Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-113
Chương 106: phì tử bị đánh hội đồng , đàm hi cứu nguy
“Chị!” Phì Tử đứng ở bên đường hươ tay với cô.
Đàm Hi nhét điện thoại vào trong túi, cánh môi khẽ cong tiết lộ tâm trạng của cô đang rất tốt.
“Chị, hình như chị rất vui hay sao thế ạ?” Chiếc áo thun màu xám rộng thùng thình của Phì Tử đã bị mồ hôi làm cho ướt hết, dính bết vào sau lưng và trước ngực.
Đàm Hi vứt cho hắn một chai nước lạnh, lại rút thêm ăn ướt từ trong túi ra.
Phì Tử cười ngốc, giơ tay ra nhận lấy.
Đàm Hi có đặt một phòng riêng ở nhà hàng ở phía sau, cô dẫn hắn đi vào.
“Chị, chúng ta đi đâu thế?”
“Đi ăn cơm trưa đã.”
“Ồ. Hôm nay tâm trạng của chị khá tốt nhỉ?”
“Ừ! Đúng là khá tốt!”
“Là bởi vì sắp xử lý được Ngụy Cương ạ?”
“Ngụy Cương? Hắn là cái thá gì, cũng đáng để chị đây vui sao?”
Phì Tử lau mồ hôi, “Thế tại sao chị vui?”
“Trước đây chị bắn chim điêu nhưng không trúng, hôm nay đại điêu tự tới tặng cho chị vài cọng lông, chị có thể không vui sao?”
“Là sao ạ? Chim điêu á?!” Phì Tử không hiểu gì, dáng vẻ ngốc nghếch trông giống McDull.
Đàm Hi trợn mắt khinh thường, lười để ý đến hắn.
“Hôm qua chị xem “Anh Hùng Xạ Điêu” hả? Mơ thấy Quách Tĩnh? Hay Dương Khang?”
“…”
Đàm Hi dẫn Phì Tử đi vào cửa chính, nhân viên tiếp đón cười tươi như hoa…
“Hoan nghênh quý khách.”
Vừa vào sảnh lớn, mọi nơi đều nguy nga tráng lệ, Phì Tử nuốt nước bọt, bỗng nhiên thấy hối hận khi ăn mặc kiểu này ra ngoài.
“Chị, chỗ này có phải hơi bị quá sang chảnh rồi không?”
“Chị mời cậu.” Đàm Hi cho rằng hắn lo lắng về chuyền tiền bạc nên chẳng thèm ngẩng đầu lên.
“Không phải… em thấy, nếu chúng ta đã ra ngoài để bàn bạc chuyện lớn thì không nên chọn nơi sang trọng thế này. Trong phim cảnh sát, không phải mấy vai cấp trên và gián điệp đều chọn bàn bạc ở trong nhà trọ hoặc nhà kho bỏ hoang sao?”
Đàm Hi bị hắn chọc đến buồn cười, “Cậu là cảnh sát hả?”
Lắc đầu.
“Cậu là giám điệp sao?”
Lắc đầu càng mạnh hơn.
“Vậy đi nhà trọ làm gì? Trời vừa nóng lại không có điều hòa, còn nhà kho nữa… cậu nghĩ trong thành phố tấc đất tấc vàng này có thể có mấy cái nhà kho cho cậu bỏ hoang hả? Ngốc!”
“Hi hi hi..” Phì Tử lắc đầu, “Hình như cũng đúng.”
“Sau này ít xem mấy cái phim đó đi, chúng toàn cường điệu chủ nghĩa anh hùng, người đâu phải bằng sắt, cậu thử nhảy xuống xe coi có bị ngã chết không?”
“Được, sau này em không xem nữa.”
“Phì Tử…” Đàm Hi đột nhiên ngừng cười, nhìn thẳng vào hắn, “Cậu phải nhớ kỹ, không có ai là vô địch, mọi người đều làm bằng máu thịt, trước khi quyết định bất cứ điều gì, đừng nghĩ mình quá can đảm, cũng đừng xem mình là anh hùng cứu thế. Có thể dùng miệng thì đừng ra tay, nếu phải động thủ, thì cậu phải xem tình hình, nếu đối thủ không mạnh hơn cậu thì cậu cứ xử đẹp nó, đánh vào chỗ hiểm, nhưng nếu lỡ đối thủ mạnh hơn cậu thì cậu phải chạy, lúc cần thiết, nhớ phải tìm tới cảnh sát mới được.”
Phì Tử không ngốc, Đàm Hi nghiêm túc như vậy, hắn ít nhiều cũng có thể nghe hiểu được đạo lý bên trong đó, trong lòng bỗng ấm lên, vành mắt trở nên đỏ ửng.
“Chị, chị là chị ruột của em… hu hu hu…”
Đàm Hi bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét, “Cậu là đàn ông mà không thấy xấu hổ gì hả, còn khóc nữa?”
“Em… em thấy cảm động quá đó mà! Đại ca mà em theo trước đây cứ bắt em xông lên, chém giết các kiểu, sau này gặp được anh Hoán, anh ấy dẫn đám lưu manh tụi em tìm công việc, nhận công trình. Bây giờ lại gặp được chị…”
Tuy hắn nói năng hơi lộn xộn nhưng Đàm Hi vẫn hiểu được.
“Phì Tử à, mỗi người đều có thời trẻ tuổi ngông cuồng, bây giờ bởi vì cậu không thể ngông cuồng lên đợc, nên mới đau buồn căm giận đúng không?”
Phì Tử: “…”
“Được rồi được rồi, tuy cậu nặng thật, nhưng cố gắng một chút cũng chưa hẳn là không có hy vọng, vậy nhé ~”
Cảm động, ấm áp gì gì đó đều biến mất hết sạch sẽ.
“Chị, chị đang mỉa mai em.”
“Cái này gọi là rèn luyện, cậu đếch hiểu cái gì hết!”
Phì Tử: “…”
Không lâu sau, phục vụ mang món ăn lên, bày đầy một bàn.
“Có phải nhiều quá rồi không?”
Đàm Hi đánh giá hắn, “Không phải là cậu ăn rất khỏe sao?”
Phì Tử điên lên, hắn có thể ăn, nhưng không thể ăn nhiều đến thế!
“Được rồi, mời cậu ăn cơm mà cậu cứ như đau khổ lắm vậy, có kêu cậu phải ăn hết sạch đâu.” Đàm Hi bĩu môi, rót hai ly rượu đỏ, đẩy một ly cho cậu ta, “Thử xem?”
“Hi hi hi… thứ này em chưa uống qua bao giờ! Đắt lắm đúng không?”
“Đắt quá chị đây không chi nổi, rẻ lắm.”
Phì Tử ồ một tiếng, một ngụm uống sạch, uống cứ như uống Sprite.
May mà Đàm Hi không dùng ly đế cao mà dùng loại ly thủy tinh để uống rượu trắng, khá là kỳ lạ, tuy có hơi thô một chút…
“Chị, những món em không ăn hết có thể gói lại mang về không?”
“Có thể!”
Đàm Hi chẳng ăn bao nhiêu, ngược lại Phì Tử ăn khá nhiều, vừa ăn vừa khen, cứ như hóa thân thành người đại diện.
“Nói xem, cậu đã truyền thông tin qua cho Lôi lão đại bên đó chưa?” Thấy hắn ăn cũng sắp no, Đàm Hi mới lên tiếng hỏi.
