Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 6
Nắng Sớm Soi Đường Về
Phần 6
Tối hôm đó, công ty tôi mở một bữa tiệc chiêu đãi công ty Trường An tại một khách sạn lớn trong thành phố.
Giữa không khí náo nhiệt giả tạo của bữa tiệc, tôi lặng lẽ rót đầy một ly rượu Wishky đưa cho Phương, nói đầy khách sáo:
– Anh Phương, chúc mừng Dệt Trường An dưới thời của anh càng ngày càng lớn mạnh.
– Cô thấy lớn mạnh thế nào?
– Dạo này tôi có tìm hiểu về công ty anh, thấy Dệt Trường An xuất khẩu tăng trưởng rất mạnh. Bây giờ còn sắp mở thêm nhà xưởng và trụ sở mới, sau này còn có tiềm lực để phát triển nhiều hơn nữa. Được hợp tác với công ty lớn như Dệt Trường An, bất cứ công ty nào cũng thấy vinh dự, không riêng gì công ty tôi.
Phương nhếch môi cười nhạt, anh ta không cầm ly rượu mà tôi đưa, chỉ lạnh nhạt nói:
– Cô đã biết tôi không thích nghe mấy lời sáo rỗng đó, còn cố tình nói làm gì? Tôi nghĩ chúng ta cứ chuyển chủ đề khác đi thì hay hơn.
– Không biết ngoài chuyện lên giường ra, anh Phương còn muốn nói chủ đề gì?
– Ngoài chuyện đó ra, tôi chẳng hứng thú để nói về chủ đề gì cả.
Tôi cũng cười, nhưng không phải là cười theo kiểu mỉa mai bỡn cợt như anh ta mà là một nụ cười giả dối. Tôi nói:
– Thế anh cứ cho tôi một khuôn mẫu đi, chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng. Anh thích kiểu nào, tôi tìm kiểu đó cho anh.
Nghe xong câu này, Phương mới dời mắt, lặng lẽ nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, tầm mắt trắng trợn dừng ở bầu ngực lấp ló sau cổ áo hình chữ V của tôi, sau đó thản nhiên phun ra một câu:
– Không cần tìm đâu, cô là được.
Tôi tức đến tím mặt, lúc ấy chỉ muốn thò tay móc mắt anh ta ra để cái gã này khỏi phải nhìn chòng chọc tôi. Mỗi tội ở đây còn có đông người, hơn nữa Sasuke đã nhắc đi nhắc lại tôi phải tìm cách lấy lòng tổng giám đốc công ty đối tác, cho nên tôi khó chịu đến mấy cũng đành phải nhẫn nhịn:
– Anh Phương đúng là thích đùa.
– Cô thừa biết tôi không nói đùa.
Tiệc đứng đông người không gian vốn dĩ rất ồn ào, hơn nữa chỗ tôi và Phương đứng là một bàn rượu ít người, liếc một vòng không thấy ai có khả năng nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi, tôi mới ghé sát vào tai anh ta đáp:
– Nếu chỉ vì lý do có nhiều kinh nghiệm lên giường với anh mà làm anh có hứng với tôi, tôi có ý kiến này, anh xem có được không?
– Cứ nói đi.
– Anh bỏ thói quen cứ vài hôm đổi một cô bạn gái, chung thủy với một người nào đó đi. Tôi nghĩ nếu làm thế thì sau một thời gian, kiểu gì bạn gái của anh cũng có nhiều kinh nghiệm giường chiếu với anh. Còn nếu anh ngựa quen đường cũ, cứ dăm ba bữa đổi một cô, tôi sợ người ta chưa kịp biết anh thích tư thế gì đã bị đá rồi.
– Ý kiến này hay đấy.
Phương thong dong nhấp một ngụm rượu vang đỏ, bộ dạng nhàn nhã đầy hứng thú nhìn tôi:
– Nhưng mà thay vì mất công làm việc đó, cứ tìm cô có phải nhanh hơn không. Lúc tôi muốn kinh nghiệm thì tìm cô, lúc tôi muốn đổi gió thì kiếm người khác. Sao phải tốn công thế làm gì?
– Tôi bảo này anh Phương.
– Chuyện gì?
– Trước giờ tôi chưa gặp người kinh doanh nào để chuyện tình dục chi phối não bộ nhiều như anh đâu. Ngoài việc đó ra anh có thể nghĩ những thứ tốt đẹp hơn được không? Ở đây có đông người, đầu óc anh nên trong sáng một tý đi. Tiện mời anh nhìn đi chỗ khác cho, mắt anh nãy giờ cứ dán chặt vào ngực tôi, anh không biết ngượng nhưng tôi thì có dây thần kinh xấu hổ đấy.
– À… xin lỗi nhé. Tôi đang thử dùng mắt đo xem kích thước của cô mấy năm nay có to ra hơn không thôi.
Nói rồi, cái gã vô sỉ kia cũng chịu dời mắt khỏi ngực tôi, sau đó thờ ơ nói một tiếng:
– Chả to ra hơn tý nào cả. Không có ai vận động giúp cô à?
Huyệt thái dương của tôi giật giật, tức quá không làm gì được nên máu trong người cứ sôi lên. Tôi biết anh ta nói “không có ai vận động giúp cô à?” nghĩa là không có đàn ông bên cạnh tôi, không được bạn trai massa ngực nên suốt mấy năm qua mới không lớn hơn tý nào.
Đồ khốn!
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói:
– Có người giúp hay không, tôi cũng không dám làm phiền đến anh. Anh cứ yên tâm.
– Không sao, cái này tôi có nghề lắm. Nếu cô cần thì cứ nói.
– Khỏi, cảm ơn.
Chúng tôi vừa mới nói đến đây thì giám đốc Sasuke cầm theo ly rượu tiến đến, thấy tôi với Phương đứng với nhau nãy giờ, ông ta tưởng chúng tôi đang bắt chuyện làm quen nên niềm nở nói:
– Hai người nói chuyện gì mà vui thế?
– À… Giám đốc. Tôi với anh Phương đang nói đến mấy địa điểm ở Việt Nam thôi ạ.
– Thế à?
Sasuke cười cười, đưa chiếc ly về phía tôi, ý bảo tôi châm rượu. Tôi nhanh chóng rót đầy hai chiếc ly, đưa cho Sasuke một chiếc, Phương một chiếc, sau đó đứng một bên nhìn hai người họ cụng ly với nhau, tiện làm phiên dịch luôn.
– Anh Phương lần này hợp tác với nhau, mong rằng kết quả thuận lợi cho đến ngày cuối cùng. Tôi rất ngưỡng mộ tập đoàn Dệt Trường An, hy vọng sau này còn có thể hợp tác lâu dài với anh.
– Tôi cũng mong sẽ hài lòng với nhà xưởng mới, có dịp còn hợp tác lâu dài.
– Cạn ly.
– Cạn ly.
Uống xong ly rượu đầu tiên, Sasuke lại nói:
– Anh Phương còn trẻ như thế đã làm giám đốc của một tập đoàn lớn, đúng là tuổi trẻ tài cao. Nhưng gánh vác công việc lớn như thế, chắc là vất vả lắm đúng không?
– Biết sao được, thương trường như chiến trường mà. Có vất vả, có cạnh tranh thì mới có lợi ích chứ.
– Đúng thật. Anh Phương đã lập gia đình chưa hay vẫn còn độc thân?
Phương hơi liếc tôi, sau đó cười nhạt:
– Tôi vẫn độc thân.
– À, chắc là công việc bận quá nên chưa có thời gian yêu đương đây mà. Đàn ông hơn ba mươi tuổi, đẹp trai, lại có tương lai sáng lạn như thế thì thiếu gì phụ nữ theo đuổi, muốn lấy vợ lúc nào chẳng có, phải không?
– Ông Sasuke quá khen rồi.
– Tôi nói thật đấy, không cần nói đến bề ngoài, chỉ cần với mỗi cái danh CEO của Dệt Trường An thôi là đã khối cô xin chết rồi. Haha.
Anh ta nghe xong, ánh mắt lại dời đến khuôn mặt tôi lần nữa, có điều lần này không phải nói câu gì tử tế mà lại vô liêm sỉ đáp:
– Thế mà tôi mới chỉ nói muốn massa vòng một giúp nhân viên của anh, cô ấy vừa nghe xong đã vội vàng không đồng ý luôn.
Bị Phương nói thẳng thừng trước mặt Sasuke như vậy, dù ông ta nghe không hiểu nhưng tôi vẫn xấu hổ đến mức hai má đỏ lựng lên. Nhưng phiên dịch lại mấy lời đó chẳng khác gì tự làm xấu mặt mình, cho nên tôi đành quay lại nói với Sasuke một câu chẳng hề liên quan:
– Giám đốc, anh Phương nói cảm ơn lời khen của anh. Anh ấy bảo ông cũng là một giám đốc rất có năng lực, rất có phong thái doanh nhân.
Sasuke tưởng tôi nói thật nên cười tươi như hoa, gật đầu đáp:
– Anh Phương quá khen rồi. Cảm ơn, cảm ơn.
Tôi cũng giả vờ cười, nói với Phương:
– Giám đốc của tôi nói anh cứ yên tâm, tối nay kiểu gì cũng có người để anh tha hồ massa vòng một.
– Ồ, thế à?
– Vâng.
Câu chuyện đến đây thì thời gian cũng đã trôi về khuya, Sasuke liếc đồng hồ thấy đã gần mười một giờ, đành dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi đưa anh ta lên phòng nghỉ ngơi, sắp xếp ổn thỏa để đêm nay tổng giám đốc Dệt Trường An được vừa ý.
Thấy tôi khẽ gật đầu, ông ta mới nhìn Phương rồi cười giảo hoạt:
– Hôm nay anh Phương mệt rồi. Tôi có chuẩn bị một phòng nghỉ ngay trên tầng cao nhất của nhà hàng này, anh Phương cứ lên đó nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẵng về.
– Giám đốc Sasuke không cần chu đáo thế đâu.
– Sao có thể không chu đáo được, anh từ xa đến đây, tôi không tiếp đãi chu đáo thì làm sao còn mặt mũi hợp tác với anh được nữa. Anh Phương đừng khách sáo, tôi đã chuẩn bị tươm tất hết rồi, anh cứ thoải mái nghỉ ngơi đi, đằng nào hôm nay uống rượu cũng mệt rồi.
Phương không nói gì, chỉ cười, thái độ không phủ nhận này của anh ta có nghĩa là đồng ý với sự sắp xếp của Sasuke.
Tôi nghĩ với IQ của anh ta thì không thể nào không hiểu “nghỉ ngơi” ở đây có nghĩa là gì được, nhưng Phương không hề từ chối, cũng chẳng đưa ra thêm yêu cầu gì, tự nhiên lại khiến trong lòng tôi cảm thấy hụt hẫng và thất vọng rất nhiều.
Có lẽ chỉ riêng mình tôi ngốc nghếch, dù biết rằng hoàn toàn không thể nhưng đến tận giờ phút này vẫn hy vọng mười năm qua anh ta giữ thân như ngọc vì tôi…
Cùng lúc này, Sasuke lên tiếng gọi tôi:
– Tuyền, đưa anh Phương đi nghỉ đi.
– À vâng, tôi biết rồi.
Nói rồi, tôi quay đầu lại, cố nặn ra một nụ cười bình thản, bảo với Phương:
– Anh Phương, tý nữa sẽ có người đưa nhân viên của công ty anh về khách sạn hoặc nghỉ ngơi tại đây nếu có yêu cầu. Giờ tôi đưa anh lên phòng nhé?
– Cô dẫn đường đi.
– Vâng, mời anh đi theo tôi.
Rời khỏi bữa tiệc, tôi dẫn Phương vào thang máy rồi ấn nút lên tầng 15, tầng cao nhất của khách sạn này, và cũng là nơi có hai người phụ nữ tôi đã chuẩn bị sẵn để đợi anh ta.
