Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-131
Chương 124: người quen cũ , Bàng Thiệu Huân
Thang máy tới, Đàm Hi đang định bước vào thì đột nhiên bị người ta tóm chặt lấy cổ tay.
“Chính là cô ta! Cô ta cướp áo khoác và khẩu trang của tôi!”
Xoay đầu nhìn lại, một anh chàng trẻ măng mang theo gương mặt tức tối, trừng mắt với cô, “Bác sĩ Bàng, thật sự không phải tôi cố ý đâu, tất cả đều là lỗi của cô ả này!”
Nơi xa, một người mặt blouse trắng nhẹ nhàng đi tới, Đàm Hi khẽ cười.
Lại là người quen cũ...
“Đàm Hi? Sao cô lại ở đây?” Bàng Thiệu Huân nhíu mày, áo blouse trắng làm anh ta trông cực kỳ chuyên nghiệp.
“Hi, lại gặp rồi.”
Chàng trai đeo kính nhìn hai người kinh ngạc: “Ơ... Hai người biết nhau ạ?”
Đàm Hi nhướng mày, chỉ cười không nói gì.
Bàng Thiệu Huân lại “ừ” một tiếng và giới thiệu: “Đây là... bệnh nhân cũ của tôi.” Sau đó lại chỉ vào cậu chàng đeo kính, “Đây là sinh viên thực tập tôi phụ trách, Tiểu Lưu.”
Đàm Hi nhếch môi, trong mắt lộ ra vẻ áy náy, “Thật ngại quá, vừa rồi có tình huống khẩn cấp nên mới phải mượn áo choàng và khẩu trang của anh.”
Cô gái nhỏ thành thật nhận sai, nhìn lại xinh đẹp như thế, Tiểu Lưu cũng chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, đã bao giờ gặp được loại yêu tinh thế này đâu cơ chứ, lập tức xua tay, mặt đỏ tưng bừng: “Thực ra cũng không... không sao cả...”
“Thật sự xin lỗi.”
Cậu chàng càng đỏ mặt dữ dội hơn, chọc chọc ngón tay, lại nhìn sang bác sĩ Bàng: “Bác sĩ Bàng, xin lỗi ạ, tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống thế này...”
Cậu ta vốn định theo vào phòng giải phẫu quan sát quá trình, nhưng trong nháy mắt cả áo khoác và khẩu trang đều biến mất, bị Bàng Thiệu Huân mắng cho máu chó phun đầy đầu, cuối cùng tức quá nên mới tới phòng camera xem xét, không ngờ người lấy trộm đồ của cậu ta lại là một cô gái trông còn rất trẻ, lập tức muốn bắt lại dạy cho một bài học.
Đến lúc gặp được người thật rồi lại tức khắc không nỡ lòng nào...
Bàng Thiệu Huân nghe xong liền bỏ qua, “Được rồi, còn bốn mươi phút nữa sẽ bắt đầu phẫu thuật, cậu đi chuẩn bị trước đi.”
Tiểu Lưu khẽ thở phào, nhìn trộm Đàm Hi một cái rồi mới rời đi.
“Cô rảnh rỗi tới mức nào mà còn chạy tới cả bệnh viện lấy trộm áo khoác của người ta để mặc thế hả?” Bàng Thiệu Huân mở miệng trêu ghẹo.
Đàm Hi ném cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ. “Tôi làm thế là cũng có nguyên nhân của nó.”
Người đàn ông lấy từ trong túi ra mười tệ rồi nhét vào máy bán đồ uống tự động: “Uống gì?”
“Mời tôi à?”
“Ừ.”
“Nước lọc.”
Anh ta bấm chọn nước lọc và cà phê nóng, lạch cạch --- đồ rơi ra, sau đó còn có mấy xu tiền lẻ nữa.
“Này.” Đưa cho cô.
Đàm Hi nhận lấy.
“Vết thương sau lưng cô thế nào rồi?”
“Vẫn ngon.”
“Có để lại sẹo không?”
“Vẫn còn một ít dấu vết.”
Người đàn ông lấy cái bút ký ở trong túi áo ra, không biết lấy ở chỗ nào ra một tờ giấy nhớ màu trắng, cúi đầu viết mấy chữ.
Sau đó, đưa giấy cho cô, thuận tiện cắm cái bút vào trong túi áo, “Đây là thuốc ngừa sẹo, nguồn gốc ở Pháp, có thể nhờ người mua hoặc đặt mua trên mạng.” Anh ta uống một ngụm cà phê, “À, nhớ quét mã chống hàng giả, hiện tại hàng giả tràn lan nhiều lắm.”
Đàm Hi cất giấy đi, “Gà Giò, lâu lắm mới gặp lại, anh vẫn có y đức như thế.”
“Y đức với đã lâu không gặp thì có liên quan gì tới nhau à?”
“Ít nhất, anh còn nhớ rõ tôi từng là bệnh nhân của anh.”
“Trường hợp đặc biệt, đương nhiên ký ức vẫn còn mới mẻ rồi.”
“Đặc biệt á?”
Người đàn ông nắm tay lại, ho khẽ hai tiếng, “Không phải người nào cũng được vác ra viện.”
Đàm Hi lập tức đen mặt, nhớ tới lần đó, Lục Chinh vác cô ra khỏi bệnh viện ngay trước mặt anh ta, quả thực là mất mặt đến tận nhà bà ngoại.
“Hôm nay cô tới đây làm gì thế?”
“Thăm một người bạn.”
“Cần giúp gì không?”
“Tạm thời không cần.”
Bàng Thiệu Huân nhún vai: “Thực ra, tôi rất sẵn lòng giúp cô mà.”
“Mà khoan... Sao anh lại ở đây? Đi ăn máng khác à? Hay là kiếm thêm thu nhập?”
“Tài nguyên có thể dùng chung thì chuyên gia cũng có thể dùng chung mà.” Anh ta chỉ ghi danh ở bên này, lúc cần mới qua, ví dụ như ca phẫu thuật chiều nay.
“Cảm ơn nước của anh, tôi còn có việc, đi trước đây.”
“Khoan đã!”
“Hử?” Đàm Hi quay đầu, ánh mắt lộ ra vẻ dò hỏi.
“Vết thương trên người cô phải tĩnh dưỡng đấy, ngày thường nhớ kiêng đồ cay nóng, con gái mà có sẹo thì xấu lắm.”
Cô giơ tờ giấy trong tay lên, “Biết rồi.”
Vừa lúc thang máy tới nơi, Đàm Hi rảo bước tiến vào và vẫy tay với anh ta, “Gà Giò, bye~”
Bàng Thiệu Huân: “...”
Anh ta vốn định hỏi tinh thần cô gần đây như thế nào, gã kia có còn ra tay đánh người nữa không, nhưng nhìn cô cười rạng rỡ như thế, chắc là sống cũng không tệ rồi.
Thang máy tới, Đàm Hi đang định bước vào thì đột nhiên bị người ta tóm chặt lấy cổ tay.
“Chính là cô ta! Cô ta cướp áo khoác và khẩu trang của tôi!”
Xoay đầu nhìn lại, một anh chàng trẻ măng mang theo gương mặt tức tối, trừng mắt với cô, “Bác sĩ Bàng, thật sự không phải tôi cố ý đâu, tất cả đều là lỗi của cô ả này!”
Nơi xa, một người mặt blouse trắng nhẹ nhàng đi tới, Đàm Hi khẽ cười.
Lại là người quen cũ...
“Đàm Hi? Sao cô lại ở đây?” Bàng Thiệu Huân nhíu mày, áo blouse trắng làm anh ta trông cực kỳ chuyên nghiệp.
“Hi, lại gặp rồi.”
Chàng trai đeo kính nhìn hai người kinh ngạc: “Ơ... Hai người biết nhau ạ?”
Đàm Hi nhướng mày, chỉ cười không nói gì.
Bàng Thiệu Huân lại “ừ” một tiếng và giới thiệu: “Đây là... bệnh nhân cũ của tôi.” Sau đó lại chỉ vào cậu chàng đeo kính, “Đây là sinh viên thực tập tôi phụ trách, Tiểu Lưu.”
Đàm Hi nhếch môi, trong mắt lộ ra vẻ áy náy, “Thật ngại quá, vừa rồi có tình huống khẩn cấp nên mới phải mượn áo choàng và khẩu trang của anh.”
Cô gái nhỏ thành thật nhận sai, nhìn lại xinh đẹp như thế, Tiểu Lưu cũng chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, đã bao giờ gặp được loại yêu tinh thế này đâu cơ chứ, lập tức xua tay, mặt đỏ tưng bừng: “Thực ra cũng không... không sao cả...”
“Thật sự xin lỗi.”
Cậu chàng càng đỏ mặt dữ dội hơn, chọc chọc ngón tay, lại nhìn sang bác sĩ Bàng: “Bác sĩ Bàng, xin lỗi ạ, tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống thế này...”
Cậu ta vốn định theo vào phòng giải phẫu quan sát quá trình, nhưng trong nháy mắt cả áo khoác và khẩu trang đều biến mất, bị Bàng Thiệu Huân mắng cho máu chó phun đầy đầu, cuối cùng tức quá nên mới tới phòng camera xem xét, không ngờ người lấy trộm đồ của cậu ta lại là một cô gái trông còn rất trẻ, lập tức muốn bắt lại dạy cho một bài học.
Đến lúc gặp được người thật rồi lại tức khắc không nỡ lòng nào...
Bàng Thiệu Huân nghe xong liền bỏ qua, “Được rồi, còn bốn mươi phút nữa sẽ bắt đầu phẫu thuật, cậu đi chuẩn bị trước đi.”
Tiểu Lưu khẽ thở phào, nhìn trộm Đàm Hi một cái rồi mới rời đi.
“Cô rảnh rỗi tới mức nào mà còn chạy tới cả bệnh viện lấy trộm áo khoác của người ta để mặc thế hả?” Bàng Thiệu Huân mở miệng trêu ghẹo.
Đàm Hi ném cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ. “Tôi làm thế là cũng có nguyên nhân của nó.”
Người đàn ông lấy từ trong túi ra mười tệ rồi nhét vào máy bán đồ uống tự động: “Uống gì?”
“Mời tôi à?”
“Ừ.”
“Nước lọc.”
Anh ta bấm chọn nước lọc và cà phê nóng, lạch cạch --- đồ rơi ra, sau đó còn có mấy xu tiền lẻ nữa.
“Này.” Đưa cho cô.
Đàm Hi nhận lấy.
“Vết thương sau lưng cô thế nào rồi?”
“Vẫn ngon.”
“Có để lại sẹo không?”
“Vẫn còn một ít dấu vết.”
Người đàn ông lấy cái bút ký ở trong túi áo ra, không biết lấy ở chỗ nào ra một tờ giấy nhớ màu trắng, cúi đầu viết mấy chữ.
Sau đó, đưa giấy cho cô, thuận tiện cắm cái bút vào trong túi áo, “Đây là thuốc ngừa sẹo, nguồn gốc ở Pháp, có thể nhờ người mua hoặc đặt mua trên mạng.” Anh ta uống một ngụm cà phê, “À, nhớ quét mã chống hàng giả, hiện tại hàng giả tràn lan nhiều lắm.”
Đàm Hi cất giấy đi, “Gà Giò, lâu lắm mới gặp lại, anh vẫn có y đức như thế.”
“Y đức với đã lâu không gặp thì có liên quan gì tới nhau à?”
“Ít nhất, anh còn nhớ rõ tôi từng là bệnh nhân của anh.”
“Trường hợp đặc biệt, đương nhiên ký ức vẫn còn mới mẻ rồi.”
“Đặc biệt á?”
Người đàn ông nắm tay lại, ho khẽ hai tiếng, “Không phải người nào cũng được vác ra viện.”
Đàm Hi lập tức đen mặt, nhớ tới lần đó, Lục Chinh vác cô ra khỏi bệnh viện ngay trước mặt anh ta, quả thực là mất mặt đến tận nhà bà ngoại.
“Hôm nay cô tới đây làm gì thế?”
“Thăm một người bạn.”
“Cần giúp gì không?”
“Tạm thời không cần.”
Bàng Thiệu Huân nhún vai: “Thực ra, tôi rất sẵn lòng giúp cô mà.”
“Mà khoan... Sao anh lại ở đây? Đi ăn máng khác à? Hay là kiếm thêm thu nhập?”
“Tài nguyên có thể dùng chung thì chuyên gia cũng có thể dùng chung mà.” Anh ta chỉ ghi danh ở bên này, lúc cần mới qua, ví dụ như ca phẫu thuật chiều nay.
“Cảm ơn nước của anh, tôi còn có việc, đi trước đây.”
“Khoan đã!”
“Hử?” Đàm Hi quay đầu, ánh mắt lộ ra vẻ dò hỏi.
“Vết thương trên người cô phải tĩnh dưỡng đấy, ngày thường nhớ kiêng đồ cay nóng, con gái mà có sẹo thì xấu lắm.”
Cô giơ tờ giấy trong tay lên, “Biết rồi.”
Vừa lúc thang máy tới nơi, Đàm Hi rảo bước tiến vào và vẫy tay với anh ta, “Gà Giò, bye~”
Bàng Thiệu Huân: “...”
Anh ta vốn định hỏi tinh thần cô gần đây như thế nào, gã kia có còn ra tay đánh người nữa không, nhưng nhìn cô cười rạng rỡ như thế, chắc là sống cũng không tệ rồi.