Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-144
Chương 137: có hẹn với tống Bạch
Bên này, không khí căng thẳng, không ngừng la hét ầm ĩ; ở bên kia, Đàm Hi thích cười thì cười, thích uống thì uống, cuộc sống mỗi ngày vô cùng tự tại.
Ăn trái cây xong, lại lướt Weibo một hồi, bụng hơi no nên thay một bộ quần áo vận động gọn gàng rồi chuẩn bị xuống lầu đi bộ.
Tuy rằng quần đùi dài và rộng nhưng cũng may ở eo có dây thun, thắt một cái là có thể cố định rồi.
Áo trên thì phiền toái hơn, không chỉ rộng vai mà còn rộng cả thân, cô biến tấu bằng cách cắt mở cổ áo, khâu hai mảnh vải màu trắng vào hai bên vai, làm thành một cái áo trễ vai.
Không hổ là khu chung cư đắt đỏ nhất kinh thành, dựa núi gần sông, không khí tươi mát.
Chạy chầm chậm dọc theo những ô vuông cây xanh ra ngoài, Đàm Hi vừa nghe nhạc vừa hưởng thụ gió sông phơ phất, một luồng không khí vừa thoải mái, vừa thanh tân phả thẳng vào mặt.
Chạy mệt thì bắt đầu đi bộ, ngắm nhìn màn đêm dần buông xuống, trong lòng cực kỳ bình yên.
Cũng là tản bộ, nơi này và Tần gia cho cô cảm giác rất khác nhau, phảng phất trong không khí cũng tràn ngập mùi vị tự do làm cô có thể hít thở một cách thoải mái nhất
Thời gian tốt đẹp, luôn phải trộm mới có được.
Tần gia sẽ không để cô rời đi dễ dàng, Đàm Hi hiểu rõ điều này.
Lúc chuẩn bị đi lên lầu, điện thoại đổ chuông, cô đeo tai nghe Bluetooth nên không nhìn màn hình điện báo mà trực tiếp ấn nút nghe.
“Hi, người đẹp!” Nhẹ nhàng, phóng đãng.
Khóe miệng Đàm Hi giật giật, “Cậu Ba Tống, anh có vẻ rảnh nhở?”
Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng thường thì cô sẽ từ chối cuộc gọi ngay, hôm nay là ngoài ý muốn.
“Cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại, không uổng công ông đây kiên trì lâu như thế.”
“Có việc gì không?”
“Muốn hẹn em một tí.”
“Từ chối.” Giọng Đàm Hi đột ngột lạnh xuống.
“Đừng mà! Tôi thừa nhận lần ở Tiểu Nam Quốc đó là do tôi ngu ngốc, tôi quá đáng, tôi tìm đường chết. Nhưng tôi đã nói xin lỗi rồi mà, sao em còn thù dai thế?”
“Thế tôi tát anh một cái rồi nói xin lỗi có được không hả?”
“Được thôi! Tới tới tới, mặt tôi ở đây, em chỉ việc duỗi tay, tôi cam đoan không tránh!”
Đàm Hi: “...”
“Kết bạn thôi mà, đừng coi tôi như sói xám thế chứ? Hơn nữa, trong bầy sói xám cũng có sói xám tốt bụng cơ mà!”
Phụt---
Suýt chút nữa Đàm Hi đã không nhịn được cười.
Ho khẽ hai tiếng: “Anh hẹn tôi làm gì hả?”
Tống Bạch nghe thấy thế thì mắt sáng lên, có hi vọng rồi!
“Xem phim, ăn tối, chơi bóng, chơi game, đi bơi, lướt sóng, nhảy Bungee... Tùy em chọn!”
Ở thủ đô này, nhắc tới ăn uống chơi bời thì vị này chính là tổ tông.
“Anh mời hả?”
“Không thành vấn đề.”
Đàm Hi nhìn đồng hồ, còn chưa tới bảy giờ, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu, Lục Chinh không có nhà, một mình cô cảm thấy quá nhàm chán.
Thấy thái độ của cô đã hơi buông lỏng, Tống Bạch lập tức ra quyết định, “Cứ thế đi, hẹn nhau ở đâu đây?”
Đàm Hi nói tên một địa điểm.
“OK, nửa tiếng nữa gặp.”
Đàm Hi đi lên lầu thay đồ, xách túi rồi ra khỏi cửa.
Lúc cô tới, Tống Bạch đã đợi được một lát rồi.
Chàng trai trẻ tuổi tuấn lãng đứng dựa người bên sườn chiếc siêu xe Porsche 911, dáng người cao lớn, nụ cười quyến rũ, tỉ lệ quay đầu cực cao.
Trong ánh mắt hoặc tò mò, hoặc hâm mộ của người qua đường, Đàm Hi chui vào trong ghế lái phụ, Tống Bạch cười hai tiếng, trong mắt ẩn chứa một chút đắc ý.
“Ông đây đợi em hai mươi phút rồi đấy, mặt mũi em cũng đủ lớn rồi nhé.” Không rõ vui buồn, không rõ cảm xúc.
Nói xong, khởi động xe, chiếc xe lao đi như tên rời khỏi cung, để lại trên mặt đất một tầng bụi mù.
Đàm Hi không rảnh đoán ý nghĩa sâu sắc trong câu nói đó của anh ta, cũng không muốn lãng phí tâm trí vào chuyện đó.
“Thực ra, anh có thể không đợi.” Nói thật một câu.
Nụ cười của Tống Bạch cứng đờ, “Tôi nói chứ, sao em lại...”
Đàm Hi híp mắt.
Anh ta vội vàng nuốt những câu sau trở về, bỏ đi, anh ta không chấp với con gái, quá mất giá!
“Ăn gì chưa?” Anh ta lại hỏi.
“Rồi.” Đàm Hi hơi thất thần, bao lâu rồi cô không ngồi xe thể thao nhỉ? Cảm giác quen thuộc đã lâu không thấy khiến cô hoài niệm, vẻ mặt càng thêm mềm mại.
Tống Bạch nhìn thẳng về phía trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm Đàm Hi. Thấy cô không còn tỏ vẻ đối đầu gay gắt, sắc bén như lần trước, mặt mày hơi mờ mịt và có vẻ ấm áp, không thể không thừa nhận, vẻ mặt này quả thực rất hợp khẩu vị của anh ta.
Đặc biệt là đôi mày kiếm kia, cực kỳ khí phách.
“Ra bờ biển hóng gió nhé?” Anh ta đề nghị.
“Thành phố này có hả?”
“Có thể lên cao tốc chạy thẳng tới Tân Thị.”
Đàm Hi líu lưỡi, đừng nhìn hai thành phố này gần nhau như thế, nhưng lái xe cũng phải mất hai, ba tiếng đấy, đám công tử quả thực rất chịu chơi.
“Tôi không tính qua đêm ở bên ngoài.”
Tống Bạch bĩu môi, nhún vai: “Thế thôi vậy.” Nghĩ nhanh chóng, lại quay sang, “Không có biển thì đi ngắm sông cũng không tệ.”
“Nửa đêm nửa hôm ra sông làm mồi cho muỗi à?”
Tống Bạch: “...”
Anh ta cũng chỉ muốn tạo không gian lãng mạn tí thôi mà, không ngờ lại năm lần bảy lượt bị nghẹn họng!
Trước kia, khi anh ta lái xe thể thao đi đón đám con gái thì có đứa con gái nào mà không kiêu ngạo, đắc ý, cằm hếch lên, mắt hếch lên giời, chỉ hận không thể tóm lấy tất cả mọi người và khoe khoang rằng xe này tới đón tôi.
Cô thì tốt rồi, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn quái vật, động tác bĩu môi tràn ngập vẻ ghét bỏ.
Tống Bạch từ nhỏ tới lớn luôn được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao có thể chịu nổi loại đả kích này chứ?
Bởi vậy càng thêm ra sức.
Anh ta không tin, đường đường là cậu Ba nhà họ Bạch, lăn lê bò lết trong đám con gái nhiều năm như thế mà còn không theo đuổi được một con nhóc con này!
Nhướng mày, nở một nụ cười, “Vậy em có kiến nghị gì không?”
Đàm Hi búng ngón tay, chỉ chờ anh ta nói lời này mà thôi.
“Ghé vào lề đường, dừng xe.”
“Sao cơ?” Tống Bạch đần mặt ra.
“Tôi bảo anh ghé vào lề đường rồi dừng xe.”
“Chỗ này trước không nhà dân, sau không cửa hàng, dừng lại làm gì?”
Đàm Hi nhíu mày, “Bảo anh dừng thì dừng đi, lắm lời vô nghĩa thế làm gì?”
Tống Bạch cắn răng làm theo.
Cạch---
“Xuống xe.” Đàm Hi tháo đai an toàn, đẩy cửa bước ra, “Thất thần làm gì hả, bảo anh xuống xe cơ mà!”
“Hả? Ờ...”
Tống Bạch cảm thấy mình như bị trúng tà, làm theo một cách vô thức.
Hai người bước ra ngoài xe, một trái một phải, Đàm Hi đi vòng qua đầu xe, đẩy anh ta một cái, “Ngồi vào ghế phụ.”
“Hả?” Tống Bạch chỉ vào chóp mũi mình, “Tôi... ghế... ghế phụ?”
“Đúng thế.” Nói xong, khom lưng chui vào ghế lái, tay giữ phanh xe, chân dẫm chân ga.
“Cho anh ba giây để lên xe, một, hai...”
Tống Bạch vội vàng chạy sang bên kia, kéo cửa, ngồi vào, động tác cực kỳ lưu loát.
Còn chưa đợi anh ta thắt đai an toàn xong, thân xe đã rung lên kịch liệt, nhảy lên một cái ngay tại chỗ, sau đó bắn vèo một cái về phía trước như đạn bay.
“My God!” Tuy Tống Bạch là người trong nghề nhưng cũng suýt chút nữa bắn hết tim gan ra ngoài, quá... quá con mẹ nó khủng bố rồi...
Còn khủng bố hơn cả tốc độ là tiếng cười to vô vị và bừa bãi của thiếu nữ, hai tay siết chặt, ánh mắt độc địa.
Trong nháy mắt, Tống Bạch như nhìn thấy một kẻ đào tẩu, dùng tất cả những gì còn sót lại để đặc cược cho một cơ hội tồn tại.
“Đàm Hi! Con mẹ em điên rồi à?”
“Ha ha ha... Kích thích không?” Cô còn dám quay đầu sang nhìn anh ta.
Môi Tống Bạch run rẩy, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch.
“Có muốn thử xem hiệu quả của việc hạ mui xe xuống không? Thử cảm giác đua xe...”
Vừa nói vừa cười, trong đôi mắt to trong trẻo ngập tràn sự điên cuồng.
Tống Bạch còn chưa kịp ngăn cản, cô đã gấp không chờ nổi mà ấn vào một chỗ nào đó, mui xe dần hạ xuống, gió mạnh khiến cho tóc của hai người rối tung lên như ổ gà, tiếng cười càn rỡ của thiếu nữ cũng theo gió truyền ra xa...
Hai mươi phút sau.