Suốt quãng đường đi hai chúng tôi không nói câu gì, mãi tới khi chuẩn bị mở phòng, tôi mới nặng nề lên tiếng:
– Để anh chơi thoải mái, không cần phải suy nghĩ thì tôi nghĩ mình nên nói trước với anh chuyện này.
– Cô nói đi.
– Tôi đã chuẩn bị sẵn hai người đẹp đêm nay phục vụ anh. Có giấy chứng nhận không bị bệnh HIV và các bệnh lây qua đường tình dục khác nên anh cứ yên tâm, nếu cần xem tận mắt thì tôi sẽ đưa giấy cho anh kiểm tra. Hai cô bé ấy mới 22, 23 thôi, mặt mũi xinh xắn, ngực to, eo thon, ba vòng chuẩn. Anh cứ dùng thoải mái nhé.
– Cô đang bảo tôi chơi gái đấy à?
– Không.
Tôi mỉm cười, tỏ ra bình thản lắc đầu:
– Anh biết đấy, ở Nhật ngành công nghiệp không khói phát triển lắm. Tôi biết khẩu vị của anh nên không dám chọn mấy người vớ vẩn đâu, hai người này toàn là hàng ngon cả, không phải gái. Sinh viên mới ra trường, đang muốn thử lĩnh vực mới thôi. Tý nữa anh cứ thử là biết. Đảm bảo kiểu gì cũng vừa miệng anh.
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt anh ta bất chợt lạnh xuống, lạnh đến thấu xương, lạnh đến làm tôi rùng mình.
Không hiểu anh ta đang có ý gì, nhưng lòng tôi cũng bắt đầu cồn cào không yên, sợ Phương nổi cơn lên lại kiếm chuyện hành tôi nên tôi đành hắng giọng nói:
– Sao thế anh Phương? Anh không hài lòng à? Nếu anh không thích kiểu này thì để tôi đổi người khác. Anh muốn thế nào thì cứ nói, tôi tìm một tý là có ngay.
Khi nghe tôi nói xong câu này, đột nhiên anh ta lại nhếch môi cười, vẻ mặt lạnh tanh kia biến mất, thay vào đó là sự giễu cợt và mỉa mai:
– Cũng không hẳn là không thích kiểu này. Dù sao cũng chưa đụng vào gái Nhật bao giờ, cứ để tôi thử xem.
– Vâng, thế nếu cần thêm thì cứ nói với tôi. À đúng rồi, anh có cần thêm ít thuốc cho có cảm giác kích thích hơn không? Ở Nhật mua mấy đồ đó dễ lắm, cần thì nói với tôi một tiếng, tôi đi mua cho anh.
– Tôi nghĩ việc đó cô phải biết rõ nhất chứ. Trước giờ ngủ với cô, tôi không dùng đến mấy cái thứ vớ vẩn đó mà vẫn làm như thường đấy thôi.
– À…phong độ cũng sa sút theo thời gian mà.
– Muốn thử không? Ba với một?
– Không cần đâu, anh cứ tự nhiên đi. Tôi đứng ở ngoài này chờ anh, có gì thì cứ gọi tôi.
Nụ cười trên khóe môi anh ta càng thêm sâu, lan tràn đến cả đáy mắt, Phương nhìn tôi đầy trào phúng:
– Ừ. Chắc sẽ có tiếng động hơi to đấy, không muốn nghe thì cứ bịt tai lại.
– Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
Phương không nói gì nữa mà chỉ lạnh lùng đi vào phòng, tôi cẩn thận đóng cửa cho anh ta xong, không còn có thể duy trì nụ cười cứng ngắc kia trên môi được nữa, đành úp mặt vào lòng bàn tay, ra sức hít thở.
Cảm giác dẫn gái đến cho người đàn ông mình yêu chơi tệ thật đấy, mặc dù không hy vọng người như Phương sẽ từ chối nhưng không hiểu sao trong thâm tâm tôi vẫn cứ chờ mong anh ta nói: “Cô chắc chắn chưa?”
Nếu anh ta hỏi như vậy, tôi chắc chắn sẽ sụp đổ, tôi chắc chắn sẽ không còn quan tâm đến việc Phương nghĩ gì về tôi nữa, lúc ấy tôi sẽ nhìn thẳng vào anh ta rồi nói: Anh đừng ngủ với người khác, ít nhất ở trước mặt tôi đừng làm thế với người phụ nữ khác, tôi sợ bản thân mình sẽ không chịu nổi.
Nhưng rồi anh ta vẫn không nói, và tôi cũng vẫn đang đứng ngoài này để chờ người đàn ông ấy làm tình với người khác không phải tôi. Vốn đã chuẩn bị tinh thần rồi mà sao đến giờ vẫn đau lòng đến thế, đau đến không thể thở nổi, đau đến mức chỉ muốn moi trái tim ra cho anh ta xem.
Có điều, moi tim ra thì tôi sẽ chết, vả lại Phương cũng sẽ chẳng buồn quan tâm đến một thứ vô dụng của người đàn bà cũ như tôi, cho nên tôi chỉ có thể hít thật sâu nhiều hơi dài để có thêm bình tĩnh, sau đó móc bao thuốc và bật lửa từ trong túi xách ra, lặng lẽ châm một điếu.
Phải rồi, giờ phút này chỉ có nicotin từ thuốc lá mới làm đầu óc tôi tỉnh táo và dễ chịu. Liếc đồng hồ trên điện thoại thấy bây giờ mới chỉ là mười một rưỡi đêm, với tình hình một nam hai nữ ở trong phòng, có lẽ đến sáng mai cũng chưa chắc xong việc được, cho nên để có thể ở bên ngoài chờ hết một đêm, tôi đành phải hút thuốc.
Trong lòng rất chua xót, tôi thở ra một làn khói trắng rồi lại chầm chậm rít vào, quá lâu rồi không đụng đến thuốc lá, giờ rít một hơi sâu như vậy thì không quen nên bị sặc. Lồng ngực bị nén lại như một quả bóng bị bơm căng, đau tức như muốn vỡ cả ra, tôi không chịu được nên vội vàng vứt thuốc, cúi đầu ho đến nổ cả phổi.
Đang ho sặc sụa thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình thấy Huy gọi đến, tôi chần chừ hồi lâu, mãi tới khi có thể hít thở thông rồi mới nặng nề ấn nút nghe máy:
– Alo.
– Em đang làm gì đấy?
– Em đang đi tiếp khách với công ty.
– Giờ này vẫn còn chưa về cơ à? Có cần anh bay về Tokyo đón không?
– Thôi, anh cứ ở Hokkaido hưởng thụ đi, ở đây em lo được rồi. À, khi về nhớ mua bánh khoai lang cho em nhé. Tự nhiên về đây lại thèm quá.
– Mua hẳn cho em chục cái, nhưng phải có điều kiện.
– Điều kiện đứng đắn thì em sẽ suy nghĩ.
– Cái này dễ thực hiện cực, chỉ cần em thơm anh 10 cái là được. Đổi 10 cái bánh khoai lang. Thấy em hời chưa?
– Dẹp đi.
– Haha, thế 5 cái nhé. À không, một cái thôi cũng được. Anh về thì thơm anh một cái nhé, anh vác theo cả thùng bánh khoai lang cho em ăn chán thì thôi.
– Em đổi ý rồi, anh cứ giữ lấy cả thùng bánh khoai lang ăn dần đi, em đi ăn Phở Hà Nội đây. Hẹn mấy ngày nữa gặp lại anh sau nhé.
– Ấy này… này…Tuyền…
Không đợi người ở đầu dây bên kia nói hết câu, tôi đã giơ tay ấn luôn nút tắt máy. Hôm nay tâm trạng không tốt, không có hứng thú đâu để đùa giỡn với Huy nên tôi không muốn nói nữa, cũng chẳng buồn đi ăn phở Hà Nội hay bánh khoai lang, chỉ muốn hút thuốc.
Tôi nhét điện thoại vào trong túi, sau đó lại rút ra một điếu thuốc lá nữa, vừa cho lên miệng định châm lửa thì lại nghe một giọng nói từ phía sau vang lên:
– Cô hút thuốc từ bao giờ thế?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook