Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-114
Chương 107: gặp lại cậu Ba Tống
Người đàn ông cười nhạt, từ cửa phòng bao đi đến chỗ hai người ọ, thân hình cao lớn nhưng lại không quá cường tráng, làn da trắng nõn mang theo vài phần dịu dàng và nho nhã, nhìn sơ qua trông giống y như hoa mỹ nam trong phim Hàn Quốc.
Nhưng đôi mắt đó lại vừa tà ác vừa ngông cuồng, cằm hếch lên, một cảm giác ưu việt được trời ban cho.
“Lại gặp nhau rồi, Đàm Hi.” Tống Bạch giơ hai tay ra, giống như chuẩn bị đón tiếp người yêu của mình.
Cô thấy ớn lạnh, cười hừ hừ hai tiếng.
“Đúng là một cô bé thông minh, lại bị cô lừa rồi!” Anh ta ngồi xổm xuống, ngang tầm với cô, bốn mắt nhìn nhau, ý cười ngập tràn trong đôi mắt.
“Cô bé?” Đàm Hi bĩu môi, “Thằng nhóc ranh như anh được bao tuổi mà bày đặt ra bộ già dặn giống ông già thế?”
Khóe môi Tống Bạch giật giật.
Đàm Hi liếc mắt, người này cùng lắm mới hơn 20 tuổi, nhưng không quá 25, khuôn mặt còn rất non nớt, vậy mà lại cứ thích làm ra vẻ ông cụ non, cảm giác mâu thuẫn không hề nhẹ chút nào.
“Trông chả ra cái thể thống gì hết.”
“Cô ấy, miệng thối hoắc.”
“Còn anh, lòng dạ độc ác.”
“Chậc, tôi mà lòng dạ độc ác sao? Nói chuyện phải có chứng cứ đấy nhé!”
“Đừng có nói với tôi rằng anh không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nhé? Nhưng anh giả vờ không thấy, cũng không có ý kiến gì, để cho đám người đó đánh bạn tôi, chơi trò mượn dao giết người cũng đẹp lắm!”
Tống Bạch nhíu mày, lúc này mới nhìn sang Phì Tử, nhưng lại dời tầm mắt đi rất nhanh, giống như có thứ gì đó làm ô uế đôi mắt của anh ta lắm ấy.
“Con lợn này là bạn cô ư?” Ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.
Sắc mặt Đàm Hi trầm xuống, “Có biết nói tiếng người không?”
“Được!” Anh ta chỉnh cổ áo, “Tên này, bạn cô?”
“Hỏi thừa!” Đảo mắt khinh thường.
“Nghe giọng điệu của cô thì giống như tôi cố ý chơi hắn vậy?”
“Không có sự ngầm đồng ý của anh, tụi kia dám đứng ra hay sao?”
“Hờ, vậy thì tôi chỉ có thể nói, hắn đáng đời!” Ánh mắt trào phúng, trừng mắt nhìn Phì Tử, ánh mắt của Phì Tử hốt hoảng.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Phì Tử, trả lời đi!” Sắc mặt Đàm Hi trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng trầm xuống.
“Nó muốn phỗng tay trên của ông đây, chơi người đàn bà của tôi.” Tống Bạch lên tiếng.
“Tôi không có! Rõ ràng là anh muốn bóp chết Tiểu Huệ, tôi…”
“Tiểu Huệ? Tên gọi nghe buồn nôn quá! Mày cũng bò lên giường của con điếm đó rồi à? Chậc chậc, không ngờ mắt thẩm mỹ của cô ta lại tệ thế này, khiến ông đây cảm thấy ghê tởm…”
“Mày câm miệng! Chúng tao không có gì hết! Rất trong sạch!” Phì Tử đỏ bừng mặt, thở dốc như trâu.
Đàm Hi nghe đến đây thì hiểu ra hết!
Đánh cả buổi cũng không rên tiếng nào, còn nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng trở nên chính trực rồi, thì ra là thể hiện cho phụ nữ xem, không muốn mất mặt. Cũng may là hắn có thể nhịn được, bị đánh thành ra thế này mà vẫn có thể chịu đựng, không hề kêu rên tiếng nào.
“Trong sạch á?” Cười đầy quái dị, Tống Bạch nhìn hắn như đang nhìn một thằng ngốc, Đàm Hi thầm thấy không ổn, muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa.
“Một con điếm bị không biết bao nhiêu thằng chơi qua mà còn trong sạch sao? Đúng là câu chuyện nực cười nhất mà tao từng nghe được!”
“Mày…” Phì Tử tức điên lên, tim gan phèo phổi đau đớn, còn đau hơn lúc nãy bị đánh!
Những điều tên này nói ra đều là phân chó! Tiểu Huệ rất tốt, cô ấy chứa chấp hắn, còn nấu cơm cho hắn, nụ cười vừa dịu dàng vừa ấm áp.
“Mày nói bậy! Không được sỉ nhục cô ấy!”
Tống Bạch bĩu môi, nhìn hắn như nhìn một thằng hề, đột nhiên khóe môi cong lên, vẫy tay về phía trong phòng, “Qua đây!”
Đàm Hi biết, tên này sẽ không chịu để yên dễ dàng như vậy.
Còn Phì Tử, hơi thở hắn nặng nề, tay chân luống cuống không biết nên đặt ở đâu.
Một cô gái cúi gằm mặt xuất hiện bên ngưỡng cửa, chùn bước.
“Qua đây!” Tống Bạch lạnh mặt.
Cô gái run lên, rón rén đi đến bên cạnh anh ta, kết quả lại bị anh ta đẩy một cái, ngã thẳng về hướng của Phì Tử.
“Nhìn đi, người này có phải là một trong số các khách hàng của cô không?” Tống Bạch nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng đều, cười ghê tởm.
Sắc mặt Phì Tử trắng bệch, cánh môi run rẩy.
Lúc cô gái ngã xuống, cô ta dùng tay chống dưới đất, rên lên một tiếng, cuối cùng vẫn giữ vững được cơ thể, không đập trúng Phì Tử.
Đàm Hi nhìn đôi má đỏ bừng của cô ta, cằm và cổ đều có vết bầm tím, quần áo ướt sũng dính vào người, nhìn vô cùng thê thảm.
Khẽ nhăn mày, cô không có thói quen xen vào cuộc sống của người khác, huống hồ cô vốn không quen biết cô Tiểu Huệ này, cũng không có tư cách bất bình thay cô ta, nhưng vẫn thấy khinh thường khi nhìn vào ánh mắt của Tống Bạch.
Đàn ông đánh phụ nữ không phải là thứ đồ tốt đẹp gì, ví dụ như tên Tần Thiên Lâm.
Tống Bạch hình như hiểu được, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, khẽ ho hai tiếng, “Người đàn bà này hại tôi thua cược, mất hết mặt mũi, tôi đánh cô ta thì đã sao nào?”
Huống hồ, khi hắn đem người ta ra khỏi Ngân Ổ, tiền chỉ đưa nhiều chứ không ít.
Nghe thấy những lời giải thích tương tự thế này, Đàm Hi không bày tỏ thái độ gì thêm.
Đây chính là tật xấu của đám con nhà giàu, chỉ cần bỏ tiền thì đó chính là đồ của tôi, mặc kệ là người hay vật, đều có quyền xử lý nó!
Cô cũng từng bá đạo hống hách như thế, cho nên, không thấy khó hiểu với kiểu suy nghĩ của Tống Bạch, nhưng cô cũng không dám gật đầu đồng tình.
Chỉ có thể nói, Tống Bạch còn quá trẻ, làm gì cũng đều quen cái thói khoe mẽ ra ngoài.
“Ấu trĩ!”
“Cô nói gì?” Tống Bạch xù lông.
Đàm Hi hừ lạnh, nhìn anh ta một cái, khinh thường quay đầu đi.
Còn ở đầu kia, Phì Tử dùng cánh tay bị trật khớp đỡ lấy cô gái, nhưng lại bị cô ta né ra.
“Không sao, anh bị thương, tôi tự làm được.” Giọng nói nhỏ nhẹ, có chứa đựng yếu tố tình cảm dịu dàng.
Nói xong, cô ta tự bò dậy, vén phần tóc phủ trước trán và tai.
“Cậu Ba, tôi có thể… đưa bạn đi bệnh viện không?” Cô gái cúi đầu, bờ vai nhỏ gầy hơi khom xuống, vừa lên tiếng, giọng nói run lên.
Tống Bạch tức giận, cười lạnh: “Muốn nối lại tình xưa với khách quen à? Tiểu Huệ à Tiểu Huệ, mắt nhìn người của cô cũng thật là… tệ quá!”
Phì Tử siết chặt nắm tay, mặt lúc xanh lúc trắng.
Cô gái cũng không nói gì, đứng yên tại chỗ, vẫn giữ tư thế đứng cúi đầu, để mặc cho anh ta nói gì thì nói.
“Từ lúc cô ra đây đến bây giờ vẫn chưa được ba tiếng, cô mà đi sẽ xem như bỏ việc, theo quy tắc, tôi có thể yêu cầu Ngân Ổ hoàn tiền, cô nghĩ kỹ chưa?”
Mặt Đàm Hi trầm xuống, đây không chỉ là việc hoàn tiền, chỉ sợ còn có những trò trừng phạt khác.
Một nơi như hộp đêm, thủ đoạn dạy dỗ không hề tầm thường, một má mì trong đó có thể bằng vài mụ vú Dung chứ chẳng chơi.
Quả nhiên, cô gái run lên, lông mi cũng run rẩy đầy lo lắng.
“Em không cần phải lo, anh có thể tự đi được!” Phì Tử mở miệng, miệng viết thương rách ra, máu chảy tràn.
Hắn dựa vào tường và đứng lên, “Nhìn đi, không sao hết.” Cho dù mồ hôi có tuôn như mưa, hắn cũng không hề kêu đau một tiếng nào.
Tống Bạch chép miệng, nhìn có vẻ khá hứng thú, ánh sáng xấu xa tuôn ra từ đáy mắt.
“Nghĩ kỹ chưa? Người thông minh đều biết phải chọn thế nào.” Anh ta vươn tay ôm lấy vai cô ta, ra vẻ thân thiết, “Hầu hạ ông đây cho tốt, cưng không cần phải lo về thành tích tháng này.”
Ánh mắt Phì Tử thống khổ, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đàm Hi.
Chị, giúp em.
Đàm Hi đỡ lấy hắn, đi ra ngoài.
“Không, cảm ơn cậu Ba, tôi sẽ gọi điện thoại kêu họ chuẩn bị tiền, cậu có thể đòi lại bất cứ lúc nào.”
Nói xong, chạy theo, đỡ lấy một cánh tay khác của Phì Tử.
“Chậm một chút, tôi đỡ anh.” Giọng nói nhỏ nhẹ, ẩn chứa sự hổ thẹn, “Lần sau đừng ra mặt thay tôi nữa…”
Đàm Hi hơi kinh ngạc, lúc này mới nhìn thẳng sang cô gái ấy, chạm phải ánh mắt nhìn qua của đối phương, cô cười, gật đầu.
Cô ta cũng cười, gương mặt có vài phần non nớt, để lộ ra một chiếc răng khểnh.
Hai người cùng đỡ Phì Tử lên xe taxi, dưới cái nắng gắt giữa trưa, hai người đều chảy đầy mồ hôi.
Tiểu Huệ lên xe theo, Đàm Hi vẫy tay với cô ta, “Cô chăm sóc tốt cho Phì Tử, tôi không đi nữa, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Sau đó rút một sấp tiền trong túi ra, nhét vào tay cô ta, “Chỗ này chắc khoảng 1000 tệ, cứ trả tiền thuốc men trước, còn lại tính sau.”
“Không cần.” Cô ta đẩy về, “Tôi có.”
Đàm Hi cũng không miễn cưỡng, “Chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
“Cô yên tâm… với cả, cảm ơn cô.”
“Cảm ơn?” Đàm Hi nhướng mày.
“Là cô đã cứu anh Mập.”
Lúc đó, cô ta bị Tống Bạch nhốt trong phòng, suýt bị bóp cổ đến tắt thở, nghe tiếng đánh đấm ở bên ngoài mà cứ cảm thấy hối hận không thôi.
Nếu không phải tại cô ta, anh Mập cũng sẽ không trở nên thế này.
Xe vừa lăn bánh thì Ân Hoán dẫn theo một đám người hung hăng đi tới từ phía bên đường, chiếc áo khoác jacket đen bóng, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng kia, đừng nói chứ, thật sự cũng có một chút uy phong của đại ca giang hồ đấy.
“Vào trong rồi nói.” Đàm Hi xoay đầu, đi vào trong nhà hàng.
Ân Hoán dặn dò, kêu mọi người giải tán trước, sau đó đi vào theo.
Vừa vào phòng, hắn cởi áo khoác ra, vắt trên ghế, tiện tay hạ nhiệt độ điều hòa xuống hai độ.
“Tôi còn tưởng anh không thấy nóng chứ?”
“Có nước không?”
Đàm Hi chỉ vào bát ngân nhĩ lạnh trên bàn, “Đủ dùng chứ?”
“Cũng được.”
Uống ừng ực vào bụng, mới thấy đỡ hơn phần nào.
“Ra tay rồi à?”
“Ừ. Chúng tôi vừa đến thì gặp người đám người đó đang đi ra, chúng tôi chuẩn bị sẵn vài cái bao bố theo như cô nói, trùm thẳng lên người tụi nó, đảm bảo ba mẹ tụi nó sẽ nhận không ra!”
“Không bị người ta thấy mặt chứ?”
“Đám Nhất Sơn lái xe máy tới, ai cũng đội mũ bảo hiểm, chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Còn anh?”
“Tôi đợi đến khi trùm bao bố rồi mới đi ra, bọn chúng càng không thể nhìn thấy.”
Đàm Hi vừa nghe thì biết đây là một tên lõi đời, biết rất rõ nên làm như thế nào.
Ân Hoán như biết được suy nghĩ của cô, ho nhẹ hai tiếng, “Việc này bình thường thôi.”
Những tên du côn không có tổ chức, không có địa bàn, không có băng đảng như bọn họ, xảy ra chuyện cũng chẳng có ai gánh giùm, có thể lăn lộn được tới hôm nay, ai mà không có cách suy nghĩ và nhìn nhận của mình? Chiêu này tuy không đủ quang minh lỗi lạc nhưng có thể thấy ngay được hiệu quả.
Chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, chuồn đi kịp lúc thì không sợ bị điều tra ra được gì.
Nhưng phần lớn đều phải xem “đối tượng” là ai trước đã, nếu đối phương là người thuộc giới anh chị, họ cũng chẳng dám tùy tiện động vào.
Còn những tên công tử nhà giàu, tầng lớp “nhị thế tổ” thì dư sức xử được.
“Cô chuẩn bị khi nào ra tay với bên Ngụy Cương?”
“Không cần.”
“Cô muốn nuốt lời?” Mi tâm nhăn đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi.
Đàm Hi liếc nhìn hắn, “Ý của tôi là, không cần chúng ta phải đích thân ra tay“.
“Cô không định thuê sát thủ đấy chứ?”
Đàm Hi: “…”
“Chẳng lẽ không phải?”
Đó! Lại thêm một tên fan não tàn của dòng phim chưởng Hong Kong nữa.
“Đừng nói với tôi rằng, cô định tìm bà đồng đâm hình nộm đó nhé?”
Đàm Hi: “…”
Hắn ta gãi đầu, cảm thấy bực bội: “Không đoán nữa, cô nói thẳng luôn đi.”
“Tối nay đi tới phố Thanh Đồng ở phía bắc, đợi xem kịch hay!” Đàm Hi hớp một ngụm trà, bộ dáng ung dung.
“Phía bắc? Địa bàn của Lôi lão đại?”
“Ừ.”
“Tôi vẫn còn có việc, phải đi trước, kêu anh em của anh vào đây, tôi gọi món mới. Ăn xong rồi nhớ tìm hai người đi đến bệnh viện canh chừng cho Phì Tử, khoan hãy thông báo chuyện này cho chú Lâm và thím béo.”
Sau đó, chỉ vào mấy hộp thức ăn to nhỏ khác nhau ở trên bàn, “Cái này đưa đến nhà thím béo.”
Đàm Hi đi đến bên cửa, Ân Hoán đột nhiên lên tiếng, “Tôi không hiểu.”
Cô xoay người lại, “Nói.”
“Nhìn bề ngoài trông cô không thiếu thứ gì, bọn côn đồ nghèo chúng tôi có thể giúp được gì cho cô chứ?”
“Anh cũng nói là nhìn bề ngoài tôi không thiếu thứ gì, nhưng cũng chỉ là… NHÌN BỀ NGOÀI mà thôi.”
“Có thể nói rõ hơn không, cho tôi một cơ sở nhất định?”
Im lặng trong phút chốc, “Xin lỗi, tạm thời không thể nói cho anh được.”
Hắn ta nhăn mày, ánh mắt tối sầm.
“Ân Hoán.”
Ân Hoán ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Muốn vượt trội hơn người, thì phải học được mạo hiểm thích đáng.”
Đàm Hi nói xong, đi thẳng ra ngoài.
Trong phòng, hắn ta ngồi im như tượng, một lúc saua, ánh mắt chăm chú, móc điện thoại ra.
“Nhất Sơn, kêu anh em tới đây ăn cơm. Chị… Đàm mời.”
…
Đàm Hi đi xuống lầu, đến quầy tiếp tân thanh toán thì lại được thông báo rằng đã có người thanh toán thay cô rồi.
“Ai thanh toán vậy?”
“Tôi“. Người đàn ông bước đến, dừng lại trước mặt cô.
“Cậu Ba.” Giám đốc nhà hàng gật đầu cúi người.
“Anh có lòng tốt thế sao?” Đàm Hi nhướng mày.
“Mặc kệ tôi có lòng tốt hay xấu, sự thật là… tôi đã mời cô ăn một bữa cơm.”
“Cho nên sao?”
“Bây giờ tôi thấy khát, cô mời tôi uống cà phê xem như đáp lại đi.”
“Tôi có thể tự trả được.” Đàm Hi làm động tác móc tiền ra.
“Cô cứ phải ngoan cố với tôi mới được à?”
“Sao tôi dám thế chứ?” Cô mỉm cười, nhưng đáy mắt lại chứa sự châm chọc khó giấu được.
“Cô không dám? Lần trước, người dùng mảnh vỡ thủy tinh đè vào đây là ai ấy nhỉ?” Tống Bạch chỉ vào cổ mình.
“Là do anh muốn bỏ thuốc ức hiếp tôi thôi.”
“Mẹ kiếp!” Tống Bạch bực bội, “Chuyện đó ông đây KHÔNG BIẾT, thằng ngốc Triệu Bân nghĩ rằng tôi có ý với cô nên mới tự chủ trương làm thế.”
“Anh còn dám nói, chẳng lẽ anh không có suy nghĩ ỡm ờ, giả bộ từ chối hay sao?”
“Tôi có! Dâng lên cửa miễn phí, có đồ ngốc mới không muốn!”
Đàm Hi chép miệng, bày ra bộ dạng “Tôi biết sẽ như thế mà”, nhưng thằng nhãi này cũng thành thật phết.
“Hờ hờ, vậy thì thật ngại quá, bà đây phải bảo vệ sự trong sạch của mình, nên chỉ đành hi sinh anh.”
Tống Bạch càng bực bội hơn.
“Tôi mặc kệ, cô hại tôi bị để lại sẹo, nên phải mời tôi uống cà phê.”
Cô rất muốn hỏi, để lại sẹo và cà phê có mối liên quan gì với nhau không?
Nửa kéo nửa đẩy, Đàm Hi bị hắn kéo vào một quán cà phê bên cạnh.
Rất rõ ràng, người này đã có âm mưu sẵn từ trước.
Nếu đã đến rồi, cô cũng định nói hết cho rõ ràng, “Buông tay, tôi tự đi.”
Mẹ kiếp! Cứ như thợ mổ kéo lợn đi trước mặt đám đông vậy đó, mất mặt chết đi được!
Đàm Hi che mặt, chọn một vị trí vắng vẻ trong quán.
Hai người ngồi xuống.
“Nói, anh muốn làm gì?” Đi thẳng vào vấn đề.
Tống Bạch bình tĩnh lại, nở một nụ cười dịu dàng vô hại, người này có làn da trắng nên có thể thấy rất rõ các đường gân xanh dưới cằm.
“Uống ly cà phê thôi mà, nếu… cô muốn làm gì đó, cũng không phải không thể, chúng ta phải đổi một nơi khác.”
Luồng khí cợt nhả xông thẳng vào mặt, giống như khi khổng tước cầu hoan, nó sẽ cố gắng thể hiện hết mình.
Đáng tiếc, đối tượng mà anh ta gặp phải lại là Đàm Hi.
“Lúc nãy còn chơi đàn bà xong, chưa được nửa tiếng mà anh đã lại đi thả thính khắp nơi rồi, chậc chậc...” Lắc đầu, nhìn lên nhìn xuống hai cái, “Anh thèm khát đến cỡ nào vậy?”
“Sặc… khụ khụ! Khụ khụ!”
May mà Đàm Hi né nhanh, không bị phun lên người, ngoắc tay, “Phục vụ, lấy túi khăn ướt qua đây. À, lấy thêm một ly Mocha nữa.”
“Khụ khụ… Tôi không uống mocha.”
“Tôi có nói gọi cho anh uống à?” Tuy cô đã né được nhưng ly nước thì không may như thế, nếu không đổi, chẳng lẽ cô phải uống nước bọt của hắn à?
Tống Bạch: “…”
“Cà phê uống xong rồi, mời cũng mời rồi, mối ân oán của chúng ta đến đây là kết thúc, OK? Nếu anh không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Đợi chút! Cô… biết tôi là ai không?”
“Họ Tống, thường gọi cậu Ba Tống.”
Trong lòng anh ta như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Hít thở sâu, cười, “Tên tôi là Tống Bạch, Bạch trong mây trắng lững lờ.”
“Ồ, thật ra anh có thể nói là Bạch trong trong trắng, hoặc Bạch trong ngốc nghếch. Như vậy sẽ càng dễ hiểu hơn, dù sao người dưới quê như tôi ít được ăn học, không biết nói mấy câu văn vẻ.”
Câu nào cũng mang theo gai ngọn, khiến con tim bé nhỏ của Tống Bạch chảy máu đầm đìa.
“Tống Bạch? Ừ…” Như đang suy nghĩ, thỉnh thoảng gật đầu, “Nếu như đảo ngược lại sẽ là cho không, ồ tôi biết rồi, chắc chắc anh được người nhà anh nhặt về!”
Đậu xanh! Có mà cô được nhặt về ấy! Cả nhà cô đều được nhặt về!
….
“Vậy cô biết thân phận của tôi không?”
Gật đầu, “Nghề chính, hoa hoa công tử. Nghề phụ, ăn chơi trác táng, cờ bạc gái gú.”
“Tôi là cậu chủ út của nhà họ Bạch!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn bổ cái đầu cô ta ra xem thử bên trong cấu tạo ra sao, sao có thể kỳ cục đến thế!
“Cậu chủ? Thế không phải là hoa hoa công tử à?” Đàm Hi bĩu môi, tỏ vẻ tự tin rằng “anh ngốc nhưng tôi không ngốc“.
“Trọng điểm tôi muốn nhấn mạnh là nhà họ Tống! Tống gia! Không phải cậu chủ!”
“Nhà họ Tống?” Đàm Hi kinh ngạc, đánh giá anh ta bằng một ánh mắt hoàn toàn mới.
Tống Bạch bĩu môi, bây giờ đã biết lai lịch của ông đây bất phàm rồi chứ gì?
Hừ!
Không có người phụ nữ nào anh ta không đốn ngã được!
Nhưng, vào giây tiếp theo…
“Không ngờ loại người như anh còn có thể cùng họ với vĩ nhân?! Chỉ hi vọng đồng chí Tống Khánh Linh trên trời có linh thiêng, đừng trách móc anh…”
Tống Bạch ngơ ngác.
“Quả nhiên, khuôn mặt méo mó đến cực điểm thì sẽ chẳng có biểu cảm gì hết.” Đàm Hi nhìn anh ta, gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Tống Bạch: Tôi có thể chọn “go die” (đi chết) không?
Nhân viên trong tiệm đưa mocha tới, cười tươi rói, “Mời quý khách dùng thong thả. Đây là khăn ướt cô cần.”
“Ừ, cho anh ta.” Chu môi về phía Tống Bạch.
“Thưa anh.”
Không phản ứng.
“Anh ơi?”
Lúng túng nhận lấy, xử lý sạch sẽ, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần.
“Cô có quan hệ gì với anh tôi?”
Đàm Hi ngơ ngác.
“Anh tôi, Lục Chinh ấy.” Bổ sung thêm, “Là cái người đưa cô đi vào hôm đó.”
“Ồ.” Cô nàng nào đó hớp một ngụm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi hỏi,“ Nghiến răng, “Hai người có quan hệ gì?”
“Anh thấy chúng tôi có quan hệ gì?” Cô chớp mắt, không nói gì thêm.
“Anh tôi chưa bao giờ ôm người phụ nữ nào.” Ngừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, “Còn cô, là ngoại lệ duy nhất tôi thấy.”
“Vậy sao?” Khóe môi cong lên, lông mày cong cong, có một mùi hương ngọt ngào lên men trong không khí.
Tống Bạch lại thấy ê răng, “Nhìn dáng vẻ của cô kìa, có buồn nôn không cơ chứ?!”
“So với quả dưa chuột công cộng cứ mở miệng ra là chơi gái thì tôi cảm thấy bản thân mình không được coi là ghê tởm chút nào!”
“Cô sẽ không có cơ hội đâu! Anh ấy không thích loại người như cô.”
“Vậy anh ấy thích kiểu nào?” Đàm Hi thấy khá hứng thú, chống cằm, đôi mắt to chớp chớp.
Tống Bạch vội nghiêng đầu, không dám nhìn thêm, ánh mắt của người phụ nữ này có độc!
“Anh ấy thích dạng tiểu thư khuê các, tri thư đạt lí.”
“Ồ?” Ánh mắt Đàm Hi tối lại, “Có căn cứ gì không?”
“Lúc anh ấy còn nhỏ, thích cùng…” Đột nhiên ngừng lại, “Á à, con nhóc cô muốn moi thông tin từ tôi à, mơ đi!”
Đàm Hi trợ mắt khinh thường, “Không nói thì thôi!”
Đứng dậy, xách túi rời đi.
“Này, anh tôi không ưng cô, còn tôi cảm thấy… khá được, hai chúng ta…”
“Ngừng lại! Tuyệt đối đừng nói hai chúng ta gì gì đó, bà đây… không thân với anh!”
Tống Bạch bực bội, trừng mắt nhìn cô, nghiến răng ken két.
“Giả vờ cái gì? Tôi không tin cô chưa từng lên giường bao giờ!”
Hắn thường chỉ cùng xử… nhưng còn cô, có thể xem như ngoại lệ, người phụ này rất thú vị.
Đàm Hi lười nói nhảm với hắn.
Thật ra, trong lòng thấy khá bực bội, gần đây vận đào hoa có phải hơi quá mạnh rồi không?
Nội trong ba ngày, có hai người đàn ông muốn kéo cô thành bạn giường.
Nhìn cô giống kiểu con gái có thể ăn nằm mọi lúc mọi nơi sao?
Lúc Đàm Hi ra khỏi quán cà phê, Tống Bạch vẫn đang chửi mắng vì thấy không cam lòng…
“Cô hãy từ bỏ đi! Chắc chắn không có cửa đâu! Còn lâu anh tôi mới thích cô …”
Anh ta nói, Lục Chinh thích kiểu con gái tri thư đạt lý à?
Hai bằng thạc sĩ Stanford đã đủ tri thư, đủ đạt lý chưa?
Còn về, tiêu thư khuê các ấy mà…
Gia cảnh nhà họ Đàm vốn không tồi, ít ra cũng có công ty đã lên sàn, còn về khuê các…
Sau này cô sẽ cố gắng thêm, cũng không phải không có khả năng.
Người đàn ông cười nhạt, từ cửa phòng bao đi đến chỗ hai người ọ, thân hình cao lớn nhưng lại không quá cường tráng, làn da trắng nõn mang theo vài phần dịu dàng và nho nhã, nhìn sơ qua trông giống y như hoa mỹ nam trong phim Hàn Quốc.
Nhưng đôi mắt đó lại vừa tà ác vừa ngông cuồng, cằm hếch lên, một cảm giác ưu việt được trời ban cho.
“Lại gặp nhau rồi, Đàm Hi.” Tống Bạch giơ hai tay ra, giống như chuẩn bị đón tiếp người yêu của mình.
Cô thấy ớn lạnh, cười hừ hừ hai tiếng.
“Đúng là một cô bé thông minh, lại bị cô lừa rồi!” Anh ta ngồi xổm xuống, ngang tầm với cô, bốn mắt nhìn nhau, ý cười ngập tràn trong đôi mắt.
“Cô bé?” Đàm Hi bĩu môi, “Thằng nhóc ranh như anh được bao tuổi mà bày đặt ra bộ già dặn giống ông già thế?”
Khóe môi Tống Bạch giật giật.
Đàm Hi liếc mắt, người này cùng lắm mới hơn 20 tuổi, nhưng không quá 25, khuôn mặt còn rất non nớt, vậy mà lại cứ thích làm ra vẻ ông cụ non, cảm giác mâu thuẫn không hề nhẹ chút nào.
“Trông chả ra cái thể thống gì hết.”
“Cô ấy, miệng thối hoắc.”
“Còn anh, lòng dạ độc ác.”
“Chậc, tôi mà lòng dạ độc ác sao? Nói chuyện phải có chứng cứ đấy nhé!”
“Đừng có nói với tôi rằng anh không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nhé? Nhưng anh giả vờ không thấy, cũng không có ý kiến gì, để cho đám người đó đánh bạn tôi, chơi trò mượn dao giết người cũng đẹp lắm!”
Tống Bạch nhíu mày, lúc này mới nhìn sang Phì Tử, nhưng lại dời tầm mắt đi rất nhanh, giống như có thứ gì đó làm ô uế đôi mắt của anh ta lắm ấy.
“Con lợn này là bạn cô ư?” Ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.
Sắc mặt Đàm Hi trầm xuống, “Có biết nói tiếng người không?”
“Được!” Anh ta chỉnh cổ áo, “Tên này, bạn cô?”
“Hỏi thừa!” Đảo mắt khinh thường.
“Nghe giọng điệu của cô thì giống như tôi cố ý chơi hắn vậy?”
“Không có sự ngầm đồng ý của anh, tụi kia dám đứng ra hay sao?”
“Hờ, vậy thì tôi chỉ có thể nói, hắn đáng đời!” Ánh mắt trào phúng, trừng mắt nhìn Phì Tử, ánh mắt của Phì Tử hốt hoảng.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Phì Tử, trả lời đi!” Sắc mặt Đàm Hi trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng trầm xuống.
“Nó muốn phỗng tay trên của ông đây, chơi người đàn bà của tôi.” Tống Bạch lên tiếng.
“Tôi không có! Rõ ràng là anh muốn bóp chết Tiểu Huệ, tôi…”
“Tiểu Huệ? Tên gọi nghe buồn nôn quá! Mày cũng bò lên giường của con điếm đó rồi à? Chậc chậc, không ngờ mắt thẩm mỹ của cô ta lại tệ thế này, khiến ông đây cảm thấy ghê tởm…”
“Mày câm miệng! Chúng tao không có gì hết! Rất trong sạch!” Phì Tử đỏ bừng mặt, thở dốc như trâu.
Đàm Hi nghe đến đây thì hiểu ra hết!
Đánh cả buổi cũng không rên tiếng nào, còn nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng trở nên chính trực rồi, thì ra là thể hiện cho phụ nữ xem, không muốn mất mặt. Cũng may là hắn có thể nhịn được, bị đánh thành ra thế này mà vẫn có thể chịu đựng, không hề kêu rên tiếng nào.
“Trong sạch á?” Cười đầy quái dị, Tống Bạch nhìn hắn như đang nhìn một thằng ngốc, Đàm Hi thầm thấy không ổn, muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa.
“Một con điếm bị không biết bao nhiêu thằng chơi qua mà còn trong sạch sao? Đúng là câu chuyện nực cười nhất mà tao từng nghe được!”
“Mày…” Phì Tử tức điên lên, tim gan phèo phổi đau đớn, còn đau hơn lúc nãy bị đánh!
Những điều tên này nói ra đều là phân chó! Tiểu Huệ rất tốt, cô ấy chứa chấp hắn, còn nấu cơm cho hắn, nụ cười vừa dịu dàng vừa ấm áp.
“Mày nói bậy! Không được sỉ nhục cô ấy!”
Tống Bạch bĩu môi, nhìn hắn như nhìn một thằng hề, đột nhiên khóe môi cong lên, vẫy tay về phía trong phòng, “Qua đây!”
Đàm Hi biết, tên này sẽ không chịu để yên dễ dàng như vậy.
Còn Phì Tử, hơi thở hắn nặng nề, tay chân luống cuống không biết nên đặt ở đâu.
Một cô gái cúi gằm mặt xuất hiện bên ngưỡng cửa, chùn bước.
“Qua đây!” Tống Bạch lạnh mặt.
Cô gái run lên, rón rén đi đến bên cạnh anh ta, kết quả lại bị anh ta đẩy một cái, ngã thẳng về hướng của Phì Tử.
“Nhìn đi, người này có phải là một trong số các khách hàng của cô không?” Tống Bạch nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng đều, cười ghê tởm.
Sắc mặt Phì Tử trắng bệch, cánh môi run rẩy.
Lúc cô gái ngã xuống, cô ta dùng tay chống dưới đất, rên lên một tiếng, cuối cùng vẫn giữ vững được cơ thể, không đập trúng Phì Tử.
Đàm Hi nhìn đôi má đỏ bừng của cô ta, cằm và cổ đều có vết bầm tím, quần áo ướt sũng dính vào người, nhìn vô cùng thê thảm.
Khẽ nhăn mày, cô không có thói quen xen vào cuộc sống của người khác, huống hồ cô vốn không quen biết cô Tiểu Huệ này, cũng không có tư cách bất bình thay cô ta, nhưng vẫn thấy khinh thường khi nhìn vào ánh mắt của Tống Bạch.
Đàn ông đánh phụ nữ không phải là thứ đồ tốt đẹp gì, ví dụ như tên Tần Thiên Lâm.
Tống Bạch hình như hiểu được, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, khẽ ho hai tiếng, “Người đàn bà này hại tôi thua cược, mất hết mặt mũi, tôi đánh cô ta thì đã sao nào?”
Huống hồ, khi hắn đem người ta ra khỏi Ngân Ổ, tiền chỉ đưa nhiều chứ không ít.
Nghe thấy những lời giải thích tương tự thế này, Đàm Hi không bày tỏ thái độ gì thêm.
Đây chính là tật xấu của đám con nhà giàu, chỉ cần bỏ tiền thì đó chính là đồ của tôi, mặc kệ là người hay vật, đều có quyền xử lý nó!
Cô cũng từng bá đạo hống hách như thế, cho nên, không thấy khó hiểu với kiểu suy nghĩ của Tống Bạch, nhưng cô cũng không dám gật đầu đồng tình.
Chỉ có thể nói, Tống Bạch còn quá trẻ, làm gì cũng đều quen cái thói khoe mẽ ra ngoài.
“Ấu trĩ!”
“Cô nói gì?” Tống Bạch xù lông.
Đàm Hi hừ lạnh, nhìn anh ta một cái, khinh thường quay đầu đi.
Còn ở đầu kia, Phì Tử dùng cánh tay bị trật khớp đỡ lấy cô gái, nhưng lại bị cô ta né ra.
“Không sao, anh bị thương, tôi tự làm được.” Giọng nói nhỏ nhẹ, có chứa đựng yếu tố tình cảm dịu dàng.
Nói xong, cô ta tự bò dậy, vén phần tóc phủ trước trán và tai.
“Cậu Ba, tôi có thể… đưa bạn đi bệnh viện không?” Cô gái cúi đầu, bờ vai nhỏ gầy hơi khom xuống, vừa lên tiếng, giọng nói run lên.
Tống Bạch tức giận, cười lạnh: “Muốn nối lại tình xưa với khách quen à? Tiểu Huệ à Tiểu Huệ, mắt nhìn người của cô cũng thật là… tệ quá!”
Phì Tử siết chặt nắm tay, mặt lúc xanh lúc trắng.
Cô gái cũng không nói gì, đứng yên tại chỗ, vẫn giữ tư thế đứng cúi đầu, để mặc cho anh ta nói gì thì nói.
“Từ lúc cô ra đây đến bây giờ vẫn chưa được ba tiếng, cô mà đi sẽ xem như bỏ việc, theo quy tắc, tôi có thể yêu cầu Ngân Ổ hoàn tiền, cô nghĩ kỹ chưa?”
Mặt Đàm Hi trầm xuống, đây không chỉ là việc hoàn tiền, chỉ sợ còn có những trò trừng phạt khác.
Một nơi như hộp đêm, thủ đoạn dạy dỗ không hề tầm thường, một má mì trong đó có thể bằng vài mụ vú Dung chứ chẳng chơi.
Quả nhiên, cô gái run lên, lông mi cũng run rẩy đầy lo lắng.
“Em không cần phải lo, anh có thể tự đi được!” Phì Tử mở miệng, miệng viết thương rách ra, máu chảy tràn.
Hắn dựa vào tường và đứng lên, “Nhìn đi, không sao hết.” Cho dù mồ hôi có tuôn như mưa, hắn cũng không hề kêu đau một tiếng nào.
Tống Bạch chép miệng, nhìn có vẻ khá hứng thú, ánh sáng xấu xa tuôn ra từ đáy mắt.
“Nghĩ kỹ chưa? Người thông minh đều biết phải chọn thế nào.” Anh ta vươn tay ôm lấy vai cô ta, ra vẻ thân thiết, “Hầu hạ ông đây cho tốt, cưng không cần phải lo về thành tích tháng này.”
Ánh mắt Phì Tử thống khổ, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đàm Hi.
Chị, giúp em.
Đàm Hi đỡ lấy hắn, đi ra ngoài.
“Không, cảm ơn cậu Ba, tôi sẽ gọi điện thoại kêu họ chuẩn bị tiền, cậu có thể đòi lại bất cứ lúc nào.”
Nói xong, chạy theo, đỡ lấy một cánh tay khác của Phì Tử.
“Chậm một chút, tôi đỡ anh.” Giọng nói nhỏ nhẹ, ẩn chứa sự hổ thẹn, “Lần sau đừng ra mặt thay tôi nữa…”
Đàm Hi hơi kinh ngạc, lúc này mới nhìn thẳng sang cô gái ấy, chạm phải ánh mắt nhìn qua của đối phương, cô cười, gật đầu.
Cô ta cũng cười, gương mặt có vài phần non nớt, để lộ ra một chiếc răng khểnh.
Hai người cùng đỡ Phì Tử lên xe taxi, dưới cái nắng gắt giữa trưa, hai người đều chảy đầy mồ hôi.
Tiểu Huệ lên xe theo, Đàm Hi vẫy tay với cô ta, “Cô chăm sóc tốt cho Phì Tử, tôi không đi nữa, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Sau đó rút một sấp tiền trong túi ra, nhét vào tay cô ta, “Chỗ này chắc khoảng 1000 tệ, cứ trả tiền thuốc men trước, còn lại tính sau.”
“Không cần.” Cô ta đẩy về, “Tôi có.”
Đàm Hi cũng không miễn cưỡng, “Chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
“Cô yên tâm… với cả, cảm ơn cô.”
“Cảm ơn?” Đàm Hi nhướng mày.
“Là cô đã cứu anh Mập.”
Lúc đó, cô ta bị Tống Bạch nhốt trong phòng, suýt bị bóp cổ đến tắt thở, nghe tiếng đánh đấm ở bên ngoài mà cứ cảm thấy hối hận không thôi.
Nếu không phải tại cô ta, anh Mập cũng sẽ không trở nên thế này.
Xe vừa lăn bánh thì Ân Hoán dẫn theo một đám người hung hăng đi tới từ phía bên đường, chiếc áo khoác jacket đen bóng, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng kia, đừng nói chứ, thật sự cũng có một chút uy phong của đại ca giang hồ đấy.
“Vào trong rồi nói.” Đàm Hi xoay đầu, đi vào trong nhà hàng.
Ân Hoán dặn dò, kêu mọi người giải tán trước, sau đó đi vào theo.
Vừa vào phòng, hắn cởi áo khoác ra, vắt trên ghế, tiện tay hạ nhiệt độ điều hòa xuống hai độ.
“Tôi còn tưởng anh không thấy nóng chứ?”
“Có nước không?”
Đàm Hi chỉ vào bát ngân nhĩ lạnh trên bàn, “Đủ dùng chứ?”
“Cũng được.”
Uống ừng ực vào bụng, mới thấy đỡ hơn phần nào.
“Ra tay rồi à?”
“Ừ. Chúng tôi vừa đến thì gặp người đám người đó đang đi ra, chúng tôi chuẩn bị sẵn vài cái bao bố theo như cô nói, trùm thẳng lên người tụi nó, đảm bảo ba mẹ tụi nó sẽ nhận không ra!”
“Không bị người ta thấy mặt chứ?”
“Đám Nhất Sơn lái xe máy tới, ai cũng đội mũ bảo hiểm, chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Còn anh?”
“Tôi đợi đến khi trùm bao bố rồi mới đi ra, bọn chúng càng không thể nhìn thấy.”
Đàm Hi vừa nghe thì biết đây là một tên lõi đời, biết rất rõ nên làm như thế nào.
Ân Hoán như biết được suy nghĩ của cô, ho nhẹ hai tiếng, “Việc này bình thường thôi.”
Những tên du côn không có tổ chức, không có địa bàn, không có băng đảng như bọn họ, xảy ra chuyện cũng chẳng có ai gánh giùm, có thể lăn lộn được tới hôm nay, ai mà không có cách suy nghĩ và nhìn nhận của mình? Chiêu này tuy không đủ quang minh lỗi lạc nhưng có thể thấy ngay được hiệu quả.
Chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, chuồn đi kịp lúc thì không sợ bị điều tra ra được gì.
Nhưng phần lớn đều phải xem “đối tượng” là ai trước đã, nếu đối phương là người thuộc giới anh chị, họ cũng chẳng dám tùy tiện động vào.
Còn những tên công tử nhà giàu, tầng lớp “nhị thế tổ” thì dư sức xử được.
“Cô chuẩn bị khi nào ra tay với bên Ngụy Cương?”
“Không cần.”
“Cô muốn nuốt lời?” Mi tâm nhăn đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi.
Đàm Hi liếc nhìn hắn, “Ý của tôi là, không cần chúng ta phải đích thân ra tay“.
“Cô không định thuê sát thủ đấy chứ?”
Đàm Hi: “…”
“Chẳng lẽ không phải?”
Đó! Lại thêm một tên fan não tàn của dòng phim chưởng Hong Kong nữa.
“Đừng nói với tôi rằng, cô định tìm bà đồng đâm hình nộm đó nhé?”
Đàm Hi: “…”
Hắn ta gãi đầu, cảm thấy bực bội: “Không đoán nữa, cô nói thẳng luôn đi.”
“Tối nay đi tới phố Thanh Đồng ở phía bắc, đợi xem kịch hay!” Đàm Hi hớp một ngụm trà, bộ dáng ung dung.
“Phía bắc? Địa bàn của Lôi lão đại?”
“Ừ.”
“Tôi vẫn còn có việc, phải đi trước, kêu anh em của anh vào đây, tôi gọi món mới. Ăn xong rồi nhớ tìm hai người đi đến bệnh viện canh chừng cho Phì Tử, khoan hãy thông báo chuyện này cho chú Lâm và thím béo.”
Sau đó, chỉ vào mấy hộp thức ăn to nhỏ khác nhau ở trên bàn, “Cái này đưa đến nhà thím béo.”
Đàm Hi đi đến bên cửa, Ân Hoán đột nhiên lên tiếng, “Tôi không hiểu.”
Cô xoay người lại, “Nói.”
“Nhìn bề ngoài trông cô không thiếu thứ gì, bọn côn đồ nghèo chúng tôi có thể giúp được gì cho cô chứ?”
“Anh cũng nói là nhìn bề ngoài tôi không thiếu thứ gì, nhưng cũng chỉ là… NHÌN BỀ NGOÀI mà thôi.”
“Có thể nói rõ hơn không, cho tôi một cơ sở nhất định?”
Im lặng trong phút chốc, “Xin lỗi, tạm thời không thể nói cho anh được.”
Hắn ta nhăn mày, ánh mắt tối sầm.
“Ân Hoán.”
Ân Hoán ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Muốn vượt trội hơn người, thì phải học được mạo hiểm thích đáng.”
Đàm Hi nói xong, đi thẳng ra ngoài.
Trong phòng, hắn ta ngồi im như tượng, một lúc saua, ánh mắt chăm chú, móc điện thoại ra.
“Nhất Sơn, kêu anh em tới đây ăn cơm. Chị… Đàm mời.”
…
Đàm Hi đi xuống lầu, đến quầy tiếp tân thanh toán thì lại được thông báo rằng đã có người thanh toán thay cô rồi.
“Ai thanh toán vậy?”
“Tôi“. Người đàn ông bước đến, dừng lại trước mặt cô.
“Cậu Ba.” Giám đốc nhà hàng gật đầu cúi người.
“Anh có lòng tốt thế sao?” Đàm Hi nhướng mày.
“Mặc kệ tôi có lòng tốt hay xấu, sự thật là… tôi đã mời cô ăn một bữa cơm.”
“Cho nên sao?”
“Bây giờ tôi thấy khát, cô mời tôi uống cà phê xem như đáp lại đi.”
“Tôi có thể tự trả được.” Đàm Hi làm động tác móc tiền ra.
“Cô cứ phải ngoan cố với tôi mới được à?”
“Sao tôi dám thế chứ?” Cô mỉm cười, nhưng đáy mắt lại chứa sự châm chọc khó giấu được.
“Cô không dám? Lần trước, người dùng mảnh vỡ thủy tinh đè vào đây là ai ấy nhỉ?” Tống Bạch chỉ vào cổ mình.
“Là do anh muốn bỏ thuốc ức hiếp tôi thôi.”
“Mẹ kiếp!” Tống Bạch bực bội, “Chuyện đó ông đây KHÔNG BIẾT, thằng ngốc Triệu Bân nghĩ rằng tôi có ý với cô nên mới tự chủ trương làm thế.”
“Anh còn dám nói, chẳng lẽ anh không có suy nghĩ ỡm ờ, giả bộ từ chối hay sao?”
“Tôi có! Dâng lên cửa miễn phí, có đồ ngốc mới không muốn!”
Đàm Hi chép miệng, bày ra bộ dạng “Tôi biết sẽ như thế mà”, nhưng thằng nhãi này cũng thành thật phết.
“Hờ hờ, vậy thì thật ngại quá, bà đây phải bảo vệ sự trong sạch của mình, nên chỉ đành hi sinh anh.”
Tống Bạch càng bực bội hơn.
“Tôi mặc kệ, cô hại tôi bị để lại sẹo, nên phải mời tôi uống cà phê.”
Cô rất muốn hỏi, để lại sẹo và cà phê có mối liên quan gì với nhau không?
Nửa kéo nửa đẩy, Đàm Hi bị hắn kéo vào một quán cà phê bên cạnh.
Rất rõ ràng, người này đã có âm mưu sẵn từ trước.
Nếu đã đến rồi, cô cũng định nói hết cho rõ ràng, “Buông tay, tôi tự đi.”
Mẹ kiếp! Cứ như thợ mổ kéo lợn đi trước mặt đám đông vậy đó, mất mặt chết đi được!
Đàm Hi che mặt, chọn một vị trí vắng vẻ trong quán.
Hai người ngồi xuống.
“Nói, anh muốn làm gì?” Đi thẳng vào vấn đề.
Tống Bạch bình tĩnh lại, nở một nụ cười dịu dàng vô hại, người này có làn da trắng nên có thể thấy rất rõ các đường gân xanh dưới cằm.
“Uống ly cà phê thôi mà, nếu… cô muốn làm gì đó, cũng không phải không thể, chúng ta phải đổi một nơi khác.”
Luồng khí cợt nhả xông thẳng vào mặt, giống như khi khổng tước cầu hoan, nó sẽ cố gắng thể hiện hết mình.
Đáng tiếc, đối tượng mà anh ta gặp phải lại là Đàm Hi.
“Lúc nãy còn chơi đàn bà xong, chưa được nửa tiếng mà anh đã lại đi thả thính khắp nơi rồi, chậc chậc...” Lắc đầu, nhìn lên nhìn xuống hai cái, “Anh thèm khát đến cỡ nào vậy?”
“Sặc… khụ khụ! Khụ khụ!”
May mà Đàm Hi né nhanh, không bị phun lên người, ngoắc tay, “Phục vụ, lấy túi khăn ướt qua đây. À, lấy thêm một ly Mocha nữa.”
“Khụ khụ… Tôi không uống mocha.”
“Tôi có nói gọi cho anh uống à?” Tuy cô đã né được nhưng ly nước thì không may như thế, nếu không đổi, chẳng lẽ cô phải uống nước bọt của hắn à?
Tống Bạch: “…”
“Cà phê uống xong rồi, mời cũng mời rồi, mối ân oán của chúng ta đến đây là kết thúc, OK? Nếu anh không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Đợi chút! Cô… biết tôi là ai không?”
“Họ Tống, thường gọi cậu Ba Tống.”
Trong lòng anh ta như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Hít thở sâu, cười, “Tên tôi là Tống Bạch, Bạch trong mây trắng lững lờ.”
“Ồ, thật ra anh có thể nói là Bạch trong trong trắng, hoặc Bạch trong ngốc nghếch. Như vậy sẽ càng dễ hiểu hơn, dù sao người dưới quê như tôi ít được ăn học, không biết nói mấy câu văn vẻ.”
Câu nào cũng mang theo gai ngọn, khiến con tim bé nhỏ của Tống Bạch chảy máu đầm đìa.
“Tống Bạch? Ừ…” Như đang suy nghĩ, thỉnh thoảng gật đầu, “Nếu như đảo ngược lại sẽ là cho không, ồ tôi biết rồi, chắc chắc anh được người nhà anh nhặt về!”
Đậu xanh! Có mà cô được nhặt về ấy! Cả nhà cô đều được nhặt về!
….
“Vậy cô biết thân phận của tôi không?”
Gật đầu, “Nghề chính, hoa hoa công tử. Nghề phụ, ăn chơi trác táng, cờ bạc gái gú.”
“Tôi là cậu chủ út của nhà họ Bạch!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn bổ cái đầu cô ta ra xem thử bên trong cấu tạo ra sao, sao có thể kỳ cục đến thế!
“Cậu chủ? Thế không phải là hoa hoa công tử à?” Đàm Hi bĩu môi, tỏ vẻ tự tin rằng “anh ngốc nhưng tôi không ngốc“.
“Trọng điểm tôi muốn nhấn mạnh là nhà họ Tống! Tống gia! Không phải cậu chủ!”
“Nhà họ Tống?” Đàm Hi kinh ngạc, đánh giá anh ta bằng một ánh mắt hoàn toàn mới.
Tống Bạch bĩu môi, bây giờ đã biết lai lịch của ông đây bất phàm rồi chứ gì?
Hừ!
Không có người phụ nữ nào anh ta không đốn ngã được!
Nhưng, vào giây tiếp theo…
“Không ngờ loại người như anh còn có thể cùng họ với vĩ nhân?! Chỉ hi vọng đồng chí Tống Khánh Linh trên trời có linh thiêng, đừng trách móc anh…”
Tống Bạch ngơ ngác.
“Quả nhiên, khuôn mặt méo mó đến cực điểm thì sẽ chẳng có biểu cảm gì hết.” Đàm Hi nhìn anh ta, gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Tống Bạch: Tôi có thể chọn “go die” (đi chết) không?
Nhân viên trong tiệm đưa mocha tới, cười tươi rói, “Mời quý khách dùng thong thả. Đây là khăn ướt cô cần.”
“Ừ, cho anh ta.” Chu môi về phía Tống Bạch.
“Thưa anh.”
Không phản ứng.
“Anh ơi?”
Lúng túng nhận lấy, xử lý sạch sẽ, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần.
“Cô có quan hệ gì với anh tôi?”
Đàm Hi ngơ ngác.
“Anh tôi, Lục Chinh ấy.” Bổ sung thêm, “Là cái người đưa cô đi vào hôm đó.”
“Ồ.” Cô nàng nào đó hớp một ngụm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi hỏi,“ Nghiến răng, “Hai người có quan hệ gì?”
“Anh thấy chúng tôi có quan hệ gì?” Cô chớp mắt, không nói gì thêm.
“Anh tôi chưa bao giờ ôm người phụ nữ nào.” Ngừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, “Còn cô, là ngoại lệ duy nhất tôi thấy.”
“Vậy sao?” Khóe môi cong lên, lông mày cong cong, có một mùi hương ngọt ngào lên men trong không khí.
Tống Bạch lại thấy ê răng, “Nhìn dáng vẻ của cô kìa, có buồn nôn không cơ chứ?!”
“So với quả dưa chuột công cộng cứ mở miệng ra là chơi gái thì tôi cảm thấy bản thân mình không được coi là ghê tởm chút nào!”
“Cô sẽ không có cơ hội đâu! Anh ấy không thích loại người như cô.”
“Vậy anh ấy thích kiểu nào?” Đàm Hi thấy khá hứng thú, chống cằm, đôi mắt to chớp chớp.
Tống Bạch vội nghiêng đầu, không dám nhìn thêm, ánh mắt của người phụ nữ này có độc!
“Anh ấy thích dạng tiểu thư khuê các, tri thư đạt lí.”
“Ồ?” Ánh mắt Đàm Hi tối lại, “Có căn cứ gì không?”
“Lúc anh ấy còn nhỏ, thích cùng…” Đột nhiên ngừng lại, “Á à, con nhóc cô muốn moi thông tin từ tôi à, mơ đi!”
Đàm Hi trợ mắt khinh thường, “Không nói thì thôi!”
Đứng dậy, xách túi rời đi.
“Này, anh tôi không ưng cô, còn tôi cảm thấy… khá được, hai chúng ta…”
“Ngừng lại! Tuyệt đối đừng nói hai chúng ta gì gì đó, bà đây… không thân với anh!”
Tống Bạch bực bội, trừng mắt nhìn cô, nghiến răng ken két.
“Giả vờ cái gì? Tôi không tin cô chưa từng lên giường bao giờ!”
Hắn thường chỉ cùng xử… nhưng còn cô, có thể xem như ngoại lệ, người phụ này rất thú vị.
Đàm Hi lười nói nhảm với hắn.
Thật ra, trong lòng thấy khá bực bội, gần đây vận đào hoa có phải hơi quá mạnh rồi không?
Nội trong ba ngày, có hai người đàn ông muốn kéo cô thành bạn giường.
Nhìn cô giống kiểu con gái có thể ăn nằm mọi lúc mọi nơi sao?
Lúc Đàm Hi ra khỏi quán cà phê, Tống Bạch vẫn đang chửi mắng vì thấy không cam lòng…
“Cô hãy từ bỏ đi! Chắc chắn không có cửa đâu! Còn lâu anh tôi mới thích cô …”
Anh ta nói, Lục Chinh thích kiểu con gái tri thư đạt lý à?
Hai bằng thạc sĩ Stanford đã đủ tri thư, đủ đạt lý chưa?
Còn về, tiêu thư khuê các ấy mà…
Gia cảnh nhà họ Đàm vốn không tồi, ít ra cũng có công ty đã lên sàn, còn về khuê các…
Sau này cô sẽ cố gắng thêm, cũng không phải không có khả năng.