Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-16
Chương 16: Chương 16: Đập chết cha mày
Tay chân cùng khua khoắng mạnh mẽ.
Nhưng mà cũng chẳng làm được gì, một bàn tay của người đàn ông còn khỏe hơn cả kìm sắt, dù cô có giãy giụa thế nào thì cũng chẳng ăn thua.
“Buông tay!”
“Ấm nước? Con khỉ?” Giọng đột nhiên trầm xuống, lạnh như băng.
Đàm Hi cảm nhận được trong đó có nguy hiểm và sự cảnh cáo nên trái tim nhỏ không ngừng run rẩy.
Theo tin tức ngách nhỏ, người này từng đi lính, tham gia bộ đội đặc chủng, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà xin phục viên, từ quân doanh lại chuyển sang làm ăn, bắt đầu tự chủ trương gây dựng sự nghiệp.
Một năm trước, anh ta tiếp nhận sản nghiệp của Lục thị, dùng thủ đoạn sắc bén chỉnh đốn từ trong ra ngoài, có thể nói là lục thân không nhận.
Oh my God!
Đàm Hi nuốt nước bọt.
Có phải ông trời ghen ghét cô sống quá vui vẻ nên mới phái một gã ôn thần như thế này tới thu thập cô hay không?
“Buông tay! Bà sắp chết nghẹn rồi...”
Cổ áo sau bị người ta túm chặt, cổ áo đằng trước thít chặt làm cô suýt nghẹt thở.
Đàm Hi ho khan liên tục, đương nhiên, quá nửa trong đó là giả dối.
Bàng Thiệu Huân nhíu mày, không nhịn được nhắc nhở: “Sau lưng cô ấy còn có vết thương...”
Lục Chinh thu tay lại.
Đàm Hi rúc đầu vào trong ổ chăn, ho đến liệt phổi.
Bàng Thiệu Huân tiến lên giúp cô thuận khí, bàn tay dày rộng ấm áp không ngừng vỗ về sau lưng thiếu nữ.
“Nước...”
Thuận tay đưa cho cô.
Uống vào bụng mấy ngụm nước, đôi môi trơn bóng, má hồng xinh đẹp, đôi mắt ngập nước long lanh khiến cho cô có vẻ đẹp phong tình, dụ hoặc trí mạng.
Bàng Thiệu Huân dời tầm mắt đi chỗ khác.
Đôi mắt của cô gái này quá khác thường, thực sự dụ người.
“Gà Giò, vẫn là anh tốt...”
“Khụ khụ!” Bàng Thiệu Huân nghiêm mặt, ho nhẹ nhắc nhở.
“À, bác sĩ Bàng.”
Cũng vẫn chỉ là Gà Giò thôi! Đàm Hi bĩu môi.
Lặng lẽ quan sát hành động của hai người, ánh mắt của Lục Chinh càng sâu hơn.
“Tôi nói này người anh em, anh không có một tí điểm phong độ nào của một quý ông à? Ỷ vào vóc dáng cao để bắt nạt người đúng không?”
“...”
“Thôi thôi, tôi cũng chẳng tìm anh đòi trả tiền viện phí và bồi thường thiệt hại tinh thần đâu, mau đi đi.”
Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, không động đậy.
Đàm Hi trừng mắt, chỉ hận không thể cầm lấy chổi quét anh ra ngoài.
Cô đã xác nhận tới 99% rằng người có khuôn mặt tú lơ khơ này là cậu của Tần Thiên Lâm, nếu không có màn trong WC kia thì khi nhìn thấy người đàn ông cực phẩm thế này, có khi cô còn có hứng thú đùa bỡn mấy câu, nếu mà may một chút có khi còn trộm được tí hương, hiện tại--- hoàn toàn mất hết hứng thú!
Lại dám xách cô như xách gà con?
Có hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì không hả?
Có hiểu ôn nhuận như ngọc là gì không hả?
Bà nhổ vào--- Tưởng khỏe thì giỏi lắm chắc?
Ngực có lớn như cô không?
“Không giả bộ nữa à?” Người đàn ông khoanh tay trước ngực, dáng vẻ ung dung.
“Giả vờ em gái anh ấy!”
Ánh mắt lập tức lạnh lẽo: “Cô lại nhổ ra một câu chửi bậy nữa xem?”
“Tôi nhổ đấy! Em gái anh! Em gái anh!” Ánh mắt hơi đảo, dừng ở chỗ đũng quần của người đàn ông, lại không kiềm chế được mà ăn nói thiếu đàng hoàng: “Mà anh có em gái đâu nhỉ? Ờ thôi, em trai cũng thế.”
“Thô tục!” Trong mắt người đàn ông hiện lên sự tàn nhẫn, duỗi tay ra chụp lấy người rồi lập tức vác lên vai.
Trời đất quay cuồng, trong chớp mắt, đầu chúc xuống dưới, cái bụng mềm mại gác lên đầu vai người đàn ông, hai má Đàm Hi đỏ bừng, dạ dày cuộn trào như sóng biển.
“Lưu manh! Thả tôi xuống ngay!”
Đấm rồi véo nhưng không véo nổi cái thân thể toàn cơ bắp này.
“Ngoan ngoãn chút đi!”
“Gà Giò, cứu tôi với! Người này có bệnh, bị kim la*...”
*Kim la: 1 dạng bệnh mà người bệnh luôn đi khoe bộ phận sinh dục
Bàng Thiệu Huân sững sờ tại chỗ, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, Lục Chinh ít nói ít cười mà lại biết tức giận sao?
Hê, hiếm có nha!
Tiến lên, giơ tay ngăn lại.
“A Chinh, cậu làm gì thế?”
“Tránh ra.” Mắt lạnh không gợn sóng, sắc bén bức người.
“Gà... Bác sĩ Bàng, cứu tôi.” Giọng nghẹn ngào làm người ta không khỏi thương xót, “Tôi thề, tôi tuyệt đối không nói dối, người này khoe chim trước mặt tôi, còn đi tiểu...”
“Câm miệng! Cô lại nói láo nữa thử xem?”
“Tôi không nói láo! Anh có dám khẳng định mình không khoe chim, không đi tiểu không?”
Lục Chinh: “...”
Anh thực sự không có cách nào phủ nhận.
“Hai người...” Ánh mắt nghi ngờ đảo qua đảo lại giữa hai người, tâm tư của Bàng Thiệu Huân nhanh chóng xoay chuyển.
“Lặp lại lần nữa, tránh ra.”
“Gà Giò, lúc quan trọng thế này, anh không được hèn nhát đâu đấy!”
Đàm Hi lại đấm, tay chân quơ loạn lên.
Bốp---
Một tiếng vang giòn tan, cơn đau từ mông truyền tới, đánh thẳng vào trung tâm thần kinh trong đầu của Đàm Hi.
“Ôi đệch! Bệnh hoạn! Đồ biến thái chết tiệt! Có tin bà đây đập chết cha mày không...”
Bàng Thiệu Huân trợn mắt há mồm nhìn Lục Chinh nghênh ngang rời đi, trên vai còn vác một con tôm hùm nhỏ đang giương nanh múa vuốt, giọng mắng chửi không dứt bên tai, vang vọng khắp hành lang.
Giật mình một cái: “Chưa làm thủ tục xuất viện mà!”
“Gà Giò, anh là đồ nhát gan! Tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh...”
Bị người ta nhét vào xe như một gói hàng, Đàm Hi vặn tay nắm cửa.
Chưa đến cuối cùng thì tuyệt đối không nhận thua được!
Lạch cạch---
Khóa chốt.
Hy vọng lập tức tan biến.
Người đàn ông ngồi vào ghế lái, nhìn thẳng phía trước, mặc dù khiêng một người sống đi suốt một đường như thế nhưng hơi thở vẫn chẳng hề nặng nề chút nào.
Mà ngược lại Đàm Hi thì quá mức chật vật.
Gương mặt đỏ gay, đầu rối tung như ổ gà, vì giãy giụa quá mạnh nên áo bệnh nhân cũng bị bung mất hai cái cúc, lệch hẳn sang một bên vai.
“Anh muốn gì hả?” Giọng điệu đầy chất vấn, có hơi hổn hển kinh hãi nhưng lại nhiễm vài phần yêu kiều, dụ hoặc.
Đàm Hi cắn răng, muốn tìm một miếng đậu hũ để đập đầu cho xong.
“Đưa cô về Tần gia.” Lạnh đến mức không nể tình thân, góc mặt nghiêng như phủ băng.
Hít sâu, điều chỉnh trạng thái, “Không, về!”
Ừ, tốt lắm, đã kiên cường hơn ban nãy rồi.
Đàm Hi yên lặng khen ngợi mình.
“Cô nhắc lại xem nào?”
“Tôi, sẽ, không, về.”
Gằn từng chữ một, mày kiếm anh khí hơi nhếch lên, trong mắt lộ rõ vẻ khiêu khích.
Bà đây không ăn mềm cũng không ăn cứng, sao nào?
Tay chân cùng khua khoắng mạnh mẽ.
Nhưng mà cũng chẳng làm được gì, một bàn tay của người đàn ông còn khỏe hơn cả kìm sắt, dù cô có giãy giụa thế nào thì cũng chẳng ăn thua.
“Buông tay!”
“Ấm nước? Con khỉ?” Giọng đột nhiên trầm xuống, lạnh như băng.
Đàm Hi cảm nhận được trong đó có nguy hiểm và sự cảnh cáo nên trái tim nhỏ không ngừng run rẩy.
Theo tin tức ngách nhỏ, người này từng đi lính, tham gia bộ đội đặc chủng, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà xin phục viên, từ quân doanh lại chuyển sang làm ăn, bắt đầu tự chủ trương gây dựng sự nghiệp.
Một năm trước, anh ta tiếp nhận sản nghiệp của Lục thị, dùng thủ đoạn sắc bén chỉnh đốn từ trong ra ngoài, có thể nói là lục thân không nhận.
Oh my God!
Đàm Hi nuốt nước bọt.
Có phải ông trời ghen ghét cô sống quá vui vẻ nên mới phái một gã ôn thần như thế này tới thu thập cô hay không?
“Buông tay! Bà sắp chết nghẹn rồi...”
Cổ áo sau bị người ta túm chặt, cổ áo đằng trước thít chặt làm cô suýt nghẹt thở.
Đàm Hi ho khan liên tục, đương nhiên, quá nửa trong đó là giả dối.
Bàng Thiệu Huân nhíu mày, không nhịn được nhắc nhở: “Sau lưng cô ấy còn có vết thương...”
Lục Chinh thu tay lại.
Đàm Hi rúc đầu vào trong ổ chăn, ho đến liệt phổi.
Bàng Thiệu Huân tiến lên giúp cô thuận khí, bàn tay dày rộng ấm áp không ngừng vỗ về sau lưng thiếu nữ.
“Nước...”
Thuận tay đưa cho cô.
Uống vào bụng mấy ngụm nước, đôi môi trơn bóng, má hồng xinh đẹp, đôi mắt ngập nước long lanh khiến cho cô có vẻ đẹp phong tình, dụ hoặc trí mạng.
Bàng Thiệu Huân dời tầm mắt đi chỗ khác.
Đôi mắt của cô gái này quá khác thường, thực sự dụ người.
“Gà Giò, vẫn là anh tốt...”
“Khụ khụ!” Bàng Thiệu Huân nghiêm mặt, ho nhẹ nhắc nhở.
“À, bác sĩ Bàng.”
Cũng vẫn chỉ là Gà Giò thôi! Đàm Hi bĩu môi.
Lặng lẽ quan sát hành động của hai người, ánh mắt của Lục Chinh càng sâu hơn.
“Tôi nói này người anh em, anh không có một tí điểm phong độ nào của một quý ông à? Ỷ vào vóc dáng cao để bắt nạt người đúng không?”
“...”
“Thôi thôi, tôi cũng chẳng tìm anh đòi trả tiền viện phí và bồi thường thiệt hại tinh thần đâu, mau đi đi.”
Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, không động đậy.
Đàm Hi trừng mắt, chỉ hận không thể cầm lấy chổi quét anh ra ngoài.
Cô đã xác nhận tới 99% rằng người có khuôn mặt tú lơ khơ này là cậu của Tần Thiên Lâm, nếu không có màn trong WC kia thì khi nhìn thấy người đàn ông cực phẩm thế này, có khi cô còn có hứng thú đùa bỡn mấy câu, nếu mà may một chút có khi còn trộm được tí hương, hiện tại--- hoàn toàn mất hết hứng thú!
Lại dám xách cô như xách gà con?
Có hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì không hả?
Có hiểu ôn nhuận như ngọc là gì không hả?
Bà nhổ vào--- Tưởng khỏe thì giỏi lắm chắc?
Ngực có lớn như cô không?
“Không giả bộ nữa à?” Người đàn ông khoanh tay trước ngực, dáng vẻ ung dung.
“Giả vờ em gái anh ấy!”
Ánh mắt lập tức lạnh lẽo: “Cô lại nhổ ra một câu chửi bậy nữa xem?”
“Tôi nhổ đấy! Em gái anh! Em gái anh!” Ánh mắt hơi đảo, dừng ở chỗ đũng quần của người đàn ông, lại không kiềm chế được mà ăn nói thiếu đàng hoàng: “Mà anh có em gái đâu nhỉ? Ờ thôi, em trai cũng thế.”
“Thô tục!” Trong mắt người đàn ông hiện lên sự tàn nhẫn, duỗi tay ra chụp lấy người rồi lập tức vác lên vai.
Trời đất quay cuồng, trong chớp mắt, đầu chúc xuống dưới, cái bụng mềm mại gác lên đầu vai người đàn ông, hai má Đàm Hi đỏ bừng, dạ dày cuộn trào như sóng biển.
“Lưu manh! Thả tôi xuống ngay!”
Đấm rồi véo nhưng không véo nổi cái thân thể toàn cơ bắp này.
“Ngoan ngoãn chút đi!”
“Gà Giò, cứu tôi với! Người này có bệnh, bị kim la*...”
*Kim la: 1 dạng bệnh mà người bệnh luôn đi khoe bộ phận sinh dục
Bàng Thiệu Huân sững sờ tại chỗ, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, Lục Chinh ít nói ít cười mà lại biết tức giận sao?
Hê, hiếm có nha!
Tiến lên, giơ tay ngăn lại.
“A Chinh, cậu làm gì thế?”
“Tránh ra.” Mắt lạnh không gợn sóng, sắc bén bức người.
“Gà... Bác sĩ Bàng, cứu tôi.” Giọng nghẹn ngào làm người ta không khỏi thương xót, “Tôi thề, tôi tuyệt đối không nói dối, người này khoe chim trước mặt tôi, còn đi tiểu...”
“Câm miệng! Cô lại nói láo nữa thử xem?”
“Tôi không nói láo! Anh có dám khẳng định mình không khoe chim, không đi tiểu không?”
Lục Chinh: “...”
Anh thực sự không có cách nào phủ nhận.
“Hai người...” Ánh mắt nghi ngờ đảo qua đảo lại giữa hai người, tâm tư của Bàng Thiệu Huân nhanh chóng xoay chuyển.
“Lặp lại lần nữa, tránh ra.”
“Gà Giò, lúc quan trọng thế này, anh không được hèn nhát đâu đấy!”
Đàm Hi lại đấm, tay chân quơ loạn lên.
Bốp---
Một tiếng vang giòn tan, cơn đau từ mông truyền tới, đánh thẳng vào trung tâm thần kinh trong đầu của Đàm Hi.
“Ôi đệch! Bệnh hoạn! Đồ biến thái chết tiệt! Có tin bà đây đập chết cha mày không...”
Bàng Thiệu Huân trợn mắt há mồm nhìn Lục Chinh nghênh ngang rời đi, trên vai còn vác một con tôm hùm nhỏ đang giương nanh múa vuốt, giọng mắng chửi không dứt bên tai, vang vọng khắp hành lang.
Giật mình một cái: “Chưa làm thủ tục xuất viện mà!”
“Gà Giò, anh là đồ nhát gan! Tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh...”
Bị người ta nhét vào xe như một gói hàng, Đàm Hi vặn tay nắm cửa.
Chưa đến cuối cùng thì tuyệt đối không nhận thua được!
Lạch cạch---
Khóa chốt.
Hy vọng lập tức tan biến.
Người đàn ông ngồi vào ghế lái, nhìn thẳng phía trước, mặc dù khiêng một người sống đi suốt một đường như thế nhưng hơi thở vẫn chẳng hề nặng nề chút nào.
Mà ngược lại Đàm Hi thì quá mức chật vật.
Gương mặt đỏ gay, đầu rối tung như ổ gà, vì giãy giụa quá mạnh nên áo bệnh nhân cũng bị bung mất hai cái cúc, lệch hẳn sang một bên vai.
“Anh muốn gì hả?” Giọng điệu đầy chất vấn, có hơi hổn hển kinh hãi nhưng lại nhiễm vài phần yêu kiều, dụ hoặc.
Đàm Hi cắn răng, muốn tìm một miếng đậu hũ để đập đầu cho xong.
“Đưa cô về Tần gia.” Lạnh đến mức không nể tình thân, góc mặt nghiêng như phủ băng.
Hít sâu, điều chỉnh trạng thái, “Không, về!”
Ừ, tốt lắm, đã kiên cường hơn ban nãy rồi.
Đàm Hi yên lặng khen ngợi mình.
“Cô nhắc lại xem nào?”
“Tôi, sẽ, không, về.”
Gằn từng chữ một, mày kiếm anh khí hơi nhếch lên, trong mắt lộ rõ vẻ khiêu khích.
Bà đây không ăn mềm cũng không ăn cứng, sao nào?