• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Nàng dâu cực phẩm Full (4 Viewers)

  • Chap-138

Chương 131: YAN- VIÊN HỀ- ĐÀM HI




Thời Cảnh không còn bộ dáng lười nhác thường ngày, hiếm khi nghiêm chỉnh như lúc này, trong đáy mắt đầy vẻ ngưng trọng.



“Hôm nay cậu tới gặp ông Cát rồi à?”



“Ừ.”



“Ông ấy... Nói thế nào?”



“Rời khỏi vị trí, tự tiện hành động, đã giúp cậu giảm hình phạt rồi, nhưng việc thăng quân hàm cũng sẽ tạm hoãn.”



Thời Cảnh thở phào một hơi: “Không thăng quân hàm cũng chẳng sao hết, chỉ cần đừng xử phạt bằng cách ép tôi rời khỏi quân ngũ là được.”



“Nói đi, tại sao đang chấp hành nhiệm vụ được một nửa đường lại rời khỏi?”



“Khi đó nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, với lại, lúc tôi đi cũng đã nói với mấy người khác rồi.”



“Khi thượng cấp chưa hạ mệnh lệnh kết thúc thì nhiệm vụ chưa tính đã hoàn thành, cậu cần phải tùy thời đợi lệnh! Quy củ này từ lúc cậu vào đội tác chiến đặc biệt đã có người dạy cậu rồi mà.”



“Lão Lục, tôi...”



“Không chấp nhận bất kỳ lý do gì hết! Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng!”



Thời Cảnh thu lại ánh mắt, không nói gì.



Lục Chinh châm một điếu thuốc, khói thuốc làm gương mặt anh trở nên mơ hồ.



Thời Cảnh duỗi tay cầm lấy bao thuốc lại bị anh trừng mắt cho một cái, đành phải hậm hực rút tay về.



“Tôi muốn biết lý do, cho dù nó cũng chẳng quan trọng lắm.”



Thời Cảnh nhíu mày, trong mắt có cảm xúc u ám khởi động, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.



“Tôi... Hình như đã tìm được chỗ ở của em họ rồi.”



“Em họ?”



“Ừ, là con gái của cô tôi.”



“Cậu có cô?”



“Cô ruột. Thực ra, ông nội tôi có hai người con, một trai một gái, không giống mấy gia đình trọng nam khinh nữ khác, cô tôi rất được cả nhà chiều chuộng. Bởi vì cô ấy rất giống bà nội tôi lúc còn trẻ, hơn nữa còn được thừa hưởng thiên phú hội họa từ bà tôi, từ nhỏ đã nhạy bén, đáng yêu, không ai không thích. Ba tôi thì giống ông nội, rất cao lớn, tính cách thô, ăn đòn roi mà lớn lên. Nhưng tình cảm của hai anh em họ rất tốt, cũng không ghen ghét gì nhau, thậm chí chẳng mấy khi cãi nhau cả.”



“Vậy giờ cô của cậu...”



“Năm cô tôi mười tám tuổi, dùng thực lực của mình thi đỗ vào Học viện mỹ thuật B, ông nội tôi vô cùng vui vẻ. Nửa năm sau, cô ấy yêu một người công nhân tới phía bắc làm thuê, đến khi ông nội tôi phát hiện ra thì đã muộn, cô ấy đã... mang thai con của người đàn ông đó.”



Lục Chinh yên lặng nghe.



Theo anh được biết, Thời gia ở thủ đô cũng không được coi là gia tộc lớn, càng không thể so sánh được với bốn đại gia tộc Bàng, Lục, Cố, Tần, nhưng cũng là gia tộc trong sạch và cao quý, nội tình sâu xa, các thế hệ từ thời Gia Khánh triều Thanh đều là người đọc sách, ở hai đời Đế vương Đạo Quang và Hàm Phong thống trị còn xuất hiện tới bốn vị Trạng Nguyên, người thi đỗ Tiến sĩ thì nhiều không kể xiết, đã từng có lúc rất vinh quang.



Phát triển cho tới bây giờ, ly tán, chết đi, chỉ còn lại một nhánh ở thủ đô mà thôi.