Phì Tử lấy tay quệt miệng, lại nốc hết nửa ly rượu vào bụng, “Chị cứ yên tâm, em đã tung tin ra rồi, sớm muộn gì Lôi lão đại cũng sẽ điều tra tới Ngụy Cương, đến lúc đó, he he…”
“Sao cậu móc nối được vậy?”
“Em… quen một cô nàng, làm việc ở Ngân Ổ, bây giờ cô ấy sống… sống cũng không tệ, nói chuyện cũng hợp.”
“Cô nàng?” Đàm Hi nhìn dáng vẻ rối rắm của hắn, cong môi, “Cậu và cô ta…”
“Hả? Không có! Tụi em không có gì hết! Cô ấy xinh lắm, sao có thể để ý đến em được…”
“Vậy cậu cho tiền cô ta rồi?”
Phì Tử chậm chạp, “Không ạ!”
“Thế tại sao cô ta lại giúp cậu?”
“Trước đây cô ấy làm việc ở hộp đêm của chỗ chúng em, em từng giúp đỡ cô ấy, cô ấy nói muốn trả ơn…”
Đàm Hi cau mày, giọng điệu nặng nề hơn, “Cậu có chắc chắn là có thể tin được cô ta không? Sẽ không bán đứng cậu chứ?”
“Sẽ không đâu! Tiểu Huệ không phải loại người đó!'
“Tin cô ta thế sao?”
“Em…”
Đàm Hi hiểu, thì ra có người yên đơn phương, một khi đã yêu thầm, ngay cả mạng cũng đều có thể dâng lên được.
“Chị tin em đi, Tiểu Huệ là một cô gái tốt, làm cái nghề đó cũng là do bị ép đến đường cùng, dù sao em… em cũng tin cô ấy!” Phì Tử bồn chồn đến đỏ cả mặt.
Hắn rất sợ Tiểu Huệ bị tổn thương, dù sao, trong mắt hắn, Đàm Hi là một câu đố, không nhìn rõ được, mơ hồ bí ẩn, còn chứa trong người tính tấn công rất mạnh.
Ngay cả hạng người hung dữ như Ngụy Cương cũng không thoát nổi số phận bị cô ấy chơi chiêu sau lưng, huống chi là một cô gái tay không tấc sắt như Tiểu Huệ.
Thái độ của Phì Tử khiến Đàm Hi vô cùng kinh ngạc.
Thì ra người này không phải không biết nổi giận, chỉ là con tim hắn quá rộng lượng, phần lớn thời gian đều chọn cách nhẫn nhịn, không so đo, nhưng khi đụng vào điểm mấu chốt thì hắn sẽ vung móng vuốt nhọn hoắc của mình ra một cách dứt khoát.
Đàm Hi chẹp miệng, nhìn hắn từ đầu tới chân.
Phì Tử dựng tóc gáy, “Chị… chị nhìn… gì đấy?”
“Nhìn cậu.”
“Em?!” Ngón tay chỉ vào mũi, mắt trợn tròn, cười hi hi hai tiếng, “Em có gì đẹp để nhìn đâu?”
“Phì Tử à, lần đầu chị phát hiện ra, thì ra cậu cũng có thể “man” như thế, ồ, man tức là đàn ông đấy”
“Hề hề… thì em vốn dĩ là một người đàn ông mà! Không man thì còn ra gì nữa?”
“Ừ, cậu có giác ngộ này là tốt!”
Được khen, Phì Tử rất vui, hai chân khép lại, giơ tay lên trán sau đó vung ra, một động tác chào kiểu quân đội rất dứt khoát.
“Cảm ơn chị!”
Đàm Hi nghiêm mặt, giả vờ nghiêm túc, vỗ vào bờ vai tròn dày của hắn, “Ráng làm cho tốt, tiền đồ xán lạn!”
“À… chị, chuyện của Tiểu Huệ, chắc chị không để ý đấy chứ?”
“Sao nào, sợ tôi ra tay với cô ta à?” Nhướng mày, cười như không cười.
“Chị, chị không phải loại người đó, em tin chị!”
“Loại người nào?”
Ấp úng nửa ngày, ậm ừ mãi không trả lời được, Phì Tử cắn răng, “Em cũng không nói rõ được, tóm lại, chị không phải là loại người như thế!”
Đàm Hi sờ cằm, không nói gì.
Xem ra, hình tượng của cô vẫn khá là cao lớn…
Nào chỉ cao lớn? Trong mắt Phì Tử, Đàm Hi chính là super woman, cái gì cũng biết, không gì không thể, vô cùng thần bí!
Thậm chí hắn còn đoán rằng, Đàm Hi là bộ đội đặc chủng, bị đồng đội bán đứng, kết quả phải lưu lạc chốn dân gian; hoặc là sát thủ được tổ chức khủng bố quốc tế nào đó huấn luyện ra, không muốn làm cỗ máy giết người nữa nên trốn đi bằng thân thủ của chính mình, từ đó mai danh ẩn tích, trà trộn vào trong thành phố này.
Hắn nói hết những suy nghĩ này cho Đàm Hi nghe, Đàm Hi đánh vào đầu hắn một cái, “Lậm tiểu thuyết rồi phải không? Cút qua bên kia! Bớt nói nhảm cho tôi!”
Cơ thể to lớn lùi lại, mở cửa bỏ chạy, “Chị, uống nhiều rượu quá, đi toilet trước.”
“Cút cút cút!” Đàm Hi xua tay, “Nhớ đóng cửa lại.”
“Vâng ạ!”
Tiện tay với lấy chai rượu, lắc một cái, không thấy gì; dốc ngược chai lại, lắc tiếp, không còn một giọt.
“Biết uống thật…”
Cốc cốc…
“Vào đi!”
Nhân viên phục vụ cười thân thiết, bưng món cuối cùng lên: Canh cá Tứ Xuyên.
“Chúng tôi đã ăn xong rồi!” Đàm Hi lấy khăn ướt từ trong túi ra lau tay, thấy món ăn, cảm thấy hơi khó chịu.
“Bởi vì phòng bếp đột nhiên xảy ra chút vấn đề, cho nên chậm trễ đôi chút, thật sự rất xin lỗi.”
“Có thể trả lại không?”
Nhân viên phục vụ tỏ vẻ khó xử, “Theo quy định, những món đã dọn lên thì không thể trả được…”
“Được rồi, không trả được thì thôi, tôi muốn gói lại mang về!”
Có thể để cho Phì Tử đem về hiếu kính chú thím, nghĩ nghĩ, lại gọi thêm vài món, “Cái lúc nãy tôi nói, thêm món cá này, gói lại hết mang đi.”
“Vậy phải đợi thêm 15 phút, được không ạ?”
“Được.”
Đến khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, nhân viên phục vụ xách theo phần thức ăn đã được đóng gói xong, Đàm Hi mới giật mình phát hiện ra rằng Phì Tử đã đi quá lâu rồi!
Sắc mặt thay đổi, “Toilet nam ở đâu?”
Nhân viên phục vụ hơi ngơ ngác, một lúc sau mới phản ứng trở lại.
“Mẹ kiếp, tôi đang hỏi cậu đấy, trả lời đi!”
“Ra... ra khỏi cửa quẹo phải…”
Túm lấy túi xách, chạy lướt qua như một cơn gió, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ để lại nhân viên phục vụ đang ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, “Chưa… chưa… tính tiền…”
Đàm Hi ra khỏi cửa, quẹo phải, chưa đến được toilet nam thì đã nghe thấy tiếng ồn ào của một đám người, cô không có tâm trạng để ý đến chúng, nhưng lúc đi ngang qua thì nghe thấy một người nói…
“Chính là con lợn béo này… đi đứng không nhìn đường… tụi bây chưa ăn cơm à? Mạnh tay lên cho tao! Đánh mạnh vào cho tao!”
Sau đó, tiếng đánh đấm vang lên.
Đàm Hi đoán người bị đánh chắc là Phì Tử, dựa vào dáng người cao ngòng của mình, cô nhón chân lên xem, không trệch đi đâu được!
Nhưng bọn ra tay không giống như đám lưu manh, ăn mặc rất lịch sự, vừa nhìn là biết là lũ công tử nhà giàu.
Chân tay đấm đá không cứng nhưng tính tình lại rất nóng nảy, cách đây không bao lâu, cô cũng là một trong số bọn chúng, gây chuyện là gây tới chết.
Sao Phì Tử lại chọc phải đám người này rồi?
Đàm Hi siết nắm đấm, cắn răng rời đi, sau khi quẹo vào khóc khuất, lấy điện thoại ra gọi cho Ân Hoán…
“Là tôi, đừng hỏi gì hết, lập tức dẫn người đến nhà hàng Phúc Nguyên, Phì Tử đang bị đánh!”
Ân Hoán và vợ đang đợi chỗ ở một quán mỳ nhỏ, nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên nghiêm lại.
“Đối phương có mấy người?”
“Tạm thời thấy có sáu, bẩy người, không biết trong phòng còn nữa hay không.”
“Tôi biết rồi, chậm nhất hai mươi phút nữa.”
Kết thúc cuộc gọi, Ân Hoán để điện thoại xuống, giơ tay ra lấy chiếc áo jacket đang vắt trên lưng ghế.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sầm Uất Nhiên nhíu mày.
“Vợ à, anh đi trước nhé.” Lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa cho cô, “Bên trong có tiền làm thêm của anh, hôm qua vừa mới nhận được, vẫn chưa kịp nói với em. Chiều nay, em đi đến cửa hàng mua chiếc điều hòa mà chúng ta đã chọn lúc trước, rồi mua thêm quần áo, trang điểm gì đó cho đẹp vào, để đi họp lớp với bạn bè nhé!”
“Anh không đi với em thật sao?”
“Ngoan, bây giờ có việc gấp.”
Nói xong, không đợi Sầm Uất Nhiên nói gì đã sải bước rời đi, bóng lưng gầy gò có hơi còng xuống, chiếc áo jacket khoác lên vai nặng như ngọn núi, đè còng cả tấm lưng.
Trước đây, cô từng hỏi, tại sao mỗi lần ra ngoài đều mang theo chiếc áo jacket đó, cho dù là vào ngày hè nóng bức cũng như thế.
Hắn cười kiểu cà lơ phất phơ., “Bởi vì như thế mới khiến anh trông càng hung dữ hơn.”
“Em nói thật, không đùa với anh đâu.” Đấm vào ngực hắn một cái.
“Anh cũng nói thật!” Hắn ta nghiêm mặt, khoác áo lên người, tỏ vẻ hung ác.
Sầm Uất Nhiên bị dọa bởi dáng vẻ của hắn, “Sao anh…”
“Sợ không?” Hắn lột áo khoác ra, cầm trong tay, nở một nụ cười sặc mùi côn đồ, sau đó lại trở lại trạng thái bình thường.
“Vợ ngốc, đây là ngụy trang, là khí thế, là chỗ dựa cuối cùng...”
Dĩ nhiên, nếu như cuối cùng đối phương vẫn không bị dọa sợ thì rất có thể hắn sẽ tiêu đời.
“Anh đây là đang đánh cược! Dùng mạng để cược!”
“Yên tâm, chắc chắn sẽ thắng, anh vẫn chưa sinh con với em cơ mà…”
Nhớ lại cảnh đó, bàn tay phải đang cầm thẻ ngân hàng từ từ siết lại, trong lòng cô không biết là đang thấy ấm áp nhiều hơn, hay buồn khổ nhiều hơn.
Quen nhau đã nhiều năm, họ đã không thể rời xa đối phương, vấn vương không rời.
Thôi vậy, hắn muốn làm gì, cô cứ ủng hộ là được.
Lại nói đến Ân Hoán, sau khi rời khỏi quán mì liền gọi ngay cho đám anh em của mình.
“Nhất Sơn, cậu có đang ở công trường không?”
“Có, các anh em đang ăn cơm trưa.”
“Bây giờ các cậu đi tới nhà hàng Phúc Nguyên ngay, có bao nhiêu anh em thì dẫn theo hết bấy nhiêu, nhớ đem theo “hàng”.”
“Xảy ra chuyện rồi?”
“Phì Tử bị đánh hội đồng.”
“Mẹ kiếp! Đợi em, lập tức tới ngay!”
Ân Hoán khó khăn lắm mới bắt được một chiếc taxi, “Bác tài, tôi biết bây giờ là thời gian giao ca, nhưng tôi thật sự có việc rất gấp, liên quan đến tính mạng, có thể giúp tôi được không?”
“Đi đâu?”
“Nhà hàng Phúc Nguyên.”
“Được rồi, lên xe đi! Tuy hơi vòng vèo, nhưng thấy cậu gấp như thế, cứ coi như tôi làm việc tốt đi vậy!”
“Cảm ơn!”
Hôm nay hắn đi dạo phố với vợ, không mang theo xe máy, cho nên mới bắt taxi, hai chiếc trước đều nói giao ca không chở người, cũng may gặp được một bác tài sảng khoái…
“Chú, có thể nhanh hơn một chút không, thật sự rất gấp!”
Tài xế tức giận trừng mắt nhìn ý, “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Bên này, cứu binh vẫn còn trên đường, bên kia Phì Tử như sắp hấp hối…
“Ăn mặc nghèo nàn như vậy mà lại dám đến chỗ này… béo như một con lợn, vừa ngu vừa xấu...”
Phì Tử không nói gì, người co rúm lại, ngã trên thảm âm thầm chịu đựng những đòn đấm đá vào người, cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ và kêu đau.
Hắn càng cứng đầu, lực đánh lên người hắn càng mạnh.
“Nhìn không ra, mày còn là một thằng đàn ông cơ đấy! Không chịu kêu chứ gì? Để tao xem thử mày có thể chịu được đến cỡ nào! Cường, đi vào phòng lấy chai rượu ra đây.”
Người bị điểm danh vào phòng, loáng thoáng nghe thấy có tiếng nói chuyện vọng ra, có thể dễ dàng nhận thấy, bên trong vẫn còn có người!
“Cậu chủ Hoa, chai rượu đây.”
Hắn ta cầm lấy chai rượu cười độc ác, sau đó đập thẳng vào tường, choang…
Chai rượu bị vỡ làm đôi, chỗ vỡ lởm chởm, dường như đang tỏa ra khí lạnh dưới ánh đèn hành lang.
Cậu chủ Hoa cầm chai rượu, cười tà ác, đi về phía Phì Tử.
Những người khác dừng đánh, biết điều lùi ra.
“Mày nói xem, tao nên đâm vào chỗ nào thì được nhỉ?” Ánh mắt âm trầm quét qua mặt, ngực, lưng, cuối cùng dừng lại tại đũng quần của hắn.
“Cậu chủ Hoa muốn đưa nó đi luyện Quỳ hoa bảo điển đấy à?”
Nhất thời, môt trận cười ồ vang lên.
Phì Tử khẽ run, mồ hôi lạnh ướt hết tấm lưng, nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không rên lên tiếng nào, như đang phân cao thấp với ai đó vậy.
Đàm Hi đứng trong lối rẽ bên cạnh, mặt mày nhăn nhó, thái độ của Phì Tử… rất khác thường!
Thông qua một đoạn thời gian quan sát, Đàm Hi thấy tính cách của tên béo này rất đôn hậu, là kiểu người “đánh không lại sẽ nhận sai”, sức chiến đấu không mạnh, không có sự hung dữ của bọn du côn, nên không thể trở thành quân tiên phong được, chỉ có thể lo việc hậu cần. Nói thẳng ra, là một quả trứng mềm!
Người như vậy, không nhất định sẽ có thành tựu lớn, nhưng sẽ sống được rất lâu.
Nhưng bây giờ, hắn lại im lặng không nói tiếng nào, từ chối nhượng bộ, một sự quật cường xuất hiện từ sâu bên trong xương cốt giống như muốn chứng minh điều gì đó, hoặc, làm cho ai xem?
Tình hình này còn tệ hơn so với trong tưởng tượng của cô.
“Được, tên này xương cứng, đợi tao giãn gân cho nó đã…” Tay giơ lên cao, nửa chai thủy tinh phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
“Dừng lại!”
Một tiếng kêu mềm mại vọng đến, mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, im lặng ba giây, sau đó lại ồn ào trở lại:
“Em gái từ đâu đến đây? Trông xinh quá…”
“Kêu một tiếng anh nghe xem nào…”
“Cảnh tượng máu me thế này không hợp cho con gái xem đâu, đợi xử lý xong con lợn này, chúng ta cùng chơi nhé…”
Tầm mắt Đàm Hi thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cái chai hắn ta đang giơ cao, nhẹ nhàng lên tiếng, “Tôi quay lại hết rồi.”
Mọi thứ im ắng.
“Và đã gửi cho bạn tôi, kêu anh ta 5 phút sau gọi cảnh sát, cho nên…” Ngừng lại, lạnh lùng nhìn lướt qua những người ở đây, “Các người vẫn còn 5 phút nữa…”
Mọi người nhìn nhau.
“Đồ con đĩ! Giao máy quay ra đây!” Hắn ta hạ tay xuống, chỉ thẳng nửa chai rượu vào mặt Đàm Hi.
“Muộn rồi. Cho dù mày có lấy được máy quay cũng vô ích.”
Xì xào bàn tán, cảm giác lo lắng xuất hiện, sự rối loạn càng ngày càng to.
“Cậu chủ Hoa, phải làm sao đây?”
“Cô ta sẽ không đi báo cảnh sát thật chứ?”
“Lỡ cảnh sát đến…”
Chúng có tiền, nhưng không có quyền, đến cục cảnh sát rồi thì chẳng khác nào một người dân thông thường.
“Sợ cái gì? Cô ta nói quay, tụi bây tin thật à?”
Đàm Hi đi đến bên Phì Tử, ngồi xuống: “Có bị thương nặng lắm không?”
Lắc đầu, hắn ngồi dậy, dựa vào tường thở hổn hển, mặt mũi bầm giập be bét máu khiến người ta thấy kinh hãi.
Mím môi, kìm nén lừa giận trong lòng, Đàm Hi đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên.
“Mày có thể không tin,“ Giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, “Vẫn còn 4 phút nữa.”
Tiếng xôn xao bàn tán dâng lên, có một sự lo lắng trôi nổi bồng bềnh trong không khí.
“Lỡ cô ta báo cảnh sát thật…”
“Cậu chủ Hoa, thôi đi vậy, người bên trong vẫn không tỏ thái độ gì, anh cần gì phải đứng ra xử lý? Nói không chừng người ta còn cảm thấy anh thích lo chuyện bao đồng đấy,“ Người nói liếc nhìn về phía trong phòng.
Cậu chủ Hoa do dự, sao hắn không hiểu được cái đạo lý này?
Nhưng nếu bỏ qua cơ hội trước mắt này, muốn móc nối với người kia sẽ càng khó hơn!
Đàm Hi nhướng mày, trước đây rõ được năm phần, bây giờ thì hiểu được tám phần, cái người tên là “cậu chủ Hoa” kia đang ra mặt giúp người khác!
“Ba phút…” Bình tĩnh lên tiếng, Đàm Hi thở phào, thái độ của đối phương đã giãn ra, còn cô chỉ cần châm thêm một mồi lửa vào lúc thích hợp là được.
“Cậu chủ Hoa, nghe em khuyên một câu, dù sao người cũng đã đánh rồi, cũng coi như trút giận giùm người đó, thật sự không cần phải kinh động đến cảnh sát. Lỡ đâu, nếu anh vào tù rồi, người đó lại không bảo vệ anh, thế thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình đâu?”
“Được! Hôm nay tao tha cho tụi bây. Nhưng em gái à, anh nhớ kỹ em rồi đấy!”
Đàm Hi cười nhạo, tặng cho hắn một nửa gương mặt lạnh lùng.
Một đám người giải tán, bỏ đi.
Đàm Hi đỡ lấy Phì Tử, “Vẫn ổn chứ? Chị đưa cậu đi bệnh viện.”
Phì Tử xua tay, ngồi dưới đất, lưng dựa vào tường, trong mắt có một sự bi ai sâu sắc bắt đầu trào ra.
“Chị Đàm…” Hắn khàn giọng, “Có phải em rất vô dụng không?”
Đàm Hi cau mày, “Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?”
“Nói thật.”
“So về nắm đấm, của cậu không cứng bằng người khác. So về bề ngoài, cậu không phù hợp với thẩm mỹ của quần chúng. Nếu xét như thế, đúng là cậu có hơi tệ thật.”
Phì Tử cúi đầu, méo miệng, một lúc sau: “Chị, chị thẳng thắn quá đó!”
Đàm Hi nhìn cậu ta, “Nhưng tính tình của cậu đôn hậu, chịu được khổ cực, sẵn sàng liều mạng vì anh em, đứng ra vì bạn bè. Nếu bề ngoài của cậu được mười điểm, thì bên trong có thể được tới một trăm điểm.”
“Thật sao?” Đôi mắt ảm đạm tối tăm bỗng sáng rực lên, cộng thêm cái mặt lớn bị đánh tới bầm dập, quả thật nhìn rất buồn cười.
“Thật một trăm phần trăm.”
“Nhưng em vẫn không đánh lại được những người đó.” Lúc nãy vừa mới đầy điện, chớp mắt lại xìu xuống.
“Nắm đấm không phải là cách giải quyết vấn đề thông minh nhất.”
“Vậy thì cái gì mới phải?”
Đàm Hi chỉ vào đầu: “Chỗ này.”
Phì Tử nửa hiểu nửa không hiểu.
“Cậu nghĩ tôi quay clip lại thật sao? Còn nhờ người đi báo cảnh sát?”
“Chẳng… chẳng lẽ không phải?” Đầu lưỡi líu lại.
“Ngốc! Bọn chúng có nhiều người chụm lại như vậy, chị lại đứng ở chỗ lối rẽ, sao có thể quay được? Không quay được thì không có chứng cứ, cho dù có báo cảnh sát cũng chẳng làm gì được chúng.”
“Vậy lúc nãy chị…”
Đàm Hi nhún vai, “Chị dọa chúng thôi. Cơ mà, sao cậu lại chọc vào bọn công tử nhà giàu kia?”
Phì Tử chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên, cửa một căn phòng mở ra, chai rượu lúc nãy được lấy từ trong này ra.
Đàm Hi ngẩng đầu lên nhìn, sau đó khựng lại.
“Chị!” Phì Tử đứng ở bên đường hươ tay với cô.
Đàm Hi nhét điện thoại vào trong túi, cánh môi khẽ cong tiết lộ tâm trạng của cô đang rất tốt.
“Chị, hình như chị rất vui hay sao thế ạ?” Chiếc áo thun màu xám rộng thùng thình của Phì Tử đã bị mồ hôi làm cho ướt hết, dính bết vào sau lưng và trước ngực.
Đàm Hi vứt cho hắn một chai nước lạnh, lại rút thêm ăn ướt từ trong túi ra.
Phì Tử cười ngốc, giơ tay ra nhận lấy.
Đàm Hi có đặt một phòng riêng ở nhà hàng ở phía sau, cô dẫn hắn đi vào.
“Chị, chúng ta đi đâu thế?”
“Đi ăn cơm trưa đã.”
“Ồ. Hôm nay tâm trạng của chị khá tốt nhỉ?”
“Ừ! Đúng là khá tốt!”
“Là bởi vì sắp xử lý được Ngụy Cương ạ?”
“Ngụy Cương? Hắn là cái thá gì, cũng đáng để chị đây vui sao?”
Phì Tử lau mồ hôi, “Thế tại sao chị vui?”
“Trước đây chị bắn chim điêu nhưng không trúng, hôm nay đại điêu tự tới tặng cho chị vài cọng lông, chị có thể không vui sao?”
“Là sao ạ? Chim điêu á?!” Phì Tử không hiểu gì, dáng vẻ ngốc nghếch trông giống McDull.
Đàm Hi trợn mắt khinh thường, lười để ý đến hắn.
“Hôm qua chị xem “Anh Hùng Xạ Điêu” hả? Mơ thấy Quách Tĩnh? Hay Dương Khang?”
“…”
Đàm Hi dẫn Phì Tử đi vào cửa chính, nhân viên tiếp đón cười tươi như hoa…
“Hoan nghênh quý khách.”
Vừa vào sảnh lớn, mọi nơi đều nguy nga tráng lệ, Phì Tử nuốt nước bọt, bỗng nhiên thấy hối hận khi ăn mặc kiểu này ra ngoài.
“Chị, chỗ này có phải hơi bị quá sang chảnh rồi không?”
“Chị mời cậu.” Đàm Hi cho rằng hắn lo lắng về chuyền tiền bạc nên chẳng thèm ngẩng đầu lên.
“Không phải… em thấy, nếu chúng ta đã ra ngoài để bàn bạc chuyện lớn thì không nên chọn nơi sang trọng thế này. Trong phim cảnh sát, không phải mấy vai cấp trên và gián điệp đều chọn bàn bạc ở trong nhà trọ hoặc nhà kho bỏ hoang sao?”
Đàm Hi bị hắn chọc đến buồn cười, “Cậu là cảnh sát hả?”
Lắc đầu.
“Cậu là giám điệp sao?”
Lắc đầu càng mạnh hơn.
“Vậy đi nhà trọ làm gì? Trời vừa nóng lại không có điều hòa, còn nhà kho nữa… cậu nghĩ trong thành phố tấc đất tấc vàng này có thể có mấy cái nhà kho cho cậu bỏ hoang hả? Ngốc!”
“Hi hi hi..” Phì Tử lắc đầu, “Hình như cũng đúng.”
“Sau này ít xem mấy cái phim đó đi, chúng toàn cường điệu chủ nghĩa anh hùng, người đâu phải bằng sắt, cậu thử nhảy xuống xe coi có bị ngã chết không?”
“Được, sau này em không xem nữa.”
“Phì Tử…” Đàm Hi đột nhiên ngừng cười, nhìn thẳng vào hắn, “Cậu phải nhớ kỹ, không có ai là vô địch, mọi người đều làm bằng máu thịt, trước khi quyết định bất cứ điều gì, đừng nghĩ mình quá can đảm, cũng đừng xem mình là anh hùng cứu thế. Có thể dùng miệng thì đừng ra tay, nếu phải động thủ, thì cậu phải xem tình hình, nếu đối thủ không mạnh hơn cậu thì cậu cứ xử đẹp nó, đánh vào chỗ hiểm, nhưng nếu lỡ đối thủ mạnh hơn cậu thì cậu phải chạy, lúc cần thiết, nhớ phải tìm tới cảnh sát mới được.”
Phì Tử không ngốc, Đàm Hi nghiêm túc như vậy, hắn ít nhiều cũng có thể nghe hiểu được đạo lý bên trong đó, trong lòng bỗng ấm lên, vành mắt trở nên đỏ ửng.
“Chị, chị là chị ruột của em… hu hu hu…”
Đàm Hi bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét, “Cậu là đàn ông mà không thấy xấu hổ gì hả, còn khóc nữa?”
“Em… em thấy cảm động quá đó mà! Đại ca mà em theo trước đây cứ bắt em xông lên, chém giết các kiểu, sau này gặp được anh Hoán, anh ấy dẫn đám lưu manh tụi em tìm công việc, nhận công trình. Bây giờ lại gặp được chị…”
Tuy hắn nói năng hơi lộn xộn nhưng Đàm Hi vẫn hiểu được.
“Phì Tử à, mỗi người đều có thời trẻ tuổi ngông cuồng, bây giờ bởi vì cậu không thể ngông cuồng lên đợc, nên mới đau buồn căm giận đúng không?”
Phì Tử: “…”
“Được rồi được rồi, tuy cậu nặng thật, nhưng cố gắng một chút cũng chưa hẳn là không có hy vọng, vậy nhé ~”
Cảm động, ấm áp gì gì đó đều biến mất hết sạch sẽ.
“Chị, chị đang mỉa mai em.”
“Cái này gọi là rèn luyện, cậu đếch hiểu cái gì hết!”
Phì Tử: “…”
Không lâu sau, phục vụ mang món ăn lên, bày đầy một bàn.
“Có phải nhiều quá rồi không?”
Đàm Hi đánh giá hắn, “Không phải là cậu ăn rất khỏe sao?”
Phì Tử điên lên, hắn có thể ăn, nhưng không thể ăn nhiều đến thế!
“Được rồi, mời cậu ăn cơm mà cậu cứ như đau khổ lắm vậy, có kêu cậu phải ăn hết sạch đâu.” Đàm Hi bĩu môi, rót hai ly rượu đỏ, đẩy một ly cho cậu ta, “Thử xem?”
“Hi hi hi… thứ này em chưa uống qua bao giờ! Đắt lắm đúng không?”
“Đắt quá chị đây không chi nổi, rẻ lắm.”
Phì Tử ồ một tiếng, một ngụm uống sạch, uống cứ như uống Sprite.
May mà Đàm Hi không dùng ly đế cao mà dùng loại ly thủy tinh để uống rượu trắng, khá là kỳ lạ, tuy có hơi thô một chút…
“Chị, những món em không ăn hết có thể gói lại mang về không?”
“Có thể!”
Đàm Hi chẳng ăn bao nhiêu, ngược lại Phì Tử ăn khá nhiều, vừa ăn vừa khen, cứ như hóa thân thành người đại diện.
“Nói xem, cậu đã truyền thông tin qua cho Lôi lão đại bên đó chưa?” Thấy hắn ăn cũng sắp no, Đàm Hi mới lên tiếng hỏi.
Phì Tử lấy tay quệt miệng, lại nốc hết nửa ly rượu vào bụng, “Chị cứ yên tâm, em đã tung tin ra rồi, sớm muộn gì Lôi lão đại cũng sẽ điều tra tới Ngụy Cương, đến lúc đó, he he…”
“Sao cậu móc nối được vậy?”
“Em… quen một cô nàng, làm việc ở Ngân Ổ, bây giờ cô ấy sống… sống cũng không tệ, nói chuyện cũng hợp.”
“Cô nàng?” Đàm Hi nhìn dáng vẻ rối rắm của hắn, cong môi, “Cậu và cô ta…”
“Hả? Không có! Tụi em không có gì hết! Cô ấy xinh lắm, sao có thể để ý đến em được…”
“Vậy cậu cho tiền cô ta rồi?”
Phì Tử chậm chạp, “Không ạ!”
“Thế tại sao cô ta lại giúp cậu?”
“Trước đây cô ấy làm việc ở hộp đêm của chỗ chúng em, em từng giúp đỡ cô ấy, cô ấy nói muốn trả ơn…”
Đàm Hi cau mày, giọng điệu nặng nề hơn, “Cậu có chắc chắn là có thể tin được cô ta không? Sẽ không bán đứng cậu chứ?”
“Sẽ không đâu! Tiểu Huệ không phải loại người đó!'
“Tin cô ta thế sao?”
“Em…”
Đàm Hi hiểu, thì ra có người yên đơn phương, một khi đã yêu thầm, ngay cả mạng cũng đều có thể dâng lên được.
“Chị tin em đi, Tiểu Huệ là một cô gái tốt, làm cái nghề đó cũng là do bị ép đến đường cùng, dù sao em… em cũng tin cô ấy!” Phì Tử bồn chồn đến đỏ cả mặt.
Hắn rất sợ Tiểu Huệ bị tổn thương, dù sao, trong mắt hắn, Đàm Hi là một câu đố, không nhìn rõ được, mơ hồ bí ẩn, còn chứa trong người tính tấn công rất mạnh.
Ngay cả hạng người hung dữ như Ngụy Cương cũng không thoát nổi số phận bị cô ấy chơi chiêu sau lưng, huống chi là một cô gái tay không tấc sắt như Tiểu Huệ.
Thái độ của Phì Tử khiến Đàm Hi vô cùng kinh ngạc.
Thì ra người này không phải không biết nổi giận, chỉ là con tim hắn quá rộng lượng, phần lớn thời gian đều chọn cách nhẫn nhịn, không so đo, nhưng khi đụng vào điểm mấu chốt thì hắn sẽ vung móng vuốt nhọn hoắc của mình ra một cách dứt khoát.
Đàm Hi chẹp miệng, nhìn hắn từ đầu tới chân.
Phì Tử dựng tóc gáy, “Chị… chị nhìn… gì đấy?”
“Nhìn cậu.”
“Em?!” Ngón tay chỉ vào mũi, mắt trợn tròn, cười hi hi hai tiếng, “Em có gì đẹp để nhìn đâu?”
“Phì Tử à, lần đầu chị phát hiện ra, thì ra cậu cũng có thể “man” như thế, ồ, man tức là đàn ông đấy”
“Hề hề… thì em vốn dĩ là một người đàn ông mà! Không man thì còn ra gì nữa?”
“Ừ, cậu có giác ngộ này là tốt!”
Được khen, Phì Tử rất vui, hai chân khép lại, giơ tay lên trán sau đó vung ra, một động tác chào kiểu quân đội rất dứt khoát.
“Cảm ơn chị!”
Đàm Hi nghiêm mặt, giả vờ nghiêm túc, vỗ vào bờ vai tròn dày của hắn, “Ráng làm cho tốt, tiền đồ xán lạn!”
“À… chị, chuyện của Tiểu Huệ, chắc chị không để ý đấy chứ?”
“Sao nào, sợ tôi ra tay với cô ta à?” Nhướng mày, cười như không cười.
“Chị, chị không phải loại người đó, em tin chị!”
“Loại người nào?”
Ấp úng nửa ngày, ậm ừ mãi không trả lời được, Phì Tử cắn răng, “Em cũng không nói rõ được, tóm lại, chị không phải là loại người như thế!”
Đàm Hi sờ cằm, không nói gì.
Xem ra, hình tượng của cô vẫn khá là cao lớn…
Nào chỉ cao lớn? Trong mắt Phì Tử, Đàm Hi chính là super woman, cái gì cũng biết, không gì không thể, vô cùng thần bí!
Thậm chí hắn còn đoán rằng, Đàm Hi là bộ đội đặc chủng, bị đồng đội bán đứng, kết quả phải lưu lạc chốn dân gian; hoặc là sát thủ được tổ chức khủng bố quốc tế nào đó huấn luyện ra, không muốn làm cỗ máy giết người nữa nên trốn đi bằng thân thủ của chính mình, từ đó mai danh ẩn tích, trà trộn vào trong thành phố này.
Hắn nói hết những suy nghĩ này cho Đàm Hi nghe, Đàm Hi đánh vào đầu hắn một cái, “Lậm tiểu thuyết rồi phải không? Cút qua bên kia! Bớt nói nhảm cho tôi!”
Cơ thể to lớn lùi lại, mở cửa bỏ chạy, “Chị, uống nhiều rượu quá, đi toilet trước.”
“Cút cút cút!” Đàm Hi xua tay, “Nhớ đóng cửa lại.”
“Vâng ạ!”
Tiện tay với lấy chai rượu, lắc một cái, không thấy gì; dốc ngược chai lại, lắc tiếp, không còn một giọt.
“Biết uống thật…”
Cốc cốc…
“Vào đi!”
Nhân viên phục vụ cười thân thiết, bưng món cuối cùng lên: Canh cá Tứ Xuyên.
“Chúng tôi đã ăn xong rồi!” Đàm Hi lấy khăn ướt từ trong túi ra lau tay, thấy món ăn, cảm thấy hơi khó chịu.
“Bởi vì phòng bếp đột nhiên xảy ra chút vấn đề, cho nên chậm trễ đôi chút, thật sự rất xin lỗi.”
“Có thể trả lại không?”
Nhân viên phục vụ tỏ vẻ khó xử, “Theo quy định, những món đã dọn lên thì không thể trả được…”
“Được rồi, không trả được thì thôi, tôi muốn gói lại mang về!”
Có thể để cho Phì Tử đem về hiếu kính chú thím, nghĩ nghĩ, lại gọi thêm vài món, “Cái lúc nãy tôi nói, thêm món cá này, gói lại hết mang đi.”
“Vậy phải đợi thêm 15 phút, được không ạ?”
“Được.”
Đến khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, nhân viên phục vụ xách theo phần thức ăn đã được đóng gói xong, Đàm Hi mới giật mình phát hiện ra rằng Phì Tử đã đi quá lâu rồi!
Sắc mặt thay đổi, “Toilet nam ở đâu?”
Nhân viên phục vụ hơi ngơ ngác, một lúc sau mới phản ứng trở lại.
“Mẹ kiếp, tôi đang hỏi cậu đấy, trả lời đi!”
“Ra... ra khỏi cửa quẹo phải…”
Túm lấy túi xách, chạy lướt qua như một cơn gió, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ để lại nhân viên phục vụ đang ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, “Chưa… chưa… tính tiền…”
Đàm Hi ra khỏi cửa, quẹo phải, chưa đến được toilet nam thì đã nghe thấy tiếng ồn ào của một đám người, cô không có tâm trạng để ý đến chúng, nhưng lúc đi ngang qua thì nghe thấy một người nói…
“Chính là con lợn béo này… đi đứng không nhìn đường… tụi bây chưa ăn cơm à? Mạnh tay lên cho tao! Đánh mạnh vào cho tao!”
Sau đó, tiếng đánh đấm vang lên.
Đàm Hi đoán người bị đánh chắc là Phì Tử, dựa vào dáng người cao ngòng của mình, cô nhón chân lên xem, không trệch đi đâu được!
Nhưng bọn ra tay không giống như đám lưu manh, ăn mặc rất lịch sự, vừa nhìn là biết là lũ công tử nhà giàu.
Chân tay đấm đá không cứng nhưng tính tình lại rất nóng nảy, cách đây không bao lâu, cô cũng là một trong số bọn chúng, gây chuyện là gây tới chết.
Sao Phì Tử lại chọc phải đám người này rồi?
Đàm Hi siết nắm đấm, cắn răng rời đi, sau khi quẹo vào khóc khuất, lấy điện thoại ra gọi cho Ân Hoán…
“Là tôi, đừng hỏi gì hết, lập tức dẫn người đến nhà hàng Phúc Nguyên, Phì Tử đang bị đánh!”
Ân Hoán và vợ đang đợi chỗ ở một quán mỳ nhỏ, nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên nghiêm lại.
“Đối phương có mấy người?”
“Tạm thời thấy có sáu, bẩy người, không biết trong phòng còn nữa hay không.”
“Tôi biết rồi, chậm nhất hai mươi phút nữa.”
Kết thúc cuộc gọi, Ân Hoán để điện thoại xuống, giơ tay ra lấy chiếc áo jacket đang vắt trên lưng ghế.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sầm Uất Nhiên nhíu mày.
“Vợ à, anh đi trước nhé.” Lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa cho cô, “Bên trong có tiền làm thêm của anh, hôm qua vừa mới nhận được, vẫn chưa kịp nói với em. Chiều nay, em đi đến cửa hàng mua chiếc điều hòa mà chúng ta đã chọn lúc trước, rồi mua thêm quần áo, trang điểm gì đó cho đẹp vào, để đi họp lớp với bạn bè nhé!”
“Anh không đi với em thật sao?”
“Ngoan, bây giờ có việc gấp.”
Nói xong, không đợi Sầm Uất Nhiên nói gì đã sải bước rời đi, bóng lưng gầy gò có hơi còng xuống, chiếc áo jacket khoác lên vai nặng như ngọn núi, đè còng cả tấm lưng.
Trước đây, cô từng hỏi, tại sao mỗi lần ra ngoài đều mang theo chiếc áo jacket đó, cho dù là vào ngày hè nóng bức cũng như thế.
Hắn cười kiểu cà lơ phất phơ., “Bởi vì như thế mới khiến anh trông càng hung dữ hơn.”
“Em nói thật, không đùa với anh đâu.” Đấm vào ngực hắn một cái.
“Anh cũng nói thật!” Hắn ta nghiêm mặt, khoác áo lên người, tỏ vẻ hung ác.
Sầm Uất Nhiên bị dọa bởi dáng vẻ của hắn, “Sao anh…”
“Sợ không?” Hắn lột áo khoác ra, cầm trong tay, nở một nụ cười sặc mùi côn đồ, sau đó lại trở lại trạng thái bình thường.
“Vợ ngốc, đây là ngụy trang, là khí thế, là chỗ dựa cuối cùng...”
Dĩ nhiên, nếu như cuối cùng đối phương vẫn không bị dọa sợ thì rất có thể hắn sẽ tiêu đời.
“Anh đây là đang đánh cược! Dùng mạng để cược!”
“Yên tâm, chắc chắn sẽ thắng, anh vẫn chưa sinh con với em cơ mà…”
Nhớ lại cảnh đó, bàn tay phải đang cầm thẻ ngân hàng từ từ siết lại, trong lòng cô không biết là đang thấy ấm áp nhiều hơn, hay buồn khổ nhiều hơn.
Quen nhau đã nhiều năm, họ đã không thể rời xa đối phương, vấn vương không rời.
Thôi vậy, hắn muốn làm gì, cô cứ ủng hộ là được.
Lại nói đến Ân Hoán, sau khi rời khỏi quán mì liền gọi ngay cho đám anh em của mình.
“Nhất Sơn, cậu có đang ở công trường không?”
“Có, các anh em đang ăn cơm trưa.”
“Bây giờ các cậu đi tới nhà hàng Phúc Nguyên ngay, có bao nhiêu anh em thì dẫn theo hết bấy nhiêu, nhớ đem theo “hàng”.”
“Xảy ra chuyện rồi?”
“Phì Tử bị đánh hội đồng.”
“Mẹ kiếp! Đợi em, lập tức tới ngay!”
Ân Hoán khó khăn lắm mới bắt được một chiếc taxi, “Bác tài, tôi biết bây giờ là thời gian giao ca, nhưng tôi thật sự có việc rất gấp, liên quan đến tính mạng, có thể giúp tôi được không?”
“Đi đâu?”
“Nhà hàng Phúc Nguyên.”
“Được rồi, lên xe đi! Tuy hơi vòng vèo, nhưng thấy cậu gấp như thế, cứ coi như tôi làm việc tốt đi vậy!”
“Cảm ơn!”
Hôm nay hắn đi dạo phố với vợ, không mang theo xe máy, cho nên mới bắt taxi, hai chiếc trước đều nói giao ca không chở người, cũng may gặp được một bác tài sảng khoái…
“Chú, có thể nhanh hơn một chút không, thật sự rất gấp!”
Tài xế tức giận trừng mắt nhìn ý, “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Bên này, cứu binh vẫn còn trên đường, bên kia Phì Tử như sắp hấp hối…
“Ăn mặc nghèo nàn như vậy mà lại dám đến chỗ này… béo như một con lợn, vừa ngu vừa xấu...”
Phì Tử không nói gì, người co rúm lại, ngã trên thảm âm thầm chịu đựng những đòn đấm đá vào người, cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ và kêu đau.
Hắn càng cứng đầu, lực đánh lên người hắn càng mạnh.
“Nhìn không ra, mày còn là một thằng đàn ông cơ đấy! Không chịu kêu chứ gì? Để tao xem thử mày có thể chịu được đến cỡ nào! Cường, đi vào phòng lấy chai rượu ra đây.”
Người bị điểm danh vào phòng, loáng thoáng nghe thấy có tiếng nói chuyện vọng ra, có thể dễ dàng nhận thấy, bên trong vẫn còn có người!
“Cậu chủ Hoa, chai rượu đây.”
Hắn ta cầm lấy chai rượu cười độc ác, sau đó đập thẳng vào tường, choang…
Chai rượu bị vỡ làm đôi, chỗ vỡ lởm chởm, dường như đang tỏa ra khí lạnh dưới ánh đèn hành lang.
Cậu chủ Hoa cầm chai rượu, cười tà ác, đi về phía Phì Tử.
Những người khác dừng đánh, biết điều lùi ra.
“Mày nói xem, tao nên đâm vào chỗ nào thì được nhỉ?” Ánh mắt âm trầm quét qua mặt, ngực, lưng, cuối cùng dừng lại tại đũng quần của hắn.
“Cậu chủ Hoa muốn đưa nó đi luyện Quỳ hoa bảo điển đấy à?”
Nhất thời, môt trận cười ồ vang lên.
Phì Tử khẽ run, mồ hôi lạnh ướt hết tấm lưng, nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không rên lên tiếng nào, như đang phân cao thấp với ai đó vậy.
Đàm Hi đứng trong lối rẽ bên cạnh, mặt mày nhăn nhó, thái độ của Phì Tử… rất khác thường!
Thông qua một đoạn thời gian quan sát, Đàm Hi thấy tính cách của tên béo này rất đôn hậu, là kiểu người “đánh không lại sẽ nhận sai”, sức chiến đấu không mạnh, không có sự hung dữ của bọn du côn, nên không thể trở thành quân tiên phong được, chỉ có thể lo việc hậu cần. Nói thẳng ra, là một quả trứng mềm!
Người như vậy, không nhất định sẽ có thành tựu lớn, nhưng sẽ sống được rất lâu.
Nhưng bây giờ, hắn lại im lặng không nói tiếng nào, từ chối nhượng bộ, một sự quật cường xuất hiện từ sâu bên trong xương cốt giống như muốn chứng minh điều gì đó, hoặc, làm cho ai xem?
Tình hình này còn tệ hơn so với trong tưởng tượng của cô.
“Được, tên này xương cứng, đợi tao giãn gân cho nó đã…” Tay giơ lên cao, nửa chai thủy tinh phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
“Dừng lại!”
Một tiếng kêu mềm mại vọng đến, mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, im lặng ba giây, sau đó lại ồn ào trở lại:
“Em gái từ đâu đến đây? Trông xinh quá…”
“Kêu một tiếng anh nghe xem nào…”
“Cảnh tượng máu me thế này không hợp cho con gái xem đâu, đợi xử lý xong con lợn này, chúng ta cùng chơi nhé…”
Tầm mắt Đàm Hi thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cái chai hắn ta đang giơ cao, nhẹ nhàng lên tiếng, “Tôi quay lại hết rồi.”
Mọi thứ im ắng.
“Và đã gửi cho bạn tôi, kêu anh ta 5 phút sau gọi cảnh sát, cho nên…” Ngừng lại, lạnh lùng nhìn lướt qua những người ở đây, “Các người vẫn còn 5 phút nữa…”
Mọi người nhìn nhau.
“Đồ con đĩ! Giao máy quay ra đây!” Hắn ta hạ tay xuống, chỉ thẳng nửa chai rượu vào mặt Đàm Hi.
“Muộn rồi. Cho dù mày có lấy được máy quay cũng vô ích.”
Xì xào bàn tán, cảm giác lo lắng xuất hiện, sự rối loạn càng ngày càng to.
“Cậu chủ Hoa, phải làm sao đây?”
“Cô ta sẽ không đi báo cảnh sát thật chứ?”
“Lỡ cảnh sát đến…”
Chúng có tiền, nhưng không có quyền, đến cục cảnh sát rồi thì chẳng khác nào một người dân thông thường.
“Sợ cái gì? Cô ta nói quay, tụi bây tin thật à?”
Đàm Hi đi đến bên Phì Tử, ngồi xuống: “Có bị thương nặng lắm không?”
Lắc đầu, hắn ngồi dậy, dựa vào tường thở hổn hển, mặt mũi bầm giập be bét máu khiến người ta thấy kinh hãi.
Mím môi, kìm nén lừa giận trong lòng, Đàm Hi đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên.
“Mày có thể không tin,“ Giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, “Vẫn còn 4 phút nữa.”
Tiếng xôn xao bàn tán dâng lên, có một sự lo lắng trôi nổi bồng bềnh trong không khí.
“Lỡ cô ta báo cảnh sát thật…”
“Cậu chủ Hoa, thôi đi vậy, người bên trong vẫn không tỏ thái độ gì, anh cần gì phải đứng ra xử lý? Nói không chừng người ta còn cảm thấy anh thích lo chuyện bao đồng đấy,“ Người nói liếc nhìn về phía trong phòng.
Cậu chủ Hoa do dự, sao hắn không hiểu được cái đạo lý này?
Nhưng nếu bỏ qua cơ hội trước mắt này, muốn móc nối với người kia sẽ càng khó hơn!
Đàm Hi nhướng mày, trước đây rõ được năm phần, bây giờ thì hiểu được tám phần, cái người tên là “cậu chủ Hoa” kia đang ra mặt giúp người khác!
“Ba phút…” Bình tĩnh lên tiếng, Đàm Hi thở phào, thái độ của đối phương đã giãn ra, còn cô chỉ cần châm thêm một mồi lửa vào lúc thích hợp là được.
“Cậu chủ Hoa, nghe em khuyên một câu, dù sao người cũng đã đánh rồi, cũng coi như trút giận giùm người đó, thật sự không cần phải kinh động đến cảnh sát. Lỡ đâu, nếu anh vào tù rồi, người đó lại không bảo vệ anh, thế thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình đâu?”
“Được! Hôm nay tao tha cho tụi bây. Nhưng em gái à, anh nhớ kỹ em rồi đấy!”
Đàm Hi cười nhạo, tặng cho hắn một nửa gương mặt lạnh lùng.
Một đám người giải tán, bỏ đi.
Đàm Hi đỡ lấy Phì Tử, “Vẫn ổn chứ? Chị đưa cậu đi bệnh viện.”
Phì Tử xua tay, ngồi dưới đất, lưng dựa vào tường, trong mắt có một sự bi ai sâu sắc bắt đầu trào ra.
“Chị Đàm…” Hắn khàn giọng, “Có phải em rất vô dụng không?”
Đàm Hi cau mày, “Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?”
“Nói thật.”
“So về nắm đấm, của cậu không cứng bằng người khác. So về bề ngoài, cậu không phù hợp với thẩm mỹ của quần chúng. Nếu xét như thế, đúng là cậu có hơi tệ thật.”
Phì Tử cúi đầu, méo miệng, một lúc sau: “Chị, chị thẳng thắn quá đó!”
Đàm Hi nhìn cậu ta, “Nhưng tính tình của cậu đôn hậu, chịu được khổ cực, sẵn sàng liều mạng vì anh em, đứng ra vì bạn bè. Nếu bề ngoài của cậu được mười điểm, thì bên trong có thể được tới một trăm điểm.”
“Thật sao?” Đôi mắt ảm đạm tối tăm bỗng sáng rực lên, cộng thêm cái mặt lớn bị đánh tới bầm dập, quả thật nhìn rất buồn cười.
“Thật một trăm phần trăm.”
“Nhưng em vẫn không đánh lại được những người đó.” Lúc nãy vừa mới đầy điện, chớp mắt lại xìu xuống.
“Nắm đấm không phải là cách giải quyết vấn đề thông minh nhất.”
“Vậy thì cái gì mới phải?”
Đàm Hi chỉ vào đầu: “Chỗ này.”
Phì Tử nửa hiểu nửa không hiểu.
“Cậu nghĩ tôi quay clip lại thật sao? Còn nhờ người đi báo cảnh sát?”
“Chẳng… chẳng lẽ không phải?” Đầu lưỡi líu lại.
“Ngốc! Bọn chúng có nhiều người chụm lại như vậy, chị lại đứng ở chỗ lối rẽ, sao có thể quay được? Không quay được thì không có chứng cứ, cho dù có báo cảnh sát cũng chẳng làm gì được chúng.”
“Vậy lúc nãy chị…”
Đàm Hi nhún vai, “Chị dọa chúng thôi. Cơ mà, sao cậu lại chọc vào bọn công tử nhà giàu kia?”
Phì Tử chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên, cửa một căn phòng mở ra, chai rượu lúc nãy được lấy từ trong này ra.
Đàm Hi ngẩng đầu lên nhìn, sau đó khựng lại.