“Ọe---”
Dưới một gốc cây hòe lớn, chàng trai chống tay vào thân cây, cúi người nôn mửa.
Cách đó không xa, một chiếc siêu xe đỗ bên đường, thân xe màu lửa đỏ ánh lên dưới đèn đường như ráng chiều lộng lẫy.
Trên mui xe, một thân ảnh đang ngồi vắt chéo chân, tay bám trên đầu gối, cảm giác phóng túng, phong lưu nói không nên lời.
Người đẹp và xe ư?
Hình như không hợp ý cảnh cho lắm.
“Ọe...”
Người đàn ông nôn đến mức hai mắt trắng dã, không ngừng vỗ ngực, thở hổn hển.
“Chả có tí tiền đồ nào!” Một câu khinh thường mang theo vẻ nho nhã và trong trẻo của thiếu nữ.
Tống Bạch tức tới mức đầu ngón tay cũng run lên.
“Em... em... Thật quá đáng!”
“Chẳng phải anh nói chơi gì anh cũng chiều sao?”
“Nhưng không bao gồm liều mạng.” Một khắc đó, Tống Bạch cảm giác được rõ ràng Tử Thần đứng cách mình không tới một bước.
Có lẽ, giây tiếp theo anh ta cũng sẽ không còn trên đời này nữa.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết anh đâu.” Thiếu nữ xua tay, nhẹ nhàng, bâng quơ.
Tống Bạch giận dữ, vọt tới trước mặt cô, “Em...”
Vừa mở miệng, Đàm Hi đã che kín mũi, thuận tiện ném chai nước lên người anh ta, “Hôi kinh lên được, cách tôi xa một tí đi.”
Vẻ mặt người thanh niên hết xanh lại trắng, “em, em” một hồi cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Phỏng chừng cũng bị mùi hôi trong miệng mình ghê tởm tới nên tức tối mở nắp chai nước, uống ừng ực mấy hơi.
Ánh mắt Đàm Hi càng nhìn càng ghét bỏ, “Anh lại nuốt cả nước súc miệng vào...”
Cả người Tống Bạch cứng đờ.
“Bên trong có đồ mà anh vừa mới nôn ra, sau đó anh lại uống cái nước đó vào...”
“Ọe!” Tống Bạch nôn khan một tiếng, sau đó lại xoay người chạy tới gốc cây, lại bắt đầu một vòng nôn ọe mới.
Đàm Hi đeo tai nghe vào, tiếng nhạc chậm rãi vang lên, vừa lúc ngăn lại âm thanh bất nhã của người nào đó.
Sau một lúc lâu, Tống Bạch lại quay về, giống như một con cún trụi lông, chỉ thiếu điều lè lưỡi ra với cô nữa mà thôi.
“Đều tại em làm hại...” Hữu khí vô lực.
Đàm Hi tháo tai nghe ra, ấn tạm dừng, duỗi tay vỗ bờ vai thon gầy của anh chàng, “Thừa nhận đi, anh không chỉ tên là Bạch mà tính cách cũng “Bạch” luôn, có thể giống đàn ông một tí được không hả?”
Lời nói thấm thía nhưng không hề che giấu sự mỉa mai.
Tống Bạch tức tối: “Em là đồ con gái xấu xa, tôi có chỗ nào không giống đàn ông hả? Có chỗ nào không giống đàn ông chứ?”
Tầm mắt đảo qua, giọng chậm rãi, “Chẳng chỗ nào giống hết.”
“Em!”
“Tôi nói này Tiểu Bạch, tốt xấu gì anh cũng là cậu ấm có tiếng ở thành phố này, nổi tiếng ăn chơi trác táng, đừng nói là anh chưa bao giờ chơi đua xe ngầm nhé?”
“Đừng có đặt biệt danh lung tung, Tống Bạch! Anh Tống! Cậu Ba! Cậu Ba Tống! Đừng có đặt biệt danh lung tung vớ vẩn cho tôi...”
“Nhưng anh chính là Tiểu Bạch còn gì!” Chớp mắt, nhún vai, hai tay xòe ra, cô tỏ vẻ rất vô tội.
“Đàm Hi, em là đồ con gái xấu xa!”
“Hả? Đồ con gái xấu xa là để anh gọi à?” Hai mắt híp lại, quỷ quyệt lóe lên, “Xem ra, anh vẫn muốn thể nghiệm lại xe bay đoạt mạng một lần nữa...”
Môi chàng trai trở nên trắng bệch, gương mặt méo mó.
“Lần sau còn dám gọi điện quấy rối không hả? Còn dám hẹn bà đây ra ngoài nữa không?” Đàm Hi duỗi tay vỗ mặt chàng trai, lực không nhẹ chút nào.
Tống Bạch tức giận, gạt tay cô ra, tôn nghiêm của đàn ông không còn lại một tí gì, không còn lại một tí nào hết---
Tim anh ta, đau quá!
“Này? Bị dọa choáng váng thật rồi à?” Duỗi tay quơ quơ trước mắt anh ta.
Không phản ứng.
Đàm Hi sờ mũi, mới được 250km/giờ thôi mà, có đến mức phải như thế không?
Như lúc đua xe F1, tốc độ tối đa có thể đạt 375km/giờ, cô thấy, mình như vậy là đã rất nhân từ rồi.
Không biết bóng ma tâm lý của bạn Tiểu Bạch giờ đã lớn đến cỡ nào rồi nhỉ...
“Này, em có bằng lái từ khi nào thế?” Chàng trai giữ chắc tay lái, tranh thủ liếc nhìn sang cô nàng ngồi bên cạnh.
Xe đã rời khỏi khu vực ngoại thành, chậm rãi trở về khu trung tâm kinh tế.
Chỉ là lúc này, Tống Bạch nhất quyết không cho Đàm Hi lái, có lẽ vừa mới bị kích thích xong nên cậu ấm vốn luôn coi trời bằng vung này lại trở thành người vô cùng ngoan ngoãn, đèn vàng còn chưa chuyển sang đèn đỏ mà đã ngoan ngoãn dừng xe lại rồi.
Đàm Hi nhếch môi, cười hừ một tiếng không rõ ý vị.
“Nhóc con, nụ cười này của em rất có vấn đề nhé!”
“Có vấn đề gì?” Cô nhướng mày.
Tống Bạch gật đầu.
“Tôi thấy bình thường mà nhỉ.”
“Em còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.”
Đàm Hi sờ mũi, “À thì... Hình như tôi tạm thời chưa có bằng lái...”
Két---
“Không có sao?” Tống Bạch kinh hãi dẫm chân phanh, trợn mắt há mồm.
Đàm Hi đá cho anh ta một cái, “Mẹ, anh trúng gió à? Đây là khu vực đường giao cắt đấy, mau lái xe đi!”
Tống Bạch luống ca luống cuống, đúng lúc này, chiếc Porsche 911 tuyệt hảo kia lại giở chứng ngay thời điểm mấu chốt, sau hai lần rung rung lên thì tắt máy hẳn.
“Shit!” Nện một cú lên vô lăng, anh chàng nào đó thẹn quá thành giận.
Phía sau có mấy chiếc xe đang chuyển đường đi tới, vì thế cũng phải xếp hàng thẳng tắp phía sau, cùng lúc, vô số tiếng còi xe vang lên hết đợt này tới đợt khác.
“Bấm bấm bấm! Bấm cái con khỉ ấy!” Cậu ấm nổi giận, hạ cửa kính thò đầu ra chửi, giọng điệu vô cùng lảnh lót.
Nếu có thể, Đàm Hi thật sự muốn đào một cái hố và chui vào, dù không chôn được cả người thì cũng che được cái mặt lại.
---Quá mất mặt!
“Ai bảo cậu dừng xe lung tung, còn không cho ông đây bấm còi à?!”
“Có đạo đức nơi công cộng không thế hả? Một người chắn hết cả đường đi, còn mắng người ta như đúng rồi ấy, có Porsche thì ghê gớm lắm sao?!”
“Đúng thế... Biển báo lớn như thế, vạch đường rõ như thế, cậu bị mù à?”
“Mau dịch ra, nếu không tôi gọi điện thoại báo cảnh sát giao thông đấy...”
Tống Bạch tức xịt khói lỗ tai, đã bị một đứa con gái bắt nạt thì cũng thôi đi, giờ ngay cả đám người qua đường cũng dám chạy tới ị lên đầu anh ta nữa sao?
Mẹ kiếp!
Thấy Tống Bạch đang định mắng chửi lại người ta, Đàm Hi liền đập anh ta một cái, “Đồ ngu! Nhanh chạy lấy người đi còn ngồi đấy chửi nhau cái gì!”
“Là đám ngu ngốc đó mắng tôi trước mà! Kiểu gì thì kiểu, ông cũng phải cho chúng nó biết mặt!”
“Cho cái rắm ấy mà cho! Đằng trước là một đống cameras kìa, anh muốn vào đội cảnh sát giao thông uống trà đúng không?”
“Uống trà thì uống trà! Em tưởng ông đây sẽ sợ chắc?”
Đương nhiên là Tống Bạch không sợ rồi, Tống gia nhà anh ta quyền quý thế nào, dù có vào cục cảnh sát thì cũng có người chống lưng cho chứ nói gì một cái đồn cảnh sát giao thông nho nhỏ?!
“Hừ, anh khát nước, vậy thì anh cứ uống, tôi không đi cùng anh được.” Đàm Hi lạnh mặt, nói xong liền cởi dây an toàn và đẩy cửa đi xuống.
Tống Bạch vội vã kéo người giữ lại, “Đừng mà... Nói đi là đi, sao xấu tính thế chứ...”
Vừa oán giận vừa nổ máy, xe gầm lên một tiếng rồi sau đó phóng vọt đi.
Con đường cũng lập tức khôi phục lại trật tự giao thông bình thường.
“Mẹ kiếp, sao dạo này toàn gặp bọn nhà giàu mất dạy...”
“Lái một cái siêu xe là có thể tùy hứng làm bừa, cái kiểu người gì thế không biết!”
“Thật đáng khinh.”
...
“Em cản tôi làm gì hả? Đám chết tiệt kia rõ ràng là rất láo, rõ ràng cần phải dạy dỗ!” Tống Bạch vẫn không phục, dẫm chân ga lúc mạnh lúc nhẹ khiến cả chiếc xe cũng vừa đi vừa giật.
“Hoặc là lái xe cho tử tế, hoặc là dừng xe cho tôi xuống.” Cứ giật đùng đùng thế này chắc cô sẽ nôn ra mất.
Tống Bạch hừ lạnh, rốt cuộc không gây rối nữa.
“Nhóc con, em thực sự quá lo chuyện bao đồng rồi đấy!” Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhịn được mà oán giận.
“Tôi không ở trên xe thì tôi sẽ mặc kệ ngay.”
“Em nói xem, đám chết tiệt đó dựa vào cái gì mà có quyền mắng ông đây hả?”
“Dựa vào việc anh không tuân thủ luật giao thông, dừng đậu xe bừa bãi.”
“Mẹ! Đừng tưởng là ông đây sợ, nếu không phải tại em thì ông đã xuống xe đập cho chúng nó một trận rồi!” Có vẻ như nóng lòng muốn chứng tỏ cái gì đó nên sống lưng của anh chàng vẫn cứ thẳng tắp.
Đàm Hi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ anh ta.
Đúng là ấu trĩ không ai sánh bằng!
Tống Bạch nghiến răng, cô nàng chết tiệt, đáp lại một câu thì chết ai à?
Cuối cùng, xe dừng lại trước một nhà hàng Tây xa hoa nhìn ra quảng trường lớn.
Đàm Hi đẩy cửa xe lại bị Tống Bạch giơ tay ngăn lại, chàng trai cười thể hiện vẻ nho nhã, “Để tôi làm cho.”
Mày kiếm khẽ nhếch, cô dừng động tác.
Lại thấy Tống Bạch ra khỏi xe, đi vòng sang bên này, mở cửa xe cạnh ghế phụ, khom người, bày ra tư thế mời chào.
Đàm Hi nhoẻn miệng cười, vẻ mặt lạnh nhạt.
Không nhăn nhó, cũng không xấu hổ, cúi người rũ đầu, mũi chân chĩa xuống đất, không có vẻ rụt rè của mấy cô chiêu cành vàng lá ngọc mà lại vô cùng lưu loát, tiêu sái không nói nên lời.
Giống như đàn ông nhưng lại đẹp mắt hơn đàn ông.
Mắt Tống Bạch sáng bừng lên, cô nàng này--- tuyệt vời!
“Khụ khụ...”
Anh ta đưa tay ra, Đàm Hi không hề có ý định giơ tay lên, mắt nhìn thẳng, cất bước đi về phía trước.
Động tác của chàng trai cứng đờ, nụ cười trên môi cũng đọng lại, “Này, em chờ tôi đã nào...”
Lon ton chạy theo.
Hai người sóng vai đi vào trong nhà hàng bởi vì người nào đó đã nói, “Bỏ rơi quý ông lịch thiệp lại ở phía sau là một hành vi cực kỳ không nữ tính.”
Đàm Hi, “Tôi thì chắc chắn không nữ tính rồi, còn anh á, ha hả...”
Hai tiếng “ha hả” không rõ ý vị của cô làm trái tim nhỏ bé của Tống Bạch bị thương trầm trọng.
Nhưng may mà da mặt dày, hít sâu hai hơi là lại đầy máu, sống lại.
“Nếu đã tới nhà hàng Tây thì nên nhập gia tùy tục chứ! Không phải thục nữ thì cũng phải giả vờ là thục nữ, không giống quý ông thì cũng phải tỏ ra mình là quý ông.”
Đã nói tới mức này rồi, Đàm Hi cũng không ngại phối hợp một chút.
Ăn uống của người ta thì cũng nên tặng thêm mấy phần ưu đãi.
“Cậu Ba Tống, quý hóa quá! Quý hóa quá!” Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp, ngực đeo thẻ “Quản lý đại sảnh” chào đón, cúi đầu khom lưng.
Đàm Hi nhíu mày, cô chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa khuya mà thôi, không muốn lãng phí thời gian với những người không liên quan, ví dụ như lão giám đốc béo phì đang tỏ rõ vẻ muốn lấy lòng kia.
Hình như thấy cô không vui nên Tống Bạch cũng chỉ chào hỏi đôi câu rồi bảo người sắp bàn.
Một góc yên tĩnh, bàn ghế màu đồng cổ dày và nặng, bên cạnh có một cửa sổ sát đất lớn, ánh đèn bố trí cực kỳ hợp lý.
Đàm Hi tỏ vẻ rất vừa lòng.
Nghĩ mới nhớ, từ sau khi cô sống lại, đây là lần đầu tiên bước vào một nhà hàng Tây xa hoa thế này, ấn tượng đầu tiên cảm thấy rất không tệ, đáng giá khen ngợi.
Đáng tiếc, còn chưa đợi hai người ngồi xuống, một tiếng “cậu Ba” nũng nịu làm da đầu người ta tê dại đã phá hỏng hết không khí.
Đàm Hi nhìn theo tiếng nói thì thấy một ả cao gầy đang đi về phía này, váy cúp ngực màu đen của Chanel, trang điểm lộng lẫy, theo động tác của cô ả, chiếc túi xách dây rút Louis Vuitton màu cam cũng lắc lư theo từng bước đi của cô ta, nhìn càng thêm xinh đẹp.
Lúc này, ả ta nở một nụ cười duyên dáng, yểu điệu tới mức có thể làm lung lay bất kỳ sinh vật giống đực nào, tựa hồ như trong không khí cũng ngập tràn mùi mờ ám.
Đàm Hi nhếch môi, nước hoa Coco Mademoiselle.
Bàn tay trắng, ngón tay nhỏ và dài quấn lên cánh tay của chàng trai, hơi thở mềm mại gần trong gang tấc, nhưng Tống Bạch lại chỉ thấy da đầu tê dại, liếc trộm về phía Đàm Hi, mặt đầy vẻ âu lo, thấp thỏm.
Ả kia nhìn thấy thế thì hơi kinh ngạc, chuông cảnh báo vang lên trong lòng.
“Cậu Ba, anh mang bạn gái tới ăn tối sao? Giới thiệu một chút đi.”
Nụ cười của Tống Bạch cứng đờ, “Vị này chính là...”
“Không cần.” Đàm Hi ngồi xuống, uống cốc nước chanh mà phục vụ bàn vừa mới mang lên.
Tống Bạch hơi ngượng ngùng, trong lòng lại thở phào một hơi, nói thật, ngoại trừ biết tên cô là “Đàm Hi” ra thì anh ta chẳng biết gì hơn về cô nữa cả.
Bao gồm tuổi tác, nghề nghiệp, gia cảnh... toàn bộ đều mù mờ!
Trước đây cũng đã từng cho người điều tra nhưng cuối cùng lại chẳng tra được cái gì, chỉ có thể chứng minh, hồ nước sau lưng cô nàng này cũng rất sâu.
“Ừ, thế gọi đồ đi.” Rút cánh tay ra khỏi tay cô ả kia, Tống Bạch cũng ngồi xuống, cười nói với Đàm Hi.
Cô ả kia bị lờ đi thì trong mắt hiện vẻ u oán, ánh mắt nhìn Đàm Hi đầy thù địch.
“Kiko, cô còn có việc gì không?”
“Cậu Ba, có phiền không nếu em ngồi đây ăn cùng hai người?” Cười ngọt ngào, cực kỳ nũng nịu.
Đàm Hi run lên, tha thứ cho cô không thể nào thưởng thức nổi cái giọng tiêu hồn như thế này.
Có phải chị Thanh Tâm đâu cơ chứ...
“Khụ khụ! Hôm nay thì khả năng không tiện rồi, hơn nữa, chẳng phải cô còn có bạn sao?”
Trên mặt Kiko lộ vẻ xấu hổ, nhìn người đàn ông đang đứng yên chờ mình cách đó không xa, nhất thời không biết làm sao.
“Cậu Ba, anh nghe em giải thích, em... bọn em chỉ là bạn thôi... không phải như anh nghĩ đâu...”
“Thực ra, tôi không nghĩ gì hết.”
Cô ả lập tức vui vẻ trở lại.
“Dù sao, chúng ta cũng chỉ là bạn mà.”
Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật, liếc nhìn vẻ mặt của cô ả chẳng khác gì vỉ pha màu bị đổ, quả thực là đủ mọi màu sắc luôn.
Ở cái tuổi hiện tại của Tống Bạch, lại có gia thế như vậy, không có hồng nhan tri kỷ thì thật sự quá thẹn với liệt tổ liệt tông, thanh niên ấy mà, ai mà chẳng phong lưu chứ?
Chỉ là không ngờ, ăn một bữa cơm thôi mà cũng có gái đẹp tìm tới cửa, còn bày ra vẻ mặt u oán nữa.
“Tống Bạch, anh có ý gì hả?!”
Sắc mặt chàng trai sầm xuống, “Cô vừa gọi tôi là gì?”
Kiko sợ hãi, “Không... Em bảo là cậu... cậu Ba...”
“Ừ, chào hỏi xong rồi thì đi chơi với bạn cô đi, ở đây cũng chẳng có tiền boa đâu, không đáng giá!”
“Em và anh...”
“Tôi và cô có gì sao? Ừ, bạn bè thôi mà. Bữa cơm này tôi mời, mau đi đi...”
Vung tay lên như xua đuổi ruồi bọ.
Trong mắt cô ả ngập tràn ánh nước, đứng một lát, thấy anh ta thật sự không có ý định thỏa hiệp mới hậm hực chạy đi.
Lúc đi còn không quen ném cho Đàm Hi một cái nhìn ghen ghét.
Người sau cúi đầu xem thực đơn, không có bất kỳ hành động đáp lại nào.
“Khụ khụ... Không làm cô thấy phiền chứ?” Tống Bạch cẩn thận hỏi lại.
Bộp---
Khép thực đơn lại, sắc mặt Đàm Hi trầm xuống, “Không ăn nữa! Thật con mẹ nó nhàm chán...”
Đứng lên, xách túi, nhanh chóng rời đi.
Tống Bạch choáng váng, chờ đến khi anh ta phản ứng lại và vội vã đuổi theo thì Đàm Hi đã ra khỏi cửa rồi.
“Shit!” Anh ta dợm bước nhanh hơn.
Rốt cuộc cũng ngăn cô lại được.
“Nhóc con, vô duyên vô cớ em phát rồ cái gì thế hả?”
“À, thì không thích ăn nữa.”
“Em... không phải em đang ghen đấy chứ?” Tống Bạch tỏ vẻ ngượng ngùng.
Anh ta biết ngay mà, với mị lực của Ba Tống này thì ai có thể cưỡng lại được chứ! Hóa ra từ đầu tới giờ đều là giả bộ, he he... vừa bị kích thích đã lộ nguyên hình rồi sao?
Con gái ấy mà, mồm một đằng tim một nẻo!
Lúc nào cũng ra vẻ!
“Anh bị cúm gia cầm rồi à? Không đúng mùa lắm nhỉ... Chẳng lẽ bị sốt đến hỏng cả đầu óc rồi sao? Hoặc là gen biến dị, lúc trước giả vờ là bã đậu, giờ hiện nguyên hình là bùn nhão. Tôi khuyên anh nên đi gặp bác sĩ đi.”
Tống Bạch: “...”
Anh ta biết ngay mà, cô nàng này miệng chó không phun ra được ngà voi đâu!
“Vậy tại sao em lại tức tối chứ?”
Đàm Hi chậc một tiếng, khoanh tay trước ngực, “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi tức giận hả?”
“Cả hai mắt!”
“Ồ, anh bị mù rồi. Hoàn tất giám định.”
Tống Bạch nghiến răng, “Bà cô à, có thể đừng ầm ĩ nữa được không? Ăn với tôi một bữa khó thế à?”
Đàm Hi nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng là rất khó. Ăn được của anh một bữa cơm mà còn bị người khác ghi thù, tính ra hình như tôi lỗ vốn thì phải?”
“Còn nói là không ghen ư? Rõ ràng em không vừa mắt con bé ban nãy.”
Lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, trong mắt đầy sự mỉa mai: “Tống Bạch, anh nghĩ anh là ai hả? Bà đây có nghĩa vụ phải chắn hoa đào cho anh à? Tôi không có bất cứ quan hệ gì với anh, ok? Một khi đã vậy, tại sao tôi phải chịu đựng sự tức giận và coi thường của đứa con gái đó chứ hả?”
Loại cảm giác chịu trận thay người khác này thật quá... ấm ức.
“Nếu đây là cái giá để được ăn bữa cơm mời này của anh thì xin lỗi, bà đây không thèm!” Nói xong liền xoay người rời đi.
Tống Bạch chửi tục một câu rồi lại đuổi theo, cố rặn một nụ cười, “Đừng mà, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, được chưa?”
Đàm Hi liếc nhìn anh ta, sau một lúc lâu mới nói, “Nể mặt anh vẫn có thành ý nên tôi... miễn cưỡng nhận lấy lời xin lỗi của anh.”
Tống Bạch lau mồ hôi, chẳng dễ chút nào...
Đàm Hi nói muốn đổi chỗ ăn.
Sao Tống Bạch có thể không đồng ý chứ?
Anh ta nghĩ hình như mình bị bệnh rồi nên mới muốn bị ngược thế này!
Nhưng một chốc lại không muốn chữa bệnh, ngược lại... hình như còn thích thú nữa?
Xong rồi, xong rồi...
“Chìa khóa.” Hai người đi đến bên xe, Đàm Hi xòe tay ra.
Tống Bạch tỏ vẻ cảnh giác: “Em không thể lái xe được, không có bằng lái xe là phải vào cục cảnh sát đấy.”
“Với cái biển xe này của anh, làm gì có cảnh sát giao thông nào dám bắt chứ?”
Cái tên Tống Bạch này quả cũng huênh hoang cực hạn, biển số xe “Kinh V0” chói lọi, chữ đen nền trắng, chữ “Kinh” còn được tô màu đỏ, thuộc về cơ quan tổng tham mưu của quân ủy, dù có là cục trưởng cục cảnh sát giao thông cũng chẳng dám làm gì anh ta hết.
Tống Bạch cười xấu xa, khen: “Em cũng biết nhìn hàng đấy nhé!”
Đàm Hi ném cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ, anh rêu rao như thế, ba anh có biết không hả?
“Chúng ta đi đã rồi hãy nói tiếp, nếu em hứa không đua xe thì tôi sẽ cho em lái.”
Đàm Hi đồng ý rất sảng khoái, cô có bị điên đâu, ở đây là trung tâm nội thành, sao có thể so với vùng ngoại thành được chứ, kỹ thuật lái xe có giỏi tới đâu thì cũng chịu thôi.
“Em thật sự chưa có bằng lái ư?” Tống Bạch ngồi trên ghế phụ lái, cả người mất tự nhiên, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Đàm Hi.
“Ừ.”
Kỹ thuật lái xe này là do kiếp trước lúc ăn chơi trác táng ở nước ngoài luyện thành, đơn giản là bị tư tưởng suy đồi của chủ nghĩa hậu hiện đại ở nước Mỹ hun đúc, đua xe chỉ là chuyện quá nhỏ, mấy cái như tình một đêm, tự thương tổn mình, tiêm chích hút hít ma túy, vân vân, chỉ có không thể nghĩ ra chứ không có không thể làm được. Sau khi về nước, theo tuổi tác dần tăng lên, cô đã thu liễm rất nhiều.
Có điều, đời này thì đúng là cô chưa có bằng lái thật, dù sao thân thể này mới có 19 tuổi, tương lai còn dài mà.
“Vậy sao em lại biết lái chứ?”
“Biết lái với không có bằng lái thì liên quan gì tới nhau đâu?”
Sặc...
“Ai dạy cho em?”
Đàm Hi nhìn thẳng về phía trước, thao tác lái xe thuần thục, “Không cần thầy dạy cũng biết.”
Tỗng Bạch bĩu môi, lừa trẻ con chắc!
Rất nhanh, chiếc Porsche chậm chạp tiến vào một ngõ nhỏ không hợp với vẻ bóng nhoáng của nó lắm, những bức tường cũ kỹ trơ cả gạch đỏ ra ngoài theo năm tháng, giống như một người già bị cuộc đời xoay vần, thân thể không chỉ teo tóp lại mà còn đầy nếp nhăn trên mặt.
“Này, em mang tôi tới đây làm gì hả?” Trong mắt toàn là ghét bỏ.
“Ăn bụi.”
Vừa dứt lời, xe cũng ngừng.
“Này, lão Lâm, ông xem đó là xe gì thế? Vừa bé lại vừa lùn, nhưng mà nhìn đẹp thật.” Thím béo ngồi trên ghế đẩu sơ chế đồ ăn nhưng vẫn không quên nói chuyện phiếm với ông chồng đang bận rộn trong bếp.
Lâm Tường Bân ước chừng cái thìa, chảo trong tay hơi hất lên, ngọn lửa bùng cháy rừng rực, trong chảo thỉnh thoảng vang lên tiếng cháy xèo xèo của thịt.
“Ồ! Là một cái xe thể thao!”
“Trời, xe thể thao hả? Đắt lắm đúng không?”
“Thừa lời.”
“Aizz, đời này của chúng ta đừng nói tới xe thể thao, có thể có một cái bốn bánh thay cho đi bộ đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”
“Bà cứ yên tâm đi, Phì Tử là đứa trẻ ngoan, sau này chắc chắn giấc mơ của bà sẽ thành sự thật.”
Mặt mày thím béo rất hớn hở, “Ông nói mà xem, thằng bé ấy cả ngày bận rộn cái gì chứ? Sắp không về nhà một tuần rồi đấy.”
“Chẳng phải hôm qua còn gọi điện về sao, đừng có bận tâm đâu đâu nữa.”
“Này, sao xe thể thao kia lại dừng ở trước cửa quán của chúng ta thế?”
Lão Lâm nhanh nhẹn đổ đồ ăn ra đĩa, đưa mắt nhìn lên, “Đúng là dừng trước cửa nhà mình...”
Đàm Hi dừng xe lại, đẩy cửa xe bước xuống.
Tống Bạch đứng yên, đóng sầm cửa xe, quan sát khắp xung quanh.
Đàm Hi ném chìa khóa lại trả anh ta rồi cất bước đi vào quán.
“Khoan khoan! Đây là nơi mà em muốn ăn.... ăn bụi hả?”
“Có sao không?”
“Ách... Liệu có đơn sơ quá không?”
“Không đơn sơ thì còn gọi gì là ăn bụi chứ hả? Nói cách khác, nơi này có thịt bò xào, nhà hàng lúc trước thì có bò bít tết Wellington, cũng là thịt bò cả, anh cảm thấy khác nhau ở chỗ nào?”
“Cấp bậc, phẩm vị, giá cả, à, còn có môi trường dùng bữa nữa.”
“Thế nên, cũng là ăn thịt bò, ở đây thì gọi là ăn bụi, còn ở chỗ như nhà hàng kia thì gọi là dùng bữa.”
Đầu óc Tống Bạch ngơ ngơ, “Em định nói gì hả?”
“Tiểu Bạch.” Duỗi tay, vỗ đầu vai anh chàng kia, “Lúc trước khi tôi nói là đi ăn bụi thì anh nên chuẩn bị tâm lý rồi.”
Lắc đầu, thở dài, không khỏi cảm khái người của Tống gia quả thực kỳ lạ, nếu không tại sao lại đặt con trai mình là “Bạch” cơ chứ?
“Vừa lúc, coi như ông đây trải nghiệm cuộc sống vậy.” Hai tay xòe ra, nhún vai, cực kỳ tiêu sái.
Đàm Hi dẫn anh ta đi vào, thím béo chào đón: “A! Thì ra là cô Đàm, dẫn bạn tới ăn khuya à?”
Cô gật đầu, cười hỏi: “Gần đây buôn bán thế nào thím?”
“Vẫn tốt!”
Hai người nói mấy câu rồi ngồi xuống một cái bàn vuông nhỏ, Đàm Hi gọi ba món ăn, thím béo lại mang bia lên cho cô.
Tống Bạch ngồi trên chiếc ghế nhựa tồi tàn, nghe tiếng ồn ào náo động xung quanh thì vẻ mặt nhăn nhó, nhưng trong đáy mắt chủ yếu lại ngập tràn sự tò mò.
“Em biết bà chủ chỗ này à?” Anh ta chỉ vào thím béo.
Đàm Hi gật đầu.
“Sao quen được vậy?”
“Tới mấy lần thì quen thôi.”
“Em thường xuyên tới đây á?”
“Không thể à?”
“Chỗ này có vẻ... không vệ sinh cho lắm.”
Đàm Hi ừ hử một tiếc, đè gờ nắp chai bia vào bàn rồi giật một cái, nắp chai bật ra, động tác vô cùng thuần thục.
Lại lấy hai cái cốc, miệng chai nghiêng đi, bọt bia dâng lên rồi trào ra khỏi miệng cốc, đẩy một cốc tới trước mặt chàng trai.
Tống Bạch tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh.
Giây tiếp theo---
“Bữa ngày hôm nay, anh mời.”
“... Oh.”
Động tác của thím béo cũng rất nhanh chóng, tay nghề vẫn cứ tốt như lúc ban đầu.
Đàm Hi ăn cực kỳ ngon miệng, Tống Bạch bị cay tới mức mặt đỏ bừng bừng, phải liên tục uống bia và suýt xoa.
“Em không thấy cay à?”
Đàm Hi chép miệng, cắn đứt một đầu con tôm, “Cũng tàm tạm.”
Tống Bạch muốn gọi mấy món không cay, nhìn nửa ngày cũng không thấy thực đơn đâu nên mở miệng hỏi Đàm Hi.
Người sau ném cho anh ta một cái nhìn như nhìn kẻ ngu ngốc, “Chỗ này là quán ăn đêm được chưa ạ? Toàn nhìn nguyên liệu mà gọi đồ, lấy đâu ra cái thứ thực đơn quỷ quái kia chứ hả?”
“Xem nguyên liệu gọi món ăn á?”
“Thì chính là mùa nào thức nấy, thông thường sẽ bày hết trên quầy để khách lựa chọn, muốn ăn thế nào thì gọi.”
Tống Bạch cảm thấy mình đã được mở mang kiến thức.
Đàm Hi thấy anh ta chẳng ăn mấy vì cay không chịu nổi nên đành gọi cho anh ta một bát bánh trôi nước, sau đó lại gọi thêm một đĩa bắp cải xào và gà xào Cung Bảo không cay.
Lúc này, Tống Bạch rất hài lòng, “Bánh trôi ngon ra phết.”
Vừa hay thím béo nghe thấy, mặt mày hớn hở: “Thích ăn thì cứ gọi thêm đi, miễn phí!”
Tống Bạch cười hơi thẹn thùng.
Đàm Hi cảm thấy cậu ấm này cũng không đáng ghét lắm.
Bên này, không khí căng thẳng, không ngừng la hét ầm ĩ; ở bên kia, Đàm Hi thích cười thì cười, thích uống thì uống, cuộc sống mỗi ngày vô cùng tự tại.
Ăn trái cây xong, lại lướt Weibo một hồi, bụng hơi no nên thay một bộ quần áo vận động gọn gàng rồi chuẩn bị xuống lầu đi bộ.
Tuy rằng quần đùi dài và rộng nhưng cũng may ở eo có dây thun, thắt một cái là có thể cố định rồi.
Áo trên thì phiền toái hơn, không chỉ rộng vai mà còn rộng cả thân, cô biến tấu bằng cách cắt mở cổ áo, khâu hai mảnh vải màu trắng vào hai bên vai, làm thành một cái áo trễ vai.
Không hổ là khu chung cư đắt đỏ nhất kinh thành, dựa núi gần sông, không khí tươi mát.
Chạy chầm chậm dọc theo những ô vuông cây xanh ra ngoài, Đàm Hi vừa nghe nhạc vừa hưởng thụ gió sông phơ phất, một luồng không khí vừa thoải mái, vừa thanh tân phả thẳng vào mặt.
Chạy mệt thì bắt đầu đi bộ, ngắm nhìn màn đêm dần buông xuống, trong lòng cực kỳ bình yên.
Cũng là tản bộ, nơi này và Tần gia cho cô cảm giác rất khác nhau, phảng phất trong không khí cũng tràn ngập mùi vị tự do làm cô có thể hít thở một cách thoải mái nhất
Thời gian tốt đẹp, luôn phải trộm mới có được.
Tần gia sẽ không để cô rời đi dễ dàng, Đàm Hi hiểu rõ điều này.
Lúc chuẩn bị đi lên lầu, điện thoại đổ chuông, cô đeo tai nghe Bluetooth nên không nhìn màn hình điện báo mà trực tiếp ấn nút nghe.
“Hi, người đẹp!” Nhẹ nhàng, phóng đãng.
Khóe miệng Đàm Hi giật giật, “Cậu Ba Tống, anh có vẻ rảnh nhở?”
Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng thường thì cô sẽ từ chối cuộc gọi ngay, hôm nay là ngoài ý muốn.
“Cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại, không uổng công ông đây kiên trì lâu như thế.”
“Có việc gì không?”
“Muốn hẹn em một tí.”
“Từ chối.” Giọng Đàm Hi đột ngột lạnh xuống.
“Đừng mà! Tôi thừa nhận lần ở Tiểu Nam Quốc đó là do tôi ngu ngốc, tôi quá đáng, tôi tìm đường chết. Nhưng tôi đã nói xin lỗi rồi mà, sao em còn thù dai thế?”
“Thế tôi tát anh một cái rồi nói xin lỗi có được không hả?”
“Được thôi! Tới tới tới, mặt tôi ở đây, em chỉ việc duỗi tay, tôi cam đoan không tránh!”
Đàm Hi: “...”
“Kết bạn thôi mà, đừng coi tôi như sói xám thế chứ? Hơn nữa, trong bầy sói xám cũng có sói xám tốt bụng cơ mà!”
Phụt---
Suýt chút nữa Đàm Hi đã không nhịn được cười.
Ho khẽ hai tiếng: “Anh hẹn tôi làm gì hả?”
Tống Bạch nghe thấy thế thì mắt sáng lên, có hi vọng rồi!
“Xem phim, ăn tối, chơi bóng, chơi game, đi bơi, lướt sóng, nhảy Bungee... Tùy em chọn!”
Ở thủ đô này, nhắc tới ăn uống chơi bời thì vị này chính là tổ tông.
“Anh mời hả?”
“Không thành vấn đề.”
Đàm Hi nhìn đồng hồ, còn chưa tới bảy giờ, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu, Lục Chinh không có nhà, một mình cô cảm thấy quá nhàm chán.
Thấy thái độ của cô đã hơi buông lỏng, Tống Bạch lập tức ra quyết định, “Cứ thế đi, hẹn nhau ở đâu đây?”
Đàm Hi nói tên một địa điểm.
“OK, nửa tiếng nữa gặp.”
Đàm Hi đi lên lầu thay đồ, xách túi rồi ra khỏi cửa.
Lúc cô tới, Tống Bạch đã đợi được một lát rồi.
Chàng trai trẻ tuổi tuấn lãng đứng dựa người bên sườn chiếc siêu xe Porsche 911, dáng người cao lớn, nụ cười quyến rũ, tỉ lệ quay đầu cực cao.
Trong ánh mắt hoặc tò mò, hoặc hâm mộ của người qua đường, Đàm Hi chui vào trong ghế lái phụ, Tống Bạch cười hai tiếng, trong mắt ẩn chứa một chút đắc ý.
“Ông đây đợi em hai mươi phút rồi đấy, mặt mũi em cũng đủ lớn rồi nhé.” Không rõ vui buồn, không rõ cảm xúc.
Nói xong, khởi động xe, chiếc xe lao đi như tên rời khỏi cung, để lại trên mặt đất một tầng bụi mù.
Đàm Hi không rảnh đoán ý nghĩa sâu sắc trong câu nói đó của anh ta, cũng không muốn lãng phí tâm trí vào chuyện đó.
“Thực ra, anh có thể không đợi.” Nói thật một câu.
Nụ cười của Tống Bạch cứng đờ, “Tôi nói chứ, sao em lại...”
Đàm Hi híp mắt.
Anh ta vội vàng nuốt những câu sau trở về, bỏ đi, anh ta không chấp với con gái, quá mất giá!
“Ăn gì chưa?” Anh ta lại hỏi.
“Rồi.” Đàm Hi hơi thất thần, bao lâu rồi cô không ngồi xe thể thao nhỉ? Cảm giác quen thuộc đã lâu không thấy khiến cô hoài niệm, vẻ mặt càng thêm mềm mại.
Tống Bạch nhìn thẳng về phía trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm Đàm Hi. Thấy cô không còn tỏ vẻ đối đầu gay gắt, sắc bén như lần trước, mặt mày hơi mờ mịt và có vẻ ấm áp, không thể không thừa nhận, vẻ mặt này quả thực rất hợp khẩu vị của anh ta.
Đặc biệt là đôi mày kiếm kia, cực kỳ khí phách.
“Ra bờ biển hóng gió nhé?” Anh ta đề nghị.
“Thành phố này có hả?”
“Có thể lên cao tốc chạy thẳng tới Tân Thị.”
Đàm Hi líu lưỡi, đừng nhìn hai thành phố này gần nhau như thế, nhưng lái xe cũng phải mất hai, ba tiếng đấy, đám công tử quả thực rất chịu chơi.
“Tôi không tính qua đêm ở bên ngoài.”
Tống Bạch bĩu môi, nhún vai: “Thế thôi vậy.” Nghĩ nhanh chóng, lại quay sang, “Không có biển thì đi ngắm sông cũng không tệ.”
“Nửa đêm nửa hôm ra sông làm mồi cho muỗi à?”
Tống Bạch: “...”
Anh ta cũng chỉ muốn tạo không gian lãng mạn tí thôi mà, không ngờ lại năm lần bảy lượt bị nghẹn họng!
Trước kia, khi anh ta lái xe thể thao đi đón đám con gái thì có đứa con gái nào mà không kiêu ngạo, đắc ý, cằm hếch lên, mắt hếch lên giời, chỉ hận không thể tóm lấy tất cả mọi người và khoe khoang rằng xe này tới đón tôi.
Cô thì tốt rồi, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn quái vật, động tác bĩu môi tràn ngập vẻ ghét bỏ.
Tống Bạch từ nhỏ tới lớn luôn được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao có thể chịu nổi loại đả kích này chứ?
Bởi vậy càng thêm ra sức.
Anh ta không tin, đường đường là cậu Ba nhà họ Bạch, lăn lê bò lết trong đám con gái nhiều năm như thế mà còn không theo đuổi được một con nhóc con này!
Nhướng mày, nở một nụ cười, “Vậy em có kiến nghị gì không?”
Đàm Hi búng ngón tay, chỉ chờ anh ta nói lời này mà thôi.
“Ghé vào lề đường, dừng xe.”
“Sao cơ?” Tống Bạch đần mặt ra.
“Tôi bảo anh ghé vào lề đường rồi dừng xe.”
“Chỗ này trước không nhà dân, sau không cửa hàng, dừng lại làm gì?”
Đàm Hi nhíu mày, “Bảo anh dừng thì dừng đi, lắm lời vô nghĩa thế làm gì?”
Tống Bạch cắn răng làm theo.
Cạch---
“Xuống xe.” Đàm Hi tháo đai an toàn, đẩy cửa bước ra, “Thất thần làm gì hả, bảo anh xuống xe cơ mà!”
“Hả? Ờ...”
Tống Bạch cảm thấy mình như bị trúng tà, làm theo một cách vô thức.
Hai người bước ra ngoài xe, một trái một phải, Đàm Hi đi vòng qua đầu xe, đẩy anh ta một cái, “Ngồi vào ghế phụ.”
“Hả?” Tống Bạch chỉ vào chóp mũi mình, “Tôi... ghế... ghế phụ?”
“Đúng thế.” Nói xong, khom lưng chui vào ghế lái, tay giữ phanh xe, chân dẫm chân ga.
“Cho anh ba giây để lên xe, một, hai...”
Tống Bạch vội vàng chạy sang bên kia, kéo cửa, ngồi vào, động tác cực kỳ lưu loát.
Còn chưa đợi anh ta thắt đai an toàn xong, thân xe đã rung lên kịch liệt, nhảy lên một cái ngay tại chỗ, sau đó bắn vèo một cái về phía trước như đạn bay.
“My God!” Tuy Tống Bạch là người trong nghề nhưng cũng suýt chút nữa bắn hết tim gan ra ngoài, quá... quá con mẹ nó khủng bố rồi...
Còn khủng bố hơn cả tốc độ là tiếng cười to vô vị và bừa bãi của thiếu nữ, hai tay siết chặt, ánh mắt độc địa.
Trong nháy mắt, Tống Bạch như nhìn thấy một kẻ đào tẩu, dùng tất cả những gì còn sót lại để đặc cược cho một cơ hội tồn tại.
“Đàm Hi! Con mẹ em điên rồi à?”
“Ha ha ha... Kích thích không?” Cô còn dám quay đầu sang nhìn anh ta.
Môi Tống Bạch run rẩy, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch.
“Có muốn thử xem hiệu quả của việc hạ mui xe xuống không? Thử cảm giác đua xe...”
Vừa nói vừa cười, trong đôi mắt to trong trẻo ngập tràn sự điên cuồng.
Tống Bạch còn chưa kịp ngăn cản, cô đã gấp không chờ nổi mà ấn vào một chỗ nào đó, mui xe dần hạ xuống, gió mạnh khiến cho tóc của hai người rối tung lên như ổ gà, tiếng cười càn rỡ của thiếu nữ cũng theo gió truyền ra xa...
Hai mươi phút sau.
“Ọe---”
Dưới một gốc cây hòe lớn, chàng trai chống tay vào thân cây, cúi người nôn mửa.
Cách đó không xa, một chiếc siêu xe đỗ bên đường, thân xe màu lửa đỏ ánh lên dưới đèn đường như ráng chiều lộng lẫy.
Trên mui xe, một thân ảnh đang ngồi vắt chéo chân, tay bám trên đầu gối, cảm giác phóng túng, phong lưu nói không nên lời.
Người đẹp và xe ư?
Hình như không hợp ý cảnh cho lắm.
“Ọe...”
Người đàn ông nôn đến mức hai mắt trắng dã, không ngừng vỗ ngực, thở hổn hển.
“Chả có tí tiền đồ nào!” Một câu khinh thường mang theo vẻ nho nhã và trong trẻo của thiếu nữ.
Tống Bạch tức tới mức đầu ngón tay cũng run lên.
“Em... em... Thật quá đáng!”
“Chẳng phải anh nói chơi gì anh cũng chiều sao?”
“Nhưng không bao gồm liều mạng.” Một khắc đó, Tống Bạch cảm giác được rõ ràng Tử Thần đứng cách mình không tới một bước.
Có lẽ, giây tiếp theo anh ta cũng sẽ không còn trên đời này nữa.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết anh đâu.” Thiếu nữ xua tay, nhẹ nhàng, bâng quơ.
Tống Bạch giận dữ, vọt tới trước mặt cô, “Em...”
Vừa mở miệng, Đàm Hi đã che kín mũi, thuận tiện ném chai nước lên người anh ta, “Hôi kinh lên được, cách tôi xa một tí đi.”
Vẻ mặt người thanh niên hết xanh lại trắng, “em, em” một hồi cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Phỏng chừng cũng bị mùi hôi trong miệng mình ghê tởm tới nên tức tối mở nắp chai nước, uống ừng ực mấy hơi.
Ánh mắt Đàm Hi càng nhìn càng ghét bỏ, “Anh lại nuốt cả nước súc miệng vào...”
Cả người Tống Bạch cứng đờ.
“Bên trong có đồ mà anh vừa mới nôn ra, sau đó anh lại uống cái nước đó vào...”
“Ọe!” Tống Bạch nôn khan một tiếng, sau đó lại xoay người chạy tới gốc cây, lại bắt đầu một vòng nôn ọe mới.
Đàm Hi đeo tai nghe vào, tiếng nhạc chậm rãi vang lên, vừa lúc ngăn lại âm thanh bất nhã của người nào đó.
Sau một lúc lâu, Tống Bạch lại quay về, giống như một con cún trụi lông, chỉ thiếu điều lè lưỡi ra với cô nữa mà thôi.
“Đều tại em làm hại...” Hữu khí vô lực.
Đàm Hi tháo tai nghe ra, ấn tạm dừng, duỗi tay vỗ bờ vai thon gầy của anh chàng, “Thừa nhận đi, anh không chỉ tên là Bạch mà tính cách cũng “Bạch” luôn, có thể giống đàn ông một tí được không hả?”
Lời nói thấm thía nhưng không hề che giấu sự mỉa mai.
Tống Bạch tức tối: “Em là đồ con gái xấu xa, tôi có chỗ nào không giống đàn ông hả? Có chỗ nào không giống đàn ông chứ?”
Tầm mắt đảo qua, giọng chậm rãi, “Chẳng chỗ nào giống hết.”
“Em!”
“Tôi nói này Tiểu Bạch, tốt xấu gì anh cũng là cậu ấm có tiếng ở thành phố này, nổi tiếng ăn chơi trác táng, đừng nói là anh chưa bao giờ chơi đua xe ngầm nhé?”
“Đừng có đặt biệt danh lung tung, Tống Bạch! Anh Tống! Cậu Ba! Cậu Ba Tống! Đừng có đặt biệt danh lung tung vớ vẩn cho tôi...”
“Nhưng anh chính là Tiểu Bạch còn gì!” Chớp mắt, nhún vai, hai tay xòe ra, cô tỏ vẻ rất vô tội.
“Đàm Hi, em là đồ con gái xấu xa!”
“Hả? Đồ con gái xấu xa là để anh gọi à?” Hai mắt híp lại, quỷ quyệt lóe lên, “Xem ra, anh vẫn muốn thể nghiệm lại xe bay đoạt mạng một lần nữa...”
Môi chàng trai trở nên trắng bệch, gương mặt méo mó.
“Lần sau còn dám gọi điện quấy rối không hả? Còn dám hẹn bà đây ra ngoài nữa không?” Đàm Hi duỗi tay vỗ mặt chàng trai, lực không nhẹ chút nào.
Tống Bạch tức giận, gạt tay cô ra, tôn nghiêm của đàn ông không còn lại một tí gì, không còn lại một tí nào hết---
Tim anh ta, đau quá!
“Này? Bị dọa choáng váng thật rồi à?” Duỗi tay quơ quơ trước mắt anh ta.
Không phản ứng.
Đàm Hi sờ mũi, mới được 250km/giờ thôi mà, có đến mức phải như thế không?
Như lúc đua xe F1, tốc độ tối đa có thể đạt 375km/giờ, cô thấy, mình như vậy là đã rất nhân từ rồi.
Không biết bóng ma tâm lý của bạn Tiểu Bạch giờ đã lớn đến cỡ nào rồi nhỉ...
“Này, em có bằng lái từ khi nào thế?” Chàng trai giữ chắc tay lái, tranh thủ liếc nhìn sang cô nàng ngồi bên cạnh.
Xe đã rời khỏi khu vực ngoại thành, chậm rãi trở về khu trung tâm kinh tế.
Chỉ là lúc này, Tống Bạch nhất quyết không cho Đàm Hi lái, có lẽ vừa mới bị kích thích xong nên cậu ấm vốn luôn coi trời bằng vung này lại trở thành người vô cùng ngoan ngoãn, đèn vàng còn chưa chuyển sang đèn đỏ mà đã ngoan ngoãn dừng xe lại rồi.
Đàm Hi nhếch môi, cười hừ một tiếng không rõ ý vị.
“Nhóc con, nụ cười này của em rất có vấn đề nhé!”
“Có vấn đề gì?” Cô nhướng mày.
Tống Bạch gật đầu.
“Tôi thấy bình thường mà nhỉ.”
“Em còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.”
Đàm Hi sờ mũi, “À thì... Hình như tôi tạm thời chưa có bằng lái...”
Két---
“Không có sao?” Tống Bạch kinh hãi dẫm chân phanh, trợn mắt há mồm.
Đàm Hi đá cho anh ta một cái, “Mẹ, anh trúng gió à? Đây là khu vực đường giao cắt đấy, mau lái xe đi!”
Tống Bạch luống ca luống cuống, đúng lúc này, chiếc Porsche 911 tuyệt hảo kia lại giở chứng ngay thời điểm mấu chốt, sau hai lần rung rung lên thì tắt máy hẳn.
“Shit!” Nện một cú lên vô lăng, anh chàng nào đó thẹn quá thành giận.
Phía sau có mấy chiếc xe đang chuyển đường đi tới, vì thế cũng phải xếp hàng thẳng tắp phía sau, cùng lúc, vô số tiếng còi xe vang lên hết đợt này tới đợt khác.
“Bấm bấm bấm! Bấm cái con khỉ ấy!” Cậu ấm nổi giận, hạ cửa kính thò đầu ra chửi, giọng điệu vô cùng lảnh lót.
Nếu có thể, Đàm Hi thật sự muốn đào một cái hố và chui vào, dù không chôn được cả người thì cũng che được cái mặt lại.
---Quá mất mặt!
“Ai bảo cậu dừng xe lung tung, còn không cho ông đây bấm còi à?!”
“Có đạo đức nơi công cộng không thế hả? Một người chắn hết cả đường đi, còn mắng người ta như đúng rồi ấy, có Porsche thì ghê gớm lắm sao?!”
“Đúng thế... Biển báo lớn như thế, vạch đường rõ như thế, cậu bị mù à?”
“Mau dịch ra, nếu không tôi gọi điện thoại báo cảnh sát giao thông đấy...”
Tống Bạch tức xịt khói lỗ tai, đã bị một đứa con gái bắt nạt thì cũng thôi đi, giờ ngay cả đám người qua đường cũng dám chạy tới ị lên đầu anh ta nữa sao?
Mẹ kiếp!
Thấy Tống Bạch đang định mắng chửi lại người ta, Đàm Hi liền đập anh ta một cái, “Đồ ngu! Nhanh chạy lấy người đi còn ngồi đấy chửi nhau cái gì!”
“Là đám ngu ngốc đó mắng tôi trước mà! Kiểu gì thì kiểu, ông cũng phải cho chúng nó biết mặt!”
“Cho cái rắm ấy mà cho! Đằng trước là một đống cameras kìa, anh muốn vào đội cảnh sát giao thông uống trà đúng không?”
“Uống trà thì uống trà! Em tưởng ông đây sẽ sợ chắc?”
Đương nhiên là Tống Bạch không sợ rồi, Tống gia nhà anh ta quyền quý thế nào, dù có vào cục cảnh sát thì cũng có người chống lưng cho chứ nói gì một cái đồn cảnh sát giao thông nho nhỏ?!
“Hừ, anh khát nước, vậy thì anh cứ uống, tôi không đi cùng anh được.” Đàm Hi lạnh mặt, nói xong liền cởi dây an toàn và đẩy cửa đi xuống.
Tống Bạch vội vã kéo người giữ lại, “Đừng mà... Nói đi là đi, sao xấu tính thế chứ...”
Vừa oán giận vừa nổ máy, xe gầm lên một tiếng rồi sau đó phóng vọt đi.
Con đường cũng lập tức khôi phục lại trật tự giao thông bình thường.
“Mẹ kiếp, sao dạo này toàn gặp bọn nhà giàu mất dạy...”
“Lái một cái siêu xe là có thể tùy hứng làm bừa, cái kiểu người gì thế không biết!”
“Thật đáng khinh.”
...
“Em cản tôi làm gì hả? Đám chết tiệt kia rõ ràng là rất láo, rõ ràng cần phải dạy dỗ!” Tống Bạch vẫn không phục, dẫm chân ga lúc mạnh lúc nhẹ khiến cả chiếc xe cũng vừa đi vừa giật.
“Hoặc là lái xe cho tử tế, hoặc là dừng xe cho tôi xuống.” Cứ giật đùng đùng thế này chắc cô sẽ nôn ra mất.
Tống Bạch hừ lạnh, rốt cuộc không gây rối nữa.
“Nhóc con, em thực sự quá lo chuyện bao đồng rồi đấy!” Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhịn được mà oán giận.
“Tôi không ở trên xe thì tôi sẽ mặc kệ ngay.”
“Em nói xem, đám chết tiệt đó dựa vào cái gì mà có quyền mắng ông đây hả?”
“Dựa vào việc anh không tuân thủ luật giao thông, dừng đậu xe bừa bãi.”
“Mẹ! Đừng tưởng là ông đây sợ, nếu không phải tại em thì ông đã xuống xe đập cho chúng nó một trận rồi!” Có vẻ như nóng lòng muốn chứng tỏ cái gì đó nên sống lưng của anh chàng vẫn cứ thẳng tắp.
Đàm Hi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ anh ta.
Đúng là ấu trĩ không ai sánh bằng!
Tống Bạch nghiến răng, cô nàng chết tiệt, đáp lại một câu thì chết ai à?
Cuối cùng, xe dừng lại trước một nhà hàng Tây xa hoa nhìn ra quảng trường lớn.
Đàm Hi đẩy cửa xe lại bị Tống Bạch giơ tay ngăn lại, chàng trai cười thể hiện vẻ nho nhã, “Để tôi làm cho.”
Mày kiếm khẽ nhếch, cô dừng động tác.
Lại thấy Tống Bạch ra khỏi xe, đi vòng sang bên này, mở cửa xe cạnh ghế phụ, khom người, bày ra tư thế mời chào.
Đàm Hi nhoẻn miệng cười, vẻ mặt lạnh nhạt.
Không nhăn nhó, cũng không xấu hổ, cúi người rũ đầu, mũi chân chĩa xuống đất, không có vẻ rụt rè của mấy cô chiêu cành vàng lá ngọc mà lại vô cùng lưu loát, tiêu sái không nói nên lời.
Giống như đàn ông nhưng lại đẹp mắt hơn đàn ông.
Mắt Tống Bạch sáng bừng lên, cô nàng này--- tuyệt vời!
“Khụ khụ...”
Anh ta đưa tay ra, Đàm Hi không hề có ý định giơ tay lên, mắt nhìn thẳng, cất bước đi về phía trước.
Động tác của chàng trai cứng đờ, nụ cười trên môi cũng đọng lại, “Này, em chờ tôi đã nào...”
Lon ton chạy theo.
Hai người sóng vai đi vào trong nhà hàng bởi vì người nào đó đã nói, “Bỏ rơi quý ông lịch thiệp lại ở phía sau là một hành vi cực kỳ không nữ tính.”
Đàm Hi, “Tôi thì chắc chắn không nữ tính rồi, còn anh á, ha hả...”
Hai tiếng “ha hả” không rõ ý vị của cô làm trái tim nhỏ bé của Tống Bạch bị thương trầm trọng.
Nhưng may mà da mặt dày, hít sâu hai hơi là lại đầy máu, sống lại.
“Nếu đã tới nhà hàng Tây thì nên nhập gia tùy tục chứ! Không phải thục nữ thì cũng phải giả vờ là thục nữ, không giống quý ông thì cũng phải tỏ ra mình là quý ông.”
Đã nói tới mức này rồi, Đàm Hi cũng không ngại phối hợp một chút.
Ăn uống của người ta thì cũng nên tặng thêm mấy phần ưu đãi.
“Cậu Ba Tống, quý hóa quá! Quý hóa quá!” Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp, ngực đeo thẻ “Quản lý đại sảnh” chào đón, cúi đầu khom lưng.
Đàm Hi nhíu mày, cô chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa khuya mà thôi, không muốn lãng phí thời gian với những người không liên quan, ví dụ như lão giám đốc béo phì đang tỏ rõ vẻ muốn lấy lòng kia.
Hình như thấy cô không vui nên Tống Bạch cũng chỉ chào hỏi đôi câu rồi bảo người sắp bàn.
Một góc yên tĩnh, bàn ghế màu đồng cổ dày và nặng, bên cạnh có một cửa sổ sát đất lớn, ánh đèn bố trí cực kỳ hợp lý.
Đàm Hi tỏ vẻ rất vừa lòng.
Nghĩ mới nhớ, từ sau khi cô sống lại, đây là lần đầu tiên bước vào một nhà hàng Tây xa hoa thế này, ấn tượng đầu tiên cảm thấy rất không tệ, đáng giá khen ngợi.
Đáng tiếc, còn chưa đợi hai người ngồi xuống, một tiếng “cậu Ba” nũng nịu làm da đầu người ta tê dại đã phá hỏng hết không khí.
Đàm Hi nhìn theo tiếng nói thì thấy một ả cao gầy đang đi về phía này, váy cúp ngực màu đen của Chanel, trang điểm lộng lẫy, theo động tác của cô ả, chiếc túi xách dây rút Louis Vuitton màu cam cũng lắc lư theo từng bước đi của cô ta, nhìn càng thêm xinh đẹp.
Lúc này, ả ta nở một nụ cười duyên dáng, yểu điệu tới mức có thể làm lung lay bất kỳ sinh vật giống đực nào, tựa hồ như trong không khí cũng ngập tràn mùi mờ ám.
Đàm Hi nhếch môi, nước hoa Coco Mademoiselle.
Bàn tay trắng, ngón tay nhỏ và dài quấn lên cánh tay của chàng trai, hơi thở mềm mại gần trong gang tấc, nhưng Tống Bạch lại chỉ thấy da đầu tê dại, liếc trộm về phía Đàm Hi, mặt đầy vẻ âu lo, thấp thỏm.
Ả kia nhìn thấy thế thì hơi kinh ngạc, chuông cảnh báo vang lên trong lòng.
“Cậu Ba, anh mang bạn gái tới ăn tối sao? Giới thiệu một chút đi.”
Nụ cười của Tống Bạch cứng đờ, “Vị này chính là...”
“Không cần.” Đàm Hi ngồi xuống, uống cốc nước chanh mà phục vụ bàn vừa mới mang lên.
Tống Bạch hơi ngượng ngùng, trong lòng lại thở phào một hơi, nói thật, ngoại trừ biết tên cô là “Đàm Hi” ra thì anh ta chẳng biết gì hơn về cô nữa cả.
Bao gồm tuổi tác, nghề nghiệp, gia cảnh... toàn bộ đều mù mờ!
Trước đây cũng đã từng cho người điều tra nhưng cuối cùng lại chẳng tra được cái gì, chỉ có thể chứng minh, hồ nước sau lưng cô nàng này cũng rất sâu.
“Ừ, thế gọi đồ đi.” Rút cánh tay ra khỏi tay cô ả kia, Tống Bạch cũng ngồi xuống, cười nói với Đàm Hi.
Cô ả kia bị lờ đi thì trong mắt hiện vẻ u oán, ánh mắt nhìn Đàm Hi đầy thù địch.
“Kiko, cô còn có việc gì không?”
“Cậu Ba, có phiền không nếu em ngồi đây ăn cùng hai người?” Cười ngọt ngào, cực kỳ nũng nịu.
Đàm Hi run lên, tha thứ cho cô không thể nào thưởng thức nổi cái giọng tiêu hồn như thế này.
Có phải chị Thanh Tâm đâu cơ chứ...
“Khụ khụ! Hôm nay thì khả năng không tiện rồi, hơn nữa, chẳng phải cô còn có bạn sao?”
Trên mặt Kiko lộ vẻ xấu hổ, nhìn người đàn ông đang đứng yên chờ mình cách đó không xa, nhất thời không biết làm sao.
“Cậu Ba, anh nghe em giải thích, em... bọn em chỉ là bạn thôi... không phải như anh nghĩ đâu...”
“Thực ra, tôi không nghĩ gì hết.”
Cô ả lập tức vui vẻ trở lại.
“Dù sao, chúng ta cũng chỉ là bạn mà.”
Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật, liếc nhìn vẻ mặt của cô ả chẳng khác gì vỉ pha màu bị đổ, quả thực là đủ mọi màu sắc luôn.
Ở cái tuổi hiện tại của Tống Bạch, lại có gia thế như vậy, không có hồng nhan tri kỷ thì thật sự quá thẹn với liệt tổ liệt tông, thanh niên ấy mà, ai mà chẳng phong lưu chứ?
Chỉ là không ngờ, ăn một bữa cơm thôi mà cũng có gái đẹp tìm tới cửa, còn bày ra vẻ mặt u oán nữa.
“Tống Bạch, anh có ý gì hả?!”
Sắc mặt chàng trai sầm xuống, “Cô vừa gọi tôi là gì?”
Kiko sợ hãi, “Không... Em bảo là cậu... cậu Ba...”
“Ừ, chào hỏi xong rồi thì đi chơi với bạn cô đi, ở đây cũng chẳng có tiền boa đâu, không đáng giá!”
“Em và anh...”
“Tôi và cô có gì sao? Ừ, bạn bè thôi mà. Bữa cơm này tôi mời, mau đi đi...”
Vung tay lên như xua đuổi ruồi bọ.
Trong mắt cô ả ngập tràn ánh nước, đứng một lát, thấy anh ta thật sự không có ý định thỏa hiệp mới hậm hực chạy đi.
Lúc đi còn không quen ném cho Đàm Hi một cái nhìn ghen ghét.
Người sau cúi đầu xem thực đơn, không có bất kỳ hành động đáp lại nào.
“Khụ khụ... Không làm cô thấy phiền chứ?” Tống Bạch cẩn thận hỏi lại.
Bộp---
Khép thực đơn lại, sắc mặt Đàm Hi trầm xuống, “Không ăn nữa! Thật con mẹ nó nhàm chán...”
Đứng lên, xách túi, nhanh chóng rời đi.
Tống Bạch choáng váng, chờ đến khi anh ta phản ứng lại và vội vã đuổi theo thì Đàm Hi đã ra khỏi cửa rồi.
“Shit!” Anh ta dợm bước nhanh hơn.
Rốt cuộc cũng ngăn cô lại được.
“Nhóc con, vô duyên vô cớ em phát rồ cái gì thế hả?”
“À, thì không thích ăn nữa.”
“Em... không phải em đang ghen đấy chứ?” Tống Bạch tỏ vẻ ngượng ngùng.
Anh ta biết ngay mà, với mị lực của Ba Tống này thì ai có thể cưỡng lại được chứ! Hóa ra từ đầu tới giờ đều là giả bộ, he he... vừa bị kích thích đã lộ nguyên hình rồi sao?
Con gái ấy mà, mồm một đằng tim một nẻo!
Lúc nào cũng ra vẻ!
“Anh bị cúm gia cầm rồi à? Không đúng mùa lắm nhỉ... Chẳng lẽ bị sốt đến hỏng cả đầu óc rồi sao? Hoặc là gen biến dị, lúc trước giả vờ là bã đậu, giờ hiện nguyên hình là bùn nhão. Tôi khuyên anh nên đi gặp bác sĩ đi.”
Tống Bạch: “...”
Anh ta biết ngay mà, cô nàng này miệng chó không phun ra được ngà voi đâu!
“Vậy tại sao em lại tức tối chứ?”
Đàm Hi chậc một tiếng, khoanh tay trước ngực, “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi tức giận hả?”
“Cả hai mắt!”
“Ồ, anh bị mù rồi. Hoàn tất giám định.”
Tống Bạch nghiến răng, “Bà cô à, có thể đừng ầm ĩ nữa được không? Ăn với tôi một bữa khó thế à?”
Đàm Hi nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng là rất khó. Ăn được của anh một bữa cơm mà còn bị người khác ghi thù, tính ra hình như tôi lỗ vốn thì phải?”
“Còn nói là không ghen ư? Rõ ràng em không vừa mắt con bé ban nãy.”
Lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, trong mắt đầy sự mỉa mai: “Tống Bạch, anh nghĩ anh là ai hả? Bà đây có nghĩa vụ phải chắn hoa đào cho anh à? Tôi không có bất cứ quan hệ gì với anh, ok? Một khi đã vậy, tại sao tôi phải chịu đựng sự tức giận và coi thường của đứa con gái đó chứ hả?”
Loại cảm giác chịu trận thay người khác này thật quá... ấm ức.
“Nếu đây là cái giá để được ăn bữa cơm mời này của anh thì xin lỗi, bà đây không thèm!” Nói xong liền xoay người rời đi.
Tống Bạch chửi tục một câu rồi lại đuổi theo, cố rặn một nụ cười, “Đừng mà, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, được chưa?”
Đàm Hi liếc nhìn anh ta, sau một lúc lâu mới nói, “Nể mặt anh vẫn có thành ý nên tôi... miễn cưỡng nhận lấy lời xin lỗi của anh.”
Tống Bạch lau mồ hôi, chẳng dễ chút nào...
Đàm Hi nói muốn đổi chỗ ăn.
Sao Tống Bạch có thể không đồng ý chứ?
Anh ta nghĩ hình như mình bị bệnh rồi nên mới muốn bị ngược thế này!
Nhưng một chốc lại không muốn chữa bệnh, ngược lại... hình như còn thích thú nữa?
Xong rồi, xong rồi...
“Chìa khóa.” Hai người đi đến bên xe, Đàm Hi xòe tay ra.
Tống Bạch tỏ vẻ cảnh giác: “Em không thể lái xe được, không có bằng lái xe là phải vào cục cảnh sát đấy.”
“Với cái biển xe này của anh, làm gì có cảnh sát giao thông nào dám bắt chứ?”
Cái tên Tống Bạch này quả cũng huênh hoang cực hạn, biển số xe “Kinh V0” chói lọi, chữ đen nền trắng, chữ “Kinh” còn được tô màu đỏ, thuộc về cơ quan tổng tham mưu của quân ủy, dù có là cục trưởng cục cảnh sát giao thông cũng chẳng dám làm gì anh ta hết.
Tống Bạch cười xấu xa, khen: “Em cũng biết nhìn hàng đấy nhé!”
Đàm Hi ném cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ, anh rêu rao như thế, ba anh có biết không hả?
“Chúng ta đi đã rồi hãy nói tiếp, nếu em hứa không đua xe thì tôi sẽ cho em lái.”
Đàm Hi đồng ý rất sảng khoái, cô có bị điên đâu, ở đây là trung tâm nội thành, sao có thể so với vùng ngoại thành được chứ, kỹ thuật lái xe có giỏi tới đâu thì cũng chịu thôi.
“Em thật sự chưa có bằng lái ư?” Tống Bạch ngồi trên ghế phụ lái, cả người mất tự nhiên, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Đàm Hi.
“Ừ.”
Kỹ thuật lái xe này là do kiếp trước lúc ăn chơi trác táng ở nước ngoài luyện thành, đơn giản là bị tư tưởng suy đồi của chủ nghĩa hậu hiện đại ở nước Mỹ hun đúc, đua xe chỉ là chuyện quá nhỏ, mấy cái như tình một đêm, tự thương tổn mình, tiêm chích hút hít ma túy, vân vân, chỉ có không thể nghĩ ra chứ không có không thể làm được. Sau khi về nước, theo tuổi tác dần tăng lên, cô đã thu liễm rất nhiều.
Có điều, đời này thì đúng là cô chưa có bằng lái thật, dù sao thân thể này mới có 19 tuổi, tương lai còn dài mà.
“Vậy sao em lại biết lái chứ?”
“Biết lái với không có bằng lái thì liên quan gì tới nhau đâu?”
Sặc...
“Ai dạy cho em?”
Đàm Hi nhìn thẳng về phía trước, thao tác lái xe thuần thục, “Không cần thầy dạy cũng biết.”
Tỗng Bạch bĩu môi, lừa trẻ con chắc!
Rất nhanh, chiếc Porsche chậm chạp tiến vào một ngõ nhỏ không hợp với vẻ bóng nhoáng của nó lắm, những bức tường cũ kỹ trơ cả gạch đỏ ra ngoài theo năm tháng, giống như một người già bị cuộc đời xoay vần, thân thể không chỉ teo tóp lại mà còn đầy nếp nhăn trên mặt.
“Này, em mang tôi tới đây làm gì hả?” Trong mắt toàn là ghét bỏ.
“Ăn bụi.”
Vừa dứt lời, xe cũng ngừng.
“Này, lão Lâm, ông xem đó là xe gì thế? Vừa bé lại vừa lùn, nhưng mà nhìn đẹp thật.” Thím béo ngồi trên ghế đẩu sơ chế đồ ăn nhưng vẫn không quên nói chuyện phiếm với ông chồng đang bận rộn trong bếp.
Lâm Tường Bân ước chừng cái thìa, chảo trong tay hơi hất lên, ngọn lửa bùng cháy rừng rực, trong chảo thỉnh thoảng vang lên tiếng cháy xèo xèo của thịt.
“Ồ! Là một cái xe thể thao!”
“Trời, xe thể thao hả? Đắt lắm đúng không?”
“Thừa lời.”
“Aizz, đời này của chúng ta đừng nói tới xe thể thao, có thể có một cái bốn bánh thay cho đi bộ đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”
“Bà cứ yên tâm đi, Phì Tử là đứa trẻ ngoan, sau này chắc chắn giấc mơ của bà sẽ thành sự thật.”
Mặt mày thím béo rất hớn hở, “Ông nói mà xem, thằng bé ấy cả ngày bận rộn cái gì chứ? Sắp không về nhà một tuần rồi đấy.”
“Chẳng phải hôm qua còn gọi điện về sao, đừng có bận tâm đâu đâu nữa.”
“Này, sao xe thể thao kia lại dừng ở trước cửa quán của chúng ta thế?”
Lão Lâm nhanh nhẹn đổ đồ ăn ra đĩa, đưa mắt nhìn lên, “Đúng là dừng trước cửa nhà mình...”
Đàm Hi dừng xe lại, đẩy cửa xe bước xuống.
Tống Bạch đứng yên, đóng sầm cửa xe, quan sát khắp xung quanh.
Đàm Hi ném chìa khóa lại trả anh ta rồi cất bước đi vào quán.
“Khoan khoan! Đây là nơi mà em muốn ăn.... ăn bụi hả?”
“Có sao không?”
“Ách... Liệu có đơn sơ quá không?”
“Không đơn sơ thì còn gọi gì là ăn bụi chứ hả? Nói cách khác, nơi này có thịt bò xào, nhà hàng lúc trước thì có bò bít tết Wellington, cũng là thịt bò cả, anh cảm thấy khác nhau ở chỗ nào?”
“Cấp bậc, phẩm vị, giá cả, à, còn có môi trường dùng bữa nữa.”
“Thế nên, cũng là ăn thịt bò, ở đây thì gọi là ăn bụi, còn ở chỗ như nhà hàng kia thì gọi là dùng bữa.”
Đầu óc Tống Bạch ngơ ngơ, “Em định nói gì hả?”
“Tiểu Bạch.” Duỗi tay, vỗ đầu vai anh chàng kia, “Lúc trước khi tôi nói là đi ăn bụi thì anh nên chuẩn bị tâm lý rồi.”
Lắc đầu, thở dài, không khỏi cảm khái người của Tống gia quả thực kỳ lạ, nếu không tại sao lại đặt con trai mình là “Bạch” cơ chứ?
“Vừa lúc, coi như ông đây trải nghiệm cuộc sống vậy.” Hai tay xòe ra, nhún vai, cực kỳ tiêu sái.
Đàm Hi dẫn anh ta đi vào, thím béo chào đón: “A! Thì ra là cô Đàm, dẫn bạn tới ăn khuya à?”
Cô gật đầu, cười hỏi: “Gần đây buôn bán thế nào thím?”
“Vẫn tốt!”
Hai người nói mấy câu rồi ngồi xuống một cái bàn vuông nhỏ, Đàm Hi gọi ba món ăn, thím béo lại mang bia lên cho cô.
Tống Bạch ngồi trên chiếc ghế nhựa tồi tàn, nghe tiếng ồn ào náo động xung quanh thì vẻ mặt nhăn nhó, nhưng trong đáy mắt chủ yếu lại ngập tràn sự tò mò.
“Em biết bà chủ chỗ này à?” Anh ta chỉ vào thím béo.
Đàm Hi gật đầu.
“Sao quen được vậy?”
“Tới mấy lần thì quen thôi.”
“Em thường xuyên tới đây á?”
“Không thể à?”
“Chỗ này có vẻ... không vệ sinh cho lắm.”
Đàm Hi ừ hử một tiếc, đè gờ nắp chai bia vào bàn rồi giật một cái, nắp chai bật ra, động tác vô cùng thuần thục.
Lại lấy hai cái cốc, miệng chai nghiêng đi, bọt bia dâng lên rồi trào ra khỏi miệng cốc, đẩy một cốc tới trước mặt chàng trai.
Tống Bạch tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh.
Giây tiếp theo---
“Bữa ngày hôm nay, anh mời.”
“... Oh.”
Động tác của thím béo cũng rất nhanh chóng, tay nghề vẫn cứ tốt như lúc ban đầu.
Đàm Hi ăn cực kỳ ngon miệng, Tống Bạch bị cay tới mức mặt đỏ bừng bừng, phải liên tục uống bia và suýt xoa.
“Em không thấy cay à?”
Đàm Hi chép miệng, cắn đứt một đầu con tôm, “Cũng tàm tạm.”
Tống Bạch muốn gọi mấy món không cay, nhìn nửa ngày cũng không thấy thực đơn đâu nên mở miệng hỏi Đàm Hi.
Người sau ném cho anh ta một cái nhìn như nhìn kẻ ngu ngốc, “Chỗ này là quán ăn đêm được chưa ạ? Toàn nhìn nguyên liệu mà gọi đồ, lấy đâu ra cái thứ thực đơn quỷ quái kia chứ hả?”
“Xem nguyên liệu gọi món ăn á?”
“Thì chính là mùa nào thức nấy, thông thường sẽ bày hết trên quầy để khách lựa chọn, muốn ăn thế nào thì gọi.”
Tống Bạch cảm thấy mình đã được mở mang kiến thức.
Đàm Hi thấy anh ta chẳng ăn mấy vì cay không chịu nổi nên đành gọi cho anh ta một bát bánh trôi nước, sau đó lại gọi thêm một đĩa bắp cải xào và gà xào Cung Bảo không cay.
Lúc này, Tống Bạch rất hài lòng, “Bánh trôi ngon ra phết.”
Vừa hay thím béo nghe thấy, mặt mày hớn hở: “Thích ăn thì cứ gọi thêm đi, miễn phí!”
Tống Bạch cười hơi thẹn thùng.
Đàm Hi cảm thấy cậu ấm này cũng không đáng ghét lắm.