Ông cụ Thời từng là thư ký ở thủ đô, bà cụ Thời lúc còn trẻ thì công tác ở bộ Thông tin truyền thông, hiện giờ là Viện trưởng Viện Thông tin truyền thông của đại học T, hai người sinh được một người con trai, cũng chính là ba của Thời Cảnh, hiện đang là chủ nhiệm ủy ban Cải cách và phát triển thủ đô, vợ công tác ở bộ Ngoại giao.



Thời Cảnh có một cô em gái là Thời Nguyệt, năm nay 22 tuổi, là sinh viên Đại học T ở Tân Thị.



Được xưng là dòng dõi thư hương, cũng là gia đình cán bộ cấp cao.



“... Tất nhiên ông nội của tôi không đồng ý cho họ tới với nhau, thậm chí còn ép cô tôi bỏ cái thai đi, cô tôi không đồng ý, còn dọa sẽ tuyệt thực. Cuối cùng, ba tôi không kiềm chế được trước sự cầu xin của cô ấy nên đã thả cô đi gặp người đàn ông đó, kết quả, cô ấy không về nhà nữa.”



“Với ảnh hưởng của ông cụ ở chính trường lúc đó, nếu ông muốn tìm thì cũng không phải không có cách nào.” Lục Chinh phân tích lý tính.



Thời Cảnh thở dài: “Vì lòng ông đã lạnh, quá thất vọng về cô nên không cho ai đi tìm, còn nói coi như không có đứa con như thế.”



“Vậy giờ...”



Nhún vai: “Ông cụ hối hận rồi! Thực ra khi cô tôi bỏ đi tới năm thứ hai là ông đã không ngồi yên được rồi, hơn nữa lại có bà nội khuyên giải, ba tôi thì áy náy trong lòng, vì thế quyết định vận dụng quan hệ tìm cô tôi về. Đáng tiếc, vì bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, biển người mênh mông, đến giờ vẫn không biết ở nơi nào.”



“Vậy em họ của cậu là chuyện thế nào?”



Sắc mặt Thời Cảnh trở nên ngưng trọng, “Nhiệm vụ lần này của tôi là tra ra nơi rửa tiền của tập đoàn Thiên Tước ở trong nước. Khi tôi mang đội kỹ thuật lần theo manh mối, tìm hiểu liền tra tới một công ty có tên là Hồng Hâm.”



“Tập đoàn Thiên Tước...” Lục Chinh hút điếu thuốc, như suy tư gì đó.



“Mấy năm nay cậu vẫn luôn chiếm cứ ở thương trường, hẳn là đã nghe tới tập đoàn buôn lậu xuyên quốc gia đó rồi, gần mười năm, bắt đầu chen chân vào thị trường rửa tiền, động tác liên tục. Công ty sa lưới Hồng Hâm lần này chính là đầu mối rửa tiền then chốt của tập đoàn đó ở Hoa Hạ.”



“Tôi đã từng điều tra về công ty này, dòng tiền đổ về cực kỳ nhiều. Hai năm trước, tôi đã từng để bộ điều tra kinh tế để mắt tới, tiền thu về rất bình thường, nhưng hướng đầu tư thì vô cùng quỷ dị. Thường chỉ bỏ ra một ít tiền đổ vào trong thị trường chứng khoán hoặc đầu tư trực tiếp, lấy chu kỳ nửa năm liền có một khoản tiền lớn đổ về. Nghe nói, là mời được một vị cao thủ chứng khoán ở phố Wall về làm cố vấn.”



Mày Thời Cảnh hơi nhíu một chút, sau một lúc lâu mới nói: “Lão Lục, tôi nghi ngờ... vị cao thủ chứng khoán đó chính là em họ của tôi - Yan.”



“Yan?” Đến Lục Chinh cũng không khỏi kinh ngạc.



Ba năm trước, quả thực có một con hắc mã xâm nhập vào phố tài chính của Hoa Hạ, thường xuyên hoạt động ở ba sở giao dịch chứng khoán, không tới nửa năm liền có công ty đầu tư của chính mình ở thủ đô, hơn nữa còn có quy mô không nhỏ, nhưng hai năm trước, người này đột nhiên biến mất, công ty cũng đóng cửa theo, từ đó về sau chưa bao giờ xuất hiện trở lại.



“Yan là nữ sao?”



“Kinh ngạc đúng không? Lúc tôi biết cái này cũng có phản ứng y như cậu.”



Lục Chinh thoáng trầm ngâm: “Sao cậu có thể xác định Yan là em họ của cậu?”



“Tôi đã điều tra ghi chép của công ty đầu tư kia, Yan là người đứng tên sở hữu, tin tức cá nhân của cô ấy vẫn còn nguyên. Tên tiếng Trung là Viêm Hề, cùng họ với người đàn ông đã đem cô tôi đi, phần cha ruột để trống, phần mẹ ruột điền tên của cô tôi - Thời Tú!”



“Không bài trừ khả năng là trùng tên họ thôi.”



“Nhưng nhiều cái trùng hợp như thế cùng tụ lại, tôi có lý do để nghi ngờ.”



“Vì thế, mọi chuyện là do cậu tra được Yan qua Hồng Hâm, nghi ngờ Yan chính là con của cô mình, không chờ nhiệm vụ kết thúc đã tự tiện bỏ đi, đuổi theo để tra tìm nơi cô ấy đang ở sao?”



Thời Cảnh cười khổ: “Đáng tiếc, tốn công vô ích.”



“Cậu không tra được?”



“Lúc đầu tôi phát hiện hướng đầu tư của Hồng Hâm rất kỳ quái, gần như lần nào thu về cũng có thể kiếm được lợi ích cao nhất, tổng giám đốc công ty đẩy toàn bộ công lao cho cố vấn đầu tư, lúc đó tôi mới chú ý tới Yan. Không ngờ, người này đã mất tích hai năm rồi, hiện tại, kế hoạch đầu tư mà Hồng Hâm đang dùng vẫn là một ít hướng đầu tư và kỳ hạn giao hàng mà cô ấy để lại hai năm trước.”



“Để lại từ hai năm trước ư?”



“He, cô em họ này của tôi giỏi đúng không? Nhìn xa trông rộng, biết bày lưu lập kế.”



Lục Chinh cười lạnh: “Thế thì cũng chẳng loại trừ được hiềm nghi cô ấy giúp người ta rửa tiền.”



Nụ cười của Thời Cảnh cứng đờ, sau một lúc lâu mới thốt ra được một câu: “Có lẽ, cô ấy... cũng không biết.”



“Người có thể nhìn được hướng đầu tư đến tận hai năm sau, cậu cảm thấy cô ấy sẽ không nhìn ra manh mối gì sao? Đã tra các tài khoản đứng tên cô ấy chưa?”



“Tra rồi. Một khoản tiền khổng lồ gửi trong ngân hàng.”



“Cậu định làm như thế nào?” Lục Chinh đi thẳng vào vấn đề.



“Tôi muốn tìm cô ấy...”



“Đầu tiên, cô ấy làm việc cho Thiên Tước, không thể vô duyên vô cớ biến mất hai năm, sống chết còn không rõ. Ngoài ra, dù cậu có tìm được cô ấy thì cô ấy vẫn là một người bị tình nghi liên quan tới hoạt động rửa tiền, cậu là lính, cô ấy là tội phạm, cậu định tự xử như thế nào chứ?”



Trong mắt Thời Cảnh lộ ra vẻ đau xót, “Tôi không biết nữa. Có lẽ, cô ấy cũng là người bị hại, bị người ta ép buộc mới phải làm chuyện đó; hoặc là bị người ta vu oan hãm hại, mạo danh thân phận của cô ấy để làm việc cho tập đoàn buôn lậu kia...”



“Những cái này đều là suy đoán, cậu không thể xác định.”



“Tôi cũng không thể cứ giả câm giả điếc, mặc cô ấy tự sinh tự diệt được! Lỡ như cô ấy đang sống trong hoàn cảnh khổ cực, hoặc bị người ta đuổi giết...”



“Thời Cảnh! Cậu bình tĩnh lại đi!”



“Lão Lục, cậu không biết ông bà nội tôi có tình cảm sâu đậm thế nào với cô tôi đâu, mấy năm nay trong lòng ba tôi cũng có vướng mắc, nếu không thể tìm ra hai mẹ con cô ấy, sợ ông bà tôi cũng không qua được mùa đông này...”

Loảng xoảng---



Hai người đồng thời quay đầu nhìn.



“Hi Hi?”



“Nhóc con?”



“À thì... Em hơi khát nước, ra rót một cốc.”



Lục Chinh đi qua, cầm lấy tay cô, nhíu mày: “Sao lại lạnh thế này?”



“Nửa đêm gió lớn, vừa rồi còn mở cửa sổ nữa...”



Lục Chinh nhìn cửa phòng ngủ khép chặt, xoay người đi vào trong bếp, “Để anh đun nước ấm cho em.”



Đàm Hi ngồi xuống sô pha, trước mắt xuất hiện một bàn tay quơ quơ.



Tầm mắt điều chỉnh tiêu điểm, gương mặt bướng bỉnh, đẹp trai của Thời Cảnh xuất hiện trước mắt.



“Nhóc con, ngẩn người gì thế hả?”



“...”



“Cô nhìn tôi như thế làm gì chứ?” Thời Cảnh rùng mình, “Tuyệt đối đừng nói với tôi bất kỳ lời không an phận nào nhé, cho dù có thì cũng nhân lúc còn sớm mà cắt đứt đi, vợ bạn không thể động, huống hồ lão Lục còn là anh em tốt của tôi!”



“Lúc trước còn luôn hỏi tôi suy nghĩ xấu xa gì về anh, đảo mắt một cái đã cảnh cáo tôi rồi à? Kẹo Thập Cẩm, tốc độ trở mặt của anh còn nhanh hơn lật sách đấy, có phải tôi nên tặng quà gì cho anh không hả?”



Khóe miệng Thời Cảnh giật giật, “Thôi... thôi bỏ đi...”



“Ấm, uống xong đi ngủ.” Giữa hai người có một bàn tay thò vào, một cốc thủy tinh bốc đầy hơi ấm chìa ra trước mặt cô.



Đàm Hi ngẩng đầu lên nhìn, vẫn là gương mặt lạnh lùng kia nhưng ánh mắt không hờ hững nữa, giơ tay nhận lấy, ngửa đầu, ngoan ngoãn uống hết.



“Xong.” Cái cốc trống không chìa ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Thời Cảnh, Lục Chinh giơ tay cầm lấy rồi đặt xuống bàn trà.



“Đi ngủ sớm đi.”



“Anh thì sao?” Quay đầu nhìn anh, “Chúng ta ngủ cùng nhau.”



Da đầu Thời Cảnh tê dại, toàn thân nổi đầy da gà.



“... Em vào trước đi, anh còn bận một chút.”



“Oh.” Cô thu lại ánh mắt, ý cười chưa tan, xoay người quay về phòng.



Trong mắt người nào đó lộ ra vẻ nghi hoặc, nhóc con này biết nghe lời từ lúc nào thế?



“Này này này! Cậu nhìn bằng cái ánh mắt gì thế hả, diễn phim tình cảm đấy à? Nơi này còn có chó độc thân, chú ý ảnh hưởng!”



Lục Chinh thu lại ánh mắt, lạnh lùng lườm anh ta.



Quả thực, ánh mắt chẳng khác nào nhìn một chú chó khiến cho sắc mặt Thời Cảnh lập tức đen sì.



“Lão Lục, cậu đối xử với anh em của cậu thế đấy à? Cả ngày tôi phải uống nước lạnh, sao chẳng bao giờ thấy cậu rót cho tôi một cốc nước ấm chứ?”



“Da dày thịt béo, không chết là được rồi.”



Thời Cảnh như phải chịu nỗi uất ức to lớn, gào lên: “Lão Lục, cậu chẳng phúc hậu chút nào!”



“Phóng khoáng chút đi!”



“Còn dám nói tôi? Cậu thì khác gì, chỉ biết thương bạn gái thôi...”



“Thì sao hả?”



“Cậu không thương tôi tí nào à? Tình cảm anh em vứt đi đâu rồi?”



“Tôi thấy cậu còn sống tốt hơn bất kỳ ai đấy.”



“Miễn cưỡng cười vui, ra vẻ ung dung thôi, có hiểu không hả?”



Lục Chinh không cho ý kiến.



“Này, nói thật đi lão Lục, cậu câu được cô nhóc nũng nịu kia ở đâu ra thế? Tiết lộ cho anh em tí đi, biết đâu tôi cũng lừa được một cô?”



“Cậu nghĩ mình là bọn buôn người, muốn lừa là lừa được hả?”



“He he... Cậu còn câu được, sao tôi lại không câu được chứ?”



“Đừng hòng.”



“Thật không ngờ, cậu chừng này tuổi rồi mà còn bắt chước người ta gặm cỏ non. Chậc chậc... Cô nàng kia còn nhỏ quá!”



Vừa thấy còn tưởng là học sinh cấp ba.



Lão Lục này quả thực quá đen tối.



“Cậu biết cái này gọi là gì không? Hoa lài cắm bãy kít trâu đấy! Con gái người ta xinh đẹp như hoa lại bị lão già như cậu gặm mất, phí phạm của trời!”



Lục Chinh nhíu mày, mắt lộ vẻ lạnh lẽo: “Cậu thử nói thêm câu nữa xem.”



Thời Cảnh như vịt bị dẫm trúng cổ, lập tức câm miệng.



“Tiếp theo cậu định thế nào đây?”



Thời Cảnh thu hồi thái độ vui đùa của mình, “Tôi nhất định phải tìm được Yan.”



“Nếu cô ấy bị nghi ngờ có liên quan tới rửa tiền, vậy cậu định thế nào nữa?”



Không khí lập tức ngưng đọng, thật lâu sau không ai nói gì.



“... Nói chung là muốn bảo vệ.”



Mặt Lục Chinh lạnh xuống, ánh mắt sắc lạnh như kiếm sắc ra khỏi vỏ, “Thời Cảnh, đừng quên, cậu là quân nhân!”



“Tôi biết!”



“Cậu mà nghĩ như thế thì có thể trở thành phản đồ bất cứ lúc nào!”



“Lão Lục, nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?” Siết chặt tay, không ngờ một người đàn ông cũng có thể đỏ mắt nghẹn ngào.



“Dù là ai, đã phạm phải sai lầm thì không đáng được bao che.”



“Cũng bao gồm cả cô bạn gái nhỏ của cậu sao?” Lạnh lùng mỉa mai.



Mày nhíu chặt, “Đây là chuyện của cậu, đừng có áp đặt lên người khác.”



“Tôi chỉ giả dụ thế thôi. Nếu, cô gái nhỏ Đàm Hi kia cũng làm ra chuyện sai lầm gì, liệu cậu có che chở không?”



“Không bao giờ.”



“Nếu cô ấy thật sự làm?”



“Không có nếu.”



“Lão Lục, cậu đang trốn tránh vấn đề của tôi.” Ánh mắt Thời Cảnh chăm chú, ép sát từng bước.



“Nếu, có một ngày, cô ấy thật sự mắc sai lầm, tôi sẽ tự mình... trừng trị cô ấy.”



“A...” Thời Cảnh cười giễu cợt, “Ông Cát nói đúng, luận về công bằng, máu lạnh, quả thực tôi không so được với cậu. Nếu thật sự có ngày đó, chỉ mong cậu, nói được thì làm được!”



“Tôi sẽ không để tình huống như thế xảy ra.”



“Cái gọi là vận mệnh, ai có thể nói chính xác được chứ?”



Ánh mắt người đàn ông như dao, nắm tay siết chặt, tuyệt đối sẽ không có ngày đó...



“Ông Cát có nói lúc nào thì tôi có thể về đơn vị không?”



Lục Chinh không vội trả lời mà hỏi ngược lại: “Phát súng mà cậu trúng kia là thế nào?”



“Ngộ thương.”



“Thời Cảnh, đừng có coi mọi người là khỉ mà chơi đùa. Cậu còn có chuyện gì gạt tôi đúng không?”



“...”



“Nói!”



“Tôi... lúc đi điều tra Hồng Hâm, đã đánh vỡ một cuộc giao dịch súng đạn ngầm.”



“Cậu đã báo lên cấp trên chưa?”



“... Chưa.”



“Thời Cảnh! Cậu có biết cậu đang làm gì không hả?”



“Tôi sợ rút dây động rừng.”



“Thế nên cậu liền giấu giếm không báo, trơ mắt nhìn hai bên giao dịch hả?”



“Dù có báo lên thì ông Cát cũng sẽ lựa chọn thả để câu cá lớn, sẽ không vì một cuộc giao dịch mà phá vỡ toàn cục.”



“Nhưng cậu không báo lên, đây là sự thật.”



“Đây là cơ hội duy nhất tìm được Yan và cô tôi, tôi không dám đặt cược.”



“Cậu!”



“Lão Lục, chuyện của tôi, sau này cậu đừng động vào nữa.”



“Vậy làm sao cậu lại trúng đạn?” Người thường căn bản không thể làm anh ta bị thương được, trừ phi...



“Tôi nghi ngờ, đứng đầu cuộc giao dịch hôm đó, một bên là cấp cao của tập đoàn Thiên Tước. Người bắn tôi là người da đen, tôi nghĩ... là lính đánh thuê châu Phi.”



“Lính đánh thuê?” Ánh mắt Lục Chinh trầm xuống, “Xem ra, có cá lớn.”



“Tôi nghe thấy người của Hồng Hâm gọi hắn là... Tước gia.”



“Cậu nghe rõ không?”



“Lão Lục, có phải cậu biết gì không hả?”



“Nếu tiếng “Tước gia” này cậu không nghe lầm, vậy thì hẳn là kẻ đứng sau kia đã hiện thân rồi.”



“Cậu nói là Boss lớn của tập đoàn Thiên Tước sao?”



“Ừ.”



“Lão Lục, tôi... có phải đã làm chuyện xấu không?”



“Thời Cảnh, nên đi con đường nào thì cậu phải nghĩ kỹ, đi sai một bước rồi thì không có cách nào quay đầu lại đâu.”



...



Mà lúc này, trong phòng ngủ, chăn vẫn duy trì trạng thái bị lật lên, trên giường không có một bóng người.



Đàm Hi vẫn ở ngay sau cánh cửa, tay ôm chặt đầu gối, ngồi bệt dưới nền nhà.



Sau một lúc lâu, đôi đồng tử đen láy khẽ giật, chớp mắt, rồi lại chớp mắt.



Thời Cảnh... Thời gia... Thời Tú... Yan...



Người thân mà đời trước chưa từng gặp, đời này lại gặp, mà chẳng có cách nào để nhận nhau.



Viêm Hề đã chết... Yan đã chết...



Chỉ có Đàm Hi còn sống!



Lúc mẹ mất đã hết sức dặn dò cô, lời nói còn văng vẳng bên tai, “Hề Hề, con phải tìm được ông bà ngoại, thay mẹ nói một câu... xin lỗi... Bọn họ ở thủ đô... thủ đô... Năm đó, sao mẹ lại có thể ích kỷ và nhẫn tâm như thế? Sao lại ích kỷ như thế chứ?”



“Ông ngoại con là một người bề ngoài nghiêm khắc nhưng rất dễ mềm lòng, mỗi lần mẹ làm nũng, ông đều bó tay chẳng biết làm thế nào...”



“Bà ngoại con là một người rất dịu dàng, viết chữ rất đẹp, biết viết nhạc phổ lời, cũng biết ngâm thơ làm câu đối, bà ngoại nhất định sẽ dạy con vẽ tranh...”



“Còn nữa, bác của con, đời này, người mà mẹ thấy có lỗi nhất chính là anh ấy...”



“Con gái ngoan, giúp mẹ bảo vệ Thời gia, giống như cách mấy năm nay mẹ đã bảo vệ con vậy...”



Nhưng hôm nay, cô không còn là Viêm Hề nữa.



“Viêm Hề” chân chính đã chết trong khe núi Đại Lương, xương cốt cũng chẳng còn...



Gặp nhau mà không thể nhận?



Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy được chứ?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom