi trỗi dậy với ham muốn chiếm đoạt cô gái này mà thôi.
Ngọc My càng cố mím chặt môi, ngọ nguậy đầu né tránh chỉ càng khiến Hoàng Vũ trở nên hung hăng hơn, môi hôn theo đó càng trở nên thô bạo, khiến môi cô đau rát như muốn sưng mọng đến nơi. Ngọc My ngừng phản kháng hé miệng, Hoàng Vũ đắc ý vươn lưỡi tiến vào nhưng rất nhanh vị mặn chát bởi nước mắt đã nhanh chóng được thay thế bởi vị lạnh tanh của máu.
Tiếng hừ lạnh khe khẽ bật ra khỏi cuống họng Hoàng Vũ. Đầu mày anh nhíu chặt, bàn tay đang siết chặt cổ tay Ngọc My dường như cũng dùng lực mạnh hơn khiến cô càng đau đớn. Đôi môi sưng tấy còn vương chút máu tanh vừa được buông tha, Ngọc My liền hớp thấy không khí mà hít thở.
“Chú… chú khốn nạn… buông cháu… a!!!
Đừng mà…” Lời oán thán theo hơi thở dồn dập, bật ra khỏi miệng cô một cách thống khổ, nặng nề.