Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 10
Nắng Sớm Soi Đường Về
Phần 10
Sau khi Hà đi khỏi, tôi soạn đồ xong mới có thời gian nhìn lại một lượt căn phòng, cuối cùng mới phát hiện ra ngoài cửa chính ra thì ở đây còn có hai cánh cửa ở hai bên hông nữa, nhưng chẳng biết nối đi đâu.
Cánh cửa đầu tiên tôi mở là của phòng vệ sinh, đến cánh cửa thứ hai, không gian phía sau là cả một phòng làm việc rộng rãi chất đầy giấy tờ, hồ sơ và sổ sách, nhìn tấm biển tên trên bàn làm việc bằng pha lê ghi chữ: Tổng giám đốc Dệt Trường An – Vũ Nam Phương, tôi mới chợt nhận ra căn phòng này chính là phòng làm việc người đàn ông đó.
Nhưng tại sao anh ta lại để tôi ở ngay căn phòng bên cạnh mình? Tại sao không thèm khóa cửa cánh cửa nối hai phòng mà lại để cho tôi tự tiện ra vào nơi này? Anh ta không sợ tôi trộm mất bí mật kinh doanh, hoặc tìm cách hãm hại mình hay sao?
Nghĩ đến đây, tự nhiên tôi thấy chột dạ. Theo phản xạ liền ngẩng lên nhìn quanh khắp phòng xem ở đây có gắn camera không, nhưng tìm mãi mà chẳng thấy bóng dáng một chiếc camera nào, lúc này phòng bị trong lòng mới có thể nhẹ nhàng buông lỏng. Tuy nhiên vì tạm thời chưa biết dụng ý của Phương khi để tôi vào đây là gì, cho nên tôi cũng không dám nán lại lâu, chỉ nhìn quanh phòng thêm một lượt nữa rồi lặng lẽ xoay người ra khỏi đó.
Khi đóng cánh cửa kia lại, cảm giác mọi thứ bước đầu thuận lợi, giống như một lời mời gọi trả thù khiến ý nghĩ lật đổ Dệt Trường An của tôi lại càng thêm mãnh liệt. Mặc dù tạm thời chưa có kế hoạch cụ thể, cũng chưa đủ bản lĩnh và quyết tâm, nhưng việc tôi có thể tự do ra vào phòng làm việc của Phương đã thắp lên cho tôi một tia hy vọng mới.
Giống như một cánh hoa hồng được bảo vệ giữa một bụi gai vậy, dẫu rất khó để bẻ cành nhưng chỉ cần nhìn thấy một ngách vào rất nhỏ, vẫn đủ để khiến người ta có thêm động lực để xông vào.
Ngày đầu tiên đến làm việc ở tổng công ty Trường An của tôi diễn ra suôn sẻ, nhưng từ sáng đến chiều tôi chạy đi chạy lại giữa phòng mình và tổ giám sát mà không hề đụng mặt Phương, gian phòng bên cạnh cũng chẳng có động tĩnh gì, giống như cả một ngày trời anh ta không hề đến công ty làm việc vậy.
Dù trong lòng tò mò và thắc mắc nhưng tôi cũng không dám hỏi nhiều, tôi nghĩ nếu anh ta đã sắp xếp tôi làm việc ở bên cạnh mình như vậy thì sẽ sớm xuất hiện thôi. Có điều, không ngờ tận năm, sáu ngày trôi qua cũng không thấy bóng dáng Phương đâu, mãi đến hôm tổ chức lễ khởi công xây dựng nhà xưởng Dệt Trường An, tôi mới thấy anh ta tới tham dự.
Hôm ấy, phía bên công ty giám sát bọn tôi đến khu quy hoạch xây dựng nhà xưởng từ sớm, tôi cũng cố ý chọn một chỗ ngồi dễ quan sát nhất để xem Phương có đến hay không, tuy nhiên khi các khách mời VIP đã đến hết, thậm chí chương trình ca nhạc mở đầu lễ khởi công cũng đã bắt đầu diễn ra, vậy mà chiếc ghế ở vị trí chính giữa vẫn chẳng có ai ngồi.
Mấy người ở bên công ty Trường An cũng bắt đầu sốt ruột, quay sang hỏi nhau:
– Hà, anh Phương bao giờ mới đến thế? Mười giờ là bắt đầu cắt băng khởi công rồi.
– Em cũng không rõ, buổi sáng em có gọi rồi nhưng không liên lạc được, em sợ giờ anh ấy vẫn ở trên máy bay.
– Chết dở, thôi cứ chuẩn bị kế hoạch B trước. Nếu anh Phương không về kịp thì cứ để phó tổng giám đốc lên cắt thay. Em cứ nói với MC thế nhé.
– Vâng, em biết rồi.
Trên khán đài, chương trình ca nhạc vẫn tiếp tục kéo dài để chờ một người nào đó, mãi hơn mười lăm phút sau mới thấy có mấy chiếc xe từ bên ngoài nhanh chóng đi vào. Cả đám phóng viên và mọi người ngay lập tức xôn xao nhìn về hướng ấy, tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn theo, cuối cùng gần nửa phút sau cũng trông thấy một bóng dáng quen thuộc từ trên xe bước xuống, sau đó rảo bước tiến về phía lễ đài.
Đi bên cạnh Phương còn có mấy người đàn ông nữa, nhưng giữa một đám đông như thế, anh ta bao giờ cũng là người nổi bật nhất. Không những vì Phương có chiều cao tận 1m85, mà còn vì trên người anh ta toát ra một loại khí thế rất đặc biệt, khí chất của thương nhân thành đạt. So với mười hai năm trước đây, anh ta đã thực sự đã trưởng thành và phong độ hơn rất nhiều, thậm chí đã lột xác đến nỗi không còn thấy được một chút vết tích của gã lưu manh từng trêu chọc tôi ngày xưa nữa.
Mọi người thấy anh ta đến thì ai cũng vội vàng đứng dậy chào hỏi, Phương cũng lịch sự mỉm cười chào lại, sau đó đi lại ghế ngồi của anh ta, suốt cả quá trình không hề nhìn xuống dưới, cũng không liếc qua tôi. Dù không mong đợi gì anh ta chú ý đến mình, nhưng không hiểu sao khi ấy trong lòng tôi lại cảm thấy ít nhiều hụt hẫng, cảm giác giống như gặp người sang không dám bắt quàng làm họ vậy.
Đúng lúc này trên khán đài có tiếng MC vọng xuống:
– Kính thưa các vị lãnh đạo của tập đoàn Dệt Trường An và tất cả các quý vị khách quý đang tham dự tại đây, ngày hôm nay, nhà xưởng mới của công ty Trường An sẽ chính thức khởi công xây dựng, đánh dấu một bước tiến mới trong quá trình phát triển của tập đoàn. Từ đầu đến giờ chúng ta đã được nghe các bài phát biểu của đại diện lãnh đạo tập đoàn, xem trình chiếu về công trình dự án, đến bây giờ là phần quan trọng nhất. Xin mời tổng giám đốc công ty Dệt Trường An, ông Vũ Nam Phương cùng các vị đại diện lên khu vực thực hiện nghi thức, bắt đầu tiến hành lễ động thổ. Xin mời ạ!
Tiếp theo đó là những tiếng vỗ tay rần rần ở phía dưới, Phương cùng mấy người đàn ông ngồi ở ghế VIP đứng dậy, tiến lên khán đài thực hiện nghi thức động thổ khởi công.
Tám năm nay làm ở công ty xây dựng của Sasuke, tôi đã tham gia cả nghìn lễ khởi công, hầu hết là những vị lãnh đạo trung niên bệ vệ, không bụng bia cũng hói đầu, đứng ở giữa cầm xẻng xúc đất cho đúng nghi thức, vì không phải làm những việc này bao giờ nên ai cũng lóng nga lóng ngóng. Chỉ có duy nhất lần này là tôi thấy ở vị trí chính giữa có một người đàn ông trẻ tuổi, động tác thành thục dứt khoát, khác xa những người trước mà tôi đã từng xem.
Lúc này, xung quanh tôi cũng bắt đầu xuất hiện mấy tiếng bàn tán, có lẽ không chỉ riêng tôi chú ý đến Phương mà mấy cô gái khách mời bên cạnh cũng cười khúc khích nói:
– Anh Phương này nhìn được phết nhỉ? Eo ơi, đến động tác xúc đất cũng quyến rũ thế kia…
– Nghe nói cũng đào hoa lắm đấy, không thường đâu nhé.
– Ơ thế đàn ông không đào hoa thì lại chẳng bê đê à? Đẹp trai, có tiền thì nhiều gái theo là đúng rồi. Giờ mà thử tán tỉnh bọn mình xem, có khi chưa cần tán mình đã đổ luôn ấy chứ.
– Gớm, bà cứ tưởng được ông ấy tán mà dễ đấy. Ông này chỉ toàn cặp gái xinh thôi, làng nhàng cũng phải từ hot girl trở lên nhé. Nghe nói cả con bé hoa hậu gì gì ấy cũng là gà của ông này đấy.
– Thế á?
– Chứ còn gì. Đã tốn công bỏ tiền thì phải hốt hẳn siêu mẫu, hoa hậu, chứ bỏ tiền ra mà cặp với đứa bình thường thì chả phí của à?
– Ừ cũng đúng.
– Thôi ông này mình chỉ ngồi nhìn thôi, không đụng vào được đâu.
– Biết đâu có ngày lại được tình một đêm với lão ấy, gì mà bà bi quan thế.
– Haha, cứ ngồi đó mà mơ đi.
Mặc dù tôi không muốn nghe trộm, nhưng những lời nói này cứ lọt vào tai tôi, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Một người đàn ông đã từng là của mình, một người mà tôi vẫn luôn coi là một tên xấu xa bình thường hồi Đại học bây giờ trở thành một nhân vật mà bất cứ cô gái nào cũng thèm muốn, tôi cứ thấy xa lạ làm sao ấy. Cảm giác như mình bị dìm xuống tận cùng của vũng bùn còn anh ta lại như một ngọn cây, càng ngày trưởng thành, càng ngày càng vươn cao lên bầu trời tươi sáng.
Ví dụ như giờ tôi ngồi ở vị trí này, là một giám sát công trình nhỏ nhoi không tên tuổi, còn anh ta đứng trên khán đài, là tổng giám đốc mà ai cũng phải tung hô và ngưỡng mộ. Ví dụ như công ty mà bố tôi đã dành tâm huyết cả nửa đời để vun đắp, bây giờ đã lụi tàn không còn dấu tích trên thị trường, còn Dệt Trường An vẫn sừng sững đứng ở vị trí đó, vững chãi và mỗi lúc một sải cánh bay xa.
Đúng là hai kẻ đã từng ở bên nhau, bây giờ lại mỗi người sống riêng một thế giới!
Sau khi thực hiện nghi thức động thổ xong, MC lại mời mọi người bấm nút khởi công, nói vài câu nịnh nọt tung hô sáo rỗng như các chương trình khác, tiếp theo là mấy bài ca nhạc nữa rồi kết thúc.
Phương vừa xuống khỏi khán đài thì đã bị một đám phóng viên và khách khứa bâu lấy để chúc tụng, tôi thì chẳng còn nhiệm vụ gì ở đây nữa, vả lại có đứng lại thì cũng chỉ làm vướng chân người ta, cho nên đành lẳng lặng đi theo tổ giám sát ra khu đất chuẩn bị xây dựng.
Trời Sài Gòn nắng nóng đổ mồ hôi, lâu ngày ở Nhật không tiếp xúc với nhiệt độ cao như thế nên tôi mới đứng một lúc đã bắt đầu thấy choáng váng. Đang định tìm một tán cây nào đó để nghỉ ngơi thì bỗng nhiên Hà từ đâu xuất hiện, mang theo cả một thùng đựng đầy nước mát, đưa cho tôi một chai:
– Chị Tuyền mệt à? Uống nước cho mát đi chị.
– Ừ, cảm ơn em. Em không phải ở bên kia tiễn khách à? Sao lại ra đây?
– À, có mọi người rồi. Với cả em thấy trời nắng quá, sợ mọi người từ Nhật sang đây chưa quen với thời tiết nên mang nước ra cho mọi người đây.
Tôi cười cười, không khách sáo, cầm chai nước lên uống một ngụm. Hà đứng bên cạnh lại nói:
– Chị đã gặp sếp em lần nào chưa? Từ hôm đến công ty làm, chắc hôm nay mới thấy sếp em nhỉ?
– À… ừ. Hôm nay chị mới thấy.
– Hôm trước em quên chưa nói, phòng làm việc của chị ở ngay sát phòng sếp em, có gì cần trao đổi thì chị cứ sang tìm anh ấy hoặc là tìm em nhé. Nếu anh Phương không có nhà thì em sẽ nói lại với anh ấy sau.
– Cảm ơn em. Chị biết rồi.
Tôi nói xong câu này, thấy ánh mắt Hà cứ cười cười nhìn mình, giống như đang chờ đợi tôi hỏi điều gì đó. Tôi biết cô ta muốn tôi hỏi về chuyện cánh cửa nối giữa phòng tôi và Phương, tiện cũng sẽ thăm dò tôi xem quan hệ của cả hai thế nào. Nếu như là mối quan hệ bình thường, chắc chắn tôi sẽ phải thắc mắc, còn nếu có vấn đề mờ ám với anh ta thì tôi sẽ im lặng, coi như cánh cửa nối đó là công cụ để tiện gian díu với giám đốc của cô ta.
Tôi ở Nhật lăn lộn nhiều, tiếp xúc với đủ loại người nên cũng có đủ tỉnh táo trước những chuyện thế này. Cho nên, tôi chủ động nói:
– À, hôm trước chị thấy phòng chị có một cánh cửa, mấy hôm đầu không để ý lắm, mãi hôm qua mới thử mở ra. Nhưng thấy có phòng làm việc khác với cả giấy tờ sổ sách nên chị ngại, chỉ nhìn vào một cái rồi đóng cửa lại ngay. Đó là phòng làm việc hay phòng gì thế em?
Hà nghe tôi nói thế, sắc mặt lập tức trở nên giãn ra. Cô ta cười đáp:
– Ôi, thế chị không biết ạ? Đấy là phòng sếp em đấy ạ.
– Ơ. Sao phòng chị lại nối với phòng sếp em? Chết. Chị chưa đụng đến đồ gì đâu đấy.
– À, chắc là không sao đâu. Sếp em bảo công trình lần này là tâm huyết cả đời của bố anh ấy, mà anh ấy không theo sát được nên mới sắp xếp cho chị ngồi phòng đó. Để tiện cho anh ấy hỏi tiến độ công trình và bàn việc ấy mà.
– À… ra thế. Mà để cửa thông thế không sao chứ em? Hay là em bảo anh ấy khóa lại từ bên đó đi. Cần gì thì cứ mở cửa đi sang phòng chị. Chứ để cửa không khóa thế, lỡ có mất gì thì chị ngại lắm.
– Chị đừng nghĩ nhiều, không sao đâu mà. Đợi tý nữa về lại công ty rồi em sẽ nói lại với sếp.
– Ừ, cảm ơn em.
Nói rồi, Hà chỉ vào thùng nước ở dưới chân tôi rồi dịu dàng dặn dò:
– Tý nữa chị đưa chỗ nước lạnh này cho mọi người nhé, công nhân thì họ có nước riêng rồi. Chị với mọi người cứ uống nước này đi cho đỡ khát ạ. Hoặc cần thêm gì thì cứ nói với em một tiếng, em phụ trách chăm sóc cho tổ giám sát mà.
– Ừ, cảm ơn em. Chị biết rồi.
– Vâng, chắc giờ ở bên kia xong rồi. Em quay lại đó rồi về công ty đây. Chị ở lại nhé.
Sau khi Hà đi khỏi thì công nhân bên cũng bắt đầu đào móng xây dựng, tôi và tổ giám sát mỗi người một chai nước chạy đông chạy tây, bận rộn cả ngày trời nên cũng không hơi đâu để ý đến cô ta nữa.
Buổi trưa, cả đoàn chỉ ăn qua loa mấy phần cơm hộp rồi tiếp tục làm việc, mãi đến tận chiều muộn mới quay về trụ sở Dệt Trường An để viết báo cáo gửi về tổng công ty bên Nhật. Tôi chưa quen lĩnh vực này nên loay hoay mãi, được giao có mỗi một phần báo cáo thôi mà làm hai tiếng vẫn chưa xong. Bảy giờ tối, bụng dạ đói meo nên bắt đầu réo òng ọc, vừa định cầm điện thoại lên oder ít đồ ăn mang đến công ty thì bỗng nhiên lại nghe tiếng cửa bật mở, giật thót mình ngẩng lên mới thấy Phương từ gian phòng bên kia bước ra.
Mặc dù thấy anh ta chủ động sang tìm tôi, trong lòng tôi có một chút vui mừng, nhưng để con cá lớn này tình nguyện cắn câu, tôi vẫn giả vờ lạnh mặt nói:
– Anh sang phòng người khác có thể gõ cửa một cách lịch sự được không?
– À, quên mất.
Nói rồi, anh ta xoay người lại gõ ba tiếng vào cánh cửa, sau đó nham nhở quay lại nhìn tôi:
– Được chưa?
– Anh tìm tôi có việc gì à?
– Định tìm cô để hỏi có thích cánh cửa này không?
– Còn phải xem mục đích sử dụng thế nào đã. Nếu anh dùng cánh cửa này để tiện trao đổi công việc thì tôi thích. Còn nếu dùng để làm những chuyện không liên quan đến công việc thì không.
– Theo cô những chuyện ngoài công việc là những việc gì?
– Là…
Tôi định nói: “Là việc anh sang đây chọc ghẹo tôi”, nhưng lại sợ lỡ nói ra như vậy rồi, anh ta lại bảo: “tôi ở đây thiếu gì đàn bà, cần gì phải chọc ghẹo cô” thì tôi quê mặt. Cho nên tôi đành đáp:
– Tóm lại, chúng ta chỉ nên nói đến công việc thôi.
– Tôi không quy định ở công ty ngoài công việc ra thì không nói đến những việc khác. Môi trường làm việc ở Nhật của cô có vẻ khắt khe quá nhỉ? Mà không phải, lần trước tôi đến ký hợp đồng, rõ ràng cô có dẫn tôi đi “nói việc khác” mà.
Cái tên này đúng là cái đồ lưu manh có văn hóa, tôi có nói thế nào cũng không cãi lại được với anh ta, cho nên cứng miệng hồi lâu mới có thể ngượng ngập nói:
– Vâng. Nhưng đó là lúc công trình chưa chính thức khởi công. Giờ bắt đầu xây dựng rồi, tôi muốn chú tâm vào công việc.
– À… đúng là nhân viên mẫn cán.
– Cảm ơn anh.
Phương cười cười, tự ngồi xuống chiếc ghế mây nhỏ đặt ở trong phòng, sau đó liếc màn hình máy tính của tôi đang phản chiếu trên kính ngoài cửa sổ, dùng giọng điệu thản nhiên hỏi:
– Công trình ngày hôm nay khởi công thế nào?
– Mới bắt đầu động thổ, đào móng. Đến chiều ngày hôm nay đào được 1/5 diện tích xưởng rồi. Khoảng bốn ngày nữa chắc sẽ đào xong.
– Tổ giám sát vẫn làm báo cáo ngày một đúng không?
– Vâng. Tổ của tôi vẫn làm báo cáo ngày một, cập nhật tiến độ sát theo ngày.
– Đưa đây tôi xem.
– Báo cáo của tôi vẫn chưa xong, chắc phải vài tiếng nữa. Sáng mai tôi sẽ tổng hợp rồi đưa cho anh sớm.
– Đằng nào tôi cũng chẳng có việc gì để làm. Tôi ngồi đây đợi xem báo cáo vậy.
Ngồi đợi xem báo cáo là lý do công việc, không phải vấn đề cá nhân nên tôi không có cớ phản bác, cũng chẳng thể đuổi anh ta về phòng bên cạnh được. Cả cái trụ sở này không thuộc công ty tôi mà là của tổng công ty Dệt Trường An, phòng tôi đang làm việc cũng là của Phương, nói cách khác tôi chỉ đang “ngồi nhờ” ở đây thôi. Cho nên tôi chẳng có quyền gì bảo anh ta đi ra khỏi đây cả.
Không làm gì được nên tôi đành phải thỏa hiệp:
– Vâng. Thế thì anh chịu khó đợi nhé, chắc là lâu đấy ạ.
– Không sao, tôi có thời gian.
Nói rồi, anh ta lôi điện thoại ra để nghịch, chẳng buồn để ý đến tôi nữa. Mặc dù Phương không mở video hay phát ra bất cứ âm thanh gì, nhưng một người lù lù xuất hiện ở đây vẫn làm tôi không thể nào tập trung được, báo cáo đã khó nhằn giờ lại càng khó, cứ viết được năm chữ lại phải xóa đi tận bốn chữ, rút cuộc loay hoay thêm nửa tiếng nữa cũng vẫn chưa viết xong nổi ba dòng.
Tôi đói đến mờ cả mắt, buổi trưa bận với cả nóng quá nên tôi chỉ ăn đúng ba thìa cơm và hai miếng trứng rán, lại tất bật chạy đi chạy lại cả ngày trời, giờ đói không chịu được nên bụng càng ngày càng biểu tình ầm ỹ, ban đầu chỉ là hơi sôi sôi lên một chút, về sau thì réo to đến mức ai cũng có thể nghe thấy.
Tôi xấu hổ quá nhưng không biết làm cách gì, đành vờ coi như tiếng òng ọc thô thiển kia không phải phát ra từ bụng mình rồi tiếp tục làm việc. Nhưng đúng lúc này thì Phương ngẩng lên, hỏi tôi bằng vẻ mặt rất thản nhiên:
– Bụng cô đang nói chuyện với tôi đấy à?
– À… chắc tại buổi chiều tôi uống nhiều nước nên mới thế. Anh không cần phải để ý đến nó đâu, nó có nói chuyện thì anh cũng không hiểu.
– Cần gì phải hiểu. Bụng mà biết nói chuyện thì chỉ kêu đúng một từ “Đói” thôi. Theo cô nó có thể nói cái khác được nữa à?
Bị vạch trần như thế, hai má tôi lập tức đỏ lựng hết cả lên. Nhưng vì sợ lúng túng thì càng mất mặt hơn nên tôi vẫn cố tỏ ra bình thản nói:
– Anh nói đúng nhỉ? Chắc là bụng tôi đói rồi. Tôi oder đồ ăn về đây thì có phiền anh không?
– Cách đây ba mươi phút cô vừa nói gì nhỉ?
– Không nói chuyện gì ngoài công việc.
– Tốt. Thế thì tiếp tục làm việc đi.
Cái tên ác nhân này, rõ ràng là anh ta đang cố ý chỉnh tôi. Anh ta để bụng câu “tôi muốn chú tâm vào làm việc”, và cả câu “không nói gì ngoài công việc”, cho nên dù tôi có đói đến mức bụng sôi òng ọc cũng không cho phép tôi gọi đồ ăn, ép tôi phải thực hiện đúng mấy lời nói vừa rồi kia.
Tôi há miệng mắc quai, không làm gì được nên đành ấm ức ngồi tiếp tục viết báo cáo. Mỗi tội lề mề quá nên ba mươi phút sau, cái gã ngồi ở ghế mây kia hết kiên nhẫn, cau mày bảo tôi:
– Trình độ của cô xưa nay vẫn kém thế à? Mấy tiếng không xong nổi một cái báo cáo?
– Tôi không chuyên lĩnh vực này. Với cả anh ngồi ở đây làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của tôi.
– À, thế hóa ra do tôi ngồi sai vị trí.
Anh ta nói xong liền đứng dậy, sau đó đi lại gần bàn làm việc của tôi. Tôi sợ Phương nổi hứng đè tôi ra làm thịt ở đây nên giật mình, vội vàng lùi lại nói:
– Anh… định làm gì thế?
– Ngồi vị trí tốt cho hiệu suất làm việc của cô.
Vừa nói, ánh mắt anh ta vừa dán chặt lên người tôi, tim tôi đập thình thịch, rõ ràng đã chung đụng xác thịt với Phương rất nhiều lần rồi nhưng bây giờ sau mười năm chúng tôi mới ở sát gần nhau như vậy, hơn nữa căn phòng này lại chỉ có hai chúng tôi, tôi cứ thấy bối rối kỳ quái làm sao ấy.
Tôi cố gắng hắng giọng nói:
– Ý tôi là anh… anh ngồi…
Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã ngắt lời:
– Làm gì mà phải hồi hộp thế? Tôi có ăn thịt cô đâu. Tôi chỉ muốn bảo cô đứng dậy thôi.
– Gì ạ?
– Đứng dậy đi.
Tôi như kiểu bị thôi miên, nghe xong thì vội vã đứng dậy theo lời anh ta. Phương thấy tôi ngoan ngoãn như vậy thì khẽ cười một cái, sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế của tôi, không có hành động sàm sỡ gì, chỉ cau mày nhìn màn hình máy tính của tôi trong vài giây rồi nói:
– Báo cáo phần móng đào hướng nam à?
– Vâng.
– Trong tủ lạnh bên phòng tôi có đồ ăn, cô sang đó kiếm gì ăn tạm đi. Đừng làm phiền tôi.
– Nhưng đây là việc của tôi, anh cứ để tôi làm được rồi.
– Chờ cô đến sáng mai hả? Tiến độ chậm như rùa bò.
Chê bai tôi một câu xong, Phương cũng chẳng buồn quan tâm đến tôi nữa mà mấy ngón tay ngay lập tức lạch cạch gõ phím. Tôi lén lút liếc nhìn màn hình, thấy anh ta đang gõ mấy thuật ngữ chuyên ngành thuần thục vào báo cáo, tự nhiên trong lòng lại có cảm giác hơi khó tin.
Trước đây tôi cùng học trường Kinh tế, tất nhiên không có chuyên ngành giám sát công trình nên giờ thấy Phương có thể làm báo cáo giám sát, tôi cứ thấy kỳ lạ sao sao ấy. Mà bên cạnh cảm giác kỳ lạ đó còn có chút ít ngưỡng mộ.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thành đạt ổn trọng, lúc bình thường thì điệu bộ chưa bao giờ đứng đắn nhưng một khi đã chú tâm vào công việc thì sẽ nghiêm túc đến mức đáng kinh ngạc. Hồi bọn tôi mới bắt đầu yêu nhau, tôi thích nhất là cảm giác mỗi lần lôi kéo Phương lên thư viện, bắt anh ta đọc sách để làm giúp bài kiểm tra cho tôi, còn tôi nằm gối xuống bàn chăm chú nhìn từng biểu cảm, từng cái nhíu mày của anh ta, trong lòng lén lút muốn hôn một cái.
Khi ấy, tôi sẽ thấy Phương rất quyến rũ, rất đẹp trai. Đến bây giờ cũng vẫn vậy, anh ta nghiêm túc làm việc vẫn toát ra một sự hấp dẫn có thể lay động lòng người như thế.
Đáng tiếc, chúng tôi đã không còn là hai sinh viên học bài trên thư viện năm ấy nữa!
Tôi thở dài trong lòng một tiếng, sau đó không nhìn anh ta nữa mà xoay người đi ra ghế mây ngồi. Phương cũng không để ý đến tôi, hiệu suất làm việc của anh ta rất nhanh, chỉ chưa đầy hai mươi phút sau đã ngừng tay, dùng chuột click vài đường xong mới ngẩng lên bảo:
– Xong rồi.
Lúc này, tôi mới đứng dậy đi lại bàn làm việc, nhìn lướt qua bản báo cáo đã hoàn thành rất gọn gàng, đến chính tả cũng chẳng sai từ nào thì thực sự cảm thấy rất bái phục. Tôi cười đáp:
– Cảm ơn anh nhé. Lần sau tôi sẽ cố gắng để làm báo cáo xong sớm hơn để không làm phiền anh nữa.
– Cảm ơn xuông thế thôi à?
– Vậy anh muốn tôi cảm ơn thế nào?
– Lấy thân báo đáp đi.
Biết rõ kiểu gì cũng bị tạt gáo nước lạnh nhưng vẫn cảm thấy tức đến nghẹn họng. Tôi lập tức sầm mặt nói:
– Chỉ vì một bản báo cáo mà phải lấy thân báo đáp, giao dịch kiểu này anh hời quá rồi nhỉ?
Phương thờ ơ đứng dậy, lần đầu tiên anh ta không nói mấy lời khó nghe mà chỉ bảo:
– Thế thì đổi cái khác cho công bằng cũng được. Nếu cô muốn cảm ơn thì mời tôi đi ăn cái gì ngon ngon đi. Tôi cũng đói rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook